Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê
Chương 91: Nàng tìm tú nương
Hạ Nhiễm Tuyết
02/09/2022
"Chúng ta đến nói một bút sinh ý."
Tiểu nữ oa nói rồi vươn tay, thấy vậy ma ma liền đem nàng ôm xuống khỏi ghế dựa. Nàng ở trên người của chính mình sờ soạng một hồi, lấy ra một tờ giấy. Sau đó liền giao cho ma ma. Ma ma cầm lại đây, đem trang giấy đặt xuống trước mặt Lý Tú Ca. Lý Tú Ca chậm rãi vươn tay, đem tờ giấy kia cầm lấy đặt trước mặt mình.
Đôi mắt của nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trang giấy kia. Trên khuôn mặt không có chút da thịt cùng một chút huyết sắc gì, cơ hồ là không thấy có chút biểu tình thay đổi nào, chỉ có cặp mắt kia tựa hồ là biến hoá một chút.
"Đây là khế ước bán mình, thời gian 5 năm." Tiểu nữ oa đã đi tới đứng ở trước mặt của Lý Tú Ca. Mà lúc này ma ma ở bên cạnh cũng là bước đi theo bên người của hài tử, cũng là để đề phòng có sự cố gì xảy ra. Kỳ thật cũng không cần như thế, với Lý Tú Ca mà nói, hiện tại trên người nàng căn bản là không có nửa phần khí lực, ngay cả đi đường nàng cũng là không thể, chỉ có thể giống như tiểu cẩu, cố gắng bò đi.
Tiểu nữ oa đem tay nhỏ đặt ở trên mặt chính mình, khẽ lắc lư cái đầu nhỏ: "Ta thật sự nhìn không ra tới, ngươi chính là người nổi danh kinh thành năm đó đệ nhất tú nương Lý Tú Ca."
Mà lời nàng vừa nói khỏi miệng, ánh mắt của ma ma bên người cũng là đột nhiên thay đổi.
“Xem đi,” tiểu nữ oa lại là chỉ một chút, chỉ vào khế ước bán mình mà Lý Tú Ca đang cầm ở trong tay. " Ta mua ngươi năm năm thời gian, một tháng công một lượng bạc, dạy đại tỷ ta kỳ nghệ thêu thùa của ngươi. Ngươi nhất định phải đem toàn bộ thêu nghệ của bản thân đều là dạy hết cho đại tỷ của ta, như vậy, năm năm sau, ta sẽ thả ngươi về nhà."
Lý Tú Ca ngây ngốc há to miệng, nàng muốn phát ra âm thanh. Nhưng là bất luận như thế nào, giọng nói của nàng đều là nghẹn lại ở bên trong cổ họng, dù là một chút thanh âm cũng không phát ra.
Nàng nâng ngón tay của chính mình lên, sau đó đưa vào miệng cắn cho chảy máu, rồi run rẩy ấn điểm chỉ lên khế ước. Kỳ thật đừng nói là năm năm, liền tính là cả đời nàng cũng là nguyện ý. Bởi vì nàng phải rời khỏi nơi đó, nàng muốn tiếp tục sống. Nói cách khác, vì cái gì ở trong đó lâu như vậy mà nàng cũng không có chết, bởi vì nàng đang chờ một cái cơ hội mờ mịt nào đó, mà đối với nàng khi đó, chuyện này tương đương với một giấc mộng xa vời.
Hiện tại nàng đã tỉnh mộng, hay là nàng vẫn ở trong mộng của bản thân. Nàng không rõ nữa. Nhưng lúc này đây, nàng đều là chấp nhận, dù sau này Thẩm gia có đối với nàng bất công, cũng tốt hơn tiếp tục ở lại địa phương đó.
“Ma ma, lấy mười lượng bạc cho nàng,” Tiểu nữ oa vỗ vỗ quần áo trên người của chính mình, sau đó liền xoay người đi ra ngoài. Mà cái ma ma kia cũng lấy từ trong người một nén bạc, cũng là vứt ở trên mặt đất.
