Chương 193: Xoáy nước
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
14/08/2020
Edit: Mì
Beta: Ami
“Mới gọi anh trở về anh lại muốn đi đâu nữa? Anh đứng lại đó cho tôi!”
Đối mặt với ba Hứa đang nạt nộ quát lớn, Hứa Thừa Ngôn cũng chỉ tùy ý nói một câu: “Con có việc gấp.”
Hôm nay là sinh nhật 6 tuổi của cháu gái anh nên cả nhà đều tụ hội ở biệt thự nhà cũ để tổ chức sinh nhật cho công chúa nhỏ, anh đã nhiều ngày không xuất hiện nên bị người nhà gọi mấy chục cuộc điện thoại kêu về, nhưng cũng chỉ ở trước mặt người nhà đi lại một vòng rồi liền mang khuôn mặt uể oải đầy lo lắng đi ra ngoài, đến ông già nhà anh cũng không ngăn được anh.
“Nói nhảm cái gì đó? Trực tiếp tìm người đánh nó một trận tơi bời coi nó còn dám không thành thật không?” Ở bãi cỏ bên ngoài, Hứa Thừa Hòa đang cà lơ phất phơ nói chuyện điện thoại: “Không cho nó nếm chút mùi đau khổ thì nó lại tưởng ông đây dễ bị bắt nạt? Cho người đánh nó gần chết mới thôi, không đánh nó đến tàn phế thì ông đây không mang họ Hứa…”
Lời còn chưa dứt thì di động đã bị cướp lấy, Hứa Thừa Hòa đang định mở miệng mắng chửi thì liền thấy Hứa Thừa Ngôn, hắn nhanh chóng nuốt lại mấy lời thô tục mà kêu: “Anh.”
Hứa Thừa Ngôn nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì thì báo cảnh sát giải quyết.”
Hứa Thừa Hòa sửng sốt nửa buổi rồi đột nhiên cười ầm lên: “Không phải đâu anh, anh kêu em báo cảnh sát sao?”
Hứa Thừa Ngôn lạnh lùng mà nhìn hắn: “Ừ.”
Như là nghe được một câu nói đùa kinh thiên động địa, Hứa Thừa Hòa chỉ vào Hứa Thừa Ngôn và cười đến ngã nghiêng: “Anh có uống lộn thuốc không vậy? Khi không lại hóa thân thành sứ giả chính nghĩa? Hay là đang muốn Cục Công An Đông Hải mời anh làm đại sứ hình ảnh?”
Hứa Thừa Ngôn cúp điện thoại, không nhanh không chậm mà nhét điện thoại di động vào trong túi Hứa Thừa Hòa: “Về sau còn dám động thủ lung tung với người khác thì đừng trách anh sao không nhận chú là em trai.”
Nhìn ánh mắt sắc bén của anh, tuy rằng trong lòng Hứa Thừa Hòa không phục nhưng cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể tươi cười ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng mà khi Hứa Thừa Ngôn rời đi chưa xa thit lại nghe được tiếng Hứa Thừa Hòa lẩm bẩm: “Nếu không phải đầu va vào đá thì chắc là bị ai cầm đá đập vô đầu.”
Hứa Thừa Ngôn ngẩn người, nhưng cũng không quay lại dạy dỗ tên nhóc hỗn láo ngu ngốc kia, chỉ là nhất thời anh cũng có chút hoảng hốt, vừa rồi anh đã làm cái gì?
Tuy rằng anh không phải là người thích dùng bạo lực, nhưng Hứa Thừa Hòa từ nhỏ đã sống tuỳ ý, dùng bạo lực giải quyết vấn đề cũng là chuyện bình thường với nó, chỉ cần đừng nháo đến mức gây ra án mạng thì nhà họ Hứa cũng không thèm quản.
Nhưng trong nháy mắt kia, anh cư nhiên lại nghĩ tới Triệu Ngu.
Những chuyện cô phải trải qua còn không phải là do những loại bạo lực như thế này gây ra hay sao? Dù là nhà họ Trang hay là nhà họ Hứa cũng thế, còn ai có tư cách tùy tiện giáo huấn người khác như vậy? Hứa Thừa Hòa nếu vẫn cứ tiếp tục sống như vậy, có khi nào lại sinh ra nhiều cuộc đời khốn khổ như Triệu Ngu?
