Chương 214: Từ biệt
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
15/08/2020
Edit: Eirlys
Beta: Ami
Thực ra không phải Triệu Ngu gọi Tiết Trạm tới cùng cô trở về Ngô thành.
Chỉ là đêm đó trở về từ bệnh viện, cô đột nhiên muốn đến thăm cha mẹ nuôi, đúng lúc cuộc gọi khi trước của Tiết Trạm tiếp thêm dũng khí cho cô.
Anh nói nếu cô không muốn quay về một mình thì có thể gọi cho anh. Vì thế cô cũng theo bản năng mà gọi tới, nhưng mới nghe được tiếng “bíp” từ đầu bên kia, cô đã nhanh tay cắt đứt.
Có một số chuyện, tóm lại là vẫn cần cô phải tự đối mặt. Lần trước ở trước mặt cha mẹ nuôi, cô còn có thể chịu được cửa ải gian nan nhất đó. Bây giờ sao cô lại không thể tự mình đối mặt cơ chứ?
Tiết Trạm không hề gọi lại, cô cũng cho là mình đã kịp dập máy trước khi bên kia nhận được, kết quả là sáng sớm hôm sau, anh lại xuất hiện trước cửa căn hộ của cô.
Anh thấy cuộc gọi mới được vài giây đã tắt, cũng đoán được là cô muốn làm gì.
Anh nói: “Để tôi đi cùng em.”
Triệu Ngu đứng ở cửa sững sờ nhìn anh trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thương Lục và Lăng Kiến Vi đều biết cô cần phải về. Lăng Kiến Vi thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn xe để đưa cô về Ngô thành, nhưng rốt cuộc Tiết Trạm quen thân với cha mẹ nuôi Triệu Ngu hơn, bọn họ cũng không còn lý do để phản bác.
Trêи đường đi Triệu Ngu vẫn luôn suy nghĩ, khi thấy bọn họ rồi có phải sẽ nhắc lại đề tài đó nữa hay không, để rồi một lần nữa lại đối mặt với những điều đau khổ ấy. Nhưng đến khi thật sự về nhà, mọi thứ diễn ra không hề giống với tưởng tượng của cô.
Trước đó Tiết Trạm đã gọi cho cha mẹ nuôi. Thời điểm bọn họ đến chỉ vừa mới qua giờ cơm một chút, hai vị trưởng bối đã sớm chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú thịnh soạn.
Cũng giống như lần trước anh về cùng với cô, ấm áp, náo nhiệt, tự nhiên, bầu không khí đến nửa phần xấu hổ hay thương tâm cũng hoàn toàn không có.
Bọn họ ở lại Ngô thành đã 3 ngày, cùng cha mẹ nuôi đi mua đồ nấu cơm, cùng xuống sân đi dạo, cùng ở trong phòng khách xem TV nói chuyện phiếm, thậm chí còn đi một chuyến leo núi, duy chỉ có không nhắc tới sự việc đau lòng kia.
Triệu Ngu cảm thấy, lần này không giống với lần ở bệnh viện.
Lần trước là vì cô đang cận kề sống chết, so với quở trách thì cha mẹ nuôi lo cho mạng sống của cô nhiều hơn. Mà lần này, bọn họ thực sự muốn xé bỏ trang giấy chứa đựng quá khứ đau thương kia đi.
Ngô thành nổi tiếng với ngô đồng, dù phố lớn hay ngõ nhỏ thì đều trồng đầy ngô đồng. Chỉ là mùa này, lá đã rụng hết, dương mắt lên chỉ còn thấy mỗi thân cành đơn độc trụi lủi.
Khoác lên ánh hoàng hôn của buối chiều tà, cùng sóng vai tản bộ với Tiết Trạm dưới cây ngô đồng, Triệu Ngu hỏi: “Anh đã sớm biết họ sẽ phản ứng như vậy à?”
