Chương 37
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
01/01/2019
Bên trong phòng lạnh lẽo, rét căm căm khí lạnh thổi vào người, Mai Cửu
chậm rãi tỉnh lại, chiếc giường cẩm thạch tỏa ra ánh sang dịu dàng mát
mẻ, y nhếch miệng cười, "Ta quả thật vẫn chưa chết."
Tạ Du Vân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tự trách: "Ta không nên hẹn huynh đi ra ngoài." Thân thể Mai Cửu ngày càng không tốt, nếu như không có giường cẩm thạch này giữ vững nhiệt độ cơ thể, y rất dễ ngất xỉu, chuyện này vốn dĩ Tạ Du Vân biết rất rõ. Mỗi khi đến mùa hè, chính là những ngày trải qua khó khăn với Mai Cửu chính vì vậy cần có một căn phòng mát mẻ. Nghĩ đến điều này, y nói: "Từ nay về sau tốt nhất vẫn là không cần ra ngoài."
Mai Cửu Đả nhìn những khối băng được chất đầy, "Còn chưa có chết, đâu cần làm giống như người chết vậy, thật là chán."
Tạ Du Vân an ủi y: "Huynh vẫn rất tốt, vẫn sống tiếp được mà."
Mai chín cười như không cười, "Thật sao?"
"Ta sẽ giúp huynh tìm được Tô thần y ." Tạ Du Vân nghiêm túc nói.
Mai Cửu không quan trọng chuyện đó, "Sống hay chết chẳng qua chỉ là một khái niệm, Tô thần y đã lâu cũng không có tin tức gì trên giang hồ, có thể đã không còn ông ta có lẽ chết trước ta rồi!"
Tạ Du Vân trầm mặc xuống, một lúc, nỉ non: “Luôn phải có hi vọng ."
Mai Cửu không có ý kiến chỉ cười, xong rồi nói, "Lúc ta hôn mê, ta có cảm giác thấy được từ trên trời giáng xuống một tiểu tiên nữ."
Tạ Du Vân sắc mặt mất tự nhiên một chút, sau đó rất nhanh, hắn mỉm cười lắc đầu, "Tiểu tiên nữ nhưng không phải tiểu tiên nữ hiền lành."
Lúc Mai Cửu ngất xỉu, Sở Hòa Linh không có phản ứng gì chỉ nhìn một cái liền rời đi. Không quan tâm, cũng không muốn quản nhiều. Nhưng mà điều này cũng bình thường, nàng vốn dĩ cùng bọn họ không quen. Có lẽ, quen biết với nàng chỉ có Lục Hàn? Nghĩ đến chỗ này, hắn c không có chút cảm giác gì nở nụ cười.
"Huynh nghỉ ngơi cho khỏe, trong phủ ta còn có nhiều việc, không thể ở lâu." Tạ Du Vân suy nghĩ một chút, phân phó thị vệ bên người Mai Cửu, "Công tử nhà ngươi thể cốt quá yếu, nếu không cần ra ngoài, thì không nên để huynh ấy ra ngoài. Ngươi cũng nên khuyên một chút."
"Vâng"
Tạ Du Vân vỗ vỗ bả vai Mai Cửu, "Cáo từ."
Tạ Du Vân đi khỏi, Mai Cửu nhìn về phía cửa sổ, vậy mà trời đã tối, y lẩm bẩm: "Hóa ra ta lại hôn mê lâu như vậy." Nói xong, trên khuôn mặt quỷ dị nở nụ cười, trong tiếng cười có chút thê lương. . . . . .
Gần tối mưa rơi tí tách, Tạ Du Vân đi ở trong mưa, cũng không che chắn chút nào, đợi đến phủ Thừa Tướng, cả người cũng đã ướt hết. Người gác cổng thấy, vội vàng che dù cho y, tạ Du Vân lạnh nhạt hỏi, "Tướng gia đã trở về chưa!"
Người gác cổng chần chờ một lúc, bẩm báo, "Đã trở về."
Tạ Du Vân đi về hướng thư phòng, người gác cổng không nhịn được nói, "Thiếu gia, tướng gia tối nay cùng Lương di nương dùng bữa trong phòng."
Tạ Du Vân dừng chân lại một chút, tiếp theo đi tới hậu viện, người gác cổng thấy tình hình không xong, vội vàng bảo người bên cạnh, "Nhanh đi nói với phu nhân."
Tạ Du Vân ướt sũng từ đầu tới chân đi tới cửa phòng Lương di nương, nha hoàn hầu ở cửa, thấy là thiếu gia nhà mình, vội vàng chào hỏi: "Nô tỳ ra mắt thiếu gia."
Tạ Du Vân đẩy nha hoàn ra, mở cửa phòng, bên trong Lương Tú Nghiên đang tươi cười quyến rũ gắp thức ăn đút cho Tạ Thừa Tướng, Tạ Du Vân đột nhiên đẩy cửa vào, thức ăn liền rơi xuống.
