Chương 8: Đi Thượng Nguồn Xem Thử
MKM
03/09/2021
Cao Thăng khóc nức nở nói: "Đó là Quỷ Binh đó!"
Mai Tâm Nhi buồn cười nói: "Ngươi không nhìn ra hắn đã không có thần thức rồi sao? Đổi thành Quỷ Binh đêm qua đã sớm phát khùng đả thương người rồi."
Tạ Bán Quỷ loay hoay nghịch cái bình nói: "Chúng ta chém chủ quan của Quỷ Binh, Quỷ Binh mất đi khống chế nên tất cả đều biến thành đom đóm trốn trong nước. Nếu như ngươi xuống nước nhìn xem, có thể phát hiện trong khe đá dưới đáy sông tất cả đều là loại đom đóm này."
"Không, ta không có hứng thú." Cao Thăng khoác tay nói: "Ý của ngươi là Vương Hổ Thần chính là chủ quan khống chế những quỷ binh này? Vậy thì ai khống chế được Vương Hổ Thần? Là hình đài?"
"Không phải!" Tạ Bán Quỷ lắc đầu nói: "Hình đài vốn là vật chết, nếu như nó có thể khống chế dịch quỷ, tối thiểu phải đạt tới trình độ thành tinh hóa yêu mới được. Hình đài lớn như vậy nếu như hóa thành Yêu vật, mấy người chúng ta đã sớm thành chất dinh dưỡng của nó rồi."
Một nha dịch trẻ tuổi chen miệng nói: "Không chừng là hà bá!"
Một lão nha dịch quát lớn: "Đừng nói mò, cẩn thận hà bá trách tội."
Nha dịch trẻ tuổi cứng cổ nói: "Nói một chút thì có sao chứ? Lưu Lão đại nói ba nghìn sáu trăm điều tốt, khấu đầu dập đầu cả ngày, còn không phải bị rút máu? Nói một chút, không chừng mấy vị đại nhân này còn có thể cứu mạng chúng ta?"
Tạ Bán Quỷ gật đầu nói: "Ngươi nói tiếp đi, nói không chừng thật sự có thể cho chúng ta chút trợ giúp."
Nha dịch trẻ tuổi được cổ vũ, lập tức mở máy hát: "Nghe người thế hệ trước nói, hà bá ở trong sông Trấn Thủy. Mỗi mùa thu hàng năm nổi trên mặt nước bắt người, chuyên bắt người không có lương tâm. Về sau không biết làm sao, người nào cũng bắt, khiến cho người ở huyện Trấn Thủy không dám ở sống bên bờ sông nữa."
Tạ Bán Quỷ nhíu mày nói: "Hà bá luôn xuất hiện ở một chỗ?"
"Không phải, trước kia hà bá đều xuất hiện ở thượng lưu, về sau, hình như là từ năm trước mới bắt đầu ở hạ du."
Tạ Bán Quỷ lầu bầu nói: "Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến huyện nha Trấn Thủy phải chuyển dời bốn lần? Chúng ta đi thượng nguồn xem. Thượng nguồn còn có người ở không?"
"Có, chính là cách bờ sông rất xa."
Tạ Bán Quỷ đứng dậy nói: "Đêm nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta đi thượng nguồn."
Một đám nha dịch trơ mắt nhìn Tạ Bán Quỷ: "Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Mai Tâm Nhi cướp lời nói: "Trước khi chúng ta đi sẽ bày pháp trận trong huyện nha, các ngươi trước tiên ở trong pháp trận, chờ chúng ta trở về."
Có người nhỏ giọng nói: "Nếu như pháp trận không ngăn được hà bá, hoặc là các ngươi về không được thì làm sao bây giờ?"
Tạ Bán Quỷ nhìn chằm chằm người đang nói chuyện nói: "Như ngươi đã nói, chúng ta có khả năng không về được, pháp trận cũng có khả năng sẽ bị công phá trước khi chúng ta quay về. Chúng ta có thể sống sót hay không toàn bộ dựa vào vận khí rồi. Không tin được chúng ta, thì sau hừng đông chúng ta cũng có thể đưa các ngươi rời khỏi bãi sông. Các ngươi có thể tự mình đi tìm một nơi mà các ngươi cảm thấy an toàn, cũng có thể tìm người các ngươi tin cẩn che chở."
Một đám nha dịch ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý gì.
Tạ Bán Quỷ thấy bọn họ không mở miệng liền nói tiếp: "Chuyện liên quan đến sống chết, các ngươi suy nghĩ tỉ mỉ một chút đi. Sau hừng đông, cho ta câu trả lời thuyết phục."
