Chương 16: Lục đục đấu đá
Thiên Sơn Trà Khách
30/03/2015
Sau khi Hàn Nhạn dùng xong cơm tối thì quay về phòng viết chữ, hiếm khi mẫu tử Chu thị lại an tĩnh như vậy. Tuy đang bày mưu tính kế chuyện khác, nhưng nàng cũng không muốn bị người ta quấy rối giây phút yên tĩnh ngắn ngủi.
Không ngờ, mới vừa viết được một dòng, thì nha hoàn quét dọn ở trong sân đã chạy tới thông báo: Mị di nương tới.
Hàn Nhạn hơi nhíu mày, nàng còn chưa tới tìm, thì bên kia đã tới tìm mình trước, ngược lại cũng bớt được việc rồi.
Lập tức đặt giấy bút trong tay xuống, thân thiện nói: "Mị di nương tới sao? Mau mau nghênh đón người vào đây."
Người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc quyến rũ bước vào khuê phòng của Hàn Nhạn. Bà liếc nhìn xung quanh, phản ứng đầu tiên là chau mày. Vật dụng sắm sửa ở trong phòng này thật quá bình thường. Hàn Nhạn với tư cách là dòng chính nữ của Trang gia, lại bị đối xử y hệt người thứ nữ tên Trang Cầm kia.
Hàn Nhạn cũng chỉ cúi đầu đứng ở cửa, tay nắm vạt áo, lộ rõ dáng vẻ chân tay luống cuống: "Di nương đã nhớ đến Nhạn nhi rồi sao?"
Mị di nương cẩn thận đánh giá Hàn Nhạn một chút. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên ngây thơ của nàng, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng, cẩn thận và cố gắng lấy lòng. Ngay lập tức bà cảm thấy giá trị con người mình được nâng lên không ít. Tâm tình khó chịu trong mấy ngày qua do chỗ mẫu tử Chu thị bên kia cũng bắt đầu được thả lỏng. Bà nhìn Hàn Nhạn càng lúc càng thấy thuận mắt. Đưa tay vỗ vỗ bàn tay của Hàn Nhạn, dịu dàng nói: "Coi kìa, sao lại nói như vậy, di nương đương nhiên rất nhớ Tứ tiểu thư rồi. Tứ tiểu thư vừa khỏi bệnh, ta sợ thân thể con không khỏe, nên di nương mang theo vài món ăn đến thăm con này."
Hàn Nhạn lập tức cảm thấy buồn nôn. Lúc mẫu thân còn sống, Mị di nương này có khi nào đối xử với nàng vui vẻ hòa nhã như thế. Trước giờ bà ta chỉ có ngẩng cao đầu ức hiếp sỉ nhục chứ chưa hề để Tứ tiểu thư này vào trong mắt đâu. Bây giờ lại đến lấy lòng như vậy, chỉ khiến cho Hàn Nhạn cảm thấy gượng gạo, giống như nuốt phải ruồi bọ, có miệng khó trả lời mà thôi.
Mị di nương thấy nàng không lên tiếng, liền cho là nàng đang sợ sệt. Bà càng thêm khinh bỉ đứa con gái dòng chính nữ này. Chỉ cảm thấy Hàn Nhạn là một đứa nhỏ dễ gây khó dễ, liền quyết tâm tạo mối quan hệ tốt với bên này.
Hàn Nhạn nhìn bà, cười ngọt ngào: "Cám ơn di nương đã quan tâm. Mấy ngày nay Nhạn nhi bị bệnh, mấy vị di nương khác cũng hết sức quan tâm Nhạn Nhi rất chu đáo. Nhạn nhi thật cảm động."
Lời nói chân thành của nàng, nghe vào trong tai lại làm Mị di nương kinh ngạc, bà vội vàng nói: "Mấy vị di nương khác? Vậy còn có ai tới thăm con nữa?" Kiều Mộng ở bên cạnh khẽ kéo vạt áo của bà, lúc này Mị di nương mới ý thức được mình đang luống cuống, vội vàng che giấu tâm trạng, ho nhẹ một tiếng.
Hàn Nhạn dường như không hề phát hiện ra tâm trạng mất bình tĩnh vừa rồi của bà, vẫn khéo léo đáp lại: "Vãn di nương có bảo Tam tỷ tới đây một lần. Chu di nương và Ngữ Sơn tỷ tỷ thì lại thường xuyên tới đây, còn mang theo rất nhiều quà tặng."