Tạ Thừa Tướng tức giận, "Ngươi bước vào mà không biết gõ cửa sao! Đây chính là lễ nghĩa của ngươi đó ư!"
Tạ Du Vân cũng không nhìn Lương Tú nghiên một cái, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Thừa Tướng, chậm rãi nói, "Hôm nay Mai Cửu lại bị bệnh."
Tạ Thừa Tướng thản nhiên, "Vậy thì thế nào!"
Tạ Du Vân đi tới trước bàn, đột nhiên lên cơn, hất tung cái bàn, Lương Tú nghiên sợ hãi kêu, Tạ Thừa Tướng nổi nóng, "Ngươi đang làm cái gì vậy!"
"Người rốt cuộc khi nào mới đem Tô thần y giao cho con. Chỉ có hắn mới có thể cứu Mai Cửu, ngườ hãy mau đem người giao cho con." Tạ Du Vân không để ý trên mặt là mưa hay là nước mắt.
Tạ Thừa Tướng nắm tay thành quyền, gằn từng chữ từng câu: "Ai cho ngươi cái quyền có thể hô to gọi nhỏ như vậy với ta. Tạ Du Vân, ngươi đọc sách thánh hiền vài chục năm, trong sách chỉ dạy ngươi như hỗn láo với phụ thân thế sao? Ngươi nói cho ta biết, những thứ này là do ai dạy ngươi!"
Tạ Du Vân bình tĩnh trở lại, quỳ phịch một cái xuống đất, "Phụ thân, van xin người hãy cứu Mai Cửu."
Tạ Thừa Tướng mặt mày khó coi, ông lạnh lùng nói, "Ngươi cùng ta đến thư phòng!" Quét mắt nhìn sang Lương Tú nghiên, thấy nàng ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Tạ Du Vân đi theo Tạ Thừa Tướng vào thư phòng, Tạ Thừa Tướng Lệ Thanh: "Quỳ xuống!"
Tạ Du Vân nghe theo quỳ xuống.
Tạ Thừa Tướng nhìn chòng chọc vào Tạ Du Vân, "Ngươi có biết ngươi mới vừa rồi làm gì không! Ngươi có từng nghĩ ngươi trở về như vậy, Mai Cửu có thể sẽ hoài nghi hay không. Những thứ này ngươi có từng nghĩ tới chưa? Ngươi có nghĩ ngươi ở đây nói như vậy người ngoài nghe được, sẽ truyền đi không! Ngươi là đang muốn ép ta giết Lương Tú nghiên sao!"
Tạ Du Vân kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ là cứng họng không biết nói gì. Cảm thấy không thể cứng rắn.
"Ta nói rồi, Tô thần y không thể giao cho Mai Cửu, nếu như Mai Cửu khỏe lại, con nghĩ hắn còn cần con sao? Vả lại, phụ thân biết trong lòng con Mai Cữu là bằng hữu tri kỷ nhưng con cũng nên nhớ, cho tới bây giờ không phải chỉ có mình con, con còn có Tạ gia chúng ta trên vai nữa. Con là người có năng lực nhất của Tạ gia về sau. Ta có thể nói thật cho con biết, nếu như không nghĩ tới Tô thần y còn có thể có cá chỗ dùng khác, ta sớm đã giết hắn rồi. Khiến Mai Cửu không còn có thể tìm được hắn." Tạ Thừa Tướng nghiêm túc, "Con an phận làm huynh đệ tốt của Mai Cửu cho ta. Hắn chết, Mai gia bọn họ không có người nào rồi. Ngươi phải đem tất cả đều lấy hết tới đây. Ta tin với tính tình của Mai Cửu, nếu như qua đời, hắn sẽ cho con tất cả. Cho nên, bây giờ con không biết điều này quan trọng dường nào, nhưng tương lai ngươi sẽ biết."
Tạ Du Vân trầm mặc.
"Ngoài trừ tiền, phụ thân muốn ngươi trở thành người vô tình, không có một chút tình nghĩa nào. Như vậy, mình mới có thể đứng vững. Mặc kệ là tình bằng hữu hay là nữ nhân, những thứ này đều không quan trọng. Ta không thể để cho những thứ này ảnh hưởng con. Con hiểu không!" Tạ Thừa Tướng tận tình khuyên bảo.
Thùng thùng!"Lão gia, Cẩn Chi ở nơi này với người sao?" Ngoài cửa truyền đến giọng của thừa tướng phu nhân.
Tạ Thừa Tướng khẽ cau mày, nói: "Không nên để cho mẫu thân con lo lắng, đi thôi! Chúng ta mới là người thân của con, những người khác không phải, Mai Cửu không phải! Lương Tú nghiên cũng không phải! Bọn họ cũng không tốt như con nghĩ đâu!"
