Chương 33: Bẫy tình yêu
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
10/08/2020
Edit: Mì
Beta: Ami
Triệu Ngu đã “uống say” cuối cùng được một nam đồng nghiệp không uống rượu đưa về nhà.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, từng người rời đi, cô và Hứa Thừa Ngôn vẫn duy trì thân phận không bình đẳng, một câu chào hỏi xa lạ cũng không thể nói, đường ai nấy đi, nhà ai nấy về.
Về cơ bản, cô có thể khẳng định, anh sẽ vẫn không vạch trần bộ mặt thật của cô trước mặt người khác như cũ.
Lúc trước thì bởi vì không nghĩ lãng phí tinh lực của mình với một người như cô, ảnh hưởng đến thân phận của anh, nhưng hiện giờ, hẳn là anh đang hưởng thụ cái cảm giác “mọi người đều say chỉ riêng ta tỉnh”, chỉ có một mình anh biết được gương mặt thật của cô, có cảm giác thành tựu lẫn kích thích.
Trở lại chung cư, Tiết Tử Ngang đã chờ sẵn ở bên trong.
Đêm nay anh cũng tham gia một bữa tiệc, nhưng không uống say, sau khi đến chung cư của cô anh còn nhắn tin cho cô biết, nhưng cô lại không trả lời.
Nhìn cô say khướt đẩy cửa bước vào, Tiết Tử Ngang hơi có chút bực: “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Triệu Ngu loạng choạng dựa vào tường, ánh mắt tan rã, tựa hồ không nhìn ra được anh đang tức giận mà bước về phía anh và cười: “Anh đã về rồi?”
Thấy cô lảo đảo muốn té ngã, Tiết Tử Ngang nhanh chóng bước lên đỡ lấy cô, ngửi trên người cô nồng đậm mùi rượu, sắc mặt anh càng thêm khó coi: “Ai ép em uống nhiều như vậy?”
“Em a.” Triệu Ngu tiếp tục cười hi ha ở trong lòng ngực anh: “Em rất vui, vui vẻ thì đương nhiên phải uống nhiều một chút.”
“Có gì mà vui vẻ?”
“Bọn họ khen đồng hồ của em đẹp, haha.” Triệu Ngu không màng đến hình tượng nhếch miệng cười ngây ngô với anh, sau đó đưa tay đến trước mặt anh và giơ giơ lên: “Đẹp không?”
Một bụng lửa giận trong nháy mắt liền tan đi, nhìn cô khoe đồng hồ, Tiết Tử Ngang liền có chút bất đắc dĩ: “Chỉ vì chuyện này mà em lại vui vẻ đến như vậy?”
Thấy anh duỗi tay muốn chạm vào đồng hồ của cô, Triệu Ngu nhanh chóng rụt tay về, ôm chặt ở trước ngực: “Đừng nhúc nhích! Không cho chạm vào! Đây là của em, ai cũng không được chạm vào.”
Bộ dạng khẩn trương này của cô, nhất thời chọc cho Tiết Tử Ngang bật cười: “Được được được, anh không chạm vào, anh không chạm vào là được đúng không? Không phải chỉ là một cái đồng hồ thôi sao, sao lại xem như là bảo bối vậy chứ?”
“Đương nhiên, đây chẳng phải là quà anh tặng cho em sao.” Triệu Ngu nhìn anh cười cười rồi vươn tay ôm lấy anh xong cọ loạn ở trên người anh: “Tiết Tử Ngang, em thật sự rất thích anh a, rất thích rất thích, anh đừng đuổi em đi có được không?”
Tiết Tử Ngang sửng sốt: “Ai nói muốn đuổi em đi?”
“Bọn họ nói a, những lời bọn họ nói ở trong công ty, thật ra em đều biết. Bọn họ nói những người phụ nữ bên cạnh anh đều không tồn tại lâu, em cũng không ngoại lệ, chờ anh chơi chán rồi thì sẽ không cần em nữa. Em biết là em không xứng với anh, em thậm chí chưa hề nghĩ tới việc gả cho anh, chỉ là em rất luyến tiếc anh, chỉ cần anh chưa kết hôn, thì anh đừng đuổi em đi có được không?”