Triệu Ngu, Triệu Ngu, Triệu Ngu… Mấy ngày nay anh luôn sống trong nỗi bất an, mọi thứ trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là cô gái ấy.
Nghĩ đến tình trạng của cô lúc vừa ngã xuống từ mái hiên, nghĩ đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của cô, nghĩ đến việc cô dùng phương thức tàn nhẫn để kết thúc cuộc đời chính mình, nghĩ đến việc dù được cứu sống nhưng cô vẫn như một cái xác không hồn, nghĩ đến việc cô mất đi t.ử ƈυиɠ có bao nhiêu thống khổ, nghĩ đến việc cô ngày đêm bị hận thù cùng sự dằn vặt tra tấn, nghĩ đến việc trong lòng cô đến tột cùng có bao nhiêu hận anh.
Anh cũng không biết vì cái gì bản thân lại đi đến bước này, để một cô gái luôn thời thời khắc khắc ở trong đầu mình mà không có cách nào có thể vứt bỏ đi được.
Có lẽ bởi vì trước nay anh chưa từng thất bại như vậy, luôn cho rằng bản thân mình là kẻ đi săn thế nhưng kết quả lại trở thành con mồi trong lòng bàn tay của kẻ khác, anh không cam lòng.
Có lẽ bởi vì cô gái ấy có thủ đoạn quá cao minh, kỹ thuật diễn xuất quá mức lợi hại, làm anh sinh ra vài phần thưởng thức.
Hoặc cũng có lẽ là bởi vì, đây là lần đầu tiên anh thấu hiểu cặn kẽ về cuộc đời bi thảm và đau khổ của một người phụ nữ, cảm nhận sâu sắc nỗi thống khổ của cô, khiến anh đồng cảm với cô, cũng khiến anh phải đối diện với chính mình, suy xét về những hành vi thường ngày của bản thân.
Hoặc cũng có thể là giống như lời của Hứa Thừa Hòa, đầu óc anh thực sự có vấn đề.
Khi anh quay lại bệnh viện, thức ăn trêи bàn vẫn còn y nguyên giống như lúc sáng, một chút cũng chưa động qua.
Lúc trước còn trong ICU thì tốt xấu gì cũng còn có thể truyền dịch dinh dưỡng nhưng hiện giờ cô đã được chuyển sang phòng bệnh bình thường, nếu như cô vẫn không ăn không uống thì rõ ràng đang muốn cứ như vậy chết dần.
“Triệu Ngu.” Yên lặng nhìn chằm chằm cô gái trêи giường một lúc lâu, anh mới thở dài một tiếng rồi nhỏ nhẹ nói: “Nếu tôi đi tự thú thì sao?”
Thấy cô không hề phản ứng, anh nói tiếp: “Không phải em ghê tởm tôi sao? Không phải em nói tôi cùng Trang Diệc Tình là cá mè một lứa sao? Vậy chắc hẳn em không chỉ trông đợi cô ta ngồi tù, mà còn hy vọng tôi không có kết cục tốt đẹp đúng không?”
Lúc nói ra hết những lời này, anh thấy mình thật buồn cười.
Trước nay cô chưa hề đặt anh vào trong mắt, hiện giờ nói ra những lời này chỉ chứng tỏ anh một bên tình nguyện tự cho là đúng.
Hứa Thừa Ngôn khẽ nhếch môi, tự giễu mà cười cười. Mọi thất bại trong đời anh đều liên quan đến cô gái này.
Vào bữa cơm chiều, Thương Lục lại chuẩn bị một phần cháo mới cùng canh trứng, nhưng Triệu Ngu vẫn không ăn lấy một chút, một câu cũng không nói.
Thương Lục bất đắc dĩ giúp cô kéo chăn, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay vẫn còn đang truyền dịch của cô: “Mọi suy nghĩ của em anh đều hiểu, anh cũng biết là bọn anh quá ích kỷ, nhưng em có thể… Cố gắng thêm một lần nữa được không? Có lẽ mọi việc sẽ dần dần tốt lên?
Từ trước đến nay, lúc anh sống không bằng chết là em cho anh hy vọng, là em cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn của cuộc đời, bây giờ anh cũng muốn có được loại năng lực này, em đã đồng ý sẽ cùng anh đi du lịch, em có thể cho anh cơ hội này được không?”
