Chương 25: Ta sẽ không
MKM
23/02/2022
Ánh mắt Tạ Bán Quỷ sáng lên: "Có biện pháp tránh được hình đài?"
"Về lý thuyết là có, chỉ là chưa hẳn có tác dụng." Hạ tiên sinh trên mặt lộ ra ảo não "đã nhanh miệng" rồi.
Tạ Bán Quỷ trầm giọng nói: "Mau nói lý thuyết của ông ra đây."
Hạ tiên sinh không nhanh không chậm phân tích: "Cao Vĩnh Thái mặc dù là người có tâm lý vặn vẹo, có du͙ƈ vọиɠ lớn với quyền lực. Nhưng thực chất hắn ta lại có nô tính cực kỳ nặng, đặc biệt là sau khi gia nhập Hán Vệ. Mặc dù hắn ta đã trở thành quỷ, nhưng hình đài được luyện chế lại tuân thủ theo quy tắc của hình phạt. Đây là sự sợ hãi trong tiềm thức của hắn ta đối với hoàng quyền, có lẽ chính hắn ta cũng không cảm giác được."
Tạ Bán Quỷ nhướng mày nói: "Ý của ông là chúng ta có thể lợi dụng quy tắc?" Lý thuyết của Hạ tiên sinh cũng không sai biệt lắm với với phân tích của Lương Thất trước đây, Tạ Bán Quỷ không khỏi có chút nóng lòng muốn thử.
Lão Tiền chen lời nói: "Phân tích của ông có chút đạo lý, nhưng Cao Vĩnh Thái xuất thân Hán Vệ, mà Hán Vệ gϊếŧ người cũng không có nhiều nguyên tắc giống như phủ nha bình thường, muốn lợi dụng lỗ hổng của bọn họ thật sự là quá khó khăn."
"Cũng không phải không có lỗ hổng để lợi dụng." Hạ tiên sinh cười nói: "Cho dù là Hán Vệ cũng có người không dám gϊếŧ. Ví dụ như hoàng thân quốc thích, thừa kế công huân, chủ quản Hán Vệ, hoặc là người có thánh vật ngự tứ trong người."
Cao Bàn Tử nghe xong thất vọng: "Không một ai trong chúng ta phù hợp với điều kiện."
Tạ Bán Quỷ cười gian nói: "Không có thì có thể tạo mà! Ta biết một cao thủ làm giả, vừa vặn cách đây không xa, ngay tại Liêm châu. Nếu chúng ta đi nhanh, thì trong vòng ba ngày có thể tới nơi."
"Điều này cũng có thể được sao?" Miệng Cao Bàn Tử há to đến mức suýt nhét vừa một quả táo.
"Thì cũng phải liều một phen thôi!" Tạ Bán Quỷ giang tay ra: "Lão huynh có phương pháp tốt hơn sao? Lừa gạt người với lừa gạt quỷ kỳ thật cũng không khác nhau lắm, chỉ là phương pháp khác nhau mà thôi!"
Tạ Bán Quỷ phất phất tay: "Mang theo lão ma đầu họ Hạ kia, chúng ta phải nhanh chóng lên đường!"
"Đừng!" Cao lão đầu hấp tấp hô: "Các ngươi đi rồi thì ta phải làm sao bây giờ? Chuyện ta biết được đều nói hết cho ngươi biết rồi, các ngươi không thể bỏ mặc ta chứ!"
Tạ Bán Quỷ vỗ trán: "Thiếu chút nữa quên mất thành phần râu ria này. Tới ta coi xem sao."
Cao lão đầu ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Tạ Bán Quỷ.
Tạ Bán Quỷ xốc búi tóc của Cao lão đầu lên, cẩn thận từng li từng tí rút cây đinh sau ót của ông ta ra. Đinh thép ly thể, sọ não của Cao lão đầu "cách" một phát tách thành hai nửa giống như sò biển mở miệng, lộ ra linh ngọc ở bên trong, đang được sợi tơ bao lấy. Hồn phách của Cao như là thai nhi cuộn tròn giữa lớp ngọc bích trong suốt, và những sợi tơ gần như trong suốt kéo dài từ tứ chi của ông ta, chạy qua tủy sống xuyên qua toàn thân.
