Chương 39
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
06/01/2019
Ngoài dự đoán của mọi người, Lý Mộng không phản bác lời nói của Hòa Linh,
điều này làm cho mọi người rất ngạc nhiên đồng thời cũng hiểu, cô nãi
nãi này, chắc chắn rất thiên vị. Nếu không tại sao con gái của mình sao
lại không lên tiếng. Rõ ràng là thật có chuyện Lý Hiển khi dễ muội muội. Suy nghĩ một chút cũng thấy, Lý Hiển này, tính tình quả nhiên giống Lý Sở thị như khuôn đúc ra, không biết xấu hổ! Lý Sở thị không
vui, nhưng vì Lý Mộng cảm lạnh, nên bị bệnh, vả lại cũng không nói
chuyện với nàng. Lý Sở thị nghẹn lời, không nói thế nào. Mặc dù hiểu rõ
khuê nữ Lý Sở thị này, nhưng mà đã gả đi, hơn nữa cũng không quan trọng
gì, bà cũng không quan tâm tới, chỉ dặn dò Lý Sở thị đối xử với nữ nhi
suốt ngày la mắng, Lý Sở thị đáp, trong lòng xem thường.
Lý Mộng bị bệnh, liền ba ngày không khỏe, tất cả các phòng đều mang lễ vật đến thăm hỏi, Lan thị vốn nhiều tài sản riêng, nên cũng cho không ít lễ vật, đúng lúc này dĩ nhiên là cực kỳ thích hợp. Đáng giận chính là chi thứ hai, Nhị phu nhân vốn dĩ không có đồ cưới, tính tình lại keo kiệt, chửi xiên chửi xỏ ở trong phòng một trận, chọc cho lão phu nhân càng thêm không thích. Những chuyện nữ quyến này, bọn nam tử cũng không xen vào, lão tướng quân chán ghét nhất nam tử mà cả ngày dây dưa ở hậu viện, vì vậy không để mấy thiếu gia nghỉ ngơi, liền đuổi về trường. Trí Ninh trước khi đi liên tục khuyên giải tỷ tỷ của mình phải cẩn thận, nếu như có chuyện gì, y trở về giải quyết, nhất định không thể xúc động, nữ nhi làm sao có sức lực của nam nhi. Hòa Linh mặc dù thấy hắn ân cần, nhưng cũng không để tâm. Trông cậy vào y chỉ là một đứa bé sao!
Mấy ngày nay Lý Mộng bị bệnh, tiểu thư các phòng khác thay phiên đi thăm, nhưng Hòa Linh không ghé qua. Hòa Tuyết nhân cơ hội nói xấu về Hòa Linh, nhưng Lý Mộng không để ý tới, có lẽ do Lý Mộng không còn tinh thần vả lại rất lạnh nhạt, những người khác cuối cùng cũng không tới nữa, cũng không còn người nào tình nguyện lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta. Hòa Linh mấy ngày nay mặc dù cũng không ghé qua, nhưng lại được sự tán thưởng của lão tướng quân, lúc nói chuyện với các nhi tử, lão tướng quân nói: "Làm người nên giống Hòa Linh, biết chừng mực, thời khắc mấu chốt, nàng hiểu được, đưa ra được ý kiến quan tâm tỷ muội. Bình thường dù lạnh nhạt chút cũng không sao, không quấy rầy quá nhiều, cho Mộng nhi nghỉ ngơi. Đây mới là hiểu chuyện!"
Lão tướng quân nói ra lời này, mấy nhi tử của ông đều không mở miệng, rõ ràng là nói nữ nhi của bọn họ đến thăm Lý Mộng, là quấy rầy nàng. Nhắc tới cũng kỳ, lão tướng quân có nhiều cháu gái như vậy, nhưng mà chỉ thích nhất ngoại tôn nữ Lý Mộng này, nói là tính tình của nàng giống như của ông lúc trẻ, là một người mạnh mẽ! Trong lòng tuy xem thường, nhưng không ai dám nhiều lời, đợi sau khi trở về sẽ nói lại với nữ nhi nhà mình, dù thường ngày tốt bao nhiêu, cũng không bằng một người rồi. Sở Kỳ bình thường không quan tâm nữ nhi nhà mình, nhưng nghe được ông cụ khen, cũng cảm thấy là chó ngáp phải ruồi, cực kỳ vui vẻ.
Cuộc sống như thế qua chừng mười ngày, Hòa Linh nhận được tin tức của cữu cữu, Lan thị cảm thấy kỳ quái lần này tại sao đại ca của mình lại ở kinh thành hơn nhiều ngày như vậy, Lan Đại Phú là một người rất tinh mắt, ông nhìn cũng biết muội muội mình cũng không biết cái gì, nên cũng không nhiều lời, chỉ bảo còn có chút chuyện buôn bán cần bàn. Lan thị nhìn ông không vừa mắt, nhưng lại để ý đến hai thùng Tiểu Hương lê ông mạng tới, mùa này ở đâu có Tiểu Hương lê, cũng chỉ có người làm ăn như Lan Đại Phú mới có thể có được loại tái cây khan hiếm như vậy. Người khác dù có tiền cũng không mua được.
