Chương 244: Phiên ngoại Hứa Thừa Ngôn (3)
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
15/08/2020
Edit: Eirlys
Beta: Ami
Nơi hai người đến chính là biệt thự của Hứa Thừa Ngôn. Phòng bếp nhà anh rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, càng dễ nấu ăn hơn.
Chẳng qua đối với chủ nhân căn nhà thì phòng bếp cũng chỉ để trang trí. Một thời gian dài không được sử dụng, cũng chẳng có tí khói lửa nào, thậm chí một vài đồ điện gia dụng cao cấp anh cũng chẳng biết dùng, phải đọc hướng dẫn sử dụng trực tiếp.
Mà anh trước giờ vẫn vậy, dốt đặc cán mai khi nói đến việc nhà, chỉ có thể ở bên cạnh Triệu Ngu giúp đỡ, cả quá trình cô nói gì thì anh nghe đó.
“Điện thoại của anh này.” Ra khỏi phòng bếp, Triệu Ngu thuận tay đưa điện thoại của anh cho anh, trêи màn hình thông báo “Bà nội”, chắc là cả nhà cũng chuẩn bị xong bữa tiệc sinh nhật cho anh rồi nên thúc giục gọi anh về.
Hứa Thừa Ngôn nhận điện thoại, tùy tiện nói hai câu rồi cúp máy, Triệu Ngu không hỏi gì cả, tiếp tục bưng đồ ăn trong phòng bếp lên bàn.
Anh ngồi xuống đối diện cô, từ từ mở miệng: “Bình thường anh cũng không thích tổ chức sinh nhật, nhưng bà nội anh cứ thích vẽ chuyện. Mấy năm nay, sinh nhật của anh chưa từng tổ chức ở Đông Hải…”
Hình như nghĩ đến điều gì, anh đột nhiên ngừng nói, cầm đũa lên gắp miếng thịt bò cho vào miệng: “Mùi vị ngon lắm.”
Thật ra Triệu Ngu nhớ rõ tất cả.
Sinh nhật năm ngoái, anh đúng lúc đi công tác, lại uống quá nhiều rượu nên gọi điện thoại cho cô. Khi cô qua loa đối đáp hai câu anh liền ngắt máy.
Sinh nhật năm kia, anh về nông thôn tự mình đi khảo sát một dự án công ích, gửi cho cô một tấm ảnh bầu trời đầy sao.
Dù biết hôm đó là sinh nhật anh, cô cũng chẳng lắm lời nói thêm câu gì, là vì cô không muốn dính dáng chút nào tới anh nữa. Nhưng đã lâu như vậy rồi, anh vẫn thật kiên trì ở bên cạnh cô.
“Hứa Thừa Ngôn.” Nhìn anh hồi lâu, Triệu Ngu đột nhiên cười, nâng ly về phía anh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Thừa Ngôn sửng sốt, sau đó cũng cong môi, chạm ly với cô: “Cảm ơn em.”
Uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ, hướng tầm mắt về màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, anh cười khẽ: “Bắt đầu từ năm nay, có lẽ anh sẽ thích tổ chức sinh nhật.”
Hai người không ăn được bao nhiêu. Tuy rằng món nào Triệu Ngu làm, Hứa Thừa Ngôn cũng nếm thử và tỏ vẻ khen ngợi nhưng một bàn món ngon mỹ vị vẫn không tránh khỏi kết cục lãng phí hơn phân nửa.
Hứa Thừa Ngôn muốn gọi người tới dọn dẹp nhưng bị Triệu Ngu ngăn lại. Thấy cô tự mình làm, anh cũng đành hỗ trợ, nhưng lại bị cô không chút khách khí đuổi ra khỏi phòng bếp.
Thật ra cũng không phải cô thích làm việc nhà, chỉ là mỗi ngày trôi qua thật là dài, vì vậy cô luôn có thói quen tìm rất nhiều chuyện để làm. Càng bận rộn thì trong lòng ngược lại càng vững chắc, sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa.
