Chương 43
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
27/01/2019
Hòa Linh làm sao không biết, mẹ nàng vì muốn xem náo nhiệt. Nghĩ cũng đúng, loại người như cô dù là ai đi nữa cũng đều không thích.
"Mẫu thân, đến đó sớm, chưa chắc đã là chuyện tốt." Hòa Linh thong thả ung dung, nàng nâng khuôn mặt nhỏ bé nói, "Đem cháo tổ yến bưng lại đây."
Xảo Âm động tác nhanh nhẹn, Lan thị cau mày: "Không sớm một chút qua đó, tổ mẫu con không chừng sẽ bắt con làm bia trút giận."
Hòa Linh không để tâm đến, cười híp mắt cái miệng nhỏ tiếp tục ăn cháo tổ yến, Tú Tú tức giận, nàng sẳng giọng: "Mẫu thân người cứ hù dọa, con biết rõ , tổ mẫu sẽ không như vậy." Dừng lại một chút, Hòa Linh cười ác ý, "Bà ấy cũng không dám lấy con làm bia. Người tin không? Chúng ta qua trễ ddlqd.com một chút, bên kia có thể ầm ĩ thêm, đến lúc đó chúng ta tới, xem náo nhiệt tốt hơn. Khi đó, tổ mẫu làm sao còn tâm trạng để ý chúng ta đến khi nào. Không đi là tốt nhất! Không qua xác định sẽ không thấy bà thương yêu nữ nhi đến cố chấp!"
Lan thị chỉ nàng: "Con lại tự cho mình là thông minh nữa rồi, con làm sao biết được tổ mẫu con đang nghĩ cái gì."
Hòa Linh để chén nhỏ xuống tự tin nói, “Vậy mẫu thân cứ thử đi qua đó. Người có thể không nghe con!"
Lan thị ngồi xuống, trong lòng bà thật ra tin lời nói của Hòa Linh, bất đắc dĩ cười, Lan thị nói: "Cái nha đầu này, cả ngày suy nghĩ lung tung, chớ nói nhảm, tránh cho người ngoài nghe thấy."
Hòa Linh gật đầu, "Con tại sao phải sợ người khác?"
Lan thị quan sát chung quanh phòng của Hòa Linh, đột nhiên nói: "Ta cảm giác bên con bố trí người có chút khác thế nào. Con cả ngày cũng không đọc sách, ngược lại cứ long bong ăn chơi. Nữ hài tử nhà người ta, vẫn là ôn nhu ngọt ngào, như vậy tương lai mới có thể gả cho một vị hôn phu tốt."
Hòa Linh đột nhiên ho khan một tiếng, Lan thị ngừng câu chuyện, có chút ngượng ngùng cười, "Lấy chồng hay không, đương nhiên cũng tùy ý muốn của con, mẫu thân hiểu rõ con nhất ."
Đâu phải thương yêu gì nàng, chẳng qua là sợ nàng gả cho người trở thành thù, cuối cùng liên luỵ Trí Ninh. Hòa Linh hết sức hiểu rõ Lan thị, nếu như chuyện không tốt đối với Trí Ninh, thì Lan thị nhất định sẽ không làm, có thể nói ngay cả, lão tướng quân, sợ là Lan thị cũng có thể đi tới cắn xé, Hòa Linh từng có lúc cảm thấy buồn một chút, nhưng bây giờ nghĩ đến, đã không còn cảm giác gì rồi. Biết được điểm yếu của Lan thị, đối với nàng mà nói cũng là chuyện tốt. Chờ dien~dan`le^quy'don^.com Hòa Linh chuẩn bị xong, thật đúng là không còn sớm, Lan thị cũng không ở lại chờ Hòa Linh, nên đã đi trước, nàng vốn là con dâu, nếu như đi quá muộn, cũng rất khó coi. Hòa Linh chậm hơn Lan thị một chút, thật ra thì sau khi rời giường nàng vẫn làm những chuyện như thường ngày, hôm nay dậy trễ, đương nhiên cũng đến muộn, ngâm nga tiểu khúc, Hòa Linh đi tới chỗ viện của lão phu nhân. Bên trong truyền đến tiếng cải vả kịch liệt.
Hòa Linh lập tức nhận ra, thanh âm chói tai này là cô Sở thị, mà người kêu la khóc khóc, còn lại chính là Nhị phu nhân.
Hòa Linh vào cửa chào, "Hòa Linh thỉnh an tổ mẫu, các vị bá mẫu thẩm thẩm."
Bên trong nhà tiếng cãi vả ngưng lại, lão phu nhân nói: "Đứng lên đi." Nhìn vẻ mặt bà là biết tâm tình cực kém, có điều Hòa Linh vào cửa đã làm cắt đứt cuộc cãi vả của hai người, khiến lão phu nhân xoa huyệt Thái Dương lúc Hòa Linh đi vào. Hòa Linh đi tới bên cạnh Lan thị khéo léo ngồi xuống, Nhị phu nhân đúng là hoa lê đẫm mưa, ngay cả khi tuổi không còn trẻ, vẫn như cũ đúng là xinh đẹp. Dĩ nhiên, nếu như không đẹp, làm sao được Nhị bá phụ cưới về.
