Quy Lai (Trở Về)

Chương 80: Có thể chờ tôi chứ? (Thương Lục – Hơi H)

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

14/08/2020

Edit: Nếp Cẩm

Beta: Hazjk + Ami

Tuyết càng rơi càng lớn, mặt đường vừa trơn vừa ướt, chẳng mấy chốc, một hàng dài xe đã bị chặn.

Thương Lục dừng xe, quay đầu nhìn Triệu Ngu xong lấy một cái khăn lông sạch từ trong tủ đồ trêи xe và đưa cho cô.

“Cám ơn.” Triệu Ngu nhận lấy khăn lông lau nước trêи đầu, trêи vai, trong xe liền yên tĩnh trở lại.

Mãi cho đến khi đèn đỏ chuyển sang màu xanh, xe ở phía trước đã đi gần hết, đèn đỏ lại một lần nữa sáng lên chặn bọn họ lại ở ngã tư đường, Thương Lục mới mở miệng: “Lúc mới đến, nhìn thấy em cùng Tiết Tử Ngang.”

Triệu Ngu cười cười: “Thì ra Thương tổng đã đến lâu như vậy.”

Anh hỏi: “Chia tay với cậu ta rồi?”

“Ừm.” Triệu Ngu bình tĩnh mà trả lời.

Thương Lục lại lần nữa lâm vào trầm mặc, đến giao lộ tiếp theo, anh lại hỏi: “Em ở chỗ nào?”

“Tùy tiện tìm chỗ nào đó tiện để đón xe taxi rồi thả tôi xuống là được.” Không phải là Triệu Ngu không muốn nói địa chỉ của mình, chỉ là hiện tại cô có chút không nắm bắt được tâm tư cùng hành vi của Tiết Tử Ngang, cô không dám bảo đảm anh sẽ không đột nhiên đến chung cư tìm cô.

Để mà so sánh, với tính tình của Kỷ Tùy, nếu thấy cô cùng Thương Lục ở cùng nhau hẳn là cũng không có gì to tát, khả năng lớn là cô có thể lừa gạt qua đi, nhưng nếu như bị Tiết Tử Ngang bắt gặp thì kết quả thực rất khó nói.

Cô không muốn nói, Thương Lục cũng không hề hỏi thêm, nhưng bên ngoài tuyết rơi quá lớn, anh cũng không định thả cô lại ven đường một lần nữa, thế cho nên trực tiếp quay đầu xe đi một con đường khác.

Triệu Ngu đại khái đoán được đây là hướng đến biệt thự của anh.

Thực ra vừa rồi đã xác định Kỷ Tùy chuyển hướng về một phía khác, không đi theo phía sau bọn họ nữa, chỗ của anh, cô cũng không phải không thể đi, chỉ là hiện giờ, thân phận của anh đã khác.

“Tôi nhớ rằng Thương tổng đã đính hôn.”

Giữ chặt tay lái, Thương Lục bật xi-nhan, rẽ xe sang bên đường và dừng lại.



Cho rằng anh thả cô xuống xe, Triệu Ngu duỗi tay cởi đai an toàn, đầu ngón tay mới vừa đụng tới nút thắt, liền lại nghe thanh âm trầm thấp của anh truyền đến: “Tôi đã nói với cô ấy trước rồi, hai năm sau mới kết hôn.”

Tay Triệu Ngu ngừng động tác: “Những việc này, Thương tổng không cần phải nói cho tôi biết.”

Anh quay đầu nhìn cô: “Nếu trong vòng 2 năm tôi có thể thành công thì sẽ không cần phải kết hôn với cô ấy nữa.”

Dừng một chút, anh lại hỏi: “Thời gian 2 năm, em có thể chờ không?”

Ý của anh đã nói rất rõ ràng, anh có thể giúp cô báo thù, nhưng phải đợi đến khi anh thành công khống chế toàn bộ nhà họ Thương thì mới có năng lực giúp cô, hơn nữa không chỉ phải đợi mà còn phải đánh cuộc, đánh cuộc anh có thể thành công.

