Chương 8: Có duyên với người đói bụng
Tiểu Xíu
13/10/2024
Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua những ô cửa sổ lớp học, nhẹ nhàng hắt lên mái tóc dài đen của Tô Khiết Tử. Cô ngồi lặng lẽ ở bàn cuối, mắt dán chặt vào bảng đen, ghi chép từng lời thầy cô giảng vào tập.
Nói không ngoa, chứ thật ra cô chả hiểu bài gì cả, một chữ cũng không.
Nhìn bề ngoài cô yên tĩnh chăm chú viết bài, nhưng chỉ có cô biết trong lòng đang loạn một cục.
Những người khác thì lại xì xầm to nhỏ về cô.
Sự khinh thường của họ không chỉ vì tính cách cô trở nên trầm lặng mà còn vì một lý do rõ ràng hơn: Tô Khiết Tử không được đính hôn với Đàm Khương - một trong những nam sinh ưu tú, gia thế hiển hách nhất trong trường.
Đó là điều mà ngày thường Tô Khiết Tử luôn cao ngạo khoe khoang và khao khát, cuối cùng lại không đạt được kết quả mong đợi.
- Cô ta cứ như vậy mà cố gắng học giỏi để làm gì chứ? Ai cũng biết rồi mà.
Một bạn học cười mỉa mai, giọng nói đủ to để mọi người nghe thấy.
Những lời cười cợt thoáng qua tâm trí Tô Khiết Tử như gió thoảng. Cô chẳng quan tâm. Cô không còn mong chờ sự công nhận của những người xung quanh. Giờ đây, tất cả những gì cô có thể làm là giữ vững lòng tự tôn và tập trung vào việc học.
Yêu đương hả? Xùy, xùy, biến đi.
Khi chuông reo tan học buổi sáng. Tô Khiết Tử chậm rãi dọn sách vở trên bài, sau đó từ từ đến nhà ăn của trường, tranh thủ ăn cơm rồi về lớp nghỉ ngơi.
- Lấy con dĩa sườn xào chua ngọt, thêm chén canh giò heo hầm.
Tô Khiết Tử gọi món, Lưu Ly và Lâm Thanh đứng xếp hàng ở quầy cửa giao cơm bên cạnh. Cả hai vô thức nhìn nhau một cái, Lâm Thanh nhỏ giọng nói:
- Ngày thường có người sợ uống chút canh là sẽ mập, không ngờ bây giờ đau buồn đến nổi hỏng đầu óc rồi.
- Không sao, lúc mình buồn phiền, ăn uống là cách giải quyết tốt nhất cho tâm trạng.
Lưu Ly cười đáp lại. Lâm Thanh ồ một tiếng, tiếp tục khen ngợi:
- Nhìn lại mới thấy, ngày thường cậu cũng không ăn kiêng cử gì cả, vậy mà chẳng mập chút nào, dáng người mảnh mai đẹp quá đi mất.
Tô Khiết Tử quay mặt sang nhìn Lưu Ly. Giây sau lại khẽ cười rồi rời đi.
Lưu Ly giật mình nhìn Tô Khiết Tử, cô cười là có ý gì chứ!
Tất nhiên Tô Khiết Tử nhìn vào cái cằm nọng của cô ta rồi. Thật kỳ lạ, cô ta có thân hình thanh mảnh và mọi mỡ dư thừa đều đi hết lên mặt. Bởi vậy nên nhìn Lưu Ly không khác gì trái bí ngô cắm vào thân cây gỗ. Trông buồn cười muốn chết.
Tô Khiết Tử nhìn phòng ăn đông đúc, may mà đã nhờ dì làm ở phòng ăn đóng gói vào hộp nhựa mang đi. Cô đi theo lối ra khỏi nhà ăn, muốn đi tìm chỗ vắng vẻ chút để ngồi ăn cơm. Nói thật ngồi ăn trước nhiều người ghét mình, cô nuốt không trôi cơm.
Ở gần toà nhà chứa dụng cụ thể dục, có hàng ghế cũ bị bỏ đi được xếp ở phía sau khu đó. Tô Khiết Tử cầm theo hộp cơm tới đó. Ánh nắng chiếu gay gắt, may mắn chỗ ghế phía sau này bị toà nhà che khuất, cây cối được trồng khá nhiều vừa hay tạo bóng mát.
Đây đúng là nơi lý tưởng để học sinh nghỉ ngơi hoặc trốn học.
- Phó... Phó Thời Miễn...?
Tô Khiết Tử đứng chôn chân tại chỗ. Lạy Chúa, sao đi đâu cũng gặp cậu ta thế này?
Phó Thời Miễn đang nằm ngủ, nghe thấy tiếng gọi tên mình, anh mở mắt ra nhìn. Cô gái dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng đứng dưới nắng. Anh ngồi dậy nhìn về phía Tô Khiết Tử:
- Là tôi.
Giọng Phó Thời Miễn trầm khàn, có lẽ vì hiếm khi cất giọng và ít uống nước, thanh quản nghe hơi đặc âm.