“Em là đang nói tới lần nào? Nếu là lần này thì tôi đúng là đã biết trước họ sẽ bỏ qua những khúc mắc đó; còn nếu là lần trước, nói thật, trong lòng tôi cũng không chắc.”
Dừng lại chốc lát, anh lại bổ sung: “Nhưng tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể đánh cược một lần.”
“Anh không sợ sẽ thua sao?”
Nếu thua cược, nếu cha mẹ nuôi oán hận trách cứ cô, không chịu tha thứ cho cô, thì chỉ sợ cô sẽ càng thống khổ hơn so với trước khi tự sát.
“Sợ chứ, rất sợ là đằng khác.” Anh lẳng lặng nhìn cô: “Nhưng dù có sợ cũng phải thử, kết quả xấu nhất chẳng qua cũng chỉ là… trơ mắt nhìn em lại lựa chọn cái chết lần nữa, mà tôi… sẽ không ngăn cản em nữa.”
Anh nói: “Triệu Ngu, tôi rất ích kỷ, tôi chỉ muốn em sống sót.”
Một đợt gió lạnh chợt thổi qua, đâm thằng vào trong mắt, Triệu Ngu chỉ cảm thấy hai mắt khó chịu vô cùng, lập tức xoay người, ngửa đầu lên chớp chớp mắt.
Cảm nhận được cô ngày càng yếu đuối, Tiết Trạm ngược lại yên lòng mà nở nụ cười, đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại và ôm cô vào lòng.
“Chúng ta đã từng nói rồi, tôi giúp em báo thù, em cùng tôi sống tốt. Em đã nuốt lời một lần, sẽ không có lần thứ hai nữa.”
Đường phố phủ đầy ánh chiều tà tấp nập người qua lại, Triệu Ngu dựa vào lồng ngực vững chãi của anh hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Về nhà với em đi.”
Tiết Trạm biết rõ, “nhà” mà cô nói tới không phải là nhà của cha mẹ nuôi, mà là “nhà” chân chính của cô, nơi mà cô vẫn luôn không dám đối mặt.
Căn nhà đã lâu lắm rồi không có ai ở, có lẽ điện nước cũng không sử dụng được nữa. Thực sự là vô cùng không nên đến vào buổi tối. Cho nên đến tận sáng hôm sau anh mới lái xe chở cô qua đó.
4 năm trôi qua, khóa cửa cũng đã rỉ sét, chìa khóa cắm vào suýt chút nữa mở không được.
Giây phút cánh cửa được mở ra, Triệu Ngu vẫn không nhịn được mà run rẩy. Tiết Trạm đưa tay ra nắm lấy tay cô, sóng vai cô từng bước từng bước tiến về phía cầu thang.
Ngoại trừ có hơi nhiều bụi thì mọi thứ còn lại đều không đổi, trêи hành lang vẫn còn để những tài liệu và công cụ để sửa sang, thậm chí còn có…
Lúc đi lên tầng hai, Tiết Trạm cảm nhận rõ được là Triệu Ngu càng run rẩy mạnh mẽ hơn, bàn tay đang được anh nắm cũng chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.
“Đừng sợ.” Anh ôm chặt eo cô, ngước mắt nhìn lên tầng lầu bên trêи.
Chỗ đó chất một đống đá, mấy bó củi trông có chút hỗn độn. Mặt đất bởi vì bị bụi bặm che phủ mà không nhìn rõ. Nhưng trêи những viên đá bén nhọn tựa hồ vẫn thấy được vết máu nhàn nhạt.
Năm đó cô bị đưa đi bệnh viện, cha mẹ nuôi đau đớn vì mất con gái cũng phải vội vàng chuẩn bị tang lễ, ai có thời gian và tinh lực mà đến đây lau dọn a?
Chờ đến khi mọi thứ đều kết thúc, cái nơi chứa đựng vô số thống khổ này tất nhiên cũng biến thành ác mộng, thành vùng cấm địa mà không ai muốn tới gần.
