Chương 72
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
07/06/2019
"Biểu muội, muội bỏ qua cho mẹ ta đi?" Lý Mộng cũng lên tiếng.
Sở Thị kinh ngạc hô: "Cái người này bị điên, ngươi để xuống, ngươi mau buông xuống!"
Lão phu nhân đương nhiên không tin Hòa Linh dám làm như vậy, chỉ tức giận quát, "Ta cũng không tin, nàng dám làm thật!"
"Nàng dám làm thật!" Sở Thị và Lan Thị ddlqd.com cùng nhau mở miệng. Thật khó để nói điều đó cùng nhau Sở Thị nhớ đến vết thương của Lý Hiển, càng thấy sợ, bà nuốt nước miếng một cái: "Linh tỷ nhi, ngươi...ngươi có gì từ từ nói!"
"Các ngươi làm cái gì vậy!" Lão tướng quân vào cửa liền thấy nữ nhi Như Châu tựa vào người Hòa Linh, mà Hòa Linh cầm cây trâm, cọ tới cọ lui, dáng vẻ quỷ dị không nói lên lời.
Hòa Linh thấy Sở lão tướng quân đến, lập tức khóc lên, nàng buông Sở Thị ra, Sở Thị xụi lơ trên mặt đất, Hòa Linh buông cây trâm xuống bắt đầu khóc, gào khóc, bộ dạng nhận hết uất ức.
Sở lão tướng quân nhìn mọi người, giọng hùng hậu nói: "Đang êm đẹp, các ngươi khi dễ nàng làm chi! Nàng thân thể ban đầu đã không tốt, các người còn luôn chọc tức nàng. Là chê nàng sống quá lâu sao? Đều là người nhà, các người khi nào mới tỉnh tâm được một chút cho ta. Linh tỷ nhi đừng khóc!"
Mọi người: ". . . . . ." Khi! Dễ! Nàng!
Đi theo sau lưng Sở lão tướng quân Trí Ninh vội vàng đi tới bên cạnh Hòa Linh kéo tay của nàng: "Tỷ tỷ đừng khóc, tổ phụ sẽ giúp tỷ, chúng ta cũng biết tỷ bị uất ức!"
Sở lão phu nhân quả thực tức giận nói không ra lời, tiếng nói bà run rẩy: "Khi dễ nàng? Lão gia, ngài sao không hỏi một chút, nàng làm cái gì? Nếu như ngài đến muộn một chút, nàng đã giết Như Châu rồi!"
Đối với nữ nhi này, lão phu nhân đã tha thứ rồi, nhưng mà Sở tướng quân một chút cũng không có. Ông chính là tâm địa sắt đá như vậy, liếc Sở Như Châu một cái, ngẩng đầu hỏi Lý Mộng: "Mộng nhi, ngươi đến nói!"
Bộ dạng không tin lão phu nhân, lão phu nhân vừa nghe, lui về phía sau hai bước, hẳn là cảm thấy không thể chịu được.
Lý Mộng khách quan nói: "Hôm nay biểu tiểu thư Triệu Uyển Oánh phủ Thừa Tướng ra một đôi liễn, Hòa Ngọc biểu tỷ đối đáp lại. Hồi phủ, ngoại tổ mẫu liền gọi Hòa Linh hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Hòa Linh nói không biết. Mẫu thân cháu. . . . . ." Lý Mộng cúi đầu nhìn Sở Thị, nói: "Mẫ thân cháu đã nói đôi liễn đó nhất định là cháu đối được, cháu không biết mấu thân cháu có ý nghĩ đó từ đâu! . . . . . . Kết quả là nói ra lời không nên như vậy!"
Lão phu nhân trách cứ: "Cái nha đầu này, Ngọc Tỷ Nhi rõ ràng chính là nhìn Linh tỷ nhi viết ở trên bàn đôi liễn mới đứng lên, các ngươi ở chung một chỗ nói thầm. Mẹ ngươi nghĩ như vậy lại có cái gì không đúng!"
Hòa Linh tiếp tục khóc lớn, trong tiếng khóc thút thít lầm bầm: "Cháu chính là vẽ linh tinh chơi, là Nhị tỷ tỷ tự mình đối được."
