Chương 151: Đáp án
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
14/08/2020
Editor: Eirlys
Beta: Hazjk + Ami
Lúc Triệu Ngu đến công ty thì thấy hai bó hoa to trêи bàn, vừa nhìn qua đã biết là loại hoa đặc biệt đắt tiền.
Cô nhướng mày, biết nhưng vẫn hỏi: “Ai đặt chúng ở đây vậy?”
Hạ Nam hất cằm về phía phòng làm việc của Tiết Tử Ngang, Triệu Ngu nghiêng đầu nhìn theo, thấy cửa đang đóng, nhịn không được nhỏ giọng oán thán: “Thế mà nói là lãng tử phong lưu, chuyện tặng hoa lỗi thời thế mà cứ lặp lại hết lần này đến lần khác như vậy.”
Vương Kỷ và Hạ Nam nghe thế không ngừng cười được. Thừa dịp chưa vào giờ làm việc, Hạ Nam vội vàng chạy lại gần: “Chị biết Lăng học trưởng của Tần Ý từ khi nào vậy? Cô ấy nói vị học trưởng khối băng đó tự nhiên tìm cô ấy xin số điện thoại của chị.”
Triệu Ngu cười, thuận miệng nói dối: “Lần trước lúc tham gia hoạt động có quen biết, nhưng cũng không thân.”
“Nhưng người ta nhất kiến chung tình đối với chị?” Hạ Nam đánh giá cô từ trêи xuống dưới một lần rồi tấm tắc khen: “Hâm mộ, à không, ghen tị quá đi. Lúc trước Tần Ý nói anh trai khóa trêи kia không có khả năng thích cô ấy đâu, bọn em còn không tin, thì ra là người ta theo đuổi chị a.”
Triệu Ngu không định tiếp tục nói về đề tài này nữa, cúi đầu nhìn hoa tươi trêи bàn và hỏi: “Có ai muốn cắm hoa không? Tôi không thể cứ để chúng ở đây được.”
Hạ Nam bĩu môi nói: “Là hoa cấp trêи tặng cho chị nha, bọn em cũng không dám muốn.”
Triệu Ngu bất đắc dĩ: “Vậy để chị vứt đi.”
Vừa dứt lời, cô liền nghe được Vương Kỷ ho khan một tiếng, nhìn lên mới phát hiện, không biết Tiết Tử Ngang đã đứng ở cửa phòng làm việc từ khi nào, anh yên lặng nhìn cô: “Tôi có việc tìm em.”
Từ khi Tiết Tử Ngang dọn lên đây, Triệu Ngu chưa lần nào vào phòng làm việc của anh. Lúc trước mặc kệ anh nói cái gì cô cũng đều trực tiếp bỏ qua, nhưng bây giờ quan hệ của hai người đã có chút hòa hoãn, cô cũng không tiện mặt lạnh từ chối.
Cô vừa mới bước vào, Tiết Tử Ngang đã đóng cửa lại, tay phải đưa ra chạm vào cần cổ cô, nắm lấy cổ áo sơ mi rồi dùng sức kéo xuống.
Nhìn trước ngực cô như ẩn như hiện vài dấu hôn, ánh mắt Tiết Tử Ngang tối sầm lại: “Là Kỷ Tùy làm?”
Triệu Ngu buồn cười nhìn anh: “Anh ấy là bạn trai tôi, làm vậy không phải rất bình thường sao?”
“Tôi vẫn chưa đồng ý chia tay với em.” Anh lại giở tính vô lại lần nữa: “Bạn trai của em, vẫn là tôi.”
Triệu Ngu cố nén không trợn trắng mắt nhìn anh: “Tiết tổng…”
“Hoa tôi tặng em thật quê mùa?” Anh rất nhanh đánh gãy lời Triệu Ngu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: “Người nào đó còn không tặng nhiều bằng tôi, đắt bằng tôi, cũng không đẹp bằng tôi.”
Tai anh thính như vậy từ khi nào nhỉ, thế mà cũng nghe được?
