Chương 37
Tống Cửu Cận
04/03/2021
Lúc các cô đến nơi, bà ngoại vẫn còn đang trong phòng cấp cứu.
Lối đi hẹp tràn ngập bi thương không diễn tả được.
Nhìn bầu không khí buồn bã này, những hình ảnh mà cô không muốn nhớ lại, toàn bộ đều ùa về trong trí nhớ của cô.
Cô nhớ buổi tối hôm mình và Lương Thục Ngôn vội vã đến Tân Xuyên. Lúc đó, bọn họ cũng trông như thế này.
Rõ ràng là tối hôm trước, hai người họ còn gọi điện thoại cho nhau, cùng nhau hẹn ước. Nhưng chỉ sau một đêm, ngủ một giấc tỉnh lại, mọi thứ đều bị đảo lộn hết thảy.
Giang Lộc không dám nhớ lại những hình ảnh đó. Chỉ cần nghĩ đến thôi là đầu cô lại như muốn nổ tung. Cô dựa lưng vào tường thở hổn hển.
Kim Quất đi đến chỗ Kim Tiều. Buổi sáng, ông vẫn còn mặc vest, đi giày da, cả người chỉnh tề sạch sẽ. Nhưng bây giờ gặp lại, ông đã tiều tuỵ đi không ít, quần áo cũng không còn gọn gàng như trước. Cô không thể lý giải được nội tâm phức tạp của mình.
“Sao rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Kim Tiều xoay đầu lại, nhìn cô, đột nhiên vươn tay sờ đầu cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, an ủi: “Đừng lo lắng.”
Kim Quất ngây người, đã lâu rồi cô không thân thiết với ông như vậy. Mỗi lần hai ba con gặp nhau, không phải cãi nhau ầm ĩ, thì là im lặng không nói gì.
“Vâng.” Kim Quất gật đầu.
Giang Lộc chạy đi tìm một hồi mới thấy Kim Quất đang ngồi ở cửa cầu thang.
Cô đang ngồi một mình, không biết trời mưa đã từ lúc nào. Toàn bộ cầu thang đều là cửa sổ. Ánh đèn mờ ảo từ khung cửa sổ chiếu thẳng lên người cô.
Kim Quất ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng dừng trên má cô, quanh người cô đều là nỗi bi thương dày đặc, khiến tim người khác đập mạnh.
“Tiểu Lộc, tao sợ quá.” Cô ấy đột nhiên nói, giọng có chút khàn khàn.
Giang Lộc không nói tiếng nào, nhấc chân đi đến, ngồi cạnh cô ấy, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ấy. Tay cô cũng lạnh không kém cô ấy. Hai bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy nhau, hi vọng có được một chút ấm áp.
“Đừng sợ, có tao ở đây.”
Kim Quất xoay đầu nhìn Giang Lộc, thấy hai mắt cô ấy cũng đỏ bừng, vừa rồi trong lòng cô chỉ có bà ngoại, nên không để ý đến, bây giờ cô mới chợt nhớ tới.
Những đau khổ cô vừa trải qua, có phải Giang Lộc cũng từng như vậy?
“Tiểu Lộc.”
“Hửm?”
“Tao không nên để mày đi cùng tao, xin lỗi đã khiến mày…” Kim Quất nghẹn ngào nói.
Giang Lộc chớp mắt, nắm chặt tay cô ấy.
Lúc này rồi, mà cô ấy vẫn nghĩ cho cô.
“Không sao đâu, bà ngoại còn muốn về Tương Thành mà, chắc chắn bà sẽ vượt qua.”
“Ừ, bà mà không trở lại, tao nhất định phải đưa bà trở lại.”
“Reng reng reng…” Điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Giang Lộc lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, cô mới phát hiện, bây giờ đã đến giờ tan học, có lẽ Trần Châu đợi ở cổng trường rất lâu mà không thấy cô nên mới gọi cho cô.
Kim Quất nhìn cái tên trên màn hình.
Đột nhiên nhớ đến chuyện trưa nay, cô gần như đã hiểu được.
“Nghe nhanh đi, nếu không anh ấy sẽ nổi điên đó.”
Giang Lộc gật đầu.
“Ở đâu?”
Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói lo lắng của Trần Châu từ đầu dây bên kia truyền đến.
Nghe được giọng anh, cô tự nhiên cảm thấy khó chịu, những đau khổ cô vất vả đè ép xuống, cuối cùng lại xông ra.
“Trần Châu.”
Sau khi cô nói xong, đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Sao lại khóc rồi?”
Cô chỉ gọi một tiếng mà anh đã nhận ra.
“Đang ở đâu thế?”
“Bệnh viện ạ.”
Sau khi Giang Lộc cúp điện thoại, Kim Quất từ bậc thang đứng lên.
“Lát nữa mày về trước đi. Mấy ngày này chắc tao không đi học, mày đừng lo cho tao. Tao còn kiên cường hơn mày nghĩ đó, đi thôi.”
Vẻ mặt Giang Lộc vẫn lo lắng.
Thấy vậy, Kim Quất vỗ vai cô: “Tao thật sự không sao đâu, còn có ba tao và mọi người ở đây nữa mà. Mau đi đi, đừng để Trần Châu chờ lâu.” Cô đẩy Giang Lộc về phía trước.
Ngay lúc này, giọng nói đầy mệt mỏi của Kim Tiều vang lên.
“Kim Quất, con có muốn đi lấy nước ấm với ba không?”
Kim Quất vô thức nhìn ông. Nếu như trước đây, chắc chắn cô sẽ cho rằng ông bị điên và cũng sớm từ chối rồi. Nhưng bây giờ cô lại không nói gì, do dự vài giây rồi gật đầu.
“Đi thôi.” Kim Quất mỉm cười, đi đến chỗ Kim Tiều.
Cô nhìn thấy bóng lưng của hai cha con họ.
Thật ra… Cô cảm thấy mình và cô ấy là người rất mâu thuẫn.
Cô hâm mộ cô ấy, vì cô ấy có ba. Cô ấy lại hâm mộ cô, vì cô có mẹ.
Những thứ bọn họ hâm mộ, là những thứ đối phương không có. Bọn họ chán ghét lẫn nhau, rồi lại hâm mộ nhau.
Con người mà, đôi khi mâu thuẫn như vậy đó.
Lúc chưa mất đi, mãi mãi không biết quý trọng, mất đi rồi, hối hận thì đã muộn. Khi ấy chúng ta mới nghĩ, tại sao mình lại không thay đổi.
Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng lại không làm được, càng hiểu rõ càng thêm đau khổ.
*
Trần Châu vừa đến bệnh viện đã nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn, gầy gò đứng ở cửa. Gió thổi mưa bay, đồng phục hơi phồng lên.
Sau khi dừng xe, anh vội rảo bước nhanh về phía cô. Lúc còn khoảng vài bước, cô đột nhiên chạy đến, vươn tay ôm lấy anh.
Theo phản xạ anh muốn đẩy cô ra. Anh đang mặc áo mưa, ở trên đó dính đầy nước mưa, khi cô ôm như thế này, sẽ thấm ướt quần áo.
“Có nước mưa.” Anh giải thích với cô.
Dù anh có nói thế nào, cô vẫn không chịu buông, ngược lại càng ôm chặt hơn. Cô áp mặt mình vào ngực anh, như thể chỉ cần ôm anh, cô mới có cảm giác chân thật.
“Sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao?”
Giang Lộc lắc đầu: “Không, em muốn về nhà.”
Trần Chu cúi đầu hôn lên tóc cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Dạ.”
*
“Bà xã, sao em không đi nữa?”
Mạnh Lục nhìn Lương Thục Ngôn bỗng dừng bước, nghi ngờ hỏi.
Lương Thục Ngôn hơi nhíu mày: “Hình như em nhìn thấy Tiểu Lộc.”
Theo ánh mắt của vợ mình, ông nhìn thấy đôi nam nữ đang ngồi trên xe máy. Cả hai đều mặc áo mưa, không thấy rõ dáng người rồi cũng nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
“Không thể nào, sao Tiểu Lộc lại đến đây chứ? Em lo lắng nhiều rồi.”
“Cũng đúng, sao con bé lại ở đây được” Lương Thục Ngôn nói.