Lão phu nhân lại muốn cãi lại, liền nghe lão Tướng quân quát lớn: "Đủ rồi! Bà rốt cuộc làm sao vậy! Linh tỷ nhi đã nói, là Ngọc Tỷ Nhi tự mình đối được, bà còn nói điều xấu gì nữa! Bà sao cũng đi theo Như Châu hồ đồ, nàng ngu xuẩn, bà cũng ngu xuẩn theo sao? Nhiều năm sống cuộc sống an nhàn khiến cho bà hồ đồ rồi sao?"
Nếu như truyền ra Hòa Ngọc làm giả, như vậy danh tiếng Sở gia bọn họ còn cần hay không! Bà còn không bằng Linh tỷ nhi và Mộng nhi hai tiểu nữ hài hiểu chuyện! Mặc dù Linh tỷ nhi làm việc có chút kích động, nhưng lão tướng quân biết, nàng hết sức có chừng mực! Hơn nữa, mới vừa rồi lúc Trí An tới đây bẩm báo cũng không nói gì khác, ai cũng đều hiểu đạo lý, bà hẳn là bị Như Châu xúi giục! Theo ông thấy, Như Châu rõ ràng chính là bởi vì chuyện của Lý Hiển ghi hận thượng linh tỷ nhi rồi!
Lão phu nhân bị quát lớn như vậy, nước mắt cũng rớt xuống: "Lão gia, tôi...tôi đều vì cái nhà này, người khác không hiểu tôi, ông sao cũng nói như vậy! Tôi thật sự oan khuất quá! Tôi uất ức chết mất, tôi. . . . . ."
Chưa nói xong, lão tướng quân cắt đứt nói: "Tốt lắm! Chú ý đúng mực!" Nói xong, nhìn về phía đại phu nhân, "Ngọc Tỷ Nhi là một nữ hài thông minh, dĩ nhiên là có thể làm được. Không nên bởi vì người bên cạnh nói bậy mà khó chịu. Như Châu nàng là bởi vì Hiển nhi qua đời, có chút cử chỉ điên rồ!"
Đại phu nhân đương nhiên không thích có người khác nói nữ nhi nhà mình không có tài hoa, nếu chuyện có thể lắng xuống bà đương nhiên hy vọng chuyện mau mau sáng rõ.
"Chúng con làm sao cùng nàng bình thường so đo. Phụ thân yên tâm là được!"
Sở lão tướng quân nghe Hòa Linh vẫn khóc, nàng khóc khiến đau cả đầu!
"Đưuọc rồi, đừng khóc!"
Hòa Linh bụm mặt, cũng không mở tay, âm thanh ngược lại lớn lên: "Cháu mọi nơi đều vì tốt cho gia đình, bọn họ lại nói cháu như vậy, bọn họ chính là mong cháu chết sớm chút, cháu quá thảm, cháu quá đáng ddlequydon.com thương, ô ô ô. . . . . . Cháu chết tốt hơn, cháu sống, bọn họ hoàn toàn cũng không nhìn ra lòng tốt của cháu, chỉ biết khi dễ cháu! Ô ô ô. . . . . ." Hòa Linh khóc âm thanh không thể lớn hơn được.
Lão tướng quân xoa huyệt Thái Dương, lúc này, ông đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ nàng như vậy còn không bằng bộ dạng tức chết người kia, tối thieur không như vầy, khóc như vậy, thật là tê tâm liệt phế làm cho người ta cảm thấy quá thảm. Cũng không biết, sao nàng sẽ khóc thành như vậy!
"Thôi tổng quản. Đem Như Châu giam lại, về sau không có ta đồng ý, không cho phép nàng ra ngoài. Cả ngày chạy lung tung mất mặt. Còn bà nữa!" Sở lão tướng quân nhìn về phía lão phu nhân, "Mẹ nuông chiều thì con hư! Như Châu như ngày hôm nay, hoàn toàn đều là do bà nuông chìu, ta không muốn nói nhiều, từ nay về sau làm việc, nghĩ tới Sở gia chút, người khác xúi giục bà liền xông ra. Vậy có chút nào giống lão phu nhân tôn quý!"
