Chương 236: Phiên ngoại Lăng Kiến Vi (2 – H)
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
15/08/2020
Edit: Eirlys
Beta: Su
Có lúc Lăng Kiến Vi nghĩ, liệu có phải kiếp trước mình mắc nợ Triệu Ngu hay không mà kiếp này lại cứ thế mà bại dưới tay cô nhỉ?
Từ khi 17 tuổi ngây thơ chưa biết gì cho tới bây giờ trưởng thành, lý trí có thể tự đưa ra quyết định, trong suốt quãng thời gian đó đã trải qua rất nhiều cay đắng nhưng trong mắt, trong lòng anh mãi mãi vẫn là cô.
Rõ ràng bản thân cũng được cưng chiều, sủng trong lòng bàn tay* từ nhỏ, rõ ràng là vô cùng ngạo mạn. Nhưng khi đứng trước cô thì luôn bởi vì lý do nào đó mà lại nhỏ bé như hạt bụi.
(*) Sủng trong lòng bàn tay: “cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan”, chỉ sự cưng chiều hết mực.
Ví như lúc này, chẳng qua là nghe cô nói một câu như vậy cũng đã khiến anh vui đến mức trong lòng nở hoa. Chỉ một câu như vậy là anh đã cảm thấy thỏa mãn.
Thấy anh cười ngây ngô, Triệu Ngu nói: “Chỉ vậy mà anh cũng vui à?”
Anh gật lấy gật để, hơi chút ngại ngùng không tài nào giấu nổi.
“Đồ ngốc.” Thì thầm một câu, cô định thoát khỏi vòng tay của anh. Ai ngờ anh lại đưa tay phải lên kéo eo cô khiến anh và cô dính vào nhau ngày càng chặt.
Gần đến mức trán chạm vào môi anh, cô hơi ngửa đầu hỏi anh: “Sao vậy?”
Thực ra cô biết rõ anh muốn làm gì, ánh mắt trần trụi kia của anh đã nói lên tất cả.
“Vẫn chưa hôn đủ mà.” Khóe môi anh vẫn luôn nhếch cao, trong mắt chứa ý cười lại mang theo chút tình ɖu͙ƈ: “Anh muốn hôn thêm lần nữa.”
Lần này anh đã hiểu rõ rồi, không hỏi cô có thể hay không, cũng không thận trọng dò xét nữa mà trực tiếp cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Chẳng qua động tác ɭϊếʍ mυ"t̼ vẫn vô cùng dịu dàng, dường như là để ý đến phản ứng của cô, sợ làm cô đau.
Triệu Ngu phối hợp đáp lại anh nhưng cũng không chiếm lấy thế chủ động. Tuy rằng kỹ thuật hôn của anh vẫn không tốt nhưng cô vẫn để mặc anh.
Dạo chơi trong miệng cô vài vòng, môi lưỡi quấn quýt hồi lâu, anh trở lại trêи hai bờ môi, nhẹ nhàng ngậm lấy ɭϊếʍ mυ"t̼ và cọ xát.
Cảm giác được anh đã hơi thở dốc, ngực cũng lên xuống mạnh mẽ, Triệu Ngu đẩy hạ thân mình về phía trước, quả nhiên chạm phải một đồ vật cứng rắn.
Chỉ là một nụ hôn mà anh cũng cứng được.
Bị cô cọ tới cọ lui như vậy, hô hấp Lăng Kiến Vi càng thêm dồn dập. Mυ"t̼ mạnh môi cô một cái xong lúc này anh mới thả ra và thở gấp nhìn cô.
Anh không định mất liêm sỉ hỏi cô “Có thể không” một lần nữa nhưng vẫn cần biết được phản ứng của cô.
Bây giờ cô bởi vì nụ hôn sâu lúc nãy mà gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước nhìn anh tràn ngập nhu tình mật ý, hiển nhiên là đồng ý.
Trong lòng không hiểu sao lại ngọt thêm vài phần. Anh lại lần nữa hôn cô, vươn đầu lưỡi ra thăm dò, quấn lấy lưỡi cô mυ"t̼ loạn một hồi. Cuối cùng anh nhịn không được mà di chuyển xuống cần cổ của cô, hết ɭϊếʍ rồi lại mυ"t̼ da thịt nhẵn mịn.