Dẫm đạp lên lớp tro bụi, Triệu Ngu cảm giác mình như đang dẫm lên vũng máu tươi, vũng máu chảy ra ào ạt từ trêи đầu Tiểu Cẩn và mẹ năm xưa, mùi màu tươi nồng nặc đến nỗi làm cô hít thở không thông.
“A…” Dạ dày bỗng co rút một trận, cô không khống chế được mà cúi người nôn khan. Rõ ràng phản ứng bản năng này đã xảy ra rất nhiều lần nhưng cô vẫn không có cách nào quen với nó được.
Tiết Trạm đỡ cô lên giúp cô thuận khí, chờ cô hòa hoãn lại, mới tiếp tục cùng cô lên tầng ba.
Tầng ba là nơi ở của cô và mẹ, có phòng khách, còn có phòng ngủ. Nơi trọng tâm mẹ cô muốn sửa sang lại là tầng hai nên một ít đồ gia dụng vốn dĩ ở tầng hai cũng bị chuyển lên đây. Không gian vốn không được tính là rộng rãi càng thêm chật hẹp.
Trêи giá sách đặt tại phòng khách có treo một khung ảnh, đó là ảnh mẹ con hai người chụp chung. Có hai bức hình giống nhau, cô mang đi một bức, cái còn lại vẫn luôn ở đây.
Đôi tay run rẩy cầm lấy khung ảnh, nước mắt đồng thời cũng nhỏ từng giọt, vừa vặn rơi xuống trêи gương mặt tươi cười của mẹ. Triệu Ngu ôm chặt khung ảnh vào lòng, rốt cuộc không nhịn được mà ngồi xổm xuống, khóc lớn lên.
Cô dường như là khóc lâu thật lâu, luôn cho rằng nước mắt đã sớm cạn khô, nhưng thật ra lần nào cũng sẽ mãnh liệt tuôn trào.
Tiết Trạm một câu cũng không nói, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô, ôm lấy thân thể cô để cô dựa vào người mình, chờ cô khóc đủ rồi lại lau sạch vệt nước mắt trêи mặt cô.
Thấy anh quay người lại sắp xếp lại ghế sofa, hình như định giúp cô quét dọn căn nhà, Triệu Ngu lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không cần đâu.”
Nơi này đã được định sẵn chỉ có thể là ác mộng. Cô tưởng mình cả đời này cũng sẽ không bao giờ có dũng khí để tiến vào, nhưng bây giờ, có anh làm bạn, cô đã dám đối mặt.
“Có muốn nhìn qua nơi em đã từng ở không?” Mắt cô đỏ lên như con thỏ nhỏ, chật vật lau nước mắt, chỉ căn phòng phía sau lưng anh: “Kia kìa.”
Tiết Trạm theo sau cô đẩy cửa đi vào. Căn phòng với tông màu hồng nhạt, chăn đệm in hoạt hình, bên gối còn đặt rất nhiều thú bông lớn có bé có, thật sự là khác một trời một vực so với hình tượng hiện tại của cô.
“Là mẹ em làm đấy.” Cô cười cười: “Bà ấy nói đây là do thiếu nợ em. Hồi nhỏ, nhà nghèo, bọn em đều là thuê nhà của người khác, em đến cả một căn phòng riêng cũng không có. Bà vẫn luôn mong đợi một ngày 2 mẹ con sẽ có một căn nhà thuộc về chính mình. Bà ấy còn nói muốn em cũng giống với con nhà người ta, sống như một cô công chúa nhỏ.”
Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua những món đồ chơi bằng bông, cô khịt khịt mũi, thở dài một tiếng: “Thực ra bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật là ấu trĩ, nhưng mà em lại rất thích.”
Tiết Trạm tiến lên, nắm chặt bàn tay còn lại của cô.
Cô tiếp tục cười: “Đi thôi, để em đưa anh đi xem chỗ khác, trêи tầng thượng còn có một khu vườn đó. Mẹ em trồng rất nhiều hoa ở đó, nhưng đã nhiều năm như vậy không có ai chăm sóc, chắc là đã chết hết rồi.”