Cho bát đĩa vào máy rửa bát, Triệu Ngu lại cẩn thận lau rựa kệ bếp, khi quay đầu lại phát hiện Hứa Thừa Ngôn vẫn đang đứng sau lưng cô nhìn mình, cô không nhịn được cười: “Sao hả? Muốn học làm việc nhà với em à?”
Hứa Thừa Ngôn bước tới ôm lấy cô từ sau lưng, không nói không rằng.
Triệu Ngu để mặc anh ôm, hỏi: “Anh sao vậy?”
Anh dường như thở dài thật khẽ, một lúc sau mới thì thầm đáp lại: “Không có gì.”
Chỉ là anh có chút hối hận thôi, nói cách khác, là càng ngày càng cảm thấy hối hận. Càng cảm nhận được sự tốt đẹp của cô, anh càng cảm thấy trước đây bản thân đúng là một tên khốn.
Triệu Ngu nói chung cũng hiểu được suy nghĩ của anh, cô cũng chỉ cười cười, giơ tay ra trước mặt anh: “Em chưa rửa tay.”
Hứa Thừa Ngôn buông cô ra, cô bình tĩnh quay lại rửa tay, quay người lại thì đụng phải ánh mắt anh, sâu thẳm, nóng bỏng.
Triệu Ngu lặng lẽ nhìn lại, thấy môi anh giật giật, nhìn tay anh từ từ trèo lên vai cô, mặt anh cũng ngày càng gần, đến khi hai phiến môi mềm mại dính lên môi cô.
Anh chưa từng hôn cô dịu dàng, chậm rãi, mang theo chút thăm dò, cẩn thận như vậy bao giờ.
Thấy cô không từ chối, anh mới cọ cọ lên môi cô, nhẹ nhàng mυ"t̼, tay từ vai cô chuyển ra sau gáy, đầu ngón tay xuyên qua sợi tóc mà chậm rãi vuốt ve trêи da thịt ấm áp, đầu lưỡi xuyên qua cánh môi tiến vào, kiên nhẫn thăm dò từng bước.
Vị vang đỏ nhàn nhạt quanh quẩn giữa môi lưỡi cô, hai cơ thể càng lúc càng dính sát vào nhau, Triệu Ngu thậm chí còn cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực anh cùng nhiệt độ nóng hổi từ cơ thể anh truyền đến. Đương nhiên không thể quên ɖu͙ƈ vọng bừng bừng ở giữa hai chân anh.
Đôi tay chống trêи ngực anh đẩy ra, cô đứng trước ánh mắt mất mát mang chút hồi hộp của anh mà bình tĩnh nói một câu: “Tắm trước đã.”
Nếu đã tới biệt thự của anh, cô đương nhiên đã chuẩn bị tốt nếu bất kì chuyện gì xảy ra. Tình ɖu͙ƈ đối với cô là hưởng thụ, nếu anh muốn, cô tất nhiên cũng không chối từ.
Ánh mắt Hứa Thừa Ngôn khẽ chuyển, lộ ra chút vui sướиɠ rồi lại như không chỉ là mừng rỡ. Dường như giờ phút này chỉ cần có tia sáng chiếu vào là có thể bừng lên ngọn lửa của hy vọng.
Triệu Ngu vào phòng tắm ở tầng một, đến lúc cô ra ngoài thì Hứa Thừa Ngôn đã tắm rửa xong xuôi, anh đang một mình ngồi trêи sofa nhìn bánh kem mê mẩn.
Thực ra chỉ là một cái bánh mousse bình thường. Mấy năm nay cô rảnh đến mức chẳng có việc gì làm nên đi học làm bánh ngọt kiểu Tây Âu. Số bánh ngọt bán trong quán hiện giờ đều là cô tự tay làm, loại bánh kem quán bán không ít, cái này chỉ khác với mấy cái kia là có thêm bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”.
“Em không nghĩ là Hứa tổng lại ham ăn đến mức đó đấy? Triệu Ngu cười bước đến gần: “Đã gấp không chờ nổi muốn ăn bánh kem rồi à?”