Tạ Bán Quỷ bắn ra tuyệt hồn trảo nhẹ nhàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ một sợi tơ, cánh tay Cao lão đầu không tự chủ được mà giơ lên, ngón trỏ trên tay phải còn giật giật hai lần.
Tạ Bán Quỷ sợ hãi than: "Bỏ qua phẩm tính không bàn tới, thì Cao Vĩnh Thái tuyệt đối có thể xưng là thiên tài tuyệt thế. Lão ta dùng linh ngọc phong ấn hồn phách, dùng linh khí của ngọc hỗ trợ hồn phách sinh tồn, dùng sơi tơ đặc thù thay thế kinh mạch khống chế vận động của tứ chi. Chỉ cần linh khí của ngọc không khô kiệt, thì người cũng vĩnh viễn không chết được."
Mai Tâm Nhi đến gần mở miệng nói: "Muốn thả ông ta ra thì trước hết phải cắt đứt sợi tơ, nhưng sợi tơ này là làm bằng gì vậy? Làm sao mà cả tuyệt hồn trảo của huynh cũng chém không đứt."
Tuyệt hồn trảo của Tạ Bán Quỷ mặc dù không phải thần binh tuyệt thế, nhưng là tiêu kim đoạn ngọc (nung vàng cắt ngọc) vẫn là dễ như trở bàn tay, binh khí sắc bén như vậy lại cắt không đứt sợi tơ còn mảnh hơn sợi tóc, chẳng phải là kỳ quái sao?
"Đó là Du Hồn Ti!" Hạ tiên sinh bày ra dáng vẻ học rộng tài cao: "Là binh khí độc môn của Ngũ Độc Linh Nha Nhện Chúa, cô chưa từng nhìn thấy sao?"
Mai Tâm Nhi mím miệng nhỏ, thấp giọng lầm bầm: "Nhện Chúa so với ta cao hơn mười cấp đấy! Ta làm sao có thể gặp được chứ."
Lương Thất cau mày nói: "Nếu đúng thật là Du Hồn Ti thì thật là phiền toái, nghe nói Du Hồn Ti của Nhện Chúa dùng thần binh lợi khí chém không đứt, biện pháp duy nhất là dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy. Không một ai trong chúng ta khống chế được Tam Muội Chân Hỏa. Cho dù có người có thể sử dụng, thì chân hỏa vừa xuất hiện sẽ đốt cháy cả khối ngọc mất, vậy ông ta không phải sẽ bị hồn phi phách tán sao?"
"Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Tạ Bán Quỷ lấy ra nước thiêu hủy thi thể do bí nha đặc chế dội lên đầu của Cao lão đầu, trên thân lão đầu lập tức xuất hiện một làn khói trắng gay mũi, toàn thân bắt đầu từ phần đầu giống như sáp bị lửa đốt cháy, tan chảy thành một đống chất lỏng sền sệt màu vàng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rồi từ từ thấm vào đất.
Loại nước thiêu hủy thi thể này nhìn như khủng bố nhưng ở trong Bí nha cũng không phải loại kỳ lạ quý hiếm gì. Hầu hết các nhiệm vụ mà bộ khoái của Bí nha chấp hành đều không giao thiệp với người dân, để tránh việc hoảng sợ không cần thiết, bộ khoái Bí nha đều sẽ mang theo nước thiêu hủy thi thể dùng để đốt chảy thi thể. Cho dù là thi thể tinh quái có đạo hạnh khi gặp gỡ nước thiêu hủy thi thể, cũng chỉ có kết cục là cát bụi trở về với cát bụi, huống chi loại thi thể mục nát từ lâu như Cao lão đầu.
Tạ Bán Quỷ không đợi thi thể toàn bộ biến mất, đã dùng tuyệt hồn trảo kẹp linh ngọc lên, thi thể của Cao lão đầu mặc dù đã tan rã, nhưng Du Hồn Ti vẫn quấn chặt bốn phía của linh ngọc. Từ xa nhìn lại, Tạ Bán Quỷ giống như đang ôm một con sứa.
