Chương 22
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
19/09/2017
Hòa Linh rất ghét cảm giác bị người khác sát lại gần thế này, hơn nữa, nàng còn khẳng định,
người hiện tại đang ôm lấy mình đích thị là tên hắc y nhân buổi tối hôm
đó, tên khốn kiếp thiếu chút nữa đã bóp chết nàng. Chẳng qua là lần này
hắn không bịt miệng của nàng, không chỉ không làm vậy mà còn thấp giọng
thầm thì bên tai. Điều này làm cho Hòa Linh cảm thấy ghê tởm không thôi.
Một con rắn bò lên trên người của ngươi, ngươi có ghê tởm hay không chứ!
Hơn nữa, tại sao người này lại không che miệng nàng, chuông báo động không ngừng rung lên trong lòng Hòa Linh!
“Ngươi muốn làm gì.”
Cánh tay đang đặt trên thắt lưng nàng vẫn chưa dời, hắn đứng ở đằng sau, cười yếu ớt, tiếng cười trầm thấp cùng với hô hấp nóng bỏng khiến cho Hòa Linh liên tưởng đến một tên biến thái!
Nãi nãi nó chứ, Sở Hòa Linh nàng lớn bằng từng này, đã gặp qua biết bao người vô lại, tiểu nhân lẫn ác độc không biết xấu hổ, nhiều người trong ngoài không đồng nhất nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp một tên biến thái. Lão thiên gia cũng quá “Hậu đãi” nàng rồi.
Hòa Linh có rất nhiều cảm xúc, nhưng không hề sợ hãi, đối với những tên biến thái càng sợ hãi, sẽ chỉ làm chúng thêm cao hứng, vì thế còn lâu nàng mới sợ!
“Đến tột cùng ngươi muốn làm gì, ngươi nên biết, nếu ta hô lớn lên, thì ngươi tuyệt đối trốn không thoát đâu!”. Tinh thần trấn định, Hòa Linh cũng không quay đầu lại nhìn mà chỉ mở miệng thăm dò.
Lục Hàn nhìn vành tai đang đỏ ửng lên của nàng, đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười, người này thật sự không giống những tiểu cô nương kahcs. Kỳ thật nếu như nàng quay đầu thì ngay lập tức sẽ biết, người đang ôm thắt lưng mình, chính là Lục Hàn Mộc đã từng gặp qua, nhưng tiểu cô nương người ta lại không hề muốn quay đầu lại nhìn hắn. Ngẫm lại cũng đúng, nếu như nhìn thấy mặt rồi thì khả năng bị giết để diệt khẩu khá cao, đây mới chính là nguyên nhân mà nàng không quay đầu lại? Mặc dù phô trương thanh thế nói rằng sẽ gọi người đến nhưng cũng vẫn không hề ngoái lại?
“Sao ngươi lại không nhìn ta!”
Hòa Linh hừ lạnh: “Ta không muốn vì đám đạo chích mà làm bẩn mắt mình. Hơn nữa, người nào xấu hơn ta, ta lại càng không muốn nhìn!”.
Lục Hàn cúi đầu bật cười, kỳ thật ngay cả bản thân hắn cũng không biết, vì cớ gì lại muốn tới nơi này. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn làm một việc không theo trình tự quy tắc nào cả, cũng là một sự kiện bất bình thường nhất. Vừa rồi trong nháy mắt đứng ở trong phòng, hắn cảm thấy dường như mình đã đến nhầm, nhưng ngay lập tức lại biến mất hoàn toàn, có lẽ, làm người không thể quá nghiêm túc. Phải thử qua mới có thể biết được quyết định của chính mình có chính xác hay không.
“Nhưng ngươi cũng biết, nếu như ngươi hét lên, thì bản thân cũng sẽ không sống được, ta biết, ngươi rất sợ chết!”. Lục Hàn cố ý thổi một luồng khí lạnh vào tai nàng, hù dọa một tiểu cô nương thật không phải là việc mà một đại nam tử nên làm, nhưng Lục Hàn cảm thấy, trước đây bản thân đã quá gò bó vào khuôn phép cũ, cũng chưa từng làm chuyện thế này bao giờ, tuổi dần lớn, ngẫu nhiên cũng nên thay đổi.