Mai Tâm Nhi bỗng nhiên đứng lên: "Vì sao không mang theo bọn họ, để bọn họ ở chỗ này rất nguy hiểm."
Tạ Bán Quỷ nhìn bộ khoái tập sự thở phì phò, bất đắc dĩ nói: "Mang theo bọn họ nguy hiểm hơn, tiền đồ sinh tử chưa biết, chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, lại mang theo một đám võ công không đến Tiên Thiên, còn không biết chút đạo thuật nào, vừa không có Pháp Khí phòng thân, ngươi cảm thấy chúng ta có tinh lực đi chiếu cố bọn họ sao?"
Lão Tiền cũng khuyên: "Tạ Bán Quỷ nói cũng đúng, mang theo bọn họ so với để bọn họ ở lại đây còn nguy hiểm hơn. Đêm qua ngay cả bản thân chúng ta cũng thiếu chút nữa thất thủ. Càng đừng nói đến người bình thường mà thấy quỷ thì bắp chân cũng bị chuột rút luôn."
Cuối cùng lão Tiền lại bổ sung thêm một câu: "Vả lại chúng ta còn có một tên mập mạp chết bầm cần chăm sóc, ngươi cũng đừng lạm phát thiện tâm!"
"Cái gì gọi là ta cũng cần phải chăm sóc?" Cao Bàn Tử thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Cái gì gọi là ta lạm phát thiện tâm? Các ngươi là máu lạnh!" Mai Tâm Nhi ủy khuất khóc lên.
Ba nam nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Tạ Bán Quỷ không thể làm gì nhún vai, đi đến bên cạnh Mai Tâm Nhi: "Đừng khóc."
"Mặc kệ ta!" Mai Tâm Nhi một chút cũng không có ý cảm kích.
Tạ Bán Quỷ ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng mặc kệ Mai Tâm Nhi có nghe hắn nói chuyện hay không: "Rất lâu trước đây, ta cũng nhiệt huyết y như ngươi, luôn cho rằng mình là người bắt quỷ thì nên bảo hộ tất cả mọi người. Cho đến khi ta ở thung lũng Lệ Quỷ mang theo nam nữ già trẻ một thôn phá vòng vây, ta mới biết mình phạm vào sai lầm bao lớn. Ta tận mắt nhìn bọn họ ở trước mắt ta bị xé thành từng mảnh mà không thể làm được gì, ngay cả bản thân ta thiếu chút nữa cũng bị Quỷ tướng khoét tim đào lá gan. Nếu không phải sư phụ ta kịp thời đến, chỉ sợ ta hiện tại cũng thành Quỷ Hồn rồi."
Tạ Bán Quỷ mở rộng quần áo, lộ ra vết sẹo từ yết hầu kéo dài xuống tới bên dưới bụng trái, tuy là vết thương cũ, nhưng có nhiều chỗ vẫn còn thịt non màu hồng, có thể thấy được khi đó hắn bị thương nặng cỡ nào.
Tạ Bán Quỷ thở dài nói: "Sư phụ ta nói, cái thôn kia đã từng được cao nhân bố trí đại trận phong thủy, chỉ cần thôn dân có thể chống lại sợ hãi, không tự mình chạy ra sẽ không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng là ta mang theo bọn họ cưỡng ép phá vòng vây rồi tiễn luôn bọn họ xuống suối vàng, có khi đại giới của việc đánh giá năng lực mình quá cao thường thường khiến cho chúng ta không gánh nổi. Ngươi có thể hiểu ý của ta không?"
Mai Tâm Nhi lau nước mắt nói: "Thế nhưng, nhưng bọn họ thật có thể phòng thủ đến khi chúng ta trở về sao?"
"Chỉ có thể so vận khí thôi." Tạ Bán Quỷ lắc đầu nói: "Coi như là chúng ta cũng đang so vận khí, với tư cách bộ khoái bí nha, chúng ta không có khả năng biết trước mình sẽ gặp phải cái gì. Mỗi nhiệm vụ có thể là quỷ, có thể là yêu, thậm chí là ma hay thần. Cho nên, ở quỷ nha chúng ta, trước mỗi lần làm nhiệm vụ đều lưu lại một phong di thư, miễn cho không kịp dặn dò hậu sự liền hôi phi yên diệt. Ha ha. . . Tiểu nha đầu, chờ ngươi kinh nghiệm khá hơn rồi, sẽ biết."