Đứng ngây người trong chốc lát, kéo cô từ trong lòng ngực mình ra liền nhìn thấy một khuôn mặt đầy nước mắt, Tiết Tử Ngang im lặng một lúc rồi mỉm cười nói: “Sẽ không, anh sẽ không bao giờ vứt bỏ em.”
“Thật sao?” Cô giống như một con thú cưng bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương mà nhìn anh
“Thật.”
Cô ngay lập tức nín khóc mỉm cười: “Nói được phải làm được.”
Anh gật đầu: “Anh hứa.”
“Không được chơi xấu, chơi xấu chính là chó con.”
“Được, nếu anh chơi xấu, anh chính là chó con.”
Cô rốt cuộc đã vừa lòng mà nhào vào trong ngực anh: “Mệt nhọc, buồn ngủ.”
Tiết Tử Ngang bế cô lên rồi ôm cô: “Anh giúp em tắm rửa.”
“Nga.” Cô ngoan ngoãn vòng lấy cổ anh, rồi làm nũng: “Chỉ tắm rửa, không gội đầu.”
Tiết Tử Ngang nhịn không được cười ra tiếng: “Em sao lại giống như một đứa trẻ thế này?”
“Em vốn dĩ chính là một đứa trẻ a, em mới 18 tuổi, vĩnh viễn đều 18 tuổi.”
“Được, em vĩnh viễn 18 tuổi, vĩnh viễn là tuổi trẻ xinh đẹp.”
Tiết Tử Ngang thực sự giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con, dỗ cô cởi quần áo, ôm cô vào bồn tắm, giúp cô tắm rửa từ đầu đến chân, anh bị cô lăn lộn nên cũng sớm nổi lên dục hỏa đốt người.
Nhưng nhìn cô toàn thân trần trụi, anh cũng không làm gì, chỉ dùng khăn tắm lau khô cho cô, giúp cô sấy tóc, rồi lại ôm cô vào phòng ngủ và nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường.
“Đừng đi, anh ngủ chung với em đi.” Anh vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Triệu Ngu mơ mơ màng màng ngủ liền ôm lấy cổ anh: “Anh không ngủ cùng em sao, em muốn ngủ với anh.”
“Thật đúng là không chịu nỗi em mà!”
Tiết Tử Ngang thở dài một tiếng, xoay người lên giường, hôn hôn trán cô xong từ sau lưng ôm chặt cô vào trong ngực: “Ngủ đi, anh ngủ cùng em.”
“Tiết Tử Ngang.” Mơ màng sắp ngủ, trong miệng cô vẫn còn kêu tên của anh.
“Ơi.” Anh nhỏ giọng lên tiếng.
“Em rất thích anh.”
“Anh biết.”
“Tiết Tử Ngang.”
“Hửm?”
“Muốn ôm một cái.”
“Anh ôm em mà, ngủ đi.”
Phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, trong bóng đêm Triệu Ngu chậm rãi mở mắt ra.
Cô đúng là đã uống rất nhiều, nếu không thì sao có thể diễn say rượu giống thật như vậy, thậm chí đầu cô đến bây giờ vẫn còn đau, mặt cũng còn nóng lên.
Nhưng suy nghĩ của cô thì vẫn luôn vô cùng rõ ràng.
Căn vật cứng để ở phía sau lưng cô đã mềm xuống, ngược lại ham muốn của cô lúc trước bị Hứa Thừa Ngôn gợi lên vẫn còn chưa lắng lại.
Nhưng đêm nay, Tiết Tử Ngang không chạm vào cô, mới là kết quả tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau lúc Triệu Ngu tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của người nằm bên cạnh.
Cô vừa ra khỏi phòng, liền nghe phòng bếp truyền đến một tiếng trầm vang, chờ cô bước qua, liền nhìn thấy một mớ hỗn độn trên mặt đất cùng vẻ mặt ngơ ngác của Tiết Tử Ngang.
Triệu Ngu ngẩn người chạy nhanh đến bên cạnh Tiết Tử Ngang, lôi kéo anh ra kiểm tra cẩn thận: “Anh có bị thương ở đâu không?”
Tiết Tử Ngang với ánh mắt bối rối lắc lắc đầu, phỏng chừng là vẫn còn ngây ngốc.
