Chương 8: Trao đổi kinh nghiệm 2
Chớ Nói Mộng Hồn Xa
21/09/2020
"Từ Chân hài lòng, gật đầu nói: “Khá lắm! theo tình huống hiện tại, nhiệm vụ của chúng ta chính là loại thăm dò để tìm ra lời giải. Nhiệm vụ này thường quy định ở một địa điểm, Kẻ Phá Mộng phải tìm manh mối để sống sót trong thời gian quy định. Đây là loại nhiệm vụ mà Kẻ Phá Mộng hy vọng vào nhiều nhất.""
""Nhiệm vụ còn phân loại à?"" Lữ Thanh lấy làm lạ.
“Đúng vậy, có một loại đáng sợ hơn loại này gấp mấy lần, những Kẻ phá mộng thâm niên thường gọi nó là: nhiệm vụ ngẫu nhiên."" Lão Đào vừa nhai kẹo cao su vừa nói.
“Loại nhiệm vụ này rất biến thái, Kẻ Phá Mộng phải có trí tuệ và thêm chút may mắn mới vượt qua được. Nhiệm vụ đầu tiên của tôi chính là loại đó."" Nói tới đây, Lão Đào bỗng áy náy xoa tay.
""Lần đó chúng tôi chơi đánh trống chuyền hoa, có tám người tham gia. Chuyền hoa cái quần què, chúng tôi phải chuyền đầu của người chết!""
Nhiệm vụ đầu tiên của lão Đào là thế này, một nữ quỷ không đầu ngồi đằng sau mọi người gõ trống theo nhịp. Lượt đầu tiên sau khi tiếng trống dừng lại, đầu của nữ quỷ đã được chuyền tới tay của một người đàn ông trung niên.
“A! Tôi... Tôi không chơi nữa! Cứu tôi với!"" Người đàn ông đó hoảng loạn ném cái đầu trong tay đi toan bỏ chạy, nhưng vừa xoay người thì đã thấy nữ quỷ ngay đằng sau.
“Vậy thì chuyền đầu của mày vậy!” Nói xong, nữ quỷ vươn hai tay nắm lấy đầu của người đàn ông vặn mạnh một cái, khiến đầu ông ta rời khỏi cổ. Máu tươi bắn ra khắp nơi.
“A!!!” Đầu của người đàn ông chết không nhắm mắt bị nữ quỷ ném vào lòng một người khác.
“Trò chơi tiếp tục.”
“Tùng tùng tùng tùng......” Từng nhịp trống vang lên như những nhát búa đập vào tim từng người. Cô gái cầm đầu của người đàn ông kia run rẩy chuyền đầu cho người kế bên. Mỗi khi nhịp trống kết thúc, chiếc đầu tới nơi nào thì người đó sẽ làm cái đầu mới. Trong hoàn cảnh căng thẳng đến nghẹt thở như thế, ai mà có thời gian tìm kiếm đường sống cơ chứ? Đến cuối cùng chỉ còn một người duy nhất sống sót là lão Đào và bảy cái đầu.
Nói tới đây, lão Đào lại cúi đầu im lặng. Anh ta có thể sống sót thoát khỏi nhiệm vụ đầu tiên đó chính là nhờ vận may.
""Là vậy đấy, nhiệm vụ ngẫu nhiên giống như tên của nó. Không ai biết nội dung nhiệm vụ hay quy tắc gì cả, độ khó cực cao! Xác suất tử vong là 90%! Người thoát được không phải có IQ cao thì cũng là kẻ cực kỳ may mắn. Chẳng ai muốn gặp phải loại nhiệm vụ này.""
Lữ Thanh rùng mình một cái khi nghe hai người bọn họ kể hết. Vớ phải loại nhiệm vụ đó thì đúng là xui tám đời.
“Chúng ta cần làm gì mới thoát khỏi ác mộng này?"" Lữ Thanh hỏi với vẻ không cam lòng.
“Chỉ cần cậu hoàn thành 10 nhiệm vụ là thoát khỏi Không Gian, sống cuộc sống của một người bình thường. Nhưng tôi chưa từng nghe nói có ai có thể rời khỏi. Mấy người đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng chỉ là một kẻ thâm niên gà mờ thôi. Cũng đừng nản chí vội, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà."" Lão Đào sợ hai người nhụt chí nên đành thôi.