Có điều Lan Đại Phú lại không chịu cho nàng hết, nói trực tiếp: "Muội muội đây không nên nha. Hòa Linh thể cốt yếu, ta đây là chuẩn bị cho ngoại sinh nữ. Mắt thấy thời tiết sẽ rất nóng, tiểu hươn lê này trừ đàm khỏi ho, thanh nhiệt giải nóng, tư âm dưỡng người rất tốt. Nếu tất cả đều cho muội muội chỉ biết mang đi, còn được bao nhiêu cho chất nữ của ta, phải biết rằng Tiểu Hương lê này của ta không phải tầm thường, phải mang từ phiên bang (nước ngoài) mang về, phải nói bảo quản trên đường, chính là tốn kém. Tính ra, thời tiết này ăn được nó, cũng như ăn tổ yến vậy."
Dù ông không nói, thân là nữ nhi Thương Hộ, Lan thị sao không biết cái này kim quý thế nào, nhưng nghe nói đến nó có thể sánh bằng với tổ yến, thì lấy làm kinh hãi, không cần nghĩ cũng biết, chỉ việc bảo quản trên đường vận chuyển, chính là vấn đề lớn. Lan thị trong lòng không vui, nhưng vẫn mặt dày xin, "Huynh chỉ biết ngoại sinh nữ, mà không nhớ huynh còn một ngoại sinh nữa sao! Quả nhiên là thiên vị, ca ca cho muội, muội có thể bạc đãi linh tỷ nhi hay sao? Cửa hàng không phải là của muội cho nàng sao! Đây chính là do muội sanh ra, muội sao có thể bạc đãi chứ?"
Lan Đại Phú chống nạnh: "muội cho ta là muội sao? Ta cho muội biết, Trữ Ninh bên đó, ta cũng đã mang qua một rương rồi."
Lời nói của Lan Đại Phú lập tức làm cho Lan thị hả hê, nàng vui mừng, cười nói: "Muội biết ngay ca ca không phải loại người như vậy."
Lan Đại Phú: "Ta không phải loại người như vậy, muội cũng vậy! Ta cho muội biết, muội cũng không phải là không có. Có một rương ít hơn cho muội, rương lớn này, cho ngoại sinh nữ của ta. Ta hiện tại phải đi, nếu để cho ta biết muội lén lấy đồ của nàng mang đi, đừng trách ta không khách khí!" Lan Đại Phú mắt trợn trắng, cứ nghĩ Lan Đại Phú ông là người khôn khéo một đời, nhưng nếu thêm cái đuôi cũng có thể thành hầu tinh, khác với ông muội tử này là người khờ khạo chỉ biết tán tài, cũng không nhận ra cái gì là ngọc khảm vàng, nghĩ lại cảm thấy thật đáng buồn muốn chết. Nếu như linh tỷ nhi là khuê nữ của ông, ông sẽ không giống muội muội khờ khạo như vậy! Càng nghĩ càng giận, vừa liếc Lan thị một cái.
Lan thị cũng không biết tại sao Lan Đại Phú nổi giận, Lúc Lan Đại Phú tức giận, nàng cũng không dám đắc tội. Chỉ cẩn thận, "Linh tỷ nhi cũng chỉ là một cô nương, làm sao ăn hết nhiều như vậy, không bằng cho muội nhiều hơn, ca ca huynh cũng biết, muội phải chuẩn bị cũng nhiều."
"Cả hai rương đều cho Hòa Linh, muội không có!" Lan Đại Phú nhấc chân muốn đi, Lan thị liền vội vàng kéo người, "Ca ca đây là làm sao!"
Lan Đại Phú quả thực là hận vô cùng, "Ta làm sao lại có muội muội ngu như heo vạy chứ! Phi, nhìn thấy muội ta liền tức giận! Từ nay về sau đừng nghĩ dựa dẫm vào ta dù chỉ một tia một hào lợi ích."
Lan thị thấy thế vội vàng đáp, "Tất cả đều nghe theo huynh, nghe huynh! Phần lớn cho Hòa Linh! Thật là. . . . . . Bình thường cũng không thấy huynh quan tâm ngoại sinh nữ như vậy, không phải vì huynh cảm thấy nàng cùng Lục công tử có quan hệ gì đó chứ? Muội cũng không muốn gạt huynh, không thể nào đâu."
Hai huynh muội mặc dù náo loạn, nhưng nói chuyện cũng không phải nói dối.
"Ta thương ai, muội quản được sao! Ngoại sinh nữ của ta rất giỏi Ta là muốn đầu tư cho nàng! Muội còn lâu mới hiểu. Muội đừng thấy cái rương này nhỏ, đây có thể đáng tiền, bây giờ ta mang ra bên ngoài bán rất có giá." Lan Đại Phú chỉ ngón tay.
Lan thị kinh ngạc, "Mắc như vậy!"
Lan Đại Phú hài lòng, "Đây là từ phiên bang tới, khác với nơi này. Đặc điểm là mùi thơm nồng, vỏ mỏng, thịt mảnh, nước nhiều ngọt xốp, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, muội đưa người ta, người ta ăn một lần sẽ biết. Ta đặt 30 rương, kết quả trên đường liền hư mất năm rương. 20 rương khác, ta vừa ra hàng, lập tức hết. Đừng tính toán giá tiền như thế nào, đây là đồ tốt, mọi người đều có thể biết. Phải nói thành Vĩnh An này, chính là người khờ tiền nhiều hơn!"
Lan thị: ". . . . . ."
"Chẳng qua ta chỉ bán một nhóm, nhóm sau còn không biết khi nào bán."