"Cô nương nhà ta cho ngươi." Trên mặt ma ma vẫn là không có một chút biểu tình gì, thanh âm vẫn như cũ không có bao nhiêu độ ấm. " Ngươi cầm lấy rồi cùng người nhà giao đãi một chút, sau đó lại đem chính mình tắm rửa sửa soạn cho sạch sẽ rồi hãy quay lại đây."
Lý Tú Ca sờ sờ đến khối nén bạc kia. Đột nhiên nàng đứng thẳng lên, sau đó lại lấy hết khí lực ngay ngắn quỳ lại trên mặt đất khấu đầu mấy cái thật mạnh. Một tiếng phanh phanh kia, có lẽ không có người nghe thấy, cũng không có người nhìn đến, nhưng dù vậy nàng vẫn dập đầu.
Về phía tiểu nữ hài, nàng đá đá cẳng chân của chính mình, sau đó nhảy nhót đi đến một tiểu viện khác. Mà lúc này ở trong viện, Thẩm Thanh Dung đang luyện cầm. Tuy rằng không nói là rất tốt, nhưng là đã có chút âm luật.
“Tỷ tỷ……”
Thẩm Thanh Từ từ bên ngoài chạy tiến vào, liền hướng nơi này của Thẩm Thanh Dung ào ào chạy tới, đột ngột cũng là làm Thẩm Thanh Dung bị doạ đến một phen trắng bệch cả mặt. Còn may Tần ma ma đứng ở một bên liền nhanh tay nhấc cái tiểu béo cầu kia lên. Nếu không, nếu là đụng phải, có khả năng sẽ làm khuôn mặt nhỏ của nàng bị thương, cũng làm cho mọi người thương tâm muốn chết.
Thẩm Thanh Dung quả thật có loại xúc động muốn đem nàng ra ngoài hảo hảo mà tẩn cho một trận. Nhưng là vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ làm cho người ta yêu thích này của muội muội, nàng như thế nào muốn đánh cũng không hạ tay nổi nữa.
Nàng lấy ra khăn thêu, đem những mảnh vụn điểm tâm dính trên mặt Thẩm Thanh Từ đều là lau sạch.
“Như thế nào đem mặt ăn thành như vậy, ngươi rốt cuộc là ăn ở trong miệng hay là cho khuôn mặt này ăn vậy?"
“Tỷ tỷ làm điểm tâm ăn ngon, A Ngưng đều là thích ăn.”
Tần ma ma đứng ở một bên liền che miệng của chính mình cười. " Tiểu thư nhi nhà ta có miệng nhỏ ngọt ngào a, thật sự là nói lời nào cũng dễ nghe a."
"Còn không phải sao?" Hà ma ma cũng nói, trong lòng lại thầm không rõ, đại tiểu thư nhà bà vốn là cái người thành thật không có một chút tâm cơ gì, như thế nào lại sinh ra cái nữ nhi như Thẩm Thanh Từ. Cái miệng nhỏ này quả thực có thể dỗ dành người khác vui sướng đến quên trời đất. Ngay cả toàn gia Tuấn vương phủ cũng đều là bị nàng dỗ ngọt đến phiêu. Cái gì mà dì mỹ nhân, tiên nữ tỷ tỷ, toàn những từ ngữ linh tinh ở đâu mà không biết nàng học từ đâu, chính là bản thân lại sử dụng đến thuần thục, làm nữ nhân ai cũng bị nàng dỗ đến yêu thích không thôi.
“Ngươi a……” Thẩm Thanh Dung vươn tay chọc một chút cái ót của muội muội.
Thẩm Thanh Từ vẫn là ngốc hề hề cười, một đôi mắt to cười đến cong thành hình bán nguyệt, nhưng vẫn xinh đẹp đến tinh xảo. Tuy rằng hiện tại có béo một ít, nhưng vì vẻ ngoài đáng yêu của nàng nên trông vẫn giống là một cái tiểu tiên đồng oa nhi.
“Tỷ tỷ,” Thẩm Thanh Từ kéo lại tay Thẩm Thanh Dung, “A Ngưng giúp tỷ tỷ tìm một cái tú nương biết làm quần áo thật đẹp, tỷ tỷ học xong mỗi ngày giúp A Ngưng làm quần áo được không?"