Tạ Du Vân thẫn thờ đứng lên, y trông giống như một cái tượng gỗ mở cửa thư phòng ra, Tạ phu nhân vội vàng kéo y, "Cái đứa bé này, sao lại không biết đụt mưa, cùng mẫu thân trở về!" Y không nói thêm câu nào nữa với Thừa Tướng, "Từ nay về sau không cho phép ngươi đi đến phòng hồ ly tinh đó nữa, quyến rũ từ trẻ đến già, đúng là một chút cũng không biết xấu hổ."
Tạ Du Vân Nhìn đến từ xa, chỉ thấy Lương Tú nghiên má trái hơi sưng đứng ở sảnh hành lang, nhìn thấy hắn, thê thảm cười một cái.
Tạ Du Vân không có phản ứng gì, mặc cho Tạ phu nhân lôi kéo rời đi. . . . . .
Mưa nhỏ từng giọt tí tách rơi không ngừng, Hòa Linh hôm nay mặc dù ra ngoài, nhưng cũng không bao lâu, mây đen kéo tới, nàng đã về phủ tướng quân.
Lúc này mặc dù trời đã tối, nhưng Hòa Linh vẫn mở cửa sổ ra, mặc áo choàng ngồi ở bên cửa sổ xem múa.
Nha hoàn Xảo Nguyệt bên cạnh nói, "Nô tì thường nghe những người tri thức nói đả vũ ba tiêu (âm trầm ngọt ngào), thành Vĩnh An chúng ta không có đả vũ ba tiêu, cũng không biết là như thế nào, không biết có phải hay không đáng giá thưởng thức như vậy!"
Hòa Linh vươn tay, mặc cho hạt mưa rớt ở trên tay nàng, Xảo Âm vội vàng nói: "Tiểu thư, nước mưa bẩn, người coi chừng lạnh ."
"Hai người các ngươi, mỗi người cầm hai lượng bạc, mua chút phấn, hoa tai, ta thích các ngươi ăn mặc xinh đẹp." Hòa Linh đột nhiên nói như vậy.
Xảo Âm không hiểu: "Tiểu thư?"
Hòa Linh cúi đầu, chu mỏ cười: "Cũng không ai biết có thể sống bao nhiêu năm. Luôn muốn khi còn sống đối đãi mình thật tốt để không uổng phí cuộc sống kiếp này, không phải sao? Các ngươi nhìn mưa kìa, nó làm mưa nhanh như vậy liền rơi xuống, mà rơi xuống liền không còn gì cả! Đợi đến ngày mai ánh nắngchiếu cao rực rỡ, trên đời này cũng không còn dấu vết của bọn chúng."
Xảo Âm vò đầu, "Chúng nô tì không có đọc qua sách, nên không hiểu tiểu thư nói những gì. Chúng nô tì chỉ biết hầu hạ tiểu thư thật tốt, khiến tiểu thư vui vẻ. Nhưng tiểu thư, tại sao người không vui vậy!"
Hòa Linh quay đầu nhìn Xảo Âm: "Ta đang cười, không phải sao?"
Xảo Âm lắc đầu, một bên Xảo Nguyệt cũng lắc đầu, "Làm gì có chuyện tiểu thư đang vui, nếu thật sự vui mắt đều là cong cong."
Hòa Linh hừ cười một tiếng, nói: " Đúng là không thể gạt được các ngươi."
Xảo Âm tiến lên xoa bóp bả vai Hòa Linh, "Mặc dù không biết tiểu thư làm một số việc là có ý nghĩa gì, nhưng mà tiểu thư, người còn nhỏ như vậy, lại có cuộc sống tốt như vậy, sao lại chợt đa sầu như vậy, không giống như người chút nào. Nếu đã không biết có thể sống bao lâu, tiểu thư không phải càng nên đối xử với bản thân tốt hơn không phải sao?"
Hòa Linh chợt nhận ra, thật lòng nở nụ cười, nàng nghiêng đầu, "Ngươi nói quả thật có đạo lý!"
Xảo Âm ngượng ngùng, "Thật ra nô tì rất ngốc, nhưng mà nô tì chỉ hy vọng tiểu thư vui vẻ, nô tì còn nhớ dáng vẻ tiểu thư thời điểm mua nô tì, nô tì cả đời đều nhớ, giống như tiểu tiên nữ trên trời giáng xuống, cho nên nô tì muốn bảo vệ tiểu thư thật tốt."
Xảo nguyệt dùng sức gật đầu: "Nô tì cũng vậy, dù tiểu thư không tin chúng nô tì cũng không sao, nô tì biết rõ mình trung thành là được rồi. Nô tì sẽ không phụ lòng tiểu thư."
Hòa Linh nhẹ nhõm, mỉm cười.