Mị di nương nghe vậy, lập tức siết chặt túi hương ở trong tay. Bà thầm oán hận, đồ tiện nhân này, động tác cũng nhanh thật!
Hàn Nhạn vẫn tiếp tục nói: "Hôm qua Chu di nương còn đi thăm Ngũ đệ, tặng rất nhiều đồ chơi, còn có một con chim nhỏ."
Lúc Mị di nương nghe đến ba chữ con chim nhỏ thì đã mơ hồ cảm thấy có điều kỳ lạ, nhưng vẫn chưa nắm rõ trọng điểm. Chẳng qua nếu đến tặng những món đồ chơi nhỏ tinh xảo kia thì bà cũng có thể hiểu được. Tuy bà là một người Hồ Cơ do Thánh Thượng ban tặng. Nhưng mấy năm trước cũng đã từng được ma ma ở trong cung dạy dỗ. Lâu ngày, mưa dầm thấm đất. Cho nên bà cũng hiểu được thủ đoạn tranh giành tình cảm của nữ nhân ở trong gia đình. Nâng lên để giết, điều này cũng không xa lạ gì. Suy nghĩ một chút, liền cười híp mắt hỏi Hàn Nhạn: "Có vẻ con khá ưa thích mẫu tử Chu thị nhỉ?"
Hàn Nhạn rụt cổ một cái, giống như sợ hãi nói: "Chu di nương và Ngữ Sơn tỷ tỷ đối xử rất tốt với Nhạn nhi, Nhạn nhi đều biết. Tuy họ không phải là mẫu thân..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Mị di nương nhướng mày, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại điều bà lo lắng nhất chính là Chu thị lôi kéo được Hàn Nhạn, chiếm được lợi thế trước mặt Trưởng tộc. Nhưng mà nhìn thấy Hàn Nhạn này vẫn sợ nhiều hơn là kính với Chu thị, bà cũng mừng thầm. Trẻ con mà, đều luôn sợ kế mẫu. Tuy giao tình của mình và vị Tứ tiểu thư này không tốt lắm, nhưng dù sao cũng đã ở chung dưới cùng một mái nhà nhiều năm như vậy, cũng sẽ không xa lạ. Vì vậy sắc mặt liền thay đổi, lộ vẻ nghiêm túc, nói: "Chu thị này không hề tốt bụng nào đâu. Bà ta tặng quà cho các con chính là có lòng tính toán muốn hại các con đấy."
Hàn Nhạn sợ hết hồn, vội ngẩng đầu lên: "Sao Mị di nương lại nói như vậy? Chu di nương rất tốt bụng, đừng nói oan cho họ."
Mị di nương liền trừng mắt nhìn nàng, lấy tay ấn nhẹ cái trán của Hàn Nhạn, giọng điệu vô cùng thân thiết nói: "Con chính là một người lương thiện nên không hiểu đâu. Họ làm như vậy để khiến tiểu Thiếu gia mê muội mất hết ý chí đấy. Người không biết còn tưởng là bà ta đang lấy lòng, kỳ thật lại không hề có ý tốt như vậy."
Hàn Nhạn kinh hoảng nhìn Mị di nương, dáng vẻ hoang mang lo sợ: "Vậy Nhạn nhi phải làm sao đây, Ngũ đệ còn phải thi Trạng Nguyên nữa."
"Yên tâm, có di nương ở đây, sao có thể để cho bọn họ lật trời!" Mị di nương nói vài lời trấn an bà. Khóe môi Hàn Nhạn hơi nhếch lên, rốt cuộc bà ta cũng nói ra những lời này.
Hàn Nhạn cầm tay Mị di nương, mở miệng nói lời cảm kích: "Nhạn nhi và Ngũ đệ cám ơn di nương, nhưng mà. . ." Vừa ngập ngừng vừa nói: "Con nghe nói mấy ngày tới trong cung sẽ tổ chức dạ yến. Phụ thân đã quyết định sẽ dẫn Chu di nương đi cùng."
"Cái gì?" Mị di nương nghe xong lời này, ngay tức khắc lại mất kiên nhẫn lần nữa, lập tức đứng lên, suy nghĩ một chút, lại hỏi Hàn Nhạn: "Con nghe ai nói?"
