Chương 30: Viện bảo tàng
Wings of Wind_Đôi cánh gió
17/11/2016
“Thưa cậu chủ, cô tư đã ra ngoài từ sớm.”
Nhận được câu trả lời của bảo vệ, Thái Phương liền lập tức gọi cho Huyền Giang hỏi xem có phải Thu Trang đã đến đón cô bé.
“Không, chị ấy chưa đến. Em tưởng hẹn mười giờ?”
Thái Phương thở dài, người chị tùy hứng này của cậu lại muốn chơi gì đây.
“Được rồi anh sẽ đến đón em cứ ở đấy chờ.”
Thái Phương cúp máy, mở cửa bước vào khách phòng.
Thuần Linh đang đứng yên lặng ngoài ban công, ánh nhìn vô định.
Áo trắng dài phiêu dật theo gió, khuôn mặt băng lãnh vô tình, cả người cậu toát lên khí chất thoát tục bất phàm khiến Thái Phương trong phút chốc ngơ ngẩn, không khỏi sợ hãi Thuần Linh sẽ biến mất sau chớp mắt, giống như vị tiên nhân chán cảnh trần thế tìm về chốn bồng lai.
“Tiểu Linh...”
Thuần Linh không quay đầu, giọng nói nhẹ bẫng thản nhiên
“Quỷ Tâm kính. Tỳ nói hắn sẽ không thỏa hiệp nếu không có Quỷ Tâm kính.”
“Hắn không sợ bị truy sát?”
“Tất cả bọn chúng điên rồi.”
Thuần Linh lạnh lùng bứt một nhánh cây bên cạnh, cành cây xanh tươi vào tay cậu thoáng chốc héo vàng rồi nát vụn, tan thành bột phân tán trong gió.
“Tớ cũng điên rồi....”
Nếu không điên đã không nghĩ giao ra Quỷ Tâm kính.
“Không phải mình cậu,”Thái Phương cười khổ, tựa lưng trên cửa nhìn bầu trời xanh vắt”Từ lúc đấy chúng ta đều đã phát rồ....”
Cả hai bất chợt yên lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc cùng hương hoa thoang thoảng thoáng qua.
“Khi nào thì giao cho hắn?”
“Vào tháng cô hồn sắp tới.”
Thái Phương cau mày
“Anh Trường sẽ cứ thế này cho tới lúc đấy sao?”
“Tỳ đã nói qua phương thuốc để cầm cự. Tên kia sau hôm nay có thể sẽ tỉnh lại bình thường.”
Thái Phương thở dài khuôn mặt thoáng thả lỏng nhưng nhanh chóng nhíu lại
“Cần những thứ gì? Tớ sẽ đi lấy ngay.”
“Không cần, tí nữa đi làm ít việc, sẽ có người đưa cho chúng ta.”
“Việc kia?”Hai người đã quá hiểu nhau, đến nỗi không cần nhiều từ diễn tả.
Thuần Linh quay lưng lại, mi mắt khẽ buông, khuôn mặt vô biểu tình
“Dạo này có thật nhiều chuyện.”
----------------
Huyền Giang cả đêm không tài nào chợp mắt, trời vừa nhá nhem sáng cô đã vội tìm cớ chuồn ra ngoài.
Kỳ thực cô muốn ngay lập tức trở về nhưng khi ngẫm lại những thứ mình đã từng gặp phải cô nghĩ, có điều gì lại không đáng sợ hơn ở cùng một người tâm thần chứ?! Vậy nên Huyền Giang đang lang thang quanh sân bóng khi đồng hồ mới chỉ năm giờ, may rằng ngày mùa hè sáng sớm hơn bình thường nên dù chỉ có một mình cô vẫn thấy rất thoải mái.
Huyền Giang vừa đi vừa nghĩ, sắp xếp những điều mình đã biết từ hôm qua cho đến giờ. Đầu tiên là tên Thịnh, rất có khả năng hắn vừa là thầy vừa là bạn trai bí mật của Ngọc Anh nên cô gái mới cương quyết dấu diếm đến vậy. Nói đến chuyện này Huyền Giang lại không khỏi dâng lên một cỗ ghê tởm chán ghét đàn ông, cái tên mặt người dạ thú đấy xứng bị chị Thu Trang tố cho cắt chức!
Tiếp theo là về bản thân Ngọc Anh và cái thai trong bụng cô. Nhớ lại lúc Huyền Giang trộm xem sổ khám, tuy chưa đọc được nhiều nhưng cô dám khẳng định thai nhi hoàn toàn bình thường lúc đầu. Không biết sau khi nạo phá không thành thì có làm sao không, nói đến chuyện phá thai lại nảy sinh vấn đề khác.
Đầu óc Ngọc Anh rõ ràng không hề bình thường, không biết là do tên Thịnh ép cô ấy đến phát bệnh hay do...bị ám nữa. Nếu là vế đầu, mọi chuyện thật đơn giản, chỉ cần tìm bác sỹ tâm lý nói vài ba câu là xong thế nhưng theo kinh nghiệm của Huyền Giang, tám trên mười là bị ma quỷ ám.