"Tại sao vậy, nếu kiếm được nhiều tiền, nên bán nhiều mới đúng chứ." Lan thị ánh mắt cũng sáng lên.
Lan Đại Phú lắc đầu: "Trên đường bảo quản không tốt, hơn nữa nhân lực vật lực hao tổn, muội xem ta tuy bán được đắt, nhưng tiền vốn cũng cao! Bán xong bằng với tiền gốc, vậy nên ta không bán."
Lan thị đã hiểu, hàng trái cây đúng là lời không nhiều .
"Được rồi, ta đi sang chỗ cháu ngoại gái!" Lan Đại Phú không nói nữa, đi theo nha hoàn tới chỗ Hòa Linh bên này, Hòa Linh sáng sớm ngồi ở bên cửa sổ xem sách thuốc, thấy Lan Đại Phú vào viện, phân phó Xảo Âm: "Đi mời cữu lão gia vào."
Xảo Âm ra mời Lan Đại Phú vào, ông bảo gã sai vặt đem Tiểu Hương lê để xuống, Hòa Linh tò mò, "Cữu cữu mang vật gì tốt đến vậy!"
Hòa Linh dí dỏm nhìn quanh, giống như các tiểu cô nương khác.
Lan Đại Phú vội vàng: "Ta lấy được tiểu hương lê từ phiên bang. Vả lại ta thấy giọng nói của cháu có chút không thoải mái, vừa đúng có tiểu hương lê này, cho cháu một rương, cháu yên tâm, rương này là lớn nhất!"
Hòa Linh nở nụ cười, phân phó xảo nguyệt đi tắm, trong nhà không có người bên cạnh, nàng chậm rãi hỏi "Cữu cữu đến đây không phải chỉ vì đưa Tiểu Hương lê chứ? Lại nói cho cháu Tiểu Hương lê quý thế này, chắc sẽ không cho không đồ như vậy."
Lan Đại Phú xoa tay: "Ngoại sinh nữ sao lại nghi ngờ ta như vậy!" Nhìn sách Hòa Linh đang xem, cười nói: "Chất nữ hiện tại bắt đầu xem sách thuốc rồi."
Hòa Linh: "Người không cần vòng vo? Cữu cữu biết tính cháu rồi mà."
Lan Đại Phú như phật Di Lặc, "Ta biết chứ. Chuyện lần trước ngoại sinh nữ à cháu thật lợi hại. Xa như vậy cũng có thể biết người có thể ở nơi đâu, ta truyền tin tức đến bên kia, người đi tìm chỉ ba bốn ngày là có thể đưa đến Lý gia."
Hòa Linh mừng rỡ, "Cám ơn cữu cữu giúp một tay! Cháu biết ngay cữu cữu lợi hại nhất!"
Lan Đại Phú yên lặng nộ tâm châm chọc, là ta lợi hại sao!
"Ngoại sinh nữ à, người ta cũng đã đưa đi, cữu cữu cũng không cần lợi nhuận gì của cháu, giúp cháu quản lý cửa hàng, có gì tốt cũng nghĩ tới chất nữ trước tiên. . . . . ."
Hòa Linh lập tức nở nụ cười, nàng mỉa mai nói: "Cữu cữu tối hôm qua không ngủ sao? Không thấy tiếc tiền!"
Lan Đại Phú đầu lắc giống như cái trống bỏi, ông nghiêm túc: "Lần này ta cho là không, ta cảm thấy, tiền này ta bỏ ra cũng đáng."
Hòa Linh tay chỉ: "Cháu cũng không làm gì cả! Không dám nhận lễ."
"Ngoại sinh nữ à chỉ cần thỉnh thoảng cháu chỉ điểm một chút cho ta, giúp ta nghĩ chút biện pháp tốt là được rồi. Chất nữ cũng biết, biểu ca và biểu tỷ của cháu rất khờ, nếu chất nữ không giúp một tay, ta chỉ biết khóc chết thôi." Lan Đại Phú làm bộ lau nước mắt.
Hòa Linh và Lan Đại Phú cũng không tiếp xúc nhiều, dù sao tuổi tác cũng cách khá xa.
"Cháu chỉ là một tiểu nữ hài mười hai tuổi, người bảo cháu giúp một tay, cháu biết làm gì đây! Cháu nói, chưa chắc có thể đúng."
"Ngoại sinh nữ thỉnh thoảng có thể chỉ điểm cũng rất tốt rồi." Lan Đại Phú xoa tay.
Hòa Linh ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi ông: “Cháu thích thỏa thuận bằng tiền bạc, lợi nhuận của người vẫn là của người. Cữu cữu có chuyện gì cần cháu tự nhiên sẵn lòng giúp đỡ, chỉ là lời của cháu cũng chưa chắc đúng."
Lan Đại Phú gật đầu, ông biết rõ, ngoại sinh nữ nhà mình rất thông minh, nhưng cũng không phải là Thần Tiên, dĩ nhiên không thể nào mọi chuyện đều hoàn hảo, nhưng một người thông minh có thể biết được mọi chuyện trong kinh thành làm hậu thuẫn cho ông mới là quan trọng! Nếu như muội muội của ông có thể khôn khéo một phần thôi, bây giờ ông cũng không cần nhờ ngoại sinh nữ của mình giúp đỡ tính toán.
"Cháu cảm thấy, làm sao để có thể đi chung đường với Mai Cử đây?" Lan Đại Phú hỏi, ông không hiểu sao, cảm thấy lần gặp mặt hôm đó, Mai Cửu đối với Linh tỷ nhi rất hứng thú.