"Phụ thân, ta oan uổng, là nàng, ấy là cá tiểu tiện nhân muốn giết ta, nàng cầm. . . . . ." Sở Như Châu mặc dù ương ngạnh không nói đạo lý, nhưng lại hết sức sợ Sở lão tướng quân, đây cũng là nàng đàng hoàng xuống nguyên nhân.
"Ngươi đủ rồi! Trái một oan uổng, bên phải một tiểu tiện nhân. Ta xem trong nhà này không hiểu chuyện nhất khiến trong nhà náo loạn chính là ngươi! Chính ngươi nên tỉnh lại một chút, Lý gia đã bị ngươi can thiệp thành như vậy, ngươi cũng không cần trở về Sở gia nữa! Thôi tổng quản, nó không đi, thì kéo xuống!" Sở lão tướng quân lúc còn trẻ chinh chiến nhiều năm, lòng ông nguội lạnh, lúc này, ông quan tâm nhất, không phải là thân tình, mà là cả Sở gia, một hai người, thật ra thì cũng không tính là gì!
Mà Sở Thị, Sở Thị đã chạm tới ranh giới cuối cùng của y, mặc dù Linh tỷ nhi cũng can thiệp, nhưng mỗi một một chuyện nàng làm, kết quả cuối cùng cũng là vì Sở gia, như vậy mặc kệ làm thành cái dạng gì, ông đều có thể dung nhẫn, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả! Nhưng Như Châu không phải như vậy chỉ biết kéo chân sau ngu xuẩn của mình, lão tướng quân hận không thể biến nàng thành không phải nữ nhi của mình. Thật ra thì tưởng tưởng, ông lúc còn trẻ chinh chiến sa trường, trong nhà tất cả đều là Vương thị chăm sóc, lúc đó vốn ông vẫn cảm thấy có cái gì đó thiếu, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, Vương thị vẫn chưa tốt, nếu như bà khôn khéo mấy phần, không phải ngu xuẩn như vậy, hiện tại mấy nhi tử cũng sẽ không có thành tựu như vậy! Cũng không hẳn là như vậy, có năng lực nhất chính là lão Tứ vừa lúc ông ở biên cương chiến loạn trở về, tự mình dạy rất nhiều, nếu không, sợ là trong nhà không có một người nào thực sự có năng lực!
Có thể thấy được, thật không phải là con ông không tốt, mà là lúc nhỏ nương không có dạy tốt!
Càng nghĩ như vậy, càng nhìn Vương thị không tốt, hừ lạnh một tiếng, giao phó: "Đỡ Linh tỷ nhi trở về phòng đi! Cho nàng chút thuốc bổ." Sau phẩy tay áo bỏ đi!
Lúc này Hòa Linh tiếng khóc vẫn không có ngừng, Trí Ninh đỡ Hòa Linh: "Tỷ tỷ đừng khóc, đệ đỡ tỷ trở về!"
Hòa Linh cũng không nói chuyện, chỉ là tiếng khóc nhỏ mấy phần, nhưng vẫn là nức nở!
Trí Ninh đỡ Hòa Linh trở về phòng, Lan Thị chần chờ một chút, nói: "Ta đi sang xem một chút." Sau đi theo.
Chờ Trí Ninh đỡ Hòa Linh trở lại viện của nàng, vừa vào cửa, Trí Ninh ân cần nói: "Tỷ tỷ đừng khóc, đừng khóc! Ta đi tìm đại phu, tỷ khóc lâu như vậy, nói không chừng đả thương thân thể, đệ sẽ đi gọi người!" Xoay người muốn đi ra cửa.
"Ngươi ngốc sao?" Âm thanh sảng khoái.
Trí Ninh kinh ngạc động tác quay đầu chậm lại, lúc này Hòa Linh buông lỏng tay ra, khóe mắt chỉ lấm tấm lệ, không có gì trên khuôn mặt, ở đâu là khóc chứ. Căn bản là trạng thái khi một sự việc xảy ra! Trí Ninh không thể tin nhìn Hòa Linh, bị trùng kích cực lớn, "Tỷ tỷ. Tỷ tỷ căn bản là không có khóc?"