Mai Tâm Nhi mở to hai mắt nhìn: "Vậy ngươi còn làm bộ khoái bí nha?"
"Ha ha. . ." Tạ Bán Quỷ cười khổ một tiếng: "Thừa kế nghiệp cha, ta ngoại trừ bắt quỷ cái gì cũng không biết, nếu không ta phải làm cái gì bây giờ? Chờ ta không làm nổi nữa, có lẽ sẽ giống hai lão quỷ nha này đi làm chút buôn bán nhỏ. Còn ngươi, tại sao ngươi phải làm bí bộ?"
"Vì ta thấy vui được không?" Mai Tâm Nhi bĩu môi nghiêng đầu đi: "Người ta mới không muốn nói cho ngươi biết?"
Tạ Bán Quỷ dở khóc dở cười nói: "Vậy thì thôi, ta không hỏi. Sớm nghỉ ngơi một chút, sáng mai còn phải đi gấp!"
Cao Thăng nén cười nói: "Lão đệ, cần phải hỏi nàng ấy, người ta, người ta là ai vậy? Lão muội nhất định sẽ tức giận đến phồng má nói cho người biết, người ta chính là người ta đó! Đồ đần!"
"Ngươi đã thử chưa?"
"Đương nhiên thử qua." Cao Thăng đắc ý vênh váo nói: "Năm ấy ca ca ta cũng được xưng "Đi qua bụi hoa, một chiếc lá chẳng dính vào thân", các loại phong tình mỹ nhân hờn dỗi nào mà chưa từng trải qua, tình thú trong đó tuyệt không thể tả! khà khà —— khà khà —— ha ha —— "
Mai Tâm Nhi bật dậy hét lên: "Ngươi còn dám ha ha, cẩn thận lão nương gọi một con nữ quỷ đi ra phong tình vạn chủng với ngươi."
Lão Bàn Tử thiếu chút nữa sợ phát khóc: "Tiểu Cô Nãi Nãi của ta ơi, không nên chơi như vậy."
Mai Tâm Nhi cười hắc hắc, giống như mình chưa từng khóc qua vậy, nước mắt trên mặt còn chưa lau đã bỏ chạy đi bày trận.
Tạ Bán Quỷ tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra ngoài: "Cường hãn quá!"
Lão Tiền thở dài nói: "Không tim không phổi mà!"
Mai Tâm Nhi buồn cười nói: "Ngươi không nhìn ra hắn đã không có thần thức rồi sao? Đổi thành Quỷ Binh đêm qua đã sớm phát khùng đả thương người rồi."
Tạ Bán Quỷ loay hoay nghịch cái bình nói: "Chúng ta chém chủ quan của Quỷ Binh, Quỷ Binh mất đi khống chế nên tất cả đều biến thành đom đóm trốn trong nước. Nếu như ngươi xuống nước nhìn xem, có thể phát hiện trong khe đá dưới đáy sông tất cả đều là loại đom đóm này."
"Không, ta không có hứng thú." Cao Thăng khoác tay nói: "Ý của ngươi là Vương Hổ Thần chính là chủ quan khống chế những quỷ binh này? Vậy thì ai khống chế được Vương Hổ Thần? Là hình đài?"
"Không phải!" Tạ Bán Quỷ lắc đầu nói: "Hình đài vốn là vật chết, nếu như nó có thể khống chế dịch quỷ, tối thiểu phải đạt tới trình độ thành tinh hóa yêu mới được. Hình đài lớn như vậy nếu như hóa thành Yêu vật, mấy người chúng ta đã sớm thành chất dinh dưỡng của nó rồi."
Một nha dịch trẻ tuổi chen miệng nói: "Không chừng là hà bá!"
Một lão nha dịch quát lớn: "Đừng nói mò, cẩn thận hà bá trách tội."
Nha dịch trẻ tuổi cứng cổ nói: "Nói một chút thì có sao chứ? Lưu Lão đại nói ba nghìn sáu trăm điều tốt, khấu đầu dập đầu cả ngày, còn không phải bị rút máu? Nói một chút, không chừng mấy vị đại nhân này còn có thể cứu mạng chúng ta?"
Tạ Bán Quỷ gật đầu nói: "Ngươi nói tiếp đi, nói không chừng thật sự có thể cho chúng ta chút trợ giúp."