“Hảo a,” Thẩm Thanh Dung đối với yêu cầu của muội muội từ trước đến nay đều là nhất định đáp ứng. Nói tiếp, nàng lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ của muội muội: "Tỷ tỷ vẫn là thường xuyên làm quần áo cho ngươi mặc, thế nào, vẫn còn cảm thấy chưa đủ sao?"
“Tỷ tỷ làm quần áo có chút xấu,” Thẩm Thanh Từ thật sự là một chút cũng không giữ lại mặt mũi cho tỷ tỷ của mình.
Thẩm Thanh Dung không nhịn được mà đỏ mặt. Vẫn là trước mắt nhiều bà tử cùng nha đầu như vậy, nàng cảm giác có chút mất mặt. Cái kia, nàng thêu cũng gọi là tốt, nhưng mà so với ma ma trong phủ mà nói, xác thực là vẫn kém một ít. Suy cho cùng cũng bởi vì tuổi của nàng còn nhỏ a, nhưng dù vậy cũng không thể bị muội muội nói trước mặt nhiều người như vậy.
Nàng vội vàng kéo tay nhỏ của muội muội, liền mang người đi vào trong phòng, tránh cho một hồi nàng không chú ý, từ trong cái miệng nhỏ này của Thẩm Thanh Từ lại nói ra cái sự tình xấu hổ gì.
"Tiểu thư nhỏ như thế nào lại nghĩ ra tìm một cái tú nương cho đại tiểu thư?" Tần ma ma hỏi Hà ma ma. "Tiểu thư nhỏ nhà chúng ta thế nào lại có nhiều ý tưởng đến như vậy?"
“Dù sao cũng không giống với tiểu thư quá cố nhà ta." Hà ma ma nhắc tới Lâu Tuyết Phi, trong giọng hoài niệm vẫn là mang theo vô tận chua sót. "Đại tiểu thư nhà ta từ nhỏ đến lớn đều là cái cô nương thật ngoan, cũng không có thích nháo giống tiểu thư nhỏ vậy. Nhưng dù vậy, mỗi lần nàng nháo đều là chuyện tốt. Nếu không phải hiện tại nàng chỉ có năm tuổi, ta còn cảm giác nàng giống như cái đại cô nương đã trưởng thành đâu?"
“Ngươi đoán, tỷ nhi nhà chúng ta tìm cho đại cô nương vị tú nương nào?"
Hà ma ma đè thấp thanh âm, thấy bốn bề vắng lặng là lúc, mới là khẽ hỏi Tần ma ma.
Tần ma ma thật đúng là không biết, “Là vị nào?”
“Là Lý Tú Ca,” Hà ma ma hạ thanh âm nhỏ đến chỉ có hai người các bà mới có thể nghe được.
Mà cái tên này thật quen thuộc, bất quá chính là nhất thời đột ngột, Tần ma ma cũng là nghĩ không ra người nào?
“Đúng rồi, Lý Tú Ca, không phải sẽ là Lý Tú Ca kia chứ?" Đôi mắt của bà trợn lên một cái, nghĩ đến cũng là đem chính mình doạ tới rồi. Sẽ không thật sự là Lý Tú Ca kia đi, chính là người từng được mệnh danh thiên y vô phùng Lý Tú Ca.
"Trên đời này còn có tú nương nào tên Lý Tú Ca sao?" Hà ma ma cười cười. "Chính là nàng ta, cũng không biết tỷ nhi đem nàng mang ra như thế nào? Nhưng nếu tỷ nhi không phải gọi tên của nàng, chính ta cũng là không có nhận ra nàng."
Năm đó danh khí của Lý Tú Ca ở kinh thành có thể so với một quý nữ nhà đại chúng. Tuy rằng nàng chỉ là một tú nương bình thường, nhưng lại có một tay thêu nghệ đứng đầu, là cử thế vô song, ít người sánh kịp. Năm đó kém một ít nàng liền trở thành tú nương trong cung thêu long bào cho thiên tử. Nhưng là không biết trước lúc tiến cung đã phát sinh nguyên nhân gì mà cuối cùng nàng không có xuất hiện ở trong cung.
