Chương 6: Trên Cổ Ngươi Cũng Có
MKM
03/09/2021
Tạ Bán Quỷ đang lơ lửng giữa không trung, thân thể lập tức hóa thành kinh hồng [1] bay vút về phía hình đài. Lệ Quỷ vồ hụt giống như là bầy cá đang bu lại cùng một chỗ, bám đuôi đuổi theo thân hình Tạ Bán Quỷ. Nhìn từ xa giống như Tạ Bán Quỷ đang mang theo một làn khói đen lao về phía trước, mà trong làn khói đen phía sau hắn là vô số Quỷ Hồn đang vươn ra móng vuốt sắc nhọn chụp vào sau vai Tạ Bán Quỷ.
[1] kinh hồng: chim nhạn bị hoảng sợ
Lão Tiền cũng chẳng quan tâm tới còn có Lệ Quỷ bên cạnh, đi vài bước từ trong túi quần rút ra hai nòng súng màu đen sáng bóng, xoay nòng súng mấy cái, súng ngắn liền biến thành một cây trường thương, lại từ trong túi áo móc ra một viên đạn đỏ rực nhét vào cây súng, sau đó ngồi xổm xuống, tay trái để bằng, súng đỡ lên cánh tay, nhắm bắn một cách qua loa là đã giơ tay cao lên.
"Bùm!" Giữa tiếng nổ vang, một ngọn lửa hình rồng phụt ra từ trong họng súng, con rồng bay ra khỏi nòng súng, móng rồng dữ tợn, đầu rồng ngẩng cao, ngọn lửa hình rồng bay lượn làm cả bãi sông được chiếu sáng như ban ngày. Hỏa Long mười trượng bay về phía làn khói đen, cuốn hết toàn bộ Quỷ Hồn trên đường đi vào ngọn lửa hình rồng này, rồi đốt cháy toàn bộ.
Lão Tiền cầm súng, nhắm bắn, nổ súng như là nước chảy mây trôi, làm liền một mạch. Lại nghe thấy tiếng gió lạnh từ sau lưng kéo tới, hơi lạnh thấu xương đâm thẳng vào lưng: "Thôi xong!" Lão Tiền tựa như cam chịu số phận quỳ một chân xuống đất nhắm mắt chờ chết.
Cao Bàn Tử đã mất pháp khí dùng thân thể như núi thịt của mình chắn phía trước Mai Tâm Nhi, hắn chắp hai tay che ở trước mặt, trơ mắt chờ bị vô số Lệ Quỷ cào loạn phân thây.
Lúc này, Tạ Bán Quỷ cách hình đài chỉ khoảng hơn năm trượng, bất ngờ ném ra một vật thể hình tròn có dây thép, đường kính mâm tròn dài hơn một thước, bay tới trên đầu quan giám trảm thì đột ngột dừng lại. "Ầm" một tiếng, "Huyết Tích Tử" có lưới thép nối với đao thiết hoàn chụp lên trên đầu của quan giám trảm, giống như chiếc mũ mà hắn đội lúc ban đầu .
Huyết Tích Tử
Đao thiết hoàn
Tạ Bán Quỷ thuận thế kéo mạnh dây thép, Huyết Tích Tử mang theo đầu quan giám trảm đột nhiên bay lên, vẽ ra một vòng cung lửa màu xanh lục (ma trơi) bắn tung toé trên không trung rồi rơi xuống tay Tạ Bán Quỷ.
Trên bãi sông quỷ khóc ầm ĩ, gió lạnh lại nổi lên bốn phía, Lệ Quỷ vốn đang vươn móng vuốt về phía khuôn mặt Cao Thăng, còn chưa đầy một tấc đã lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Lão Tiền cũng rõ ràng cảm nhận được, khí tức cực kỳ lạnh lẽo sắp xuyên qua làn da của hắn trong tích tắc tan biến theo làn gió.