Mà theo sát vào cửa Lan Thị nghe được cái này, ngây dại.
Hòa Linh đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, nàng dao động chân, trên chân chuông nhỏ phát ra tiếng vang, Xảo Âm vội vàng chuẩn bị Hoa trà cho nàng, Hòa Linh đang cầm hoa trà, "Khanh khách" cười, so với cái này còn rực rỡ hơn.
"Ta xong rồi sao phải khóc nữa?" Hòa Linh buồn bực, "Chịu uất ức? Không, tạ từ trước tới nay luôn là người như vậy, có thù oán, ngay mặt liền báo, cũng sẽ không đợi đến ngày mai, nếu không buổi tối ngủ không được."
Trí Ninh lắp bắp: “Tỷ tỷ tỷ...tỷ gạt người?"
Hòa Linh gật đầu, xinh đẹp: "Đúng nha!"
Lan Thị bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, nàng nhìn bốn phía một chút, xác định vô sự, nhưng cũng không dám lớn tiếng, chỉ nói: "Cái nha đầu này là muốn tìm đường chết sao, nếu như để cho bọn họ biết con giả bộ, ddlqd.com vậy phải làm sao bây giờ! Làm sao còn không thể an phận một chút. Còn như vậy, xảy ra nhiễu loạn lớn đó!"
Hòa Linh đồng tình nhìn Lan Thị, có lúc đầu óc không dùng tốt, thật là đáng thương, "Ai biết được là con giả bộ! Giả bộ thì thế nào! Bọn họ đều muốn con như vậy, con sao không thuận thế làm như vậy với tổ mẫu và cô nãi nãi chán ghét kia chứ!" Dừng lại câu chuyện, Hòa Linh ý vị sâu xa cùng Lan Thị nói: "Mẫu thân, người chính là mọi việc chỉ biết nhịn, người ta mới có thể cảm thấy người dễ khi dễ, không quan trọng người cho người ta bao nhiêu, người ta đều cảm thấy người cần phải vậy. Thật ra thì tại sao phải như vậy chứ! Người không phải là rất ghét cô sao? Người không dám động thủ, con tới giúp người!"
Lan Thị cẩn thận nói: "Làm như con vậy, nàng thật sẽ sợ sao? Còn nữa, con nói nuôi mặt trắng nhỏ là chuyện gì xảy ra vậy?"
Hòa Linh dao động chân, "Ta nói bậy!"
Lan Thị: ". . . . . . Cái đứa bé này, nói bậy con còn dám lớn tiếng như vậy tùy tiện. Con không sợ nàng cắn con một cái? Con. . . . . ."
"Vậy người cảm thấy, con mới vừa rồi bị thua thiệt sao?" Hòa Linh lắc đầu, "Mẫu thân, chuyện gì cũng không thể thập toàn thập mỹ. Người muốn lấy được một kết quả, sẽ phải tiếp nhận kết quả của một người khác! Càng gánh vác thêm nguy hiểm nhất định! Con tự nhận là, mình có thể tiếp nhận những nguy hiểm này!"
Lan Thị cảm giác mình một chút cũng nhìn không hiểu nữ nhi này, nàng thở dài, "Con cái này là tội gì!"
Hòa Linh cười lạnh: "Là bọn họ tới trêu chọc con, nếu như thức thời, thì cút thật xa cho con. Nếu như tới trêu chọc con, nên biết trêu chọc con có hậu quả gì! Còn sẽ không để cho nàng tốt. Con hiện tại cũng chỉ là nể mặt biểu tỷ Lý Mộng mới không đối với bà ta hạ ngoan thủ, có điều bà ta còn tiếp tục khiêu chiến con, một ngày nào đó, con sẽ không bận tâm bất luận kẻ nào! Mỗi người kiên nhẫn cũng có hạn đấy!"
Lan Thị sợ hết hồn, nhưng Trí Ninh ngược lại thật giống như có điểm hiểu rõ rồi. Mấy ngày này, y chịu đả kích thật sự rất nhiều, y mím môi một cái, hỏi "Tỷ tỷ, như vậy không mệt mỏi sao?"
Hòa Linh buồn bực: "Làm sao lại mệt mỏi, còn sống chính là không ngừng giày vò!"
Trí Ninh nở nụ cười: "Vậy, tỷ tỷ vui vẻ là tốt rồi!"
Hòa Linh nghiêm túc: "Không phải là ta vui vẻ, mà là người khác thúc đẩy ta như vậy!" Nàng thật cảm thấy, mình vô tội!
Mai phủ.
Tô thần y xách theo rổ thuốc vào băng thất, mà nằm trong băng thất, chính là Mai Cửu, Mai Cửu mở mắt, "Tô Đại phu tới?"
Tô thần y đầu tiên bắt mạch cho y, sau gật đầu: "Thuốc này đúng là đối với ngươi có tác dụng. Ta hơi tăng thêm một chút phân lượng." Đem rổ mở ra, Mai Cửu nhận lấy chén thuốc, uống một hơi xuống.
"Cũng không nghĩ, ta thật sự tìm được ngài!" Mai Cửu cho tới bây giờ đều không có nghĩ ra, mình thật có thể tìm được Tô thần y, ban đầu y phát hiện dấu vết của Tô thần y, thật không có chút nào nghĩ là phủ Thừa ddlequydon.com Tướng Tạ gia làm, nhưng sự thật đúng là như vậy, người quả thật bị Tạ gia dấu đi. Cho dù là bọn họ ai cũng không nói, y cũng đoán được là vì cái gì rồi! Chỉ là y không có nghĩ đến Cẩn Chi cũng là người biết chuyện này!
Nghĩ đến chỗ này, y cười khổ một tiếng, lại nói, bọn họ đây đối với hảo hữu chí giao thật đúng là không giao tâm. Y hoài nghi Tạ gia là có thể ở bên cạnh Tạ Du Vân thả người, y cố ý lưu lại một điểm đầu mối, vì chính là khiến Tạ Thừa Tướng đem người thu nạp, ngay cả biết Cẩn Chi là thật đau lòng, y cũng quyết định làm như vậy, không chút do dự! Mà Cẩn Chi, Cẩn Chi biết rất rõ, Tô thần y là cọng cỏ cứu mạng của y, vẫn như cũ không có nói ra Tô thần y là ở Tạ phủ. Y tiếp tục đuổi giết họ khi Lâm Ngưng mang theo Tô thần y trốn thoát! Thật là"Hảo hữu chí giao". Nghĩ đến, cũng không phải như Sở Hòa Linh, tối thiểu, công khai ghi giá, y nghĩ qua rất nhiều khả năng, lại không có nghĩ Sở Hòa Linh sẽ bán người!
"Tô thần y biết được, ngài là thế nào đến nơi này của ta không?" Mai Cửu cười hỏi.
Tô thần y cũng không ngẩng đầu, "Tiểu yêu nữ đem ta cho ngươi, uy hiếp ngươi cái gì ta cũng không biết!"
Mai Cửu không nhịn được cười, "50 vạn lượng, ngươi trị giá 50 vạn lượng!"
Tô thần y ngược lại thật không nghĩ tới, nhìn Mai Cửu, nháy mắt kinh ngạc, Mai Cửu thấy y cũng kinh trụ, cười càng thêm lợi hại, "Quả nhiên là người khéo léo chứ? 50 vạn lượng nếu như ở nhà người bình thường dĩ nhiên là không thể nhiều hơn nữa, nhưng ta là Mai Cửu, cũng chỉ là cửu ngưu nhất mao!"
Tô thần y thở dài nói: “Nàng ta thật là ngốc, ta so với 50 vạn lượng đáng tiền hơn! Thật là một Cô nương không biết làm buôn bán!"
Mai Cửu dừng lại một cái nói: "Còn một chuyện nữa, ngài và Lâm Ngưng, giá tiền giống nhau, đem bán, không trả giá!"