Tiểu nữ oa nói rồi vươn tay, thấy vậy ma ma liền đem nàng ôm xuống khỏi ghế dựa. Nàng ở trên người của chính mình sờ soạng một hồi, lấy ra một tờ giấy. Sau đó liền giao cho ma ma. Ma ma cầm lại đây, đem trang giấy đặt xuống trước mặt Lý Tú Ca. Lý Tú Ca chậm rãi vươn tay, đem tờ giấy kia cầm lấy đặt trước mặt mình.
Đôi mắt của nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trang giấy kia. Trên khuôn mặt không có chút da thịt cùng một chút huyết sắc gì, cơ hồ là không thấy có chút biểu tình thay đổi nào, chỉ có cặp mắt kia tựa hồ là biến hoá một chút.
"Đây là khế ước bán mình, thời gian 5 năm." Tiểu nữ oa đã đi tới đứng ở trước mặt của Lý Tú Ca. Mà lúc này ma ma ở bên cạnh cũng là bước đi theo bên người của hài tử, cũng là để đề phòng có sự cố gì xảy ra. Kỳ thật cũng không cần như thế, với Lý Tú Ca mà nói, hiện tại trên người nàng căn bản là không có nửa phần khí lực, ngay cả đi đường nàng cũng là không thể, chỉ có thể giống như tiểu cẩu, cố gắng bò đi.
Tiểu nữ oa đem tay nhỏ đặt ở trên mặt chính mình, khẽ lắc lư cái đầu nhỏ: "Ta thật sự nhìn không ra tới, ngươi chính là người nổi danh kinh thành năm đó đệ nhất tú nương Lý Tú Ca."
Mà lời nàng vừa nói khỏi miệng, ánh mắt của ma ma bên người cũng là đột nhiên thay đổi.
“Xem đi,” tiểu nữ oa lại là chỉ một chút, chỉ vào khế ước bán mình mà Lý Tú Ca đang cầm ở trong tay. " Ta mua ngươi năm năm thời gian, một tháng công một lượng bạc, dạy đại tỷ ta kỳ nghệ thêu thùa của ngươi. Ngươi nhất định phải đem toàn bộ thêu nghệ của bản thân đều là dạy hết cho đại tỷ của ta, như vậy, năm năm sau, ta sẽ thả ngươi về nhà."
Lý Tú Ca ngây ngốc há to miệng, nàng muốn phát ra âm thanh. Nhưng là bất luận như thế nào, giọng nói của nàng đều là nghẹn lại ở bên trong cổ họng, dù là một chút thanh âm cũng không phát ra.
Nàng nâng ngón tay của chính mình lên, sau đó đưa vào miệng cắn cho chảy máu, rồi run rẩy ấn điểm chỉ lên khế ước. Kỳ thật đừng nói là năm năm, liền tính là cả đời nàng cũng là nguyện ý. Bởi vì nàng phải rời khỏi nơi đó, nàng muốn tiếp tục sống. Nói cách khác, vì cái gì ở trong đó lâu như vậy mà nàng cũng không có chết, bởi vì nàng đang chờ một cái cơ hội mờ mịt nào đó, mà đối với nàng khi đó, chuyện này tương đương với một giấc mộng xa vời.
Hiện tại nàng đã tỉnh mộng, hay là nàng vẫn ở trong mộng của bản thân. Nàng không rõ nữa. Nhưng lúc này đây, nàng đều là chấp nhận, dù sau này Thẩm gia có đối với nàng bất công, cũng tốt hơn tiếp tục ở lại địa phương đó.
“Ma ma, lấy mười lượng bạc cho nàng,” Tiểu nữ oa vỗ vỗ quần áo trên người của chính mình, sau đó liền xoay người đi ra ngoài. Mà cái ma ma kia cũng lấy từ trong người một nén bạc, cũng là vứt ở trên mặt đất.
