Chương 51
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
28/02/2019
Ở trong lòng Xảo Âm và Xảo Nguyệt, tiểu thư nhà bọn họ bình thường không
có gì đặc biệt, nhưng khi làm đều khiến người khác kinh ngạc. Vốn dĩ
không thông minh cũng không được, nhưng cái gì cũng giấu ở trong lòng
không chịu nói, nhưng nếu không nói, bây giờ nhìn thấy tiểu thư bọn họ
bị người ta hại, rốt cuộc cũng hiểu, không thể nhẫn nhịn được, chỉ có
phản kích, mới có kết quả. diendanlequydon.com Cũng chính như vậy, bọn
họ mới phát hiện, tiểu thư chính là một vị thần cơ diệu toán. Liệu sự
như thần! Lúc quản gia của Phủ Thừa Tướng tới cửa, bọn họ đang thỉnh an
lão phu nhân trong phòng, Hòa Linh nghe nói phủ Thừa Tướng mang quà tặng tới đây để an ủi nàng, cũng không nghĩ gì. Mà lúc này, hai nha đầu càng cảm thấy, tiểu thư bọ họ quả thật quá thông minh.
Hòa Linh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cười híp mắt nói: "Nếu phủ Thừa Tướng tặng qùa, dĩ nhiên là phải để lại cho tổ mẫu, cháu chỉ là một tiểu cô nương, không cần đại lễ của phủ Thừa Tường bọn họ." Hòa Linh lắc lắc khăn, tiếp tục nói: "Hơn nữa người ta tuy ngoài mặt nói là cho cháu để an ủi, nhưng cũng là xem mặt mũi phủ tướng quân, nếu như không phải vậy, làm sao sẽ quan tâm một tiểu cô nương như cháu là ai! Sợ là trực tiếp tìm người giết chết cháu rồi."
Lời nói này. . . . . . Nghe có vẻ. Nhưng nói tóm lại, khiến cho lão phu nhân hài lòng, bà cười dè dặt từ chối nói: "Nếu là cho cháu, cháu liền giữ đi!"
Hòa Linh lắc đầu, rũ mí mắt xuống, nghiêm túc: "Cháu vạn lần không dám lấy. Phủ Thừa Tướng thật ra muốn đưa cũng là cho tổ phụ tổ mẫu. Làm sao là cho cháu...cháu còn chưa có thể diện lớn như vậy."
Lão phu nhân thấy nàng hết sức nghiêm túc từ chối, cũng không nhiều lời, chỉ phân phó ma ma bên cạnh: "Kiểm lại một chút, như thế nào rồi bẩm báo cho ta."
Ma ma lên tiếng đi xuống, có cái nhạc đệm nhỏ này, lão phu nhân nhìn nét mặt Hòa Linh cũng tốt hơn mấy phần, nàng khẽ hé miệng, nói: "Cháu cũng coi như hiểu chuyện. Không qua lại cũng không thể ra ngoài làm loạn, cũng muốn lo lắng một chút chuyện ở trong nhà. Nếu đem phủ tướng quân đặt ở trên lửa, thật không phải hành động sáng suốt."
Mặc dù chuyện như vậy coi như cho qua, nhưng lão phu nhân nghĩ đến lời dặn của lão tướng quân, vẫn phải trách phạt Hòa Linh một chút. Hòa Linh cũng không trả lời, chẳng nói đúng sai nhíu mày.
Sở thị thấy, khích bác nói: "Mẫu thân, người xem nàng ấy, con thấy, Tam tẩu cũng quá nuông chiều con bé. Từ trước tới nay, nàng thật đúng là muốn lên tới trời, tuy con ở nhà không lâu lắm, nhưng cũng nghe nói nàng đã làm không ít chuyện, thật là quá lắm. Vốn con cứ nghĩ Lý Mộng nhà mình cũng coi như là cô nương cứng đầu, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng, thật đúng là không phải vậy! Ha ha ha ha ha!"
Bị nói như vậy, Hòa Linh thế nhưng cũng không có phản bác, Sở thị nhìn nàng không có cãi lại, trong lòng cũng hài lòng không ít, nhưng mà vẫn nói: "Con nghe chưa! Trưởng bối dạy bảo con, sao có thể không nói!"
Hòa Linh ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Sở thị, Sở thị chột dạ, nhưng cho dù như thế, vẫn ưỡn ngực, Hòa Linh dao động chân, phát ra tiếng vang chuông reo, nàng chầm rì rì hỏi "Cô còn ở đến khi nào ạ?"
Phốc! Nhị phu nhân không thể khống chế được, bật cười.
Sở thị không vui, mặt đỏ lên nói: "Ta ở nhà chính mình, thích ở đến khi nào thì ở, ngươi chỉ là tiểu bối, có quyền gì quản. Mẫu thân người xem, ở đâu lại như vậy! Mấy đứa bây giờ! Thật không có giáo dưỡng!"
Cuối cùng diễn xong giả khóc vật vã.
Lão phu nhân đau lòng khuê nữ, rồi hướng Hòa Linh không vui, mặt lạnh nói: "Nói xin lỗi cô của con đi."
Hòa Linh nghiêng đầu, không hiểu nói: "Cháu chỉ hỏi cô ở đến bao lâu, không biết cô sao lại phải cho cháu cái tội lớn như vậy. Tổ mẫu, người cũng nghe, cháu vốn cũng không có nói gì! Chuyện nói xin lỗi này, cháu nhất định sẽ không làm. Nếu không, chúng ta tới tìm tổ phụ phân xử thử, xem một chút cái nhà này, rốt cuộc là ai làm chủ. Hơn nữa, chưa từng nghe nói qua nhà ai cô nương gả đi còn nói nhà mẹ là nhà bản thân! Đem Lý gia kia để nhìn sao!"
Sở thị bị giễu cợt sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Lão phu nhân nghĩ đến lời dặn dò của trượng phu mình trước đó, cũng không dám đem chuyện làm lớn, chuyện trong nhà, nếu như làm ồn ào đến thông gia, giống như bà là người vô năng. Mà ddlequydon.com nếu như tùy tiện làm theo gia pháp, cũng không ổn. Dù sao, lão tướng quân đã nói, không nên trêu chọc Hòa Linh của Tam Phòng, mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng lão phu nhân vẫn nhớ.
Nhưng ngay cả như vậy, bà cũng không chịu thua trận, lạnh lùng nói: "Cái nha đầu này, còn ngụy biện. Lời nói của trưởng bối, cháu không nghe sao, ta vừa thấy cháu tốt một chút, cháu liền để cho ta thất vọng." Nói xong, liếc Tam phu nhân một cái, "Ngươi trở về quản lý nàng cho tốt! Một khuê nữ cũng dạy bảo không được, ngươi còn có thể làm cái gì! Quả nhiên là nữ nhi Thương Hộ, không hiểu chuyện!"
Tam phu nhân bị quở trách nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt, muốn rơi khôngj được hết sức uất ức. Hòa Linh nhìn thấy, cũng không nói gì. Sở thị nhìn tình hình này, càng cảm thấy hài lòng, nàng đang muốn nói gì, liền nhìn thấy Hòa Linh nhìn nàng cười, nụ cười này, quả nhiên là làm cho người ta cảm thấy âm sâu. Chẳng biết tại sao, Sở thị cũng không muốn tiếp tục nói nữa. Trước đây bà từng nghĩ, Hòa Linh vẫn không nói toạc chuyện Lý Hiển, có lẽ vì cũng là hi vọng gia hòa vạn sự hưng. Hơn nữa, nghĩ đến cũng không có chứng cớ gì. Chính vì vậy, hôm nay bà mới thử dò xét, nhìn có vẻ, là mình suy nghĩ nhiều. Nhưng nụ cười của Hòa Linh bây giờ thật ra khiến bà lại có chút không chắc chắn lắm.
"Được rồi được rồi, các ngươi tất cả giải tán đi. Thiệt là, mỗi người đều khiến ta đau đầu. Vốn hi vọng các ngươi tới đây nói chuyện với ta một chút, nhưng các ngươi trừ để cho ta tức giận đều là đám người không biết tỉnh tâm." Nhìn lướt qua mấy cô nương, mọi người đều cúi đầu, chỉ sợ dính líu đến mình, chỉ có Hòa Linh mang theo khuôn mặt tươi cười, hình như tâm tình có vẻ không tệ, cũng không vì bị trách cứ mà khổ sở, trong lòng bà cảm thấy không thoải mái, khoát tay, "Đi xuống đi!"
Vừa đúng lúc này, ma ma trở về, biết đã kiểm kê xong, lão phu nhân không muốn để cho bọn họ ở lại biết nhiều hơn, nên không có lưu lại người nào. Mọi người nối đuôi đi ra, đều rời khỏi viện của lão phu nhân, như thường ngày, lần lượt từ đại phòng, nhị phòng rồi Tam Phòng Tứ Phòng, như vậy theo thứ tự đi ra ngoài, nhưng kể từ Hòa Linh tới trễ, trước sau như một đều ngồi ở xa nhất, vì vậy nhanh chóng đã đi ra ngoài hết, cũng không để ý người khác suy nghĩ gì. Nàng ra trước viện lão phu nhân, đứng ở trên bậc thang ngoài đình viện, hôm nay trời đã nóng, Hòa Linh không mặc áo choàng, nhưng vẫn là một thân Hồng Y đỏ như lửa, giống như một đoàn lửa chói mắt.
Mọi người nhìn nàng đứng bất động ở đó, có chút không hiểu. Hòa Linh đợi Lan thị đi tới bên cạnh nàng, cùng Lan thị đồng hành. Lan thị bị uất ức, không thèm quan tâm tới Hòa Linh. Theo sát là Sở thị thấy thế cười hả hê. Hòa Linh dừng bước, Sở thị đang cười đắc ý, bất ngờ giẫm hụt một cái đứng không vững, trực tiếp ngã trên bậc thang. Bậc thang cũng không cao, bất quá năm bậc mà thôi, nhưng Sở thị bất ngờ ngã như vậy, lại vừa đúng mặt chạm đất, nàng thê lương kêu lên một tiếng. Ai cũng không thấy được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Sở thị liền nằm dưới đât!
"Sở Hòa Linh!"Sở thị kêu thảm thiết.
Hòa Linh chậm rãi đi xuống bậc thang, cũng không ngồi xổm xuống, chỉ đứng trên cao nhìn xuống Sở thị: "Cô cô không phải là muốn vu oan cho cháu tội gì đấy chứ?" Nàng cười híp mắt: "Người đem nhi tử bị thương và người vu oan lên trên người cháu cũng tốt. Cháu không ngại! Dù sao, cũng có lý do cho chuyện sắp phải xảy ra!"
Sở thị được đỡ dậy, mặt đầy máu, răng cũng mất một cái, nhìn chỗ bị giẫm hụt, thật đúng là thảm! Không có trọng thương, nhưng mặt mũi không còn ra dáng gì cả!
Mọi người đều bị tình hình trước mặt làm chấn động, không biết nên phản ứng thế nào, ngược lại đại phu nhân, phản ứng kịp: "Mau đỡ cô nãi nãi trở về phòng, kêu đại phu, nhanh, nhanh lên!"
Hòa Linh vô tội nói: "Không bằng cháu đỡ cô trở về phòng vậy?" Hòa Linh đi tới bên cạnh Sở thị, Sở thị sợ hãi kêu: "Ngươi tiểu yêu nữ, ngươi đừng đụng vào ta. Chính là ngươi cố ý đẩy ta ra, là ngươi làm! Ngươi bây giờ ở đây còn giả vờ làm người tốt!"
Hòa Linh nghiêng đầu, cười yếu ớt: "Người. . . . . . Có chứng cớ sao? Người nào nhìn thấy sao? Cháu nói không có! Nhất định không có!" Hòa Linh đột nhiên giọng tàn nhẫn, cũng không để ý chung quanh rất nhiều người, nàng âm trầm cười: “Từ nay về sau, nói chuyện với cháu nên thận trọng chút, nếu không nói đúng sựu thật, chắc chắn gặp xui xẻo lớn rồi."
Nói xong, Hòa Linh vỗ vỗ mặt Sở thị đang tràn đầy máu, đồng tình nói: "Chậc chậc, cô, khuôn mặt này, sợ là bj hủy rồi!"
Nói xong cười khanh khách, vịn cánh tay Lan thị bên cạnh: "Mẫu thân, người nhìn cô xem, thật không cẩn thận. Con nói với người, nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không, sơ ý một chút, không có người trị mình thì có trời trị. Đi thôi, chúng ta trở về phòng."
Hòa Linh mặc kệ những người khác, chỉ còn lại một đám người, kéo Lan thị, tiêu sái rời khỏi.
Đi được một quãng xa, nàng nghe được sau lưng Lan thị kêu thảm thiết, không thèm quan tâm cười.
Lan thị cũng bị chuyện vừa xảy ra hù sợ, bà run rẩy hỏi "Hòa, Hòa Linh, là con làm?"
Hòa Linh giống như tiểu thiên thần gật đầu thừa nhận: "Đúng vây! Con làm vậy không tốt sao?" Gương mặt"Cầu xin khen ngợi" .
Lan thị dừng bước, ngây người, bà trong lúc bất chợt đã cảm thấy cả người rét run, Trời ban ngày rong xanh, cả người rét run hết lên.
"Con...con không sợ tổ phụ và tổ mẫu trách tội con sao? Con điên rồi phải không, lại dám làm như vậy, con. . . . . ." lời nói Lan thị không mạch lạc, bà không biết nói thế nào mới phải.
Hòa Linh vỗ vỗ tay Lan thị: "Mẫu thân sợ cái gì chứ? Có cái gì đáng sợ đâu! Bà ấy không phải thích cằn nhằn sao? Con chỉ là để cho bà ấy biết một chút, nói lung tung là có nguy hiểm! Làm người, không nên quá nhiều chuyện. Con cho bà ấy một bài học như vậy, cũng là đủ cho bà ấy mặt mũi. Con còn có hậu chiêu!"
Lan thị bối rối, ngay sau đó cà lăm hỏi "Con...con còn tính làm cái gì? Ta nói Hòa Linh con! Con cũng chớ có làm loạn! Cho nàng ấy chút bài học là tốt. Con cũng đừng gây sóng gió, tổ phụ con ông ấy sẽ không bỏ qua cho con, con vạn không thể lấy mạng của mình ra nói giỡn."
Hòa Linh nhìn chằm chằm Lan thị, muốn từ trong mắt bà nhìn xem là thật lòng hay không, nhưng khi nhìn, quả thật không giống giả vờ. Thật ra chỉ là tưởng tượng, đúng vậy, hiện tại nàng chưa phải là trở ngại của nhi tử bà, bà đương nhiên chưa chán ghét nàng, càng không cần thiết giết nàng. Có lúc mỗi một chuyện đều là đến một lúc nào đó mới có kết quả như vậy. Những chuyện này nếu không xảy ra, cái kết quả này tự nhiên sẽ không tồn tại.
Hòa Linh ổn định một chút tâm tình, nói: "Mẫu thân hồ đồ!"
Lan thị không hiểu, "Vì sao con lại nói thế."
Hòa Linh nghiêm túc: "Phụ thân là người hiền lành, ngài vừa mềm yếu, nếu như phòng chúng ta không có một người nào lợi hại, dám tranh dành, sợ là bọn họ đều cho rằng chúng ta dễ khi dễ. Tương lai bọn họ sẽ càng không xem ba chúng ta để ở trong lòng, cũng không đem đệ đệ để ở trong lòng, nghĩ một chút, đệ đệ không phải là tôn tử, cũng không phải là trưởng tôn, điểm này rất thua thiệt! Nếu như con dám tranh giành, bọn họ có lẽ cũng sẽ không bỏ rơi ba chúng ta, hơn nữa thời khắc mấu chốt, con cũng có thể không để ý danh tiếng chơi xỏ để cho bọn họ không dám bạc đãi đệ đệ, cho nên, chúng ta phải tranh thủ. Người đừng nghĩ người có tiền, thì có thể không tính toán với bọn họ, không so đo, thì bọn họ đã nghĩ là chuyện phải làm rồi. Đến lúc đó, ai còn nhớ đệ đệ đây!"
Đánh rắn phải đánh giập đầu, Hòa Linh nói để đối phó Lan thị, căn bản cũng không cần phí đầu óc, ứng phó bà quá dư dả.
Như vậy vừa nói, Lan thị liền vội vàng gật đầu, cảm giác Hòa Linh nói có đạo lý.
"Đúng, con nói đúng, là đạo lý này." Lan thị kéo Hòa Linh không buông tay, "Chỉ là thanh danh của con. . . . . ."
Hòa Linh lắc đầu: "Không là cái gì cả!"
Tốt hay không tốt, thì sao chứ! Mình vui vẻ là tốt rồi!
Lan thị lòng tràn đầy vui mừng: "Vậy thì con nghĩ cho chu đáo, phải thật cẩn thận! Có điều tổ phụ con sẽ không giận chó đnahs mèo đấy chứ?" Lan thị vui mừng chuyện Hòa Linh vì Trí Ninh suy nghĩ, trong lòng lại có chút lo lắng.
Hòa Linh thuận theo lòng của bà, "Mẫu thân yên tâm đi, con ứng phó được, bọn họ không có chứng cớ, con có thể nhất quyết không nhận. Hơn nữa, con đã nói rồi, con còn có hậu chiêu, hiện tại con chỉ sợ tổ phụ không tìm đến con! Tìm đến con mới có thú vị!"
Hòa Linh vẻ ngây thơ đáng yêu, dáng vẻ hoàn toàn không bị quấy nhiễu, Lan thị cũng yên tâm, dù sao, đắc tội Tạ Thừa Tướng chuyện lớn như vậy, nàng đều có thể bỉnh yên trở về, chuyện khác càng không đáng lo rồi. Nghĩ như vậy, Lan thị vui vẻ, "Xem cô của con té chỏng vó, lòng ta thật hả hê! Ai bảo nàng khi dễ ta nên bị trời hại. Đáng đời!"
Hòa Linh cười híp mắt: "Thật ra thì, mấy ngày nữa còn có chuyện lớn ! Mẫu thân chờ xem kịch vui đi!" Hòa Linh hơi tiết lộ từng cái.
Lan thị tò mò: "Con lại tính toán làm cái gì, con nói cho mẫu thân nghe, không nên giấu mẫu thân."
Hòa Linh lắc đầu, cũng không chịu nói, Phải bí mật mới thú vị.
"Mẫu thân vẫn là không nên hỏi, nếu không một khi tiết lộ, chuyện có thể sẽ không thành. Nhiều nhất không quá nửa tháng, ngàười sẽ được xem thôi!" Hòa Linh đến gần lỗ tai Lan thị, nhỏ giọng nói.
Lan thị hỏi "Thật không thể nói sao?"
Hòa Linh gật đầu: "Ngừơi cứ chờ mà xem!"
Lừa Lan thị đi khỏi, Hòa Linh trở về phòng, Xảo Âm không hiểu đồng thời lo lắng trùng trùng: "Tiểu thư vì sao phải nói với phu nhân như vậy! Chuyện như vậy, không phải nên gạt bà ấy sao? Hơn nữa, chuyện hôm nay, nô tỳ luôn có chút không yên lòng."
Hòa Linh vẫy vẫy tay, tấm tắc nói: "Nếu như chuyện gì cũng sợ tay sợ chân, làm như vậy sẽ không còn gì thú vị. Cô là loại tiểu nhân, không cho bà chút màu sắc xem một chút, bà cũng không biết Mã vương gia có con mắt thứ ba, tối thiểu, bà ấy nhận ra kịp sau sẽ biết sợ. Biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể! Muốn tìm đường chết, ta trước tới nay luôn là người theo cùng. Về phần mẫu thân ta, nàng nghĩ trong lòng cô ngã là do xui xẻo, cũng có thể vui mừng thật lâu, tối thiểu, sẽ không tới phiền ta, như vậy thì tốt!"
Xảo Âm: "Nếu như lão tướng quân. . . . . ."
Hòa Linh cười lạnh: "Ông ấy không tìm ta thì tốt, nếu như tìm ta, ta tự nhiên có thể ứng đối. Chỉ là, có vài người cần gặp xui xẻo lớn!"
Hòa Linh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cười híp mắt nói: "Nếu phủ Thừa Tướng tặng qùa, dĩ nhiên là phải để lại cho tổ mẫu, cháu chỉ là một tiểu cô nương, không cần đại lễ của phủ Thừa Tường bọn họ." Hòa Linh lắc lắc khăn, tiếp tục nói: "Hơn nữa người ta tuy ngoài mặt nói là cho cháu để an ủi, nhưng cũng là xem mặt mũi phủ tướng quân, nếu như không phải vậy, làm sao sẽ quan tâm một tiểu cô nương như cháu là ai! Sợ là trực tiếp tìm người giết chết cháu rồi."
Lời nói này. . . . . . Nghe có vẻ. Nhưng nói tóm lại, khiến cho lão phu nhân hài lòng, bà cười dè dặt từ chối nói: "Nếu là cho cháu, cháu liền giữ đi!"
Hòa Linh lắc đầu, rũ mí mắt xuống, nghiêm túc: "Cháu vạn lần không dám lấy. Phủ Thừa Tướng thật ra muốn đưa cũng là cho tổ phụ tổ mẫu. Làm sao là cho cháu...cháu còn chưa có thể diện lớn như vậy."
Lão phu nhân thấy nàng hết sức nghiêm túc từ chối, cũng không nhiều lời, chỉ phân phó ma ma bên cạnh: "Kiểm lại một chút, như thế nào rồi bẩm báo cho ta."
Ma ma lên tiếng đi xuống, có cái nhạc đệm nhỏ này, lão phu nhân nhìn nét mặt Hòa Linh cũng tốt hơn mấy phần, nàng khẽ hé miệng, nói: "Cháu cũng coi như hiểu chuyện. Không qua lại cũng không thể ra ngoài làm loạn, cũng muốn lo lắng một chút chuyện ở trong nhà. Nếu đem phủ tướng quân đặt ở trên lửa, thật không phải hành động sáng suốt."
Mặc dù chuyện như vậy coi như cho qua, nhưng lão phu nhân nghĩ đến lời dặn của lão tướng quân, vẫn phải trách phạt Hòa Linh một chút. Hòa Linh cũng không trả lời, chẳng nói đúng sai nhíu mày.
Sở thị thấy, khích bác nói: "Mẫu thân, người xem nàng ấy, con thấy, Tam tẩu cũng quá nuông chiều con bé. Từ trước tới nay, nàng thật đúng là muốn lên tới trời, tuy con ở nhà không lâu lắm, nhưng cũng nghe nói nàng đã làm không ít chuyện, thật là quá lắm. Vốn con cứ nghĩ Lý Mộng nhà mình cũng coi như là cô nương cứng đầu, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng, thật đúng là không phải vậy! Ha ha ha ha ha!"
Bị nói như vậy, Hòa Linh thế nhưng cũng không có phản bác, Sở thị nhìn nàng không có cãi lại, trong lòng cũng hài lòng không ít, nhưng mà vẫn nói: "Con nghe chưa! Trưởng bối dạy bảo con, sao có thể không nói!"
Hòa Linh ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Sở thị, Sở thị chột dạ, nhưng cho dù như thế, vẫn ưỡn ngực, Hòa Linh dao động chân, phát ra tiếng vang chuông reo, nàng chầm rì rì hỏi "Cô còn ở đến khi nào ạ?"
Phốc! Nhị phu nhân không thể khống chế được, bật cười.
Sở thị không vui, mặt đỏ lên nói: "Ta ở nhà chính mình, thích ở đến khi nào thì ở, ngươi chỉ là tiểu bối, có quyền gì quản. Mẫu thân người xem, ở đâu lại như vậy! Mấy đứa bây giờ! Thật không có giáo dưỡng!"
Cuối cùng diễn xong giả khóc vật vã.
Lão phu nhân đau lòng khuê nữ, rồi hướng Hòa Linh không vui, mặt lạnh nói: "Nói xin lỗi cô của con đi."
Hòa Linh nghiêng đầu, không hiểu nói: "Cháu chỉ hỏi cô ở đến bao lâu, không biết cô sao lại phải cho cháu cái tội lớn như vậy. Tổ mẫu, người cũng nghe, cháu vốn cũng không có nói gì! Chuyện nói xin lỗi này, cháu nhất định sẽ không làm. Nếu không, chúng ta tới tìm tổ phụ phân xử thử, xem một chút cái nhà này, rốt cuộc là ai làm chủ. Hơn nữa, chưa từng nghe nói qua nhà ai cô nương gả đi còn nói nhà mẹ là nhà bản thân! Đem Lý gia kia để nhìn sao!"
Sở thị bị giễu cợt sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Lão phu nhân nghĩ đến lời dặn dò của trượng phu mình trước đó, cũng không dám đem chuyện làm lớn, chuyện trong nhà, nếu như làm ồn ào đến thông gia, giống như bà là người vô năng. Mà ddlequydon.com nếu như tùy tiện làm theo gia pháp, cũng không ổn. Dù sao, lão tướng quân đã nói, không nên trêu chọc Hòa Linh của Tam Phòng, mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng lão phu nhân vẫn nhớ.
Nhưng ngay cả như vậy, bà cũng không chịu thua trận, lạnh lùng nói: "Cái nha đầu này, còn ngụy biện. Lời nói của trưởng bối, cháu không nghe sao, ta vừa thấy cháu tốt một chút, cháu liền để cho ta thất vọng." Nói xong, liếc Tam phu nhân một cái, "Ngươi trở về quản lý nàng cho tốt! Một khuê nữ cũng dạy bảo không được, ngươi còn có thể làm cái gì! Quả nhiên là nữ nhi Thương Hộ, không hiểu chuyện!"
Tam phu nhân bị quở trách nước mắt ngân ngấn trong hốc mắt, muốn rơi khôngj được hết sức uất ức. Hòa Linh nhìn thấy, cũng không nói gì. Sở thị nhìn tình hình này, càng cảm thấy hài lòng, nàng đang muốn nói gì, liền nhìn thấy Hòa Linh nhìn nàng cười, nụ cười này, quả nhiên là làm cho người ta cảm thấy âm sâu. Chẳng biết tại sao, Sở thị cũng không muốn tiếp tục nói nữa. Trước đây bà từng nghĩ, Hòa Linh vẫn không nói toạc chuyện Lý Hiển, có lẽ vì cũng là hi vọng gia hòa vạn sự hưng. Hơn nữa, nghĩ đến cũng không có chứng cớ gì. Chính vì vậy, hôm nay bà mới thử dò xét, nhìn có vẻ, là mình suy nghĩ nhiều. Nhưng nụ cười của Hòa Linh bây giờ thật ra khiến bà lại có chút không chắc chắn lắm.
"Được rồi được rồi, các ngươi tất cả giải tán đi. Thiệt là, mỗi người đều khiến ta đau đầu. Vốn hi vọng các ngươi tới đây nói chuyện với ta một chút, nhưng các ngươi trừ để cho ta tức giận đều là đám người không biết tỉnh tâm." Nhìn lướt qua mấy cô nương, mọi người đều cúi đầu, chỉ sợ dính líu đến mình, chỉ có Hòa Linh mang theo khuôn mặt tươi cười, hình như tâm tình có vẻ không tệ, cũng không vì bị trách cứ mà khổ sở, trong lòng bà cảm thấy không thoải mái, khoát tay, "Đi xuống đi!"
Vừa đúng lúc này, ma ma trở về, biết đã kiểm kê xong, lão phu nhân không muốn để cho bọn họ ở lại biết nhiều hơn, nên không có lưu lại người nào. Mọi người nối đuôi đi ra, đều rời khỏi viện của lão phu nhân, như thường ngày, lần lượt từ đại phòng, nhị phòng rồi Tam Phòng Tứ Phòng, như vậy theo thứ tự đi ra ngoài, nhưng kể từ Hòa Linh tới trễ, trước sau như một đều ngồi ở xa nhất, vì vậy nhanh chóng đã đi ra ngoài hết, cũng không để ý người khác suy nghĩ gì. Nàng ra trước viện lão phu nhân, đứng ở trên bậc thang ngoài đình viện, hôm nay trời đã nóng, Hòa Linh không mặc áo choàng, nhưng vẫn là một thân Hồng Y đỏ như lửa, giống như một đoàn lửa chói mắt.
Mọi người nhìn nàng đứng bất động ở đó, có chút không hiểu. Hòa Linh đợi Lan thị đi tới bên cạnh nàng, cùng Lan thị đồng hành. Lan thị bị uất ức, không thèm quan tâm tới Hòa Linh. Theo sát là Sở thị thấy thế cười hả hê. Hòa Linh dừng bước, Sở thị đang cười đắc ý, bất ngờ giẫm hụt một cái đứng không vững, trực tiếp ngã trên bậc thang. Bậc thang cũng không cao, bất quá năm bậc mà thôi, nhưng Sở thị bất ngờ ngã như vậy, lại vừa đúng mặt chạm đất, nàng thê lương kêu lên một tiếng. Ai cũng không thấy được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Sở thị liền nằm dưới đât!
"Sở Hòa Linh!"Sở thị kêu thảm thiết.
Hòa Linh chậm rãi đi xuống bậc thang, cũng không ngồi xổm xuống, chỉ đứng trên cao nhìn xuống Sở thị: "Cô cô không phải là muốn vu oan cho cháu tội gì đấy chứ?" Nàng cười híp mắt: "Người đem nhi tử bị thương và người vu oan lên trên người cháu cũng tốt. Cháu không ngại! Dù sao, cũng có lý do cho chuyện sắp phải xảy ra!"
Sở thị được đỡ dậy, mặt đầy máu, răng cũng mất một cái, nhìn chỗ bị giẫm hụt, thật đúng là thảm! Không có trọng thương, nhưng mặt mũi không còn ra dáng gì cả!
Mọi người đều bị tình hình trước mặt làm chấn động, không biết nên phản ứng thế nào, ngược lại đại phu nhân, phản ứng kịp: "Mau đỡ cô nãi nãi trở về phòng, kêu đại phu, nhanh, nhanh lên!"
Hòa Linh vô tội nói: "Không bằng cháu đỡ cô trở về phòng vậy?" Hòa Linh đi tới bên cạnh Sở thị, Sở thị sợ hãi kêu: "Ngươi tiểu yêu nữ, ngươi đừng đụng vào ta. Chính là ngươi cố ý đẩy ta ra, là ngươi làm! Ngươi bây giờ ở đây còn giả vờ làm người tốt!"
Hòa Linh nghiêng đầu, cười yếu ớt: "Người. . . . . . Có chứng cớ sao? Người nào nhìn thấy sao? Cháu nói không có! Nhất định không có!" Hòa Linh đột nhiên giọng tàn nhẫn, cũng không để ý chung quanh rất nhiều người, nàng âm trầm cười: “Từ nay về sau, nói chuyện với cháu nên thận trọng chút, nếu không nói đúng sựu thật, chắc chắn gặp xui xẻo lớn rồi."
Nói xong, Hòa Linh vỗ vỗ mặt Sở thị đang tràn đầy máu, đồng tình nói: "Chậc chậc, cô, khuôn mặt này, sợ là bj hủy rồi!"
Nói xong cười khanh khách, vịn cánh tay Lan thị bên cạnh: "Mẫu thân, người nhìn cô xem, thật không cẩn thận. Con nói với người, nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không, sơ ý một chút, không có người trị mình thì có trời trị. Đi thôi, chúng ta trở về phòng."
Hòa Linh mặc kệ những người khác, chỉ còn lại một đám người, kéo Lan thị, tiêu sái rời khỏi.
Đi được một quãng xa, nàng nghe được sau lưng Lan thị kêu thảm thiết, không thèm quan tâm cười.
Lan thị cũng bị chuyện vừa xảy ra hù sợ, bà run rẩy hỏi "Hòa, Hòa Linh, là con làm?"
Hòa Linh giống như tiểu thiên thần gật đầu thừa nhận: "Đúng vây! Con làm vậy không tốt sao?" Gương mặt"Cầu xin khen ngợi" .
Lan thị dừng bước, ngây người, bà trong lúc bất chợt đã cảm thấy cả người rét run, Trời ban ngày rong xanh, cả người rét run hết lên.
"Con...con không sợ tổ phụ và tổ mẫu trách tội con sao? Con điên rồi phải không, lại dám làm như vậy, con. . . . . ." lời nói Lan thị không mạch lạc, bà không biết nói thế nào mới phải.
Hòa Linh vỗ vỗ tay Lan thị: "Mẫu thân sợ cái gì chứ? Có cái gì đáng sợ đâu! Bà ấy không phải thích cằn nhằn sao? Con chỉ là để cho bà ấy biết một chút, nói lung tung là có nguy hiểm! Làm người, không nên quá nhiều chuyện. Con cho bà ấy một bài học như vậy, cũng là đủ cho bà ấy mặt mũi. Con còn có hậu chiêu!"
Lan thị bối rối, ngay sau đó cà lăm hỏi "Con...con còn tính làm cái gì? Ta nói Hòa Linh con! Con cũng chớ có làm loạn! Cho nàng ấy chút bài học là tốt. Con cũng đừng gây sóng gió, tổ phụ con ông ấy sẽ không bỏ qua cho con, con vạn không thể lấy mạng của mình ra nói giỡn."
Hòa Linh nhìn chằm chằm Lan thị, muốn từ trong mắt bà nhìn xem là thật lòng hay không, nhưng khi nhìn, quả thật không giống giả vờ. Thật ra chỉ là tưởng tượng, đúng vậy, hiện tại nàng chưa phải là trở ngại của nhi tử bà, bà đương nhiên chưa chán ghét nàng, càng không cần thiết giết nàng. Có lúc mỗi một chuyện đều là đến một lúc nào đó mới có kết quả như vậy. Những chuyện này nếu không xảy ra, cái kết quả này tự nhiên sẽ không tồn tại.
Hòa Linh ổn định một chút tâm tình, nói: "Mẫu thân hồ đồ!"
Lan thị không hiểu, "Vì sao con lại nói thế."
Hòa Linh nghiêm túc: "Phụ thân là người hiền lành, ngài vừa mềm yếu, nếu như phòng chúng ta không có một người nào lợi hại, dám tranh dành, sợ là bọn họ đều cho rằng chúng ta dễ khi dễ. Tương lai bọn họ sẽ càng không xem ba chúng ta để ở trong lòng, cũng không đem đệ đệ để ở trong lòng, nghĩ một chút, đệ đệ không phải là tôn tử, cũng không phải là trưởng tôn, điểm này rất thua thiệt! Nếu như con dám tranh giành, bọn họ có lẽ cũng sẽ không bỏ rơi ba chúng ta, hơn nữa thời khắc mấu chốt, con cũng có thể không để ý danh tiếng chơi xỏ để cho bọn họ không dám bạc đãi đệ đệ, cho nên, chúng ta phải tranh thủ. Người đừng nghĩ người có tiền, thì có thể không tính toán với bọn họ, không so đo, thì bọn họ đã nghĩ là chuyện phải làm rồi. Đến lúc đó, ai còn nhớ đệ đệ đây!"
Đánh rắn phải đánh giập đầu, Hòa Linh nói để đối phó Lan thị, căn bản cũng không cần phí đầu óc, ứng phó bà quá dư dả.
Như vậy vừa nói, Lan thị liền vội vàng gật đầu, cảm giác Hòa Linh nói có đạo lý.
"Đúng, con nói đúng, là đạo lý này." Lan thị kéo Hòa Linh không buông tay, "Chỉ là thanh danh của con. . . . . ."
Hòa Linh lắc đầu: "Không là cái gì cả!"
Tốt hay không tốt, thì sao chứ! Mình vui vẻ là tốt rồi!
Lan thị lòng tràn đầy vui mừng: "Vậy thì con nghĩ cho chu đáo, phải thật cẩn thận! Có điều tổ phụ con sẽ không giận chó đnahs mèo đấy chứ?" Lan thị vui mừng chuyện Hòa Linh vì Trí Ninh suy nghĩ, trong lòng lại có chút lo lắng.
Hòa Linh thuận theo lòng của bà, "Mẫu thân yên tâm đi, con ứng phó được, bọn họ không có chứng cớ, con có thể nhất quyết không nhận. Hơn nữa, con đã nói rồi, con còn có hậu chiêu, hiện tại con chỉ sợ tổ phụ không tìm đến con! Tìm đến con mới có thú vị!"
Hòa Linh vẻ ngây thơ đáng yêu, dáng vẻ hoàn toàn không bị quấy nhiễu, Lan thị cũng yên tâm, dù sao, đắc tội Tạ Thừa Tướng chuyện lớn như vậy, nàng đều có thể bỉnh yên trở về, chuyện khác càng không đáng lo rồi. Nghĩ như vậy, Lan thị vui vẻ, "Xem cô của con té chỏng vó, lòng ta thật hả hê! Ai bảo nàng khi dễ ta nên bị trời hại. Đáng đời!"
Hòa Linh cười híp mắt: "Thật ra thì, mấy ngày nữa còn có chuyện lớn ! Mẫu thân chờ xem kịch vui đi!" Hòa Linh hơi tiết lộ từng cái.
Lan thị tò mò: "Con lại tính toán làm cái gì, con nói cho mẫu thân nghe, không nên giấu mẫu thân."
Hòa Linh lắc đầu, cũng không chịu nói, Phải bí mật mới thú vị.
"Mẫu thân vẫn là không nên hỏi, nếu không một khi tiết lộ, chuyện có thể sẽ không thành. Nhiều nhất không quá nửa tháng, ngàười sẽ được xem thôi!" Hòa Linh đến gần lỗ tai Lan thị, nhỏ giọng nói.
Lan thị hỏi "Thật không thể nói sao?"
Hòa Linh gật đầu: "Ngừơi cứ chờ mà xem!"
Lừa Lan thị đi khỏi, Hòa Linh trở về phòng, Xảo Âm không hiểu đồng thời lo lắng trùng trùng: "Tiểu thư vì sao phải nói với phu nhân như vậy! Chuyện như vậy, không phải nên gạt bà ấy sao? Hơn nữa, chuyện hôm nay, nô tỳ luôn có chút không yên lòng."
Hòa Linh vẫy vẫy tay, tấm tắc nói: "Nếu như chuyện gì cũng sợ tay sợ chân, làm như vậy sẽ không còn gì thú vị. Cô là loại tiểu nhân, không cho bà chút màu sắc xem một chút, bà cũng không biết Mã vương gia có con mắt thứ ba, tối thiểu, bà ấy nhận ra kịp sau sẽ biết sợ. Biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể! Muốn tìm đường chết, ta trước tới nay luôn là người theo cùng. Về phần mẫu thân ta, nàng nghĩ trong lòng cô ngã là do xui xẻo, cũng có thể vui mừng thật lâu, tối thiểu, sẽ không tới phiền ta, như vậy thì tốt!"
Xảo Âm: "Nếu như lão tướng quân. . . . . ."
Hòa Linh cười lạnh: "Ông ấy không tìm ta thì tốt, nếu như tìm ta, ta tự nhiên có thể ứng đối. Chỉ là, có vài người cần gặp xui xẻo lớn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.