"Mẫu thân, người cũng không thể thiên vị, người nhìn muội muội đi, làm gì có chuyện, cô nương gả đi rồi, trở về phủ khuyến khích ca ca cưới tiểu thiếp, nói ra, không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao!" Nhị phu nhân cho dù đã dừng lại cũng không từ bỏ ý đồ. Vốn nàng cũng có thể nuốt xuống lời này, xử lý nha đầu Xảo Liên kia là được. Nhưng ai ngờ, Sở thị thế nhưng lại khuyến khích Nhị gia nạp Xảo Liên, nói là mặc kệ thân phận của Xảo Liên, rất khó tìm được cô gái tốt như vậy. Làm sao không khiến Nhị phu nhân nổi giận chứ. Nhị phu nhân tức giận như vậy, Sở thị cũng không thua kém gì, đẩy ngã Hiển nhi, nàng càng nuốt không trôi giọng điệu này, tưởng bà dễ bị khi dễ thế sao, như vậy bà sẽ không khách khí. Tạm thời không thể đụng đến nha đầu Sở Hòa Linh đáng chết kia, đối phó với một Tây Thi đậu hũ, bà tự tin là không có vấn đề.
"Thật buồn cười. Nam nhân sao lại không thể cưới tiểu thiếp, chẳng lẽ, tẩu còn hi vọng huynh ấy cả đời chỉ biết một mình tẩu hay sao? Nam nhân cưới tiểu thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Tẩu thật buồn cười! Vả lại, đó là ca ca của ta, ta đương nhiên lo cho huynh ấy." Sở thị la lớn, như sợ người khác không hiểu, nhưng thật ra không phải vậy.
"Ha ha ha a! Cưới tiểu thiếp tất nhiên có thể, có điều nạp người nào, cũng không tới lượt người ngoài như cô định đoạt, vả lại nói cô nương gả đi rồi như tát nước ra ngoài, cô vì phu quân chết liền muốn về phủ làm mưa làm gió, quả nhiên là buồn cười. Còn phải coi ca ca nhà mình, loại nữ nhân khắc chồng như cô, cũng đừng trở lại dạy người khác." Bàn về gây gổ, Nhị phu nhân làm sao thua được, dù thế nào cũng xuất thân từ chợ ra, bà không phải là người dễ bị khi dễ.
Hòa Linh quang minh chính đại nhìn mọi người, chỉ thấy khi thốt ra lời này, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt hả giận, có thể thấy được, cô nãi nãi này làm cho người ta chán ghét cỡ nào. Nàng cũng muốn cho Nhị bá mẫu điểm khen tốt, mắng chửi người thật đúng là hả giận nha, biết người khác không thích nghe cái gì.
Quả nhiên, Sở thị lập tức nổi nóng, bà gầm thét: "Ngươi nói người nào khắc chồng, ngươi nói người nào! Ngươi là tiện nhân, ta liều mạng với ngươi! Ngươi ngu xuẩn nên mới không giữ được nam nhân của mình!"
"Ta nói lời nói thật, ngươi không phải thẹn quá thành giận chứ? Dù ta có âm ĩ đến đâu, ta cũng biết lí lẽ. Ta không phải là không cho tướng công nhà ta cưới tiểu thiếp, ta đương nhiên nguyện ý. Nhưng cũng không thể để mình cô nãi nãi như ngươi trở lại sắp xếp, ngươi coi là cái gì! Còn chạy tới làm chuyện này, ngươi thật buồn cười!" Nhị phu nhân không khóc lóc nữa, hừ lạnh, một bộ dáng vẻ muốn lưới rách cá chết.
Lão phu nhân làm sao lại để con dâu ức hiếp nữ nhi của mình, mặt lập tức méo xệch, hết sức không vui, nàng quát lớn: "Lão Nhị nàng dâu! Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó! Thật không có quy củ!"
"Ai ui, mẫu thân à, người cũng không thể bao che nữ nhi của mình! Người nói quy củ, đúng vậy, vậy hôm nay chúng ta hãy nói một chút quy củ này, nhà nào có quy củ cô nãi nãi trở lại an bài cho ca ca mình cưới một nha hoàn! Biết rất rõ chuyện như vậy còn dấu diếm, con ngược lại diendanlequydon.com đang suy nghĩ, chuyện như vậy có phải là người từ trong khuyến khích hay không! Nếu không, tại sao chuyện này không xảy ra sớm hơn, hay muộn hơn, lại ngay lúc cô trở về lại xảy ra chuyện này. Cô ấy còn khuyến khích tướng công cưới tiểu thiếp! Rõ là. . . . . . Trong phủ này khiến cho người ta không thể sống phải đạo được! Ô ô ô! Con chi bằng đập đầu chết, đúng là ức hiếp người a! Cả ngày mắng con Tây Thi đậu hũ cũng thôi đi, dù sao cũng là chị dâu, không chấp nhặt cô em chồng, nhưng như vậy cũng khinh người quá đáng."