Hàn Nhạn lắc đầu một cái: "Là nha hoàn của Nhạn nhi nghe người làm trong sân nói. Mị di nương, không phải phụ thân vẫn luôn rất thương yêu người sao? Tại sao lại dẫn Chu di nương đi theo?"
Mị di nương nghe những lời này lòng càng đau như dao cắt. Phải biết rằng dạ yến trong cung, nữ quyến mà thần tử dẫn theo bắt buộc phải là chính thất phu nhân. Vương thị đã mất, lần này người được dẫn theo ra ngoài cơ hồ sẽ tương đương với việc được chấp nhận với thân phận là chính thất phu nhân. Bây giờ nghe nói Trang Sĩ Dương muốn dẫn Chu di nương đi theo. Sao bà không thể không lo lắng?
"Tứ tiểu thư, hiện giờ sắc trời cũng đã muộn. Di nương cũng không làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của con nữa. Ta đi về trước." Mị di nương mở miệng nói, giữa lông mày khó che giấu sự lo lắng, sốt ruột.
Hàn Nhạn mỉm cười hết sức ngây thơ: "Vậy để con bảo Thu Hồng tiễn di nương. Chu di nương giở trò xấu hại Nhạn nhi, nhưng nếu bà ấy được phụ thân sủng ái. Nhạn Nhi cũng đành phải chấp nhận. Chỉ là," nàng cười ha ha: "Nhạn nhi thích Mị di nương hơn, Mị di nương đẹp hơn !"
Lời khen của trẻ con là chân thật nhất không hề giả dối. Mị di nương cũng nở nụ cười, chẳng qua tâm trạng nhanh chóng lại căng thẳng. Phải biết rằng dù sao Hàn Nhạn cũng chỉ là đứa bé mười hai tuổi. Mình muốn lôi kéo nàng, cũng cần phải làm chút chuyện để cho nàng đồng ý giúp cho mình có cơ hội thật sự trở thành chính thất phu nhân ở trong phủ này.
Theo Thu Hồng ra khỏi Thanh Thu Uyển, Kiều Mộng hết sức cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của chủ tử nhà mình. Lão gia muốn dẫn Chu thị vào trong cung dự tiệc. Bất luận nói như thế nào, ván này Chu thị đã chiếm được ưu thế.
"Hồ ly tinh!" Mị di nương đứng lại một chỗ, cắn răng oán hận.
Kiều Mộng tiến lại gần nói nhỏ: "Chủ tử, không thể để cho Củng Đồng Uyển vào cung. Mẫu tử bọn họ kiêu ngạo hống hách như thế. Nếu như thành công, về sau sẽ càng ngày càng không để chủ tử vào trong mắt."
"Sao ta có thể để cho ả ta toại nguyện?" Mị di nương hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia ác độc: "Ngươi giúp ta chuyển lời cho Lâm Chung Gia."
Kiều Mộng lập tức hiểu rõ, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm đen như mực.
Trong phòng, Hàn Nhạn đang rảnh rỗi lột vỏ quýt, xé một múi đưa vào trong miệng, vị chua nồng khiến nàng phải nheo mắt lại.
Trần ma ma nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Tiểu thư nói cho Tam phu nhân biết tin này, chính là muốn cho Tam phu nhân vào cung sao?" Vừa nói vừa nhíu mày: "Tam phu nhân này cũng không phải là một người có thể dễ dàng mang lại lợi ích. Tiểu thư làm như khác nào vừa đuổi sói đi thì đã dẫn hổ về? Như vậy sao tốt được?"
Hàn Nhạn ngáp một cái: "Mị di nương kia đang muốn lôi kéo ta, trước mắt sẽ không làm gì ta đâu. Ngược lại lòng dạ của Chu thị quá sâu, lần này không thể để cho bà ta vào cung. Ma ma cũng thấy đấy, Mị di nương sẽ không để cho Chu thị vào cung, nhất định sẽ ngáng chân làm cho bà ta ấm ức. Chu di nương không đi được, phụ thân cũng sẽ không để cho Mị di nương là một người Hồ Cơ có thân phận đê tiện vào cung để tự hạ thấp thân phận của mình đâu. Cùng lắm cũng chỉ có thể để cho Vãn di nương đi cùng mà thôi."
Trần ma ma còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Nhạn đã ăn hết quả quýt, nói một câu mơ hồ không rõ: "Chúng ta cứ việc xem kịch là được rồi."
