Chương 47: Nghi Ngờ Chồng Chất 1
Chớ Nói Mộng Hồn Xa
28/02/2023
Hàng Quang: “Tôi tán thành với ý kiến của Phạm Hoàn!”
Lý Văn Kiều cũng gật đầu theo. Đường Thi Vũ và chồng Ngụy Miện thì không nói gì, luôn giữ im lặng từ đầu tới cuối.
Sau khi Lữ Thanh nghe phân tích của mọi người xong thì mới mở miệng nói: “Bây giờ vẫn chưa thể nói chắc được. Sau khi chúng ta tới thôn chỉ tiếp xúc với nhà trưởng thôn, những nơi khác còn cần tìm hiểu thêm. Nhưng mọi người nói cũng không sai, trưởng thôn và nhiệm vụ lần này nhất định có liên quan với nhau. Ngụy Miện, Đường Thi Vũ, hai người có gì muốn nói không?”
Trong nhiệm vụ đầu tiên, Lữ Thanh đã từng được Từ Chân trợ giúp, nên cũng hiểu rõ chắc chắn phải rèn luyện người mới, không thể để họ quá lệ thuộc vào người cũ được.
Nghe Lữ Thanh hỏi vậy, hai người đều lấy làm kinh ngạc. Ngụy Miện ngây ra một lúc mà vẫn không biết phải nói cái gì.
“Tôi cảm thấy đội trưởng nói rất đúng. Tuy trưởng thôn là đối tượng hoài nghi chính, nhưng chúng ta cũng nên bắt đầu điều tra từ những người khác trong thôn.” Đường Thi Vũ cất tiếng phá tan sự lặng im.
Lữ Thanh gật đầu: “Thi Vũ nói đúng. Nhưng chúng ta là người ngoài, nếu vừa bắt đầu đã đi thẳng vào vấn đề thì khó tránh khỏi đường đột, có thể sẽ khiến người ở đây nghi ngờ! Cho nên, tiếp theo chúng ta phải cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với dân ở đây, tranh thủ moi ra tin tức hữu dụng. Tôi phân nhóm như thế này: Tôi, Đường Thi Vũ và Ngụy Miện làm một nhóm. Phạm Hoàn, Hàng Quang, Dương Đình và Lý Văn Kiều là một nhóm. Mọi người ghi nhớ kỹ: Tuy thời gian khá gấp rút, nhưng an toàn luôn là số một! Hai người nam phải bảo vệ cho người nữ trong đội mình. Nếu như có gì đó không ổn thì nhất định phải nhanh chóng rút lui!”
Lữ Thanh phân nhóm vô cùng công bằng, những người khác cũng không có ý kiến gì. Trong lòng hai người mới thì mang đầy cảm kích với kết quả phân nhóm này. Có Lữ Thanh trong đội sẽ cho người ta có cảm giác an toàn hơn hẳn.
Vì Lữ Thanh không phân mình vào cùng nhóm nên trong lòng Lý Văn Kiều khá khó chịu. Cô đứng lên đầu tiên, giơ tay ra vặn người, vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ thì bất ngờ phát hiện ra có một đôi mắt vẫn đang dõi theo bọn họ!
“Á! Ma...” Lý Văn Kiều hoảng sợ hét toáng lên. Nhìn theo hướng tay của cô, mọi người cũng phát hiện đôi mắt kia.
“Khà khà khà... Người đẹp, của tui, vợ của tui...” Lúc Lữ Thanh ra mở cửa sổ, Tiền Nhất Vĩ ở ngoài cửa sổ cứ thế mà chui vào.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, hóa ra bên ngoài cửa sổ là người sống chứ không phải là quỷ hồn.
“Nhất Vĩ! Mày đang làm cái gì đấy?” Tiền Vệ Quốc nghe phong thanh chạy đến thì vừa sợ vừa giận, ông vội gọi Lý Tố tới rồi kéo thằng con trai ngốc rời khỏi phòng của mấy người Lữ Thanh.
“Khà khà khà, con đi tìm vợ...”
“A Vĩ! Mày nói bậy bạ gì đó! Mau, về với mẹ đi.” Lý Tố lắp bắp.
“Còn không đưa nó đi mau!” Tiền Vệ Quốc bối rối, tức giận quát tháo vài câu.