Nhìn phản ứng đáng yêu này của anh, cùng với vết trứng màu vàng bị nổ tung trong lò vi sóng dính ở trên quần áo của anh, Triệu Ngu ngay lập tức không nhịn được cười to ra tiếng: “Ha ha ha ha ha……”
Tiết Tử Ngang có chút túng quẫn, anh liếc mắt trừng cô một cái: “Cười cái gì mà cười? Anh chưa từng làm việc này.”
Trong nhà lúc nào mà chẳng có dì giúp việc nấu cơm, có khi nào đến lượt anh tự xuống bếp đâu?
Nhìn Triệu Ngu một chút cũng không chịu ngừng, ngược lại càng cười càng to, anh càng thêm ảo não nói: “Trên lò vi sóng có viết đấy là đĩa chuyên dụng mà.”
“Không phải đĩa có vấn đề.” Triệu Ngu cười đến nỗi cong eo, có chút thở hổn hển.
“Trứng gà sống không thể cứ như vậy mà bỏ vào đun nóng, đây là kiến thức cơ bản nha đại thiếu gia, anh xem bánh mì không phải vẫn dùng được như bình thường sao, làm sao mà thao tác lại mạnh như vậy, nắp lò vi sóng đều nổ tung? May mà anh cao ráo, nên mới không văng trúng khuôn mặt đẹp trai này.”
Tiết Tử Ngang tiếp tục trừng cô: “Còn chẳng phải là vì làm bữa sáng cho em sao?!”
“Vâng vâng vâng, em rất cảm kích, anh mau đi thay quần áo đi, em làm bữa sáng cho anh?”
Bị Triệu Ngu đẩy ra khỏi phòng bếp, anh còn chưa đi đến cửa phòng ngủ lại nghe được từ phòng bếp truyền đến một trận cười ầm không khống chế được.
Tiết Tử Ngang: “……”
Hai người một trước một sau đến công ty, Tiết Trạm đã chờ Tiết Tử Ngang trong văn phòng.
Triệu Ngu sắp xếp lại tài liệu ổn thỏa rồi mới đưa vào cho hai chú cháu, nhưng vừa xoay người đi vài bước, liền nghe Tiết Trạm ở phía sau hỏi Tiết Tử Ngang: “Trên người của cháu có mùi gì vậy?”
Tiết Tử Ngang cúi đầu ngửi ngửi: “Cháu thay quần áo rồi mà vẫn còn nghe mùi sao?”
Nhớ tới buổi sáng toàn thân anh đầy trứng, Triệu Ngu liền lại không nhịn được mà “Phốc” bật cười một tiếng.
Cũng không quan tâm Tiết Trạm đang ở đây, Tiết Tử Ngang hung tợn trừng mắt với cô: “Buổi tối trở về giáo huấn em.”
Nhìn Tiết Trạm đang nghiêm túc đọc báo cáo, Tiết Tử Ngang đột nhiên hỏi: “Chú nhỏ, chú có biết dùng lò vi sóng không?”
Tiết Trạm dùng vẻ mặt kì quái mà nhìn Tiết Tử Ngang một cái.
Tiết Tử Ngang nghẹn cười, ý vị sâu xa mà vỗ vỗ vai Tiết Trạm: “Lần sau chú nên thử tự mình làm bữa sáng, dùng lò vi sóng đun nóng trứng gà, đặc biệt ăn ngon.”
Tiết Trạm: “……”
Tiết Tử Ngang nói chuyện công việc với Tiết Trạm hơn nửa ngày, eo lưng đều đau, đang đấm vai đi ra liền nhìn thấy Triệu Ngu cúi đầu cầm bút, cũng không biết đang say mê viết cái gì ở trên bàn.
Anh lặng yên không một tiếng động bước đến gần, đứng ở phía sau cô nhìn kỹ mới phát hiện ra là cô đang vẽ tranh, hơn nữa, là phác hoạ anh.
Cô rất chuyên chú, mỗi một nét bút đều miêu tả cực kỳ tinh tế, chăm chú đến nỗi không phát hiện anh đang đứng ở phía sau.
Chờ cô hoàn thành, Tiết Tử Ngang mới đứng lui lại mấy bước rồi ho khan một tiếng.
Triệu Ngu bị doạ giật mình, ngay lập tức cầm lấy văn kiện một bên che lại bản phát hoạ của mình, làm bộ làm tịch nhìn máy tính.
