Chương 53
Tần Tam Kiến
31/08/2021
Đột nhiên có một chàng đẹp trai xuất hiện nơi văn phòng đơn điệu nhàm chán để cho mình “bồi bổ” mắt và điều chỉnh trạng thái mệt mỏi, dù là ngành nghề nào đi nữa thì cũng là chuyện tốt.
Thẩm Huy Minh thân là sếp cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà “chàng đẹp trai” có thể bồi bổ mắt hơn nữa còn điều chỉnh được trạng thái của anh cũng chỉ có một mình Tác Dương mà thôi.
– Em uống gì không? – Thẩm Huy Minh hỏi.
Trợ lý biết Tác Dương tới nên lật đật chạy từ văn phòng tới hỏi có cần pha cà phê hay trà không.
Thẩm Huy Minh phất tay:
– Anh tự làm được rồi.
Khách hàng tới thăm thì đều là do trợ lý tiếp đãi, nhưng Tác Dương không phải khách, cho nên sếp phải đích thân chăm sóc chứ.
Tác Dương mỉm cười:
– Em uống nước là được rồi.
Thẩm Huy Minh rót cho cậu cốc nước, đặt trên bàn:
– Anh còn một đoạn tài liệu cuối cùng nữa thôi, đọc xong thì chúng ta đi ăn cơm.
– Dạ, em không vội đâu – Tác Dương thích nhìn Thẩm Huy Minh làm việc, mỗi khi anh ngồi nghiêm túc trước máy tính nom cuốn hút làm sao.
Tác Dương ngồi ở đó uống nước, hóng gió mát từ ô cửa sổ hé mở, thong thả nhìn ngắm anh Thẩm nhà cậu chăm chỉ làm việc.
Thật ra Thẩm Huy Minh biết Tác Dương không muốn tới công ty anh lắm, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, nhưng con người Thẩm Huy Minh một khi đã lao đầu vào công việc là chuyên tâm lắm, nếu như phải nói có ảnh hưởng gì thì chắc hẳn là có Tác Dương ở bên cạnh, hiệu suất làm việc của anh càng tăng cao.
Tác Dương uống hết cốc nước thì Thẩm Huy Minh cũng đã xử lý xong việc của mình. Một người dọn bàn trà, một người dọn bàn làm việc, sau đó sóng vai nhau rời khỏi văn phòng.
Khi bọn họ rời đi thì công ty Thẩm Huy Minh vẫn chưa tới giờ tan làm, khiến Tác Dương thấy hơi “xí hổ”.
– Trông em chả khác nào loại học sinh cá biệt rủ bạn cúp tiết vậy.
Thẩm Huy Minh nghe cậu nói thế thì không nhịn được cười.
– Vậy chứng tỏ là học sinh cá biệt này cũng có mê lực lắm đấy chứ – Thẩm Huy Minh giơ tay nhìn đồng hồ – Mình canh giờ chuẩn quá, ăn cơm xong mình đi xem phim nhé.
Thẩm Huy Minh vẫn còn canh cánh vụ xem phim, trong cuộc hẹn hai mươi bốn giờ lần trước, vì anh số nhọ nên hai người phải xem một bộ phim kinh dị đến là thổ tả, tuy bộ phim đó cũng không hẳn là “lỗ đen” trong buổi hẹn, nhưng vẫn thấy vướng mắc trong lòng.
Anh phải biểu hiện gout phim ảnh của mình cho Tác Dương xem, vì thế nên Thẩm Huy Minh đã đặc biệt chọn một rạp chiếu phim tư nhân gần đó, lần này sẽ không xảy ra sai sót gì nữa.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hai người mới vừa xuống lầu thì họ đã gặp ngay hai người mà Tác Dương không ngờ tới.
Khi đó Thẩm Huy Minh và Tác Dương đang sóng vai nhau đi ra ngoài, thảo luận về nhà hàng ăn tối ở gần đây nên không cần lái xe, thả bộ tà tà tới là được rồi.
Vừa ra khỏi cổng tòa nhà, Thẩm Huy Minh chợt “Ủa” một tiếng, đúng lúc đó có một chiếc xe đậu sát bên đường.
Tác Dương nhìn anh, nghĩ hẳn chiếc xe kia là người quen của Thẩm Huy Minh.
Cậu còn đang lo bữa cơm tối hôm nay sắp chuyển thành cơm tối văn phòng rồi.