Hòa Linh bĩu môi, "Cháu lại không biết y, không giúp được người, với lại, cháu thấy bộ dạng của y cũng không được tốt lắm, người đừng để vừa mới hợp tác, y bỗng dưng chết. Người tìm ai khóc đây."
Lan Đại Phú đương nhiên hiểu, nhưng ông vẫn thần bí nói: "Thật ra thì, ta nói cháu nghe, y cũng có thể không chết. Ta không phải không hiểu rõ, nên đã chuẩn bị, nghe nói chỉ cần tìm được Tô thần y, Mai Cửu sẽ không chết. Y mặc dù thân thể không khỏe, nhưng cũng không phải là không cứu được! Cho nên chuyện này, hay là nên đợi, một khi y tìm được Tô thần y, ta không phải một bước lên mây rồi sao, đó là thiên hạ thủ phủ nha! Nhiều tiền có thể đập chết người. Cùng người thông minh như vậy làm ăn, ta còn không kiếm được đầy bồn đầy bát sao!"
Nhưng y cố tình không tìm được Tô thần y, cố tình chết!
Nhưng Hòa Linh cũng không có nói thẳng ra, nàng hỏi "Tô thần y?"
Lan Đại Phú gật đầu: "Người này không ai biết tuổi cũng bình thường, hơn hai mươi năm trước rất có danh tiếng, nhưng mà chừng mười năm nay đã không còn dấu tích , có người nói chết rồi, có người nói không có, nhưng ta thấy, không có chết! Nếu y đã có thể cứu sống người khác, bản thân mình sao có thể chết được!"
"Chữa bệnh cho người không chữa bệnh cho mình!" Hòa Linh nói tiếp.
Lan Đại Phú trong nháy mắt cúi cúi đầu.
Hòa Linh cười "Khanh khách", "Ta ngược lại cảm thấy, thay vì tìm cách tiếp cận hắn, không bằng đi tìm người, tìm được người rồi, đó chính là cách tốt nhất. Đâu còn cách nào!”
Lan Đại Phú đập chân, "Không dấu gì cháu, ta đương nhiên cũng biết một chút, nhưng vấn đề là, người này rất khó tìm. Mai Cửu bỏ ra rất nhiều bạc cũng không tìm được, ta nghĩ làm sao cho người ta bắt được!"
"Cho nên cữu cữu vẫn nên suy nghĩ kỹ càng một chút."
"Cháu sẽ không vì không ưa Mai Cửu và Lục Hàn Mộc, mà không đồng ý giúp ta đó chứ? Ta nói cháu nghe, hôn nhân là hôn tiền tài là tiền tài, cháu cũng không thể ngốc! Lục công tử thân phận gì, nhà chúng ta. . . . . . Tuy nói ngoại sinh nữ rất tốt thiên hạ khó gặp, nhưng trong mắt nhà người ta, chưa chắc vừa ý a!"
Hòa Linh đung đưa chân, "Cháu cũng không coi trọng y."
"Vậy cháu coi trọng người nào?" Lan Đại Phú sát lại gặn hỏi dò.
"Cháu? Cháu cũng cần coi trọng người khác sao? Cữu cữu, ngài còn chưa hiểu hết cháu!" Hòa Linh cười híp mắt, "Ai cũng đừng nên trêu chọc cháu, nếu chọc giận cháu...cháu giết chết bọn họ."
Lan Đại Phú: ". . . . . ."
"Dù sao giết người rất đơn giản, giống như Lý Hiển, cháu cho hắn mặt mũi, hắn nghĩ cháu thả hắn sao? Cháu chỉ là khiến cho Lý gia đối phó hắn thôi. Lý gia ra tay, hắn mới thảm hại hơn!" Hòa Linh đưa Tiểu Hương lê lên cắn một cái, thật sự rất thơm hương vị ngọt ngào, thanh thúy ngon miệng vô cùng.
Lan Đại Phú nghe được run rẩy, "Biểu thiếu gia. . . . . . Là ngươi đâm?" Mặc dù mơ hồ hoài nghi, nhưng bây giờ thực sự nghe, ông bị dọa sợ đến thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Cô nương này điên hay sao?
Hòa Linh đơn thuần gật đầu, "Có làm sao chứ. Hắn dám nói muốn bán cháu đi! Cháu đâm hắn mấy cái như vậy, đã tính là nhẹ rồi."
Lan Đại Phú run rẩy trên người nổi da gà, muốn bảo nàng không cần nói tiếp tránh cho trêu chọc thị phi, nhưng tiếng nói đến khóe miệng, đột nhiên dừng, nàng vốn không sợ người khác biết, nếu không, nàng làm sao có thể ngây thơ nói ra như vậy!
Cái này nàng làm cho trong lòng người khác cảm giác, hoàn toàn khác nhau!
"Cháu. . . . . . Vui là tốt rồi!"
Hòa Linh cười: "Cháu đương nhiên vui mừng! Có người lại gần tìm đường chết, cháu sao phải khách sáo, rảnh rỗi không có việc làm!"
Lan Đại Phú: "Ha ha, ha ha ha!" Lau mồ hôi, lại lau mồ hôi! Không phải nói, thời tiết thế nào càng kì lạ, rõ ràng thời tiết càng ngày càng nóng, nhưng trong lòng người càng ngày càng lạnh là sao!