“Xin lỗi các vị. Đây là con trai Tiền Nhất Vĩ của tôi, đầu óc của nó từ nhỏ đã có chút vấn đề, mọi người đừng để ở trong lòng...” Ông vội vàng xin lỗi nhóm người Lữ Thanh, sợ con trai ngốc nhà mình đắc tội với mấy vi tổ tông này. Mà từ “vợ” trong miệng Tiền Nhất Vĩ, lẫn phản ứng hốt hoảng của Tiền Vệ Quốc và Lý Tố sau khi nghe con trai thốt ra cái từ đó cũng bị đám người Lữ Thanh nhìn ra manh mối.
“Trưởng thôn, không sao đâu. Đồng nghiệp của tôi hơi nhát gan nên chỉ hoảng sợ một chút mà thôi.” Phạm Hoàn vội lên tiếng giảng hòa.
“Không sao không sao, chúng tôi vừa định họp bàn một lát rồi mới nghỉ ngơi. Do tinh thần của nữ đồng nghiệp này khá căng thẳng cho nên mới bị cậu ta dọa sợ một phen.” Lữ Thanh tìm đại một cái cớ, ngay sau đó thì lập tức tiễn Tiền Vệ Quốc đi.
Đợi Tiền Vệ Quốc đi ra, Lữ Thanh đóng cửa lại, rồi nghiêm túc nói với mọi người: “Bây giờ tôi có thể chắc rằng, tân nương đột tử trong nhiệm vụ lần này ở trong nhà trưởng thôn. Mà con ông ta, Tiền Nhất Vĩ, có thể xem là điểm mấu chốt quan trọng!”
Sau khi mọi người trở về phòng thì đều lên giường nằm nghỉ ngơi một lúc. Ở nông thôn đều dùng giường đất thô sơ, Tiền Vệ Quốc và Lý Tố đã sắp xếp giường chiếu ổn thỏa. Nhưng mọi người không có tâm trạng mà chú ý tới, chỉ cởi giày rồi lên giường nằm song song với nhau. Lữ Thanh cho rằng thời gian của nhiệm vụ này coi như dư dả, nên lúc này cần để mọi người nghỉ ngơi thật tốt mới có tinh thần đối mặt với những tình huống tiếp theo. Huống hồ nhiệm vụ vừa mới bắt đầu, chắc chắn phải có một thời kỳ an toàn chuyển tiếp. Mà phòng nam với phòng nữ của các đội viên cách nhau khá gần, gần tới mức chỉ cần nói lớn tiếng một chút là phòng sát vách có thể nghe thấy.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Lý Văn Kiều cũng gật đầu theo. Đường Thi Vũ và chồng Ngụy Miện thì không nói gì, luôn giữ im lặng từ đầu tới cuối.
Sau khi Lữ Thanh nghe phân tích của mọi người xong thì mới mở miệng nói: “Bây giờ vẫn chưa thể nói chắc được. Sau khi chúng ta tới thôn chỉ tiếp xúc với nhà trưởng thôn, những nơi khác còn cần tìm hiểu thêm. Nhưng mọi người nói cũng không sai, trưởng thôn và nhiệm vụ lần này nhất định có liên quan với nhau. Ngụy Miện, Đường Thi Vũ, hai người có gì muốn nói không?”
Trong nhiệm vụ đầu tiên, Lữ Thanh đã từng được Từ Chân trợ giúp, nên cũng hiểu rõ chắc chắn phải rèn luyện người mới, không thể để họ quá lệ thuộc vào người cũ được.
Nghe Lữ Thanh hỏi vậy, hai người đều lấy làm kinh ngạc. Ngụy Miện ngây ra một lúc mà vẫn không biết phải nói cái gì.
“Tôi cảm thấy đội trưởng nói rất đúng. Tuy trưởng thôn là đối tượng hoài nghi chính, nhưng chúng ta cũng nên bắt đầu điều tra từ những người khác trong thôn.” Đường Thi Vũ cất tiếng phá tan sự lặng im.
Lữ Thanh gật đầu: “Thi Vũ nói đúng. Nhưng chúng ta là người ngoài, nếu vừa bắt đầu đã đi thẳng vào vấn đề thì khó tránh khỏi đường đột, có thể sẽ khiến người ở đây nghi ngờ! Cho nên, tiếp theo chúng ta phải cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với dân ở đây, tranh thủ moi ra tin tức hữu dụng. Tôi phân nhóm như thế này: Tôi, Đường Thi Vũ và Ngụy Miện làm một nhóm. Phạm Hoàn, Hàng Quang, Dương Đình và Lý Văn Kiều là một nhóm. Mọi người ghi nhớ kỹ: Tuy thời gian khá gấp rút, nhưng an toàn luôn là số một! Hai người nam phải bảo vệ cho người nữ trong đội mình. Nếu như có gì đó không ổn thì nhất định phải nhanh chóng rút lui!”