Triệu Ngu dựa vào lưng ghế, nhìn bông tuyết rơi xuống ở trêи kính chắn gió, cười cười: “Không dám đánh cuộc, cũng không muốn chờ đợi lâu hơn nữa.”

Đáp án như vậy, Thương Lục không ngoài dự đoán, chỉ là đôi mắt vẫn không khống chế được mà tối sầm lại.

Triệu Ngu cũng quay đầu nhìn về phía anh: “Thương Lục, thành thật mà nói thì từ sau khi rời khỏi anh, tôi đã leo lên giường của rất nhiều người đàn ông, bởi vì, tôi cần rất nhiều người giúp tôi, một mình anh, vẫn không đủ.”

Thương Lục lại lần nữa nắm chặt tay lái, dần dần dùng sức, rồi dần dần siết chặt lại, mu bàn tay hiện lên đầy gân xanh.

“Hơn nữa… Tình huống của tôi anh cũng đã biết, người có thân phận như các anh, tốt nhất nên cách tôi xa một chút.”

Nhìn vẻ tự giễu trong mắt cô, nhìn nụ cười vân đạm phong khinh trêи mặt cô, Thương Lục nâng tay lên, đầu ngón tay mơn trớn trán cô, đem vài sợi tóc phiêu đãng vén đến sau tai cô, bàn tay ấm áp chậm rãi áp lên gương mặt có chút lạnh lẽo của cô.

Anh cứ yên lặng nhìn cô như vậy, một câu cũng không nói, chỉ có độ ấm từ trong lòng bàn tay anh từng chút một truyền tới da thịt cô và truyền ra toàn thân cô.

“Không cần phải thương hại tôi, tôi chưa bao giờ cảm thấy, mình đáng thương đến như vậy.”

Cô nghiêng nghiêng đầu rời khỏi bàn tay anh, anh lại dùng sức giữ lấy đầu cô, vươn người lên phía trước, đôi môi ấm áp che lấy môi cô.

Cô vừa nãy ở trong tuyết đều đã lạnh cóng, ngay cả khi có điều hòa trong xe, người cô vẫn không thể ấm lên được, đôi môi nhợt nhạt vẫn bị lạnh, có chút nứt nẻ vì gió.

Anh giữ lấy hai cánh môi cô, đầu lưỡi dùng sức ɭϊếʍ mυ"t̼, làm môi cô ở trong miệng anh dần dần trở nên ấm áp ẩm ướt.

Triệu Ngu không giãy giụa, cũng không đáp lại, vẫn ngồi không nhúc nhích như vậy ở trêи ghế, mặc cho anh hôn.

Chờ đôi môi cô càng thêm ướt át mềm mại, anh mới cạy hàm răng ra, vói đầu lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng cô, sau đó nghiêm túc ɭϊếʍ mυ"t̼ mỗi một góc, quấn lấy lưỡi cô tùy ý quấy loạn, lực đạo càng lúc càng lớn.



Từng chút ɭϊếʍ mυ"t̼ của anh đều có thể khơi dậy cảm giác tê dại, làm Triệu Ngu dần dần say mê trong đó, nhịn không được hoạt động lưỡi nghênh đón anh, thân mình nhũn ra cũng chậm rãi dựa gần tới trêи người anh.

Được cô đáp lại, anh hôn đến càng thêm không kiêng nể gì, hàm chứa lưỡi cô mạnh mẽ hút ɭϊếʍ, đôi tay cũng từ eo sườn vuốt ve hướng lên trêи, đến trước ngực nhẹ xoa hai luồng thịt mềm.

Triệu Ngu nhẹ suyễn, hơi thở gấp gáp, thanh âm trong không gian nhỏ hẹp có thể nghe được rõ ràng, giống như một liều thuốc kϊƈɦ thích mãnh liệt.