Nhưng cậu không ngờ, sau khi xe dừng lại, Thẩm Huy Minh nhìn chiếc xe cười toe toét, vỗ nhẹ Tác Dương bảo:
– Bố mẹ anh.
Câu này thật sự khiến Tác Dương căng thẳng rồi đấy.
Hai người quen nhau chưa được bao lâu, về tình huống trong gia đình và thái độ của người nhà đối với xu hướng tính dục của Thẩm Huy Minh ra thì Tác Dương tạm thời chưa biết chút gì cả.
Đến nước này cậu mới ý thức được bản thân mình sơ suất quá, đáng lẽ nên bàn với Thẩm Huy Minh từ lâu rồi mới phải.
Cậu hồi hộp nhìn sang Thẩm Huy Minh, nhưng hình như anh rất vô tư, người ngồi trong xe cũng đã bước xuống rồi.
Người xuống từ bên ghế phụ lái là một bác gái rất nền nã, bác vận một chiếc đầm đơn giản nhưng rất tinh tế, mái tóc được vén cài sau đầu, vừa nhìn thấy Thẩm Huy Minh là cười híp cả mắt.
– Mẹ, sao mẹ lại tới đây? – Đã một thời gian chưa về nhà, anh bận bịu, bố mẹ anh cũng chẳng nhàn hạ gì, dăm ba hôm mới gọi điện thoại hỏi thăm một lần, đôi bên đều không muốn để đối phương lo lắng.
– Hôm nay kỉ niệm ngày cưới nên bố mẹ đi ăn ngoài, đúng lúc đi ngang chỗ con nên tới xem thử con có ở công ty không – Bà kéo lấy tay con trai – Con lại gầy đi phải không?
– Cũng bình thường mà mẹ, chắc là cơ bắp nhiều nên trông cường tráng – Thẩm Huy Minh quay lại ngó Tác Dương rồi giới thiệu cho mẹ anh – Đây là bạn con, Tác Dương.
Nghe thấy tên Tác Dương, mẹ Thẩm Huy Minh sững ra một lát sau đó sực nhớ:
– À à, Tác Dương phải không? Bác từng nghe Thẩm Huy Minh nhắc tới con rồi.
Tác Dương lại lấy nụ cười chuyên nghiệp kia ra, lễ phép chào hỏi mẹ anh.
– Hai đứa định đi đâu đây? – Mẹ Thẩm Huy Minh hỏi – Hay là đi ăn chung với hai ông bà già này đi.
Tim Tác Dương sắp nhảy lên tới cuống họng rồi, cậu đứng nép bên cạnh Thẩm Huy Minh không dám phản ứng gì.
Thẩm Huy Minh giơ tay lên gãi mũi ra vẻ đăm chiêu, rồi bảo mẹ mình:
– Đợi bọn con bàn bạc cái.
– Được rồi, hai đứa cứ bàn nhau đi nhé, giờ mẹ sang siêu thị đối diện mua cho bố con cái bật lửa – Mẹ Thẩm Huy Minh cười liếc sang Tác Dương, sau khi đóng cửa xe thì vòng sang bên kia thì thầm cái gì đó với chồng.
Tác Dương theo Thẩm Huy Minh đi sang một bên, cậu liếm môi tỏ vẻ lo lắng.
– Căng thẳng quá à? – Thẩm Huy Minh cười nhìn cậu.
– Hơi hơi – Tác Dương không nói dối.
– Tốt nghiệp đại học là anh công khai với gia đình rồi – Thẩm Huy Minh thẳng thắn – Bố mẹ anh cởi mở lắm, không làm khó gì anh hết, hai ông bà còn đi tìm bác sĩ tâm lý để người ta khơi thông cho mình.
Tác Dương nghe xong lập tức nhìn Thẩm Huy Minh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
– Chỉ là mấy năm nay anh không yêu ai, nên chắc trong tiềm thức họ đã quên khuấy mất chuyện này rồi – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng trước đó anh đã nhắc với bố mẹ về em rồi, khi chúng ta mới hẹn hò ấy.
– Anh kể cho bố mẹ nghe rồi ư?
– Kể rồi, chuyện này phải kể chứ, chúng ta có phải trẻ con nữa đâu, anh muốn dành phần đời còn lại với em, nên gia đình cũng phải biết chứ – Thẩm Huy Minh nói – Anh sợ tạo áp lực cho em nên mãi vẫn chưa nói.
Tác Dương nhìn Thẩm Huy Minh, không diễn tả được cảm xúc trong lòng mình là gì.
Một người yêu có trách nhiệm có lẽ chính là sự ban ơn của số mệnh này rồi.
– Định một thời gian nữa tìm cơ hội cho hai bên gặp mặt, nào ngờ hôm nay lại khéo thế, nếu hôm nay em vẫn chưa quen thì chúng ta đổi sang hôm khác – Thẩm Huy Minh nói – Bố mẹ không phải người so đo tính toán đâu, bố mẹ anh muốn gặp em cốt là muốn biết con trai mình quen với người thế nào thôi, chứ không làm khó em đâu.
Tác Dương nở nụ cười, không cầm lòng được mà nói:
– Huy Minh à, sao anh tốt thế nhỉ?
Không phải cậu muốn tìm đáp án, chỉ muốn nói cho anh biết mình đang rất hạnh phúc và biết ơn.
Không chỉ có Thẩm Huy Minh mà người nhà anh cũng tốt nữa.
Tác Dương chợt hiểu ra tại sao có một số người nói nhìn vào một đứa trẻ là có thể biết bố mẹ nó là người như thế nào, ảnh hưởng của gia đình đối với một con người rất quan trọng. Người bố người mẹ có thể giáo dục ra được một người đàn ông như Thẩm Huy Minh, cũng sẽ là những người dịu dàng lương thiện thấu tình đạt lý.
– Sao tự dưng lại khen anh thế? – Thẩm Huy Minh cười nhìn anh – Nhưng mà nếu em đã khen anh rồi, vậy thì anh đành đón nhận thôi.
Tác Dương cảm động quá, nhưng con người cậu ngại nói những lời mùi mẫn hay cảm ơn.
– Chúng ta đi ăn cùng bố mẹ anh đi – Tác Dương nói – Em cũng hy vọng hai bác nhìn thấy em rồi sẽ yên tâm cho anh và em bên nhau.
Cậu hít sâu một hơi sau đó hỏi Thẩm Huy Minh:
– Anh thấy em bây giờ có đẹp trai không? Đầu tóc có rối không? Sơ mi có nhàu không?
Thẩm Huy Minh phì cười:
– Yên chí, đẹp trai xuất sắc, là kiểu con trai mẹ anh thích nhất, muốn dắt về nhà giới thiệu cho con trai bà đấy.
Thẩm Huy Minh thân là sếp cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà “chàng đẹp trai” có thể bồi bổ mắt hơn nữa còn điều chỉnh được trạng thái của anh cũng chỉ có một mình Tác Dương mà thôi.
– Em uống gì không? – Thẩm Huy Minh hỏi.
Trợ lý biết Tác Dương tới nên lật đật chạy từ văn phòng tới hỏi có cần pha cà phê hay trà không.
Thẩm Huy Minh phất tay:
– Anh tự làm được rồi.
Khách hàng tới thăm thì đều là do trợ lý tiếp đãi, nhưng Tác Dương không phải khách, cho nên sếp phải đích thân chăm sóc chứ.
Tác Dương mỉm cười:
– Em uống nước là được rồi.
Thẩm Huy Minh rót cho cậu cốc nước, đặt trên bàn:
– Anh còn một đoạn tài liệu cuối cùng nữa thôi, đọc xong thì chúng ta đi ăn cơm.
– Dạ, em không vội đâu – Tác Dương thích nhìn Thẩm Huy Minh làm việc, mỗi khi anh ngồi nghiêm túc trước máy tính nom cuốn hút làm sao.
Tác Dương ngồi ở đó uống nước, hóng gió mát từ ô cửa sổ hé mở, thong thả nhìn ngắm anh Thẩm nhà cậu chăm chỉ làm việc.
Thật ra Thẩm Huy Minh biết Tác Dương không muốn tới công ty anh lắm, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, nhưng con người Thẩm Huy Minh một khi đã lao đầu vào công việc là chuyên tâm lắm, nếu như phải nói có ảnh hưởng gì thì chắc hẳn là có Tác Dương ở bên cạnh, hiệu suất làm việc của anh càng tăng cao.
Tác Dương uống hết cốc nước thì Thẩm Huy Minh cũng đã xử lý xong việc của mình. Một người dọn bàn trà, một người dọn bàn làm việc, sau đó sóng vai nhau rời khỏi văn phòng.