Hứa Thừa Ngôn hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn cô.
Trêи người cô chính là áo ngủ của anh, rộng rãi mềm mại khiến cả người cô càng thêm nhỏ nhắn. Tóc dài ướt một nửa hờ hững trêи vai, cổ áo rộng mở lộ ra cần cổ thon dài cùng da thịt trước ngực, ống quần xắn lên lộ ra mắt cá chân tinh tế gợi cảm.
Đã lâu lắm rồi anh chưa thấy cô trong bộ dạng này, lâu đến nối nhưng chuyện đã từng xảy ra trước đây dần trở nên mờ mịt không rõ, chỉ môиɠ lung xuất hiện trong giấc mơ của anh hằng đêm.
Triệu Ngu đứng yên trước mặt anh, anh lại cứ bình thản nhìn cô, một lúc lâu sau mới đưa tay xoa ngọn tóc còn đẫm nước của cô: “Sao không sấy tóc đi?”
“Em sợ có người đợi không kịp nữa.” Cô chỉ mở miệng nói đùa nhưng rất nhanh đã nhìn thấy yết hầu anh lên xuống, ánh mắt thay đổi.
Hứa Thừa Ngôn kéo cô ngồi xuống đùi mình, cúi người hôn môi cô, động tác giống như lúc nãy, mềm nhẹ mang theo tâm tư cẩn thận, như sợ làm đau cô.
Triệu Ngu động đậy chân, vừa hay chạm vào cái gậy căng cứng giữa hai chân anh, cách một lớp áo ngủ mà vẫn khiến nó hưng phấn đến mức nhảy lên, không biết là đã kìm nén bao lâu.
“Anh không hề chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào cả.” Anh ngẩng đầu thở dốc bên tai cô: “Trước giờ không, sau này cũng không.”
Thực ra Triệu Ngu cũng chẳng quan tâm đến chuyện này, mấy năm nay cô cũng chẳng bận tâm, chỉ là nghe anh nói như vậy, không hiểu vì sao Triệu Ngu vẫn cảm thấy thoải mái trong lòng.
Cởi từng cúc một ra, đầu ngón tay từ cổ áo luồn vào, chậm rãi vuốt ve da thịt trước ngực cô, chạm nhẹ vào bầu ngực lại dịch lên trêи một chút, tìm đến xương quai xanh gợi cảm trong trí nhớ.
Nhưng sau đó động tác vuốt ve chợt dừng lại, anh buông môi cô ra, từ từ nhìn về phía đôi vai trần của cô.
Chỗ đó có một vết sẹo rõ ràng, là hôm anh kết hôn cùng người phụ nữ khác, cô cố tình để người ta đâm vào. Một đao đó có thể là vì anh, lại cũng chẳng phải vì anh.
Ánh mắt dần thấp xuống, rơi vào trêи cổ tay sau khi tắm rửa không mang đồng hồ của cô, nơi đó cũng có một vết sẹo, so với vết trêи vai còn đáng sợ hơn, sẽ theo cô suốt một đời.
Thấy anh nhìn chằm chằm hai vết sẹo như vậy, Triệu Ngu cười: “Anh sao vậy? Chê xấu à?”
Biết rõ cô chỉ đang đùa, nhưng anh vẫn nghiêm túc lắc đầu: “Không xấu.”
Chỉ là hai vết sẹo nhìn như thế nào cũng thấy giật mình. Bây giờ tận mắt nhìn thấy, anh cảm giác cứ như là mình đang cầm dao tự tay đâm mình vậy.
“Triệu Ngu.” Anh khẽ gọi tên cô rồi cúi đầu hôn lên vết sẹo: “Anh ước gì, thời gian có thể quay trở lại.”
===========================
Lời tác giả:
Hứa cẩu vẫn chưa nếm được thịt.
Xem ra vì chầu thịt này mà cần có thêm phiên ngoại 4. Có phiên ngoại 4 rồi có nên vì công bằng mà thêm phiên ngoại cho những người khác không nhỉ?