Tạ Bán Quỷ dùng lực vừa đủ nhẹ nhàng bóp nát Hồn Ngọc, phóng hồn phách của Cao lão đầu ra.
Cao lão đầu nhìn Du Hồn Ti bên trên tứ chi, có chút lo lắng nói: "Còn chưa cắt đứt thứ này đâu đấy?"
Tạ Bán Quỷ xua tay: "Thứ đó sẽ không trì hoãn việc đầu thai của ông, chờ ông xuống phía dưới, Quỷ Thần địa phủ chí ít cũng có một ngàn loại biện pháp giúp ông giải trừ Du Hồn Ti, ông không cần lo lắng. Hiện tại ông tùy tiện tìm một ngã tư đường chờ thêm một lúc, sẽ có Quỷ sai tới đón ông xuống địa phủ."
Hạ tiên sinh quát lớn: "Người trẻ tuổi nhà ngươi làm sao lại vô trách nhiệm như vậy? Thọ nguyên của hắn có lẽ đã cạn kiệt từ nhiều năm trước, địa phủ tìm không thấy hồn phách của hắn, tự nhiên sẽ xử lý theo diện hồn phi phách tán. Quỷ sai chắc sẽ không biết mà tới đón hắn đâu, ngươi vẫn là ngẫm lại biện pháp đưa hắn vào địa phủ đi!"
Tạ Bán Quỷ nhíu nhíu mày: "Mai Tâm Nhi, cô đưa ông ta vào địa phủ."
Mai Tâm Nhi liên tục khoát tay nói: "Ta không làm đâu! Để cho Lương Thất làm đi!"
Lương Thất nhún vai: "Ta cũng không làm đâu, đó là chuyện của bà đồng, ta là bộ khoái, không có học qua cái đó. Vẫn là huynh tự mình động thủ đi?"
"Không khéo, ta cũng không!" Tạ Bán Quỷ bất đắc dĩ nói: "Ta cũng là bộ khoái! Nếu không, để cho Mai Tâm Nhi chứa ông ta vào trước, rồi đợi khi nào trở về Linh nha thì nghĩ biện pháp?"
Hạ tiên sinh tức giận đến dựng râu trừng mắt: "Ta xem khả năng Linh nha cầm hắn đi tranh công còn lớn hơn chút ít. Những người tuổi trẻ các ngươi, ta biết nói thế nào đây..."
Thấy tâm nguyện nhiều năm lập tức tan thành mây khói ngay trước mắt, Cao lão đầu lập tức nổi giận, duỗi ra hai tay muốn bắt lấy cổ của Tạ Bán Quỷ: "Các ngươi gạt ta!"
Chỉ là không đợi ông ta tới gần Tạ Bán Quỷ, đã bị một cái búa tròn nện trở thành ma trơi.
Cao Bàn Tử cầm theo Hám Địa Chùy hét lên: "Gọi cái rắm? Lão tử nhìn lão đã cảm thấy bực bội từ lâu rồi."
"Ngươi... Ngươi... Các ngươi..." Hạ tiên sinh bị làm cho tức giận, toàn thân phát run: "Các ngươi sao có thể tùy ý phá hủy hồn phách của hắn. Lão phu không phụng bồi rồi..."
Hạ tiên sinh vừa muốn chạy trốn quay lại địa phủ, đã bị một cái túi chụp từ đầu đến chân. Nhìn từ góc độ của Hạ tiên sinh, lão là bị người dùng bao tải cỡ lớn chụp lên. Trên thực tế, vật chứa lão chỉ là một hầu bao thu hồn chưa tới ba tấc.
Mai Tâm Nhi tay chân lanh lẹ bó chặt hầu bao, một tay lắc dây thừng hai vòng trên không trung, đắc ý nói: "Thế nào, đã đã làm rất tốt, đúng không?"
Tạ Bán Quỷ không tiếc công kích nói: "Không sai, chả thấy tốt chỗ nào. Thu một tên tiểu quỷ mà có thể khiến cô đắc ý như vậy, thật là không tim không phổi mà!"