""Quay lại vấn đề chính, chúng ta tiếp tục nói về nhiệm vụ nào."" Từ Chân cũng sợ hai người suy nghĩ linh tinh nên chuyển sang đề tài khác.
""Từ quy định của nhiệm vụ, ta có thể thấy lần này có rất ít gợi ý. Đầu tiên, chúng ta phải tuân theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên, ở lại khách sạn này năm ngày.""
""Nếu chúng ta rời khỏi khách sạn thì sao?"" A Khải hỏi.
""Có lẽ sẽ chết đấy. Bởi vì quy tắc đã nêu rõ là mày phải ở trong khách sạn này năm ngày. Nói cách khác, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong khách sạn. Việc rời khỏi khách sạn chính là vi phạm quy tắc, không tuân theo quy định sẽ bị Không Gian xóa bỏ."" Lữ Thanh chống cằm trầm tư.
""Khá lắm."" Ánh mắt của Từ Chân nhìn Lữ Thanh đầy vẻ ngợi khen.
""Trước đó tôi đã có nói rồi, thường thì nhiệm vụ thế này có thời gian và địa điểm rõ ràng. Thời gian làm nhiệm vụ của chúng ta là năm ngày, địa điểm là tại khách sạn chúng ta đang ở.""
Độ khó của nhiệm vụ lần này khá cao, trong quy tắc không có thêm gợi ý nào cả, xem ra muốn tìm đường sống thì bọn họ phải tự mình thăm dò khách sạn này mà thôi.
“12 giờ 20 rồi, chúng ta ăn cơm đi!” Lão Đào nhìn nhìn đồng hồ, lên tiếng đề nghị.
""Phục cậu thật đó, tình hình kiểu gì cũng nghĩ đến ăn được."" Từ Chân buồn cười trêu cậu ta.
""Có chết cũng phải làm ma no chứ!"" Lữ Thanh cũng hơi đói bụng, từ lúc tỉnh lại tới giờ hắn chưa uống giọt nước nào.
Vì thế bốn người cùng ra thang máy để xuống nhà ăn ở tầng hai. Nơi này được khách sạn thiết kế dành riêng cho khách VIP, có diện tích rất lớn. Hai bên lối đi đặt đủ loại thức ăn, khách khứa có thể tự chọn món.
""Wow, buffet nè! Món Trung món Tây đều đủ cả!"" Đi vào nhà ăn, Lão Đào và A Khải phi như bay đi lấy thức ăn. Lữ Thanh và Từ Chân nhìn nhau cười, tìm đại một chỗ để ngồi xuống.
"
""Nhiệm vụ còn phân loại à?"" Lữ Thanh lấy làm lạ.
“Đúng vậy, có một loại đáng sợ hơn loại này gấp mấy lần, những Kẻ phá mộng thâm niên thường gọi nó là: nhiệm vụ ngẫu nhiên."" Lão Đào vừa nhai kẹo cao su vừa nói.
“Loại nhiệm vụ này rất biến thái, Kẻ Phá Mộng phải có trí tuệ và thêm chút may mắn mới vượt qua được. Nhiệm vụ đầu tiên của tôi chính là loại đó."" Nói tới đây, Lão Đào bỗng áy náy xoa tay.
""Lần đó chúng tôi chơi đánh trống chuyền hoa, có tám người tham gia. Chuyền hoa cái quần què, chúng tôi phải chuyền đầu của người chết!""
Nhiệm vụ đầu tiên của lão Đào là thế này, một nữ quỷ không đầu ngồi đằng sau mọi người gõ trống theo nhịp. Lượt đầu tiên sau khi tiếng trống dừng lại, đầu của nữ quỷ đã được chuyền tới tay của một người đàn ông trung niên.
“A! Tôi... Tôi không chơi nữa! Cứu tôi với!"" Người đàn ông đó hoảng loạn ném cái đầu trong tay đi toan bỏ chạy, nhưng vừa xoay người thì đã thấy nữ quỷ ngay đằng sau.
“Vậy thì chuyền đầu của mày vậy!” Nói xong, nữ quỷ vươn hai tay nắm lấy đầu của người đàn ông vặn mạnh một cái, khiến đầu ông ta rời khỏi cổ. Máu tươi bắn ra khắp nơi.
“A!!!” Đầu của người đàn ông chết không nhắm mắt bị nữ quỷ ném vào lòng một người khác.
“Trò chơi tiếp tục.”