Huyền Giang không thể quên bức ảnh trên laptop, có vẻ đã được chụp khi Ngọc Anh vẫn còn năng động bình thường. Người phụ nữ cùng những khối tròn quỷ dị trong bức ảnh không nghi ngờ gì là muốn tiếp cận Ngọc Anh, khiến cô ấy gặp phải những điều kinh khủng. Vậy nguyên do vì sao? Vì sao lại chính là cô ấy?
Trong thời kỳ đầu khi thấy được linh hồn, Huyền Giang đã đọc nhiều sách vở về những đề tài có liên quan. Trong đấy được nhắc đến nhiều nhất là luật nhân quả. Gieo nhân nào gặt quả ấy, không thế lực tà ác nào có thể tự dưng hãm hại người sống, vậy chỉ còn một điều chính là Ngọc Anh đã làm gì đó khiến bản thân chuốc lấy tai họa. Cô gái đáng thương ấy có thể làm gì? Còn viện bảo tàng kia rốt cuộc là nơi nào?
“Giang à, đi thể dục sớm thế.”
Giọng nói vang vọng dịu nhẹ như gió xuân lại vui tai như chim hót, nam nhân chỉ cần cười cũng khiến người người yêu quý không ai khác ngoài Hạ Vũ.
Huyền Giang ngẩng đầu vui vẻ chào
“Chào Thầy, thầy chạy bộ đấy ạ.”
Hạ Vũ dừng lại nhún chân tại chỗ. Anh mặc một chiếc áo phông mỏng, đầu đội mũ lưỡi trai, chân xỏ quần thể thao dài, một bộ dáng thoải mái phóng khoáng.
“Thì rèn luyện chút ấy mà. Sao em lại ở đây? Ngọc Anh đâu?”
“Chị ấy còn đang ngủ, ngày hôm nay không có tiết.”Thực ra Huyền Giang đã canh đúng lúc Ngọc Anh ngủ say mà bỏ đi.
“Vậy thì bảo em ấy nghỉ ngơi nhiều vào.”
Hạ Vũ cười cười, vươn tay kéo Huyền Giang đứng dậy
“Nào chạy cùng thầy một đoạn rồi thầy đãi ăn sáng.”
Chưa kịp để Huyền Giang định hình, Hạ Vũ đã hăng hái dẫn trước vừa chạy vừa ngoái đầu gọi.
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Huyền Giang tâm tình thoáng buông xuống, hân hoan chạy theo. Bóng hai người một lớn một nhỏ song song trên mặt sân rộng lớn hướng về phía mặt trời đang dần lên, trong ánh nắng nhàn nhạt của bình minh thật vô cùng đẹp mắt.
------------
“Nhìn kìa, vẫn có thể ung dung như vậy. Có phải ngươi đã lầm gì không?”
Một người phụ nữ tóc vàng quyến rũ từ đằng xa quan sát hai người đang chạy trên sân bóng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên chế giễu
“Già rồi lên lú lẫn hả?”
Người đàn ông dáng vẻ đạo mạo khoanh tay trước ngực lắc đầu
“Ta không chắc, cho đến giờ ta chưa từng thấy có kẻ như vậy.”
Elly nhìn nhìn móng tay được sơn sửa cẩn thận của mình thản nhiên nói
“Có thể con bé thuộc loại đó.”
“Anh trai nó càng quái lạ, một kẻ không có chút tố chất, lại có thể chất...”
“Cậu Thuần Linh bảo biết hắn ta, liệu có liên quan đến người kia không?”
Thịnh nghe đến đây thì chợt cười khổ
“Hai thầy trò nhà đấy ta thật không hiểu được. Dù đã quen biết bao lâu như thế.”
“Lần trước ngươi có đi gặp người?”
“Chúng ta cùng uống rượu.”Thịnh đưa mắt nhìn xa xa khuôn mặt nhu hòa nhưng lại phảng phất nét lo lắng.”Y bảo ta trông giúp nhóc Linh. Nói rằng trong khoảng thời gian y không ở đây sẽ có nhiều chuyện phát sinh.”
“Quá mập mờ.”Elly thoáng cái không vui.”Dù ta rất tôn trọng người kia nhưng cậu Thuần Linh cần được_”
“Elly đừng nhiều lời, y tự có tính toán riêng.”Thịnh cắt ngang, giọng nói thiếu kiên nhẫn.”Đừng hao phí tinh lực vào chuyện của người khác. Giờ trở lại việc chính đi, làm cho xong trong hôm nay.”
Elly điệu đà đứng dậy, bước theo sau Thịnh che miệng cười
“Tháng cô hồn lần này nhất định rất vui.”
-----------------
Hai người Huyền Giang sau khi chạy đến mệt liền tới một quán ăn bên ngoài cổng trường ngồi.
Hạ Vũ gọi hai tô phở tái lăn, vui vẻ nói với Huyền Giang tương ớt gia truyền ở đây là nhất, không quá cay mà rất ngon, bảo cô nếu không thử sẽ tiếc cả đời. Huyền Giang bị mùi phở hấp dẫn làm cho đói bụng nhưng cô còn thứ đang băn khoăn hơn.
“Ngọc Anh trước giờ vẫn ở trong đoàn thanh niên tình nguyện, cũng hay tham gia nhiều hoạt động dã ngoại.”
Hạ Vũ vừa ăn vừa trả lời thắc mắc của Huyền Giang.
“Bảo tàng? Có đấy mới đầu năm nay thôi. Xem nào ở đâu nhỉ...”
Hạ Vũ nghiêng đầu suy nghĩ tay lại xúc thêm mấy thìa ớt đổ vào bát.
“Thầy, ăn cay quá không tốt đâu.” Huyền Giang lên tiếng nhắc nhở, trước khi bát phở của Hạ Vũ biến thành đỏ lòm.
Hạ Vũ giật mình nhìn xuống, vô thức lẩm bẩm “Đúng là bị ảnh hưởng rồi....”
“Sao ạ?”
“Không có gì,”Anh cúi đầu mỉm cười gượng ép “Ngày trước khi đi ăn cũng có người hay nói giống em, nhắc không nên ăn quá cay. Giờ thì lại càng ăn cay hơn chứ, cô ấy mà biết nhất định không vui.”
Huyền Giang chưa trải đời nhiều nên cô không hiểu được ánh mắt khổ sở lẫn với hoài niệm cùng phức tạp của người thầy trước mặt là như thế nào, nhưng cô biết giờ không phải lúc mở miệng.
Hai người im lặng xì xụp húp nước lèo, Hạ Vũ bỗng ngẩng đầu
“Thầy nhớ rồi, bảo tàng đấy vốn không có danh tiếng gì nhưng trùng hợp vào cuối năm ngoái người ta đào được một ngôi mộ cổ xưa. Hiện vật không nhiều nhưng thi thể thì rất quái dị.”
Huyền Giang vội hỏi
“Quái dị thế nào ạ?”
“Muốn biết sao?”Hạ Vũ phẩy tay, chỉ chỉ vào tô phở của Huyền Giang.
“Ăn cho xong rồi thầy kể.”
“Thầy_”Huyền Giang giận dỗi kêu lên nhưng chỉ nhận được nụ cười không thỏa hiệp của Hạ Vũ.
Đúng lúc đó Thái Phương gọi điện đến, cô nghe máy xong, cảm giác càng khẩn trương.
Hạ Vũ là người tinh ý, anh tất nhiên nhận ra biểu hiện khác thường của cô bé nhưng đồng thời cũng là người có quy tắc nên anh chỉ yên lặng chờ Huyền Giang ăn xong mới hỏi chuyện.
“Một trong hai anh lần trước đi với em vừa gọi. Chị anh ấy sớm đã ra ngoài không biết đi đâu. Thôi thầy mau kể tiếp đi.”
Huyền Giang nhận ra trước mặt Hạ Vũ cô rất thoải mái, giống như đang làm nũng với anh trai. Hơn nữa cô biết Hạ Vũ không những thông minh còn rất giữ kẽ, không bao giờ xoáy quá sâu vào việc người khác. Dù rằng biểu hiện của Huyền Giang có kỳ lạ nhưng nếu cô không muốn nói anh cũng sẽ không nhiều lời.
“Giới chuyên gia xác định chủ nhân ngôi mộ là một phụ nữ tuổi ngoài hai mươi, đã chết cách đây cả nghìn năm thế nhưng..thi thể vẫn chưa phân hủy hết.”
“Lúc bật nắp quan tài, bên trong chỉ toàn chất lỏng không rõ nguồn gốc, vàng sệt váng như mỡ. Ở giữa là thi thể gần như nguyên vẹn được bọc trong vải liệm, người ta phải rất cẩn thận gỡ từng lớp vải để hạn chế nhất da thịt bị bóc ra theo.”
Huyền Giang bỗng rất cảm ơn Hạ Vũ, nếu như vừa nãy anh không ép cô ăn hết bát phở, giờ này chắc đã nôn ra rồi.
Hạ Vũ nhìn quanh, hạ giọng kể tiếp
“Kỹ thuật ướp xác điêu luyện đấy thực chất không hiếm gặp trên thế giới thế nhưng điều kì dị nhất ở đây là bản thân xác ướp có bụng phình to giống như đã mang thai trước khi chết thế nhưng khi người ta tiến hành khám nghiệm tử thi và siêu âm lại phát hiện ra trong tử cung của cô ta chẳng có đứa trẻ nào cả.”
“Vậy...có gì?”Huyền Giang sốt ruột hỏi, cho đến giờ câu chuyện rất khớp với những gì trong bức ảnh cô đã thấy.
“Đá. Vô số những viên đá đen rắn to hơn nắm tay được nhét trong bụng cô gái.”
“Đá??”Huyền Giang sửng sốt hô lên.
Hạ Vũ hớp một hụm nước chè, khẽ gật đầu
“Giới khoa học hiện vẫn chưa giải thích được nguyên nhân nên đã đem thi thể về nghiên cứu thêm. Tuy vậy để trả cho viện bảo tàng đã có công khám phá và khai quật ngôi mộ, người ta đã cho phép nơi đấy giữ lại một số viên đá trong tử cung thi thể để đem ra trưng bày.”
Huyền giang há hốc mồm cuối cùng mãi mới phun ra được một câu
“Khiếp!”
---------------
Thuần Linh và Thái Phương cùng ngồi xe đến trường, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, không khí trở nên trầm lặng.
Ngay lúc Thuần Linh đang tập trung nhất Thái Phương liền lớn tiếng kêu’A’, vội bắt tài xế phanh lại.
“Sao thế?”Thuần Linh nghi hoặc nhìn bạn, Thái Phương dù thường xuyên phát tiết hành vi tưng tửng nhưng cũng chẳng đến nỗi hét lớn ra miệng như vậy.
“Tớ thấy xe của chị Tư vừa phóng qua.”
Thái Phương nét mặt có chút không thể tin, kiêng dè nhìn bạn
“Hơn nữa trên xe còn trở thêm hai người.”
Thuần Linh ánh mắt lập tức tối sầm, nghiến răng tức giận
“Gọi cho cô ta ngay.”
-------------------
Một tiếng trước khi hai người Thuần Linh Thái Phương đến, Thu Trang đột ngột xuất hiện trước mặt Huyền Giang.
“Chị, anh Thái Phương vừa gọi_”Huyền Giang lo lắng nhìn sắc mặt tiều tụy của Thu Trang, vội kéo cô ngồi xuống ghế đá gần đấy.
“Đừng nhắc đến bọn nó nữa.”Thu Trang chán ghét lắc đầu.”Thuần Linh đã bảo sẽ không can thiệp vào chuyện này.”
Huyền Giang sửng sốt nhớ đến bộ dáng khốn khổ người không ra người ma không ra ma của Ngọc Anh, lòng cũng không khỏi quặn thắt
“Thế chị Ngọc Anh phải làm sao?”
Thu Trang nghiêm túc nhìn Huyền Giang giọng nói kiên nghị
“Sáng nay chị đã theo lời người quen tìm được một vị pháp sư rất nổi tiếng, không cần đến Thuần Linh chúng ta có thể tự giúp Ngọc Anh. Giang à em có theo chị không?”
Huyền Giang trong suy nghĩ còn chất chứa băn khoăn, nhưng vì thái độ chân thành cùng ánh mắt tuyệt vọng của Thu Trang khiến cô khó lòng từ chối.
“Vâng...em theo chị.”
Thu Trang thở ra nhẹ nhõm nắm tay Huyền Giang
“Tốt lắm, giờ em kể rõ sự tình cho chị xem.”
Huyền Giang kể lại những việc cô đã gặp phải đồng thời nói đến luôn chuyện ở khu bảo tàng cô vừa được nghe.
Thu Trang gật đầu
“Mọi việc tám chín phần là bắt nguồn từ khu bảo tàng đấy. Chị nghĩ chúng ta nên hỏi kĩ càng Ngọc Anh một lần nữa, xem nguyên do vì sao.”
Hai người sau đấy gặp được Ngọc Anh đang nói chuyện điện thoại trong phòng, đôi mắt đỏ au đẫm nước.
“Chị, chị ơi..anh ấy cứ bắt em...phá..còn bảo phải ngay hôm nay... Anh ấy sẽ đến đây, ép em....”
Thu Trang biết Ngọc Anh không được bình thường nên vội vàng vỗ về cô gái rồi ngay lập tức khéo léo dẫn câu chuyện về chủ đề chính.
“Nơi đó...phải...hóa ra là từ nơi đó...”
Ngọc Anh đờ đẫn lặp lại, bỗng cô bật dậy lục tung ngăn tủ lấy ra một chiếc túi nhỏ buộc kỹ càng.
“Cái này...em đã mua ở nơi đấy...bùa cầu may, một người phụ nữ đã bán cho em.”
Cô mở miệng túi đổ ra, bên trong là một viên sỏi đen, rất giống chất liệu và màu sắc khối đá trong bức ảnh trên laptop.
“Chúng ta phải quay lại đấy,”Ngọc Anh kéo tay Thu Trang năn nỉ.
“Chị ơi chúng ta quay lại đấy, để em trả bà ta viên sỏi này, cầu xin bà đừng ám em nữa.”
Thu Trang nắm vai Ngọc Anh nghiêm nghị nói
“Ngọc Anh, chúng ta nên đến thầy pháp trước.”
“Không, em không muốn. Đến kia đến kia phải đến nơi kia!!”
Huyền Giang vội can thiệp
“Hay là chị ơi, mình cứ đến chỗ kia trước rồi hẹn thầy pháp ở đấy, dù sao cũng không quá xa.”