Xảo nguyệt vò đầu, "Thật ra thì tiểu thư, nô tì có chút không hiểu, tại sao lại giao cho cữu lão gia trông nom cửa hàng vậy! Cảm thấy thật là lạ."
"Không giao cho ông ấy trông nom lẽ nào tự ta trông nom? Thân thể ta phải cực tốt chứ? Nhớ tới hôm nay các ngươi cũng nhìn thấy Mai Cửu. Dù là thiên hạ thủ phủ thì có ích gì, chẳng phải là không có phúc hưởng thụ những tiền tài kia. Cho nên, nếu có người xuất lực, vẫn là tốt nhất. Vừa vặn, cữu cữu của ta chính là người như vậy. Đôi bên cùng có lợi, ta được tiền bạc, ông lấy được lợi nhuận còn lại, thật ra thì không có gì không tốt. Hơn nữa, ta tin tưởng cữu cữu có thể làm được nhiều hơn mọi người tưởng tượng." Dừng lại một chút, Hòa Linh nói, "Cữu cữu là người biết trọng tình nghĩa, ta cũng không thích tiếp xúc với người nha hiểm."
Xảo nguyệt gật đầu: "Mặc dù nô tì không hiểu nhiều lắm, nhưng đại khái hiểu một chút, đúng là không nên quá lao lực!"
Hòa Linh bật cười, gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, không nên quá lao lực!"
"Chỉ là, không ngờ Mai Cửu Công Tử dáng dấp đẹp như vậy. Nô tì nghĩ những vị nương nương kia trong cung khẳng định cũng không sánh nổi." Xảo nguyệt nói sang chuyện khác.
Hòa Linh cười: "Chẳng lẽ ta so với tên nữ giả đó không xinh đẹp bằng sao!"
Hai nha đầu lập tức phì cười, "Tiểu thư dĩ nhiên là đẹp nhất. Thật ra thì lại nói, Mai Cửu Công Tử nhìn thật dọa người, thân thể y xương cốt cũng quá kém, ngườ xem y trắng như trong suốt vậy. Lúc y té xỉu, thật là làm nô tì giật cả mình !"
Hòa Linh không lên tiếng, chỉ là trong lòng yên lặng nói, các ngươi có biết người so với nữ tử còn xinh đẹp hơn đó, y sống không quá sang năm không?
"Tiểu thư, người xem, mưa đã tạnh."
Hòa Linh nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mát mẻ cả người, "Các ngươi nói, Biểu thiếu gia sẽ đối phó ta như thế nào?"
Hai nha đầu ngẩn ra.
Mà lúc này, Lý Hiển nằm trên giường không ngủ được rốt cuộc ngồi dậy, Sở thị vội vàng tiến tới bên cạnh hắn, "Hiển nhi, con sao rồi hả ? Có cái gì không thoải mái?"
Lý Hiển khoát tay, đem nha hoàn đuổi ra ngoài, nghiêm túc nói: "Mẫu thân, người làm tổn thương con, thật ra chính là ngũ biểu muội."
Sở thị lập tức liền đứng lên, "Quả thật là nha đầu chết tiệt kia, xem ta không đánh chết nó, dám đả thương con trai của ta, ta nhất định muốn cho nó gấp trăm ngàn lần trả lại. . . . . ." Không đợi mắng xong, bà đột nhiên dừng câu chuyện lại, "Không đúng! Nó chỉ là con ma bệnh, làm sao lại có thể đả thương con?"
Lý Hiển cười lạnh, "Ma bệnh? Mẫu thân, ngươi không biết, cây trâm của biểu muội có độc, lúc ấy nó đâm con. Con lập tức đã mất đi tri giác."
Sở thị kinh ngạc nhìn Lý Hiển, giống như không thể tin, 1 hồi lâu, nói: "Ta đi tìm ông ngoại con, ta muốn để cho ông làm chủ cho con, con đứa bé ngốc này, tại sao con không nói cho ông ngoại của con biết vậy!"
Lý Hiển đối với người mẹ này thật hết ý kiến, ngu độn đến nỗi làm cho người ta không muốn nói.
Hắn tình ý sâu xa, "Mẫu thân, người nghĩ xem, ta có thể nói sao? Ai biết biểu muội nắm giữ bí mật gì của chúng ta. Hiện tại chúng ta bất động, nàng cũng sẽ không động. Nhưng nếu như chúng ta vứt nàng đi ra ngoài, nàng lấy ra chứng cớ làm thế nào!" Lý Hiển qua lo sợ, bắt đầu suy nghĩ phó thế nào với Hòa Linh.
"Vậy con nói xem phải làm thế nào! Chúng ta cũng không biết trong tay nó đang giữ bí mật lớn gì. Cũng không biết còn người khác biết biết nữa không, nha đầu đáng chết. Đsung là lợi hại!" Lý Sở thị không biết làm như thế nào cho phải, nàng lắc lắc khăn chuyển du, "Con hãy nói một câu đi!"