Cô nãi nãi đã lấy chồng còn khuyến khích ca ca nhà mình cưới nha hoàn, nếu như truyền đi, đúng là hết sức khó coi, nhưng Nhị phu nhân cũng mặc kệ có phải thật là Sở thị khuyến khích hay không, bà lần này nhất định cho Sở thị này biết tay, dù khiến lão phu nhân không vui, bà cũng quyết tâm làm vậy, ai bảo ngày thường luôn xem thường bà ấy. Dù thế nào cũng khiến lão phu nhân không thích, vậy thì nàng dĩ nhiên cũng muốn thừa cơ hội này xé nữ nhân này ra. Nàng mất trượng phu, cũng không để người khác tốt. Thật ra thì ở trong lòng Nhị phu nhân, đã cho rằng Xảo Liên chính là do Sở thị an bài, nếu nói vì sao các chị em dâu đều chán ghét Sở thị như thế, có thể nói chính là nguyên nhân này. Sở thị dường như mỗi lần trở về, sẽ gây ra chút chuyện như vậy. Lúc trước cũng từng đề cử nha hoàn của bà cho đại gia, kết quả khiến đại phu nhân tức giận. Mấy huynh đệ, hầu như không ai thoát khỏi. Mẹ chồng nhét người them vào phòng chuyện này thì có thể nhịn, nhưng chỉ là một cô em chồng, lại coi như là giấy thong hành, chính điều này, khiến mọi người quả thực không muốn gặp bà tới cực điểm.
Lão phu nhân cũng biết được điều này, mặc dù bà biết nữ nhi làm như vậy không tốt, nhưng xem cũng không phải là chuyện lớn gì, lại nói Như Châu cũng là vì mấy ca ca suy nghĩ, náo loạn như vậy, thật sự rất khó coi.
"Đủ rồi, sao lại náo loạn như vậy, Như Châu cũng là có lòng tốt. Ngươi không nên như thế." Lão phu nhân hào hoãn tinh thần, không vui nhìn Nhị phu nhân. Trong nhà có một hiền phụ, gia đình an bình; ngược lại cũng thế, hiện tại đã là như vậy, có một người đàn bà chanh chua như vậy, quả nhiên là mất mặt còn khiến gia đình không yên.
"Tốt bụng làm chuyện xấu, cũng là có." Hòa Linh rảnh rang nói, người khác đều không nói chuyện, nàng cũng không quan tâm những thứ kia, nói trực tiếp một câu như vậy, âm thanh mặc dù không lớn, nhưng ai cũng biết là ý tứ gì.
Sở thị nhìn chòng chọc vào Hòa Linh, hận không thể đem nàng róc xương lóc thịt, Hòa Linh ngược lại không thèm quan tâm, nàng"Tốt bụng" thật, "Nhị bá mẫu, hay là thôi đi. Người làm vậy, tổ mẫu cũng khó xử." Âm thanh nhẹ nhàng, nhưng thật khiến người ta nghe xong khó chịu trong lòng, lên không được mà xuống cũng không xong.
Lão phu nhân trợn mắt nhìn Hòa Linh một cái, chỉ cần có đầu óc liền hiểu, lời này không phải trấn an, càng giống như là thêu dệt thêm, hơn nữa, nói như vậy chính là nói, Sở thị sai, nếu như không phải là sai, tại sao lão phu nhân lại khó xử. Lão phu nhân hạ giọng, nói: "Ngươi không nói chuyện, không ai bảo ngươi bị câm đâu."
Hòa Linh cười chăm chọc, nàng sẳng giọng: "Cháu cũng vì không muốn bọn họ tiếp tục ầm ĩ, mọi người cũng không nên thêm dầu vào lửa! Cháu đây mới là biện pháp tốt nhất để hòa hoãn hiện tại!" Hòa Linh lắc lắc khăn, sẳng giọng.
Lão phu nhân tự nhiên hiểu được trong lòng Hòa Linh không phải nghĩ như vậy, nhưng dù là không phải nghĩ như vậy thì làm thế nào đây! Nàng đường hoàng mà nói lời như vậy, lão phu nhân hết sức không vui. Mấy con dâu này dù thế nào đi nữa, cũng không bằng con gái của bà. Nhưng rốt cuộc cũng không thể làm quá mức khó coi.
"Ta dĩ nhiên là hi vọng các ngươi đều tốt, các ngươi cũng không phải là đứa bé, liền. . . . . . Ngay cả Linh tỷ nhi cũng biết không thể tiếp tục ầm ĩ, các ngươi dù như thế nào, cũng phải nghĩ đến cái nhà này. Lão Nhị nàng dâu, chuyện lần này, là Như Châu làm sai; nhưng ngươi cũng đừng cho là mình hoàn toàn đúng. Hiển nhi ddlqd.com cũng chỉ vì khuyên can nên bị đẩy ngã, Như Châu n không biết lựa lời nói. Nàng sẽ không làm loại chuyện đó thay ca ca mình an bài chuyện tiểu thiếp, điểm này, ta tin tưởng nàng." Lão phu nhân cho dù biết rõ Hòa Linh không có ý tốt, còn theo câu chuyện nói ra thêm. Hơn nữa hướng mọi người theo sắp đặt của mình.