Cảm giác tê dại cũng khuấy loạn hô hấp của Triệu Ngu khiến cô phải ngẩng đầu lên, bám chặt đầu anh, chủ động nâng điểm mẫn cảm trước ngực về phía trước.
Môi lưỡi ướt át mềm mại lướt một đường từ cần cổ xuống xương quai xanh. Sau khi tay phải hung bạo cởi nút áo của cô ra thì anh dừng chân trêи đỉnh núi, kiên nhẫn nhấm nháp bờ ngực trắng nõn, cuối cùng ngậm lấy nụ hoa đã đứng thẳng từ lâu.
“Ưm…” Kɧօα"ϊ cảm càng thêm mãnh liệt khiến Triệu Ngu mềm nhũn người, hai chân gần như không đứng vững nữa; “Đổi… đổi chỗ khác đi.”
Khẽ cắn một cái lưu luyến lên đầu иɦũ ɦσα cô, Lăng Kiến Vi cúi người một tay bế cô lên, nhưng không chờ kịp đến lúc về tới phòng ngủ sát vách mà lại trực tiếp đặt cô lên bàn sách bên cạnh.
Trêи bàn còn có bản thảo thiết kế của anh, thậm chí phần lớn lại là tranh vẽ Triệu Ngu, vẽ lại hình dáng của cô những năm Đại học.
“Mấy cái này…” Đưa tay cầm lấy mấy bản vẽ, cô vốn định thu dọn đồ đạc của anh trước đã, nếu không thì quá lãng phí. Kết quả là ngón tay anh vô cùng khẩn cấp chui vào trong váy cô, cách qυầи ɭσ"ȶ vuốt ve. Cô bị kϊƈɦ thích đến run rẩy, bản thảo trong tay cũng rơi đầy đất.
“Không quan trọng.” Anh hít thở nặng nhọc, hơi thở nóng rực phả hết lên ngực cô. Ngón tay anh kéo qυầи ɭσ"ȶ cô xuống, đồng thời miệng lại ngậm lấy nụ hoa lần nữa rồi vừa nặng vừa nhẹ mà cắn mυ"t̼.
Triệu Ngu suýt nữa ngồi cũng không xong, chỉ có thể nghiêng về phía trước dựa vào anh, tiếp tục ôm chặt cái đầu đang chôn chặt trong ngực mình: “Lăng Kiến Vi… Ưm… Lăng Kiến Vi, cho… vào đi.”
Cô ướt rất nhanh, đã chuẩn bị chào đón anh từ lâu rồi. Anh cũng nghe lời ngẩng đầu lên khỏi ngực cô nhưng động tác tiếp theo không phải là cởi quần mình xuống mà là dạng hai chân cô ra xong từ từ ghé sát đầu vào.
Biết anh muốn làm gì, trong lòng Triệu Ngu không khỏi hưng phấn, chưa đợi anh chạm vào, bên trong đã chảy ra một dòng mật dịch.
Nhìn hai bối thịt non mềm lúc đóng lúc mở, chất lỏng trong suốt ào ạt tràn ra, hầu kết anh khẽ chuyển động, sửng sốt hai giây rồi trực tiếp vươn lưỡi ra ɭϊếʍ.
“A…” Hai tay trêи bàn gắng sức đỡ cả cơ thể, Triệu Ngu vẫn cảm thấy sắp không chống được nữa, như là sắp ngã xuống từ trêи bàn vậy.
Thấy cô phản ứng lớn như vậy, Lăng Kiến Vi càng hăng say ɭϊếʍ mυ"t̼, mυ"t̼ hết chất lỏng mà anh cho là không ngon lắm xuống bụng, lại đâm xuyên qua cái miệng nhỏ không ngừng đóng mở ɭϊếʍ mị thịt ướt át bên trong, hết chọc vào rồi lại rút ra.
Kɧօα"ϊ cảm mãnh liệt ập tới khiến Triệu Ngu không khống chế được nâng cao môиɠ, gót chân chà sát lưng anh, ngón chân không ngừng cuộn tròn, từ trong cổ họng phát ra tiếng rêи rỉ.