Tô thần y vẻ mặt càng thêm khó coi, y căm tức nói: "Tất nhiên là ta một trăm vạn lượng, Lâm Ngưng là mua ta đưa thêm!" Xắn tay áo, bổ sung: "Ta tuyệt đối sẽ không đáng bao nhiêu tiền như vậy!"
Mai Cửu lắc đầu: "Không không, y nói rất rõ, hai người mỗi người 50 vạn lượng." Dừng lại một chút, Mai Cửu nghiêm túc: "Tiên sinh biết ta muốn nói trọng đề chuyện này là gì không?"
Tô thần y lẳng lặng nhìn Mai Cửu, Mai Cửu nghiêm túc: "Dù là ngài trị cho ta không tốt, ta cũng muốn hảo hảo sống nữa, ngài và Lâm Ngưng là hai người không phải hai giá, không được trả giá! Lâm Ngưng chết rồi, ngài phải thay nàng sống tiếp. Như vậy mới không uổng phí, Lâm Ngưng liều chết cứu ngài ra!"
Tô thần y không ngờ, Mai Cửu nói hẳn ra như vậy, y siết quả đấm: "Là ta không có chữa khỏi nàng!"
Lâm Ngưng bị thương không sai, nhưng nàng lại không phải là bởi vì bị thương mà chết, Tạ Thừa Tướng quả nhiên có hậu chiêu, ông ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Lâm Ngưng, cũng chính như vậy, ông ta sáng sớm hạ độc Lâm Ngưng. Mà hiện nay, dù nàng còn là Lương Tú Nghiên ở phủ Thừa Tướng, cũng như vậy không sống tới hiện tại!
"Nàng là vì cứu ta!" Tô thần y trên mặt toát ra một tia khổ sở.
Mai Cửu biết, Tô thần y vẫn đem chuyện này để ở trong lòng, tuy trên mặt không nhìn ra, nhưng nội tâm buồn bực! Đây cũng là nguyên nhân y nhắc tới đề tài này lần nữa.
"Ngài còn sống, không uổng phí nàng đánh cược mạng của mình cứu ngài! Ngài biết, nàng cứu ngài, không riêng bởi vì lệnh của ta, cũng bởi vì, đã từng chịu ân huệ của ngài! Ta tin tưởng, nàng không muốn nhìn thấy ngài đau lòng như vậy!"
Sở Thị kinh ngạc hô: "Cái người này bị điên, ngươi để xuống, ngươi mau buông xuống!"
Lão phu nhân đương nhiên không tin Hòa Linh dám làm như vậy, chỉ tức giận quát, "Ta cũng không tin, nàng dám làm thật!"
"Nàng dám làm thật!" Sở Thị và Lan Thị ddlqd.com cùng nhau mở miệng. Thật khó để nói điều đó cùng nhau Sở Thị nhớ đến vết thương của Lý Hiển, càng thấy sợ, bà nuốt nước miếng một cái: "Linh tỷ nhi, ngươi...ngươi có gì từ từ nói!"
"Các ngươi làm cái gì vậy!" Lão tướng quân vào cửa liền thấy nữ nhi Như Châu tựa vào người Hòa Linh, mà Hòa Linh cầm cây trâm, cọ tới cọ lui, dáng vẻ quỷ dị không nói lên lời.
Hòa Linh thấy Sở lão tướng quân đến, lập tức khóc lên, nàng buông Sở Thị ra, Sở Thị xụi lơ trên mặt đất, Hòa Linh buông cây trâm xuống bắt đầu khóc, gào khóc, bộ dạng nhận hết uất ức.
Sở lão tướng quân nhìn mọi người, giọng hùng hậu nói: "Đang êm đẹp, các ngươi khi dễ nàng làm chi! Nàng thân thể ban đầu đã không tốt, các người còn luôn chọc tức nàng. Là chê nàng sống quá lâu sao? Đều là người nhà, các người khi nào mới tỉnh tâm được một chút cho ta. Linh tỷ nhi đừng khóc!"
Mọi người: ". . . . . ." Khi! Dễ! Nàng!