Nha dịch trẻ tuổi được cổ vũ, lập tức mở máy hát: "Nghe người thế hệ trước nói, hà bá ở trong sông Trấn Thủy. Mỗi mùa thu hàng năm nổi trên mặt nước bắt người, chuyên bắt người không có lương tâm. Về sau không biết làm sao, người nào cũng bắt, khiến cho người ở huyện Trấn Thủy không dám ở sống bên bờ sông nữa."
Tạ Bán Quỷ nhíu mày nói: "Hà bá luôn xuất hiện ở một chỗ?"
"Không phải, trước kia hà bá đều xuất hiện ở thượng lưu, về sau, hình như là từ năm trước mới bắt đầu ở hạ du."
Tạ Bán Quỷ lầu bầu nói: "Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến huyện nha Trấn Thủy phải chuyển dời bốn lần? Chúng ta đi thượng nguồn xem. Thượng nguồn còn có người ở không?"
"Có, chính là cách bờ sông rất xa."
Tạ Bán Quỷ đứng dậy nói: "Đêm nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta đi thượng nguồn."
Một đám nha dịch trơ mắt nhìn Tạ Bán Quỷ: "Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Mai Tâm Nhi cướp lời nói: "Trước khi chúng ta đi sẽ bày pháp trận trong huyện nha, các ngươi trước tiên ở trong pháp trận, chờ chúng ta trở về."
Có người nhỏ giọng nói: "Nếu như pháp trận không ngăn được hà bá, hoặc là các ngươi về không được thì làm sao bây giờ?"
Tạ Bán Quỷ nhìn chằm chằm người đang nói chuyện nói: "Như ngươi đã nói, chúng ta có khả năng không về được, pháp trận cũng có khả năng sẽ bị công phá trước khi chúng ta quay về. Chúng ta có thể sống sót hay không toàn bộ dựa vào vận khí rồi. Không tin được chúng ta, thì sau hừng đông chúng ta cũng có thể đưa các ngươi rời khỏi bãi sông. Các ngươi có thể tự mình đi tìm một nơi mà các ngươi cảm thấy an toàn, cũng có thể tìm người các ngươi tin cẩn che chở."
Một đám nha dịch ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý gì.
Tạ Bán Quỷ thấy bọn họ không mở miệng liền nói tiếp: "Chuyện liên quan đến sống chết, các ngươi suy nghĩ tỉ mỉ một chút đi. Sau hừng đông, cho ta câu trả lời thuyết phục."
Mai Tâm Nhi bỗng nhiên đứng lên: "Vì sao không mang theo bọn họ, để bọn họ ở chỗ này rất nguy hiểm."
Tạ Bán Quỷ nhìn bộ khoái tập sự thở phì phò, bất đắc dĩ nói: "Mang theo bọn họ nguy hiểm hơn, tiền đồ sinh tử chưa biết, chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, lại mang theo một đám võ công không đến Tiên Thiên, còn không biết chút đạo thuật nào, vừa không có Pháp Khí phòng thân, ngươi cảm thấy chúng ta có tinh lực đi chiếu cố bọn họ sao?"
Lão Tiền cũng khuyên: "Tạ Bán Quỷ nói cũng đúng, mang theo bọn họ so với để bọn họ ở lại đây còn nguy hiểm hơn. Đêm qua ngay cả bản thân chúng ta cũng thiếu chút nữa thất thủ. Càng đừng nói đến người bình thường mà thấy quỷ thì bắp chân cũng bị chuột rút luôn."
Cuối cùng lão Tiền lại bổ sung thêm một câu: "Vả lại chúng ta còn có một tên mập mạp chết bầm cần chăm sóc, ngươi cũng đừng lạm phát thiện tâm!"
"Cái gì gọi là ta cũng cần phải chăm sóc?" Cao Bàn Tử thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Cái gì gọi là ta lạm phát thiện tâm? Các ngươi là máu lạnh!" Mai Tâm Nhi ủy khuất khóc lên.
Ba nam nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Tạ Bán Quỷ không thể làm gì nhún vai, đi đến bên cạnh Mai Tâm Nhi: "Đừng khóc."
"Mặc kệ ta!" Mai Tâm Nhi một chút cũng không có ý cảm kích.
Tạ Bán Quỷ ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng mặc kệ Mai Tâm Nhi có nghe hắn nói chuyện hay không: "Rất lâu trước đây, ta cũng nhiệt huyết y như ngươi, luôn cho rằng mình là người bắt quỷ thì nên bảo hộ tất cả mọi người. Cho đến khi ta ở thung lũng Lệ Quỷ mang theo nam nữ già trẻ một thôn phá vòng vây, ta mới biết mình phạm vào sai lầm bao lớn. Ta tận mắt nhìn bọn họ ở trước mắt ta bị xé thành từng mảnh mà không thể làm được gì, ngay cả bản thân ta thiếu chút nữa cũng bị Quỷ tướng khoét tim đào lá gan. Nếu không phải sư phụ ta kịp thời đến, chỉ sợ ta hiện tại cũng thành Quỷ Hồn rồi."