Bởi vì vẫn luôn truyền dịch nên mu bàn tay cô có chút lạnh, Thương Lục vô cùng cẩn thận dùng lòng bàn tay sưởi ấm tay cô, kéo chăn che lại tay của hai người, một tay kia vuốt lại mấy sợi tóc tán loạn rồi cúi người hôn lên trán cô.
“Em còn nhớ 4 năm trước, lúc chúng ta vừa đến Mỹ, em đã nói đó là lần đầu tiên em xuất ngoại, anh hỏi em có muốn đi đâu chơi không, em đã nói chờ đến lúc có thời gian thì sẽ đi Lisbon chơi, đáng tiếc anh vẫn luôn bận rộn công việc, chưa có thời gian đi cùng em, là anh sai, hiện tại anh muốn bù đắp cho nỗi tiếc nuối này, liệu có còn kịp không em?”
Ngón tay dưới chăn giật giật, Thương Lục cẩn thận từng li từng tí cầm lấy, ngẩng đầu xem phản ứng của cô thì thấy cô đã quay đầu đi, trong mắt ngấn lệ.
“Cậu muốn tìm hai công việc gia sư cũng một lúc sao? Cậu có đủ thời gian sao?”
“Kiếm tiền a, thời gian sao, cố gắng sắp xếp chút là được, chờ mình tích cóp thành một tiểu phú bà sẽ mang cậu đi du lịch sau khi tốt nghiệp. Nói trước nha, chuyến đi này cậu phải cùng đi với mình, dù là Trang Diệp cũng không thể tranh với mình.”
“Mình chỉ sợ đến lúc đó cậu lại luyến tiếc Tống Huyền.”
“Hứ! Ai luyến tiếc anh ấy chứ? Đàn ông như quần áo, chị em như tay chân, vì cậu, mình có thể không mặc gì nha!”
“Làm gia sư chỉ kiếm được chút tiền, cậu lại mang theo mình đi du lịch, hai ta thật đúng là chỉ có thể nghèo đến không có gì mặc.”
“Sao có thể chứ? Chị đây đã có chiến lược, chúng ta không những có thể xuất ngoại mà còn có thể đến Châu Âu đắt đỏ, đương nhiên phải tìm một nơi thuận tiện một chút, mình đã xem qua mấy lời review của cư dân mạng, Lisbon Bồ Đào Nha cũng không tồi.”
Cuộc đối thoại ngày xưa vẫn không ngừng vọng lại bên tai, Triệu Ngu nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đến mức toàn bộ cơ thể cũng run lên.
Tiểu Cẩn còn chưa biết, cô vẫn luôn không ngừng nỗ lực vì chuyến du lịch tốt nghiệp kia, học bổng của cô, tiền làm thêm, vì mẹ không cần cô trợ cấp nên cô liền tích cóp tất cả, cô còn nghĩ đến lúc đó sẽ cho Tiểu Cẩn một kinh hỉ, nhưng Tiểu Cẩn lại không đợi được đến ngày cô tốt nghiệp.
Thấy cô như vậy, Thương Lục chậm rãi buông lỏng tay, yên lặng rời khỏi phòng bệnh.
So với việc không ăn không uống không nói lời nào, nhưng cô có thể khóc một hồi, anh ngược lại an tâm hơn rất nhiều.
Kỷ Tùy đứng ở cửa nhìn nhìn, xoay người đi vào phòng bệnh của mình.
Có lẽ mỗi người khác nhau đều sẽ có một ý nghĩ riêng đối với Triệu Ngu, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể khơi dậy cảm xúc của cô.
Về phần mình, anh không rõ quan hệ của mình với cô là gì, dường như anh không thể giúp cô bất cứ điều gì. Điều duy nhất anh có thể làm cũng chỉ là vì cô mà cầu nguyện, hy vọng cô có thể dần dần tốt lên.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi lên khuôn mặt tái nhợt của Triệu Ngu cùng những giọt nước mắt chưa khô.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa sổ một hồi lâu, cô mới ý thức được phòng bệnh có người.
Cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh, thậm chí có thể xác định rõ anh là ai.
“Anh biết anh là kẻ không tư cách cầu xin em sống sót nhất.” Trang Diệp ngồi dưới đất cuộn chân dựa vào giường, ở rất gần rất gần cô, nhưng lại không dám chạm vào cô.
“Nếu em vẫn nhất định rời đi, anh cũng sẽ… đi cùng em.”
Hai bàn tay dưới chăn nắm chặt khăn trải giường, Triệu Ngu không quay đầu lại, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt tiếp tục chảy xuống.