Cô dắt anh theo một đường thẳng tiến từ tầng thượng cho đến tầng một, tham quan mọi ngóc ngách trong nhà, chia sẻ với anh rất nhiều chuyện lý thú khi trước, sau đó, coi như là chính thức từ biệt nơi này.
Lần trước rời đi, là sợ hãi, là trốn tránh; lúc này thì lại vô cùng bình tĩnh mà bước ra ngoài.
Đến khi cánh cửa phủ đầy tro bụi khép lại lần nữa, anh nghe thấy cô thấp giọng thì thầm một câu “Hẹn gặp lại.”
Chia tay nơi này, là chia tay với quá khứ của cô, chia tay giấc mộng đáng sợ hằng đêm quấy nhiễu cô, cũng là chia tay nỗi thống khổ từ trước đến giờ.
Anh nghĩ rằng, cô chắc là sẽ có một cuộc sống mới nhỉ.
Cô nói cô muốn đi bộ, anh cũng không lái xe nữa, cùng cô chậm rãi đi dọc theo con phố quạnh quẽ nơi ngoại ô không một bóng người này.
Cũng không biết đã đi bao lâu, ngước mắt nhìn bóng người cao lớn bên cạnh, cô đột nhiên mở lời: “Tiết Trạm, em cũng rất ích kỷ. Kể cả em thiếu nợ anh rất nhiều, nhưng bây giờ, em không muốn nói chuyện yêu đương.”
“Anh biết.”
“Không chỉ là bây giờ, có khả năng cả đời này, em… sẽ không yêu ai nữa.”
“Anh biết.”
“Em không thể mang thai, sẽ không thể có con.”
“Anh biết.”
“Em…”
“Anh biết hết.”
Anh xoay người, nâng lên hai bàn tay vẫn luôn siết chặt lấy nhau của hai người, nắm thật chặt, sau đó yên lặng nhìn cô.
Đây, chính là đáp án của anh.
—–
Ami: Thích chương này gheeeeee
Beta: Ami
Thực ra không phải Triệu Ngu gọi Tiết Trạm tới cùng cô trở về Ngô thành.
Chỉ là đêm đó trở về từ bệnh viện, cô đột nhiên muốn đến thăm cha mẹ nuôi, đúng lúc cuộc gọi khi trước của Tiết Trạm tiếp thêm dũng khí cho cô.
Anh nói nếu cô không muốn quay về một mình thì có thể gọi cho anh. Vì thế cô cũng theo bản năng mà gọi tới, nhưng mới nghe được tiếng “bíp” từ đầu bên kia, cô đã nhanh tay cắt đứt.
Có một số chuyện, tóm lại là vẫn cần cô phải tự đối mặt. Lần trước ở trước mặt cha mẹ nuôi, cô còn có thể chịu được cửa ải gian nan nhất đó. Bây giờ sao cô lại không thể tự mình đối mặt cơ chứ?
Tiết Trạm không hề gọi lại, cô cũng cho là mình đã kịp dập máy trước khi bên kia nhận được, kết quả là sáng sớm hôm sau, anh lại xuất hiện trước cửa căn hộ của cô.
Anh thấy cuộc gọi mới được vài giây đã tắt, cũng đoán được là cô muốn làm gì.
Anh nói: “Để tôi đi cùng em.”
Triệu Ngu đứng ở cửa sững sờ nhìn anh trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thương Lục và Lăng Kiến Vi đều biết cô cần phải về. Lăng Kiến Vi thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn xe để đưa cô về Ngô thành, nhưng rốt cuộc Tiết Trạm quen thân với cha mẹ nuôi Triệu Ngu hơn, bọn họ cũng không còn lý do để phản bác.
Trêи đường đi Triệu Ngu vẫn luôn suy nghĩ, khi thấy bọn họ rồi có phải sẽ nhắc lại đề tài đó nữa hay không, để rồi một lần nữa lại đối mặt với những điều đau khổ ấy. Nhưng đến khi thật sự về nhà, mọi thứ diễn ra không hề giống với tưởng tượng của cô.