“Cùng anh xuống dưới lầu.”
“Nga.”
Triệu Ngu vừa ra khỏi chỗ ngồi, Tiết Tử Ngang liền nhanh chân bước lên, rút bản phác hoạ ở trên bàn ra: “Đây là cái gì?”
Triệu Ngu vừa thẹn thùng vừa bối rối: “Em… Em chỉ tùy tiện vẽ chơi.”
“Phải không?” Nụ cười trên mặt anh càng lúc càng tươi, lại có thêm chút ý tứ thâm sâu.
Triệu Ngu đứng thẳng eo: “Đúng vậy, vẽ lúc nhàn rỗi nhàm chán, dù sao thì việc anh giao cho em cũng đã làm xong, em không làm ảnh hưởng đến công việc.”
“Anh không tin.” Tiết Tử Ngang tươi cười, sau đó nghiêm trang nhìn cô: “Trong thời gian làm việc lại làm chuyện riêng, cái này, bị tịch thu.”
Nhìn anh cầm bức vẽ chạy về hướng văn phòng, Triệu Ngu vội đuổi theo: “Anh trả cho em.”
Tiết Tử Ngang chạy trốn còn nhanh hơn so với con thỏ, vừa bước vào liền nhanh chóng khóa cửa, để Triệu Ngu ở bên ngoài, một bên thưởng thức bức vẽ trong tay một bên vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà huýt sáo.
Thật vất vả mới được thanh tĩnh, Tiết Trạm bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Tiết Tử Ngang: “Yên lặng chút đi.”
Tiết Tử Ngang trừng Tiết Trạm một cái, lại nhịn không được mà đắc ý đưa bức vẽ tới trước mặt Tiết Trạm: “Có đẹp không?”
Tiết Trạm tiếp tục xem văn kiện, không để ý đến Tiết Tử Ngang.
Tiết Tử Ngang vẫn tiếp tục cầm bức vẽ khoe khoang: “Siêu đẹp trai, là bạn gái vẽ cho cháu, đừng ghen ghét.”
Tiết Trạm ngay cả ánh mắt cũng lười cho Tiết Tử Ngang, anh chỉ thấp giọng mắng một câu: “Nhàm chán.”
Beta: Ami
Triệu Ngu đã “uống say” cuối cùng được một nam đồng nghiệp không uống rượu đưa về nhà.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, từng người rời đi, cô và Hứa Thừa Ngôn vẫn duy trì thân phận không bình đẳng, một câu chào hỏi xa lạ cũng không thể nói, đường ai nấy đi, nhà ai nấy về.
Về cơ bản, cô có thể khẳng định, anh sẽ vẫn không vạch trần bộ mặt thật của cô trước mặt người khác như cũ.
Lúc trước thì bởi vì không nghĩ lãng phí tinh lực của mình với một người như cô, ảnh hưởng đến thân phận của anh, nhưng hiện giờ, hẳn là anh đang hưởng thụ cái cảm giác “mọi người đều say chỉ riêng ta tỉnh”, chỉ có một mình anh biết được gương mặt thật của cô, có cảm giác thành tựu lẫn kích thích.
Trở lại chung cư, Tiết Tử Ngang đã chờ sẵn ở bên trong.
Đêm nay anh cũng tham gia một bữa tiệc, nhưng không uống say, sau khi đến chung cư của cô anh còn nhắn tin cho cô biết, nhưng cô lại không trả lời.
Nhìn cô say khướt đẩy cửa bước vào, Tiết Tử Ngang hơi có chút bực: “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Triệu Ngu loạng choạng dựa vào tường, ánh mắt tan rã, tựa hồ không nhìn ra được anh đang tức giận mà bước về phía anh và cười: “Anh đã về rồi?”
Thấy cô lảo đảo muốn té ngã, Tiết Tử Ngang nhanh chóng bước lên đỡ lấy cô, ngửi trên người cô nồng đậm mùi rượu, sắc mặt anh càng thêm khó coi: “Ai ép em uống nhiều như vậy?”
“Em a.” Triệu Ngu tiếp tục cười hi ha ở trong lòng ngực anh: “Em rất vui, vui vẻ thì đương nhiên phải uống nhiều một chút.”
“Có gì mà vui vẻ?”