Triệu Ngu mặc kệ anh vừa vô lại vừa ấu trĩ, chuẩn bị mở cửa rời đi thì anh lại nâng tay lên chống trêи tường, ngăn cô lại: “Lời hôm qua tôi nói, em hãy cân nhắc một chút.”
Triệu Ngu trầm mặc.
Cô tất nhiên biết những điều anh nói là sự thật, nhưng cô cũng tin tất cả điều đó Tiết Trạm đều làm được. Hơn nữa thứ cô muốn không chỉ là người đứng đầu một tập đoàn mà còn là kinh nghiệm tranh đấu và mưu lược trêи thương trường của Tiết Trạm. Nếu so về điểm này thì Tiết Tử Ngang không có cách nào bằng được.
Nói thẳng ra là, giá trị hiện tại của Tiết Tử Ngang cũng chỉ là giúp Tiết Trạm giải quyết một số chuyện khó khăn mà thôi, ở trêи con đường báo thù của cô vẫn chưa đến mức được coi là không thể thiếu.
Chẳng qua nếu anh cứ nằng nặc đòi giúp, cô cũng không cần đẩy người ra xa ngàn dặm.
Ngước mắt nhìn anh, cô chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào một mình anh vẫn không đủ, Tiết Trạm, Kỷ Tùy, Hứa Thừa Ngôn, Thương Lục, từng người một, ai tôi cũng cần.”
“Em…” Tiết Tử Ngang nhất thời nghẹn họng, nhưng đón nhận ánh mắt kiên định của cô, anh lại không có cách nào phản bác. Rốt cuộc thì anh cũng hiểu rõ năng lực của mình, so sánh với Tiết Trạm như con cáo già thì anh đối với cô thực ra cũng không có tác dụng gì mấy.
Dừng một chút, anh trầm giọng nói: “Vậy đợi em báo thù xong thì sao? Chờ em báo thù thành công, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
Triệu Ngu lẳng lặng nhìn bộ dáng thâm tình của anh, cô thật ra cũng không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Từ chối anh thì chắc chắn anh vẫn sẽ tiếp tục quấy rầy cô; đồng ý với anh thì đồng nghĩa với việc cô lại lừa dối anh thêm lần nữa. Lừa anh nhiều lần như vậy, lương tâm cô đã bắt đầu nhận ra, cô có chút không nỡ lừa anh nữa.
Không đợi cô trả lời, di động trong túi đã vang lên, cô lấy ra, là Kỷ Tùy gọi tới.
Hôm qua hai người làm tình vô cùng kịch liệt nhưng cũng rất thỏa mãn ở trêи giường, nhưng tâm lý dù ít hay nhiều vẫn lăn tăn gợn sóng. Tuy rằng Kỷ Tùy thiện giải nhân ý*, cũng không bắt cô làm cái gì, nhưng cô biết cả đêm qua anh đều không ngủ, sáng nay lúc chia tay, cô vẫn nhận ra anh có chút xuống tinh thần như cũ.
(*)Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người, giỏi đoán ý người.
Mà cuộc điện thoại này chỉ sợ mục đích không phải là lo lắng tình yêu của bọn họ ảnh hưởng đến công việc của cô. Dù sao thì cô mới đi làm không bao lâu, điều này không có khả năng xảy ra được.
Chỉ đơn thuần là nhớ cô? Hay là anh đã hoài nghi cái gì, muốn tiếp tục thử cô?
Tiết Tử Ngang nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, sâu kín nói: “Thời gian làm việc mà lại đi tiếp điện thoại cá nhân, không phân biệt được việc công và việc tư, tôi có thể phạt em đó.”
Triệu Ngu nhoẻn miệng cười: “Vậy Tiết tổng bằng bất kỳ giá nào cũng đừng có hạ thủ lưu tình.”
