Chương 16
Nhạc Nhan
21/08/2016
Sau này Ngô Dung chủ động hỏi An Triết có thích Song Vân hay không,
An Triết đương nhiên gật đầu nói thích, Ngô Dung bèn cổ vũ cậu ta chủ
động theo đuổi, chỉ cần Song Vân đồng ý, phu nhân của chàng cũng không
ngăn cản làm gì.
Ngô Dung biết, từ sau đêm tân hôn, Diệp Lăng Vũ vẫn luôn phiền muộn về Song Vân đến phát sầu. Song Vân luôn tận tâm vì nàng, mấy năm nay đã cống hiến cho Khởi Tú các rất nhiều, Diệp Lăng Vũ đương nhiên không thể tùy tiện gả nàng ra ngoài được, nhất định phải tìm cho nàng một người thật tốt.
“Hóa ra là cậu ta.” Diệp Lăng Vũ tỉnh ngộ.
Đêm động phòng hoa chúc, Diệp Lăng Vũ sai Song Vân hầu hạ Ngô Dung tắm rửa, kết quả An Triết không biết từ nơi nào xông ra nói để cậu ta hầu hạ Ngô Dung, Diệp Lăng Vũ còn vì thế mà tức giận. Chắc khi đó trừ việc phải bảo vệ an toàn cho Ngô Dung, An Triết còn không muốn để cho Song Vân hầu hạ Ngô Dung phải không?
Thật sự Diệp Lăng Vũ không thích hạ nhân có tư tình, nhưng…… Đối với An Triết, Song Vân nàng sẽ đồng ý. Nàng thở dài nói: “Song Vân, mấy năm nay em đi theo ta chịu ít khổ, ta rất mong em có một chỗ dựa êm ấm. Nếu em cũng thích cậu ta, ta sẽ chuẩn bị hôn lễ cho hai người.”
Song Vân quỳ xuống trước mặt Diệp Lăng Vũ, trầm mặc một lát mới nói: “Có lẽ mạo phạm tiểu thư nhưng nô tỳ vẫn muốn nói, trước đây thực ra nô tỳ có ý muốn trèo cao, nhưng thời gian qua thấy cô gia toàn tâm toàn ý với tiểu thư, nô tỳ cảm thấy cô gia và tiểu thư như vậy tốt lắm, nô tỳ thật tâm chúc phúc cho hai người. Về phần nô tỳ, tiểu thư ban hôn cho nô tỳ, nô tỳ sẽ cùng An Triết sống thật tốt, mãi mãi không sinh hai lòng, xin tiểu thư yên tâm.”
Diệp Lăng Vũ nhìn Song Vân một hồi lâu, nàng hiểu ý Song Vân, có một người như Ngô Dung ở trước mắt thì làm sao Song Vân có thể yêu thương An Triết đây? Nhưng dù sao Song Vân vẫn là cô gái có cá tính, nếu lúc trước vì không muốn làm thiếp mà tình nguyện thắt cổ thì bây giờ nàng cũng sẽ chọn một quyết định thông minh.
Chỉ cần Diệp Lăng Vũ yêu Ngô Dung ít đi một chút, không chừng nàng sẽ nguyện ý cùng Song Vân chia sẻ Ngô Dung, dù sao với người không yêu nàng cũng sẽ không để ý, để chàng tìm mấy người đàn bà không đứng đắn về làm thiếp, không bằng đem nha hoàn mình tin tưởng cho chàng.
Nhưng bây giờ Diệp Lăng Vũ rất yêu Ngô Dung, Ngô Dung cũng không có ý định nạp thiếp, thu thông phòng, thậm chí đêm qua chàng còn nói, cho dù nàng mang thai bọn họ cũng không phân phòng ngủ, phụ nữ có thai cần được chăm sóc cẩn thận, buổi tối nếu không ở bên, chàng sẽ không yên tâm được.
Nhớ tới Ngô Dung ôn nhu săn sóc, Diệp Lăng Vũ mỉm cười.
Để nàng ích kỷ một chút đi. Hạnh phúc là của chính mình, nếu chắp tay dâng cho người khác thì đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên đời.