Mai Tâm Nhi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Tạ Bán Quỷ đang cầm Huyết Tích Tử đứng ở trên ghềnh sông, mà trên hình đài, Lệ Quỷ đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng. Mai Tâm Nhi chỉ vào Tạ Bán Quỷ cả kinh kêu lên: "Thì ra Pháp Khí độc môn mà Quỷ nha chuyên gϊếŧ Cương thi ——Huyết Tích Tử trảm quỷ cũng ở trong tay ngươi. Hèn gì ngươi dám tấn công hình đài."
Cao Bàn Tử nhìn thấy mình chưa chết thì oa oa một tiếng khóc lên: "Ta không chết, thịt mỡ của ta cũng không có mất, cám ơn trời đất Tạ huynh đệ. Mạng của Lão thật mẹ nó là Hồng Phúc Tề Thiên mà."
Có người sợ hãi trước khi chuyện xảy ra, có người sợ hãi khi chuyện xảy ra, có người phải chờ tới sau khi chuyện đã xảy ra mới thấy sợ hãi. Cao Bàn Tử thì lại là quái thai trước khi hay sau khi chuyện xảy cũng đều sợ hãi, nhưng lúc chuyện xảy ra lại tỉnh táo đến lạ thường.
Mai Tâm Nhi đi đến bên cạnh Tạ Bán Quỷ la lớn: "Này, ngươi giả bộ đại hiệp cái gì, quỷ mất rồi. Còn đứng ở đây cho ai nhìn hả?"
"Ta bị chuột rút!" Tạ Bán Quỷ vẻ mặt đau khổ nói: "Khinh công Phi Long Cửu Chuyển thật không phải dành cho người dùng mà, ta bị chuột rút cả hai chân. Có thể giúp ta xoa xoa không?"
"Mặc kệ ngươi, ta đi xem lão Tiền trước đã." Mai Tâm Nhi vỗ một cái lên đùi Tạ Bán Quỷ, xoay người lại đi về hướng lão Tiền cười một cách tự nhiên nói: "Ha ha ha. . . Thì ra ngươi gọi là Trịnh Tiểu Tiền (món tiền nhỏ), là thành viên của gia tộc Trịnh gia chuyên về vũ khí. Ta nói tại sao ngươi có thể có "Phá ma súng" bí mật bất truyền của Trịnh gia. Kiếm món tiền nhỏ, xem ra cả đời phát tài không được, chỉ có thể kiếm món tiền nhỏ thôi."
"Kiếm món tiền nhỏ thì có gì sai? Con trai trưởng của ta gọi là Trịnh Nguyên Bảo, con thứ hai gọi là Trịnh Kim Điều (thỏi vàng), ta trông ngóng hai đứa nó làm giàu không đươc sao?" Lão Tiền đang thở hổn hển đột nhiên tái mặt, lắp ba lắp bắp hỏi: "Làm sao ngươi biết ta là Trịnh Tiểu Tiền?"
"Trên cổ của ngươi viết!" sắc mặt Mai Tâm Nhi đột nhiên tái nhợt: "Tạ Bán Quỷ, trên cổ ngươi cũng có vong mệnh bài, ngươi nhìn ta xem có không? Lão Bàn Tử ngươi thì sao?"
Cao Thăng đã chảy nước mắt ròng ròng: "Đừng nhìn, để ta tự sờ. Ta ngay cả Pháp Khí bàng thân cũng không có, lúc này chết chắc rồi."
Tạ Bán Quỷ chậm rãi đi tới lần lượt nhìn ba người nha dịch may mắn còn sống sót, quả nhiên, trên cổ mỗi người đều có ấn ký của vong mệnh bài.
"Xem ra chúng ta chỉ là đánh lui được hình đài Lệ Quỷ, vẫn chưa nhổ cỏ tận gốc. Chỉ cần chúng ta không chết, những Lệ Quỷ kia sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới tận cửa." Tạ Bán Quỷ vừa nói vừa đi vào bên trong huyện nha.
