Chương 20: Bị nhốt trong khách sạn 1
Chớ Nói Mộng Hồn Xa
04/12/2020
"Nhưng Ngô Quỳnh lại không như thế, vẻ mặt của cậu ta nửa ngờ nửa tin, tựa như hơi tin tưởng lời nói của Từ Chân.
“Anh Hạo, hay là bây giờ chúng ta ở đây đợi xem, nghe xem họ nói như thế nào. Em cũng cảm thấy khách sạn này khiến cho người ta sợ hãi.
Ở bên kia, Tô Bạch đang miêu tả lại chi tiết sự việc cậu vừa trải qua cho mọi người nghe. Sau khi Lưu Mộng Tuyết nghe xong toàn thân lập tức run rẩy, nhỏ giọng khóc lóc. Sắc mặt của những nam sinh khác cũng trở nên nghiêm trọng. Ở trong lòng họ Tô Bạch luôn luôn là một người lãnh đạo chững chạc, cũng vô cùng có sức kêu gọi. Vậy nên mọi người đều tin tưởng cậu ta sẽ không bịa ra những lời như vậy để gạt mọi người, hơn nữa theo những miêu tả trước đó của đám người Từ Chân, tất cả đã khiến nhóm học sinh tin thật sự có ma quỷ lộng hành trong khách sạn.
Lữ Thanh không khỏi quan sát Tô Bạch một lần nữa. Hắn và Chu Oánh là nhân vật duy nhất đến tận bây giờ gặp phải lệ quỷ mà vẫn may mắn còn sống sót ngoại trừ nhóm mình ra.
Từ Chân cũng đánh giá Tô Bạch rất cao giống hắn: “Cậu ta không hề bỏ rơi bạn dù đứng trước cửa ải sinh tử, quả là rất hiếm hoi!”
Trong mấy nhiệm vụ đã thực hiện, anh ta đã từng gặp không ít người vì mạng sống mà vứt bỏ bạn, người yêu, thậm chí là người thân ở trước mặt quỷ hồn.
A Khải thì vỗ mạnh Tô Bạch: “Anh bạn rất có bản lĩnh! Đây mới là người đàn ông chân chính!”
Chu Oánh ở bên cạnh ôm lấy Tô Bạch với tấm lòng tràn đầy cảm kích: “Cám ơn cậu, nếu cậu không kéo mình chạy thì mình đã…”
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, nên nhớ tới cảnh kinh khủng vừa rồi lập tức khóc lóc sợ hãi.
Hà Tâm Mỹ thấy hai cô gái đều rất sợ hãi, lập tức tiến lên dỗ dành: “Không sao rồi, trước đó chị cũng gặp phải nữ quỷ, may mà có bọn họ, chị mới có thể tránh được một kiếp. Chỉ cần chúng ta tập hợp ở chung một chỗ, thì nhất định sẽ vượt qua nguy cơ lần này!”
Lúc này mọi người chia làm hai phe, Từ Chân, Lữ Thanh, A Khải, Hà Tâm Mỹ cùng với bảy học sinh hợp thành một phe, còn Lưu Hạo, Ngô Quỳnh, Mã Cần (Trương Hàm chưa có mặt) lại cho rằng đám người Lữ Thanh cố ý lừa bịp.
Không nghe lời khuyên can của đám người Lữ Thanh, ba người này lập tức rời khỏi nhà ăn. Lữ Thanh thở dài một hơi, hắn định nói gì đó, nhưng lại bị Từ Chân kéo lại. Anh ta lắc đầu ý bảo Lữ Thanh đừng làm chuyện vô ích nữa. Là dân thâm niên có kinh nghiệm, không lý nào anh ta lại chưa từng tham gia loại nhiệm vụ này được, nên đối với người không tin chuyện ma quỷ thì mình đành theo nguyên tắc cứu được thì cứu. Theo anh ta thấy, những kẻ tới lúc này rồi mà vẫn không ý thức được có nguy hiểm thì chỉ là một đám ngu xuẩn.
Loại người ngu xuẩn này chỉ gây cản trở cho nhiệm vụ mà thôi, cứ để họ chết quách cho rồi. Kẻ Phá Mộng có thể sống đến bây giờ thì đã quen với cái chết từ lâu rồi, với họ thì mấy mạng người xa lạ không là gì cả.