Trước đó Tiết Trạm đã gọi cho cha mẹ nuôi. Thời điểm bọn họ đến chỉ vừa mới qua giờ cơm một chút, hai vị trưởng bối đã sớm chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú thịnh soạn.
Cũng giống như lần trước anh về cùng với cô, ấm áp, náo nhiệt, tự nhiên, bầu không khí đến nửa phần xấu hổ hay thương tâm cũng hoàn toàn không có.
Bọn họ ở lại Ngô thành đã 3 ngày, cùng cha mẹ nuôi đi mua đồ nấu cơm, cùng xuống sân đi dạo, cùng ở trong phòng khách xem TV nói chuyện phiếm, thậm chí còn đi một chuyến leo núi, duy chỉ có không nhắc tới sự việc đau lòng kia.
Triệu Ngu cảm thấy, lần này không giống với lần ở bệnh viện.
Lần trước là vì cô đang cận kề sống chết, so với quở trách thì cha mẹ nuôi lo cho mạng sống của cô nhiều hơn. Mà lần này, bọn họ thực sự muốn xé bỏ trang giấy chứa đựng quá khứ đau thương kia đi.
Ngô thành nổi tiếng với ngô đồng, dù phố lớn hay ngõ nhỏ thì đều trồng đầy ngô đồng. Chỉ là mùa này, lá đã rụng hết, dương mắt lên chỉ còn thấy mỗi thân cành đơn độc trụi lủi.
Khoác lên ánh hoàng hôn của buối chiều tà, cùng sóng vai tản bộ với Tiết Trạm dưới cây ngô đồng, Triệu Ngu hỏi: “Anh đã sớm biết họ sẽ phản ứng như vậy à?”
“Em là đang nói tới lần nào? Nếu là lần này thì tôi đúng là đã biết trước họ sẽ bỏ qua những khúc mắc đó; còn nếu là lần trước, nói thật, trong lòng tôi cũng không chắc.”
Dừng lại chốc lát, anh lại bổ sung: “Nhưng tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể đánh cược một lần.”
“Anh không sợ sẽ thua sao?”
Nếu thua cược, nếu cha mẹ nuôi oán hận trách cứ cô, không chịu tha thứ cho cô, thì chỉ sợ cô sẽ càng thống khổ hơn so với trước khi tự sát.
“Sợ chứ, rất sợ là đằng khác.” Anh lẳng lặng nhìn cô: “Nhưng dù có sợ cũng phải thử, kết quả xấu nhất chẳng qua cũng chỉ là… trơ mắt nhìn em lại lựa chọn cái chết lần nữa, mà tôi… sẽ không ngăn cản em nữa.”
Anh nói: “Triệu Ngu, tôi rất ích kỷ, tôi chỉ muốn em sống sót.”
Một đợt gió lạnh chợt thổi qua, đâm thằng vào trong mắt, Triệu Ngu chỉ cảm thấy hai mắt khó chịu vô cùng, lập tức xoay người, ngửa đầu lên chớp chớp mắt.
Cảm nhận được cô ngày càng yếu đuối, Tiết Trạm ngược lại yên lòng mà nở nụ cười, đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại và ôm cô vào lòng.
“Chúng ta đã từng nói rồi, tôi giúp em báo thù, em cùng tôi sống tốt. Em đã nuốt lời một lần, sẽ không có lần thứ hai nữa.”
Đường phố phủ đầy ánh chiều tà tấp nập người qua lại, Triệu Ngu dựa vào lồng ngực vững chãi của anh hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Về nhà với em đi.”
Tiết Trạm biết rõ, “nhà” mà cô nói tới không phải là nhà của cha mẹ nuôi, mà là “nhà” chân chính của cô, nơi mà cô vẫn luôn không dám đối mặt.