Hòa Linh quan sát tỉ mỉ lão phu nhân, nàng một mực nghĩ, Sở thị ngu xuẩn như vậy có phải di truyền từ lão phu nhân hay không, bây giờ nhìn, thật đúng là có điểm giống, chà chà!
"Mẫu thân cũng không thể thiên vị như vậy, nàng sao không làm được chuyện này, hôm qua trước mặt mọi người, bao nhiêu người đều nghe thấy nàng nói như vậy. Cũng không phải là dáng vẻ hoàn toàn không biết chuyện này. Với lại, nàng chuyện gì chưa làm qua? Mấy ca ca trong phòng, người nào nàng bỏ qua cho? Chỉ là vì chưa thành công thôi. Người ta cũng tinh tường lắm, nên mới không bị nàng tính kế, cũng chỉ có chi thứ hai như con đơn thuần nhất, liền bị nàng tính toán. Đúng là rắn rết mà!" Nhị phu nhân chống nạnh, gương mặt không vui.
"Ta đã nói vậy..., ngươi thật không xem ra gì rồi!" giọng Lão phu nhân rét căm căm, bà nhìn chòng chọc vào Nhị phu nhân, "Chuyện như vậy, ta đã quyết định. Các ngươi nếu như bởi vì chuyện này mà tiếp tục ầm ĩ, chính là không để ta vào trong mắt."
Nhị phu nhân bị nghẹn lời.
Hòa Linh thấy Nhị thẩm rõ ràng lực chiến đấu chưa đủ, nếu như nàng là Nhị thẩm, tất nhiên sẽ ầm ĩ đến long trời lỡ đất, hôm nay xem ra, cũng không thể tiếp tục. Chỉ là. . . . . . Coi như chuyện này miễn cưỡng bởi vì lão phu nhân tạm thời hành quân lặng lẽ, nàng tin tưởng, Nhị phu nhân sẽ không khách khí với Sở thị, mà Sở thị cũng thế.
"Chuyện này, đều là do nha hoàn không biết xấu hổ đó quyến rũ lão Nhị, đánh chết thôi. Lão Nhị nếu như thích, tự nhiên có thể nạp trở về phòng, nhưng nếu như nói ra chuyện này, sợ là mọi người đều cho rằng, mình có chút thủ đoạn là có thể từ nha hoàn trở thành di nương, đây là điều không thể. Gia đình giàu có, nhưng phải có quy củ, không thể để thứ rách nát vào cửa. Đôi khi mặc dù không còn biện pháp nào, nhưng quy củ là quy củ ." Gõ Nhị phu nhân, lão phu nhân tiếp tục nói: "Như Châu, ngươi cũng nên chăm sóc Hiển nhi cho tốt, đừng trong lúc rãnh rỗi bới móc. Lớn nhỏ thứ tự, ngươi nên biết được. Về phần chuyện trong phòng ca ca ngươi, ngươi càng ít chen vào, tránh làm cho người ta dẫm lên đuôi của ngươi bắt bẻ ngươi. Mẫu thân biết ngươi tốt bụng, nhưng không phải người nào cũng biết ngươi tốt."
Lời nói này, quả thật đúng là giết tâm, Nhị phu nhân tức giận mù quáng, Nhưng mà lại không thể phản bác, nếu để bà mang tội bất kính trưởng bối, sợ là bước kế tiếp có thể cổ động tướng công từ nàng, cái gia đình này, lòng dạ đều là đen tối.
Sở thị cười hả hê, mà Nhị phu nhân rốt cuộc phải nhịn xuống.
Hòa Linh thoáng nhíu mày, không nói gì nữa, để bọn họ làm hòa, lão phu nhân bảo mọi người đi ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Sở thị, dù sao, đó là con gái của bà, đương nhiên không giống người khác. Có điều nàng cho là chuyện "làm hòa", nhưng cũng không được mọi người tán thành.
Mọi người ra khỏi phòng, Nhị phu nhân ánh mắt tức giận, nhưng lại chỉ có thể nén lấy, cùng thật khuyên nhủ: "Mẫu thân, gia hòa vạn sự hưng, người không muốn thêu dệt chuyện này them nữa đi."
"Làm sao lại là ta thêu dệt chuyện này, làm sao lại là ta! Ngươi không biết cũng đừng nói lung tung." Nhị phu nhân chua ngoa.
Hòa Chân đỏ mắt dậm chân, "Mẫu thân!"
Hòa Linh nhịn không được cười lên, nàng chậm rãi bước xuống bậc thang, xinh đẹp nói: "Mẫu thân, nếu như có người dám nhét người vào cho cha, người không cần tự thân động thủ, nói cho nữ nhi biết là được rồi."
Lan thị lập tức không hiểu, "Con nói bậy bà cái gì vậy?"
Hòa Linh cười: "Chúng ta cũng không cần ầm ĩ, mỗi người đều có nhược điểm! Nàng không muốn để người khác yên, người khác cũng không để cho nàng sống tốt! Ầm ĩ không có ý nghĩa gì, chúng ta trực tiếp bóp chết nàng bằng cái nhược điểm kia."
"Mẫu thân, đến đó sớm, chưa chắc đã là chuyện tốt." Hòa Linh thong thả ung dung, nàng nâng khuôn mặt nhỏ bé nói, "Đem cháo tổ yến bưng lại đây."
Xảo Âm động tác nhanh nhẹn, Lan thị cau mày: "Không sớm một chút qua đó, tổ mẫu con không chừng sẽ bắt con làm bia trút giận."
Hòa Linh không để tâm đến, cười híp mắt cái miệng nhỏ tiếp tục ăn cháo tổ yến, Tú Tú tức giận, nàng sẳng giọng: "Mẫu thân người cứ hù dọa, con biết rõ , tổ mẫu sẽ không như vậy." Dừng lại một chút, Hòa Linh cười ác ý, "Bà ấy cũng không dám lấy con làm bia. Người tin không? Chúng ta qua trễ ddlqd.com một chút, bên kia có thể ầm ĩ thêm, đến lúc đó chúng ta tới, xem náo nhiệt tốt hơn. Khi đó, tổ mẫu làm sao còn tâm trạng để ý chúng ta đến khi nào. Không đi là tốt nhất! Không qua xác định sẽ không thấy bà thương yêu nữ nhi đến cố chấp!"
Lan thị chỉ nàng: "Con lại tự cho mình là thông minh nữa rồi, con làm sao biết được tổ mẫu con đang nghĩ cái gì."
Hòa Linh để chén nhỏ xuống tự tin nói, “Vậy mẫu thân cứ thử đi qua đó. Người có thể không nghe con!"
Lan thị ngồi xuống, trong lòng bà thật ra tin lời nói của Hòa Linh, bất đắc dĩ cười, Lan thị nói: "Cái nha đầu này, cả ngày suy nghĩ lung tung, chớ nói nhảm, tránh cho người ngoài nghe thấy."
Hòa Linh gật đầu, "Con tại sao phải sợ người khác?"
Lan thị quan sát chung quanh phòng của Hòa Linh, đột nhiên nói: "Ta cảm giác bên con bố trí người có chút khác thế nào. Con cả ngày cũng không đọc sách, ngược lại cứ long bong ăn chơi. Nữ hài tử nhà người ta, vẫn là ôn nhu ngọt ngào, như vậy tương lai mới có thể gả cho một vị hôn phu tốt."
Hòa Linh đột nhiên ho khan một tiếng, Lan thị ngừng câu chuyện, có chút ngượng ngùng cười, "Lấy chồng hay không, đương nhiên cũng tùy ý muốn của con, mẫu thân hiểu rõ con nhất ."
Đâu phải thương yêu gì nàng, chẳng qua là sợ nàng gả cho người trở thành thù, cuối cùng liên luỵ Trí Ninh. Hòa Linh hết sức hiểu rõ Lan thị, nếu như chuyện không tốt đối với Trí Ninh, thì Lan thị nhất định sẽ không làm, có thể nói ngay cả, lão tướng quân, sợ là Lan thị cũng có thể đi tới cắn xé, Hòa Linh từng có lúc cảm thấy buồn một chút, nhưng bây giờ nghĩ đến, đã không còn cảm giác gì rồi. Biết được điểm yếu của Lan thị, đối với nàng mà nói cũng là chuyện tốt. Chờ dien~dan`le^quy'don^.com Hòa Linh chuẩn bị xong, thật đúng là không còn sớm, Lan thị cũng không ở lại chờ Hòa Linh, nên đã đi trước, nàng vốn là con dâu, nếu như đi quá muộn, cũng rất khó coi. Hòa Linh chậm hơn Lan thị một chút, thật ra thì sau khi rời giường nàng vẫn làm những chuyện như thường ngày, hôm nay dậy trễ, đương nhiên cũng đến muộn, ngâm nga tiểu khúc, Hòa Linh đi tới chỗ viện của lão phu nhân. Bên trong truyền đến tiếng cải vả kịch liệt.
Hòa Linh lập tức nhận ra, thanh âm chói tai này là cô Sở thị, mà người kêu la khóc khóc, còn lại chính là Nhị phu nhân.
Hòa Linh vào cửa chào, "Hòa Linh thỉnh an tổ mẫu, các vị bá mẫu thẩm thẩm."
Bên trong nhà tiếng cãi vả ngưng lại, lão phu nhân nói: "Đứng lên đi." Nhìn vẻ mặt bà là biết tâm tình cực kém, có điều Hòa Linh vào cửa đã làm cắt đứt cuộc cãi vả của hai người, khiến lão phu nhân xoa huyệt Thái Dương lúc Hòa Linh đi vào. Hòa Linh đi tới bên cạnh Lan thị khéo léo ngồi xuống, Nhị phu nhân đúng là hoa lê đẫm mưa, ngay cả khi tuổi không còn trẻ, vẫn như cũ đúng là xinh đẹp. Dĩ nhiên, nếu như không đẹp, làm sao được Nhị bá phụ cưới về.
"Mẫu thân, người cũng không thể thiên vị, người nhìn muội muội đi, làm gì có chuyện, cô nương gả đi rồi, trở về phủ khuyến khích ca ca cưới tiểu thiếp, nói ra, không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao!" Nhị phu nhân cho dù đã dừng lại cũng không từ bỏ ý đồ. Vốn nàng cũng có thể nuốt xuống lời này, xử lý nha đầu Xảo Liên kia là được. Nhưng ai ngờ, Sở thị thế nhưng lại khuyến khích Nhị gia nạp Xảo Liên, nói là mặc kệ thân phận của Xảo Liên, rất khó tìm được cô gái tốt như vậy. Làm sao không khiến Nhị phu nhân nổi giận chứ. Nhị phu nhân tức giận như vậy, Sở thị cũng không thua kém gì, đẩy ngã Hiển nhi, nàng càng nuốt không trôi giọng điệu này, tưởng bà dễ bị khi dễ thế sao, như vậy bà sẽ không khách khí. Tạm thời không thể đụng đến nha đầu Sở Hòa Linh đáng chết kia, đối phó với một Tây Thi đậu hũ, bà tự tin là không có vấn đề.
"Thật buồn cười. Nam nhân sao lại không thể cưới tiểu thiếp, chẳng lẽ, tẩu còn hi vọng huynh ấy cả đời chỉ biết một mình tẩu hay sao? Nam nhân cưới tiểu thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Tẩu thật buồn cười! Vả lại, đó là ca ca của ta, ta đương nhiên lo cho huynh ấy." Sở thị la lớn, như sợ người khác không hiểu, nhưng thật ra không phải vậy.
"Ha ha ha a! Cưới tiểu thiếp tất nhiên có thể, có điều nạp người nào, cũng không tới lượt người ngoài như cô định đoạt, vả lại nói cô nương gả đi rồi như tát nước ra ngoài, cô vì phu quân chết liền muốn về phủ làm mưa làm gió, quả nhiên là buồn cười. Còn phải coi ca ca nhà mình, loại nữ nhân khắc chồng như cô, cũng đừng trở lại dạy người khác." Bàn về gây gổ, Nhị phu nhân làm sao thua được, dù thế nào cũng xuất thân từ chợ ra, bà không phải là người dễ bị khi dễ.
Hòa Linh quang minh chính đại nhìn mọi người, chỉ thấy khi thốt ra lời này, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt hả giận, có thể thấy được, cô nãi nãi này làm cho người ta chán ghét cỡ nào. Nàng cũng muốn cho Nhị bá mẫu điểm khen tốt, mắng chửi người thật đúng là hả giận nha, biết người khác không thích nghe cái gì.
Quả nhiên, Sở thị lập tức nổi nóng, bà gầm thét: "Ngươi nói người nào khắc chồng, ngươi nói người nào! Ngươi là tiện nhân, ta liều mạng với ngươi! Ngươi ngu xuẩn nên mới không giữ được nam nhân của mình!"
"Ta nói lời nói thật, ngươi không phải thẹn quá thành giận chứ? Dù ta có âm ĩ đến đâu, ta cũng biết lí lẽ. Ta không phải là không cho tướng công nhà ta cưới tiểu thiếp, ta đương nhiên nguyện ý. Nhưng cũng không thể để mình cô nãi nãi như ngươi trở lại sắp xếp, ngươi coi là cái gì! Còn chạy tới làm chuyện này, ngươi thật buồn cười!" Nhị phu nhân không khóc lóc nữa, hừ lạnh, một bộ dáng vẻ muốn lưới rách cá chết.
Lão phu nhân làm sao lại để con dâu ức hiếp nữ nhi của mình, mặt lập tức méo xệch, hết sức không vui, nàng quát lớn: "Lão Nhị nàng dâu! Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó! Thật không có quy củ!"
"Ai ui, mẫu thân à, người cũng không thể bao che nữ nhi của mình! Người nói quy củ, đúng vậy, vậy hôm nay chúng ta hãy nói một chút quy củ này, nhà nào có quy củ cô nãi nãi trở lại an bài cho ca ca mình cưới một nha hoàn! Biết rất rõ chuyện như vậy còn dấu diếm, con ngược lại diendanlequydon.com đang suy nghĩ, chuyện như vậy có phải là người từ trong khuyến khích hay không! Nếu không, tại sao chuyện này không xảy ra sớm hơn, hay muộn hơn, lại ngay lúc cô trở về lại xảy ra chuyện này. Cô ấy còn khuyến khích tướng công cưới tiểu thiếp! Rõ là. . . . . . Trong phủ này khiến cho người ta không thể sống phải đạo được! Ô ô ô! Con chi bằng đập đầu chết, đúng là ức hiếp người a! Cả ngày mắng con Tây Thi đậu hũ cũng thôi đi, dù sao cũng là chị dâu, không chấp nhặt cô em chồng, nhưng như vậy cũng khinh người quá đáng."
Cô nãi nãi đã lấy chồng còn khuyến khích ca ca nhà mình cưới nha hoàn, nếu như truyền đi, đúng là hết sức khó coi, nhưng Nhị phu nhân cũng mặc kệ có phải thật là Sở thị khuyến khích hay không, bà lần này nhất định cho Sở thị này biết tay, dù khiến lão phu nhân không vui, bà cũng quyết tâm làm vậy, ai bảo ngày thường luôn xem thường bà ấy. Dù thế nào cũng khiến lão phu nhân không thích, vậy thì nàng dĩ nhiên cũng muốn thừa cơ hội này xé nữ nhân này ra. Nàng mất trượng phu, cũng không để người khác tốt. Thật ra thì ở trong lòng Nhị phu nhân, đã cho rằng Xảo Liên chính là do Sở thị an bài, nếu nói vì sao các chị em dâu đều chán ghét Sở thị như thế, có thể nói chính là nguyên nhân này. Sở thị dường như mỗi lần trở về, sẽ gây ra chút chuyện như vậy. Lúc trước cũng từng đề cử nha hoàn của bà cho đại gia, kết quả khiến đại phu nhân tức giận. Mấy huynh đệ, hầu như không ai thoát khỏi. Mẹ chồng nhét người them vào phòng chuyện này thì có thể nhịn, nhưng chỉ là một cô em chồng, lại coi như là giấy thong hành, chính điều này, khiến mọi người quả thực không muốn gặp bà tới cực điểm.
Lão phu nhân cũng biết được điều này, mặc dù bà biết nữ nhi làm như vậy không tốt, nhưng xem cũng không phải là chuyện lớn gì, lại nói Như Châu cũng là vì mấy ca ca suy nghĩ, náo loạn như vậy, thật sự rất khó coi.
"Đủ rồi, sao lại náo loạn như vậy, Như Châu cũng là có lòng tốt. Ngươi không nên như thế." Lão phu nhân hào hoãn tinh thần, không vui nhìn Nhị phu nhân. Trong nhà có một hiền phụ, gia đình an bình; ngược lại cũng thế, hiện tại đã là như vậy, có một người đàn bà chanh chua như vậy, quả nhiên là mất mặt còn khiến gia đình không yên.
"Tốt bụng làm chuyện xấu, cũng là có." Hòa Linh rảnh rang nói, người khác đều không nói chuyện, nàng cũng không quan tâm những thứ kia, nói trực tiếp một câu như vậy, âm thanh mặc dù không lớn, nhưng ai cũng biết là ý tứ gì.
Sở thị nhìn chòng chọc vào Hòa Linh, hận không thể đem nàng róc xương lóc thịt, Hòa Linh ngược lại không thèm quan tâm, nàng"Tốt bụng" thật, "Nhị bá mẫu, hay là thôi đi. Người làm vậy, tổ mẫu cũng khó xử." Âm thanh nhẹ nhàng, nhưng thật khiến người ta nghe xong khó chịu trong lòng, lên không được mà xuống cũng không xong.
Lão phu nhân trợn mắt nhìn Hòa Linh một cái, chỉ cần có đầu óc liền hiểu, lời này không phải trấn an, càng giống như là thêu dệt thêm, hơn nữa, nói như vậy chính là nói, Sở thị sai, nếu như không phải là sai, tại sao lão phu nhân lại khó xử. Lão phu nhân hạ giọng, nói: "Ngươi không nói chuyện, không ai bảo ngươi bị câm đâu."
Hòa Linh cười chăm chọc, nàng sẳng giọng: "Cháu cũng vì không muốn bọn họ tiếp tục ầm ĩ, mọi người cũng không nên thêm dầu vào lửa! Cháu đây mới là biện pháp tốt nhất để hòa hoãn hiện tại!" Hòa Linh lắc lắc khăn, sẳng giọng.
Lão phu nhân tự nhiên hiểu được trong lòng Hòa Linh không phải nghĩ như vậy, nhưng dù là không phải nghĩ như vậy thì làm thế nào đây! Nàng đường hoàng mà nói lời như vậy, lão phu nhân hết sức không vui. Mấy con dâu này dù thế nào đi nữa, cũng không bằng con gái của bà. Nhưng rốt cuộc cũng không thể làm quá mức khó coi.
"Ta dĩ nhiên là hi vọng các ngươi đều tốt, các ngươi cũng không phải là đứa bé, liền. . . . . . Ngay cả Linh tỷ nhi cũng biết không thể tiếp tục ầm ĩ, các ngươi dù như thế nào, cũng phải nghĩ đến cái nhà này. Lão Nhị nàng dâu, chuyện lần này, là Như Châu làm sai; nhưng ngươi cũng đừng cho là mình hoàn toàn đúng. Hiển nhi ddlqd.com cũng chỉ vì khuyên can nên bị đẩy ngã, Như Châu n không biết lựa lời nói. Nàng sẽ không làm loại chuyện đó thay ca ca mình an bài chuyện tiểu thiếp, điểm này, ta tin tưởng nàng." Lão phu nhân cho dù biết rõ Hòa Linh không có ý tốt, còn theo câu chuyện nói ra thêm. Hơn nữa hướng mọi người theo sắp đặt của mình.
Hòa Linh quan sát tỉ mỉ lão phu nhân, nàng một mực nghĩ, Sở thị ngu xuẩn như vậy có phải di truyền từ lão phu nhân hay không, bây giờ nhìn, thật đúng là có điểm giống, chà chà!
"Mẫu thân cũng không thể thiên vị như vậy, nàng sao không làm được chuyện này, hôm qua trước mặt mọi người, bao nhiêu người đều nghe thấy nàng nói như vậy. Cũng không phải là dáng vẻ hoàn toàn không biết chuyện này. Với lại, nàng chuyện gì chưa làm qua? Mấy ca ca trong phòng, người nào nàng bỏ qua cho? Chỉ là vì chưa thành công thôi. Người ta cũng tinh tường lắm, nên mới không bị nàng tính kế, cũng chỉ có chi thứ hai như con đơn thuần nhất, liền bị nàng tính toán. Đúng là rắn rết mà!" Nhị phu nhân chống nạnh, gương mặt không vui.
"Ta đã nói vậy..., ngươi thật không xem ra gì rồi!" giọng Lão phu nhân rét căm căm, bà nhìn chòng chọc vào Nhị phu nhân, "Chuyện như vậy, ta đã quyết định. Các ngươi nếu như bởi vì chuyện này mà tiếp tục ầm ĩ, chính là không để ta vào trong mắt."
Nhị phu nhân bị nghẹn lời.
Hòa Linh thấy Nhị thẩm rõ ràng lực chiến đấu chưa đủ, nếu như nàng là Nhị thẩm, tất nhiên sẽ ầm ĩ đến long trời lỡ đất, hôm nay xem ra, cũng không thể tiếp tục. Chỉ là. . . . . . Coi như chuyện này miễn cưỡng bởi vì lão phu nhân tạm thời hành quân lặng lẽ, nàng tin tưởng, Nhị phu nhân sẽ không khách khí với Sở thị, mà Sở thị cũng thế.
"Chuyện này, đều là do nha hoàn không biết xấu hổ đó quyến rũ lão Nhị, đánh chết thôi. Lão Nhị nếu như thích, tự nhiên có thể nạp trở về phòng, nhưng nếu như nói ra chuyện này, sợ là mọi người đều cho rằng, mình có chút thủ đoạn là có thể từ nha hoàn trở thành di nương, đây là điều không thể. Gia đình giàu có, nhưng phải có quy củ, không thể để thứ rách nát vào cửa. Đôi khi mặc dù không còn biện pháp nào, nhưng quy củ là quy củ ." Gõ Nhị phu nhân, lão phu nhân tiếp tục nói: "Như Châu, ngươi cũng nên chăm sóc Hiển nhi cho tốt, đừng trong lúc rãnh rỗi bới móc. Lớn nhỏ thứ tự, ngươi nên biết được. Về phần chuyện trong phòng ca ca ngươi, ngươi càng ít chen vào, tránh làm cho người ta dẫm lên đuôi của ngươi bắt bẻ ngươi. Mẫu thân biết ngươi tốt bụng, nhưng không phải người nào cũng biết ngươi tốt."
Lời nói này, quả thật đúng là giết tâm, Nhị phu nhân tức giận mù quáng, Nhưng mà lại không thể phản bác, nếu để bà mang tội bất kính trưởng bối, sợ là bước kế tiếp có thể cổ động tướng công từ nàng, cái gia đình này, lòng dạ đều là đen tối.
Sở thị cười hả hê, mà Nhị phu nhân rốt cuộc phải nhịn xuống.
Hòa Linh thoáng nhíu mày, không nói gì nữa, để bọn họ làm hòa, lão phu nhân bảo mọi người đi ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Sở thị, dù sao, đó là con gái của bà, đương nhiên không giống người khác. Có điều nàng cho là chuyện "làm hòa", nhưng cũng không được mọi người tán thành.
Mọi người ra khỏi phòng, Nhị phu nhân ánh mắt tức giận, nhưng lại chỉ có thể nén lấy, cùng thật khuyên nhủ: "Mẫu thân, gia hòa vạn sự hưng, người không muốn thêu dệt chuyện này them nữa đi."
"Làm sao lại là ta thêu dệt chuyện này, làm sao lại là ta! Ngươi không biết cũng đừng nói lung tung." Nhị phu nhân chua ngoa.
Hòa Chân đỏ mắt dậm chân, "Mẫu thân!"
Hòa Linh nhịn không được cười lên, nàng chậm rãi bước xuống bậc thang, xinh đẹp nói: "Mẫu thân, nếu như có người dám nhét người vào cho cha, người không cần tự thân động thủ, nói cho nữ nhi biết là được rồi."
Lan thị lập tức không hiểu, "Con nói bậy bà cái gì vậy?"
Hòa Linh cười: "Chúng ta cũng không cần ầm ĩ, mỗi người đều có nhược điểm! Nàng không muốn để người khác yên, người khác cũng không để cho nàng sống tốt! Ầm ĩ không có ý nghĩa gì, chúng ta trực tiếp bóp chết nàng bằng cái nhược điểm kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.