“Đi thôi, chúng ta đã hẹn bác sĩ làm kiểm tra rồi, về nhà anh sẽ nấu đồ ăn ngon để bồi bổ cho nha.” Mạnh Lục cười nói.
“Vâng.”
*
Bởi vì trời mưa, chưa đến sáu giờ mà mây đen bao phủ, sắc trời âm u, gió lớn. Mặc dù có mặc áo mưa nhưng vẫn bị ướt mặt, cổ áo và ống quần.
Gió lạnh xuyên qua áo mưa, chui vào ống quần cô. Cô vô thức dính chặt vào Trần Châu ở phía trước, cánh tay lướt qua hai bên sườn eo của anh, dừng trên cơ bụng rắc chắc, hình dáng rõ ràng.
“Lạnh không?” Trần Châu hỏi.
“Không lạnh.” Cô nghĩ một đằng nói một nẻo. Áo mưa sau lưng anh ướt đẫm, gương mặt cô áp lên đó nên cũng ướt theo, nhưng mà cô không để tâm.
“Sắp về đến nhà rồi.” Trần Chu nhìn cô trong gương chiếu hậu, cả người cô vùi vào lưng anh, không thấy được mặt cô.
Anh âm thầm tăng tốc.
Vừa vào cửa, Trần Châu liền cởi áo mưa cô ra. Cô ngoan ngoãn để anh làm. Anh ném áo mưa vừa cởi lên móc treo, sau đó thuận tay cởi áo mưa trên người mình rồi để vào chỗ đó.
Mặt cô toàn là nước mưa, tóc ướt hơn nửa. Vừa rồi ôm anh, đồng phục của cô đã bị cũng ướt. Với lại bọn họ lại đội mưa đi về, anh lo cô sẽ bị cảm lạnh.
Anh vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm lớn.
Sau khi nhẹ nhàng dùng khăn lau đi nước mưa dính trên mặt cô, anh mới quấn khăn quanh người cô.
“Mau đi tắm nước nóng đi, nếu không em sẽ bị cảm đấy…” Anh dặn dò.
Giang Lộc nhìn anh, anh thấy dáng vẻ cô nghiêm túc, động tác trên tay cũng không thả lỏng, bọc quanh người cô kín mít.
“Chúng ta đi tắm cùng nhau được không?”
Lối đi hẹp tràn ngập bi thương không diễn tả được.
Nhìn bầu không khí buồn bã này, những hình ảnh mà cô không muốn nhớ lại, toàn bộ đều ùa về trong trí nhớ của cô.
Cô nhớ buổi tối hôm mình và Lương Thục Ngôn vội vã đến Tân Xuyên. Lúc đó, bọn họ cũng trông như thế này.
Rõ ràng là tối hôm trước, hai người họ còn gọi điện thoại cho nhau, cùng nhau hẹn ước. Nhưng chỉ sau một đêm, ngủ một giấc tỉnh lại, mọi thứ đều bị đảo lộn hết thảy.
Giang Lộc không dám nhớ lại những hình ảnh đó. Chỉ cần nghĩ đến thôi là đầu cô lại như muốn nổ tung. Cô dựa lưng vào tường thở hổn hển.
Kim Quất đi đến chỗ Kim Tiều. Buổi sáng, ông vẫn còn mặc vest, đi giày da, cả người chỉnh tề sạch sẽ. Nhưng bây giờ gặp lại, ông đã tiều tuỵ đi không ít, quần áo cũng không còn gọn gàng như trước. Cô không thể lý giải được nội tâm phức tạp của mình.
“Sao rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Kim Tiều xoay đầu lại, nhìn cô, đột nhiên vươn tay sờ đầu cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, an ủi: “Đừng lo lắng.”
Kim Quất ngây người, đã lâu rồi cô không thân thiết với ông như vậy. Mỗi lần hai ba con gặp nhau, không phải cãi nhau ầm ĩ, thì là im lặng không nói gì.
“Vâng.” Kim Quất gật đầu.
Giang Lộc chạy đi tìm một hồi mới thấy Kim Quất đang ngồi ở cửa cầu thang.
Cô đang ngồi một mình, không biết trời mưa đã từ lúc nào. Toàn bộ cầu thang đều là cửa sổ. Ánh đèn mờ ảo từ khung cửa sổ chiếu thẳng lên người cô.