Thu Trang nhắm mắt suy nghĩ cuối cùng cô nói, giọng cương quyết
“Đi thôi, chị nhất định sẽ giúp em.”
Nhận được câu trả lời của bảo vệ, Thái Phương liền lập tức gọi cho Huyền Giang hỏi xem có phải Thu Trang đã đến đón cô bé.
“Không, chị ấy chưa đến. Em tưởng hẹn mười giờ?”
Thái Phương thở dài, người chị tùy hứng này của cậu lại muốn chơi gì đây.
“Được rồi anh sẽ đến đón em cứ ở đấy chờ.”
Thái Phương cúp máy, mở cửa bước vào khách phòng.
Thuần Linh đang đứng yên lặng ngoài ban công, ánh nhìn vô định.
Áo trắng dài phiêu dật theo gió, khuôn mặt băng lãnh vô tình, cả người cậu toát lên khí chất thoát tục bất phàm khiến Thái Phương trong phút chốc ngơ ngẩn, không khỏi sợ hãi Thuần Linh sẽ biến mất sau chớp mắt, giống như vị tiên nhân chán cảnh trần thế tìm về chốn bồng lai.
“Tiểu Linh...”
Thuần Linh không quay đầu, giọng nói nhẹ bẫng thản nhiên
“Quỷ Tâm kính. Tỳ nói hắn sẽ không thỏa hiệp nếu không có Quỷ Tâm kính.”
“Hắn không sợ bị truy sát?”
“Tất cả bọn chúng điên rồi.”
Thuần Linh lạnh lùng bứt một nhánh cây bên cạnh, cành cây xanh tươi vào tay cậu thoáng chốc héo vàng rồi nát vụn, tan thành bột phân tán trong gió.
“Tớ cũng điên rồi....”
Nếu không điên đã không nghĩ giao ra Quỷ Tâm kính.
“Không phải mình cậu,”Thái Phương cười khổ, tựa lưng trên cửa nhìn bầu trời xanh vắt”Từ lúc đấy chúng ta đều đã phát rồ....”
Cả hai bất chợt yên lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc cùng hương hoa thoang thoảng thoáng qua.
“Khi nào thì giao cho hắn?”
“Vào tháng cô hồn sắp tới.”
Thái Phương cau mày
“Anh Trường sẽ cứ thế này cho tới lúc đấy sao?”
“Tỳ đã nói qua phương thuốc để cầm cự. Tên kia sau hôm nay có thể sẽ tỉnh lại bình thường.”
Thái Phương thở dài khuôn mặt thoáng thả lỏng nhưng nhanh chóng nhíu lại
“Cần những thứ gì? Tớ sẽ đi lấy ngay.”
“Không cần, tí nữa đi làm ít việc, sẽ có người đưa cho chúng ta.”
“Việc kia?”Hai người đã quá hiểu nhau, đến nỗi không cần nhiều từ diễn tả.
Thuần Linh quay lưng lại, mi mắt khẽ buông, khuôn mặt vô biểu tình
“Dạo này có thật nhiều chuyện.”
----------------
Huyền Giang cả đêm không tài nào chợp mắt, trời vừa nhá nhem sáng cô đã vội tìm cớ chuồn ra ngoài.
Kỳ thực cô muốn ngay lập tức trở về nhưng khi ngẫm lại những thứ mình đã từng gặp phải cô nghĩ, có điều gì lại không đáng sợ hơn ở cùng một người tâm thần chứ?! Vậy nên Huyền Giang đang lang thang quanh sân bóng khi đồng hồ mới chỉ năm giờ, may rằng ngày mùa hè sáng sớm hơn bình thường nên dù chỉ có một mình cô vẫn thấy rất thoải mái.
Huyền Giang vừa đi vừa nghĩ, sắp xếp những điều mình đã biết từ hôm qua cho đến giờ. Đầu tiên là tên Thịnh, rất có khả năng hắn vừa là thầy vừa là bạn trai bí mật của Ngọc Anh nên cô gái mới cương quyết dấu diếm đến vậy. Nói đến chuyện này Huyền Giang lại không khỏi dâng lên một cỗ ghê tởm chán ghét đàn ông, cái tên mặt người dạ thú đấy xứng bị chị Thu Trang tố cho cắt chức!
Tiếp theo là về bản thân Ngọc Anh và cái thai trong bụng cô. Nhớ lại lúc Huyền Giang trộm xem sổ khám, tuy chưa đọc được nhiều nhưng cô dám khẳng định thai nhi hoàn toàn bình thường lúc đầu. Không biết sau khi nạo phá không thành thì có làm sao không, nói đến chuyện phá thai lại nảy sinh vấn đề khác.
Đầu óc Ngọc Anh rõ ràng không hề bình thường, không biết là do tên Thịnh ép cô ấy đến phát bệnh hay do...bị ám nữa. Nếu là vế đầu, mọi chuyện thật đơn giản, chỉ cần tìm bác sỹ tâm lý nói vài ba câu là xong thế nhưng theo kinh nghiệm của Huyền Giang, tám trên mười là bị ma quỷ ám.