Dứt lời cô tắt cuộc gọi, nhắn tin WeChat cho Kỷ Tùy: [ Em sắp có cuộc họp rồi, sao vậy? ]
Kỷ Tùy: [ Không có gì, chỉ muốn hỏi xem em đã đến công ty hay chưa. ]
Kỷ Tùy : [ Còn nữa, anh nhớ em. ]
Triệu Ngu gửi lại một biểu cảm hôn gió: [ Em cũng nhớ anh nha, chờ em họp xong sẽ gọi điện cho anh. Yêu anh. ]
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, động tác thuần thục, Tiết Tử Ngang không khỏi cười khẩy ra tiếng: “Thời điểm em đội nón xanh cho tôi, em cũng làm như vậy phải không? Vừa lên giường với Hứa Thừa Ngôn, lại vừa nhắn tin nói yêu tôi?”
Triệu Ngu không nói gì, coi như thừa nhận.
Tiết Tử Ngang cúi đầu ghé sát vào cô: “Em và anh ta bắt đầu từ khi nào? Tổng cộng đã làm mấy lần rồi? Cũng lừa tôi mấy lần rồi? Đêm Giáng Sinh hôm đó, em đi WC lâu như vậy, có phải là cùng anh ta…”
Nói đến đây, vẻ mặt anh càng thêm tự giễu: “Khó trách người ta còn tốt bụng mời rượu tôi, Grasshopper cocktail*? Tôi trong mắt mấy người là một trò hề, đúng chứ?”
(*) Grasshopper cocktail: là một thức uống ngọt, hương vị bạc hà, sau bữa ăn tối. Tên của thức uống bắt nguồn từ màu xanh của nó, xuất phát từ crème de menthe -> ngụ ý đội nón xanh.
Triệu Ngu tự biết mình đuối lý, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, tiếp tục trầm mặc.
Tiết Tử Ngang đưa tay nắm cằm cô, bắt cô ngẩng đầu nhìn anh: “Triệu Ngu, tôi hỏi em một câu hỏi cuối cùng, lúc chúng ta ở bên nhau, em có bao giờ… động lòng với tôi chưa?”
“Chư…” Mới nói được nửa chữ, miệng cô đã bị chặn lại, nụ hôn vội vàng mà mạnh mẽ rơi xuống trêи môi, vừa cắn vừa mυ"t̼ làm cô đau đớn.
Cổ áo của cô vốn bị anh kéo ra, lúc này một bàn tay trực tiếp tiến vào thăm dò, cách nội y cầm một bên nhũ thịt, không chút khách khí mà vuốt ve bóp nắn.
Cô duỗi tay chống lên ngực anh. Nhưng không biết có phải xuất phát từ việc đuối lý hay là xuất phát từ tình ɖu͙ƈ mà cô chỉ đẩy nhẹ vài cái, rồi dừng lại không động đậy.
Anh hô hấp dồn dập, ngực phập phồng lên xuống, vài bước đã cởi sạch áo sơ mi của cô. Một tay xoa bóp đầu иɦũ ɦσα dần cứng lên, một tay vói vào trong váy cô, qua lớp tất chân và qυầи ɭσ"ȶ dùng sức xoa nắn cọ xát tiểu huyệt của cô.
“Ưm…” Cô từ trong miệng anh phát ra tiếng rêи rỉ mơ hồ không rõ, anh nghe thấy càng thêm kịch liệt mà hôn cô. Cởi tất chân cô ra, đẩy qυầи ɭσ"ȶ xuống, ngón tay giữa trực tiếp cắm vào, nhiễu loạn tiểu huyệt ướt đẫm nước.
Thân mình Triệu Ngu run lên, bám vào vai anh, mềm nhũn dựa vào lòng anh. Anh bế cô lên, thả cô ngã xuống sofa, nhanh chóng cởi bỏ tất chân và qυầи ɭσ"ȶ của cô, đồng thời cởi khóa quần của mình, cầm ƈôи ȶɦϊ.t đã sớm cương cứng một đường đâm vào.
Bị anh mãnh liệt đâm chọc khiến cho cô cả người tê dại, Triệu Ngu muốn rêи nhưng lại không dám, chỉ có thể cắn môi nắm chặt sofa, đón nhận từng đợt va chạm mãnh liệt hết lần này đến lần khác.