Khi bọn họ rời đi thì công ty Thẩm Huy Minh vẫn chưa tới giờ tan làm, khiến Tác Dương thấy hơi “xí hổ”.
– Trông em chả khác nào loại học sinh cá biệt rủ bạn cúp tiết vậy.
Thẩm Huy Minh nghe cậu nói thế thì không nhịn được cười.
– Vậy chứng tỏ là học sinh cá biệt này cũng có mê lực lắm đấy chứ – Thẩm Huy Minh giơ tay nhìn đồng hồ – Mình canh giờ chuẩn quá, ăn cơm xong mình đi xem phim nhé.
Thẩm Huy Minh vẫn còn canh cánh vụ xem phim, trong cuộc hẹn hai mươi bốn giờ lần trước, vì anh số nhọ nên hai người phải xem một bộ phim kinh dị đến là thổ tả, tuy bộ phim đó cũng không hẳn là “lỗ đen” trong buổi hẹn, nhưng vẫn thấy vướng mắc trong lòng.
Anh phải biểu hiện gout phim ảnh của mình cho Tác Dương xem, vì thế nên Thẩm Huy Minh đã đặc biệt chọn một rạp chiếu phim tư nhân gần đó, lần này sẽ không xảy ra sai sót gì nữa.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hai người mới vừa xuống lầu thì họ đã gặp ngay hai người mà Tác Dương không ngờ tới.
Khi đó Thẩm Huy Minh và Tác Dương đang sóng vai nhau đi ra ngoài, thảo luận về nhà hàng ăn tối ở gần đây nên không cần lái xe, thả bộ tà tà tới là được rồi.
Vừa ra khỏi cổng tòa nhà, Thẩm Huy Minh chợt “Ủa” một tiếng, đúng lúc đó có một chiếc xe đậu sát bên đường.
Tác Dương nhìn anh, nghĩ hẳn chiếc xe kia là người quen của Thẩm Huy Minh.
Cậu còn đang lo bữa cơm tối hôm nay sắp chuyển thành cơm tối văn phòng rồi.
Nhưng cậu không ngờ, sau khi xe dừng lại, Thẩm Huy Minh nhìn chiếc xe cười toe toét, vỗ nhẹ Tác Dương bảo:
– Bố mẹ anh.
Câu này thật sự khiến Tác Dương căng thẳng rồi đấy.
Hai người quen nhau chưa được bao lâu, về tình huống trong gia đình và thái độ của người nhà đối với xu hướng tính dục của Thẩm Huy Minh ra thì Tác Dương tạm thời chưa biết chút gì cả.
Đến nước này cậu mới ý thức được bản thân mình sơ suất quá, đáng lẽ nên bàn với Thẩm Huy Minh từ lâu rồi mới phải.
Cậu hồi hộp nhìn sang Thẩm Huy Minh, nhưng hình như anh rất vô tư, người ngồi trong xe cũng đã bước xuống rồi.
Người xuống từ bên ghế phụ lái là một bác gái rất nền nã, bác vận một chiếc đầm đơn giản nhưng rất tinh tế, mái tóc được vén cài sau đầu, vừa nhìn thấy Thẩm Huy Minh là cười híp cả mắt.
– Mẹ, sao mẹ lại tới đây? – Đã một thời gian chưa về nhà, anh bận bịu, bố mẹ anh cũng chẳng nhàn hạ gì, dăm ba hôm mới gọi điện thoại hỏi thăm một lần, đôi bên đều không muốn để đối phương lo lắng.
– Hôm nay kỉ niệm ngày cưới nên bố mẹ đi ăn ngoài, đúng lúc đi ngang chỗ con nên tới xem thử con có ở công ty không – Bà kéo lấy tay con trai – Con lại gầy đi phải không?
– Cũng bình thường mà mẹ, chắc là cơ bắp nhiều nên trông cường tráng – Thẩm Huy Minh quay lại ngó Tác Dương rồi giới thiệu cho mẹ anh – Đây là bạn con, Tác Dương.
Nghe thấy tên Tác Dương, mẹ Thẩm Huy Minh sững ra một lát sau đó sực nhớ:
– À à, Tác Dương phải không? Bác từng nghe Thẩm Huy Minh nhắc tới con rồi.
Tác Dương lại lấy nụ cười chuyên nghiệp kia ra, lễ phép chào hỏi mẹ anh.
– Hai đứa định đi đâu đây? – Mẹ Thẩm Huy Minh hỏi – Hay là đi ăn chung với hai ông bà già này đi.