"Cô nương nhà ta cho ngươi." Trên mặt ma ma vẫn là không có một chút biểu tình gì, thanh âm vẫn như cũ không có bao nhiêu độ ấm. " Ngươi cầm lấy rồi cùng người nhà giao đãi một chút, sau đó lại đem chính mình tắm rửa sửa soạn cho sạch sẽ rồi hãy quay lại đây."
Lý Tú Ca sờ sờ đến khối nén bạc kia. Đột nhiên nàng đứng thẳng lên, sau đó lại lấy hết khí lực ngay ngắn quỳ lại trên mặt đất khấu đầu mấy cái thật mạnh. Một tiếng phanh phanh kia, có lẽ không có người nghe thấy, cũng không có người nhìn đến, nhưng dù vậy nàng vẫn dập đầu.
Về phía tiểu nữ hài, nàng đá đá cẳng chân của chính mình, sau đó nhảy nhót đi đến một tiểu viện khác. Mà lúc này ở trong viện, Thẩm Thanh Dung đang luyện cầm. Tuy rằng không nói là rất tốt, nhưng là đã có chút âm luật.
“Tỷ tỷ……”
Thẩm Thanh Từ từ bên ngoài chạy tiến vào, liền hướng nơi này của Thẩm Thanh Dung ào ào chạy tới, đột ngột cũng là làm Thẩm Thanh Dung bị doạ đến một phen trắng bệch cả mặt. Còn may Tần ma ma đứng ở một bên liền nhanh tay nhấc cái tiểu béo cầu kia lên. Nếu không, nếu là đụng phải, có khả năng sẽ làm khuôn mặt nhỏ của nàng bị thương, cũng làm cho mọi người thương tâm muốn chết.
Thẩm Thanh Dung quả thật có loại xúc động muốn đem nàng ra ngoài hảo hảo mà tẩn cho một trận. Nhưng là vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ làm cho người ta yêu thích này của muội muội, nàng như thế nào muốn đánh cũng không hạ tay nổi nữa.
Nàng lấy ra khăn thêu, đem những mảnh vụn điểm tâm dính trên mặt Thẩm Thanh Từ đều là lau sạch.
“Như thế nào đem mặt ăn thành như vậy, ngươi rốt cuộc là ăn ở trong miệng hay là cho khuôn mặt này ăn vậy?"
“Tỷ tỷ làm điểm tâm ăn ngon, A Ngưng đều là thích ăn.”
Tần ma ma đứng ở một bên liền che miệng của chính mình cười. " Tiểu thư nhi nhà ta có miệng nhỏ ngọt ngào a, thật sự là nói lời nào cũng dễ nghe a."
"Còn không phải sao?" Hà ma ma cũng nói, trong lòng lại thầm không rõ, đại tiểu thư nhà bà vốn là cái người thành thật không có một chút tâm cơ gì, như thế nào lại sinh ra cái nữ nhi như Thẩm Thanh Từ. Cái miệng nhỏ này quả thực có thể dỗ dành người khác vui sướng đến quên trời đất. Ngay cả toàn gia Tuấn vương phủ cũng đều là bị nàng dỗ ngọt đến phiêu. Cái gì mà dì mỹ nhân, tiên nữ tỷ tỷ, toàn những từ ngữ linh tinh ở đâu mà không biết nàng học từ đâu, chính là bản thân lại sử dụng đến thuần thục, làm nữ nhân ai cũng bị nàng dỗ đến yêu thích không thôi.
“Ngươi a……” Thẩm Thanh Dung vươn tay chọc một chút cái ót của muội muội.
Thẩm Thanh Từ vẫn là ngốc hề hề cười, một đôi mắt to cười đến cong thành hình bán nguyệt, nhưng vẫn xinh đẹp đến tinh xảo. Tuy rằng hiện tại có béo một ít, nhưng vì vẻ ngoài đáng yêu của nàng nên trông vẫn giống là một cái tiểu tiên đồng oa nhi.
“Tỷ tỷ,” Thẩm Thanh Từ kéo lại tay Thẩm Thanh Dung, “A Ngưng giúp tỷ tỷ tìm một cái tú nương biết làm quần áo thật đẹp, tỷ tỷ học xong mỗi ngày giúp A Ngưng làm quần áo được không?"