Hòa Linh, "Cháu đoán, biểu tỷ nhanh thôi sẽ tìm đến cháu."
Hòa Linh nói xấu chuyện nhà, vừa dứt lời, liền nghe Xảo Âm vào bẩm báo, "Tiểu thư, biểu tiểu thư cầu kiến."
Lan Đại Phú lập tức kính ngưỡng nhìn hướng Hòa Linh, Hòa Linh vui mừng đứng dậy: "Mời biểu tỷ vào đi."
Lan Đại Phú đột nhiên cảm thấy, mình gặp phải đúng bảo vật rồi!
Lý Mộng bị bệnh, liền ba ngày không khỏe, tất cả các phòng đều mang lễ vật đến thăm hỏi, Lan thị vốn nhiều tài sản riêng, nên cũng cho không ít lễ vật, đúng lúc này dĩ nhiên là cực kỳ thích hợp. Đáng giận chính là chi thứ hai, Nhị phu nhân vốn dĩ không có đồ cưới, tính tình lại keo kiệt, chửi xiên chửi xỏ ở trong phòng một trận, chọc cho lão phu nhân càng thêm không thích. Những chuyện nữ quyến này, bọn nam tử cũng không xen vào, lão tướng quân chán ghét nhất nam tử mà cả ngày dây dưa ở hậu viện, vì vậy không để mấy thiếu gia nghỉ ngơi, liền đuổi về trường. Trí Ninh trước khi đi liên tục khuyên giải tỷ tỷ của mình phải cẩn thận, nếu như có chuyện gì, y trở về giải quyết, nhất định không thể xúc động, nữ nhi làm sao có sức lực của nam nhi. Hòa Linh mặc dù thấy hắn ân cần, nhưng cũng không để tâm. Trông cậy vào y chỉ là một đứa bé sao!
Mấy ngày nay Lý Mộng bị bệnh, tiểu thư các phòng khác thay phiên đi thăm, nhưng Hòa Linh không ghé qua. Hòa Tuyết nhân cơ hội nói xấu về Hòa Linh, nhưng Lý Mộng không để ý tới, có lẽ do Lý Mộng không còn tinh thần vả lại rất lạnh nhạt, những người khác cuối cùng cũng không tới nữa, cũng không còn người nào tình nguyện lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta. Hòa Linh mấy ngày nay mặc dù cũng không ghé qua, nhưng lại được sự tán thưởng của lão tướng quân, lúc nói chuyện với các nhi tử, lão tướng quân nói: "Làm người nên giống Hòa Linh, biết chừng mực, thời khắc mấu chốt, nàng hiểu được, đưa ra được ý kiến quan tâm tỷ muội. Bình thường dù lạnh nhạt chút cũng không sao, không quấy rầy quá nhiều, cho Mộng nhi nghỉ ngơi. Đây mới là hiểu chuyện!"
Lão tướng quân nói ra lời này, mấy nhi tử của ông đều không mở miệng, rõ ràng là nói nữ nhi của bọn họ đến thăm Lý Mộng, là quấy rầy nàng. Nhắc tới cũng kỳ, lão tướng quân có nhiều cháu gái như vậy, nhưng mà chỉ thích nhất ngoại tôn nữ Lý Mộng này, nói là tính tình của nàng giống như của ông lúc trẻ, là một người mạnh mẽ! Trong lòng tuy xem thường, nhưng không ai dám nhiều lời, đợi sau khi trở về sẽ nói lại với nữ nhi nhà mình, dù thường ngày tốt bao nhiêu, cũng không bằng một người rồi. Sở Kỳ bình thường không quan tâm nữ nhi nhà mình, nhưng nghe được ông cụ khen, cũng cảm thấy là chó ngáp phải ruồi, cực kỳ vui vẻ.
Cuộc sống như thế qua chừng mười ngày, Hòa Linh nhận được tin tức của cữu cữu, Lan thị cảm thấy kỳ quái lần này tại sao đại ca của mình lại ở kinh thành hơn nhiều ngày như vậy, Lan Đại Phú là một người rất tinh mắt, ông nhìn cũng biết muội muội mình cũng không biết cái gì, nên cũng không nhiều lời, chỉ bảo còn có chút chuyện buôn bán cần bàn. Lan thị nhìn ông không vừa mắt, nhưng lại để ý đến hai thùng Tiểu Hương lê ông mạng tới, mùa này ở đâu có Tiểu Hương lê, cũng chỉ có người làm ăn như Lan Đại Phú mới có thể có được loại tái cây khan hiếm như vậy. Người khác dù có tiền cũng không mua được.
Có điều Lan Đại Phú lại không chịu cho nàng hết, nói trực tiếp: "Muội muội đây không nên nha. Hòa Linh thể cốt yếu, ta đây là chuẩn bị cho ngoại sinh nữ. Mắt thấy thời tiết sẽ rất nóng, tiểu hươn lê này trừ đàm khỏi ho, thanh nhiệt giải nóng, tư âm dưỡng người rất tốt. Nếu tất cả đều cho muội muội chỉ biết mang đi, còn được bao nhiêu cho chất nữ của ta, phải biết rằng Tiểu Hương lê này của ta không phải tầm thường, phải mang từ phiên bang (nước ngoài) mang về, phải nói bảo quản trên đường, chính là tốn kém. Tính ra, thời tiết này ăn được nó, cũng như ăn tổ yến vậy."