Cao Thăng chạy bước nhỏ theo phía sau Tạ Bán Quỷ: "Lão đệ, lão đệ, chờ ta một chút, ngươi muốn làm gì vậy?"
"Trở về phòng ngủ, chuyện ngày mai để ngày mai tính." Tạ Bán Quỷ cũng không quay đầu lại đi vào nha môn, tìm một căn phòng sạch sẽ ngủ một giấc cho đã.
Lão Bàn Tử Cao Thăng chỉ ngồi xổm ở cửa ra vào một đêm không dám chợp mắt, thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chạy đến bên cạnh Tạ Bán Quỷ đã tỉnh ngủ: "Lão đệ, những bộ khoái này đều bái lạy hà bá. Chúng ta có nên cũng đi bái lạy một chút hay không?"
"Đi cầu nó mau ăn thịt ngươi à?" Tạ Bán Quỷ tức giận: "Ngươi nên tiết kiệm sức lực đi! Nếu bái lạy hà bá có ích, còn cần bộ khoái bí nha chúng ta làm cái gì? Đốt hai nén nhang là được rồi, mấy vị chủ quan trước của ngươi cũng không phải chết tha hương rồi."
Tạ Bán Quỷ cởϊ qυầи áo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi đến bờ sông, hoạt động chân cẳng nói: "Ta xuống sông xem thử, các người giúp ta áp trận. Vạn nhất có cái gì không đúng, thì mau cứu ta."
"Ngươi không thể xuống dưới." Một nha dịch chỉ vào Tạ Bán Quỷ cắn răng nghiến lợi nói: "Đều do các ngươi chọc giận hà bá, hà bá gia mới có thể giáng tội. Ngươi không mau cầu xin hà bá gia tha thứ, còn dám xuống sông quấy nhiễu Thần Minh? Ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy mọi người."
Tạ Bán Quỷ lạnh lùng nhìn đối phương liếc: "Ngươi cảm thấy dập đầu mấy cái là có thể bảo vệ bình an cho ngươi, ngươi có thể quỳ ở trên bờ sông dập đầu đến tối, nhìn xem chúng ta ai sẽ chết trước."
Nha dịch kia biết rõ Tạ Bán Quỷ nói sự thật, nhưng một chút hi vọng mơ mơ hồ hồ hoặc có thể nói là may mắn, khiến hắn càng thêm tin tưởng vào sự “tha thứ” của hà bá.
Nha dịch tiến lên một bước vòng qua trước mặt Tạ Bán Quỷ nghiêm giọng quát lớn: "Trở về, bằng không thì đừng trách chúng ta không khách khí."
Tạ Bán Quỷ cười lạnh nói: "Không khách khí thì có thể làm gì?"
"Ta ——" nha dịch nói còn chưa dứt lời, tuyệt hồn trảo của Tạ Bán Quỷ đã kề lên cổ hắn: "Không muốn chết, liền câm miệng cho ta. Ta muốn ngươi chết, tuyệt đối nhanh hơn thứ dưới sông kia!"
Đao của Tạ Bán Quỷ lạnh, lời nói còn lạnh hơn. Lưỡi đao đặt ở trên cổ nha dịch vẻn vẹn chỉ vài nhịp thở, lưỡi kiếm sắc lạnh đã nhiễm lên một tầng máu đỏ.
Tạ Bán Quỷ cười nhạt nhìn nha dịch sợ tới mức hai chân run lên thì xoay người nhảy xuống nước, trong nháy mắt đã không còn chút dấu vết.
Cao Thăng ra hiệu cho lão Tiền đi trấn an những nha dịch kia, vào những lúc bình thường khi hắn làm chủ quan thì hắn luôn bày ra tư thái, dù cho thủ hạ của mình có lỗi cũng phải cố hết sức bảo vệ, nhưng bây giờ hắn không có tâm tình kia. Hy vọng duy nhất chính là Tạ Bán Quỷ mau chạy ra đây.