Hòa Linh cười lạnh: “Ta sợ chết? Nếu như ta sợ chết thì trong khoảnh khắc ngươi chạm tay vào đã gào thét chói tai rồi, sao còn có tâm tư nói chuyện với ngươi tới bây giờ? Ta không hề sợ ngươi đâu. Nếu như ngươi muốn giết thì tối hôm đó đã giết ta rồi, sẽ không chờ tới bây giờ. Mà ta cũng thật tò mò, vì cớ gì mà ngươi cứ xuất hiện ở nơi này, lại còn vào ban ngày ban mặt nữa chứ. Chẳng lẽ, đến tìm đến cô nương nào đó trộm hương không thành?”
Tay Lục Hàn đưa lên má Hòa Linh, nhéo một cái: “Không phải là đang ở cùng ngươi sao?”
Hòa Linh thật buồn bực, chỉ hận không thể băm vằm tên khốn này ra thành mười tám khúc, nhưng mặc kệ có thế nào thì nàng vẫn phải nhịn, tuyệt đối nhẫn nhịn! Người này tốt nhất đừng rơi vào tay nàng, nhất định, nhất định, nhất định sẽ không bỏ qua. Tuyệt đối sẽ không!
“Ta còn rất nhỏ, không cần ức hiếp ta làm gì!”, Hòa Linh lập tức đổi giọng.
Lục Hàn:“... ...”
“Ta chỉ là một tiểu cô nương mới 12 tuổi, ngươi đừng tìm ta được không? Ngươi cứ đi tìm Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ ấy, bọn họ tuy không đẹp bằng ta, nhưng độ tuổi lại rất thích hợp với ngươi!”. Hòa Linh không hề có nghĩa khí mà chỉ mặt những người khác.
Lục Hàn:“... ...”
“Nếu ngươi không thích tiểu cô nương, thì còn có thể đến tìm Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Tứ thẩm thẩm của ta, ai ai cũng đều yểu điệu thướt tha cả!”. Hòa Linh tiếp tục nói, với mong muốn làm người đó tức chết!
Lục Hàn: “... ...” mãi sau mới nói: “Ta mà lại đói bụng ăn quàng thế sao?”
Hòa Linh nở nụ cười: “Nếu ngươi muốn nhỏ tuổi hơn cũng có, Lục muội muội của ta tuy hơi ương ngạnh một chút, nhưng mặt đẹp là được rồi đúng không. Muội ấy tuy không đẹp bằng ta, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân tương lai!”.
Lục Hàn bẹo bẹo mà tiểu cô nương nào đó, hỏi: “Ngươi trắng trợn bán đứng tỷ muội như vậy sao? Nữ hài tử mà lỗ mãng quá cũng không tốt, hơn nữa, ngươi thật sự hoàn toàn không để ý đến an nguy của họ chút nào, có điều, ngươi đã nói các nàng ấy không đẹp bằng mình thì ta còn đi tìm những người khác làm gì nữa?”.
Hòa Linh nhướng mày: “Ta cũng không thể vì an nguy của mình mà nói dối được, bọn họ vốn không đẹp bằng ta, nếu như ta không có khí tiết nói bọn họ mạnh hơn mình thì cũng không thực tế. Ta chỉ muốn cung cấp cho ngươi càng nhiều manh mối mà thôi, tuy rằng bọn họ không phải là người đẹp nhất ở đây, nhưng rất đa dạng phong phú, không phải nam nhân vẫn luôn để ý cái này sao?”. Hòa Linh lại tò mò hỏi. Nói thật ra, kiếp trước nàng sống chưa đến hai mươi lăm, cho nên có nhiều việc vẫn không hiểu thấu đáo. Hiện tại hiếm khi vớ được một người từ trên trời rơi xuống, tuy không biết vì sao hắn lại đến đây, nhưng nếu như người này đã không giết mình ngược lại còn thích tán gẫu này nọ, thì yên tâm hơn hẳn.
Khó có khi gặp được một tên biến thái, có lẽ nên tận dụng cơ hội hỏi một chút, hơn nữa, cho dù tương lai hắn có nói ra thì cũng sẽ không có ai tin tưởng cả, ai bảo bản thân hắn là một tên biến thái chứ!