"Huynh nói cái gì?"
"Về lý thuyết là có, chỉ là chưa hẳn có tác dụng." Hạ tiên sinh trên mặt lộ ra ảo não "đã nhanh miệng" rồi.
Tạ Bán Quỷ trầm giọng nói: "Mau nói lý thuyết của ông ra đây."
Hạ tiên sinh không nhanh không chậm phân tích: "Cao Vĩnh Thái mặc dù là người có tâm lý vặn vẹo, có du͙ƈ vọиɠ lớn với quyền lực. Nhưng thực chất hắn ta lại có nô tính cực kỳ nặng, đặc biệt là sau khi gia nhập Hán Vệ. Mặc dù hắn ta đã trở thành quỷ, nhưng hình đài được luyện chế lại tuân thủ theo quy tắc của hình phạt. Đây là sự sợ hãi trong tiềm thức của hắn ta đối với hoàng quyền, có lẽ chính hắn ta cũng không cảm giác được."
Tạ Bán Quỷ nhướng mày nói: "Ý của ông là chúng ta có thể lợi dụng quy tắc?" Lý thuyết của Hạ tiên sinh cũng không sai biệt lắm với với phân tích của Lương Thất trước đây, Tạ Bán Quỷ không khỏi có chút nóng lòng muốn thử.
Lão Tiền chen lời nói: "Phân tích của ông có chút đạo lý, nhưng Cao Vĩnh Thái xuất thân Hán Vệ, mà Hán Vệ gϊếŧ người cũng không có nhiều nguyên tắc giống như phủ nha bình thường, muốn lợi dụng lỗ hổng của bọn họ thật sự là quá khó khăn."
"Cũng không phải không có lỗ hổng để lợi dụng." Hạ tiên sinh cười nói: "Cho dù là Hán Vệ cũng có người không dám gϊếŧ. Ví dụ như hoàng thân quốc thích, thừa kế công huân, chủ quản Hán Vệ, hoặc là người có thánh vật ngự tứ trong người."
Cao Bàn Tử nghe xong thất vọng: "Không một ai trong chúng ta phù hợp với điều kiện."
Tạ Bán Quỷ cười gian nói: "Không có thì có thể tạo mà! Ta biết một cao thủ làm giả, vừa vặn cách đây không xa, ngay tại Liêm châu. Nếu chúng ta đi nhanh, thì trong vòng ba ngày có thể tới nơi."
"Điều này cũng có thể được sao?" Miệng Cao Bàn Tử há to đến mức suýt nhét vừa một quả táo.
"Thì cũng phải liều một phen thôi!" Tạ Bán Quỷ giang tay ra: "Lão huynh có phương pháp tốt hơn sao? Lừa gạt người với lừa gạt quỷ kỳ thật cũng không khác nhau lắm, chỉ là phương pháp khác nhau mà thôi!"
Tạ Bán Quỷ phất phất tay: "Mang theo lão ma đầu họ Hạ kia, chúng ta phải nhanh chóng lên đường!"
"Đừng!" Cao lão đầu hấp tấp hô: "Các ngươi đi rồi thì ta phải làm sao bây giờ? Chuyện ta biết được đều nói hết cho ngươi biết rồi, các ngươi không thể bỏ mặc ta chứ!"
Tạ Bán Quỷ vỗ trán: "Thiếu chút nữa quên mất thành phần râu ria này. Tới ta coi xem sao."
Cao lão đầu ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Tạ Bán Quỷ.
Tạ Bán Quỷ xốc búi tóc của Cao lão đầu lên, cẩn thận từng li từng tí rút cây đinh sau ót của ông ta ra. Đinh thép ly thể, sọ não của Cao lão đầu "cách" một phát tách thành hai nửa giống như sò biển mở miệng, lộ ra linh ngọc ở bên trong, đang được sợi tơ bao lấy. Hồn phách của Cao như là thai nhi cuộn tròn giữa lớp ngọc bích trong suốt, và những sợi tơ gần như trong suốt kéo dài từ tứ chi của ông ta, chạy qua tủy sống xuyên qua toàn thân.