Huyền Giang không thể quên bức ảnh trên laptop, có vẻ đã được chụp khi Ngọc Anh vẫn còn năng động bình thường. Người phụ nữ cùng những khối tròn quỷ dị trong bức ảnh không nghi ngờ gì là muốn tiếp cận Ngọc Anh, khiến cô ấy gặp phải những điều kinh khủng. Vậy nguyên do vì sao? Vì sao lại chính là cô ấy?
Trong thời kỳ đầu khi thấy được linh hồn, Huyền Giang đã đọc nhiều sách vở về những đề tài có liên quan. Trong đấy được nhắc đến nhiều nhất là luật nhân quả. Gieo nhân nào gặt quả ấy, không thế lực tà ác nào có thể tự dưng hãm hại người sống, vậy chỉ còn một điều chính là Ngọc Anh đã làm gì đó khiến bản thân chuốc lấy tai họa. Cô gái đáng thương ấy có thể làm gì? Còn viện bảo tàng kia rốt cuộc là nơi nào?
“Giang à, đi thể dục sớm thế.”
Giọng nói vang vọng dịu nhẹ như gió xuân lại vui tai như chim hót, nam nhân chỉ cần cười cũng khiến người người yêu quý không ai khác ngoài Hạ Vũ.
Huyền Giang ngẩng đầu vui vẻ chào
“Chào Thầy, thầy chạy bộ đấy ạ.”
Hạ Vũ dừng lại nhún chân tại chỗ. Anh mặc một chiếc áo phông mỏng, đầu đội mũ lưỡi trai, chân xỏ quần thể thao dài, một bộ dáng thoải mái phóng khoáng.
“Thì rèn luyện chút ấy mà. Sao em lại ở đây? Ngọc Anh đâu?”
“Chị ấy còn đang ngủ, ngày hôm nay không có tiết.”Thực ra Huyền Giang đã canh đúng lúc Ngọc Anh ngủ say mà bỏ đi.
“Vậy thì bảo em ấy nghỉ ngơi nhiều vào.”
Hạ Vũ cười cười, vươn tay kéo Huyền Giang đứng dậy
“Nào chạy cùng thầy một đoạn rồi thầy đãi ăn sáng.”
Chưa kịp để Huyền Giang định hình, Hạ Vũ đã hăng hái dẫn trước vừa chạy vừa ngoái đầu gọi.
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Huyền Giang tâm tình thoáng buông xuống, hân hoan chạy theo. Bóng hai người một lớn một nhỏ song song trên mặt sân rộng lớn hướng về phía mặt trời đang dần lên, trong ánh nắng nhàn nhạt của bình minh thật vô cùng đẹp mắt.
------------
“Nhìn kìa, vẫn có thể ung dung như vậy. Có phải ngươi đã lầm gì không?”
Một người phụ nữ tóc vàng quyến rũ từ đằng xa quan sát hai người đang chạy trên sân bóng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên chế giễu
“Già rồi lên lú lẫn hả?”
Người đàn ông dáng vẻ đạo mạo khoanh tay trước ngực lắc đầu
“Ta không chắc, cho đến giờ ta chưa từng thấy có kẻ như vậy.”
Elly nhìn nhìn móng tay được sơn sửa cẩn thận của mình thản nhiên nói
“Có thể con bé thuộc loại đó.”
“Anh trai nó càng quái lạ, một kẻ không có chút tố chất, lại có thể chất...”
“Cậu Thuần Linh bảo biết hắn ta, liệu có liên quan đến người kia không?”
Thịnh nghe đến đây thì chợt cười khổ
“Hai thầy trò nhà đấy ta thật không hiểu được. Dù đã quen biết bao lâu như thế.”
“Lần trước ngươi có đi gặp người?”
“Chúng ta cùng uống rượu.”Thịnh đưa mắt nhìn xa xa khuôn mặt nhu hòa nhưng lại phảng phất nét lo lắng.”Y bảo ta trông giúp nhóc Linh. Nói rằng trong khoảng thời gian y không ở đây sẽ có nhiều chuyện phát sinh.”
“Quá mập mờ.”Elly thoáng cái không vui.”Dù ta rất tôn trọng người kia nhưng cậu Thuần Linh cần được_”
“Elly đừng nhiều lời, y tự có tính toán riêng.”Thịnh cắt ngang, giọng nói thiếu kiên nhẫn.”Đừng hao phí tinh lực vào chuyện của người khác. Giờ trở lại việc chính đi, làm cho xong trong hôm nay.”
Elly điệu đà đứng dậy, bước theo sau Thịnh che miệng cười
“Tháng cô hồn lần này nhất định rất vui.”
-----------------
Hai người Huyền Giang sau khi chạy đến mệt liền tới một quán ăn bên ngoài cổng trường ngồi.
Hạ Vũ gọi hai tô phở tái lăn, vui vẻ nói với Huyền Giang tương ớt gia truyền ở đây là nhất, không quá cay mà rất ngon, bảo cô nếu không thử sẽ tiếc cả đời. Huyền Giang bị mùi phở hấp dẫn làm cho đói bụng nhưng cô còn thứ đang băn khoăn hơn.