Nhưng mà sang ngày thứ hai, lại xảy ra một chuyện khiến Hàn Nhạn không ngờ tới, toàn bộ cục diện đều bị rối loạn.
Không ngờ, mới vừa viết được một dòng, thì nha hoàn quét dọn ở trong sân đã chạy tới thông báo: Mị di nương tới.
Hàn Nhạn hơi nhíu mày, nàng còn chưa tới tìm, thì bên kia đã tới tìm mình trước, ngược lại cũng bớt được việc rồi.
Lập tức đặt giấy bút trong tay xuống, thân thiện nói: "Mị di nương tới sao? Mau mau nghênh đón người vào đây."
Người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc quyến rũ bước vào khuê phòng của Hàn Nhạn. Bà liếc nhìn xung quanh, phản ứng đầu tiên là chau mày. Vật dụng sắm sửa ở trong phòng này thật quá bình thường. Hàn Nhạn với tư cách là dòng chính nữ của Trang gia, lại bị đối xử y hệt người thứ nữ tên Trang Cầm kia.
Hàn Nhạn cũng chỉ cúi đầu đứng ở cửa, tay nắm vạt áo, lộ rõ dáng vẻ chân tay luống cuống: "Di nương đã nhớ đến Nhạn nhi rồi sao?"
Mị di nương cẩn thận đánh giá Hàn Nhạn một chút. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên ngây thơ của nàng, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng, cẩn thận và cố gắng lấy lòng. Ngay lập tức bà cảm thấy giá trị con người mình được nâng lên không ít. Tâm tình khó chịu trong mấy ngày qua do chỗ mẫu tử Chu thị bên kia cũng bắt đầu được thả lỏng. Bà nhìn Hàn Nhạn càng lúc càng thấy thuận mắt. Đưa tay vỗ vỗ bàn tay của Hàn Nhạn, dịu dàng nói: "Coi kìa, sao lại nói như vậy, di nương đương nhiên rất nhớ Tứ tiểu thư rồi. Tứ tiểu thư vừa khỏi bệnh, ta sợ thân thể con không khỏe, nên di nương mang theo vài món ăn đến thăm con này."
Hàn Nhạn lập tức cảm thấy buồn nôn. Lúc mẫu thân còn sống, Mị di nương này có khi nào đối xử với nàng vui vẻ hòa nhã như thế. Trước giờ bà ta chỉ có ngẩng cao đầu ức hiếp sỉ nhục chứ chưa hề để Tứ tiểu thư này vào trong mắt đâu. Bây giờ lại đến lấy lòng như vậy, chỉ khiến cho Hàn Nhạn cảm thấy gượng gạo, giống như nuốt phải ruồi bọ, có miệng khó trả lời mà thôi.
Mị di nương thấy nàng không lên tiếng, liền cho là nàng đang sợ sệt. Bà càng thêm khinh bỉ đứa con gái dòng chính nữ này. Chỉ cảm thấy Hàn Nhạn là một đứa nhỏ dễ gây khó dễ, liền quyết tâm tạo mối quan hệ tốt với bên này.
Hàn Nhạn nhìn bà, cười ngọt ngào: "Cám ơn di nương đã quan tâm. Mấy ngày nay Nhạn nhi bị bệnh, mấy vị di nương khác cũng hết sức quan tâm Nhạn Nhi rất chu đáo. Nhạn nhi thật cảm động."
Lời nói chân thành của nàng, nghe vào trong tai lại làm Mị di nương kinh ngạc, bà vội vàng nói: "Mấy vị di nương khác? Vậy còn có ai tới thăm con nữa?" Kiều Mộng ở bên cạnh khẽ kéo vạt áo của bà, lúc này Mị di nương mới ý thức được mình đang luống cuống, vội vàng che giấu tâm trạng, ho nhẹ một tiếng.
Hàn Nhạn dường như không hề phát hiện ra tâm trạng mất bình tĩnh vừa rồi của bà, vẫn khéo léo đáp lại: "Vãn di nương có bảo Tam tỷ tới đây một lần. Chu di nương và Ngữ Sơn tỷ tỷ thì lại thường xuyên tới đây, còn mang theo rất nhiều quà tặng."
Mị di nương nghe vậy, lập tức siết chặt túi hương ở trong tay. Bà thầm oán hận, đồ tiện nhân này, động tác cũng nhanh thật!