Lữ Thanh phân nhóm vô cùng công bằng, những người khác cũng không có ý kiến gì. Trong lòng hai người mới thì mang đầy cảm kích với kết quả phân nhóm này. Có Lữ Thanh trong đội sẽ cho người ta có cảm giác an toàn hơn hẳn.
Vì Lữ Thanh không phân mình vào cùng nhóm nên trong lòng Lý Văn Kiều khá khó chịu. Cô đứng lên đầu tiên, giơ tay ra vặn người, vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ thì bất ngờ phát hiện ra có một đôi mắt vẫn đang dõi theo bọn họ!
“Á! Ma...” Lý Văn Kiều hoảng sợ hét toáng lên. Nhìn theo hướng tay của cô, mọi người cũng phát hiện đôi mắt kia.
“Khà khà khà... Người đẹp, của tui, vợ của tui...” Lúc Lữ Thanh ra mở cửa sổ, Tiền Nhất Vĩ ở ngoài cửa sổ cứ thế mà chui vào.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, hóa ra bên ngoài cửa sổ là người sống chứ không phải là quỷ hồn.
“Nhất Vĩ! Mày đang làm cái gì đấy?” Tiền Vệ Quốc nghe phong thanh chạy đến thì vừa sợ vừa giận, ông vội gọi Lý Tố tới rồi kéo thằng con trai ngốc rời khỏi phòng của mấy người Lữ Thanh.
“Khà khà khà, con đi tìm vợ...”
“A Vĩ! Mày nói bậy bạ gì đó! Mau, về với mẹ đi.” Lý Tố lắp bắp.
“Còn không đưa nó đi mau!” Tiền Vệ Quốc bối rối, tức giận quát tháo vài câu.
“Xin lỗi các vị. Đây là con trai Tiền Nhất Vĩ của tôi, đầu óc của nó từ nhỏ đã có chút vấn đề, mọi người đừng để ở trong lòng...” Ông vội vàng xin lỗi nhóm người Lữ Thanh, sợ con trai ngốc nhà mình đắc tội với mấy vi tổ tông này. Mà từ “vợ” trong miệng Tiền Nhất Vĩ, lẫn phản ứng hốt hoảng của Tiền Vệ Quốc và Lý Tố sau khi nghe con trai thốt ra cái từ đó cũng bị đám người Lữ Thanh nhìn ra manh mối.
“Trưởng thôn, không sao đâu. Đồng nghiệp của tôi hơi nhát gan nên chỉ hoảng sợ một chút mà thôi.” Phạm Hoàn vội lên tiếng giảng hòa.
“Không sao không sao, chúng tôi vừa định họp bàn một lát rồi mới nghỉ ngơi. Do tinh thần của nữ đồng nghiệp này khá căng thẳng cho nên mới bị cậu ta dọa sợ một phen.” Lữ Thanh tìm đại một cái cớ, ngay sau đó thì lập tức tiễn Tiền Vệ Quốc đi.
Đợi Tiền Vệ Quốc đi ra, Lữ Thanh đóng cửa lại, rồi nghiêm túc nói với mọi người: “Bây giờ tôi có thể chắc rằng, tân nương đột tử trong nhiệm vụ lần này ở trong nhà trưởng thôn. Mà con ông ta, Tiền Nhất Vĩ, có thể xem là điểm mấu chốt quan trọng!”
Sau khi mọi người trở về phòng thì đều lên giường nằm nghỉ ngơi một lúc. Ở nông thôn đều dùng giường đất thô sơ, Tiền Vệ Quốc và Lý Tố đã sắp xếp giường chiếu ổn thỏa. Nhưng mọi người không có tâm trạng mà chú ý tới, chỉ cởi giày rồi lên giường nằm song song với nhau. Lữ Thanh cho rằng thời gian của nhiệm vụ này coi như dư dả, nên lúc này cần để mọi người nghỉ ngơi thật tốt mới có tinh thần đối mặt với những tình huống tiếp theo. Huống hồ nhiệm vụ vừa mới bắt đầu, chắc chắn phải có một thời kỳ an toàn chuyển tiếp. Mà phòng nam với phòng nữ của các đội viên cách nhau khá gần, gần tới mức chỉ cần nói lớn tiếng một chút là phòng sát vách có thể nghe thấy.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.