Kim Quất ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng dừng trên má cô, quanh người cô đều là nỗi bi thương dày đặc, khiến tim người khác đập mạnh.
“Tiểu Lộc, tao sợ quá.” Cô ấy đột nhiên nói, giọng có chút khàn khàn.
Giang Lộc không nói tiếng nào, nhấc chân đi đến, ngồi cạnh cô ấy, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ấy. Tay cô cũng lạnh không kém cô ấy. Hai bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy nhau, hi vọng có được một chút ấm áp.
“Đừng sợ, có tao ở đây.”
Kim Quất xoay đầu nhìn Giang Lộc, thấy hai mắt cô ấy cũng đỏ bừng, vừa rồi trong lòng cô chỉ có bà ngoại, nên không để ý đến, bây giờ cô mới chợt nhớ tới.
Những đau khổ cô vừa trải qua, có phải Giang Lộc cũng từng như vậy?
“Tiểu Lộc.”
“Hửm?”
“Tao không nên để mày đi cùng tao, xin lỗi đã khiến mày…” Kim Quất nghẹn ngào nói.
Giang Lộc chớp mắt, nắm chặt tay cô ấy.
Lúc này rồi, mà cô ấy vẫn nghĩ cho cô.
“Không sao đâu, bà ngoại còn muốn về Tương Thành mà, chắc chắn bà sẽ vượt qua.”
“Ừ, bà mà không trở lại, tao nhất định phải đưa bà trở lại.”
“Reng reng reng…” Điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Giang Lộc lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, cô mới phát hiện, bây giờ đã đến giờ tan học, có lẽ Trần Châu đợi ở cổng trường rất lâu mà không thấy cô nên mới gọi cho cô.
Kim Quất nhìn cái tên trên màn hình.
Đột nhiên nhớ đến chuyện trưa nay, cô gần như đã hiểu được.
“Nghe nhanh đi, nếu không anh ấy sẽ nổi điên đó.”
Giang Lộc gật đầu.
“Ở đâu?”
Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói lo lắng của Trần Châu từ đầu dây bên kia truyền đến.
Nghe được giọng anh, cô tự nhiên cảm thấy khó chịu, những đau khổ cô vất vả đè ép xuống, cuối cùng lại xông ra.
“Trần Châu.”
Sau khi cô nói xong, đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Sao lại khóc rồi?”
Cô chỉ gọi một tiếng mà anh đã nhận ra.
“Đang ở đâu thế?”
“Bệnh viện ạ.”
Sau khi Giang Lộc cúp điện thoại, Kim Quất từ bậc thang đứng lên.
“Lát nữa mày về trước đi. Mấy ngày này chắc tao không đi học, mày đừng lo cho tao. Tao còn kiên cường hơn mày nghĩ đó, đi thôi.”
Vẻ mặt Giang Lộc vẫn lo lắng.
Thấy vậy, Kim Quất vỗ vai cô: “Tao thật sự không sao đâu, còn có ba tao và mọi người ở đây nữa mà. Mau đi đi, đừng để Trần Châu chờ lâu.” Cô đẩy Giang Lộc về phía trước.
Ngay lúc này, giọng nói đầy mệt mỏi của Kim Tiều vang lên.
“Kim Quất, con có muốn đi lấy nước ấm với ba không?”
Kim Quất vô thức nhìn ông. Nếu như trước đây, chắc chắn cô sẽ cho rằng ông bị điên và cũng sớm từ chối rồi. Nhưng bây giờ cô lại không nói gì, do dự vài giây rồi gật đầu.
“Đi thôi.” Kim Quất mỉm cười, đi đến chỗ Kim Tiều.
Cô nhìn thấy bóng lưng của hai cha con họ.
Thật ra… Cô cảm thấy mình và cô ấy là người rất mâu thuẫn.
Cô hâm mộ cô ấy, vì cô ấy có ba. Cô ấy lại hâm mộ cô, vì cô có mẹ.
Những thứ bọn họ hâm mộ, là những thứ đối phương không có. Bọn họ chán ghét lẫn nhau, rồi lại hâm mộ nhau.
Con người mà, đôi khi mâu thuẫn như vậy đó.