Đợi hơn nửa ngày, Tạ Bán Quỷ kéo một cỗ thi thể nâng lên: "Giúp một tay, kéo y lên. Đây hẳn là quan giám trảm ngày hôm qua."
"Tại sao lại là y?" Cao Thăng chỉ vào cái xác, mặt bị dọa đến trắng bệch.
[1] kinh hồng: chim nhạn bị hoảng sợ
Lão Tiền cũng chẳng quan tâm tới còn có Lệ Quỷ bên cạnh, đi vài bước từ trong túi quần rút ra hai nòng súng màu đen sáng bóng, xoay nòng súng mấy cái, súng ngắn liền biến thành một cây trường thương, lại từ trong túi áo móc ra một viên đạn đỏ rực nhét vào cây súng, sau đó ngồi xổm xuống, tay trái để bằng, súng đỡ lên cánh tay, nhắm bắn một cách qua loa là đã giơ tay cao lên.
"Bùm!" Giữa tiếng nổ vang, một ngọn lửa hình rồng phụt ra từ trong họng súng, con rồng bay ra khỏi nòng súng, móng rồng dữ tợn, đầu rồng ngẩng cao, ngọn lửa hình rồng bay lượn làm cả bãi sông được chiếu sáng như ban ngày. Hỏa Long mười trượng bay về phía làn khói đen, cuốn hết toàn bộ Quỷ Hồn trên đường đi vào ngọn lửa hình rồng này, rồi đốt cháy toàn bộ.
Lão Tiền cầm súng, nhắm bắn, nổ súng như là nước chảy mây trôi, làm liền một mạch. Lại nghe thấy tiếng gió lạnh từ sau lưng kéo tới, hơi lạnh thấu xương đâm thẳng vào lưng: "Thôi xong!" Lão Tiền tựa như cam chịu số phận quỳ một chân xuống đất nhắm mắt chờ chết.
Cao Bàn Tử đã mất pháp khí dùng thân thể như núi thịt của mình chắn phía trước Mai Tâm Nhi, hắn chắp hai tay che ở trước mặt, trơ mắt chờ bị vô số Lệ Quỷ cào loạn phân thây.
Lúc này, Tạ Bán Quỷ cách hình đài chỉ khoảng hơn năm trượng, bất ngờ ném ra một vật thể hình tròn có dây thép, đường kính mâm tròn dài hơn một thước, bay tới trên đầu quan giám trảm thì đột ngột dừng lại. "Ầm" một tiếng, "Huyết Tích Tử" có lưới thép nối với đao thiết hoàn chụp lên trên đầu của quan giám trảm, giống như chiếc mũ mà hắn đội lúc ban đầu .
Huyết Tích Tử
Đao thiết hoàn
Tạ Bán Quỷ thuận thế kéo mạnh dây thép, Huyết Tích Tử mang theo đầu quan giám trảm đột nhiên bay lên, vẽ ra một vòng cung lửa màu xanh lục (ma trơi) bắn tung toé trên không trung rồi rơi xuống tay Tạ Bán Quỷ.
Trên bãi sông quỷ khóc ầm ĩ, gió lạnh lại nổi lên bốn phía, Lệ Quỷ vốn đang vươn móng vuốt về phía khuôn mặt Cao Thăng, còn chưa đầy một tấc đã lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Lão Tiền cũng rõ ràng cảm nhận được, khí tức cực kỳ lạnh lẽo sắp xuyên qua làn da của hắn trong tích tắc tan biến theo làn gió.
Mai Tâm Nhi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Tạ Bán Quỷ đang cầm Huyết Tích Tử đứng ở trên ghềnh sông, mà trên hình đài, Lệ Quỷ đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng. Mai Tâm Nhi chỉ vào Tạ Bán Quỷ cả kinh kêu lên: "Thì ra Pháp Khí độc môn mà Quỷ nha chuyên gϊếŧ Cương thi ——Huyết Tích Tử trảm quỷ cũng ở trong tay ngươi. Hèn gì ngươi dám tấn công hình đài."