Lý Hiển trong mắt thăm độc, "Giết nàng!"
Tạ Du Vân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tự trách: "Ta không nên hẹn huynh đi ra ngoài." Thân thể Mai Cửu ngày càng không tốt, nếu như không có giường cẩm thạch này giữ vững nhiệt độ cơ thể, y rất dễ ngất xỉu, chuyện này vốn dĩ Tạ Du Vân biết rất rõ. Mỗi khi đến mùa hè, chính là những ngày trải qua khó khăn với Mai Cửu chính vì vậy cần có một căn phòng mát mẻ. Nghĩ đến điều này, y nói: "Từ nay về sau tốt nhất vẫn là không cần ra ngoài."
Mai Cửu Đả nhìn những khối băng được chất đầy, "Còn chưa có chết, đâu cần làm giống như người chết vậy, thật là chán."
Tạ Du Vân an ủi y: "Huynh vẫn rất tốt, vẫn sống tiếp được mà."
Mai chín cười như không cười, "Thật sao?"
"Ta sẽ giúp huynh tìm được Tô thần y ." Tạ Du Vân nghiêm túc nói.
Mai Cửu không quan trọng chuyện đó, "Sống hay chết chẳng qua chỉ là một khái niệm, Tô thần y đã lâu cũng không có tin tức gì trên giang hồ, có thể đã không còn ông ta có lẽ chết trước ta rồi!"
Tạ Du Vân trầm mặc xuống, một lúc, nỉ non: “Luôn phải có hi vọng ."
Mai Cửu không có ý kiến chỉ cười, xong rồi nói, "Lúc ta hôn mê, ta có cảm giác thấy được từ trên trời giáng xuống một tiểu tiên nữ."
Tạ Du Vân sắc mặt mất tự nhiên một chút, sau đó rất nhanh, hắn mỉm cười lắc đầu, "Tiểu tiên nữ nhưng không phải tiểu tiên nữ hiền lành."
Lúc Mai Cửu ngất xỉu, Sở Hòa Linh không có phản ứng gì chỉ nhìn một cái liền rời đi. Không quan tâm, cũng không muốn quản nhiều. Nhưng mà điều này cũng bình thường, nàng vốn dĩ cùng bọn họ không quen. Có lẽ, quen biết với nàng chỉ có Lục Hàn? Nghĩ đến chỗ này, hắn c không có chút cảm giác gì nở nụ cười.
"Huynh nghỉ ngơi cho khỏe, trong phủ ta còn có nhiều việc, không thể ở lâu." Tạ Du Vân suy nghĩ một chút, phân phó thị vệ bên người Mai Cửu, "Công tử nhà ngươi thể cốt quá yếu, nếu không cần ra ngoài, thì không nên để huynh ấy ra ngoài. Ngươi cũng nên khuyên một chút."
"Vâng"
Tạ Du Vân vỗ vỗ bả vai Mai Cửu, "Cáo từ."
Tạ Du Vân đi khỏi, Mai Cửu nhìn về phía cửa sổ, vậy mà trời đã tối, y lẩm bẩm: "Hóa ra ta lại hôn mê lâu như vậy." Nói xong, trên khuôn mặt quỷ dị nở nụ cười, trong tiếng cười có chút thê lương. . . . . .
Gần tối mưa rơi tí tách, Tạ Du Vân đi ở trong mưa, cũng không che chắn chút nào, đợi đến phủ Thừa Tướng, cả người cũng đã ướt hết. Người gác cổng thấy, vội vàng che dù cho y, tạ Du Vân lạnh nhạt hỏi, "Tướng gia đã trở về chưa!"
Người gác cổng chần chờ một lúc, bẩm báo, "Đã trở về."
Tạ Du Vân đi về hướng thư phòng, người gác cổng không nhịn được nói, "Thiếu gia, tướng gia tối nay cùng Lương di nương dùng bữa trong phòng."
Tạ Du Vân dừng chân lại một chút, tiếp theo đi tới hậu viện, người gác cổng thấy tình hình không xong, vội vàng bảo người bên cạnh, "Nhanh đi nói với phu nhân."
Tạ Du Vân ướt sũng từ đầu tới chân đi tới cửa phòng Lương di nương, nha hoàn hầu ở cửa, thấy là thiếu gia nhà mình, vội vàng chào hỏi: "Nô tỳ ra mắt thiếu gia."
Tạ Du Vân đẩy nha hoàn ra, mở cửa phòng, bên trong Lương Tú Nghiên đang tươi cười quyến rũ gắp thức ăn đút cho Tạ Thừa Tướng, Tạ Du Vân đột nhiên đẩy cửa vào, thức ăn liền rơi xuống.