“Bọn họ khen đồng hồ của em đẹp, haha.” Triệu Ngu không màng đến hình tượng nhếch miệng cười ngây ngô với anh, sau đó đưa tay đến trước mặt anh và giơ giơ lên: “Đẹp không?”
Một bụng lửa giận trong nháy mắt liền tan đi, nhìn cô khoe đồng hồ, Tiết Tử Ngang liền có chút bất đắc dĩ: “Chỉ vì chuyện này mà em lại vui vẻ đến như vậy?”
Thấy anh duỗi tay muốn chạm vào đồng hồ của cô, Triệu Ngu nhanh chóng rụt tay về, ôm chặt ở trước ngực: “Đừng nhúc nhích! Không cho chạm vào! Đây là của em, ai cũng không được chạm vào.”
Bộ dạng khẩn trương này của cô, nhất thời chọc cho Tiết Tử Ngang bật cười: “Được được được, anh không chạm vào, anh không chạm vào là được đúng không? Không phải chỉ là một cái đồng hồ thôi sao, sao lại xem như là bảo bối vậy chứ?”
“Đương nhiên, đây chẳng phải là quà anh tặng cho em sao.” Triệu Ngu nhìn anh cười cười rồi vươn tay ôm lấy anh xong cọ loạn ở trên người anh: “Tiết Tử Ngang, em thật sự rất thích anh a, rất thích rất thích, anh đừng đuổi em đi có được không?”
Tiết Tử Ngang sửng sốt: “Ai nói muốn đuổi em đi?”
“Bọn họ nói a, những lời bọn họ nói ở trong công ty, thật ra em đều biết. Bọn họ nói những người phụ nữ bên cạnh anh đều không tồn tại lâu, em cũng không ngoại lệ, chờ anh chơi chán rồi thì sẽ không cần em nữa. Em biết là em không xứng với anh, em thậm chí chưa hề nghĩ tới việc gả cho anh, chỉ là em rất luyến tiếc anh, chỉ cần anh chưa kết hôn, thì anh đừng đuổi em đi có được không?”
Đứng ngây người trong chốc lát, kéo cô từ trong lòng ngực mình ra liền nhìn thấy một khuôn mặt đầy nước mắt, Tiết Tử Ngang im lặng một lúc rồi mỉm cười nói: “Sẽ không, anh sẽ không bao giờ vứt bỏ em.”
“Thật sao?” Cô giống như một con thú cưng bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương mà nhìn anh
“Thật.”
Cô ngay lập tức nín khóc mỉm cười: “Nói được phải làm được.”
Anh gật đầu: “Anh hứa.”
“Không được chơi xấu, chơi xấu chính là chó con.”
“Được, nếu anh chơi xấu, anh chính là chó con.”
Cô rốt cuộc đã vừa lòng mà nhào vào trong ngực anh: “Mệt nhọc, buồn ngủ.”
Tiết Tử Ngang bế cô lên rồi ôm cô: “Anh giúp em tắm rửa.”
“Nga.” Cô ngoan ngoãn vòng lấy cổ anh, rồi làm nũng: “Chỉ tắm rửa, không gội đầu.”
Tiết Tử Ngang nhịn không được cười ra tiếng: “Em sao lại giống như một đứa trẻ thế này?”
“Em vốn dĩ chính là một đứa trẻ a, em mới 18 tuổi, vĩnh viễn đều 18 tuổi.”
“Được, em vĩnh viễn 18 tuổi, vĩnh viễn là tuổi trẻ xinh đẹp.”
Tiết Tử Ngang thực sự giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con, dỗ cô cởi quần áo, ôm cô vào bồn tắm, giúp cô tắm rửa từ đầu đến chân, anh bị cô lăn lộn nên cũng sớm nổi lên dục hỏa đốt người.
Nhưng nhìn cô toàn thân trần trụi, anh cũng không làm gì, chỉ dùng khăn tắm lau khô cho cô, giúp cô sấy tóc, rồi lại ôm cô vào phòng ngủ và nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường.
“Đừng đi, anh ngủ chung với em đi.” Anh vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Triệu Ngu mơ mơ màng màng ngủ liền ôm lấy cổ anh: “Anh không ngủ cùng em sao, em muốn ngủ với anh.”
“Thật đúng là không chịu nỗi em mà!”