Cao Bàn Tử nhìn thấy mình chưa chết thì oa oa một tiếng khóc lên: "Ta không chết, thịt mỡ của ta cũng không có mất, cám ơn trời đất Tạ huynh đệ. Mạng của Lão thật mẹ nó là Hồng Phúc Tề Thiên mà."
Có người sợ hãi trước khi chuyện xảy ra, có người sợ hãi khi chuyện xảy ra, có người phải chờ tới sau khi chuyện đã xảy ra mới thấy sợ hãi. Cao Bàn Tử thì lại là quái thai trước khi hay sau khi chuyện xảy cũng đều sợ hãi, nhưng lúc chuyện xảy ra lại tỉnh táo đến lạ thường.
Mai Tâm Nhi đi đến bên cạnh Tạ Bán Quỷ la lớn: "Này, ngươi giả bộ đại hiệp cái gì, quỷ mất rồi. Còn đứng ở đây cho ai nhìn hả?"
"Ta bị chuột rút!" Tạ Bán Quỷ vẻ mặt đau khổ nói: "Khinh công Phi Long Cửu Chuyển thật không phải dành cho người dùng mà, ta bị chuột rút cả hai chân. Có thể giúp ta xoa xoa không?"
"Mặc kệ ngươi, ta đi xem lão Tiền trước đã." Mai Tâm Nhi vỗ một cái lên đùi Tạ Bán Quỷ, xoay người lại đi về hướng lão Tiền cười một cách tự nhiên nói: "Ha ha ha. . . Thì ra ngươi gọi là Trịnh Tiểu Tiền (món tiền nhỏ), là thành viên của gia tộc Trịnh gia chuyên về vũ khí. Ta nói tại sao ngươi có thể có "Phá ma súng" bí mật bất truyền của Trịnh gia. Kiếm món tiền nhỏ, xem ra cả đời phát tài không được, chỉ có thể kiếm món tiền nhỏ thôi."
"Kiếm món tiền nhỏ thì có gì sai? Con trai trưởng của ta gọi là Trịnh Nguyên Bảo, con thứ hai gọi là Trịnh Kim Điều (thỏi vàng), ta trông ngóng hai đứa nó làm giàu không đươc sao?" Lão Tiền đang thở hổn hển đột nhiên tái mặt, lắp ba lắp bắp hỏi: "Làm sao ngươi biết ta là Trịnh Tiểu Tiền?"
"Trên cổ của ngươi viết!" sắc mặt Mai Tâm Nhi đột nhiên tái nhợt: "Tạ Bán Quỷ, trên cổ ngươi cũng có vong mệnh bài, ngươi nhìn ta xem có không? Lão Bàn Tử ngươi thì sao?"
Cao Thăng đã chảy nước mắt ròng ròng: "Đừng nhìn, để ta tự sờ. Ta ngay cả Pháp Khí bàng thân cũng không có, lúc này chết chắc rồi."
Tạ Bán Quỷ chậm rãi đi tới lần lượt nhìn ba người nha dịch may mắn còn sống sót, quả nhiên, trên cổ mỗi người đều có ấn ký của vong mệnh bài.
"Xem ra chúng ta chỉ là đánh lui được hình đài Lệ Quỷ, vẫn chưa nhổ cỏ tận gốc. Chỉ cần chúng ta không chết, những Lệ Quỷ kia sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới tận cửa." Tạ Bán Quỷ vừa nói vừa đi vào bên trong huyện nha.
Cao Thăng chạy bước nhỏ theo phía sau Tạ Bán Quỷ: "Lão đệ, lão đệ, chờ ta một chút, ngươi muốn làm gì vậy?"
"Trở về phòng ngủ, chuyện ngày mai để ngày mai tính." Tạ Bán Quỷ cũng không quay đầu lại đi vào nha môn, tìm một căn phòng sạch sẽ ngủ một giấc cho đã.