Hàn Nhạn vẫn tiếp tục nói: "Hôm qua Chu di nương còn đi thăm Ngũ đệ, tặng rất nhiều đồ chơi, còn có một con chim nhỏ."
Lúc Mị di nương nghe đến ba chữ con chim nhỏ thì đã mơ hồ cảm thấy có điều kỳ lạ, nhưng vẫn chưa nắm rõ trọng điểm. Chẳng qua nếu đến tặng những món đồ chơi nhỏ tinh xảo kia thì bà cũng có thể hiểu được. Tuy bà là một người Hồ Cơ do Thánh Thượng ban tặng. Nhưng mấy năm trước cũng đã từng được ma ma ở trong cung dạy dỗ. Lâu ngày, mưa dầm thấm đất. Cho nên bà cũng hiểu được thủ đoạn tranh giành tình cảm của nữ nhân ở trong gia đình. Nâng lên để giết, điều này cũng không xa lạ gì. Suy nghĩ một chút, liền cười híp mắt hỏi Hàn Nhạn: "Có vẻ con khá ưa thích mẫu tử Chu thị nhỉ?"
Hàn Nhạn rụt cổ một cái, giống như sợ hãi nói: "Chu di nương và Ngữ Sơn tỷ tỷ đối xử rất tốt với Nhạn nhi, Nhạn nhi đều biết. Tuy họ không phải là mẫu thân..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Mị di nương nhướng mày, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại điều bà lo lắng nhất chính là Chu thị lôi kéo được Hàn Nhạn, chiếm được lợi thế trước mặt Trưởng tộc. Nhưng mà nhìn thấy Hàn Nhạn này vẫn sợ nhiều hơn là kính với Chu thị, bà cũng mừng thầm. Trẻ con mà, đều luôn sợ kế mẫu. Tuy giao tình của mình và vị Tứ tiểu thư này không tốt lắm, nhưng dù sao cũng đã ở chung dưới cùng một mái nhà nhiều năm như vậy, cũng sẽ không xa lạ. Vì vậy sắc mặt liền thay đổi, lộ vẻ nghiêm túc, nói: "Chu thị này không hề tốt bụng nào đâu. Bà ta tặng quà cho các con chính là có lòng tính toán muốn hại các con đấy."
Hàn Nhạn sợ hết hồn, vội ngẩng đầu lên: "Sao Mị di nương lại nói như vậy? Chu di nương rất tốt bụng, đừng nói oan cho họ."
Mị di nương liền trừng mắt nhìn nàng, lấy tay ấn nhẹ cái trán của Hàn Nhạn, giọng điệu vô cùng thân thiết nói: "Con chính là một người lương thiện nên không hiểu đâu. Họ làm như vậy để khiến tiểu Thiếu gia mê muội mất hết ý chí đấy. Người không biết còn tưởng là bà ta đang lấy lòng, kỳ thật lại không hề có ý tốt như vậy."
Hàn Nhạn kinh hoảng nhìn Mị di nương, dáng vẻ hoang mang lo sợ: "Vậy Nhạn nhi phải làm sao đây, Ngũ đệ còn phải thi Trạng Nguyên nữa."
"Yên tâm, có di nương ở đây, sao có thể để cho bọn họ lật trời!" Mị di nương nói vài lời trấn an bà. Khóe môi Hàn Nhạn hơi nhếch lên, rốt cuộc bà ta cũng nói ra những lời này.
Hàn Nhạn cầm tay Mị di nương, mở miệng nói lời cảm kích: "Nhạn nhi và Ngũ đệ cám ơn di nương, nhưng mà. . ." Vừa ngập ngừng vừa nói: "Con nghe nói mấy ngày tới trong cung sẽ tổ chức dạ yến. Phụ thân đã quyết định sẽ dẫn Chu di nương đi cùng."
"Cái gì?" Mị di nương nghe xong lời này, ngay tức khắc lại mất kiên nhẫn lần nữa, lập tức đứng lên, suy nghĩ một chút, lại hỏi Hàn Nhạn: "Con nghe ai nói?"
Hàn Nhạn lắc đầu một cái: "Là nha hoàn của Nhạn nhi nghe người làm trong sân nói. Mị di nương, không phải phụ thân vẫn luôn rất thương yêu người sao? Tại sao lại dẫn Chu di nương đi theo?"