“Hảo a,” Thẩm Thanh Dung đối với yêu cầu của muội muội từ trước đến nay đều là nhất định đáp ứng. Nói tiếp, nàng lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ của muội muội: "Tỷ tỷ vẫn là thường xuyên làm quần áo cho ngươi mặc, thế nào, vẫn còn cảm thấy chưa đủ sao?"
“Tỷ tỷ làm quần áo có chút xấu,” Thẩm Thanh Từ thật sự là một chút cũng không giữ lại mặt mũi cho tỷ tỷ của mình.
Thẩm Thanh Dung không nhịn được mà đỏ mặt. Vẫn là trước mắt nhiều bà tử cùng nha đầu như vậy, nàng cảm giác có chút mất mặt. Cái kia, nàng thêu cũng gọi là tốt, nhưng mà so với ma ma trong phủ mà nói, xác thực là vẫn kém một ít. Suy cho cùng cũng bởi vì tuổi của nàng còn nhỏ a, nhưng dù vậy cũng không thể bị muội muội nói trước mặt nhiều người như vậy.
Nàng vội vàng kéo tay nhỏ của muội muội, liền mang người đi vào trong phòng, tránh cho một hồi nàng không chú ý, từ trong cái miệng nhỏ này của Thẩm Thanh Từ lại nói ra cái sự tình xấu hổ gì.
"Tiểu thư nhỏ như thế nào lại nghĩ ra tìm một cái tú nương cho đại tiểu thư?" Tần ma ma hỏi Hà ma ma. "Tiểu thư nhỏ nhà chúng ta thế nào lại có nhiều ý tưởng đến như vậy?"
“Dù sao cũng không giống với tiểu thư quá cố nhà ta." Hà ma ma nhắc tới Lâu Tuyết Phi, trong giọng hoài niệm vẫn là mang theo vô tận chua sót. "Đại tiểu thư nhà ta từ nhỏ đến lớn đều là cái cô nương thật ngoan, cũng không có thích nháo giống tiểu thư nhỏ vậy. Nhưng dù vậy, mỗi lần nàng nháo đều là chuyện tốt. Nếu không phải hiện tại nàng chỉ có năm tuổi, ta còn cảm giác nàng giống như cái đại cô nương đã trưởng thành đâu?"
“Ngươi đoán, tỷ nhi nhà chúng ta tìm cho đại cô nương vị tú nương nào?"
Hà ma ma đè thấp thanh âm, thấy bốn bề vắng lặng là lúc, mới là khẽ hỏi Tần ma ma.
Tần ma ma thật đúng là không biết, “Là vị nào?”
“Là Lý Tú Ca,” Hà ma ma hạ thanh âm nhỏ đến chỉ có hai người các bà mới có thể nghe được.
Mà cái tên này thật quen thuộc, bất quá chính là nhất thời đột ngột, Tần ma ma cũng là nghĩ không ra người nào?
“Đúng rồi, Lý Tú Ca, không phải sẽ là Lý Tú Ca kia chứ?" Đôi mắt của bà trợn lên một cái, nghĩ đến cũng là đem chính mình doạ tới rồi. Sẽ không thật sự là Lý Tú Ca kia đi, chính là người từng được mệnh danh thiên y vô phùng Lý Tú Ca.
"Trên đời này còn có tú nương nào tên Lý Tú Ca sao?" Hà ma ma cười cười. "Chính là nàng ta, cũng không biết tỷ nhi đem nàng mang ra như thế nào? Nhưng nếu tỷ nhi không phải gọi tên của nàng, chính ta cũng là không có nhận ra nàng."
Năm đó danh khí của Lý Tú Ca ở kinh thành có thể so với một quý nữ nhà đại chúng. Tuy rằng nàng chỉ là một tú nương bình thường, nhưng lại có một tay thêu nghệ đứng đầu, là cử thế vô song, ít người sánh kịp. Năm đó kém một ít nàng liền trở thành tú nương trong cung thêu long bào cho thiên tử. Nhưng là không biết trước lúc tiến cung đã phát sinh nguyên nhân gì mà cuối cùng nàng không có xuất hiện ở trong cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.