Lão Bàn Tử Cao Thăng chỉ ngồi xổm ở cửa ra vào một đêm không dám chợp mắt, thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chạy đến bên cạnh Tạ Bán Quỷ đã tỉnh ngủ: "Lão đệ, những bộ khoái này đều bái lạy hà bá. Chúng ta có nên cũng đi bái lạy một chút hay không?"
"Đi cầu nó mau ăn thịt ngươi à?" Tạ Bán Quỷ tức giận: "Ngươi nên tiết kiệm sức lực đi! Nếu bái lạy hà bá có ích, còn cần bộ khoái bí nha chúng ta làm cái gì? Đốt hai nén nhang là được rồi, mấy vị chủ quan trước của ngươi cũng không phải chết tha hương rồi."
Tạ Bán Quỷ cởϊ qυầи áo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi đến bờ sông, hoạt động chân cẳng nói: "Ta xuống sông xem thử, các người giúp ta áp trận. Vạn nhất có cái gì không đúng, thì mau cứu ta."
"Ngươi không thể xuống dưới." Một nha dịch chỉ vào Tạ Bán Quỷ cắn răng nghiến lợi nói: "Đều do các ngươi chọc giận hà bá, hà bá gia mới có thể giáng tội. Ngươi không mau cầu xin hà bá gia tha thứ, còn dám xuống sông quấy nhiễu Thần Minh? Ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy mọi người."
Tạ Bán Quỷ lạnh lùng nhìn đối phương liếc: "Ngươi cảm thấy dập đầu mấy cái là có thể bảo vệ bình an cho ngươi, ngươi có thể quỳ ở trên bờ sông dập đầu đến tối, nhìn xem chúng ta ai sẽ chết trước."
Nha dịch kia biết rõ Tạ Bán Quỷ nói sự thật, nhưng một chút hi vọng mơ mơ hồ hồ hoặc có thể nói là may mắn, khiến hắn càng thêm tin tưởng vào sự “tha thứ” của hà bá.
Nha dịch tiến lên một bước vòng qua trước mặt Tạ Bán Quỷ nghiêm giọng quát lớn: "Trở về, bằng không thì đừng trách chúng ta không khách khí."
Tạ Bán Quỷ cười lạnh nói: "Không khách khí thì có thể làm gì?"
"Ta ——" nha dịch nói còn chưa dứt lời, tuyệt hồn trảo của Tạ Bán Quỷ đã kề lên cổ hắn: "Không muốn chết, liền câm miệng cho ta. Ta muốn ngươi chết, tuyệt đối nhanh hơn thứ dưới sông kia!"
Đao của Tạ Bán Quỷ lạnh, lời nói còn lạnh hơn. Lưỡi đao đặt ở trên cổ nha dịch vẻn vẹn chỉ vài nhịp thở, lưỡi kiếm sắc lạnh đã nhiễm lên một tầng máu đỏ.
Tạ Bán Quỷ cười nhạt nhìn nha dịch sợ tới mức hai chân run lên thì xoay người nhảy xuống nước, trong nháy mắt đã không còn chút dấu vết.
Cao Thăng ra hiệu cho lão Tiền đi trấn an những nha dịch kia, vào những lúc bình thường khi hắn làm chủ quan thì hắn luôn bày ra tư thái, dù cho thủ hạ của mình có lỗi cũng phải cố hết sức bảo vệ, nhưng bây giờ hắn không có tâm tình kia. Hy vọng duy nhất chính là Tạ Bán Quỷ mau chạy ra đây.
Đợi hơn nửa ngày, Tạ Bán Quỷ kéo một cỗ thi thể nâng lên: "Giúp một tay, kéo y lên. Đây hẳn là quan giám trảm ngày hôm qua."
"Tại sao lại là y?" Cao Thăng chỉ vào cái xác, mặt bị dọa đến trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.