Mị di nương nghe những lời này lòng càng đau như dao cắt. Phải biết rằng dạ yến trong cung, nữ quyến mà thần tử dẫn theo bắt buộc phải là chính thất phu nhân. Vương thị đã mất, lần này người được dẫn theo ra ngoài cơ hồ sẽ tương đương với việc được chấp nhận với thân phận là chính thất phu nhân. Bây giờ nghe nói Trang Sĩ Dương muốn dẫn Chu di nương đi theo. Sao bà không thể không lo lắng?
"Tứ tiểu thư, hiện giờ sắc trời cũng đã muộn. Di nương cũng không làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của con nữa. Ta đi về trước." Mị di nương mở miệng nói, giữa lông mày khó che giấu sự lo lắng, sốt ruột.
Hàn Nhạn mỉm cười hết sức ngây thơ: "Vậy để con bảo Thu Hồng tiễn di nương. Chu di nương giở trò xấu hại Nhạn nhi, nhưng nếu bà ấy được phụ thân sủng ái. Nhạn Nhi cũng đành phải chấp nhận. Chỉ là," nàng cười ha ha: "Nhạn nhi thích Mị di nương hơn, Mị di nương đẹp hơn !"
Lời khen của trẻ con là chân thật nhất không hề giả dối. Mị di nương cũng nở nụ cười, chẳng qua tâm trạng nhanh chóng lại căng thẳng. Phải biết rằng dù sao Hàn Nhạn cũng chỉ là đứa bé mười hai tuổi. Mình muốn lôi kéo nàng, cũng cần phải làm chút chuyện để cho nàng đồng ý giúp cho mình có cơ hội thật sự trở thành chính thất phu nhân ở trong phủ này.
Theo Thu Hồng ra khỏi Thanh Thu Uyển, Kiều Mộng hết sức cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của chủ tử nhà mình. Lão gia muốn dẫn Chu thị vào trong cung dự tiệc. Bất luận nói như thế nào, ván này Chu thị đã chiếm được ưu thế.
"Hồ ly tinh!" Mị di nương đứng lại một chỗ, cắn răng oán hận.
Kiều Mộng tiến lại gần nói nhỏ: "Chủ tử, không thể để cho Củng Đồng Uyển vào cung. Mẫu tử bọn họ kiêu ngạo hống hách như thế. Nếu như thành công, về sau sẽ càng ngày càng không để chủ tử vào trong mắt."
"Sao ta có thể để cho ả ta toại nguyện?" Mị di nương hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia ác độc: "Ngươi giúp ta chuyển lời cho Lâm Chung Gia."
Kiều Mộng lập tức hiểu rõ, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm đen như mực.
Trong phòng, Hàn Nhạn đang rảnh rỗi lột vỏ quýt, xé một múi đưa vào trong miệng, vị chua nồng khiến nàng phải nheo mắt lại.
Trần ma ma nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Tiểu thư nói cho Tam phu nhân biết tin này, chính là muốn cho Tam phu nhân vào cung sao?" Vừa nói vừa nhíu mày: "Tam phu nhân này cũng không phải là một người có thể dễ dàng mang lại lợi ích. Tiểu thư làm như khác nào vừa đuổi sói đi thì đã dẫn hổ về? Như vậy sao tốt được?"
Hàn Nhạn ngáp một cái: "Mị di nương kia đang muốn lôi kéo ta, trước mắt sẽ không làm gì ta đâu. Ngược lại lòng dạ của Chu thị quá sâu, lần này không thể để cho bà ta vào cung. Ma ma cũng thấy đấy, Mị di nương sẽ không để cho Chu thị vào cung, nhất định sẽ ngáng chân làm cho bà ta ấm ức. Chu di nương không đi được, phụ thân cũng sẽ không để cho Mị di nương là một người Hồ Cơ có thân phận đê tiện vào cung để tự hạ thấp thân phận của mình đâu. Cùng lắm cũng chỉ có thể để cho Vãn di nương đi cùng mà thôi."
Trần ma ma còn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Nhạn đã ăn hết quả quýt, nói một câu mơ hồ không rõ: "Chúng ta cứ việc xem kịch là được rồi."
Nhưng mà sang ngày thứ hai, lại xảy ra một chuyện khiến Hàn Nhạn không ngờ tới, toàn bộ cục diện đều bị rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.