Tạ Thừa Tướng tức giận, "Ngươi bước vào mà không biết gõ cửa sao! Đây chính là lễ nghĩa của ngươi đó ư!"
Tạ Du Vân cũng không nhìn Lương Tú nghiên một cái, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Thừa Tướng, chậm rãi nói, "Hôm nay Mai Cửu lại bị bệnh."
Tạ Thừa Tướng thản nhiên, "Vậy thì thế nào!"
Tạ Du Vân đi tới trước bàn, đột nhiên lên cơn, hất tung cái bàn, Lương Tú nghiên sợ hãi kêu, Tạ Thừa Tướng nổi nóng, "Ngươi đang làm cái gì vậy!"
"Người rốt cuộc khi nào mới đem Tô thần y giao cho con. Chỉ có hắn mới có thể cứu Mai Cửu, ngườ hãy mau đem người giao cho con." Tạ Du Vân không để ý trên mặt là mưa hay là nước mắt.
Tạ Thừa Tướng nắm tay thành quyền, gằn từng chữ từng câu: "Ai cho ngươi cái quyền có thể hô to gọi nhỏ như vậy với ta. Tạ Du Vân, ngươi đọc sách thánh hiền vài chục năm, trong sách chỉ dạy ngươi như hỗn láo với phụ thân thế sao? Ngươi nói cho ta biết, những thứ này là do ai dạy ngươi!"
Tạ Du Vân bình tĩnh trở lại, quỳ phịch một cái xuống đất, "Phụ thân, van xin người hãy cứu Mai Cửu."
Tạ Thừa Tướng mặt mày khó coi, ông lạnh lùng nói, "Ngươi cùng ta đến thư phòng!" Quét mắt nhìn sang Lương Tú nghiên, thấy nàng ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Tạ Du Vân đi theo Tạ Thừa Tướng vào thư phòng, Tạ Thừa Tướng Lệ Thanh: "Quỳ xuống!"
Tạ Du Vân nghe theo quỳ xuống.
Tạ Thừa Tướng nhìn chòng chọc vào Tạ Du Vân, "Ngươi có biết ngươi mới vừa rồi làm gì không! Ngươi có từng nghĩ ngươi trở về như vậy, Mai Cửu có thể sẽ hoài nghi hay không. Những thứ này ngươi có từng nghĩ tới chưa? Ngươi có nghĩ ngươi ở đây nói như vậy người ngoài nghe được, sẽ truyền đi không! Ngươi là đang muốn ép ta giết Lương Tú nghiên sao!"
Tạ Du Vân kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ là cứng họng không biết nói gì. Cảm thấy không thể cứng rắn.
"Ta nói rồi, Tô thần y không thể giao cho Mai Cửu, nếu như Mai Cửu khỏe lại, con nghĩ hắn còn cần con sao? Vả lại, phụ thân biết trong lòng con Mai Cữu là bằng hữu tri kỷ nhưng con cũng nên nhớ, cho tới bây giờ không phải chỉ có mình con, con còn có Tạ gia chúng ta trên vai nữa. Con là người có năng lực nhất của Tạ gia về sau. Ta có thể nói thật cho con biết, nếu như không nghĩ tới Tô thần y còn có thể có cá chỗ dùng khác, ta sớm đã giết hắn rồi. Khiến Mai Cửu không còn có thể tìm được hắn." Tạ Thừa Tướng nghiêm túc, "Con an phận làm huynh đệ tốt của Mai Cửu cho ta. Hắn chết, Mai gia bọn họ không có người nào rồi. Ngươi phải đem tất cả đều lấy hết tới đây. Ta tin với tính tình của Mai Cửu, nếu như qua đời, hắn sẽ cho con tất cả. Cho nên, bây giờ con không biết điều này quan trọng dường nào, nhưng tương lai ngươi sẽ biết."
Tạ Du Vân trầm mặc.
"Ngoài trừ tiền, phụ thân muốn ngươi trở thành người vô tình, không có một chút tình nghĩa nào. Như vậy, mình mới có thể đứng vững. Mặc kệ là tình bằng hữu hay là nữ nhân, những thứ này đều không quan trọng. Ta không thể để cho những thứ này ảnh hưởng con. Con hiểu không!" Tạ Thừa Tướng tận tình khuyên bảo.
Thùng thùng!"Lão gia, Cẩn Chi ở nơi này với người sao?" Ngoài cửa truyền đến giọng của thừa tướng phu nhân.
Tạ Thừa Tướng khẽ cau mày, nói: "Không nên để cho mẫu thân con lo lắng, đi thôi! Chúng ta mới là người thân của con, những người khác không phải, Mai Cửu không phải! Lương Tú nghiên cũng không phải! Bọn họ cũng không tốt như con nghĩ đâu!"