Vậy nên nàng nói: “được, cứ quyết định vậy đi, ta làm chủ hôn cho em và An Triết. Ta sẽ cho em một phần hồi môn thật lớn, cho em một đám cưới thật vui vẻ, ta cũng không thể để Thái quý phi bên kia xem thường.”
Song Vân nặng nề dập đầu lạy ba cái trước mặt Diệp Lăng Vũ, từng giọt nước mắt rơi trên nền đất. Từ giờ trở đi, nàng sẽ dứt bỏ vĩnh viễn thứ tình cảm khó nói với cô gia.
Càng nhiều tháng bụng Diệp Lăng Vũ càng lớn, lớn hơn phụ nữ có thai bình thường rất nhiều khiến Ngô Dung nhìn thôi đã thấy sợ hãi.
Lão đại phu cách vài ngày lại qua bắt mạch cho Diệp Lăng Vũ một lần, nói: “Tôn phu nhân mang song bào thai!”
Song bào thai?!
Ngô Dung đầu tiên là kinh ngạc, vui sướng, nhưng sau cùng lại lo lắng.
Y thuật thời này khá lạc hậu, mà sinh đẻ dễ gặp nhiều nguy hiểm lại không thể mổ được, tình huống một thi hai mệnh đã quá quen thuộc rồi.
Từ đó trở đi, trừ khi có việc quan trọng phải ra ngoài, phần lớn thời gian Ngô Dung đều ở nhà chăm sóc Diệp Lăng Vũ, đỡ nàng đi lại hoạt động thật nhiều. Phải có sức khỏe thật tốt mới có thể chống đỡ được cả quá trình sinh nở gian nan.
Gần đến ngày Diệp Lăng Vũ sinh, trong nhà đón một vị khách không mời mà đến — đạo sĩ Phương Trọng Bạch.
Phương Trọng Bạch là đệ tử cuối cùng của quốc sư Triệu Nguyên, lại là con trai của công chúa, xuất thân cao quý, cũng có tiếng ở kinh thành.
Phương Trọng Bạch tới gặp riêng Diệp Lăng Vũ. Hắn hỏi Diệp Lăng Vũ thời kì thụ thai, ngày sinh dự tính, bấm đốt ngón tay nửa ngày ra vẻ thần bí.
Diệp Lăng Vũ lo lắng không yên.
Còn Ngô Dung có dự cảm điềm xấu.
Ngô Dung mời Phương Trọng Bạch đến thư phòng, trực tiếp hỏi: “Hoàng thượng sai ngươi tới?”
Phương Trọng Bạch gật đầu, nói: “Mấy đêm trước ta xem thiên tượng phát hiện tân đế tinh nhấp nháy hiện ra, nếu đoán không sai thì người đã ứng trong bụng tôn phu nhân.”
Ngô Dung cũng không bài xích mấy dạng bói toán thời cổ đại, bởi sau này dù khoa học kỹ thuật phát triển thì mọi người vẫn thích chọn ngày hoàng đạo để hành sự còn gì. Nhưng lúc này chàng chỉ cảm thấy vớ vẩn.
“Nói vậy là muốn đưa một nhà chúng ta lên đoạn đầu đài sao? Đế tinh thì phải ứng trong hoàng cung, phải là con của hoàng đế, liên quan gì tới chúng ta?”
Phương Trọng Bạch thở dài, Hứa Anh còn trong bụng Giản Hề chưa sinh ra, người phụ nữ trong lòng Hoắc Thuần không biết khi nào mới lớn lên, ai biết còn phải chờ bao lâu mới có thể đợi đến lúc hoàng đế có đứa nhỏ?
Hoắc Thuần đã đăng cơ, hắn có thể không lập hoàng hậu nhưng hắn không thể không lập thái tử. Hắn có thể kiên trì ba năm năm năm, nhưng không thể lâu hơn nữa, ngày nào quốc gia còn chưa có thái tử thì ngày đó lòng dân cũng chưa yên.
Ngô Dung cũng hiểu được đạo lý này.
Ngô Dung cảm thấy vận mệnh đúng là rất vô thường. Lúc trước Ngô Dung bị xoá tên khỏi hoàng thất, mà giờ con của chàng lại bị đưa vào hoàng cung làm thái tử của một quốc gia?
Càng không thể hiểu nổi, con của chàng là song sinh, vậy đâu mới là chân mệnh Thiên Tử?