Lục Hàn hoàn toàn không ngờ, đề tài lẽ có xu hướng đi xa như vậy, hắn chỉ muốn đùa giỡn với tiểu nữ hài khác thường này một chút, thuận tiện xem phản ứng ủa nàng thế nào. Không nghĩ câu chuyện lại bị lệch hẳn trọng tâm. Mối quan hệ giữa bọn họ thân thiết đến mức...... thảo luận tới những đề tài này sao?
Sắc mặt thoáng hồng rực, Lục Hàn lên tiếng: “Tiểu cô nương, vẫn không biết nên biết những thứ này thì tốt hơn!”.
Hòa Linh sâu sắc cảm nhận được người nào đó đang mất tự nhiên, nàng thử dò xét: “Tuổi của ngươi cũng không lớn lắm mà!”. Kỳ thật, nàng muốn nói là không lớn, nhưng lại sợ hắn nhạy cảm phát hiện ra.
Ngón tay thon dài của Lục Hàn lại trượt đến cổ Hòa Linh, rồi dán sát người vào: “Ngươi đang muốn thử ta sao?”
Hòa Linh lắc đầu: “Ta làm sao dám chứ!”
“Ừm, kỳ thật, ngươi biểu diễn vẫn tương đối có trình tự, lúc trước thì bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục, sau đó lại là một tiểu cô nương bề ngoài cứng rắn, nội tâm yếu đuối. Tiếp theo nữa, trình diễn tiết mục nội tâm âm u. À, quên, còn có một chút hiếu kỳ nữa. Sở Hòa Linh, ngươi diễn giỏi như vậy, người nhà của ngươi có biết không?”
Hòa Linh phập phồng không yên, hắn biết nàng là ai, biết rõ nàng là Sở Hòa Linh nữa! Người này kiếp trước nàng chưa gặp qua bao giờ.
“Ta không biết ngươi đang nói gì cả!”. Hòa Linh vặn vặn góc áo: “Ta rất sợ, ngươi đừng thương tổn đến ta được không? Ngươi đi đi, ta sẽ không khai ngươi ra đâu, không phải lần đầu tiên ta cũng không nói với ai về ngươi mà. Ngươi nên tin tưởng ta, cũng không cần tới đây nữa, ta cam đoan, chuyện hôm nay xem như chưa từng phát sinh, được không? Ngươi thật sự sẽ không nảy sinh ý tưởng không an phận nào đối với một nữ hài mới mười hai tuổi chứ?”. Hòa Linh lại khẽ nói tiếp: “Nha hoàn của ta rất nhanh sẽ vào đây, ta sẽ không vạch trần ngươi đâu, ta sẽ che mắt lại, ngươi chạy nhanh đi, ta thề sẽ không nhìn lén!”.
“Lời thề của ngươi có thể tin tưởng được sao?”, Lục Hàn mang theo ý cười lại hỏi: “Ai mà biết, ngươi có cắn ngược lại ta hay không! Hơn nữa ta nhìn ra được, ngươi đối với người thân của mình cũng không hề khách khí. Đối với người thân mà còn như thế, thì những người khác có là gì. Ta không tin, ngươi sẽ bỏ qua cho ta. Có điều, áo choàng đỏ này, ngươi đã không thích người nhà mình như vậy thì có suy tính đến chuyện giúp ta một tay không?”. Lục Hàn đưa tay trượt về phía cổ Hòa Linh: “Ngươi giúp ta, chúng ta cùng nhau làm cho Sở gia lụn bại, khiến cho tất cả bọn họ đều không có kết quả tốt, ngươi thấy có được hay không? Hả? Áo choàng đỏ?”.
“Ta không phải người như vậy. Ta sao có thể tùy tiện bán đứng Sở gia chứ!”. Hòa Linh hùng hồn cự tuyệt: “Cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không làm như vậy, bản thân ta chính là người Sở gia, tổ chim bị phá sao trứng có thể an toàn. Ngươi cho ta là đồ ngốc chắc?”
Lục Hàn nở nụ cười, lên tiếng: “Ta có thể thú trở ngươi về làm tiểu thiếp, như vậy hoàn toàn có thể giữ an toàn cho ngươi!”
