Chương 7: Đã Như Vậy, Ngươi Lưu Người Lại Đi (1)
Tuanzi Attack
24/07/2024
===========
Sau khi tuyết tan, bầu trời trong xanh không mây, gió lạnh khô khốc thổi làm lá cờ của quán rượu ở xa vẫy lên phần phật.
Tiêu Lệ nửa ngồi xổm xuống, khuỷu tay đặt lỏng lẻo trên đầu gối, tay cầm chiếc roi da đã hơi cũ. Hắn nhả que treo trên miệng ra, một bộ dáng thoải mái với giọng điệu dễ thương lượng, hỏi: " Trần gia thiếu sòng bạc bốn mươi lượng bạc, kéo dài nửa năm, tính toán khi nào thì trả? "
Người môi giới trên mặt mồ hôi lạnh rơi như mưa, khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: " Tiêu nhị ca, ngài... ngài cũng đừng giễu cợt tiểu nhân, tiểu nhân nào dám xưng gia trước mặt ngài? Ngài mới là gia của ta! Số bạc nợ sòng bạc kia, chắc chắn tiểu nhân sẽ trả ngài, cho dù tiểu nhân có to gan đến đâu, tiểu nhân cũng không dám ở Yên Thành này quỵt nợ của Hàn đại đông gia a. "
Tiêu Lệ khẽ hừ một tiếng, nhặt lấy roi da rơi xuống đất, vung tay lên vỗ vỗ vào mặt người môi giới có vẻ ngoài gầy gò: " Không dám? Không dám mà hơn nửa tháng qua lại dám trốn tránh các huynh đệ của ta à? "
Bên cạnh một hán tử lên tiếng nói: " Nhị ca, thằng nhóc này xảo quyệt lắm, trước cứ đánh gãy một chân của nó để cho nó biết điều đã! "
Người môi giới sợ hãi cầu xin: " Đừng, đừng! Tiêu nhị ca, Tiêu gia! Ta sẽ trả tiền cho ngài mà! Rời khỏi Yên Thành nửa tháng qua, ta đã tìm được việc làm, thật vất vả mới kiếm được mấy cô nương, vốn tưởng rằng sau khi bán được giá tốt, sẽ có tiền trả nợ sòng bạc!
Nào ngờ tiện nhân kia lại giở trò, dùng phát ban giả vờ là bệnh dịch, tú bà Túy Hồng Lâu sợ tới mức không dám mua nhóm cô nương trên tay ta nữa. Ta cũng bị tiện nhân kia hù dọa, sợ các cô nương nhiễm bệnh nên vừa rồi toàn bộ giảm giá đều bán đi hết, nhưng ngay cả tiền vốn cũng không kiếm lại được a! "
Người môi giới chỉ về phía Ôn Du, khóc lóc nức nở đổ lỗi cho nàng.
Ôn Dư vừa hồi phục sau cơn đau đớn như dao cắt, sợ bị những người đòi nợ này hại mình thành cá đuối, nàng bò dậy co rúm vào góc tường. Bị người môi giới chỉ vào như vậy, lòng nàng cũng căng thẳng.
Lo sợ rằng mấy người này biết nàng không nhiễm bệnh dịch, không lấy lại được tiền từ người môi giới, sẽ sinh ra ý đồ xấu với nàng. Ôn Du giả vờ run rẩy, nhìn sang bên kia, đúng lúc lộ ra một nửa khuôn mặt trải rộng vết đỏ.
Sau khi tuyết tan, bầu trời trong xanh không mây, gió lạnh khô khốc thổi làm lá cờ của quán rượu ở xa vẫy lên phần phật.
Tiêu Lệ nửa ngồi xổm xuống, khuỷu tay đặt lỏng lẻo trên đầu gối, tay cầm chiếc roi da đã hơi cũ. Hắn nhả que treo trên miệng ra, một bộ dáng thoải mái với giọng điệu dễ thương lượng, hỏi: " Trần gia thiếu sòng bạc bốn mươi lượng bạc, kéo dài nửa năm, tính toán khi nào thì trả? "
Người môi giới trên mặt mồ hôi lạnh rơi như mưa, khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: " Tiêu nhị ca, ngài... ngài cũng đừng giễu cợt tiểu nhân, tiểu nhân nào dám xưng gia trước mặt ngài? Ngài mới là gia của ta! Số bạc nợ sòng bạc kia, chắc chắn tiểu nhân sẽ trả ngài, cho dù tiểu nhân có to gan đến đâu, tiểu nhân cũng không dám ở Yên Thành này quỵt nợ của Hàn đại đông gia a. "
Tiêu Lệ khẽ hừ một tiếng, nhặt lấy roi da rơi xuống đất, vung tay lên vỗ vỗ vào mặt người môi giới có vẻ ngoài gầy gò: " Không dám? Không dám mà hơn nửa tháng qua lại dám trốn tránh các huynh đệ của ta à? "
Bên cạnh một hán tử lên tiếng nói: " Nhị ca, thằng nhóc này xảo quyệt lắm, trước cứ đánh gãy một chân của nó để cho nó biết điều đã! "
Người môi giới sợ hãi cầu xin: " Đừng, đừng! Tiêu nhị ca, Tiêu gia! Ta sẽ trả tiền cho ngài mà! Rời khỏi Yên Thành nửa tháng qua, ta đã tìm được việc làm, thật vất vả mới kiếm được mấy cô nương, vốn tưởng rằng sau khi bán được giá tốt, sẽ có tiền trả nợ sòng bạc!
Nào ngờ tiện nhân kia lại giở trò, dùng phát ban giả vờ là bệnh dịch, tú bà Túy Hồng Lâu sợ tới mức không dám mua nhóm cô nương trên tay ta nữa. Ta cũng bị tiện nhân kia hù dọa, sợ các cô nương nhiễm bệnh nên vừa rồi toàn bộ giảm giá đều bán đi hết, nhưng ngay cả tiền vốn cũng không kiếm lại được a! "
Người môi giới chỉ về phía Ôn Du, khóc lóc nức nở đổ lỗi cho nàng.
Ôn Dư vừa hồi phục sau cơn đau đớn như dao cắt, sợ bị những người đòi nợ này hại mình thành cá đuối, nàng bò dậy co rúm vào góc tường. Bị người môi giới chỉ vào như vậy, lòng nàng cũng căng thẳng.
Lo sợ rằng mấy người này biết nàng không nhiễm bệnh dịch, không lấy lại được tiền từ người môi giới, sẽ sinh ra ý đồ xấu với nàng. Ôn Du giả vờ run rẩy, nhìn sang bên kia, đúng lúc lộ ra một nửa khuôn mặt trải rộng vết đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.