Phương Trọng Bạch cười thần bí nói: “Chờ đứa bé sinh ra ngươi tự nhiên sẽ biết, không cần lo lắng làm gì.”
Sau 10 tháng mang thai cũng đến ngày sinh nở, Diệp Lăng Vũ trải qua quãng thời gian đau đớn, đến rạng sáng ngày hôm sau thuận lợi sinh được hai đứa bé – thai long phượng, ca ca cùng muội muội.
Nhìn con trai con gái, Ngô Dung bất đắc dĩ cười khổ. Rốt cục chàng đã hiểu được lời Phương Trọng Bạch nói, Hoắc Thuần muốn mang con mình đi thật rồi.
Đối với chuyện này Diệp Lăng Vũ cũng không ầm ĩ khóc lóc gì cả, tuy đau lòng khó chịu nhưng nàng cũng biết nàng và Ngô Dung đều không thể chống lại hoàng quyền.
Diệp Lăng Vũ chỉ nói với người nhà họ Diệp là nàng sinh một bé gái, lấy tên Diệp Khởi Toàn.
Hai năm sau Diệp Lăng Vũ lại thuận lợi sinh một bé trai, nhà họ Diệp cuối cùng đã có người thừa kế danh chính ngôn thuận, lấy tên Diệp Hi Quang.
Mà lúc này con trai trưởng của Ngô Dung và Diệp Lăng Vũ được hoàng đế nuôi dưỡng trong thâm cung ban tên là Hoắc Duy, nói với bên ngoài là do một tiểu cung nữ sinh, chờ thời cơ thích hợp lập làm hoàng tử.
Đến khi Diệp Lăng Vũ sinh đứa thứ ba Hoắc Duy đã bảy tuổi, được hoàng đế Hoắc Thuần lập làm hoàng thái tử, cùng lúc đó hoàng cung nghênh đón hoàng hậu Đặng Như Nguyệt còn nhỏ hơn cả Hoắc Duy. Hoàng gia như vậy thật sự là hiếm thấy.
Diệp Lăng Vũ cũng không biết xúc cảm trong lòng ra sao nữa. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến con ruột của mình sẽ có một ngày thành thái tử.
Nàng nói với Ngô Dung: “Phu quân, hóa ra chàng mới chính là quý nhân trong cuộc đời của thiếp.”
Ngô Dung biết, từ sau đêm tân hôn, Diệp Lăng Vũ vẫn luôn phiền muộn về Song Vân đến phát sầu. Song Vân luôn tận tâm vì nàng, mấy năm nay đã cống hiến cho Khởi Tú các rất nhiều, Diệp Lăng Vũ đương nhiên không thể tùy tiện gả nàng ra ngoài được, nhất định phải tìm cho nàng một người thật tốt.
“Hóa ra là cậu ta.” Diệp Lăng Vũ tỉnh ngộ.
Đêm động phòng hoa chúc, Diệp Lăng Vũ sai Song Vân hầu hạ Ngô Dung tắm rửa, kết quả An Triết không biết từ nơi nào xông ra nói để cậu ta hầu hạ Ngô Dung, Diệp Lăng Vũ còn vì thế mà tức giận. Chắc khi đó trừ việc phải bảo vệ an toàn cho Ngô Dung, An Triết còn không muốn để cho Song Vân hầu hạ Ngô Dung phải không?
Thật sự Diệp Lăng Vũ không thích hạ nhân có tư tình, nhưng…… Đối với An Triết, Song Vân nàng sẽ đồng ý. Nàng thở dài nói: “Song Vân, mấy năm nay em đi theo ta chịu ít khổ, ta rất mong em có một chỗ dựa êm ấm. Nếu em cũng thích cậu ta, ta sẽ chuẩn bị hôn lễ cho hai người.”
Song Vân quỳ xuống trước mặt Diệp Lăng Vũ, trầm mặc một lát mới nói: “Có lẽ mạo phạm tiểu thư nhưng nô tỳ vẫn muốn nói, trước đây thực ra nô tỳ có ý muốn trèo cao, nhưng thời gian qua thấy cô gia toàn tâm toàn ý với tiểu thư, nô tỳ cảm thấy cô gia và tiểu thư như vậy tốt lắm, nô tỳ thật tâm chúc phúc cho hai người. Về phần nô tỳ, tiểu thư ban hôn cho nô tỳ, nô tỳ sẽ cùng An Triết sống thật tốt, mãi mãi không sinh hai lòng, xin tiểu thư yên tâm.”