Tạ Du Vân thẫn thờ đứng lên, y trông giống như một cái tượng gỗ mở cửa thư phòng ra, Tạ phu nhân vội vàng kéo y, "Cái đứa bé này, sao lại không biết đụt mưa, cùng mẫu thân trở về!" Y không nói thêm câu nào nữa với Thừa Tướng, "Từ nay về sau không cho phép ngươi đi đến phòng hồ ly tinh đó nữa, quyến rũ từ trẻ đến già, đúng là một chút cũng không biết xấu hổ."
Tạ Du Vân Nhìn đến từ xa, chỉ thấy Lương Tú nghiên má trái hơi sưng đứng ở sảnh hành lang, nhìn thấy hắn, thê thảm cười một cái.
Tạ Du Vân không có phản ứng gì, mặc cho Tạ phu nhân lôi kéo rời đi. . . . . .
Mưa nhỏ từng giọt tí tách rơi không ngừng, Hòa Linh hôm nay mặc dù ra ngoài, nhưng cũng không bao lâu, mây đen kéo tới, nàng đã về phủ tướng quân.
Lúc này mặc dù trời đã tối, nhưng Hòa Linh vẫn mở cửa sổ ra, mặc áo choàng ngồi ở bên cửa sổ xem múa.
Nha hoàn Xảo Nguyệt bên cạnh nói, "Nô tì thường nghe những người tri thức nói đả vũ ba tiêu (âm trầm ngọt ngào), thành Vĩnh An chúng ta không có đả vũ ba tiêu, cũng không biết là như thế nào, không biết có phải hay không đáng giá thưởng thức như vậy!"
Hòa Linh vươn tay, mặc cho hạt mưa rớt ở trên tay nàng, Xảo Âm vội vàng nói: "Tiểu thư, nước mưa bẩn, người coi chừng lạnh ."
"Hai người các ngươi, mỗi người cầm hai lượng bạc, mua chút phấn, hoa tai, ta thích các ngươi ăn mặc xinh đẹp." Hòa Linh đột nhiên nói như vậy.
Xảo Âm không hiểu: "Tiểu thư?"
Hòa Linh cúi đầu, chu mỏ cười: "Cũng không ai biết có thể sống bao nhiêu năm. Luôn muốn khi còn sống đối đãi mình thật tốt để không uổng phí cuộc sống kiếp này, không phải sao? Các ngươi nhìn mưa kìa, nó làm mưa nhanh như vậy liền rơi xuống, mà rơi xuống liền không còn gì cả! Đợi đến ngày mai ánh nắngchiếu cao rực rỡ, trên đời này cũng không còn dấu vết của bọn chúng."
Xảo Âm vò đầu, "Chúng nô tì không có đọc qua sách, nên không hiểu tiểu thư nói những gì. Chúng nô tì chỉ biết hầu hạ tiểu thư thật tốt, khiến tiểu thư vui vẻ. Nhưng tiểu thư, tại sao người không vui vậy!"
Hòa Linh quay đầu nhìn Xảo Âm: "Ta đang cười, không phải sao?"
Xảo Âm lắc đầu, một bên Xảo Nguyệt cũng lắc đầu, "Làm gì có chuyện tiểu thư đang vui, nếu thật sự vui mắt đều là cong cong."
Hòa Linh hừ cười một tiếng, nói: " Đúng là không thể gạt được các ngươi."
Xảo Âm tiến lên xoa bóp bả vai Hòa Linh, "Mặc dù không biết tiểu thư làm một số việc là có ý nghĩa gì, nhưng mà tiểu thư, người còn nhỏ như vậy, lại có cuộc sống tốt như vậy, sao lại chợt đa sầu như vậy, không giống như người chút nào. Nếu đã không biết có thể sống bao lâu, tiểu thư không phải càng nên đối xử với bản thân tốt hơn không phải sao?"
Hòa Linh chợt nhận ra, thật lòng nở nụ cười, nàng nghiêng đầu, "Ngươi nói quả thật có đạo lý!"
Xảo Âm ngượng ngùng, "Thật ra nô tì rất ngốc, nhưng mà nô tì chỉ hy vọng tiểu thư vui vẻ, nô tì còn nhớ dáng vẻ tiểu thư thời điểm mua nô tì, nô tì cả đời đều nhớ, giống như tiểu tiên nữ trên trời giáng xuống, cho nên nô tì muốn bảo vệ tiểu thư thật tốt."
Xảo nguyệt dùng sức gật đầu: "Nô tì cũng vậy, dù tiểu thư không tin chúng nô tì cũng không sao, nô tì biết rõ mình trung thành là được rồi. Nô tì sẽ không phụ lòng tiểu thư."
Hòa Linh nhẹ nhõm, mỉm cười.
Xảo nguyệt vò đầu, "Thật ra thì tiểu thư, nô tì có chút không hiểu, tại sao lại giao cho cữu lão gia trông nom cửa hàng vậy! Cảm thấy thật là lạ."