Tạ Bán Quỷ bắn ra tuyệt hồn trảo nhẹ nhàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ một sợi tơ, cánh tay Cao lão đầu không tự chủ được mà giơ lên, ngón trỏ trên tay phải còn giật giật hai lần.
Tạ Bán Quỷ sợ hãi than: "Bỏ qua phẩm tính không bàn tới, thì Cao Vĩnh Thái tuyệt đối có thể xưng là thiên tài tuyệt thế. Lão ta dùng linh ngọc phong ấn hồn phách, dùng linh khí của ngọc hỗ trợ hồn phách sinh tồn, dùng sơi tơ đặc thù thay thế kinh mạch khống chế vận động của tứ chi. Chỉ cần linh khí của ngọc không khô kiệt, thì người cũng vĩnh viễn không chết được."
Mai Tâm Nhi đến gần mở miệng nói: "Muốn thả ông ta ra thì trước hết phải cắt đứt sợi tơ, nhưng sợi tơ này là làm bằng gì vậy? Làm sao mà cả tuyệt hồn trảo của huynh cũng chém không đứt."
Tuyệt hồn trảo của Tạ Bán Quỷ mặc dù không phải thần binh tuyệt thế, nhưng là tiêu kim đoạn ngọc (nung vàng cắt ngọc) vẫn là dễ như trở bàn tay, binh khí sắc bén như vậy lại cắt không đứt sợi tơ còn mảnh hơn sợi tóc, chẳng phải là kỳ quái sao?
"Đó là Du Hồn Ti!" Hạ tiên sinh bày ra dáng vẻ học rộng tài cao: "Là binh khí độc môn của Ngũ Độc Linh Nha Nhện Chúa, cô chưa từng nhìn thấy sao?"
Mai Tâm Nhi mím miệng nhỏ, thấp giọng lầm bầm: "Nhện Chúa so với ta cao hơn mười cấp đấy! Ta làm sao có thể gặp được chứ."
Lương Thất cau mày nói: "Nếu đúng thật là Du Hồn Ti thì thật là phiền toái, nghe nói Du Hồn Ti của Nhện Chúa dùng thần binh lợi khí chém không đứt, biện pháp duy nhất là dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy. Không một ai trong chúng ta khống chế được Tam Muội Chân Hỏa. Cho dù có người có thể sử dụng, thì chân hỏa vừa xuất hiện sẽ đốt cháy cả khối ngọc mất, vậy ông ta không phải sẽ bị hồn phi phách tán sao?"
"Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Tạ Bán Quỷ lấy ra nước thiêu hủy thi thể do bí nha đặc chế dội lên đầu của Cao lão đầu, trên thân lão đầu lập tức xuất hiện một làn khói trắng gay mũi, toàn thân bắt đầu từ phần đầu giống như sáp bị lửa đốt cháy, tan chảy thành một đống chất lỏng sền sệt màu vàng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rồi từ từ thấm vào đất.
Loại nước thiêu hủy thi thể này nhìn như khủng bố nhưng ở trong Bí nha cũng không phải loại kỳ lạ quý hiếm gì. Hầu hết các nhiệm vụ mà bộ khoái của Bí nha chấp hành đều không giao thiệp với người dân, để tránh việc hoảng sợ không cần thiết, bộ khoái Bí nha đều sẽ mang theo nước thiêu hủy thi thể dùng để đốt chảy thi thể. Cho dù là thi thể tinh quái có đạo hạnh khi gặp gỡ nước thiêu hủy thi thể, cũng chỉ có kết cục là cát bụi trở về với cát bụi, huống chi loại thi thể mục nát từ lâu như Cao lão đầu.
Tạ Bán Quỷ không đợi thi thể toàn bộ biến mất, đã dùng tuyệt hồn trảo kẹp linh ngọc lên, thi thể của Cao lão đầu mặc dù đã tan rã, nhưng Du Hồn Ti vẫn quấn chặt bốn phía của linh ngọc. Từ xa nhìn lại, Tạ Bán Quỷ giống như đang ôm một con sứa.