Beta: Hazjk + Ami
Lúc Triệu Ngu đến công ty thì thấy hai bó hoa to trêи bàn, vừa nhìn qua đã biết là loại hoa đặc biệt đắt tiền.
Cô nhướng mày, biết nhưng vẫn hỏi: “Ai đặt chúng ở đây vậy?”
Hạ Nam hất cằm về phía phòng làm việc của Tiết Tử Ngang, Triệu Ngu nghiêng đầu nhìn theo, thấy cửa đang đóng, nhịn không được nhỏ giọng oán thán: “Thế mà nói là lãng tử phong lưu, chuyện tặng hoa lỗi thời thế mà cứ lặp lại hết lần này đến lần khác như vậy.”
Vương Kỷ và Hạ Nam nghe thế không ngừng cười được. Thừa dịp chưa vào giờ làm việc, Hạ Nam vội vàng chạy lại gần: “Chị biết Lăng học trưởng của Tần Ý từ khi nào vậy? Cô ấy nói vị học trưởng khối băng đó tự nhiên tìm cô ấy xin số điện thoại của chị.”
Triệu Ngu cười, thuận miệng nói dối: “Lần trước lúc tham gia hoạt động có quen biết, nhưng cũng không thân.”
“Nhưng người ta nhất kiến chung tình đối với chị?” Hạ Nam đánh giá cô từ trêи xuống dưới một lần rồi tấm tắc khen: “Hâm mộ, à không, ghen tị quá đi. Lúc trước Tần Ý nói anh trai khóa trêи kia không có khả năng thích cô ấy đâu, bọn em còn không tin, thì ra là người ta theo đuổi chị a.”
Triệu Ngu không định tiếp tục nói về đề tài này nữa, cúi đầu nhìn hoa tươi trêи bàn và hỏi: “Có ai muốn cắm hoa không? Tôi không thể cứ để chúng ở đây được.”
Hạ Nam bĩu môi nói: “Là hoa cấp trêи tặng cho chị nha, bọn em cũng không dám muốn.”
Triệu Ngu bất đắc dĩ: “Vậy để chị vứt đi.”
Vừa dứt lời, cô liền nghe được Vương Kỷ ho khan một tiếng, nhìn lên mới phát hiện, không biết Tiết Tử Ngang đã đứng ở cửa phòng làm việc từ khi nào, anh yên lặng nhìn cô: “Tôi có việc tìm em.”
Từ khi Tiết Tử Ngang dọn lên đây, Triệu Ngu chưa lần nào vào phòng làm việc của anh. Lúc trước mặc kệ anh nói cái gì cô cũng đều trực tiếp bỏ qua, nhưng bây giờ quan hệ của hai người đã có chút hòa hoãn, cô cũng không tiện mặt lạnh từ chối.
Cô vừa mới bước vào, Tiết Tử Ngang đã đóng cửa lại, tay phải đưa ra chạm vào cần cổ cô, nắm lấy cổ áo sơ mi rồi dùng sức kéo xuống.
Nhìn trước ngực cô như ẩn như hiện vài dấu hôn, ánh mắt Tiết Tử Ngang tối sầm lại: “Là Kỷ Tùy làm?”
Triệu Ngu buồn cười nhìn anh: “Anh ấy là bạn trai tôi, làm vậy không phải rất bình thường sao?”
“Tôi vẫn chưa đồng ý chia tay với em.” Anh lại giở tính vô lại lần nữa: “Bạn trai của em, vẫn là tôi.”
Triệu Ngu cố nén không trợn trắng mắt nhìn anh: “Tiết tổng…”
“Hoa tôi tặng em thật quê mùa?” Anh rất nhanh đánh gãy lời Triệu Ngu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: “Người nào đó còn không tặng nhiều bằng tôi, đắt bằng tôi, cũng không đẹp bằng tôi.”
Tai anh thính như vậy từ khi nào nhỉ, thế mà cũng nghe được?