“Tùng tùng tùng tùng......” Từng nhịp trống vang lên như những nhát búa đập vào tim từng người. Cô gái cầm đầu của người đàn ông kia run rẩy chuyền đầu cho người kế bên. Mỗi khi nhịp trống kết thúc, chiếc đầu tới nơi nào thì người đó sẽ làm cái đầu mới. Trong hoàn cảnh căng thẳng đến nghẹt thở như thế, ai mà có thời gian tìm kiếm đường sống cơ chứ? Đến cuối cùng chỉ còn một người duy nhất sống sót là lão Đào và bảy cái đầu.
Nói tới đây, lão Đào lại cúi đầu im lặng. Anh ta có thể sống sót thoát khỏi nhiệm vụ đầu tiên đó chính là nhờ vận may.
""Là vậy đấy, nhiệm vụ ngẫu nhiên giống như tên của nó. Không ai biết nội dung nhiệm vụ hay quy tắc gì cả, độ khó cực cao! Xác suất tử vong là 90%! Người thoát được không phải có IQ cao thì cũng là kẻ cực kỳ may mắn. Chẳng ai muốn gặp phải loại nhiệm vụ này.""
Lữ Thanh rùng mình một cái khi nghe hai người bọn họ kể hết. Vớ phải loại nhiệm vụ đó thì đúng là xui tám đời.
“Chúng ta cần làm gì mới thoát khỏi ác mộng này?"" Lữ Thanh hỏi với vẻ không cam lòng.
“Chỉ cần cậu hoàn thành 10 nhiệm vụ là thoát khỏi Không Gian, sống cuộc sống của một người bình thường. Nhưng tôi chưa từng nghe nói có ai có thể rời khỏi. Mấy người đừng nhìn tôi như thế, tôi cũng chỉ là một kẻ thâm niên gà mờ thôi. Cũng đừng nản chí vội, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà."" Lão Đào sợ hai người nhụt chí nên đành thôi.
""Quay lại vấn đề chính, chúng ta tiếp tục nói về nhiệm vụ nào."" Từ Chân cũng sợ hai người suy nghĩ linh tinh nên chuyển sang đề tài khác.
""Từ quy định của nhiệm vụ, ta có thể thấy lần này có rất ít gợi ý. Đầu tiên, chúng ta phải tuân theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên, ở lại khách sạn này năm ngày.""
""Nếu chúng ta rời khỏi khách sạn thì sao?"" A Khải hỏi.
""Có lẽ sẽ chết đấy. Bởi vì quy tắc đã nêu rõ là mày phải ở trong khách sạn này năm ngày. Nói cách khác, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong khách sạn. Việc rời khỏi khách sạn chính là vi phạm quy tắc, không tuân theo quy định sẽ bị Không Gian xóa bỏ."" Lữ Thanh chống cằm trầm tư.
""Khá lắm."" Ánh mắt của Từ Chân nhìn Lữ Thanh đầy vẻ ngợi khen.
""Trước đó tôi đã có nói rồi, thường thì nhiệm vụ thế này có thời gian và địa điểm rõ ràng. Thời gian làm nhiệm vụ của chúng ta là năm ngày, địa điểm là tại khách sạn chúng ta đang ở.""
Độ khó của nhiệm vụ lần này khá cao, trong quy tắc không có thêm gợi ý nào cả, xem ra muốn tìm đường sống thì bọn họ phải tự mình thăm dò khách sạn này mà thôi.
“12 giờ 20 rồi, chúng ta ăn cơm đi!” Lão Đào nhìn nhìn đồng hồ, lên tiếng đề nghị.
""Phục cậu thật đó, tình hình kiểu gì cũng nghĩ đến ăn được."" Từ Chân buồn cười trêu cậu ta.
""Có chết cũng phải làm ma no chứ!"" Lữ Thanh cũng hơi đói bụng, từ lúc tỉnh lại tới giờ hắn chưa uống giọt nước nào.
Vì thế bốn người cùng ra thang máy để xuống nhà ăn ở tầng hai. Nơi này được khách sạn thiết kế dành riêng cho khách VIP, có diện tích rất lớn. Hai bên lối đi đặt đủ loại thức ăn, khách khứa có thể tự chọn món.
""Wow, buffet nè! Món Trung món Tây đều đủ cả!"" Đi vào nhà ăn, Lão Đào và A Khải phi như bay đi lấy thức ăn. Lữ Thanh và Từ Chân nhìn nhau cười, tìm đại một chỗ để ngồi xuống.
"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.