Thương Lục một tay nâng môиɠ, một tay ôm eo cô, dùng sức lôi kéo, liền nửa kéo nửa ôm mà làm toàn bộ thân hình cô đều dán ở trêи người anh.

Triệu Ngu phối hợp mà nhấc chân bước qua, khóa ngồi ở trêи người anh, tiếp tục cùng anh môi lưỡi dây dưa.

Xe của anh không có rèm che, nhưng có màng bảo vệ với hiệu ứng che nắng tốt. Vào một đêm tuyết rơi dày đặc như vậy, hầu như không có người đi bộ, xe cộ đi lại chạy trêи đường chiếu sáng qua lại, nhưng đèn xe lại quá chói cho nên người ta không thể nhìn thấy được người bên trong xe khác.

Xưa nay Thương Lục luôn bình tĩnh và tự chủ tự nhiên lại mất chống chế, lực hôn cô càng ngày càng nặng, hút đến môi cùng lưỡi cô đều hơi đau, đôi tay cũng không chút nào cố kỵ mà chui vào trong áo cô, đẩy nội y lên cầm hai bầu ngực và dùng sức vuốt ve.

“Ưm…” Đầu иɦũ ɦσα đã đứng thẳng bị anh hung hăng nhéo một chút, làm Triệu Ngu hừ nhẹ ra tiếng, nhưng những tiếng rêи rỉ còn lại thực mau biến mất ở trong nụ hôn sâu nhiệt liệt của anh.

Kɧօα"ϊ cảm từng đợt từng đợt ập đến, Triệu Ngu ướt đến rối tinh rối mù, eo cô vặn vẹo ở trêи đùi anh, cặp môиɠ cong không ngừng cọ xát phần đùi rắn chắc, ngẫu nhiên cọ qua vật to lớn mẫn cảm giữa háng anh, chọc cho anh hô hấp càng thêm thô nặng.

Cô cảm giác được anh đã thực cứng, giống như cô, tình ɖu͙ƈ tới cực nhanh, và cảm giác trống rỗng lan tỏa khắp cơ thể.

“Ưm…” Cuối cùng cũng thoát khỏi môi anh, cô nhịn không được thở hồng hộc mà gọi tên anh: “Thương Lục…”

Thương Lục rốt cuộc cũng buông иɦũ ɦσα cô ra, lòng bàn tay dọc theo vòng eo mảnh khảnh từng chút di chuyển xuống dưới, nhấc làn váy to rộng dày nặng lên, đẩy qυầи ɭσ"ȶ ra, vỗ về chơi đùa qua lại ở khe thịt ướt dầm dề.

“Ưm…” Tiểu hoa hạch mẫn cảm bị anh dùng sức dè xuống, cô liền run rẩy khẽ gọi ra tiếng, hai tay ôm chặt cổ anh, bộ ngực đầy đặn đang cọ sát vào phần ngực nhấp nhô dữ dội của anh.

Chất lỏng dính nhớp chảy đầy tay anh, Thương Lục tiếp tục cắm ngón trỏ vào trong tiểu huyệt, xoa nắn quấy loạn, một tay kia nhanh chóng cởi bỏ khóa kéo, giải phóng ɖu͙ƈ vọng sưng to không thôi của mình ra.

“Em có muốn không?” ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi cô, anh chống trêи trán cô mà thở hổn hển, ngón cái tiếp tục xoa bóp âm đế sớm đã cương cứng.

“Muốn…” Cô nức nở ra tiếng, chủ động vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍ cằm và khóe môi anh.

“Được.” Anh rút ngón tay ra, đỡ ƈôи ȶɦϊ.t để ở giữa hai đùi cô, siết chặt hông cô dần dần dùng sức, ɖu͙ƈ vọng của anh liền bị hoa huyệt ướt nóng từng tấc từng tấc nuốt vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quy Lai (Trở Về)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook