Chương 136: Lá ngọc cành vàng
Thiên Sơn Trà Khách
14/07/2015
Người trong phòng đều sửng sốt, giống như là không ngờ Hàn Nhạn sẽ tới. Phó Vân Tịch khẽ nhíu mày, liếc mắt về phía thị vệ giữ cửa, lại thấy mấy thị vệ kia đồng thời khom gối quỳ xuống: "Thuộc hạ tự nguyện chịu phạt."
Những người này đều là thân tín của Phó Vân Tịch, tuy không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với hắn nhưng sự ăn ý trong việc làm chủ tớ nhiều năm khiến họ biết bây giờ Phó Vân Tịch gặp phải phiền phức. Công chúa Tây Nhung kia căn bản chưa từng được vương gia để trong lòng. Nhưng Hàn Nhạn, nếu nàng xuất hiện trước mặt vương gia, vậy thì dù bọn họ chịu trừng phạt về tội không làm tròn bổn phận thì cũng cam tâm tình nguyện.
Phó Vân Tịch vung tay lên: "Đi xuống đi." Mấy thị vệ liền lui xuống.
May mà bây giờ Y Lâm Na không ở đây, không nhìn thấy một màn này. Nếu nàng ta thấy thì chắc chắn lại nổi trận lôi đình. Thái độ của những người này với Hàn Nhạn hoàn toàn khác với nàng ta. Nhưng rõ ràng nàng ta mới là nữ chủ nhân của vương phủ. Những người khác trong phòng đều nghe được câu này của Hàn Nhạn. Thành Lỗi nghi ngờ mà hỏi: "Ngai vàng?"
Nếu nói những thứ khác còn có thể hiểu được thì Thành Lỗi tuyệt đối không hiểu Phó Vân Tịch nợ Hàn Nhạn ngai vàng nghĩa là gì. Hắn nhìn về phía Phó Vân Tịch: "Lời này nghĩa là gì?"
Đương nhiên Phó Vân Tịch không trả lời hắn, chỉ nói với Ngô thái y: "Ông nói?"
Ngô thái y ho nhẹ một tiếng, nói: "Vương gia, người cũng biết tiểu vương phi đa mưu túc trí, sao lão phu có thể là đối thủ của nàng. Lão phu cũng là không có cách nào..."
"Huynh không trả lời ta à?" Hàn Nhạn nhìn Phó Vân Tịch: "Nếu không thì ta thay ông ta trả lời nhé? Hoàng huynh bệ hạ của huynh bởi vì biết ta là con gái của Đông hầu vương nên mới hạ lệnh đuổi giết ta. Cho dù ngài ấy biết rõ Thái hậu tiêu diệt cả nhà Đông hầu vương vì giữ ngai vàng cho mình, cũng không tiếc giết ta để diệt trừ hậu họa."
Trước kia toàn bộ phủ Đông hầu vương bị diệt khẩu, cũng không phải là giang hồ trả thù như trong lời đồn, mà là một chuyện đã có âm mưu. Lão Đông hầu vương cùng tiên hoàng gầy dựng giang sơn, hai người mỗi người có một nửa công lao. Ban đầu đã nói là lão Đông hầu vương làm Hoàng đế, nhưng cuối cùng Hoàng thượng vào kinh thành trước, liền thuận nước đẩy thuyền mà làm hoàng đế. Tiên Hoàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình chiếm ngai vàng của bằng hữu, cũng đều vô cùng rộng lượng với một nhà lão Đông hầu vương. Cho nên tuy năm đó Đông hầu vương kiêu ngạo, thường bị người ta viết tấu chương tố tội trước mặt Hoàng thượng , cuối cùng lại không sao. Đó là tiên hoàng đền bù cho một nhà Đông hầu vương.
Tới lúc tiên hoàng về già thì càng ngày càng áy náy với lão đông hầu vương. Vì vậy viết di chiếu trước, muốn truyền ngai vàng cho Đông hầu vương. Ông muốn đem ngai vàng vật về chủ cũ, nhưng chuyện này lại bị Thái hậu biết được.
Đương nhiên Thái hậu không bằng lòng. Nếu một nhà Đông hầu vương trở thành hoàng tộc thì tất cả những gì mình có sẽ biến mất. Vì vậy và dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, mua chuộc người trong giang hồ diệt khẩu cả nhà Đông hầu vương. Những người bà ta mời đều là người không ngay thẳng trong giang hồ, thủ đoạn vô cùng độc ác tàn nhẫn. Già trẻ nhà Đông hầu vương không một ai may mắn thoát khỏi. Sau khi xảy ra chuyện Đông hầy vương, tiên hoàng đoán được là Thái hậu động tay chân nhưng khổ cái là không có chứng cứ. Lúc này trên đường phố bắt đầu truyền ra tin Đông hầu vương chết là do Hoàng thượng bất mãn ông công cao hơn chủ, mới bí mật ban cho cái chết. Tuy lời đồn này chỉ là tin đồn vô căn cứ nhưng trong khoảng thời gian ngắn có rất nhiều người lại tin. Đây với một quốc gia mà nói là chuyện không tốt, thậm chí sẽ tạo thành rối ren bất ổn cho quốc gia. Hoàng thượng liền hạ khẩu dụ không cho người nào trong Đại Tông bàn bạc chuyện Đông hầu vương, một khi phát hiện thì giết không cần hỏi. Chính sách tàn bạo như vậy cũng có tác dụng của nó. Nhưng mỗi khi Hoàng thượng nghĩ tới một nhà bạn thân chết thảm thì không thể quên được, không chịu được nên băng hà. Sau đó Hoàng thượng bây giờ đăng cơ kế vị.
Đây là lần đầu tiên Ngô thái y và Thành Lỗi nghe thấy cách nói này. Bọn họ trợn mắt há hốc miệng một lát. Dù sao cũng là người từ hoàng cung ra, tuy không rõ lắm cụ thể là xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể đoán được vài phần. Nhưng nghe lời Hàn Nhạn nói ra thì có phải là nàng mới là hoàng tộc thật sự, còn Phó Vân Tịch không phải?
Phó Vân Tịch nhìn Hàn Nhạn: "Nàng biết được từ đâu?"
Hàn Nhạn nói: "Điều huynh nên nói là phải hay không?"
Thái độ của nàng rất cương quyết, gần như là tra hỏi. Nhưng ngược lại với thái độ cương quyết là vẻ mặt của nàng có vẻ vô cùng tự nhiên, như thể việc mình đang bàn bạc chỉ là chuyện nhỏ như hôm nay nên ăn gì hoặc đi đâu, căn bản không đáng để trong lòng.
Phó Vân Tịch im lặng một lúc: "Phải."
Hàn Nhạn đi thẳng tới, ngồi xuồng bên cạnh hắn. Giường rất êm, vẻ mặt Phó Vân Tịch lạnh nhạt, ánh mắt rơi vào trên người Hàn Nhạn dường như lại trở nên hờ hững. Nhưng ngay sau đó, tay Hàn Nhạn cầm một lọn tóc đen của hắn lên, nhìn một cách chăm chú. Hắn hơi mất tự nhiên mà quay đầu đi nhưng Hàn Nhạn lại túm một góc áo hắn, kéo hắn lại gần hơn, hơi thở hai người gần nhau trong chớp mắt. Hàn Nhạn hít một hơi thật sâu.
Mái tóc vốn đen nhánh đã hơi trắng, tựa như một tầng sương thật mỏng kết lại, che lên mái tóc đen, nhìn vô cùng chướng mắt. Đó là tóc của Phó Vân Tịch. Hàn độc đã phát triển tới mức này rồi sao? Dù cho cách rất gần cũng không cảm giác được chút ấm áp nào trên người Phó Vân Tịch. Vòng ôm đã từng mang theo sự ấm áp nhàn nhạt nay đã không còn. Hàn Nhạn ngồi bên cạnh hắn tựa như chạm tới một pho tượng được điêu khắc từ tuyết.
"Tiểu tẩu tử." Là Thành Lỗi nói: "Có phải tẩu có cách gì không?"
Trong lòng Thành Lỗi, Hàn Nhạn không gì không làm được. Rất nhiều người trong kinh thành biết chuyện của nàng. Huống hồ Thành Lỗi với tư cách là bạn tốt của Phó Vân Tịch, từng nghe không ít chuyện của Hàn Nhạn tại Huyền Thanh vương phủ. Hắn biết Hàn Nhạn là người khôn khéo, có rất nhiều cách làm, sở trường là biến cục diện bất lợi cho mình thành có lợi. Kể từ khi Phó Vân Tịch để Y Lâm Na vào ở Huyền Thanh vương phủ, đã rất lâu Thành Lỗi không có tin tức của Hàn Nhạn. Nhưng lúc này Hàn Nhạn thình lình xuất hiện, hơn nữa dường như biết rất nhiều chuyện. Vậy có phải là có nghĩa Hàn Nhạn có cách gì khác?
Hàn Nhạn lắc đầu, muốn nói lại thôi.
"Thông minh." Phó Vân Tịch ngồi bên cạnh lại bỗng nói. Thấy Hàn Nhạn nhìn hắn, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt. Thoạt nhìn hắn có vẻ vẫn thảnh thơi như cũ, giống như không có chuyện gì nguy cấp. Hàn Nhạn cảm thấy trong lòng xót xa, nắm lấy tay áo của hắn, nắm thật chặt, mấp máy môi nhưng chỉ nói một chữ "Huynh".
Phó Vân Tịch lẳng lặng ngồi bên cạnh Hàn Nhạn. Nàng biết rõ mọi chuyện nhanh như vậy, thật sự là hơi quá sức tưởng tượng của hắn. Chuyện hoàng huynh đuổi giết Hàn Nhạn, tuy vừa bắt đầu hắn đã đề phòng nhưng vẫn không ngờ Hoàng huynh lại ra tay nhanh như vậy. Hoàng huynh ngồi trên vị trí kia quá lâu, lâu tới nỗi không cho phép bất cứ ai đe dọa tới địa vị của huynh ấy. Một khi biết Hàn Nhạn là nữ nhi của Đông hầu vương, mà Đông hầu vương được tiên hoàng hạ chỉ làm Hoàng đế, liền lập tức hạ sát thủ. Tuy Hàn Nhạn chỉ là một nữ tử, căn bản không thể làm Hoàng thượng . Nhưng một khi thân phận của nàng lộ ra, mọi người sẽ biết vị trí của a Hoàng thượng là danh bất chính ngôn bất thuận. Mọi người sẽ đứng lên phản đối huynh ấy. Đây là chuyện hoàng huynh không thể chịu được. Cho nên dù biết Hàn Nhạn rất đáng thương, cho dù biết có lẽ Hàn Nhạn mới là công chúa thật sự, có lẽ hoàng huynh vẫn sẽ giết nàng. Lấy thân phận của người thống trị mà nhìn thì chuyện này không có gì là không ổn.
Nhưng Phó Vân Tịch lại không thể ngồi yên không để ý tới. Hoàng thượng và Thái hậu đạt được sự ăn ý trong chuyện Hàn Nhạn. Hai người cũng đều không muốn nàng sống. Lúc đầu nha hoàn của Đường Tiểu Kiều - vương phi Đông hầu vương ôm Hàn Nhạn trốn ra khỏi Hầu vương phủ, giao nàng cho Vương thị, nàng dùng thân phận Trang Hàn Nhạn mà sống tại Trang phủ, cũng không ai biết. Thế lực của Thái hậu có bao nhiêu, ít nhất tra ra Hàn Nhạn đang ở kinh thành là chuyện thừa. Nhưng khi biết nàng chính là cá lọt lướt của Đông hầu vương thì nàng cũng không bị thủ tiêu, bởi vì thánh chỉ kia còn chưa tìm được.
Di chiếu tiên hoàng lập Đông hầu vương làm Hoàng thượng đến bây giờ còn chưa được tìm thấy. Thái hậu biết tiên hoàng giao di chiếu cho một người, người kia chậm chạp không xuất hiện, vì vậy Thái hậu muốn dùng Hàn Nhạn để lôi người kia ra. Chỉ cần Hàn Nhạn ở đây thì người kia biết nàng là con gái của Đông hầu vương, nhất định sẽ giao thánh chỉ cho nàng. Nhưng nhiều năm như vậy mà người kia vẫn không xuất hiện.
Thái hậu muốn dứt khoát giết Hàn Nhạn đi nhưng cứ như vậy thì không còn mồi nhử để dụ người kia xuất hiện. Vì vậy bà để Vệ Như Phong cưới nàng. Bởi vì Vệ vương là tâm phúc của Thái hậu, vậy thì đồng nghĩa với việc giám sát tất cả mọi việc của Hàn Nhạn. Nếu nàng có gió thổi bay thì Thái hậu có thể biết ngay lập tức.
Lúc đầu đại Chu thị vào Trang phủ cũng là vì điều tra xem rốt cuộc thánh chỉ này ở đâu. Thái hậu vẫn hơi không tin được Trang Sĩ Dương, sợ ông ta lấy được thánh chỉ thì liền giấu riêng, vậy nên để cho Trương Thái sư đi thăm dò. Trương Thái sư liền để đại Chu thị có quan hệ với Chu thị vào Trang phủ, tiếp cận Trang Sĩ Dương , lấy lý do Chu thị sảy thai mà ở Trang phủ thêm vài ngày, tra xem tung tích thánh chỉ ở đâu cho tốt. Nhưng Trương Thái sư không ngờ chẳng những đại Chu thị không tra được tung tích thánh chỉ mà còn bị phát hiện có gian tình với Trang Sĩ Dương trước mặt mọi người, để ông ta biến thành trò cười của toàn kinh thành.
Việc này phát triển tới mức này, là có nguyên nhân từ rất nhiều năm trước. Ngai vàng củnha Hoàng thượng thật ra là của Đông hầu vương. Hàn Nhạn mới là lá ngọc cành vàng thật. Thái hậu định giết người diệt khẩu, bây giờ âm mưu của bà ta mới nổi lên. Nhưng bây giờ Phó Vân Tịch trúng hàn độc, có lẽ không thể chữa khỏi.
Lông mày nàng nhíu lại thành một cục, cục diện lúc này thật là quá khó giải quyết, tới nỗi có cảm giác không biết làm thế nào. Trong chuyện này Phó Vân Tịch không sai, mình cũng không sai, nhưng nếu thản nhiên mà ở bên nhau như không có gì, lại hơi tế nhị kỳ lạ.
"Nàng biết," Phó Vân Tịch nói: "Nàng định làm gì?"
Hàn Nhạn quay sang nhìn hắn. Còn có thể làm gì? Không thể xông vào hoàng cung bây giờ, cướp lấy ngai vàng được. Nàng không muốn làm như vậy. Nếu có thể duy trì tình trạng hiện nay mới là tốt nhất. Nàng vẫn là nữ tử bình thường không ai biết tới, hắn vẫn là vương gia hoàng gia quyền khuynh ở trong triều đình và ngoài nhân gian.
Những người này đều là thân tín của Phó Vân Tịch, tuy không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với hắn nhưng sự ăn ý trong việc làm chủ tớ nhiều năm khiến họ biết bây giờ Phó Vân Tịch gặp phải phiền phức. Công chúa Tây Nhung kia căn bản chưa từng được vương gia để trong lòng. Nhưng Hàn Nhạn, nếu nàng xuất hiện trước mặt vương gia, vậy thì dù bọn họ chịu trừng phạt về tội không làm tròn bổn phận thì cũng cam tâm tình nguyện.
Phó Vân Tịch vung tay lên: "Đi xuống đi." Mấy thị vệ liền lui xuống.
May mà bây giờ Y Lâm Na không ở đây, không nhìn thấy một màn này. Nếu nàng ta thấy thì chắc chắn lại nổi trận lôi đình. Thái độ của những người này với Hàn Nhạn hoàn toàn khác với nàng ta. Nhưng rõ ràng nàng ta mới là nữ chủ nhân của vương phủ. Những người khác trong phòng đều nghe được câu này của Hàn Nhạn. Thành Lỗi nghi ngờ mà hỏi: "Ngai vàng?"
Nếu nói những thứ khác còn có thể hiểu được thì Thành Lỗi tuyệt đối không hiểu Phó Vân Tịch nợ Hàn Nhạn ngai vàng nghĩa là gì. Hắn nhìn về phía Phó Vân Tịch: "Lời này nghĩa là gì?"
Đương nhiên Phó Vân Tịch không trả lời hắn, chỉ nói với Ngô thái y: "Ông nói?"
Ngô thái y ho nhẹ một tiếng, nói: "Vương gia, người cũng biết tiểu vương phi đa mưu túc trí, sao lão phu có thể là đối thủ của nàng. Lão phu cũng là không có cách nào..."
"Huynh không trả lời ta à?" Hàn Nhạn nhìn Phó Vân Tịch: "Nếu không thì ta thay ông ta trả lời nhé? Hoàng huynh bệ hạ của huynh bởi vì biết ta là con gái của Đông hầu vương nên mới hạ lệnh đuổi giết ta. Cho dù ngài ấy biết rõ Thái hậu tiêu diệt cả nhà Đông hầu vương vì giữ ngai vàng cho mình, cũng không tiếc giết ta để diệt trừ hậu họa."
Trước kia toàn bộ phủ Đông hầu vương bị diệt khẩu, cũng không phải là giang hồ trả thù như trong lời đồn, mà là một chuyện đã có âm mưu. Lão Đông hầu vương cùng tiên hoàng gầy dựng giang sơn, hai người mỗi người có một nửa công lao. Ban đầu đã nói là lão Đông hầu vương làm Hoàng đế, nhưng cuối cùng Hoàng thượng vào kinh thành trước, liền thuận nước đẩy thuyền mà làm hoàng đế. Tiên Hoàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình chiếm ngai vàng của bằng hữu, cũng đều vô cùng rộng lượng với một nhà lão Đông hầu vương. Cho nên tuy năm đó Đông hầu vương kiêu ngạo, thường bị người ta viết tấu chương tố tội trước mặt Hoàng thượng , cuối cùng lại không sao. Đó là tiên hoàng đền bù cho một nhà Đông hầu vương.
Tới lúc tiên hoàng về già thì càng ngày càng áy náy với lão đông hầu vương. Vì vậy viết di chiếu trước, muốn truyền ngai vàng cho Đông hầu vương. Ông muốn đem ngai vàng vật về chủ cũ, nhưng chuyện này lại bị Thái hậu biết được.
Đương nhiên Thái hậu không bằng lòng. Nếu một nhà Đông hầu vương trở thành hoàng tộc thì tất cả những gì mình có sẽ biến mất. Vì vậy và dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, mua chuộc người trong giang hồ diệt khẩu cả nhà Đông hầu vương. Những người bà ta mời đều là người không ngay thẳng trong giang hồ, thủ đoạn vô cùng độc ác tàn nhẫn. Già trẻ nhà Đông hầu vương không một ai may mắn thoát khỏi. Sau khi xảy ra chuyện Đông hầy vương, tiên hoàng đoán được là Thái hậu động tay chân nhưng khổ cái là không có chứng cứ. Lúc này trên đường phố bắt đầu truyền ra tin Đông hầu vương chết là do Hoàng thượng bất mãn ông công cao hơn chủ, mới bí mật ban cho cái chết. Tuy lời đồn này chỉ là tin đồn vô căn cứ nhưng trong khoảng thời gian ngắn có rất nhiều người lại tin. Đây với một quốc gia mà nói là chuyện không tốt, thậm chí sẽ tạo thành rối ren bất ổn cho quốc gia. Hoàng thượng liền hạ khẩu dụ không cho người nào trong Đại Tông bàn bạc chuyện Đông hầu vương, một khi phát hiện thì giết không cần hỏi. Chính sách tàn bạo như vậy cũng có tác dụng của nó. Nhưng mỗi khi Hoàng thượng nghĩ tới một nhà bạn thân chết thảm thì không thể quên được, không chịu được nên băng hà. Sau đó Hoàng thượng bây giờ đăng cơ kế vị.
Đây là lần đầu tiên Ngô thái y và Thành Lỗi nghe thấy cách nói này. Bọn họ trợn mắt há hốc miệng một lát. Dù sao cũng là người từ hoàng cung ra, tuy không rõ lắm cụ thể là xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể đoán được vài phần. Nhưng nghe lời Hàn Nhạn nói ra thì có phải là nàng mới là hoàng tộc thật sự, còn Phó Vân Tịch không phải?
Phó Vân Tịch nhìn Hàn Nhạn: "Nàng biết được từ đâu?"
Hàn Nhạn nói: "Điều huynh nên nói là phải hay không?"
Thái độ của nàng rất cương quyết, gần như là tra hỏi. Nhưng ngược lại với thái độ cương quyết là vẻ mặt của nàng có vẻ vô cùng tự nhiên, như thể việc mình đang bàn bạc chỉ là chuyện nhỏ như hôm nay nên ăn gì hoặc đi đâu, căn bản không đáng để trong lòng.
Phó Vân Tịch im lặng một lúc: "Phải."
Hàn Nhạn đi thẳng tới, ngồi xuồng bên cạnh hắn. Giường rất êm, vẻ mặt Phó Vân Tịch lạnh nhạt, ánh mắt rơi vào trên người Hàn Nhạn dường như lại trở nên hờ hững. Nhưng ngay sau đó, tay Hàn Nhạn cầm một lọn tóc đen của hắn lên, nhìn một cách chăm chú. Hắn hơi mất tự nhiên mà quay đầu đi nhưng Hàn Nhạn lại túm một góc áo hắn, kéo hắn lại gần hơn, hơi thở hai người gần nhau trong chớp mắt. Hàn Nhạn hít một hơi thật sâu.
Mái tóc vốn đen nhánh đã hơi trắng, tựa như một tầng sương thật mỏng kết lại, che lên mái tóc đen, nhìn vô cùng chướng mắt. Đó là tóc của Phó Vân Tịch. Hàn độc đã phát triển tới mức này rồi sao? Dù cho cách rất gần cũng không cảm giác được chút ấm áp nào trên người Phó Vân Tịch. Vòng ôm đã từng mang theo sự ấm áp nhàn nhạt nay đã không còn. Hàn Nhạn ngồi bên cạnh hắn tựa như chạm tới một pho tượng được điêu khắc từ tuyết.
"Tiểu tẩu tử." Là Thành Lỗi nói: "Có phải tẩu có cách gì không?"
Trong lòng Thành Lỗi, Hàn Nhạn không gì không làm được. Rất nhiều người trong kinh thành biết chuyện của nàng. Huống hồ Thành Lỗi với tư cách là bạn tốt của Phó Vân Tịch, từng nghe không ít chuyện của Hàn Nhạn tại Huyền Thanh vương phủ. Hắn biết Hàn Nhạn là người khôn khéo, có rất nhiều cách làm, sở trường là biến cục diện bất lợi cho mình thành có lợi. Kể từ khi Phó Vân Tịch để Y Lâm Na vào ở Huyền Thanh vương phủ, đã rất lâu Thành Lỗi không có tin tức của Hàn Nhạn. Nhưng lúc này Hàn Nhạn thình lình xuất hiện, hơn nữa dường như biết rất nhiều chuyện. Vậy có phải là có nghĩa Hàn Nhạn có cách gì khác?
Hàn Nhạn lắc đầu, muốn nói lại thôi.
"Thông minh." Phó Vân Tịch ngồi bên cạnh lại bỗng nói. Thấy Hàn Nhạn nhìn hắn, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt. Thoạt nhìn hắn có vẻ vẫn thảnh thơi như cũ, giống như không có chuyện gì nguy cấp. Hàn Nhạn cảm thấy trong lòng xót xa, nắm lấy tay áo của hắn, nắm thật chặt, mấp máy môi nhưng chỉ nói một chữ "Huynh".
Phó Vân Tịch lẳng lặng ngồi bên cạnh Hàn Nhạn. Nàng biết rõ mọi chuyện nhanh như vậy, thật sự là hơi quá sức tưởng tượng của hắn. Chuyện hoàng huynh đuổi giết Hàn Nhạn, tuy vừa bắt đầu hắn đã đề phòng nhưng vẫn không ngờ Hoàng huynh lại ra tay nhanh như vậy. Hoàng huynh ngồi trên vị trí kia quá lâu, lâu tới nỗi không cho phép bất cứ ai đe dọa tới địa vị của huynh ấy. Một khi biết Hàn Nhạn là nữ nhi của Đông hầu vương, mà Đông hầu vương được tiên hoàng hạ chỉ làm Hoàng đế, liền lập tức hạ sát thủ. Tuy Hàn Nhạn chỉ là một nữ tử, căn bản không thể làm Hoàng thượng . Nhưng một khi thân phận của nàng lộ ra, mọi người sẽ biết vị trí của a Hoàng thượng là danh bất chính ngôn bất thuận. Mọi người sẽ đứng lên phản đối huynh ấy. Đây là chuyện hoàng huynh không thể chịu được. Cho nên dù biết Hàn Nhạn rất đáng thương, cho dù biết có lẽ Hàn Nhạn mới là công chúa thật sự, có lẽ hoàng huynh vẫn sẽ giết nàng. Lấy thân phận của người thống trị mà nhìn thì chuyện này không có gì là không ổn.