Triệu Ngu mặc kệ anh vừa vô lại vừa ấu trĩ, chuẩn bị mở cửa rời đi thì anh lại nâng tay lên chống trêи tường, ngăn cô lại: “Lời hôm qua tôi nói, em hãy cân nhắc một chút.”
Triệu Ngu trầm mặc.
Cô tất nhiên biết những điều anh nói là sự thật, nhưng cô cũng tin tất cả điều đó Tiết Trạm đều làm được. Hơn nữa thứ cô muốn không chỉ là người đứng đầu một tập đoàn mà còn là kinh nghiệm tranh đấu và mưu lược trêи thương trường của Tiết Trạm. Nếu so về điểm này thì Tiết Tử Ngang không có cách nào bằng được.
Nói thẳng ra là, giá trị hiện tại của Tiết Tử Ngang cũng chỉ là giúp Tiết Trạm giải quyết một số chuyện khó khăn mà thôi, ở trêи con đường báo thù của cô vẫn chưa đến mức được coi là không thể thiếu.
Chẳng qua nếu anh cứ nằng nặc đòi giúp, cô cũng không cần đẩy người ra xa ngàn dặm.
Ngước mắt nhìn anh, cô chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào một mình anh vẫn không đủ, Tiết Trạm, Kỷ Tùy, Hứa Thừa Ngôn, Thương Lục, từng người một, ai tôi cũng cần.”
“Em…” Tiết Tử Ngang nhất thời nghẹn họng, nhưng đón nhận ánh mắt kiên định của cô, anh lại không có cách nào phản bác. Rốt cuộc thì anh cũng hiểu rõ năng lực của mình, so sánh với Tiết Trạm như con cáo già thì anh đối với cô thực ra cũng không có tác dụng gì mấy.
Dừng một chút, anh trầm giọng nói: “Vậy đợi em báo thù xong thì sao? Chờ em báo thù thành công, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
Triệu Ngu lẳng lặng nhìn bộ dáng thâm tình của anh, cô thật ra cũng không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Từ chối anh thì chắc chắn anh vẫn sẽ tiếp tục quấy rầy cô; đồng ý với anh thì đồng nghĩa với việc cô lại lừa dối anh thêm lần nữa. Lừa anh nhiều lần như vậy, lương tâm cô đã bắt đầu nhận ra, cô có chút không nỡ lừa anh nữa.
Không đợi cô trả lời, di động trong túi đã vang lên, cô lấy ra, là Kỷ Tùy gọi tới.
Hôm qua hai người làm tình vô cùng kịch liệt nhưng cũng rất thỏa mãn ở trêи giường, nhưng tâm lý dù ít hay nhiều vẫn lăn tăn gợn sóng. Tuy rằng Kỷ Tùy thiện giải nhân ý*, cũng không bắt cô làm cái gì, nhưng cô biết cả đêm qua anh đều không ngủ, sáng nay lúc chia tay, cô vẫn nhận ra anh có chút xuống tinh thần như cũ.
(*)Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người, giỏi đoán ý người.
Mà cuộc điện thoại này chỉ sợ mục đích không phải là lo lắng tình yêu của bọn họ ảnh hưởng đến công việc của cô. Dù sao thì cô mới đi làm không bao lâu, điều này không có khả năng xảy ra được.
Chỉ đơn thuần là nhớ cô? Hay là anh đã hoài nghi cái gì, muốn tiếp tục thử cô?
Tiết Tử Ngang nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, sâu kín nói: “Thời gian làm việc mà lại đi tiếp điện thoại cá nhân, không phân biệt được việc công và việc tư, tôi có thể phạt em đó.”
Triệu Ngu nhoẻn miệng cười: “Vậy Tiết tổng bằng bất kỳ giá nào cũng đừng có hạ thủ lưu tình.”