Tạ Bán Quỷ mở rộng quần áo, lộ ra vết sẹo từ yết hầu kéo dài xuống tới bên dưới bụng trái, tuy là vết thương cũ, nhưng có nhiều chỗ vẫn còn thịt non màu hồng, có thể thấy được khi đó hắn bị thương nặng cỡ nào.
Tạ Bán Quỷ thở dài nói: "Sư phụ ta nói, cái thôn kia đã từng được cao nhân bố trí đại trận phong thủy, chỉ cần thôn dân có thể chống lại sợ hãi, không tự mình chạy ra sẽ không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng là ta mang theo bọn họ cưỡng ép phá vòng vây rồi tiễn luôn bọn họ xuống suối vàng, có khi đại giới của việc đánh giá năng lực mình quá cao thường thường khiến cho chúng ta không gánh nổi. Ngươi có thể hiểu ý của ta không?"
Mai Tâm Nhi lau nước mắt nói: "Thế nhưng, nhưng bọn họ thật có thể phòng thủ đến khi chúng ta trở về sao?"
"Chỉ có thể so vận khí thôi." Tạ Bán Quỷ lắc đầu nói: "Coi như là chúng ta cũng đang so vận khí, với tư cách bộ khoái bí nha, chúng ta không có khả năng biết trước mình sẽ gặp phải cái gì. Mỗi nhiệm vụ có thể là quỷ, có thể là yêu, thậm chí là ma hay thần. Cho nên, ở quỷ nha chúng ta, trước mỗi lần làm nhiệm vụ đều lưu lại một phong di thư, miễn cho không kịp dặn dò hậu sự liền hôi phi yên diệt. Ha ha. . . Tiểu nha đầu, chờ ngươi kinh nghiệm khá hơn rồi, sẽ biết."
Mai Tâm Nhi mở to hai mắt nhìn: "Vậy ngươi còn làm bộ khoái bí nha?"
"Ha ha. . ." Tạ Bán Quỷ cười khổ một tiếng: "Thừa kế nghiệp cha, ta ngoại trừ bắt quỷ cái gì cũng không biết, nếu không ta phải làm cái gì bây giờ? Chờ ta không làm nổi nữa, có lẽ sẽ giống hai lão quỷ nha này đi làm chút buôn bán nhỏ. Còn ngươi, tại sao ngươi phải làm bí bộ?"
"Vì ta thấy vui được không?" Mai Tâm Nhi bĩu môi nghiêng đầu đi: "Người ta mới không muốn nói cho ngươi biết?"
Tạ Bán Quỷ dở khóc dở cười nói: "Vậy thì thôi, ta không hỏi. Sớm nghỉ ngơi một chút, sáng mai còn phải đi gấp!"
Cao Thăng nén cười nói: "Lão đệ, cần phải hỏi nàng ấy, người ta, người ta là ai vậy? Lão muội nhất định sẽ tức giận đến phồng má nói cho người biết, người ta chính là người ta đó! Đồ đần!"
"Ngươi đã thử chưa?"
"Đương nhiên thử qua." Cao Thăng đắc ý vênh váo nói: "Năm ấy ca ca ta cũng được xưng "Đi qua bụi hoa, một chiếc lá chẳng dính vào thân", các loại phong tình mỹ nhân hờn dỗi nào mà chưa từng trải qua, tình thú trong đó tuyệt không thể tả! khà khà —— khà khà —— ha ha —— "
Mai Tâm Nhi bật dậy hét lên: "Ngươi còn dám ha ha, cẩn thận lão nương gọi một con nữ quỷ đi ra phong tình vạn chủng với ngươi."
Lão Bàn Tử thiếu chút nữa sợ phát khóc: "Tiểu Cô Nãi Nãi của ta ơi, không nên chơi như vậy."
Mai Tâm Nhi cười hắc hắc, giống như mình chưa từng khóc qua vậy, nước mắt trên mặt còn chưa lau đã bỏ chạy đi bày trận.
Tạ Bán Quỷ tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra ngoài: "Cường hãn quá!"
Lão Tiền thở dài nói: "Không tim không phổi mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.