Lăng Kiến Vi nghe hiểu, cô thích anh làm vậy. Dù vật giữa hai chân căng cứng đến khó chịu nhưng trong lòng vẫn vui sướиɠ như cũ, môi lưỡi càng thêm cố gắng. ɭϊếʍ hết miệng huyệt và khe huyệt lại di chuyển đến âm đế cương cứng, dùng đầu lưỡi ấn nhẹ, dùng đôi môi bao trùm mυ"t̼ ɭϊếʍ, dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ xát.
Phút giây cô đạt cao trào, trong đầu Triệu Ngu chợt có một suy nghĩ: Anh ɭϊếʍ huyệt đúng là không tệ, không hổ là học bá, học cái gì cũng giỏi.
Bản phác thảo trêи bàn bị cô làm nhăn nhúm từ lâu, đặc biệt là mấy cái dưới môиɠ bị chất lỏng nhớp nháp thấm ướt, không nhìn rõ hình thù.
Lăng Kiến Vi thế nhưng không thèm để ý, chỉ lấy tay lau ɖâʍ dịch trêи cằm rồi liền vội vã cởi quần ra, gấp đến độ chờ không nổi mà nhét vật đã chuẩn bị xong từ sớm chỉ chờ tấn công kia nhét vào giữa hai chân cô.
Triệu Ngu mới vừa cao trào không chịu nổi kϊƈɦ thích đến mức này, âm đế bị quy đầu anh chạm vào lại rêи rỉ mềm mại ngã vào lòng anh.
Lăng Kiến Vi muốn hôn cô nhưng nghĩ đến miệng mình còn dính thứ đó nên chỉ có thể dời nụ hôn xuống cổ, một tay ôm eo, một tay nâng môиɠ cô, từ từ đâm ƈôи ȶɦϊ.t vào trong đong đưa.
“Chậm… Chậm thôi…” Triệu Ngu run rẩy kịch liệt, đầu ngón tay bám chặt áo sơ mi của anh: “Dấm cũng chua thật đó…”
“Vừa nãy em có sướиɠ không?” Lăng Kiến Vi vì cô mà khẩu giao, anh sợ kỹ thuật của mình không đủ tốt, rồi lại hơi chút kiêu ngạo vì phản ứng vừa nãy của cô: “Em chảy nhiều nước thật.”
Không ngờ anh cũng sẽ thốt ra câu này, Triệu Ngu không nhịn được kẹp chặt chân, hoa huyệt co chặt lại ép anh kêu thành tiếng.
Nhìn lớp mồ hôi tinh mịn trêи trán anh, biết anh lúc này kiềm chế vất vả đến mức nào, cô bỗng muốn trêu đùa anh một chút: “Sướиɠ chứ, còn sướиɠ hơn lúc anh cắm vào, ɭϊếʍ cho em thêm lần nữa đi?”
Lăng Kiến Vi sửng sốt, nhưng nhìn đôi mắt tràn ngập mong chờ của cô, anh không chút do dự liền rút ƈôи ȶɦϊ.t mới đi vào một nửa ra ngoài.
Triệu Ngu cười khẽ thành tiếng, hai chân quắp lại sau môиɠ anh dùng sức kéo một cái, lập tức khiến cho ƈôи ȶɦϊ.t to dài tiến vào bên trong.
Lăng Kiến Vi không nhịn được thở dốc, nhận ra là cô lừa anh, chọc về phía trước rồi nhéo eo cô một cái, nguyên cây nhanh chóng vào động.
Không hẹn mà cũng thở nhẹ một hơi, Triệu Ngu vỗ vỗ mặt anh và hỏi: “Hương vị thế nào? Có ngon không?”
Đơ một chút mới phản ứng lại là cô đang hỏi hương vị chỗ đó, Lăng Kiến Vi theo bản năng ɭϊếʍ môi, eo dựng thẳng tắp từ từ đâm chọc: “Rất ngon.”
“Nói dối.” Lấy tay lau chất lỏng trêи cằm anh đi, môi cô chợt tiến lại gần: “Anh không chê thì sao em nỡ ghét bỏ cơ chứ?”
Lúc môi cô dán lên, Lăng Kiến Vi rốt cuộc không nhịn được trực tiếp đẩy cô ngã xuống bàn, cả người trùm lên, trêи dưới cùng nhau di chuyển, ở trong miệng cô không ngừng quấy loạn.