Tạ Bán Quỷ dùng lực vừa đủ nhẹ nhàng bóp nát Hồn Ngọc, phóng hồn phách của Cao lão đầu ra.
Cao lão đầu nhìn Du Hồn Ti bên trên tứ chi, có chút lo lắng nói: "Còn chưa cắt đứt thứ này đâu đấy?"
Tạ Bán Quỷ xua tay: "Thứ đó sẽ không trì hoãn việc đầu thai của ông, chờ ông xuống phía dưới, Quỷ Thần địa phủ chí ít cũng có một ngàn loại biện pháp giúp ông giải trừ Du Hồn Ti, ông không cần lo lắng. Hiện tại ông tùy tiện tìm một ngã tư đường chờ thêm một lúc, sẽ có Quỷ sai tới đón ông xuống địa phủ."
Hạ tiên sinh quát lớn: "Người trẻ tuổi nhà ngươi làm sao lại vô trách nhiệm như vậy? Thọ nguyên của hắn có lẽ đã cạn kiệt từ nhiều năm trước, địa phủ tìm không thấy hồn phách của hắn, tự nhiên sẽ xử lý theo diện hồn phi phách tán. Quỷ sai chắc sẽ không biết mà tới đón hắn đâu, ngươi vẫn là ngẫm lại biện pháp đưa hắn vào địa phủ đi!"
Tạ Bán Quỷ nhíu nhíu mày: "Mai Tâm Nhi, cô đưa ông ta vào địa phủ."
Mai Tâm Nhi liên tục khoát tay nói: "Ta không làm đâu! Để cho Lương Thất làm đi!"
Lương Thất nhún vai: "Ta cũng không làm đâu, đó là chuyện của bà đồng, ta là bộ khoái, không có học qua cái đó. Vẫn là huynh tự mình động thủ đi?"
"Không khéo, ta cũng không!" Tạ Bán Quỷ bất đắc dĩ nói: "Ta cũng là bộ khoái! Nếu không, để cho Mai Tâm Nhi chứa ông ta vào trước, rồi đợi khi nào trở về Linh nha thì nghĩ biện pháp?"
Hạ tiên sinh tức giận đến dựng râu trừng mắt: "Ta xem khả năng Linh nha cầm hắn đi tranh công còn lớn hơn chút ít. Những người tuổi trẻ các ngươi, ta biết nói thế nào đây..."
Thấy tâm nguyện nhiều năm lập tức tan thành mây khói ngay trước mắt, Cao lão đầu lập tức nổi giận, duỗi ra hai tay muốn bắt lấy cổ của Tạ Bán Quỷ: "Các ngươi gạt ta!"
Chỉ là không đợi ông ta tới gần Tạ Bán Quỷ, đã bị một cái búa tròn nện trở thành ma trơi.
Cao Bàn Tử cầm theo Hám Địa Chùy hét lên: "Gọi cái rắm? Lão tử nhìn lão đã cảm thấy bực bội từ lâu rồi."
"Ngươi... Ngươi... Các ngươi..." Hạ tiên sinh bị làm cho tức giận, toàn thân phát run: "Các ngươi sao có thể tùy ý phá hủy hồn phách của hắn. Lão phu không phụng bồi rồi..."
Hạ tiên sinh vừa muốn chạy trốn quay lại địa phủ, đã bị một cái túi chụp từ đầu đến chân. Nhìn từ góc độ của Hạ tiên sinh, lão là bị người dùng bao tải cỡ lớn chụp lên. Trên thực tế, vật chứa lão chỉ là một hầu bao thu hồn chưa tới ba tấc.
Mai Tâm Nhi tay chân lanh lẹ bó chặt hầu bao, một tay lắc dây thừng hai vòng trên không trung, đắc ý nói: "Thế nào, đã đã làm rất tốt, đúng không?"
Tạ Bán Quỷ không tiếc công kích nói: "Không sai, chả thấy tốt chỗ nào. Thu một tên tiểu quỷ mà có thể khiến cô đắc ý như vậy, thật là không tim không phổi mà!"
"Huynh nói cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.