Dứt lời cô tắt cuộc gọi, nhắn tin WeChat cho Kỷ Tùy: [ Em sắp có cuộc họp rồi, sao vậy? ]
Kỷ Tùy: [ Không có gì, chỉ muốn hỏi xem em đã đến công ty hay chưa. ]
Kỷ Tùy : [ Còn nữa, anh nhớ em. ]
Triệu Ngu gửi lại một biểu cảm hôn gió: [ Em cũng nhớ anh nha, chờ em họp xong sẽ gọi điện cho anh. Yêu anh. ]
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, động tác thuần thục, Tiết Tử Ngang không khỏi cười khẩy ra tiếng: “Thời điểm em đội nón xanh cho tôi, em cũng làm như vậy phải không? Vừa lên giường với Hứa Thừa Ngôn, lại vừa nhắn tin nói yêu tôi?”
Triệu Ngu không nói gì, coi như thừa nhận.
Tiết Tử Ngang cúi đầu ghé sát vào cô: “Em và anh ta bắt đầu từ khi nào? Tổng cộng đã làm mấy lần rồi? Cũng lừa tôi mấy lần rồi? Đêm Giáng Sinh hôm đó, em đi WC lâu như vậy, có phải là cùng anh ta…”
Nói đến đây, vẻ mặt anh càng thêm tự giễu: “Khó trách người ta còn tốt bụng mời rượu tôi, Grasshopper cocktail*? Tôi trong mắt mấy người là một trò hề, đúng chứ?”
(*) Grasshopper cocktail: là một thức uống ngọt, hương vị bạc hà, sau bữa ăn tối. Tên của thức uống bắt nguồn từ màu xanh của nó, xuất phát từ crème de menthe -> ngụ ý đội nón xanh.
Triệu Ngu tự biết mình đuối lý, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, tiếp tục trầm mặc.
Tiết Tử Ngang đưa tay nắm cằm cô, bắt cô ngẩng đầu nhìn anh: “Triệu Ngu, tôi hỏi em một câu hỏi cuối cùng, lúc chúng ta ở bên nhau, em có bao giờ… động lòng với tôi chưa?”
“Chư…” Mới nói được nửa chữ, miệng cô đã bị chặn lại, nụ hôn vội vàng mà mạnh mẽ rơi xuống trêи môi, vừa cắn vừa mυ"t̼ làm cô đau đớn.
Cổ áo của cô vốn bị anh kéo ra, lúc này một bàn tay trực tiếp tiến vào thăm dò, cách nội y cầm một bên nhũ thịt, không chút khách khí mà vuốt ve bóp nắn.
Cô duỗi tay chống lên ngực anh. Nhưng không biết có phải xuất phát từ việc đuối lý hay là xuất phát từ tình ɖu͙ƈ mà cô chỉ đẩy nhẹ vài cái, rồi dừng lại không động đậy.
Anh hô hấp dồn dập, ngực phập phồng lên xuống, vài bước đã cởi sạch áo sơ mi của cô. Một tay xoa bóp đầu иɦũ ɦσα dần cứng lên, một tay vói vào trong váy cô, qua lớp tất chân và qυầи ɭσ"ȶ dùng sức xoa nắn cọ xát tiểu huyệt của cô.
“Ưm…” Cô từ trong miệng anh phát ra tiếng rêи rỉ mơ hồ không rõ, anh nghe thấy càng thêm kịch liệt mà hôn cô. Cởi tất chân cô ra, đẩy qυầи ɭσ"ȶ xuống, ngón tay giữa trực tiếp cắm vào, nhiễu loạn tiểu huyệt ướt đẫm nước.
Thân mình Triệu Ngu run lên, bám vào vai anh, mềm nhũn dựa vào lòng anh. Anh bế cô lên, thả cô ngã xuống sofa, nhanh chóng cởi bỏ tất chân và qυầи ɭσ"ȶ của cô, đồng thời cởi khóa quần của mình, cầm ƈôи ȶɦϊ.t đã sớm cương cứng một đường đâm vào.
Bị anh mãnh liệt đâm chọc khiến cho cô cả người tê dại, Triệu Ngu muốn rêи nhưng lại không dám, chỉ có thể cắn môi nắm chặt sofa, đón nhận từng đợt va chạm mãnh liệt hết lần này đến lần khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.