—–
Su: Khổ tận cam lai rồi nè, thấy ăn dấm mà thương. À team mới thay bìa truyện, giả vờ khen cho team dzui đi nè
Beta: Su
Có lúc Lăng Kiến Vi nghĩ, liệu có phải kiếp trước mình mắc nợ Triệu Ngu hay không mà kiếp này lại cứ thế mà bại dưới tay cô nhỉ?
Từ khi 17 tuổi ngây thơ chưa biết gì cho tới bây giờ trưởng thành, lý trí có thể tự đưa ra quyết định, trong suốt quãng thời gian đó đã trải qua rất nhiều cay đắng nhưng trong mắt, trong lòng anh mãi mãi vẫn là cô.
Rõ ràng bản thân cũng được cưng chiều, sủng trong lòng bàn tay* từ nhỏ, rõ ràng là vô cùng ngạo mạn. Nhưng khi đứng trước cô thì luôn bởi vì lý do nào đó mà lại nhỏ bé như hạt bụi.
(*) Sủng trong lòng bàn tay: “cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan”, chỉ sự cưng chiều hết mực.
Ví như lúc này, chẳng qua là nghe cô nói một câu như vậy cũng đã khiến anh vui đến mức trong lòng nở hoa. Chỉ một câu như vậy là anh đã cảm thấy thỏa mãn.
Thấy anh cười ngây ngô, Triệu Ngu nói: “Chỉ vậy mà anh cũng vui à?”
Anh gật lấy gật để, hơi chút ngại ngùng không tài nào giấu nổi.
“Đồ ngốc.” Thì thầm một câu, cô định thoát khỏi vòng tay của anh. Ai ngờ anh lại đưa tay phải lên kéo eo cô khiến anh và cô dính vào nhau ngày càng chặt.
Gần đến mức trán chạm vào môi anh, cô hơi ngửa đầu hỏi anh: “Sao vậy?”
Thực ra cô biết rõ anh muốn làm gì, ánh mắt trần trụi kia của anh đã nói lên tất cả.
“Vẫn chưa hôn đủ mà.” Khóe môi anh vẫn luôn nhếch cao, trong mắt chứa ý cười lại mang theo chút tình ɖu͙ƈ: “Anh muốn hôn thêm lần nữa.”
Lần này anh đã hiểu rõ rồi, không hỏi cô có thể hay không, cũng không thận trọng dò xét nữa mà trực tiếp cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Chẳng qua động tác ɭϊếʍ mυ"t̼ vẫn vô cùng dịu dàng, dường như là để ý đến phản ứng của cô, sợ làm cô đau.
Triệu Ngu phối hợp đáp lại anh nhưng cũng không chiếm lấy thế chủ động. Tuy rằng kỹ thuật hôn của anh vẫn không tốt nhưng cô vẫn để mặc anh.
Dạo chơi trong miệng cô vài vòng, môi lưỡi quấn quýt hồi lâu, anh trở lại trêи hai bờ môi, nhẹ nhàng ngậm lấy ɭϊếʍ mυ"t̼ và cọ xát.
Cảm giác được anh đã hơi thở dốc, ngực cũng lên xuống mạnh mẽ, Triệu Ngu đẩy hạ thân mình về phía trước, quả nhiên chạm phải một đồ vật cứng rắn.
Chỉ là một nụ hôn mà anh cũng cứng được.
Bị cô cọ tới cọ lui như vậy, hô hấp Lăng Kiến Vi càng thêm dồn dập. Mυ"t̼ mạnh môi cô một cái xong lúc này anh mới thả ra và thở gấp nhìn cô.
Anh không định mất liêm sỉ hỏi cô “Có thể không” một lần nữa nhưng vẫn cần biết được phản ứng của cô.
Bây giờ cô bởi vì nụ hôn sâu lúc nãy mà gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước nhìn anh tràn ngập nhu tình mật ý, hiển nhiên là đồng ý.
Trong lòng không hiểu sao lại ngọt thêm vài phần. Anh lại lần nữa hôn cô, vươn đầu lưỡi ra thăm dò, quấn lấy lưỡi cô mυ"t̼ loạn một hồi. Cuối cùng anh nhịn không được mà di chuyển xuống cần cổ của cô, hết ɭϊếʍ rồi lại mυ"t̼ da thịt nhẵn mịn.