- Cậu... Cậu đang ngủ trưa sao? Xin lỗi lỡ làm phiền.
Nghĩ tới kiếp trước Phó Thời Miễn là sát nhân, Tô Khiết Tử sợ hãi muốn tránh xa. Cô và con đã từng chết dưới tay kẻ sát nhân, nên những người như thế khiến cô ám ảnh không thôi.
Tiếng nói run run trông đáng thương vô cùng. Phó Thời Miễn nhướng mày. Anh biết bản thân mình tính trầm lặng, ít nói, nhưng cũng đâu đến mức dữ tợn hù doạ người khác. Vì sao cô bạn này cứ vừa nhìn thấy cậu liền sợ ngây người ra thế kia?
Phó Thời Miễn im lặng nhắm mắt tiếp.
Tô Khiết Tử xoay người muốn đi nhanh, nào ngờ nghe thấy tiếng bụng kêu của bạn học. Hình như... Cô có duyên với những người đang đói bụng thì phải.
Tối hôm qua có cô bé Phó Chi, hôm nay là Phó Thời Miễn. Thú vị hơn khi cả hai người đều mang họ "Phó".
Sợ thì có sợ, việc Phó Thời Miễn là tội phạm giết người hiện tại vẫn chưa xảy ra, chắc hiện tại cậu ấy chỉ là bạn học hơi hướng nội thôi nhỉ? Dù vậy cô vẫn hơi sợ mình đắc tội cậu ta, lỡ mai sau tìm đến cô thì toan mất.
Ai chứ bản thân Tô Khiết Tử thì khác, đã sống lại một lần, tất nhiên sẽ cân nhắc kỹ cách để bảo vệ mạng sống.
Ở đây vốn dĩ yên tĩnh, tiếng bụng kêu đói đặc biết phát lớn, cho dù giả vờ không nghe thấy đi nữa, với tâm lý của tội phạm, chỉ cần bạn đứng trong khu vực gần đó thì chính là kẻ cần phải xử lý.
Tô Khiết Tử chạy ào tới chỗ nằm của Phó Thời Miễn. Cô cố gắng bình tĩnh nói:
- Bạn học, tớ đang giảm cân, phần này tặng cho cậu.
Dứt lời, cô liền bỏ túi đựng ba hộp đồ ăn xuống cạnh chỗ Phó Thời Miễn đang nằm. Một hộp cơm trắng, một hộp sườn xào và một hộp canh giò heo.
Để đồ lại xong cả người chạy mất dạng.
- Hả?
Phó Thời Miễn mở miệng lên tiếng, mắt vừa mở chỉ thấy mỗi bóng lưng chạy hối hả của Tô Khiết Tử.
Anh nhìn sang phần cơm cô để lại, tâm tình hơi bối rối...
Nói không ngoa, chứ thật ra cô chả hiểu bài gì cả, một chữ cũng không.
Nhìn bề ngoài cô yên tĩnh chăm chú viết bài, nhưng chỉ có cô biết trong lòng đang loạn một cục.
Những người khác thì lại xì xầm to nhỏ về cô.
Sự khinh thường của họ không chỉ vì tính cách cô trở nên trầm lặng mà còn vì một lý do rõ ràng hơn: Tô Khiết Tử không được đính hôn với Đàm Khương - một trong những nam sinh ưu tú, gia thế hiển hách nhất trong trường.
Đó là điều mà ngày thường Tô Khiết Tử luôn cao ngạo khoe khoang và khao khát, cuối cùng lại không đạt được kết quả mong đợi.
- Cô ta cứ như vậy mà cố gắng học giỏi để làm gì chứ? Ai cũng biết rồi mà.
Một bạn học cười mỉa mai, giọng nói đủ to để mọi người nghe thấy.
Những lời cười cợt thoáng qua tâm trí Tô Khiết Tử như gió thoảng. Cô chẳng quan tâm. Cô không còn mong chờ sự công nhận của những người xung quanh. Giờ đây, tất cả những gì cô có thể làm là giữ vững lòng tự tôn và tập trung vào việc học.
Yêu đương hả? Xùy, xùy, biến đi.
Khi chuông reo tan học buổi sáng. Tô Khiết Tử chậm rãi dọn sách vở trên bài, sau đó từ từ đến nhà ăn của trường, tranh thủ ăn cơm rồi về lớp nghỉ ngơi.
- Lấy con dĩa sườn xào chua ngọt, thêm chén canh giò heo hầm.
Tô Khiết Tử gọi món, Lưu Ly và Lâm Thanh đứng xếp hàng ở quầy cửa giao cơm bên cạnh. Cả hai vô thức nhìn nhau một cái, Lâm Thanh nhỏ giọng nói:
- Ngày thường có người sợ uống chút canh là sẽ mập, không ngờ bây giờ đau buồn đến nổi hỏng đầu óc rồi.
- Không sao, lúc mình buồn phiền, ăn uống là cách giải quyết tốt nhất cho tâm trạng.
Lưu Ly cười đáp lại. Lâm Thanh ồ một tiếng, tiếp tục khen ngợi:
- Nhìn lại mới thấy, ngày thường cậu cũng không ăn kiêng cử gì cả, vậy mà chẳng mập chút nào, dáng người mảnh mai đẹp quá đi mất.