Dù ông không nói, thân là nữ nhi Thương Hộ, Lan thị sao không biết cái này kim quý thế nào, nhưng nghe nói đến nó có thể sánh bằng với tổ yến, thì lấy làm kinh hãi, không cần nghĩ cũng biết, chỉ việc bảo quản trên đường vận chuyển, chính là vấn đề lớn. Lan thị trong lòng không vui, nhưng vẫn mặt dày xin, "Huynh chỉ biết ngoại sinh nữ, mà không nhớ huynh còn một ngoại sinh nữa sao! Quả nhiên là thiên vị, ca ca cho muội, muội có thể bạc đãi linh tỷ nhi hay sao? Cửa hàng không phải là của muội cho nàng sao! Đây chính là do muội sanh ra, muội sao có thể bạc đãi chứ?"
Lan Đại Phú chống nạnh: "muội cho ta là muội sao? Ta cho muội biết, Trữ Ninh bên đó, ta cũng đã mang qua một rương rồi."
Lời nói của Lan Đại Phú lập tức làm cho Lan thị hả hê, nàng vui mừng, cười nói: "Muội biết ngay ca ca không phải loại người như vậy."
Lan Đại Phú: "Ta không phải loại người như vậy, muội cũng vậy! Ta cho muội biết, muội cũng không phải là không có. Có một rương ít hơn cho muội, rương lớn này, cho ngoại sinh nữ của ta. Ta hiện tại phải đi, nếu để cho ta biết muội lén lấy đồ của nàng mang đi, đừng trách ta không khách khí!" Lan Đại Phú mắt trợn trắng, cứ nghĩ Lan Đại Phú ông là người khôn khéo một đời, nhưng nếu thêm cái đuôi cũng có thể thành hầu tinh, khác với ông muội tử này là người khờ khạo chỉ biết tán tài, cũng không nhận ra cái gì là ngọc khảm vàng, nghĩ lại cảm thấy thật đáng buồn muốn chết. Nếu như linh tỷ nhi là khuê nữ của ông, ông sẽ không giống muội muội khờ khạo như vậy! Càng nghĩ càng giận, vừa liếc Lan thị một cái.
Lan thị cũng không biết tại sao Lan Đại Phú nổi giận, Lúc Lan Đại Phú tức giận, nàng cũng không dám đắc tội. Chỉ cẩn thận, "Linh tỷ nhi cũng chỉ là một cô nương, làm sao ăn hết nhiều như vậy, không bằng cho muội nhiều hơn, ca ca huynh cũng biết, muội phải chuẩn bị cũng nhiều."
"Cả hai rương đều cho Hòa Linh, muội không có!" Lan Đại Phú nhấc chân muốn đi, Lan thị liền vội vàng kéo người, "Ca ca đây là làm sao!"
Lan Đại Phú quả thực là hận vô cùng, "Ta làm sao lại có muội muội ngu như heo vạy chứ! Phi, nhìn thấy muội ta liền tức giận! Từ nay về sau đừng nghĩ dựa dẫm vào ta dù chỉ một tia một hào lợi ích."
Lan thị thấy thế vội vàng đáp, "Tất cả đều nghe theo huynh, nghe huynh! Phần lớn cho Hòa Linh! Thật là. . . . . . Bình thường cũng không thấy huynh quan tâm ngoại sinh nữ như vậy, không phải vì huynh cảm thấy nàng cùng Lục công tử có quan hệ gì đó chứ? Muội cũng không muốn gạt huynh, không thể nào đâu."
Hai huynh muội mặc dù náo loạn, nhưng nói chuyện cũng không phải nói dối.
"Ta thương ai, muội quản được sao! Ngoại sinh nữ của ta rất giỏi Ta là muốn đầu tư cho nàng! Muội còn lâu mới hiểu. Muội đừng thấy cái rương này nhỏ, đây có thể đáng tiền, bây giờ ta mang ra bên ngoài bán rất có giá." Lan Đại Phú chỉ ngón tay.
Lan thị kinh ngạc, "Mắc như vậy!"
Lan Đại Phú hài lòng, "Đây là từ phiên bang tới, khác với nơi này. Đặc điểm là mùi thơm nồng, vỏ mỏng, thịt mảnh, nước nhiều ngọt xốp, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, muội đưa người ta, người ta ăn một lần sẽ biết. Ta đặt 30 rương, kết quả trên đường liền hư mất năm rương. 20 rương khác, ta vừa ra hàng, lập tức hết. Đừng tính toán giá tiền như thế nào, đây là đồ tốt, mọi người đều có thể biết. Phải nói thành Vĩnh An này, chính là người khờ tiền nhiều hơn!"
Lan thị: ". . . . . ."
"Chẳng qua ta chỉ bán một nhóm, nhóm sau còn không biết khi nào bán."
"Tại sao vậy, nếu kiếm được nhiều tiền, nên bán nhiều mới đúng chứ." Lan thị ánh mắt cũng sáng lên.
Lan Đại Phú lắc đầu: "Trên đường bảo quản không tốt, hơn nữa nhân lực vật lực hao tổn, muội xem ta tuy bán được đắt, nhưng tiền vốn cũng cao! Bán xong bằng với tiền gốc, vậy nên ta không bán."
Lan thị đã hiểu, hàng trái cây đúng là lời không nhiều .