“Nếu mọi người tin vào sự tồn tại của lệ quỷ thì tôi sẽ nói thật cho mọi người biết. Ba người chúng tôi chuyên giải quyết những sự kiện tâm linh ma quái.” Từ Chân chỉ vào Lữ Thanh và A Khải ở sau lưng mình: “Lần này chúng tôi đến đây là để giải quyết con lệ quỷ trong khách sạn.”
Từ Chân bịa ra chuyện này chứ không nói cho những người khác biết lệ quỷ đã ngụy trang thành du khách, là vì anh ta sợ sẽ làm cho những người khác hoảng sợ.
“Ba người là đạo sĩ trừ tà, có thể giết chết lệ quỷ ư?” Tôn Tư hỏi với vẻ sùng bái.
“Cách thức cụ thể thì chúng tôi không thể tiết lộ. Xin đừng ngắt lời của tôi, bây giờ thời gian rất gấp, để bạn của tôi tranh thủ giải thích cho mọi người hiểu.” Dứt lời, Từ Chân nhìn về phía Lữ Thanh, ý bảo hắn và A Khải cùng giải thích. Lữ Thanh ngây ra một lúc, sau đó mới sực hiểu và nhìn về phía Từ Chân với vẻ cảm kích.
Từ Chân muốn rèn luyện mình, để mình nhanh chóng phát triển trong lúc làm nhiệm vụ.
Lữ Thanh cấp tốc sắp xếp lại thông tin trong đầu rồi nói: “Con lệ quỷ kia đã giết chết năm vị du khách rồi! Đầu tiên là đôi tình nhân ở phòng 610, họ vào phòng chưa được bao lâu đã bị lệ quỷ giết chết.”
Không biết A Khải moi ở đâu ra một cái bút và tờ giấy, vừa nghe vừa nhanh chóng ghi chép.
“Người thứ hai bị giết hại là cô bạn Hứa Điềm của các cô cậu. Dựa vào thông tin mà mọi người cung cấp thì chắc là cô ấy tử vong trước 12 giờ 10.”
“Người thứ ba bị giết hại là bạn của chúng tôi, lão Đào. Trong lúc chúng tôi đến hiện trường bơi Hứa Điềm gặp chuyện thì đã bị lệ quỷ truy sát, Lão Đào đã bất hạnh hy sinh lúc 13 giờ 26.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
"
“Anh Hạo, hay là bây giờ chúng ta ở đây đợi xem, nghe xem họ nói như thế nào. Em cũng cảm thấy khách sạn này khiến cho người ta sợ hãi.
Ở bên kia, Tô Bạch đang miêu tả lại chi tiết sự việc cậu vừa trải qua cho mọi người nghe. Sau khi Lưu Mộng Tuyết nghe xong toàn thân lập tức run rẩy, nhỏ giọng khóc lóc. Sắc mặt của những nam sinh khác cũng trở nên nghiêm trọng. Ở trong lòng họ Tô Bạch luôn luôn là một người lãnh đạo chững chạc, cũng vô cùng có sức kêu gọi. Vậy nên mọi người đều tin tưởng cậu ta sẽ không bịa ra những lời như vậy để gạt mọi người, hơn nữa theo những miêu tả trước đó của đám người Từ Chân, tất cả đã khiến nhóm học sinh tin thật sự có ma quỷ lộng hành trong khách sạn.
Lữ Thanh không khỏi quan sát Tô Bạch một lần nữa. Hắn và Chu Oánh là nhân vật duy nhất đến tận bây giờ gặp phải lệ quỷ mà vẫn may mắn còn sống sót ngoại trừ nhóm mình ra.
Từ Chân cũng đánh giá Tô Bạch rất cao giống hắn: “Cậu ta không hề bỏ rơi bạn dù đứng trước cửa ải sinh tử, quả là rất hiếm hoi!”
Trong mấy nhiệm vụ đã thực hiện, anh ta đã từng gặp không ít người vì mạng sống mà vứt bỏ bạn, người yêu, thậm chí là người thân ở trước mặt quỷ hồn.
A Khải thì vỗ mạnh Tô Bạch: “Anh bạn rất có bản lĩnh! Đây mới là người đàn ông chân chính!”