Tim Tác Dương sắp nhảy lên tới cuống họng rồi, cậu đứng nép bên cạnh Thẩm Huy Minh không dám phản ứng gì.
Thẩm Huy Minh giơ tay lên gãi mũi ra vẻ đăm chiêu, rồi bảo mẹ mình:
– Đợi bọn con bàn bạc cái.
– Được rồi, hai đứa cứ bàn nhau đi nhé, giờ mẹ sang siêu thị đối diện mua cho bố con cái bật lửa – Mẹ Thẩm Huy Minh cười liếc sang Tác Dương, sau khi đóng cửa xe thì vòng sang bên kia thì thầm cái gì đó với chồng.
Tác Dương theo Thẩm Huy Minh đi sang một bên, cậu liếm môi tỏ vẻ lo lắng.
– Căng thẳng quá à? – Thẩm Huy Minh cười nhìn cậu.
– Hơi hơi – Tác Dương không nói dối.
– Tốt nghiệp đại học là anh công khai với gia đình rồi – Thẩm Huy Minh thẳng thắn – Bố mẹ anh cởi mở lắm, không làm khó gì anh hết, hai ông bà còn đi tìm bác sĩ tâm lý để người ta khơi thông cho mình.
Tác Dương nghe xong lập tức nhìn Thẩm Huy Minh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
– Chỉ là mấy năm nay anh không yêu ai, nên chắc trong tiềm thức họ đã quên khuấy mất chuyện này rồi – Thẩm Huy Minh nói – Nhưng trước đó anh đã nhắc với bố mẹ về em rồi, khi chúng ta mới hẹn hò ấy.
– Anh kể cho bố mẹ nghe rồi ư?
– Kể rồi, chuyện này phải kể chứ, chúng ta có phải trẻ con nữa đâu, anh muốn dành phần đời còn lại với em, nên gia đình cũng phải biết chứ – Thẩm Huy Minh nói – Anh sợ tạo áp lực cho em nên mãi vẫn chưa nói.
Tác Dương nhìn Thẩm Huy Minh, không diễn tả được cảm xúc trong lòng mình là gì.
Một người yêu có trách nhiệm có lẽ chính là sự ban ơn của số mệnh này rồi.
– Định một thời gian nữa tìm cơ hội cho hai bên gặp mặt, nào ngờ hôm nay lại khéo thế, nếu hôm nay em vẫn chưa quen thì chúng ta đổi sang hôm khác – Thẩm Huy Minh nói – Bố mẹ không phải người so đo tính toán đâu, bố mẹ anh muốn gặp em cốt là muốn biết con trai mình quen với người thế nào thôi, chứ không làm khó em đâu.
Tác Dương nở nụ cười, không cầm lòng được mà nói:
– Huy Minh à, sao anh tốt thế nhỉ?
Không phải cậu muốn tìm đáp án, chỉ muốn nói cho anh biết mình đang rất hạnh phúc và biết ơn.
Không chỉ có Thẩm Huy Minh mà người nhà anh cũng tốt nữa.
Tác Dương chợt hiểu ra tại sao có một số người nói nhìn vào một đứa trẻ là có thể biết bố mẹ nó là người như thế nào, ảnh hưởng của gia đình đối với một con người rất quan trọng. Người bố người mẹ có thể giáo dục ra được một người đàn ông như Thẩm Huy Minh, cũng sẽ là những người dịu dàng lương thiện thấu tình đạt lý.
– Sao tự dưng lại khen anh thế? – Thẩm Huy Minh cười nhìn anh – Nhưng mà nếu em đã khen anh rồi, vậy thì anh đành đón nhận thôi.
Tác Dương cảm động quá, nhưng con người cậu ngại nói những lời mùi mẫn hay cảm ơn.
– Chúng ta đi ăn cùng bố mẹ anh đi – Tác Dương nói – Em cũng hy vọng hai bác nhìn thấy em rồi sẽ yên tâm cho anh và em bên nhau.
Cậu hít sâu một hơi sau đó hỏi Thẩm Huy Minh:
– Anh thấy em bây giờ có đẹp trai không? Đầu tóc có rối không? Sơ mi có nhàu không?
Thẩm Huy Minh phì cười:
– Yên chí, đẹp trai xuất sắc, là kiểu con trai mẹ anh thích nhất, muốn dắt về nhà giới thiệu cho con trai bà đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.