Xử lý công bằng khó quá đi o(╥﹏╥)
Beta: Ami
Nơi hai người đến chính là biệt thự của Hứa Thừa Ngôn. Phòng bếp nhà anh rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, càng dễ nấu ăn hơn.
Chẳng qua đối với chủ nhân căn nhà thì phòng bếp cũng chỉ để trang trí. Một thời gian dài không được sử dụng, cũng chẳng có tí khói lửa nào, thậm chí một vài đồ điện gia dụng cao cấp anh cũng chẳng biết dùng, phải đọc hướng dẫn sử dụng trực tiếp.
Mà anh trước giờ vẫn vậy, dốt đặc cán mai khi nói đến việc nhà, chỉ có thể ở bên cạnh Triệu Ngu giúp đỡ, cả quá trình cô nói gì thì anh nghe đó.
“Điện thoại của anh này.” Ra khỏi phòng bếp, Triệu Ngu thuận tay đưa điện thoại của anh cho anh, trêи màn hình thông báo “Bà nội”, chắc là cả nhà cũng chuẩn bị xong bữa tiệc sinh nhật cho anh rồi nên thúc giục gọi anh về.
Hứa Thừa Ngôn nhận điện thoại, tùy tiện nói hai câu rồi cúp máy, Triệu Ngu không hỏi gì cả, tiếp tục bưng đồ ăn trong phòng bếp lên bàn.
Anh ngồi xuống đối diện cô, từ từ mở miệng: “Bình thường anh cũng không thích tổ chức sinh nhật, nhưng bà nội anh cứ thích vẽ chuyện. Mấy năm nay, sinh nhật của anh chưa từng tổ chức ở Đông Hải…”
Hình như nghĩ đến điều gì, anh đột nhiên ngừng nói, cầm đũa lên gắp miếng thịt bò cho vào miệng: “Mùi vị ngon lắm.”
Thật ra Triệu Ngu nhớ rõ tất cả.
Sinh nhật năm ngoái, anh đúng lúc đi công tác, lại uống quá nhiều rượu nên gọi điện thoại cho cô. Khi cô qua loa đối đáp hai câu anh liền ngắt máy.
Sinh nhật năm kia, anh về nông thôn tự mình đi khảo sát một dự án công ích, gửi cho cô một tấm ảnh bầu trời đầy sao.
Dù biết hôm đó là sinh nhật anh, cô cũng chẳng lắm lời nói thêm câu gì, là vì cô không muốn dính dáng chút nào tới anh nữa. Nhưng đã lâu như vậy rồi, anh vẫn thật kiên trì ở bên cạnh cô.
“Hứa Thừa Ngôn.” Nhìn anh hồi lâu, Triệu Ngu đột nhiên cười, nâng ly về phía anh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Thừa Ngôn sửng sốt, sau đó cũng cong môi, chạm ly với cô: “Cảm ơn em.”
Uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ, hướng tầm mắt về màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, anh cười khẽ: “Bắt đầu từ năm nay, có lẽ anh sẽ thích tổ chức sinh nhật.”
Hai người không ăn được bao nhiêu. Tuy rằng món nào Triệu Ngu làm, Hứa Thừa Ngôn cũng nếm thử và tỏ vẻ khen ngợi nhưng một bàn món ngon mỹ vị vẫn không tránh khỏi kết cục lãng phí hơn phân nửa.
Hứa Thừa Ngôn muốn gọi người tới dọn dẹp nhưng bị Triệu Ngu ngăn lại. Thấy cô tự mình làm, anh cũng đành hỗ trợ, nhưng lại bị cô không chút khách khí đuổi ra khỏi phòng bếp.
Thật ra cũng không phải cô thích làm việc nhà, chỉ là mỗi ngày trôi qua thật là dài, vì vậy cô luôn có thói quen tìm rất nhiều chuyện để làm. Càng bận rộn thì trong lòng ngược lại càng vững chắc, sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa.