“Ngọc Anh trước giờ vẫn ở trong đoàn thanh niên tình nguyện, cũng hay tham gia nhiều hoạt động dã ngoại.”
Hạ Vũ vừa ăn vừa trả lời thắc mắc của Huyền Giang.
“Bảo tàng? Có đấy mới đầu năm nay thôi. Xem nào ở đâu nhỉ...”
Hạ Vũ nghiêng đầu suy nghĩ tay lại xúc thêm mấy thìa ớt đổ vào bát.
“Thầy, ăn cay quá không tốt đâu.” Huyền Giang lên tiếng nhắc nhở, trước khi bát phở của Hạ Vũ biến thành đỏ lòm.
Hạ Vũ giật mình nhìn xuống, vô thức lẩm bẩm “Đúng là bị ảnh hưởng rồi....”
“Sao ạ?”
“Không có gì,”Anh cúi đầu mỉm cười gượng ép “Ngày trước khi đi ăn cũng có người hay nói giống em, nhắc không nên ăn quá cay. Giờ thì lại càng ăn cay hơn chứ, cô ấy mà biết nhất định không vui.”
Huyền Giang chưa trải đời nhiều nên cô không hiểu được ánh mắt khổ sở lẫn với hoài niệm cùng phức tạp của người thầy trước mặt là như thế nào, nhưng cô biết giờ không phải lúc mở miệng.
Hai người im lặng xì xụp húp nước lèo, Hạ Vũ bỗng ngẩng đầu
“Thầy nhớ rồi, bảo tàng đấy vốn không có danh tiếng gì nhưng trùng hợp vào cuối năm ngoái người ta đào được một ngôi mộ cổ xưa. Hiện vật không nhiều nhưng thi thể thì rất quái dị.”
Huyền Giang vội hỏi
“Quái dị thế nào ạ?”
“Muốn biết sao?”Hạ Vũ phẩy tay, chỉ chỉ vào tô phở của Huyền Giang.
“Ăn cho xong rồi thầy kể.”
“Thầy_”Huyền Giang giận dỗi kêu lên nhưng chỉ nhận được nụ cười không thỏa hiệp của Hạ Vũ.
Đúng lúc đó Thái Phương gọi điện đến, cô nghe máy xong, cảm giác càng khẩn trương.
Hạ Vũ là người tinh ý, anh tất nhiên nhận ra biểu hiện khác thường của cô bé nhưng đồng thời cũng là người có quy tắc nên anh chỉ yên lặng chờ Huyền Giang ăn xong mới hỏi chuyện.
“Một trong hai anh lần trước đi với em vừa gọi. Chị anh ấy sớm đã ra ngoài không biết đi đâu. Thôi thầy mau kể tiếp đi.”
Huyền Giang nhận ra trước mặt Hạ Vũ cô rất thoải mái, giống như đang làm nũng với anh trai. Hơn nữa cô biết Hạ Vũ không những thông minh còn rất giữ kẽ, không bao giờ xoáy quá sâu vào việc người khác. Dù rằng biểu hiện của Huyền Giang có kỳ lạ nhưng nếu cô không muốn nói anh cũng sẽ không nhiều lời.
“Giới chuyên gia xác định chủ nhân ngôi mộ là một phụ nữ tuổi ngoài hai mươi, đã chết cách đây cả nghìn năm thế nhưng..thi thể vẫn chưa phân hủy hết.”
“Lúc bật nắp quan tài, bên trong chỉ toàn chất lỏng không rõ nguồn gốc, vàng sệt váng như mỡ. Ở giữa là thi thể gần như nguyên vẹn được bọc trong vải liệm, người ta phải rất cẩn thận gỡ từng lớp vải để hạn chế nhất da thịt bị bóc ra theo.”
Huyền Giang bỗng rất cảm ơn Hạ Vũ, nếu như vừa nãy anh không ép cô ăn hết bát phở, giờ này chắc đã nôn ra rồi.
Hạ Vũ nhìn quanh, hạ giọng kể tiếp
“Kỹ thuật ướp xác điêu luyện đấy thực chất không hiếm gặp trên thế giới thế nhưng điều kì dị nhất ở đây là bản thân xác ướp có bụng phình to giống như đã mang thai trước khi chết thế nhưng khi người ta tiến hành khám nghiệm tử thi và siêu âm lại phát hiện ra trong tử cung của cô ta chẳng có đứa trẻ nào cả.”
“Vậy...có gì?”Huyền Giang sốt ruột hỏi, cho đến giờ câu chuyện rất khớp với những gì trong bức ảnh cô đã thấy.
“Đá. Vô số những viên đá đen rắn to hơn nắm tay được nhét trong bụng cô gái.”
“Đá??”Huyền Giang sửng sốt hô lên.