Cảm giác tê dại cũng khuấy loạn hô hấp của Triệu Ngu khiến cô phải ngẩng đầu lên, bám chặt đầu anh, chủ động nâng điểm mẫn cảm trước ngực về phía trước.
Môi lưỡi ướt át mềm mại lướt một đường từ cần cổ xuống xương quai xanh. Sau khi tay phải hung bạo cởi nút áo của cô ra thì anh dừng chân trêи đỉnh núi, kiên nhẫn nhấm nháp bờ ngực trắng nõn, cuối cùng ngậm lấy nụ hoa đã đứng thẳng từ lâu.
“Ưm…” Kɧօα"ϊ cảm càng thêm mãnh liệt khiến Triệu Ngu mềm nhũn người, hai chân gần như không đứng vững nữa; “Đổi… đổi chỗ khác đi.”
Khẽ cắn một cái lưu luyến lên đầu иɦũ ɦσα cô, Lăng Kiến Vi cúi người một tay bế cô lên, nhưng không chờ kịp đến lúc về tới phòng ngủ sát vách mà lại trực tiếp đặt cô lên bàn sách bên cạnh.
Trêи bàn còn có bản thảo thiết kế của anh, thậm chí phần lớn lại là tranh vẽ Triệu Ngu, vẽ lại hình dáng của cô những năm Đại học.
“Mấy cái này…” Đưa tay cầm lấy mấy bản vẽ, cô vốn định thu dọn đồ đạc của anh trước đã, nếu không thì quá lãng phí. Kết quả là ngón tay anh vô cùng khẩn cấp chui vào trong váy cô, cách qυầи ɭσ"ȶ vuốt ve. Cô bị kϊƈɦ thích đến run rẩy, bản thảo trong tay cũng rơi đầy đất.
“Không quan trọng.” Anh hít thở nặng nhọc, hơi thở nóng rực phả hết lên ngực cô. Ngón tay anh kéo qυầи ɭσ"ȶ cô xuống, đồng thời miệng lại ngậm lấy nụ hoa lần nữa rồi vừa nặng vừa nhẹ mà cắn mυ"t̼.
Triệu Ngu suýt nữa ngồi cũng không xong, chỉ có thể nghiêng về phía trước dựa vào anh, tiếp tục ôm chặt cái đầu đang chôn chặt trong ngực mình: “Lăng Kiến Vi… Ưm… Lăng Kiến Vi, cho… vào đi.”
Cô ướt rất nhanh, đã chuẩn bị chào đón anh từ lâu rồi. Anh cũng nghe lời ngẩng đầu lên khỏi ngực cô nhưng động tác tiếp theo không phải là cởi quần mình xuống mà là dạng hai chân cô ra xong từ từ ghé sát đầu vào.
Biết anh muốn làm gì, trong lòng Triệu Ngu không khỏi hưng phấn, chưa đợi anh chạm vào, bên trong đã chảy ra một dòng mật dịch.
Nhìn hai bối thịt non mềm lúc đóng lúc mở, chất lỏng trong suốt ào ạt tràn ra, hầu kết anh khẽ chuyển động, sửng sốt hai giây rồi trực tiếp vươn lưỡi ra ɭϊếʍ.
“A…” Hai tay trêи bàn gắng sức đỡ cả cơ thể, Triệu Ngu vẫn cảm thấy sắp không chống được nữa, như là sắp ngã xuống từ trêи bàn vậy.
Thấy cô phản ứng lớn như vậy, Lăng Kiến Vi càng hăng say ɭϊếʍ mυ"t̼, mυ"t̼ hết chất lỏng mà anh cho là không ngon lắm xuống bụng, lại đâm xuyên qua cái miệng nhỏ không ngừng đóng mở ɭϊếʍ mị thịt ướt át bên trong, hết chọc vào rồi lại rút ra.
Kɧօα"ϊ cảm mãnh liệt ập tới khiến Triệu Ngu không khống chế được nâng cao môиɠ, gót chân chà sát lưng anh, ngón chân không ngừng cuộn tròn, từ trong cổ họng phát ra tiếng rêи rỉ.
Lăng Kiến Vi nghe hiểu, cô thích anh làm vậy. Dù vật giữa hai chân căng cứng đến khó chịu nhưng trong lòng vẫn vui sướиɠ như cũ, môi lưỡi càng thêm cố gắng. ɭϊếʍ hết miệng huyệt và khe huyệt lại di chuyển đến âm đế cương cứng, dùng đầu lưỡi ấn nhẹ, dùng đôi môi bao trùm mυ"t̼ ɭϊếʍ, dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ xát.