Toàn thân Hòa Linh lập tức lạnh như băng, nàng chán ghét nhất đó là mang chuyện hôn sự ra đùa. Khi đó bị hối hôn, không thể sinh con lại không thể gả đi, ai ai cũng đều nói, cho dù nàng có chấp nhận làm tiểu thiếp cũng không có người muốn.
Mỗi người đều có vảy ngược không thể chạm vào, mà vảy ngược của Sở Hòa Linh nàng chính là chuyện thành hôn này. Nắm chặt quyền, Hòa Linh cười lạnh: “Tiểu thiếp?... ...”
Trong nháy mắt trầm tĩnh đó, nàng đột nhiên hô to: “A......”
Lục Hàn bị tiếng hét này làm cho hoảng sợ, nhất thời buông lỏng tay ra, Hòa Linh lại hét lên: “A......”
Xảo Âm ở bên ngoài nghe thấy thế trong nháy mắt liền chạy vội tới. Tuy Lục Hàn không ngờ Hòa Linh lại đột nhiên thét chói tai nhưng vẫn nhanh nhẹn vọt ra ngoài cửa sổ, để lại trong mắt Hòa Linh chỉ còn một bóng dáng màu tím, nàng liền nhíu mày thắc mắc.
Xảo Âm ở phía sau, vọt vào: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hòa Linh cắn môi, đáp: “Có rắn!”
Rắn sao? Xảo Âm kinh ngạc hỏi: “Ở đâu vậy, tiểu thư mau đi ra ngoài, để nô tỳ tìm đánh chết nó! Nô tỳ không sợ, tiểu thư cũng đừng sợ! Đừng sợ nhé!”
Hòa Linh oán hận nhìn ra cửa sổ: “Không cần, bò ra cửa sổ trốn rồi!”
Biểu tình của nàng tối tăm không rõ, Xảo Âm vẫn cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, trong phòng sao lại đột nhiên có rắn chứ? Rất có thể là đã có người ra tay hãm hại rồi?”
Hòa Linh cười lạnh: “Hại ta? Đúng lúc, ta đang thiếu mấy con rắn độc để ngâm rượu thuốc, ai hại ta, ta sẽ cho người đó vào ngâm hết!”
Vung tay áo, Hòa Linh vào nội thất: “Thay quần áo giúp ta, còn những đồ này thì vất hết đi!”
Một con rắn bò lên trên người của ngươi, ngươi có ghê tởm hay không chứ!
Hơn nữa, tại sao người này lại không che miệng nàng, chuông báo động không ngừng rung lên trong lòng Hòa Linh!
“Ngươi muốn làm gì.”
Cánh tay đang đặt trên thắt lưng nàng vẫn chưa dời, hắn đứng ở đằng sau, cười yếu ớt, tiếng cười trầm thấp cùng với hô hấp nóng bỏng khiến cho Hòa Linh liên tưởng đến một tên biến thái!
Nãi nãi nó chứ, Sở Hòa Linh nàng lớn bằng từng này, đã gặp qua biết bao người vô lại, tiểu nhân lẫn ác độc không biết xấu hổ, nhiều người trong ngoài không đồng nhất nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp một tên biến thái. Lão thiên gia cũng quá “Hậu đãi” nàng rồi.
Hòa Linh có rất nhiều cảm xúc, nhưng không hề sợ hãi, đối với những tên biến thái càng sợ hãi, sẽ chỉ làm chúng thêm cao hứng, vì thế còn lâu nàng mới sợ!
“Đến tột cùng ngươi muốn làm gì, ngươi nên biết, nếu ta hô lớn lên, thì ngươi tuyệt đối trốn không thoát đâu!”. Tinh thần trấn định, Hòa Linh cũng không quay đầu lại nhìn mà chỉ mở miệng thăm dò.