Căn nhà đã lâu lắm rồi không có ai ở, có lẽ điện nước cũng không sử dụng được nữa. Thực sự là vô cùng không nên đến vào buổi tối. Cho nên đến tận sáng hôm sau anh mới lái xe chở cô qua đó.
4 năm trôi qua, khóa cửa cũng đã rỉ sét, chìa khóa cắm vào suýt chút nữa mở không được.
Giây phút cánh cửa được mở ra, Triệu Ngu vẫn không nhịn được mà run rẩy. Tiết Trạm đưa tay ra nắm lấy tay cô, sóng vai cô từng bước từng bước tiến về phía cầu thang.
Ngoại trừ có hơi nhiều bụi thì mọi thứ còn lại đều không đổi, trêи hành lang vẫn còn để những tài liệu và công cụ để sửa sang, thậm chí còn có…
Lúc đi lên tầng hai, Tiết Trạm cảm nhận rõ được là Triệu Ngu càng run rẩy mạnh mẽ hơn, bàn tay đang được anh nắm cũng chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.
“Đừng sợ.” Anh ôm chặt eo cô, ngước mắt nhìn lên tầng lầu bên trêи.
Chỗ đó chất một đống đá, mấy bó củi trông có chút hỗn độn. Mặt đất bởi vì bị bụi bặm che phủ mà không nhìn rõ. Nhưng trêи những viên đá bén nhọn tựa hồ vẫn thấy được vết máu nhàn nhạt.
Năm đó cô bị đưa đi bệnh viện, cha mẹ nuôi đau đớn vì mất con gái cũng phải vội vàng chuẩn bị tang lễ, ai có thời gian và tinh lực mà đến đây lau dọn a?
Chờ đến khi mọi thứ đều kết thúc, cái nơi chứa đựng vô số thống khổ này tất nhiên cũng biến thành ác mộng, thành vùng cấm địa mà không ai muốn tới gần.
Dẫm đạp lên lớp tro bụi, Triệu Ngu cảm giác mình như đang dẫm lên vũng máu tươi, vũng máu chảy ra ào ạt từ trêи đầu Tiểu Cẩn và mẹ năm xưa, mùi màu tươi nồng nặc đến nỗi làm cô hít thở không thông.
“A…” Dạ dày bỗng co rút một trận, cô không khống chế được mà cúi người nôn khan. Rõ ràng phản ứng bản năng này đã xảy ra rất nhiều lần nhưng cô vẫn không có cách nào quen với nó được.
Tiết Trạm đỡ cô lên giúp cô thuận khí, chờ cô hòa hoãn lại, mới tiếp tục cùng cô lên tầng ba.
Tầng ba là nơi ở của cô và mẹ, có phòng khách, còn có phòng ngủ. Nơi trọng tâm mẹ cô muốn sửa sang lại là tầng hai nên một ít đồ gia dụng vốn dĩ ở tầng hai cũng bị chuyển lên đây. Không gian vốn không được tính là rộng rãi càng thêm chật hẹp.
Trêи giá sách đặt tại phòng khách có treo một khung ảnh, đó là ảnh mẹ con hai người chụp chung. Có hai bức hình giống nhau, cô mang đi một bức, cái còn lại vẫn luôn ở đây.
Đôi tay run rẩy cầm lấy khung ảnh, nước mắt đồng thời cũng nhỏ từng giọt, vừa vặn rơi xuống trêи gương mặt tươi cười của mẹ. Triệu Ngu ôm chặt khung ảnh vào lòng, rốt cuộc không nhịn được mà ngồi xổm xuống, khóc lớn lên.
Cô dường như là khóc lâu thật lâu, luôn cho rằng nước mắt đã sớm cạn khô, nhưng thật ra lần nào cũng sẽ mãnh liệt tuôn trào.
Tiết Trạm một câu cũng không nói, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô, ôm lấy thân thể cô để cô dựa vào người mình, chờ cô khóc đủ rồi lại lau sạch vệt nước mắt trêи mặt cô.