Tô Khiết Tử quay mặt sang nhìn Lưu Ly. Giây sau lại khẽ cười rồi rời đi.
Lưu Ly giật mình nhìn Tô Khiết Tử, cô cười là có ý gì chứ!
Tất nhiên Tô Khiết Tử nhìn vào cái cằm nọng của cô ta rồi. Thật kỳ lạ, cô ta có thân hình thanh mảnh và mọi mỡ dư thừa đều đi hết lên mặt. Bởi vậy nên nhìn Lưu Ly không khác gì trái bí ngô cắm vào thân cây gỗ. Trông buồn cười muốn chết.
Tô Khiết Tử nhìn phòng ăn đông đúc, may mà đã nhờ dì làm ở phòng ăn đóng gói vào hộp nhựa mang đi. Cô đi theo lối ra khỏi nhà ăn, muốn đi tìm chỗ vắng vẻ chút để ngồi ăn cơm. Nói thật ngồi ăn trước nhiều người ghét mình, cô nuốt không trôi cơm.
Ở gần toà nhà chứa dụng cụ thể dục, có hàng ghế cũ bị bỏ đi được xếp ở phía sau khu đó. Tô Khiết Tử cầm theo hộp cơm tới đó. Ánh nắng chiếu gay gắt, may mắn chỗ ghế phía sau này bị toà nhà che khuất, cây cối được trồng khá nhiều vừa hay tạo bóng mát.
Đây đúng là nơi lý tưởng để học sinh nghỉ ngơi hoặc trốn học.
- Phó... Phó Thời Miễn...?
Tô Khiết Tử đứng chôn chân tại chỗ. Lạy Chúa, sao đi đâu cũng gặp cậu ta thế này?
Phó Thời Miễn đang nằm ngủ, nghe thấy tiếng gọi tên mình, anh mở mắt ra nhìn. Cô gái dáng người nhỏ nhắn, nước da trắng hồng đứng dưới nắng. Anh ngồi dậy nhìn về phía Tô Khiết Tử:
- Là tôi.
Giọng Phó Thời Miễn trầm khàn, có lẽ vì hiếm khi cất giọng và ít uống nước, thanh quản nghe hơi đặc âm.
- Cậu... Cậu đang ngủ trưa sao? Xin lỗi lỡ làm phiền.
Nghĩ tới kiếp trước Phó Thời Miễn là sát nhân, Tô Khiết Tử sợ hãi muốn tránh xa. Cô và con đã từng chết dưới tay kẻ sát nhân, nên những người như thế khiến cô ám ảnh không thôi.
Tiếng nói run run trông đáng thương vô cùng. Phó Thời Miễn nhướng mày. Anh biết bản thân mình tính trầm lặng, ít nói, nhưng cũng đâu đến mức dữ tợn hù doạ người khác. Vì sao cô bạn này cứ vừa nhìn thấy cậu liền sợ ngây người ra thế kia?
Phó Thời Miễn im lặng nhắm mắt tiếp.
Tô Khiết Tử xoay người muốn đi nhanh, nào ngờ nghe thấy tiếng bụng kêu của bạn học. Hình như... Cô có duyên với những người đang đói bụng thì phải.
Tối hôm qua có cô bé Phó Chi, hôm nay là Phó Thời Miễn. Thú vị hơn khi cả hai người đều mang họ "Phó".
Sợ thì có sợ, việc Phó Thời Miễn là tội phạm giết người hiện tại vẫn chưa xảy ra, chắc hiện tại cậu ấy chỉ là bạn học hơi hướng nội thôi nhỉ? Dù vậy cô vẫn hơi sợ mình đắc tội cậu ta, lỡ mai sau tìm đến cô thì toan mất.
Ai chứ bản thân Tô Khiết Tử thì khác, đã sống lại một lần, tất nhiên sẽ cân nhắc kỹ cách để bảo vệ mạng sống.
Ở đây vốn dĩ yên tĩnh, tiếng bụng kêu đói đặc biết phát lớn, cho dù giả vờ không nghe thấy đi nữa, với tâm lý của tội phạm, chỉ cần bạn đứng trong khu vực gần đó thì chính là kẻ cần phải xử lý.
Tô Khiết Tử chạy ào tới chỗ nằm của Phó Thời Miễn. Cô cố gắng bình tĩnh nói:
- Bạn học, tớ đang giảm cân, phần này tặng cho cậu.
Dứt lời, cô liền bỏ túi đựng ba hộp đồ ăn xuống cạnh chỗ Phó Thời Miễn đang nằm. Một hộp cơm trắng, một hộp sườn xào và một hộp canh giò heo.
Để đồ lại xong cả người chạy mất dạng.
- Hả?
Phó Thời Miễn mở miệng lên tiếng, mắt vừa mở chỉ thấy mỗi bóng lưng chạy hối hả của Tô Khiết Tử.
Anh nhìn sang phần cơm cô để lại, tâm tình hơi bối rối...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.