"Được rồi, ta đi sang chỗ cháu ngoại gái!" Lan Đại Phú không nói nữa, đi theo nha hoàn tới chỗ Hòa Linh bên này, Hòa Linh sáng sớm ngồi ở bên cửa sổ xem sách thuốc, thấy Lan Đại Phú vào viện, phân phó Xảo Âm: "Đi mời cữu lão gia vào."
Xảo Âm ra mời Lan Đại Phú vào, ông bảo gã sai vặt đem Tiểu Hương lê để xuống, Hòa Linh tò mò, "Cữu cữu mang vật gì tốt đến vậy!"
Hòa Linh dí dỏm nhìn quanh, giống như các tiểu cô nương khác.
Lan Đại Phú vội vàng: "Ta lấy được tiểu hương lê từ phiên bang. Vả lại ta thấy giọng nói của cháu có chút không thoải mái, vừa đúng có tiểu hương lê này, cho cháu một rương, cháu yên tâm, rương này là lớn nhất!"
Hòa Linh nở nụ cười, phân phó xảo nguyệt đi tắm, trong nhà không có người bên cạnh, nàng chậm rãi hỏi "Cữu cữu đến đây không phải chỉ vì đưa Tiểu Hương lê chứ? Lại nói cho cháu Tiểu Hương lê quý thế này, chắc sẽ không cho không đồ như vậy."
Lan Đại Phú xoa tay: "Ngoại sinh nữ sao lại nghi ngờ ta như vậy!" Nhìn sách Hòa Linh đang xem, cười nói: "Chất nữ hiện tại bắt đầu xem sách thuốc rồi."
Hòa Linh: "Người không cần vòng vo? Cữu cữu biết tính cháu rồi mà."
Lan Đại Phú như phật Di Lặc, "Ta biết chứ. Chuyện lần trước ngoại sinh nữ à cháu thật lợi hại. Xa như vậy cũng có thể biết người có thể ở nơi đâu, ta truyền tin tức đến bên kia, người đi tìm chỉ ba bốn ngày là có thể đưa đến Lý gia."
Hòa Linh mừng rỡ, "Cám ơn cữu cữu giúp một tay! Cháu biết ngay cữu cữu lợi hại nhất!"
Lan Đại Phú yên lặng nộ tâm châm chọc, là ta lợi hại sao!
"Ngoại sinh nữ à, người ta cũng đã đưa đi, cữu cữu cũng không cần lợi nhuận gì của cháu, giúp cháu quản lý cửa hàng, có gì tốt cũng nghĩ tới chất nữ trước tiên. . . . . ."
Hòa Linh lập tức nở nụ cười, nàng mỉa mai nói: "Cữu cữu tối hôm qua không ngủ sao? Không thấy tiếc tiền!"
Lan Đại Phú đầu lắc giống như cái trống bỏi, ông nghiêm túc: "Lần này ta cho là không, ta cảm thấy, tiền này ta bỏ ra cũng đáng."
Hòa Linh tay chỉ: "Cháu cũng không làm gì cả! Không dám nhận lễ."
"Ngoại sinh nữ à chỉ cần thỉnh thoảng cháu chỉ điểm một chút cho ta, giúp ta nghĩ chút biện pháp tốt là được rồi. Chất nữ cũng biết, biểu ca và biểu tỷ của cháu rất khờ, nếu chất nữ không giúp một tay, ta chỉ biết khóc chết thôi." Lan Đại Phú làm bộ lau nước mắt.
Hòa Linh và Lan Đại Phú cũng không tiếp xúc nhiều, dù sao tuổi tác cũng cách khá xa.
"Cháu chỉ là một tiểu nữ hài mười hai tuổi, người bảo cháu giúp một tay, cháu biết làm gì đây! Cháu nói, chưa chắc có thể đúng."
"Ngoại sinh nữ thỉnh thoảng có thể chỉ điểm cũng rất tốt rồi." Lan Đại Phú xoa tay.
Hòa Linh ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi ông: “Cháu thích thỏa thuận bằng tiền bạc, lợi nhuận của người vẫn là của người. Cữu cữu có chuyện gì cần cháu tự nhiên sẵn lòng giúp đỡ, chỉ là lời của cháu cũng chưa chắc đúng."
Lan Đại Phú gật đầu, ông biết rõ, ngoại sinh nữ nhà mình rất thông minh, nhưng cũng không phải là Thần Tiên, dĩ nhiên không thể nào mọi chuyện đều hoàn hảo, nhưng một người thông minh có thể biết được mọi chuyện trong kinh thành làm hậu thuẫn cho ông mới là quan trọng! Nếu như muội muội của ông có thể khôn khéo một phần thôi, bây giờ ông cũng không cần nhờ ngoại sinh nữ của mình giúp đỡ tính toán.
"Cháu cảm thấy, làm sao để có thể đi chung đường với Mai Cử đây?" Lan Đại Phú hỏi, ông không hiểu sao, cảm thấy lần gặp mặt hôm đó, Mai Cửu đối với Linh tỷ nhi rất hứng thú.
Hòa Linh bĩu môi, "Cháu lại không biết y, không giúp được người, với lại, cháu thấy bộ dạng của y cũng không được tốt lắm, người đừng để vừa mới hợp tác, y bỗng dưng chết. Người tìm ai khóc đây."