Beta: Ami
“Mới gọi anh trở về anh lại muốn đi đâu nữa? Anh đứng lại đó cho tôi!”
Đối mặt với ba Hứa đang nạt nộ quát lớn, Hứa Thừa Ngôn cũng chỉ tùy ý nói một câu: “Con có việc gấp.”
Hôm nay là sinh nhật 6 tuổi của cháu gái anh nên cả nhà đều tụ hội ở biệt thự nhà cũ để tổ chức sinh nhật cho công chúa nhỏ, anh đã nhiều ngày không xuất hiện nên bị người nhà gọi mấy chục cuộc điện thoại kêu về, nhưng cũng chỉ ở trước mặt người nhà đi lại một vòng rồi liền mang khuôn mặt uể oải đầy lo lắng đi ra ngoài, đến ông già nhà anh cũng không ngăn được anh.
“Nói nhảm cái gì đó? Trực tiếp tìm người đánh nó một trận tơi bời coi nó còn dám không thành thật không?” Ở bãi cỏ bên ngoài, Hứa Thừa Hòa đang cà lơ phất phơ nói chuyện điện thoại: “Không cho nó nếm chút mùi đau khổ thì nó lại tưởng ông đây dễ bị bắt nạt? Cho người đánh nó gần chết mới thôi, không đánh nó đến tàn phế thì ông đây không mang họ Hứa…”
Lời còn chưa dứt thì di động đã bị cướp lấy, Hứa Thừa Hòa đang định mở miệng mắng chửi thì liền thấy Hứa Thừa Ngôn, hắn nhanh chóng nuốt lại mấy lời thô tục mà kêu: “Anh.”
Hứa Thừa Ngôn nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì thì báo cảnh sát giải quyết.”
Hứa Thừa Hòa sửng sốt nửa buổi rồi đột nhiên cười ầm lên: “Không phải đâu anh, anh kêu em báo cảnh sát sao?”
Hứa Thừa Ngôn lạnh lùng mà nhìn hắn: “Ừ.”
Như là nghe được một câu nói đùa kinh thiên động địa, Hứa Thừa Hòa chỉ vào Hứa Thừa Ngôn và cười đến ngã nghiêng: “Anh có uống lộn thuốc không vậy? Khi không lại hóa thân thành sứ giả chính nghĩa? Hay là đang muốn Cục Công An Đông Hải mời anh làm đại sứ hình ảnh?”
Hứa Thừa Ngôn cúp điện thoại, không nhanh không chậm mà nhét điện thoại di động vào trong túi Hứa Thừa Hòa: “Về sau còn dám động thủ lung tung với người khác thì đừng trách anh sao không nhận chú là em trai.”
Nhìn ánh mắt sắc bén của anh, tuy rằng trong lòng Hứa Thừa Hòa không phục nhưng cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể tươi cười ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng mà khi Hứa Thừa Ngôn rời đi chưa xa thit lại nghe được tiếng Hứa Thừa Hòa lẩm bẩm: “Nếu không phải đầu va vào đá thì chắc là bị ai cầm đá đập vô đầu.”
Hứa Thừa Ngôn ngẩn người, nhưng cũng không quay lại dạy dỗ tên nhóc hỗn láo ngu ngốc kia, chỉ là nhất thời anh cũng có chút hoảng hốt, vừa rồi anh đã làm cái gì?
Tuy rằng anh không phải là người thích dùng bạo lực, nhưng Hứa Thừa Hòa từ nhỏ đã sống tuỳ ý, dùng bạo lực giải quyết vấn đề cũng là chuyện bình thường với nó, chỉ cần đừng nháo đến mức gây ra án mạng thì nhà họ Hứa cũng không thèm quản.
Nhưng trong nháy mắt kia, anh cư nhiên lại nghĩ tới Triệu Ngu.
Những chuyện cô phải trải qua còn không phải là do những loại bạo lực như thế này gây ra hay sao? Dù là nhà họ Trang hay là nhà họ Hứa cũng thế, còn ai có tư cách tùy tiện giáo huấn người khác như vậy? Hứa Thừa Hòa nếu vẫn cứ tiếp tục sống như vậy, có khi nào lại sinh ra nhiều cuộc đời khốn khổ như Triệu Ngu?
Triệu Ngu, Triệu Ngu, Triệu Ngu… Mấy ngày nay anh luôn sống trong nỗi bất an, mọi thứ trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là cô gái ấy.