Tiết Tử Ngang thở dài một tiếng, xoay người lên giường, hôn hôn trán cô xong từ sau lưng ôm chặt cô vào trong ngực: “Ngủ đi, anh ngủ cùng em.”
“Tiết Tử Ngang.” Mơ màng sắp ngủ, trong miệng cô vẫn còn kêu tên của anh.
“Ơi.” Anh nhỏ giọng lên tiếng.
“Em rất thích anh.”
“Anh biết.”
“Tiết Tử Ngang.”
“Hửm?”
“Muốn ôm một cái.”
“Anh ôm em mà, ngủ đi.”
Phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, trong bóng đêm Triệu Ngu chậm rãi mở mắt ra.
Cô đúng là đã uống rất nhiều, nếu không thì sao có thể diễn say rượu giống thật như vậy, thậm chí đầu cô đến bây giờ vẫn còn đau, mặt cũng còn nóng lên.
Nhưng suy nghĩ của cô thì vẫn luôn vô cùng rõ ràng.
Căn vật cứng để ở phía sau lưng cô đã mềm xuống, ngược lại ham muốn của cô lúc trước bị Hứa Thừa Ngôn gợi lên vẫn còn chưa lắng lại.
Nhưng đêm nay, Tiết Tử Ngang không chạm vào cô, mới là kết quả tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau lúc Triệu Ngu tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của người nằm bên cạnh.
Cô vừa ra khỏi phòng, liền nghe phòng bếp truyền đến một tiếng trầm vang, chờ cô bước qua, liền nhìn thấy một mớ hỗn độn trên mặt đất cùng vẻ mặt ngơ ngác của Tiết Tử Ngang.
Triệu Ngu ngẩn người chạy nhanh đến bên cạnh Tiết Tử Ngang, lôi kéo anh ra kiểm tra cẩn thận: “Anh có bị thương ở đâu không?”
Tiết Tử Ngang với ánh mắt bối rối lắc lắc đầu, phỏng chừng là vẫn còn ngây ngốc.
Nhìn phản ứng đáng yêu này của anh, cùng với vết trứng màu vàng bị nổ tung trong lò vi sóng dính ở trên quần áo của anh, Triệu Ngu ngay lập tức không nhịn được cười to ra tiếng: “Ha ha ha ha ha……”
Tiết Tử Ngang có chút túng quẫn, anh liếc mắt trừng cô một cái: “Cười cái gì mà cười? Anh chưa từng làm việc này.”
Trong nhà lúc nào mà chẳng có dì giúp việc nấu cơm, có khi nào đến lượt anh tự xuống bếp đâu?
Nhìn Triệu Ngu một chút cũng không chịu ngừng, ngược lại càng cười càng to, anh càng thêm ảo não nói: “Trên lò vi sóng có viết đấy là đĩa chuyên dụng mà.”
“Không phải đĩa có vấn đề.” Triệu Ngu cười đến nỗi cong eo, có chút thở hổn hển.
“Trứng gà sống không thể cứ như vậy mà bỏ vào đun nóng, đây là kiến thức cơ bản nha đại thiếu gia, anh xem bánh mì không phải vẫn dùng được như bình thường sao, làm sao mà thao tác lại mạnh như vậy, nắp lò vi sóng đều nổ tung? May mà anh cao ráo, nên mới không văng trúng khuôn mặt đẹp trai này.”
Tiết Tử Ngang tiếp tục trừng cô: “Còn chẳng phải là vì làm bữa sáng cho em sao?!”
“Vâng vâng vâng, em rất cảm kích, anh mau đi thay quần áo đi, em làm bữa sáng cho anh?”
Bị Triệu Ngu đẩy ra khỏi phòng bếp, anh còn chưa đi đến cửa phòng ngủ lại nghe được từ phòng bếp truyền đến một trận cười ầm không khống chế được.
Tiết Tử Ngang: “……”
Hai người một trước một sau đến công ty, Tiết Trạm đã chờ Tiết Tử Ngang trong văn phòng.
Triệu Ngu sắp xếp lại tài liệu ổn thỏa rồi mới đưa vào cho hai chú cháu, nhưng vừa xoay người đi vài bước, liền nghe Tiết Trạm ở phía sau hỏi Tiết Tử Ngang: “Trên người của cháu có mùi gì vậy?”