Diệp Lăng Vũ nhìn Song Vân một hồi lâu, nàng hiểu ý Song Vân, có một người như Ngô Dung ở trước mắt thì làm sao Song Vân có thể yêu thương An Triết đây? Nhưng dù sao Song Vân vẫn là cô gái có cá tính, nếu lúc trước vì không muốn làm thiếp mà tình nguyện thắt cổ thì bây giờ nàng cũng sẽ chọn một quyết định thông minh.
Chỉ cần Diệp Lăng Vũ yêu Ngô Dung ít đi một chút, không chừng nàng sẽ nguyện ý cùng Song Vân chia sẻ Ngô Dung, dù sao với người không yêu nàng cũng sẽ không để ý, để chàng tìm mấy người đàn bà không đứng đắn về làm thiếp, không bằng đem nha hoàn mình tin tưởng cho chàng.
Nhưng bây giờ Diệp Lăng Vũ rất yêu Ngô Dung, Ngô Dung cũng không có ý định nạp thiếp, thu thông phòng, thậm chí đêm qua chàng còn nói, cho dù nàng mang thai bọn họ cũng không phân phòng ngủ, phụ nữ có thai cần được chăm sóc cẩn thận, buổi tối nếu không ở bên, chàng sẽ không yên tâm được.
Nhớ tới Ngô Dung ôn nhu săn sóc, Diệp Lăng Vũ mỉm cười.
Để nàng ích kỷ một chút đi. Hạnh phúc là của chính mình, nếu chắp tay dâng cho người khác thì đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên đời.
Vậy nên nàng nói: “được, cứ quyết định vậy đi, ta làm chủ hôn cho em và An Triết. Ta sẽ cho em một phần hồi môn thật lớn, cho em một đám cưới thật vui vẻ, ta cũng không thể để Thái quý phi bên kia xem thường.”
Song Vân nặng nề dập đầu lạy ba cái trước mặt Diệp Lăng Vũ, từng giọt nước mắt rơi trên nền đất. Từ giờ trở đi, nàng sẽ dứt bỏ vĩnh viễn thứ tình cảm khó nói với cô gia.
Càng nhiều tháng bụng Diệp Lăng Vũ càng lớn, lớn hơn phụ nữ có thai bình thường rất nhiều khiến Ngô Dung nhìn thôi đã thấy sợ hãi.
Lão đại phu cách vài ngày lại qua bắt mạch cho Diệp Lăng Vũ một lần, nói: “Tôn phu nhân mang song bào thai!”
Song bào thai?!
Ngô Dung đầu tiên là kinh ngạc, vui sướng, nhưng sau cùng lại lo lắng.
Y thuật thời này khá lạc hậu, mà sinh đẻ dễ gặp nhiều nguy hiểm lại không thể mổ được, tình huống một thi hai mệnh đã quá quen thuộc rồi.
Từ đó trở đi, trừ khi có việc quan trọng phải ra ngoài, phần lớn thời gian Ngô Dung đều ở nhà chăm sóc Diệp Lăng Vũ, đỡ nàng đi lại hoạt động thật nhiều. Phải có sức khỏe thật tốt mới có thể chống đỡ được cả quá trình sinh nở gian nan.
Gần đến ngày Diệp Lăng Vũ sinh, trong nhà đón một vị khách không mời mà đến — đạo sĩ Phương Trọng Bạch.
Phương Trọng Bạch là đệ tử cuối cùng của quốc sư Triệu Nguyên, lại là con trai của công chúa, xuất thân cao quý, cũng có tiếng ở kinh thành.
Phương Trọng Bạch tới gặp riêng Diệp Lăng Vũ. Hắn hỏi Diệp Lăng Vũ thời kì thụ thai, ngày sinh dự tính, bấm đốt ngón tay nửa ngày ra vẻ thần bí.
Diệp Lăng Vũ lo lắng không yên.
Còn Ngô Dung có dự cảm điềm xấu.