Lục Hàn nhìn vành tai đang đỏ ửng lên của nàng, đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười, người này thật sự không giống những tiểu cô nương kahcs. Kỳ thật nếu như nàng quay đầu thì ngay lập tức sẽ biết, người đang ôm thắt lưng mình, chính là Lục Hàn Mộc đã từng gặp qua, nhưng tiểu cô nương người ta lại không hề muốn quay đầu lại nhìn hắn. Ngẫm lại cũng đúng, nếu như nhìn thấy mặt rồi thì khả năng bị giết để diệt khẩu khá cao, đây mới chính là nguyên nhân mà nàng không quay đầu lại? Mặc dù phô trương thanh thế nói rằng sẽ gọi người đến nhưng cũng vẫn không hề ngoái lại?
“Sao ngươi lại không nhìn ta!”
Hòa Linh hừ lạnh: “Ta không muốn vì đám đạo chích mà làm bẩn mắt mình. Hơn nữa, người nào xấu hơn ta, ta lại càng không muốn nhìn!”.
Lục Hàn cúi đầu bật cười, kỳ thật ngay cả bản thân hắn cũng không biết, vì cớ gì lại muốn tới nơi này. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn làm một việc không theo trình tự quy tắc nào cả, cũng là một sự kiện bất bình thường nhất. Vừa rồi trong nháy mắt đứng ở trong phòng, hắn cảm thấy dường như mình đã đến nhầm, nhưng ngay lập tức lại biến mất hoàn toàn, có lẽ, làm người không thể quá nghiêm túc. Phải thử qua mới có thể biết được quyết định của chính mình có chính xác hay không.
“Nhưng ngươi cũng biết, nếu như ngươi hét lên, thì bản thân cũng sẽ không sống được, ta biết, ngươi rất sợ chết!”. Lục Hàn cố ý thổi một luồng khí lạnh vào tai nàng, hù dọa một tiểu cô nương thật không phải là việc mà một đại nam tử nên làm, nhưng Lục Hàn cảm thấy, trước đây bản thân đã quá gò bó vào khuôn phép cũ, cũng chưa từng làm chuyện thế này bao giờ, tuổi dần lớn, ngẫu nhiên cũng nên thay đổi.
Hòa Linh cười lạnh: “Ta sợ chết? Nếu như ta sợ chết thì trong khoảnh khắc ngươi chạm tay vào đã gào thét chói tai rồi, sao còn có tâm tư nói chuyện với ngươi tới bây giờ? Ta không hề sợ ngươi đâu. Nếu như ngươi muốn giết thì tối hôm đó đã giết ta rồi, sẽ không chờ tới bây giờ. Mà ta cũng thật tò mò, vì cớ gì mà ngươi cứ xuất hiện ở nơi này, lại còn vào ban ngày ban mặt nữa chứ. Chẳng lẽ, đến tìm đến cô nương nào đó trộm hương không thành?”
Tay Lục Hàn đưa lên má Hòa Linh, nhéo một cái: “Không phải là đang ở cùng ngươi sao?”
Hòa Linh thật buồn bực, chỉ hận không thể băm vằm tên khốn này ra thành mười tám khúc, nhưng mặc kệ có thế nào thì nàng vẫn phải nhịn, tuyệt đối nhẫn nhịn! Người này tốt nhất đừng rơi vào tay nàng, nhất định, nhất định, nhất định sẽ không bỏ qua. Tuyệt đối sẽ không!
“Ta còn rất nhỏ, không cần ức hiếp ta làm gì!”, Hòa Linh lập tức đổi giọng.
Lục Hàn:“... ...”
“Ta chỉ là một tiểu cô nương mới 12 tuổi, ngươi đừng tìm ta được không? Ngươi cứ đi tìm Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ ấy, bọn họ tuy không đẹp bằng ta, nhưng độ tuổi lại rất thích hợp với ngươi!”. Hòa Linh không hề có nghĩa khí mà chỉ mặt những người khác.
Lục Hàn:“... ...”
“Nếu ngươi không thích tiểu cô nương, thì còn có thể đến tìm Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Tứ thẩm thẩm của ta, ai ai cũng đều yểu điệu thướt tha cả!”. Hòa Linh tiếp tục nói, với mong muốn làm người đó tức chết!
Lục Hàn: “... ...” mãi sau mới nói: “Ta mà lại đói bụng ăn quàng thế sao?”
Hòa Linh nở nụ cười: “Nếu ngươi muốn nhỏ tuổi hơn cũng có, Lục muội muội của ta tuy hơi ương ngạnh một chút, nhưng mặt đẹp là được rồi đúng không. Muội ấy tuy không đẹp bằng ta, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân tương lai!”.