Tiết Tử Ngang cúi đầu ngửi ngửi: “Cháu thay quần áo rồi mà vẫn còn nghe mùi sao?”
Nhớ tới buổi sáng toàn thân anh đầy trứng, Triệu Ngu liền lại không nhịn được mà “Phốc” bật cười một tiếng.
Cũng không quan tâm Tiết Trạm đang ở đây, Tiết Tử Ngang hung tợn trừng mắt với cô: “Buổi tối trở về giáo huấn em.”
Nhìn Tiết Trạm đang nghiêm túc đọc báo cáo, Tiết Tử Ngang đột nhiên hỏi: “Chú nhỏ, chú có biết dùng lò vi sóng không?”
Tiết Trạm dùng vẻ mặt kì quái mà nhìn Tiết Tử Ngang một cái.
Tiết Tử Ngang nghẹn cười, ý vị sâu xa mà vỗ vỗ vai Tiết Trạm: “Lần sau chú nên thử tự mình làm bữa sáng, dùng lò vi sóng đun nóng trứng gà, đặc biệt ăn ngon.”
Tiết Trạm: “……”
Tiết Tử Ngang nói chuyện công việc với Tiết Trạm hơn nửa ngày, eo lưng đều đau, đang đấm vai đi ra liền nhìn thấy Triệu Ngu cúi đầu cầm bút, cũng không biết đang say mê viết cái gì ở trên bàn.
Anh lặng yên không một tiếng động bước đến gần, đứng ở phía sau cô nhìn kỹ mới phát hiện ra là cô đang vẽ tranh, hơn nữa, là phác hoạ anh.
Cô rất chuyên chú, mỗi một nét bút đều miêu tả cực kỳ tinh tế, chăm chú đến nỗi không phát hiện anh đang đứng ở phía sau.
Chờ cô hoàn thành, Tiết Tử Ngang mới đứng lui lại mấy bước rồi ho khan một tiếng.
Triệu Ngu bị doạ giật mình, ngay lập tức cầm lấy văn kiện một bên che lại bản phát hoạ của mình, làm bộ làm tịch nhìn máy tính.
“Cùng anh xuống dưới lầu.”
“Nga.”
Triệu Ngu vừa ra khỏi chỗ ngồi, Tiết Tử Ngang liền nhanh chân bước lên, rút bản phác hoạ ở trên bàn ra: “Đây là cái gì?”
Triệu Ngu vừa thẹn thùng vừa bối rối: “Em… Em chỉ tùy tiện vẽ chơi.”
“Phải không?” Nụ cười trên mặt anh càng lúc càng tươi, lại có thêm chút ý tứ thâm sâu.
Triệu Ngu đứng thẳng eo: “Đúng vậy, vẽ lúc nhàn rỗi nhàm chán, dù sao thì việc anh giao cho em cũng đã làm xong, em không làm ảnh hưởng đến công việc.”
“Anh không tin.” Tiết Tử Ngang tươi cười, sau đó nghiêm trang nhìn cô: “Trong thời gian làm việc lại làm chuyện riêng, cái này, bị tịch thu.”
Nhìn anh cầm bức vẽ chạy về hướng văn phòng, Triệu Ngu vội đuổi theo: “Anh trả cho em.”
Tiết Tử Ngang chạy trốn còn nhanh hơn so với con thỏ, vừa bước vào liền nhanh chóng khóa cửa, để Triệu Ngu ở bên ngoài, một bên thưởng thức bức vẽ trong tay một bên vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà huýt sáo.
Thật vất vả mới được thanh tĩnh, Tiết Trạm bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Tiết Tử Ngang: “Yên lặng chút đi.”
Tiết Tử Ngang trừng Tiết Trạm một cái, lại nhịn không được mà đắc ý đưa bức vẽ tới trước mặt Tiết Trạm: “Có đẹp không?”
Tiết Trạm tiếp tục xem văn kiện, không để ý đến Tiết Tử Ngang.
Tiết Tử Ngang vẫn tiếp tục cầm bức vẽ khoe khoang: “Siêu đẹp trai, là bạn gái vẽ cho cháu, đừng ghen ghét.”
Tiết Trạm ngay cả ánh mắt cũng lười cho Tiết Tử Ngang, anh chỉ thấp giọng mắng một câu: “Nhàm chán.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.