Ngô Dung mời Phương Trọng Bạch đến thư phòng, trực tiếp hỏi: “Hoàng thượng sai ngươi tới?”
Phương Trọng Bạch gật đầu, nói: “Mấy đêm trước ta xem thiên tượng phát hiện tân đế tinh nhấp nháy hiện ra, nếu đoán không sai thì người đã ứng trong bụng tôn phu nhân.”
Ngô Dung cũng không bài xích mấy dạng bói toán thời cổ đại, bởi sau này dù khoa học kỹ thuật phát triển thì mọi người vẫn thích chọn ngày hoàng đạo để hành sự còn gì. Nhưng lúc này chàng chỉ cảm thấy vớ vẩn.
“Nói vậy là muốn đưa một nhà chúng ta lên đoạn đầu đài sao? Đế tinh thì phải ứng trong hoàng cung, phải là con của hoàng đế, liên quan gì tới chúng ta?”
Phương Trọng Bạch thở dài, Hứa Anh còn trong bụng Giản Hề chưa sinh ra, người phụ nữ trong lòng Hoắc Thuần không biết khi nào mới lớn lên, ai biết còn phải chờ bao lâu mới có thể đợi đến lúc hoàng đế có đứa nhỏ?
Hoắc Thuần đã đăng cơ, hắn có thể không lập hoàng hậu nhưng hắn không thể không lập thái tử. Hắn có thể kiên trì ba năm năm năm, nhưng không thể lâu hơn nữa, ngày nào quốc gia còn chưa có thái tử thì ngày đó lòng dân cũng chưa yên.
Ngô Dung cũng hiểu được đạo lý này.
Ngô Dung cảm thấy vận mệnh đúng là rất vô thường. Lúc trước Ngô Dung bị xoá tên khỏi hoàng thất, mà giờ con của chàng lại bị đưa vào hoàng cung làm thái tử của một quốc gia?
Càng không thể hiểu nổi, con của chàng là song sinh, vậy đâu mới là chân mệnh Thiên Tử?
Phương Trọng Bạch cười thần bí nói: “Chờ đứa bé sinh ra ngươi tự nhiên sẽ biết, không cần lo lắng làm gì.”
Sau 10 tháng mang thai cũng đến ngày sinh nở, Diệp Lăng Vũ trải qua quãng thời gian đau đớn, đến rạng sáng ngày hôm sau thuận lợi sinh được hai đứa bé – thai long phượng, ca ca cùng muội muội.
Nhìn con trai con gái, Ngô Dung bất đắc dĩ cười khổ. Rốt cục chàng đã hiểu được lời Phương Trọng Bạch nói, Hoắc Thuần muốn mang con mình đi thật rồi.
Đối với chuyện này Diệp Lăng Vũ cũng không ầm ĩ khóc lóc gì cả, tuy đau lòng khó chịu nhưng nàng cũng biết nàng và Ngô Dung đều không thể chống lại hoàng quyền.
Diệp Lăng Vũ chỉ nói với người nhà họ Diệp là nàng sinh một bé gái, lấy tên Diệp Khởi Toàn.
Hai năm sau Diệp Lăng Vũ lại thuận lợi sinh một bé trai, nhà họ Diệp cuối cùng đã có người thừa kế danh chính ngôn thuận, lấy tên Diệp Hi Quang.
Mà lúc này con trai trưởng của Ngô Dung và Diệp Lăng Vũ được hoàng đế nuôi dưỡng trong thâm cung ban tên là Hoắc Duy, nói với bên ngoài là do một tiểu cung nữ sinh, chờ thời cơ thích hợp lập làm hoàng tử.
Đến khi Diệp Lăng Vũ sinh đứa thứ ba Hoắc Duy đã bảy tuổi, được hoàng đế Hoắc Thuần lập làm hoàng thái tử, cùng lúc đó hoàng cung nghênh đón hoàng hậu Đặng Như Nguyệt còn nhỏ hơn cả Hoắc Duy. Hoàng gia như vậy thật sự là hiếm thấy.
Diệp Lăng Vũ cũng không biết xúc cảm trong lòng ra sao nữa. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến con ruột của mình sẽ có một ngày thành thái tử.
Nàng nói với Ngô Dung: “Phu quân, hóa ra chàng mới chính là quý nhân trong cuộc đời của thiếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.