"Không giao cho ông ấy trông nom lẽ nào tự ta trông nom? Thân thể ta phải cực tốt chứ? Nhớ tới hôm nay các ngươi cũng nhìn thấy Mai Cửu. Dù là thiên hạ thủ phủ thì có ích gì, chẳng phải là không có phúc hưởng thụ những tiền tài kia. Cho nên, nếu có người xuất lực, vẫn là tốt nhất. Vừa vặn, cữu cữu của ta chính là người như vậy. Đôi bên cùng có lợi, ta được tiền bạc, ông lấy được lợi nhuận còn lại, thật ra thì không có gì không tốt. Hơn nữa, ta tin tưởng cữu cữu có thể làm được nhiều hơn mọi người tưởng tượng." Dừng lại một chút, Hòa Linh nói, "Cữu cữu là người biết trọng tình nghĩa, ta cũng không thích tiếp xúc với người nha hiểm."
Xảo nguyệt gật đầu: "Mặc dù nô tì không hiểu nhiều lắm, nhưng đại khái hiểu một chút, đúng là không nên quá lao lực!"
Hòa Linh bật cười, gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, không nên quá lao lực!"
"Chỉ là, không ngờ Mai Cửu Công Tử dáng dấp đẹp như vậy. Nô tì nghĩ những vị nương nương kia trong cung khẳng định cũng không sánh nổi." Xảo nguyệt nói sang chuyện khác.
Hòa Linh cười: "Chẳng lẽ ta so với tên nữ giả đó không xinh đẹp bằng sao!"
Hai nha đầu lập tức phì cười, "Tiểu thư dĩ nhiên là đẹp nhất. Thật ra thì lại nói, Mai Cửu Công Tử nhìn thật dọa người, thân thể y xương cốt cũng quá kém, ngườ xem y trắng như trong suốt vậy. Lúc y té xỉu, thật là làm nô tì giật cả mình !"
Hòa Linh không lên tiếng, chỉ là trong lòng yên lặng nói, các ngươi có biết người so với nữ tử còn xinh đẹp hơn đó, y sống không quá sang năm không?
"Tiểu thư, người xem, mưa đã tạnh."
Hòa Linh nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mát mẻ cả người, "Các ngươi nói, Biểu thiếu gia sẽ đối phó ta như thế nào?"
Hai nha đầu ngẩn ra.
Mà lúc này, Lý Hiển nằm trên giường không ngủ được rốt cuộc ngồi dậy, Sở thị vội vàng tiến tới bên cạnh hắn, "Hiển nhi, con sao rồi hả ? Có cái gì không thoải mái?"
Lý Hiển khoát tay, đem nha hoàn đuổi ra ngoài, nghiêm túc nói: "Mẫu thân, người làm tổn thương con, thật ra chính là ngũ biểu muội."
Sở thị lập tức liền đứng lên, "Quả thật là nha đầu chết tiệt kia, xem ta không đánh chết nó, dám đả thương con trai của ta, ta nhất định muốn cho nó gấp trăm ngàn lần trả lại. . . . . ." Không đợi mắng xong, bà đột nhiên dừng câu chuyện lại, "Không đúng! Nó chỉ là con ma bệnh, làm sao lại có thể đả thương con?"
Lý Hiển cười lạnh, "Ma bệnh? Mẫu thân, ngươi không biết, cây trâm của biểu muội có độc, lúc ấy nó đâm con. Con lập tức đã mất đi tri giác."
Sở thị kinh ngạc nhìn Lý Hiển, giống như không thể tin, 1 hồi lâu, nói: "Ta đi tìm ông ngoại con, ta muốn để cho ông làm chủ cho con, con đứa bé ngốc này, tại sao con không nói cho ông ngoại của con biết vậy!"
Lý Hiển đối với người mẹ này thật hết ý kiến, ngu độn đến nỗi làm cho người ta không muốn nói.
Hắn tình ý sâu xa, "Mẫu thân, người nghĩ xem, ta có thể nói sao? Ai biết biểu muội nắm giữ bí mật gì của chúng ta. Hiện tại chúng ta bất động, nàng cũng sẽ không động. Nhưng nếu như chúng ta vứt nàng đi ra ngoài, nàng lấy ra chứng cớ làm thế nào!" Lý Hiển qua lo sợ, bắt đầu suy nghĩ phó thế nào với Hòa Linh.
"Vậy con nói xem phải làm thế nào! Chúng ta cũng không biết trong tay nó đang giữ bí mật lớn gì. Cũng không biết còn người khác biết biết nữa không, nha đầu đáng chết. Đsung là lợi hại!" Lý Sở thị không biết làm như thế nào cho phải, nàng lắc lắc khăn chuyển du, "Con hãy nói một câu đi!"
Lý Hiển trong mắt thăm độc, "Giết nàng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.