Chu Oánh ở bên cạnh ôm lấy Tô Bạch với tấm lòng tràn đầy cảm kích: “Cám ơn cậu, nếu cậu không kéo mình chạy thì mình đã…”
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, nên nhớ tới cảnh kinh khủng vừa rồi lập tức khóc lóc sợ hãi.
Hà Tâm Mỹ thấy hai cô gái đều rất sợ hãi, lập tức tiến lên dỗ dành: “Không sao rồi, trước đó chị cũng gặp phải nữ quỷ, may mà có bọn họ, chị mới có thể tránh được một kiếp. Chỉ cần chúng ta tập hợp ở chung một chỗ, thì nhất định sẽ vượt qua nguy cơ lần này!”
Lúc này mọi người chia làm hai phe, Từ Chân, Lữ Thanh, A Khải, Hà Tâm Mỹ cùng với bảy học sinh hợp thành một phe, còn Lưu Hạo, Ngô Quỳnh, Mã Cần (Trương Hàm chưa có mặt) lại cho rằng đám người Lữ Thanh cố ý lừa bịp.
Không nghe lời khuyên can của đám người Lữ Thanh, ba người này lập tức rời khỏi nhà ăn. Lữ Thanh thở dài một hơi, hắn định nói gì đó, nhưng lại bị Từ Chân kéo lại. Anh ta lắc đầu ý bảo Lữ Thanh đừng làm chuyện vô ích nữa. Là dân thâm niên có kinh nghiệm, không lý nào anh ta lại chưa từng tham gia loại nhiệm vụ này được, nên đối với người không tin chuyện ma quỷ thì mình đành theo nguyên tắc cứu được thì cứu. Theo anh ta thấy, những kẻ tới lúc này rồi mà vẫn không ý thức được có nguy hiểm thì chỉ là một đám ngu xuẩn.
Loại người ngu xuẩn này chỉ gây cản trở cho nhiệm vụ mà thôi, cứ để họ chết quách cho rồi. Kẻ Phá Mộng có thể sống đến bây giờ thì đã quen với cái chết từ lâu rồi, với họ thì mấy mạng người xa lạ không là gì cả.
“Nếu mọi người tin vào sự tồn tại của lệ quỷ thì tôi sẽ nói thật cho mọi người biết. Ba người chúng tôi chuyên giải quyết những sự kiện tâm linh ma quái.” Từ Chân chỉ vào Lữ Thanh và A Khải ở sau lưng mình: “Lần này chúng tôi đến đây là để giải quyết con lệ quỷ trong khách sạn.”
Từ Chân bịa ra chuyện này chứ không nói cho những người khác biết lệ quỷ đã ngụy trang thành du khách, là vì anh ta sợ sẽ làm cho những người khác hoảng sợ.
“Ba người là đạo sĩ trừ tà, có thể giết chết lệ quỷ ư?” Tôn Tư hỏi với vẻ sùng bái.
“Cách thức cụ thể thì chúng tôi không thể tiết lộ. Xin đừng ngắt lời của tôi, bây giờ thời gian rất gấp, để bạn của tôi tranh thủ giải thích cho mọi người hiểu.” Dứt lời, Từ Chân nhìn về phía Lữ Thanh, ý bảo hắn và A Khải cùng giải thích. Lữ Thanh ngây ra một lúc, sau đó mới sực hiểu và nhìn về phía Từ Chân với vẻ cảm kích.
Từ Chân muốn rèn luyện mình, để mình nhanh chóng phát triển trong lúc làm nhiệm vụ.
Lữ Thanh cấp tốc sắp xếp lại thông tin trong đầu rồi nói: “Con lệ quỷ kia đã giết chết năm vị du khách rồi! Đầu tiên là đôi tình nhân ở phòng 610, họ vào phòng chưa được bao lâu đã bị lệ quỷ giết chết.”
Không biết A Khải moi ở đâu ra một cái bút và tờ giấy, vừa nghe vừa nhanh chóng ghi chép.
“Người thứ hai bị giết hại là cô bạn Hứa Điềm của các cô cậu. Dựa vào thông tin mà mọi người cung cấp thì chắc là cô ấy tử vong trước 12 giờ 10.”
“Người thứ ba bị giết hại là bạn của chúng tôi, lão Đào. Trong lúc chúng tôi đến hiện trường bơi Hứa Điềm gặp chuyện thì đã bị lệ quỷ truy sát, Lão Đào đã bất hạnh hy sinh lúc 13 giờ 26.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.