Nghĩ đến tình trạng của cô lúc vừa ngã xuống từ mái hiên, nghĩ đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của cô, nghĩ đến việc cô dùng phương thức tàn nhẫn để kết thúc cuộc đời chính mình, nghĩ đến việc dù được cứu sống nhưng cô vẫn như một cái xác không hồn, nghĩ đến việc cô mất đi t.ử ƈυиɠ có bao nhiêu thống khổ, nghĩ đến việc cô ngày đêm bị hận thù cùng sự dằn vặt tra tấn, nghĩ đến việc trong lòng cô đến tột cùng có bao nhiêu hận anh.
Anh cũng không biết vì cái gì bản thân lại đi đến bước này, để một cô gái luôn thời thời khắc khắc ở trong đầu mình mà không có cách nào có thể vứt bỏ đi được.
Có lẽ bởi vì trước nay anh chưa từng thất bại như vậy, luôn cho rằng bản thân mình là kẻ đi săn thế nhưng kết quả lại trở thành con mồi trong lòng bàn tay của kẻ khác, anh không cam lòng.
Có lẽ bởi vì cô gái ấy có thủ đoạn quá cao minh, kỹ thuật diễn xuất quá mức lợi hại, làm anh sinh ra vài phần thưởng thức.
Hoặc cũng có lẽ là bởi vì, đây là lần đầu tiên anh thấu hiểu cặn kẽ về cuộc đời bi thảm và đau khổ của một người phụ nữ, cảm nhận sâu sắc nỗi thống khổ của cô, khiến anh đồng cảm với cô, cũng khiến anh phải đối diện với chính mình, suy xét về những hành vi thường ngày của bản thân.
Hoặc cũng có thể là giống như lời của Hứa Thừa Hòa, đầu óc anh thực sự có vấn đề.
Khi anh quay lại bệnh viện, thức ăn trêи bàn vẫn còn y nguyên giống như lúc sáng, một chút cũng chưa động qua.
Lúc trước còn trong ICU thì tốt xấu gì cũng còn có thể truyền dịch dinh dưỡng nhưng hiện giờ cô đã được chuyển sang phòng bệnh bình thường, nếu như cô vẫn không ăn không uống thì rõ ràng đang muốn cứ như vậy chết dần.
“Triệu Ngu.” Yên lặng nhìn chằm chằm cô gái trêи giường một lúc lâu, anh mới thở dài một tiếng rồi nhỏ nhẹ nói: “Nếu tôi đi tự thú thì sao?”
Thấy cô không hề phản ứng, anh nói tiếp: “Không phải em ghê tởm tôi sao? Không phải em nói tôi cùng Trang Diệc Tình là cá mè một lứa sao? Vậy chắc hẳn em không chỉ trông đợi cô ta ngồi tù, mà còn hy vọng tôi không có kết cục tốt đẹp đúng không?”
Lúc nói ra hết những lời này, anh thấy mình thật buồn cười.
Trước nay cô chưa hề đặt anh vào trong mắt, hiện giờ nói ra những lời này chỉ chứng tỏ anh một bên tình nguyện tự cho là đúng.
Hứa Thừa Ngôn khẽ nhếch môi, tự giễu mà cười cười. Mọi thất bại trong đời anh đều liên quan đến cô gái này.
Vào bữa cơm chiều, Thương Lục lại chuẩn bị một phần cháo mới cùng canh trứng, nhưng Triệu Ngu vẫn không ăn lấy một chút, một câu cũng không nói.
Thương Lục bất đắc dĩ giúp cô kéo chăn, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay vẫn còn đang truyền dịch của cô: “Mọi suy nghĩ của em anh đều hiểu, anh cũng biết là bọn anh quá ích kỷ, nhưng em có thể… Cố gắng thêm một lần nữa được không? Có lẽ mọi việc sẽ dần dần tốt lên?
Từ trước đến nay, lúc anh sống không bằng chết là em cho anh hy vọng, là em cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn của cuộc đời, bây giờ anh cũng muốn có được loại năng lực này, em đã đồng ý sẽ cùng anh đi du lịch, em có thể cho anh cơ hội này được không?”
Bởi vì vẫn luôn truyền dịch nên mu bàn tay cô có chút lạnh, Thương Lục vô cùng cẩn thận dùng lòng bàn tay sưởi ấm tay cô, kéo chăn che lại tay của hai người, một tay kia vuốt lại mấy sợi tóc tán loạn rồi cúi người hôn lên trán cô.