Lúc chưa mất đi, mãi mãi không biết quý trọng, mất đi rồi, hối hận thì đã muộn. Khi ấy chúng ta mới nghĩ, tại sao mình lại không thay đổi.
Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng lại không làm được, càng hiểu rõ càng thêm đau khổ.
*
Trần Châu vừa đến bệnh viện đã nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn, gầy gò đứng ở cửa. Gió thổi mưa bay, đồng phục hơi phồng lên.
Sau khi dừng xe, anh vội rảo bước nhanh về phía cô. Lúc còn khoảng vài bước, cô đột nhiên chạy đến, vươn tay ôm lấy anh.
Theo phản xạ anh muốn đẩy cô ra. Anh đang mặc áo mưa, ở trên đó dính đầy nước mưa, khi cô ôm như thế này, sẽ thấm ướt quần áo.
“Có nước mưa.” Anh giải thích với cô.
Dù anh có nói thế nào, cô vẫn không chịu buông, ngược lại càng ôm chặt hơn. Cô áp mặt mình vào ngực anh, như thể chỉ cần ôm anh, cô mới có cảm giác chân thật.
“Sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao?”
Giang Lộc lắc đầu: “Không, em muốn về nhà.”
Trần Chu cúi đầu hôn lên tóc cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Dạ.”
*
“Bà xã, sao em không đi nữa?”
Mạnh Lục nhìn Lương Thục Ngôn bỗng dừng bước, nghi ngờ hỏi.
Lương Thục Ngôn hơi nhíu mày: “Hình như em nhìn thấy Tiểu Lộc.”
Theo ánh mắt của vợ mình, ông nhìn thấy đôi nam nữ đang ngồi trên xe máy. Cả hai đều mặc áo mưa, không thấy rõ dáng người rồi cũng nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
“Không thể nào, sao Tiểu Lộc lại đến đây chứ? Em lo lắng nhiều rồi.”
“Cũng đúng, sao con bé lại ở đây được” Lương Thục Ngôn nói.
“Đi thôi, chúng ta đã hẹn bác sĩ làm kiểm tra rồi, về nhà anh sẽ nấu đồ ăn ngon để bồi bổ cho nha.” Mạnh Lục cười nói.
“Vâng.”
*
Bởi vì trời mưa, chưa đến sáu giờ mà mây đen bao phủ, sắc trời âm u, gió lớn. Mặc dù có mặc áo mưa nhưng vẫn bị ướt mặt, cổ áo và ống quần.
Gió lạnh xuyên qua áo mưa, chui vào ống quần cô. Cô vô thức dính chặt vào Trần Châu ở phía trước, cánh tay lướt qua hai bên sườn eo của anh, dừng trên cơ bụng rắc chắc, hình dáng rõ ràng.
“Lạnh không?” Trần Châu hỏi.
“Không lạnh.” Cô nghĩ một đằng nói một nẻo. Áo mưa sau lưng anh ướt đẫm, gương mặt cô áp lên đó nên cũng ướt theo, nhưng mà cô không để tâm.
“Sắp về đến nhà rồi.” Trần Chu nhìn cô trong gương chiếu hậu, cả người cô vùi vào lưng anh, không thấy được mặt cô.
Anh âm thầm tăng tốc.
Vừa vào cửa, Trần Châu liền cởi áo mưa cô ra. Cô ngoan ngoãn để anh làm. Anh ném áo mưa vừa cởi lên móc treo, sau đó thuận tay cởi áo mưa trên người mình rồi để vào chỗ đó.
Mặt cô toàn là nước mưa, tóc ướt hơn nửa. Vừa rồi ôm anh, đồng phục của cô đã bị cũng ướt. Với lại bọn họ lại đội mưa đi về, anh lo cô sẽ bị cảm lạnh.
Anh vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm lớn.
Sau khi nhẹ nhàng dùng khăn lau đi nước mưa dính trên mặt cô, anh mới quấn khăn quanh người cô.
“Mau đi tắm nước nóng đi, nếu không em sẽ bị cảm đấy…” Anh dặn dò.
Giang Lộc nhìn anh, anh thấy dáng vẻ cô nghiêm túc, động tác trên tay cũng không thả lỏng, bọc quanh người cô kín mít.
“Chúng ta đi tắm cùng nhau được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.