Thấy anh quay người lại sắp xếp lại ghế sofa, hình như định giúp cô quét dọn căn nhà, Triệu Ngu lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không cần đâu.”
Nơi này đã được định sẵn chỉ có thể là ác mộng. Cô tưởng mình cả đời này cũng sẽ không bao giờ có dũng khí để tiến vào, nhưng bây giờ, có anh làm bạn, cô đã dám đối mặt.
“Có muốn nhìn qua nơi em đã từng ở không?” Mắt cô đỏ lên như con thỏ nhỏ, chật vật lau nước mắt, chỉ căn phòng phía sau lưng anh: “Kia kìa.”
Tiết Trạm theo sau cô đẩy cửa đi vào. Căn phòng với tông màu hồng nhạt, chăn đệm in hoạt hình, bên gối còn đặt rất nhiều thú bông lớn có bé có, thật sự là khác một trời một vực so với hình tượng hiện tại của cô.
“Là mẹ em làm đấy.” Cô cười cười: “Bà ấy nói đây là do thiếu nợ em. Hồi nhỏ, nhà nghèo, bọn em đều là thuê nhà của người khác, em đến cả một căn phòng riêng cũng không có. Bà vẫn luôn mong đợi một ngày 2 mẹ con sẽ có một căn nhà thuộc về chính mình. Bà ấy còn nói muốn em cũng giống với con nhà người ta, sống như một cô công chúa nhỏ.”
Đầu ngón tay chậm rãi lướt qua những món đồ chơi bằng bông, cô khịt khịt mũi, thở dài một tiếng: “Thực ra bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật là ấu trĩ, nhưng mà em lại rất thích.”
Tiết Trạm tiến lên, nắm chặt bàn tay còn lại của cô.
Cô tiếp tục cười: “Đi thôi, để em đưa anh đi xem chỗ khác, trêи tầng thượng còn có một khu vườn đó. Mẹ em trồng rất nhiều hoa ở đó, nhưng đã nhiều năm như vậy không có ai chăm sóc, chắc là đã chết hết rồi.”
Cô dắt anh theo một đường thẳng tiến từ tầng thượng cho đến tầng một, tham quan mọi ngóc ngách trong nhà, chia sẻ với anh rất nhiều chuyện lý thú khi trước, sau đó, coi như là chính thức từ biệt nơi này.
Lần trước rời đi, là sợ hãi, là trốn tránh; lúc này thì lại vô cùng bình tĩnh mà bước ra ngoài.
Đến khi cánh cửa phủ đầy tro bụi khép lại lần nữa, anh nghe thấy cô thấp giọng thì thầm một câu “Hẹn gặp lại.”
Chia tay nơi này, là chia tay với quá khứ của cô, chia tay giấc mộng đáng sợ hằng đêm quấy nhiễu cô, cũng là chia tay nỗi thống khổ từ trước đến giờ.
Anh nghĩ rằng, cô chắc là sẽ có một cuộc sống mới nhỉ.
Cô nói cô muốn đi bộ, anh cũng không lái xe nữa, cùng cô chậm rãi đi dọc theo con phố quạnh quẽ nơi ngoại ô không một bóng người này.
Cũng không biết đã đi bao lâu, ngước mắt nhìn bóng người cao lớn bên cạnh, cô đột nhiên mở lời: “Tiết Trạm, em cũng rất ích kỷ. Kể cả em thiếu nợ anh rất nhiều, nhưng bây giờ, em không muốn nói chuyện yêu đương.”
“Anh biết.”
“Không chỉ là bây giờ, có khả năng cả đời này, em… sẽ không yêu ai nữa.”
“Anh biết.”
“Em không thể mang thai, sẽ không thể có con.”
“Anh biết.”
“Em…”
“Anh biết hết.”
Anh xoay người, nâng lên hai bàn tay vẫn luôn siết chặt lấy nhau của hai người, nắm thật chặt, sau đó yên lặng nhìn cô.
Đây, chính là đáp án của anh.
—–
Ami: Thích chương này gheeeeee
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.