Hạ Vũ hớp một hụm nước chè, khẽ gật đầu
“Giới khoa học hiện vẫn chưa giải thích được nguyên nhân nên đã đem thi thể về nghiên cứu thêm. Tuy vậy để trả cho viện bảo tàng đã có công khám phá và khai quật ngôi mộ, người ta đã cho phép nơi đấy giữ lại một số viên đá trong tử cung thi thể để đem ra trưng bày.”
Huyền giang há hốc mồm cuối cùng mãi mới phun ra được một câu
“Khiếp!”
---------------
Thuần Linh và Thái Phương cùng ngồi xe đến trường, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, không khí trở nên trầm lặng.
Ngay lúc Thuần Linh đang tập trung nhất Thái Phương liền lớn tiếng kêu’A’, vội bắt tài xế phanh lại.
“Sao thế?”Thuần Linh nghi hoặc nhìn bạn, Thái Phương dù thường xuyên phát tiết hành vi tưng tửng nhưng cũng chẳng đến nỗi hét lớn ra miệng như vậy.
“Tớ thấy xe của chị Tư vừa phóng qua.”
Thái Phương nét mặt có chút không thể tin, kiêng dè nhìn bạn
“Hơn nữa trên xe còn trở thêm hai người.”
Thuần Linh ánh mắt lập tức tối sầm, nghiến răng tức giận
“Gọi cho cô ta ngay.”
-------------------
Một tiếng trước khi hai người Thuần Linh Thái Phương đến, Thu Trang đột ngột xuất hiện trước mặt Huyền Giang.
“Chị, anh Thái Phương vừa gọi_”Huyền Giang lo lắng nhìn sắc mặt tiều tụy của Thu Trang, vội kéo cô ngồi xuống ghế đá gần đấy.
“Đừng nhắc đến bọn nó nữa.”Thu Trang chán ghét lắc đầu.”Thuần Linh đã bảo sẽ không can thiệp vào chuyện này.”
Huyền Giang sửng sốt nhớ đến bộ dáng khốn khổ người không ra người ma không ra ma của Ngọc Anh, lòng cũng không khỏi quặn thắt
“Thế chị Ngọc Anh phải làm sao?”
Thu Trang nghiêm túc nhìn Huyền Giang giọng nói kiên nghị
“Sáng nay chị đã theo lời người quen tìm được một vị pháp sư rất nổi tiếng, không cần đến Thuần Linh chúng ta có thể tự giúp Ngọc Anh. Giang à em có theo chị không?”
Huyền Giang trong suy nghĩ còn chất chứa băn khoăn, nhưng vì thái độ chân thành cùng ánh mắt tuyệt vọng của Thu Trang khiến cô khó lòng từ chối.
“Vâng...em theo chị.”
Thu Trang thở ra nhẹ nhõm nắm tay Huyền Giang
“Tốt lắm, giờ em kể rõ sự tình cho chị xem.”
Huyền Giang kể lại những việc cô đã gặp phải đồng thời nói đến luôn chuyện ở khu bảo tàng cô vừa được nghe.
Thu Trang gật đầu
“Mọi việc tám chín phần là bắt nguồn từ khu bảo tàng đấy. Chị nghĩ chúng ta nên hỏi kĩ càng Ngọc Anh một lần nữa, xem nguyên do vì sao.”
Hai người sau đấy gặp được Ngọc Anh đang nói chuyện điện thoại trong phòng, đôi mắt đỏ au đẫm nước.
“Chị, chị ơi..anh ấy cứ bắt em...phá..còn bảo phải ngay hôm nay... Anh ấy sẽ đến đây, ép em....”
Thu Trang biết Ngọc Anh không được bình thường nên vội vàng vỗ về cô gái rồi ngay lập tức khéo léo dẫn câu chuyện về chủ đề chính.
“Nơi đó...phải...hóa ra là từ nơi đó...”
Ngọc Anh đờ đẫn lặp lại, bỗng cô bật dậy lục tung ngăn tủ lấy ra một chiếc túi nhỏ buộc kỹ càng.
“Cái này...em đã mua ở nơi đấy...bùa cầu may, một người phụ nữ đã bán cho em.”
Cô mở miệng túi đổ ra, bên trong là một viên sỏi đen, rất giống chất liệu và màu sắc khối đá trong bức ảnh trên laptop.
“Chúng ta phải quay lại đấy,”Ngọc Anh kéo tay Thu Trang năn nỉ.
“Chị ơi chúng ta quay lại đấy, để em trả bà ta viên sỏi này, cầu xin bà đừng ám em nữa.”
Thu Trang nắm vai Ngọc Anh nghiêm nghị nói
“Ngọc Anh, chúng ta nên đến thầy pháp trước.”
“Không, em không muốn. Đến kia đến kia phải đến nơi kia!!”
Huyền Giang vội can thiệp
“Hay là chị ơi, mình cứ đến chỗ kia trước rồi hẹn thầy pháp ở đấy, dù sao cũng không quá xa.”
Thu Trang nhắm mắt suy nghĩ cuối cùng cô nói, giọng cương quyết
“Đi thôi, chị nhất định sẽ giúp em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.