Nhưng Phó Vân Tịch lại không thể ngồi yên không để ý tới. Hoàng thượng và Thái hậu đạt được sự ăn ý trong chuyện Hàn Nhạn. Hai người cũng đều không muốn nàng sống. Lúc đầu nha hoàn của Đường Tiểu Kiều - vương phi Đông hầu vương ôm Hàn Nhạn trốn ra khỏi Hầu vương phủ, giao nàng cho Vương thị, nàng dùng thân phận Trang Hàn Nhạn mà sống tại Trang phủ, cũng không ai biết. Thế lực của Thái hậu có bao nhiêu, ít nhất tra ra Hàn Nhạn đang ở kinh thành là chuyện thừa. Nhưng khi biết nàng chính là cá lọt lướt của Đông hầu vương thì nàng cũng không bị thủ tiêu, bởi vì thánh chỉ kia còn chưa tìm được.
Di chiếu tiên hoàng lập Đông hầu vương làm Hoàng thượng đến bây giờ còn chưa được tìm thấy. Thái hậu biết tiên hoàng giao di chiếu cho một người, người kia chậm chạp không xuất hiện, vì vậy Thái hậu muốn dùng Hàn Nhạn để lôi người kia ra. Chỉ cần Hàn Nhạn ở đây thì người kia biết nàng là con gái của Đông hầu vương, nhất định sẽ giao thánh chỉ cho nàng. Nhưng nhiều năm như vậy mà người kia vẫn không xuất hiện.
Thái hậu muốn dứt khoát giết Hàn Nhạn đi nhưng cứ như vậy thì không còn mồi nhử để dụ người kia xuất hiện. Vì vậy bà để Vệ Như Phong cưới nàng. Bởi vì Vệ vương là tâm phúc của Thái hậu, vậy thì đồng nghĩa với việc giám sát tất cả mọi việc của Hàn Nhạn. Nếu nàng có gió thổi bay thì Thái hậu có thể biết ngay lập tức.
Lúc đầu đại Chu thị vào Trang phủ cũng là vì điều tra xem rốt cuộc thánh chỉ này ở đâu. Thái hậu vẫn hơi không tin được Trang Sĩ Dương, sợ ông ta lấy được thánh chỉ thì liền giấu riêng, vậy nên để cho Trương Thái sư đi thăm dò. Trương Thái sư liền để đại Chu thị có quan hệ với Chu thị vào Trang phủ, tiếp cận Trang Sĩ Dương , lấy lý do Chu thị sảy thai mà ở Trang phủ thêm vài ngày, tra xem tung tích thánh chỉ ở đâu cho tốt. Nhưng Trương Thái sư không ngờ chẳng những đại Chu thị không tra được tung tích thánh chỉ mà còn bị phát hiện có gian tình với Trang Sĩ Dương trước mặt mọi người, để ông ta biến thành trò cười của toàn kinh thành.
Việc này phát triển tới mức này, là có nguyên nhân từ rất nhiều năm trước. Ngai vàng củnha Hoàng thượng thật ra là của Đông hầu vương. Hàn Nhạn mới là lá ngọc cành vàng thật. Thái hậu định giết người diệt khẩu, bây giờ âm mưu của bà ta mới nổi lên. Nhưng bây giờ Phó Vân Tịch trúng hàn độc, có lẽ không thể chữa khỏi.
Lông mày nàng nhíu lại thành một cục, cục diện lúc này thật là quá khó giải quyết, tới nỗi có cảm giác không biết làm thế nào. Trong chuyện này Phó Vân Tịch không sai, mình cũng không sai, nhưng nếu thản nhiên mà ở bên nhau như không có gì, lại hơi tế nhị kỳ lạ.
"Nàng biết," Phó Vân Tịch nói: "Nàng định làm gì?"
Hàn Nhạn quay sang nhìn hắn. Còn có thể làm gì? Không thể xông vào hoàng cung bây giờ, cướp lấy ngai vàng được. Nàng không muốn làm như vậy. Nếu có thể duy trì tình trạng hiện nay mới là tốt nhất. Nàng vẫn là nữ tử bình thường không ai biết tới, hắn vẫn là vương gia hoàng gia quyền khuynh ở trong triều đình và ngoài nhân gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.