Cho bát đĩa vào máy rửa bát, Triệu Ngu lại cẩn thận lau rựa kệ bếp, khi quay đầu lại phát hiện Hứa Thừa Ngôn vẫn đang đứng sau lưng cô nhìn mình, cô không nhịn được cười: “Sao hả? Muốn học làm việc nhà với em à?”
Hứa Thừa Ngôn bước tới ôm lấy cô từ sau lưng, không nói không rằng.
Triệu Ngu để mặc anh ôm, hỏi: “Anh sao vậy?”
Anh dường như thở dài thật khẽ, một lúc sau mới thì thầm đáp lại: “Không có gì.”
Chỉ là anh có chút hối hận thôi, nói cách khác, là càng ngày càng cảm thấy hối hận. Càng cảm nhận được sự tốt đẹp của cô, anh càng cảm thấy trước đây bản thân đúng là một tên khốn.
Triệu Ngu nói chung cũng hiểu được suy nghĩ của anh, cô cũng chỉ cười cười, giơ tay ra trước mặt anh: “Em chưa rửa tay.”
Hứa Thừa Ngôn buông cô ra, cô bình tĩnh quay lại rửa tay, quay người lại thì đụng phải ánh mắt anh, sâu thẳm, nóng bỏng.
Triệu Ngu lặng lẽ nhìn lại, thấy môi anh giật giật, nhìn tay anh từ từ trèo lên vai cô, mặt anh cũng ngày càng gần, đến khi hai phiến môi mềm mại dính lên môi cô.
Anh chưa từng hôn cô dịu dàng, chậm rãi, mang theo chút thăm dò, cẩn thận như vậy bao giờ.
Thấy cô không từ chối, anh mới cọ cọ lên môi cô, nhẹ nhàng mυ"t̼, tay từ vai cô chuyển ra sau gáy, đầu ngón tay xuyên qua sợi tóc mà chậm rãi vuốt ve trêи da thịt ấm áp, đầu lưỡi xuyên qua cánh môi tiến vào, kiên nhẫn thăm dò từng bước.
Vị vang đỏ nhàn nhạt quanh quẩn giữa môi lưỡi cô, hai cơ thể càng lúc càng dính sát vào nhau, Triệu Ngu thậm chí còn cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực anh cùng nhiệt độ nóng hổi từ cơ thể anh truyền đến. Đương nhiên không thể quên ɖu͙ƈ vọng bừng bừng ở giữa hai chân anh.
Đôi tay chống trêи ngực anh đẩy ra, cô đứng trước ánh mắt mất mát mang chút hồi hộp của anh mà bình tĩnh nói một câu: “Tắm trước đã.”
Nếu đã tới biệt thự của anh, cô đương nhiên đã chuẩn bị tốt nếu bất kì chuyện gì xảy ra. Tình ɖu͙ƈ đối với cô là hưởng thụ, nếu anh muốn, cô tất nhiên cũng không chối từ.
Ánh mắt Hứa Thừa Ngôn khẽ chuyển, lộ ra chút vui sướиɠ rồi lại như không chỉ là mừng rỡ. Dường như giờ phút này chỉ cần có tia sáng chiếu vào là có thể bừng lên ngọn lửa của hy vọng.
Triệu Ngu vào phòng tắm ở tầng một, đến lúc cô ra ngoài thì Hứa Thừa Ngôn đã tắm rửa xong xuôi, anh đang một mình ngồi trêи sofa nhìn bánh kem mê mẩn.
Thực ra chỉ là một cái bánh mousse bình thường. Mấy năm nay cô rảnh đến mức chẳng có việc gì làm nên đi học làm bánh ngọt kiểu Tây Âu. Số bánh ngọt bán trong quán hiện giờ đều là cô tự tay làm, loại bánh kem quán bán không ít, cái này chỉ khác với mấy cái kia là có thêm bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”.
“Em không nghĩ là Hứa tổng lại ham ăn đến mức đó đấy? Triệu Ngu cười bước đến gần: “Đã gấp không chờ nổi muốn ăn bánh kem rồi à?”
Hứa Thừa Ngôn hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn cô.