Lan Đại Phú đương nhiên hiểu, nhưng ông vẫn thần bí nói: "Thật ra thì, ta nói cháu nghe, y cũng có thể không chết. Ta không phải không hiểu rõ, nên đã chuẩn bị, nghe nói chỉ cần tìm được Tô thần y, Mai Cửu sẽ không chết. Y mặc dù thân thể không khỏe, nhưng cũng không phải là không cứu được! Cho nên chuyện này, hay là nên đợi, một khi y tìm được Tô thần y, ta không phải một bước lên mây rồi sao, đó là thiên hạ thủ phủ nha! Nhiều tiền có thể đập chết người. Cùng người thông minh như vậy làm ăn, ta còn không kiếm được đầy bồn đầy bát sao!"
Nhưng y cố tình không tìm được Tô thần y, cố tình chết!
Nhưng Hòa Linh cũng không có nói thẳng ra, nàng hỏi "Tô thần y?"
Lan Đại Phú gật đầu: "Người này không ai biết tuổi cũng bình thường, hơn hai mươi năm trước rất có danh tiếng, nhưng mà chừng mười năm nay đã không còn dấu tích , có người nói chết rồi, có người nói không có, nhưng ta thấy, không có chết! Nếu y đã có thể cứu sống người khác, bản thân mình sao có thể chết được!"
"Chữa bệnh cho người không chữa bệnh cho mình!" Hòa Linh nói tiếp.
Lan Đại Phú trong nháy mắt cúi cúi đầu.
Hòa Linh cười "Khanh khách", "Ta ngược lại cảm thấy, thay vì tìm cách tiếp cận hắn, không bằng đi tìm người, tìm được người rồi, đó chính là cách tốt nhất. Đâu còn cách nào!”
Lan Đại Phú đập chân, "Không dấu gì cháu, ta đương nhiên cũng biết một chút, nhưng vấn đề là, người này rất khó tìm. Mai Cửu bỏ ra rất nhiều bạc cũng không tìm được, ta nghĩ làm sao cho người ta bắt được!"
"Cho nên cữu cữu vẫn nên suy nghĩ kỹ càng một chút."
"Cháu sẽ không vì không ưa Mai Cửu và Lục Hàn Mộc, mà không đồng ý giúp ta đó chứ? Ta nói cháu nghe, hôn nhân là hôn tiền tài là tiền tài, cháu cũng không thể ngốc! Lục công tử thân phận gì, nhà chúng ta. . . . . . Tuy nói ngoại sinh nữ rất tốt thiên hạ khó gặp, nhưng trong mắt nhà người ta, chưa chắc vừa ý a!"
Hòa Linh đung đưa chân, "Cháu cũng không coi trọng y."
"Vậy cháu coi trọng người nào?" Lan Đại Phú sát lại gặn hỏi dò.
"Cháu? Cháu cũng cần coi trọng người khác sao? Cữu cữu, ngài còn chưa hiểu hết cháu!" Hòa Linh cười híp mắt, "Ai cũng đừng nên trêu chọc cháu, nếu chọc giận cháu...cháu giết chết bọn họ."
Lan Đại Phú: ". . . . . ."
"Dù sao giết người rất đơn giản, giống như Lý Hiển, cháu cho hắn mặt mũi, hắn nghĩ cháu thả hắn sao? Cháu chỉ là khiến cho Lý gia đối phó hắn thôi. Lý gia ra tay, hắn mới thảm hại hơn!" Hòa Linh đưa Tiểu Hương lê lên cắn một cái, thật sự rất thơm hương vị ngọt ngào, thanh thúy ngon miệng vô cùng.
Lan Đại Phú nghe được run rẩy, "Biểu thiếu gia. . . . . . Là ngươi đâm?" Mặc dù mơ hồ hoài nghi, nhưng bây giờ thực sự nghe, ông bị dọa sợ đến thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Cô nương này điên hay sao?
Hòa Linh đơn thuần gật đầu, "Có làm sao chứ. Hắn dám nói muốn bán cháu đi! Cháu đâm hắn mấy cái như vậy, đã tính là nhẹ rồi."
Lan Đại Phú run rẩy trên người nổi da gà, muốn bảo nàng không cần nói tiếp tránh cho trêu chọc thị phi, nhưng tiếng nói đến khóe miệng, đột nhiên dừng, nàng vốn không sợ người khác biết, nếu không, nàng làm sao có thể ngây thơ nói ra như vậy!
Cái này nàng làm cho trong lòng người khác cảm giác, hoàn toàn khác nhau!
"Cháu. . . . . . Vui là tốt rồi!"
Hòa Linh cười: "Cháu đương nhiên vui mừng! Có người lại gần tìm đường chết, cháu sao phải khách sáo, rảnh rỗi không có việc làm!"
Lan Đại Phú: "Ha ha, ha ha ha!" Lau mồ hôi, lại lau mồ hôi! Không phải nói, thời tiết thế nào càng kì lạ, rõ ràng thời tiết càng ngày càng nóng, nhưng trong lòng người càng ngày càng lạnh là sao!
Hòa Linh, "Cháu đoán, biểu tỷ nhanh thôi sẽ tìm đến cháu."
Hòa Linh nói xấu chuyện nhà, vừa dứt lời, liền nghe Xảo Âm vào bẩm báo, "Tiểu thư, biểu tiểu thư cầu kiến."
Lan Đại Phú lập tức kính ngưỡng nhìn hướng Hòa Linh, Hòa Linh vui mừng đứng dậy: "Mời biểu tỷ vào đi."
Lan Đại Phú đột nhiên cảm thấy, mình gặp phải đúng bảo vật rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.