Lục Hàn bẹo bẹo mà tiểu cô nương nào đó, hỏi: “Ngươi trắng trợn bán đứng tỷ muội như vậy sao? Nữ hài tử mà lỗ mãng quá cũng không tốt, hơn nữa, ngươi thật sự hoàn toàn không để ý đến an nguy của họ chút nào, có điều, ngươi đã nói các nàng ấy không đẹp bằng mình thì ta còn đi tìm những người khác làm gì nữa?”.
Hòa Linh nhướng mày: “Ta cũng không thể vì an nguy của mình mà nói dối được, bọn họ vốn không đẹp bằng ta, nếu như ta không có khí tiết nói bọn họ mạnh hơn mình thì cũng không thực tế. Ta chỉ muốn cung cấp cho ngươi càng nhiều manh mối mà thôi, tuy rằng bọn họ không phải là người đẹp nhất ở đây, nhưng rất đa dạng phong phú, không phải nam nhân vẫn luôn để ý cái này sao?”. Hòa Linh lại tò mò hỏi. Nói thật ra, kiếp trước nàng sống chưa đến hai mươi lăm, cho nên có nhiều việc vẫn không hiểu thấu đáo. Hiện tại hiếm khi vớ được một người từ trên trời rơi xuống, tuy không biết vì sao hắn lại đến đây, nhưng nếu như người này đã không giết mình ngược lại còn thích tán gẫu này nọ, thì yên tâm hơn hẳn.
Khó có khi gặp được một tên biến thái, có lẽ nên tận dụng cơ hội hỏi một chút, hơn nữa, cho dù tương lai hắn có nói ra thì cũng sẽ không có ai tin tưởng cả, ai bảo bản thân hắn là một tên biến thái chứ!
Lục Hàn hoàn toàn không ngờ, đề tài lẽ có xu hướng đi xa như vậy, hắn chỉ muốn đùa giỡn với tiểu nữ hài khác thường này một chút, thuận tiện xem phản ứng ủa nàng thế nào. Không nghĩ câu chuyện lại bị lệch hẳn trọng tâm. Mối quan hệ giữa bọn họ thân thiết đến mức...... thảo luận tới những đề tài này sao?
Sắc mặt thoáng hồng rực, Lục Hàn lên tiếng: “Tiểu cô nương, vẫn không biết nên biết những thứ này thì tốt hơn!”.
Hòa Linh sâu sắc cảm nhận được người nào đó đang mất tự nhiên, nàng thử dò xét: “Tuổi của ngươi cũng không lớn lắm mà!”. Kỳ thật, nàng muốn nói là không lớn, nhưng lại sợ hắn nhạy cảm phát hiện ra.
Ngón tay thon dài của Lục Hàn lại trượt đến cổ Hòa Linh, rồi dán sát người vào: “Ngươi đang muốn thử ta sao?”
Hòa Linh lắc đầu: “Ta làm sao dám chứ!”
“Ừm, kỳ thật, ngươi biểu diễn vẫn tương đối có trình tự, lúc trước thì bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục, sau đó lại là một tiểu cô nương bề ngoài cứng rắn, nội tâm yếu đuối. Tiếp theo nữa, trình diễn tiết mục nội tâm âm u. À, quên, còn có một chút hiếu kỳ nữa. Sở Hòa Linh, ngươi diễn giỏi như vậy, người nhà của ngươi có biết không?”
Hòa Linh phập phồng không yên, hắn biết nàng là ai, biết rõ nàng là Sở Hòa Linh nữa! Người này kiếp trước nàng chưa gặp qua bao giờ.
“Ta không biết ngươi đang nói gì cả!”. Hòa Linh vặn vặn góc áo: “Ta rất sợ, ngươi đừng thương tổn đến ta được không? Ngươi đi đi, ta sẽ không khai ngươi ra đâu, không phải lần đầu tiên ta cũng không nói với ai về ngươi mà. Ngươi nên tin tưởng ta, cũng không cần tới đây nữa, ta cam đoan, chuyện hôm nay xem như chưa từng phát sinh, được không? Ngươi thật sự sẽ không nảy sinh ý tưởng không an phận nào đối với một nữ hài mới mười hai tuổi chứ?”. Hòa Linh lại khẽ nói tiếp: “Nha hoàn của ta rất nhanh sẽ vào đây, ta sẽ không vạch trần ngươi đâu, ta sẽ che mắt lại, ngươi chạy nhanh đi, ta thề sẽ không nhìn lén!”.