Trêи người cô chính là áo ngủ của anh, rộng rãi mềm mại khiến cả người cô càng thêm nhỏ nhắn. Tóc dài ướt một nửa hờ hững trêи vai, cổ áo rộng mở lộ ra cần cổ thon dài cùng da thịt trước ngực, ống quần xắn lên lộ ra mắt cá chân tinh tế gợi cảm.
Đã lâu lắm rồi anh chưa thấy cô trong bộ dạng này, lâu đến nối nhưng chuyện đã từng xảy ra trước đây dần trở nên mờ mịt không rõ, chỉ môиɠ lung xuất hiện trong giấc mơ của anh hằng đêm.
Triệu Ngu đứng yên trước mặt anh, anh lại cứ bình thản nhìn cô, một lúc lâu sau mới đưa tay xoa ngọn tóc còn đẫm nước của cô: “Sao không sấy tóc đi?”
“Em sợ có người đợi không kịp nữa.” Cô chỉ mở miệng nói đùa nhưng rất nhanh đã nhìn thấy yết hầu anh lên xuống, ánh mắt thay đổi.
Hứa Thừa Ngôn kéo cô ngồi xuống đùi mình, cúi người hôn môi cô, động tác giống như lúc nãy, mềm nhẹ mang theo tâm tư cẩn thận, như sợ làm đau cô.
Triệu Ngu động đậy chân, vừa hay chạm vào cái gậy căng cứng giữa hai chân anh, cách một lớp áo ngủ mà vẫn khiến nó hưng phấn đến mức nhảy lên, không biết là đã kìm nén bao lâu.
“Anh không hề chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào cả.” Anh ngẩng đầu thở dốc bên tai cô: “Trước giờ không, sau này cũng không.”
Thực ra Triệu Ngu cũng chẳng quan tâm đến chuyện này, mấy năm nay cô cũng chẳng bận tâm, chỉ là nghe anh nói như vậy, không hiểu vì sao Triệu Ngu vẫn cảm thấy thoải mái trong lòng.
Cởi từng cúc một ra, đầu ngón tay từ cổ áo luồn vào, chậm rãi vuốt ve da thịt trước ngực cô, chạm nhẹ vào bầu ngực lại dịch lên trêи một chút, tìm đến xương quai xanh gợi cảm trong trí nhớ.
Nhưng sau đó động tác vuốt ve chợt dừng lại, anh buông môi cô ra, từ từ nhìn về phía đôi vai trần của cô.
Chỗ đó có một vết sẹo rõ ràng, là hôm anh kết hôn cùng người phụ nữ khác, cô cố tình để người ta đâm vào. Một đao đó có thể là vì anh, lại cũng chẳng phải vì anh.
Ánh mắt dần thấp xuống, rơi vào trêи cổ tay sau khi tắm rửa không mang đồng hồ của cô, nơi đó cũng có một vết sẹo, so với vết trêи vai còn đáng sợ hơn, sẽ theo cô suốt một đời.
Thấy anh nhìn chằm chằm hai vết sẹo như vậy, Triệu Ngu cười: “Anh sao vậy? Chê xấu à?”
Biết rõ cô chỉ đang đùa, nhưng anh vẫn nghiêm túc lắc đầu: “Không xấu.”
Chỉ là hai vết sẹo nhìn như thế nào cũng thấy giật mình. Bây giờ tận mắt nhìn thấy, anh cảm giác cứ như là mình đang cầm dao tự tay đâm mình vậy.
“Triệu Ngu.” Anh khẽ gọi tên cô rồi cúi đầu hôn lên vết sẹo: “Anh ước gì, thời gian có thể quay trở lại.”
===========================
Lời tác giả:
Hứa cẩu vẫn chưa nếm được thịt.
Xem ra vì chầu thịt này mà cần có thêm phiên ngoại 4. Có phiên ngoại 4 rồi có nên vì công bằng mà thêm phiên ngoại cho những người khác không nhỉ?
Xử lý công bằng khó quá đi o(╥﹏╥)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.