“Em còn nhớ 4 năm trước, lúc chúng ta vừa đến Mỹ, em đã nói đó là lần đầu tiên em xuất ngoại, anh hỏi em có muốn đi đâu chơi không, em đã nói chờ đến lúc có thời gian thì sẽ đi Lisbon chơi, đáng tiếc anh vẫn luôn bận rộn công việc, chưa có thời gian đi cùng em, là anh sai, hiện tại anh muốn bù đắp cho nỗi tiếc nuối này, liệu có còn kịp không em?”
Ngón tay dưới chăn giật giật, Thương Lục cẩn thận từng li từng tí cầm lấy, ngẩng đầu xem phản ứng của cô thì thấy cô đã quay đầu đi, trong mắt ngấn lệ.
“Cậu muốn tìm hai công việc gia sư cũng một lúc sao? Cậu có đủ thời gian sao?”
“Kiếm tiền a, thời gian sao, cố gắng sắp xếp chút là được, chờ mình tích cóp thành một tiểu phú bà sẽ mang cậu đi du lịch sau khi tốt nghiệp. Nói trước nha, chuyến đi này cậu phải cùng đi với mình, dù là Trang Diệp cũng không thể tranh với mình.”
“Mình chỉ sợ đến lúc đó cậu lại luyến tiếc Tống Huyền.”
“Hứ! Ai luyến tiếc anh ấy chứ? Đàn ông như quần áo, chị em như tay chân, vì cậu, mình có thể không mặc gì nha!”
“Làm gia sư chỉ kiếm được chút tiền, cậu lại mang theo mình đi du lịch, hai ta thật đúng là chỉ có thể nghèo đến không có gì mặc.”
“Sao có thể chứ? Chị đây đã có chiến lược, chúng ta không những có thể xuất ngoại mà còn có thể đến Châu Âu đắt đỏ, đương nhiên phải tìm một nơi thuận tiện một chút, mình đã xem qua mấy lời review của cư dân mạng, Lisbon Bồ Đào Nha cũng không tồi.”
Cuộc đối thoại ngày xưa vẫn không ngừng vọng lại bên tai, Triệu Ngu nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đến mức toàn bộ cơ thể cũng run lên.
Tiểu Cẩn còn chưa biết, cô vẫn luôn không ngừng nỗ lực vì chuyến du lịch tốt nghiệp kia, học bổng của cô, tiền làm thêm, vì mẹ không cần cô trợ cấp nên cô liền tích cóp tất cả, cô còn nghĩ đến lúc đó sẽ cho Tiểu Cẩn một kinh hỉ, nhưng Tiểu Cẩn lại không đợi được đến ngày cô tốt nghiệp.
Thấy cô như vậy, Thương Lục chậm rãi buông lỏng tay, yên lặng rời khỏi phòng bệnh.
So với việc không ăn không uống không nói lời nào, nhưng cô có thể khóc một hồi, anh ngược lại an tâm hơn rất nhiều.
Kỷ Tùy đứng ở cửa nhìn nhìn, xoay người đi vào phòng bệnh của mình.
Có lẽ mỗi người khác nhau đều sẽ có một ý nghĩ riêng đối với Triệu Ngu, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể khơi dậy cảm xúc của cô.
Về phần mình, anh không rõ quan hệ của mình với cô là gì, dường như anh không thể giúp cô bất cứ điều gì. Điều duy nhất anh có thể làm cũng chỉ là vì cô mà cầu nguyện, hy vọng cô có thể dần dần tốt lên.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi lên khuôn mặt tái nhợt của Triệu Ngu cùng những giọt nước mắt chưa khô.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa sổ một hồi lâu, cô mới ý thức được phòng bệnh có người.
Cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh, thậm chí có thể xác định rõ anh là ai.
“Anh biết anh là kẻ không tư cách cầu xin em sống sót nhất.” Trang Diệp ngồi dưới đất cuộn chân dựa vào giường, ở rất gần rất gần cô, nhưng lại không dám chạm vào cô.
“Nếu em vẫn nhất định rời đi, anh cũng sẽ… đi cùng em.”
Hai bàn tay dưới chăn nắm chặt khăn trải giường, Triệu Ngu không quay đầu lại, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt tiếp tục chảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.