Phút giây cô đạt cao trào, trong đầu Triệu Ngu chợt có một suy nghĩ: Anh ɭϊếʍ huyệt đúng là không tệ, không hổ là học bá, học cái gì cũng giỏi.
Bản phác thảo trêи bàn bị cô làm nhăn nhúm từ lâu, đặc biệt là mấy cái dưới môиɠ bị chất lỏng nhớp nháp thấm ướt, không nhìn rõ hình thù.
Lăng Kiến Vi thế nhưng không thèm để ý, chỉ lấy tay lau ɖâʍ dịch trêи cằm rồi liền vội vã cởi quần ra, gấp đến độ chờ không nổi mà nhét vật đã chuẩn bị xong từ sớm chỉ chờ tấn công kia nhét vào giữa hai chân cô.
Triệu Ngu mới vừa cao trào không chịu nổi kϊƈɦ thích đến mức này, âm đế bị quy đầu anh chạm vào lại rêи rỉ mềm mại ngã vào lòng anh.
Lăng Kiến Vi muốn hôn cô nhưng nghĩ đến miệng mình còn dính thứ đó nên chỉ có thể dời nụ hôn xuống cổ, một tay ôm eo, một tay nâng môиɠ cô, từ từ đâm ƈôи ȶɦϊ.t vào trong đong đưa.
“Chậm… Chậm thôi…” Triệu Ngu run rẩy kịch liệt, đầu ngón tay bám chặt áo sơ mi của anh: “Dấm cũng chua thật đó…”
“Vừa nãy em có sướиɠ không?” Lăng Kiến Vi vì cô mà khẩu giao, anh sợ kỹ thuật của mình không đủ tốt, rồi lại hơi chút kiêu ngạo vì phản ứng vừa nãy của cô: “Em chảy nhiều nước thật.”
Không ngờ anh cũng sẽ thốt ra câu này, Triệu Ngu không nhịn được kẹp chặt chân, hoa huyệt co chặt lại ép anh kêu thành tiếng.
Nhìn lớp mồ hôi tinh mịn trêи trán anh, biết anh lúc này kiềm chế vất vả đến mức nào, cô bỗng muốn trêu đùa anh một chút: “Sướиɠ chứ, còn sướиɠ hơn lúc anh cắm vào, ɭϊếʍ cho em thêm lần nữa đi?”
Lăng Kiến Vi sửng sốt, nhưng nhìn đôi mắt tràn ngập mong chờ của cô, anh không chút do dự liền rút ƈôи ȶɦϊ.t mới đi vào một nửa ra ngoài.
Triệu Ngu cười khẽ thành tiếng, hai chân quắp lại sau môиɠ anh dùng sức kéo một cái, lập tức khiến cho ƈôи ȶɦϊ.t to dài tiến vào bên trong.
Lăng Kiến Vi không nhịn được thở dốc, nhận ra là cô lừa anh, chọc về phía trước rồi nhéo eo cô một cái, nguyên cây nhanh chóng vào động.
Không hẹn mà cũng thở nhẹ một hơi, Triệu Ngu vỗ vỗ mặt anh và hỏi: “Hương vị thế nào? Có ngon không?”
Đơ một chút mới phản ứng lại là cô đang hỏi hương vị chỗ đó, Lăng Kiến Vi theo bản năng ɭϊếʍ môi, eo dựng thẳng tắp từ từ đâm chọc: “Rất ngon.”
“Nói dối.” Lấy tay lau chất lỏng trêи cằm anh đi, môi cô chợt tiến lại gần: “Anh không chê thì sao em nỡ ghét bỏ cơ chứ?”
Lúc môi cô dán lên, Lăng Kiến Vi rốt cuộc không nhịn được trực tiếp đẩy cô ngã xuống bàn, cả người trùm lên, trêи dưới cùng nhau di chuyển, ở trong miệng cô không ngừng quấy loạn.
—–
Su: Khổ tận cam lai rồi nè, thấy ăn dấm mà thương. À team mới thay bìa truyện, giả vờ khen cho team dzui đi nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.