“Lời thề của ngươi có thể tin tưởng được sao?”, Lục Hàn mang theo ý cười lại hỏi: “Ai mà biết, ngươi có cắn ngược lại ta hay không! Hơn nữa ta nhìn ra được, ngươi đối với người thân của mình cũng không hề khách khí. Đối với người thân mà còn như thế, thì những người khác có là gì. Ta không tin, ngươi sẽ bỏ qua cho ta. Có điều, áo choàng đỏ này, ngươi đã không thích người nhà mình như vậy thì có suy tính đến chuyện giúp ta một tay không?”. Lục Hàn đưa tay trượt về phía cổ Hòa Linh: “Ngươi giúp ta, chúng ta cùng nhau làm cho Sở gia lụn bại, khiến cho tất cả bọn họ đều không có kết quả tốt, ngươi thấy có được hay không? Hả? Áo choàng đỏ?”.
“Ta không phải người như vậy. Ta sao có thể tùy tiện bán đứng Sở gia chứ!”. Hòa Linh hùng hồn cự tuyệt: “Cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không làm như vậy, bản thân ta chính là người Sở gia, tổ chim bị phá sao trứng có thể an toàn. Ngươi cho ta là đồ ngốc chắc?”
Lục Hàn nở nụ cười, lên tiếng: “Ta có thể thú trở ngươi về làm tiểu thiếp, như vậy hoàn toàn có thể giữ an toàn cho ngươi!”
Toàn thân Hòa Linh lập tức lạnh như băng, nàng chán ghét nhất đó là mang chuyện hôn sự ra đùa. Khi đó bị hối hôn, không thể sinh con lại không thể gả đi, ai ai cũng đều nói, cho dù nàng có chấp nhận làm tiểu thiếp cũng không có người muốn.
Mỗi người đều có vảy ngược không thể chạm vào, mà vảy ngược của Sở Hòa Linh nàng chính là chuyện thành hôn này. Nắm chặt quyền, Hòa Linh cười lạnh: “Tiểu thiếp?... ...”
Trong nháy mắt trầm tĩnh đó, nàng đột nhiên hô to: “A......”
Lục Hàn bị tiếng hét này làm cho hoảng sợ, nhất thời buông lỏng tay ra, Hòa Linh lại hét lên: “A......”
Xảo Âm ở bên ngoài nghe thấy thế trong nháy mắt liền chạy vội tới. Tuy Lục Hàn không ngờ Hòa Linh lại đột nhiên thét chói tai nhưng vẫn nhanh nhẹn vọt ra ngoài cửa sổ, để lại trong mắt Hòa Linh chỉ còn một bóng dáng màu tím, nàng liền nhíu mày thắc mắc.
Xảo Âm ở phía sau, vọt vào: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hòa Linh cắn môi, đáp: “Có rắn!”
Rắn sao? Xảo Âm kinh ngạc hỏi: “Ở đâu vậy, tiểu thư mau đi ra ngoài, để nô tỳ tìm đánh chết nó! Nô tỳ không sợ, tiểu thư cũng đừng sợ! Đừng sợ nhé!”
Hòa Linh oán hận nhìn ra cửa sổ: “Không cần, bò ra cửa sổ trốn rồi!”
Biểu tình của nàng tối tăm không rõ, Xảo Âm vẫn cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, trong phòng sao lại đột nhiên có rắn chứ? Rất có thể là đã có người ra tay hãm hại rồi?”
Hòa Linh cười lạnh: “Hại ta? Đúng lúc, ta đang thiếu mấy con rắn độc để ngâm rượu thuốc, ai hại ta, ta sẽ cho người đó vào ngâm hết!”
Vung tay áo, Hòa Linh vào nội thất: “Thay quần áo giúp ta, còn những đồ này thì vất hết đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.