Đi theo sau lưng Sở lão tướng quân Trí Ninh vội vàng đi tới bên cạnh Hòa Linh kéo tay của nàng: "Tỷ tỷ đừng khóc, tổ phụ sẽ giúp tỷ, chúng ta cũng biết tỷ bị uất ức!"
Sở lão phu nhân quả thực tức giận nói không ra lời, tiếng nói bà run rẩy: "Khi dễ nàng? Lão gia, ngài sao không hỏi một chút, nàng làm cái gì? Nếu như ngài đến muộn một chút, nàng đã giết Như Châu rồi!"
Đối với nữ nhi này, lão phu nhân đã tha thứ rồi, nhưng mà Sở tướng quân một chút cũng không có. Ông chính là tâm địa sắt đá như vậy, liếc Sở Như Châu một cái, ngẩng đầu hỏi Lý Mộng: "Mộng nhi, ngươi đến nói!"
Bộ dạng không tin lão phu nhân, lão phu nhân vừa nghe, lui về phía sau hai bước, hẳn là cảm thấy không thể chịu được.
Lý Mộng khách quan nói: "Hôm nay biểu tiểu thư Triệu Uyển Oánh phủ Thừa Tướng ra một đôi liễn, Hòa Ngọc biểu tỷ đối đáp lại. Hồi phủ, ngoại tổ mẫu liền gọi Hòa Linh hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Hòa Linh nói không biết. Mẫu thân cháu. . . . . ." Lý Mộng cúi đầu nhìn Sở Thị, nói: "Mẫ thân cháu đã nói đôi liễn đó nhất định là cháu đối được, cháu không biết mấu thân cháu có ý nghĩ đó từ đâu! . . . . . . Kết quả là nói ra lời không nên như vậy!"
Lão phu nhân trách cứ: "Cái nha đầu này, Ngọc Tỷ Nhi rõ ràng chính là nhìn Linh tỷ nhi viết ở trên bàn đôi liễn mới đứng lên, các ngươi ở chung một chỗ nói thầm. Mẹ ngươi nghĩ như vậy lại có cái gì không đúng!"
Hòa Linh tiếp tục khóc lớn, trong tiếng khóc thút thít lầm bầm: "Cháu chính là vẽ linh tinh chơi, là Nhị tỷ tỷ tự mình đối được."
Lão phu nhân lại muốn cãi lại, liền nghe lão Tướng quân quát lớn: "Đủ rồi! Bà rốt cuộc làm sao vậy! Linh tỷ nhi đã nói, là Ngọc Tỷ Nhi tự mình đối được, bà còn nói điều xấu gì nữa! Bà sao cũng đi theo Như Châu hồ đồ, nàng ngu xuẩn, bà cũng ngu xuẩn theo sao? Nhiều năm sống cuộc sống an nhàn khiến cho bà hồ đồ rồi sao?"
Nếu như truyền ra Hòa Ngọc làm giả, như vậy danh tiếng Sở gia bọn họ còn cần hay không! Bà còn không bằng Linh tỷ nhi và Mộng nhi hai tiểu nữ hài hiểu chuyện! Mặc dù Linh tỷ nhi làm việc có chút kích động, nhưng lão tướng quân biết, nàng hết sức có chừng mực! Hơn nữa, mới vừa rồi lúc Trí An tới đây bẩm báo cũng không nói gì khác, ai cũng đều hiểu đạo lý, bà hẳn là bị Như Châu xúi giục! Theo ông thấy, Như Châu rõ ràng chính là bởi vì chuyện của Lý Hiển ghi hận thượng linh tỷ nhi rồi!
Lão phu nhân bị quát lớn như vậy, nước mắt cũng rớt xuống: "Lão gia, tôi...tôi đều vì cái nhà này, người khác không hiểu tôi, ông sao cũng nói như vậy! Tôi thật sự oan khuất quá! Tôi uất ức chết mất, tôi. . . . . ."
Chưa nói xong, lão tướng quân cắt đứt nói: "Tốt lắm! Chú ý đúng mực!" Nói xong, nhìn về phía đại phu nhân, "Ngọc Tỷ Nhi là một nữ hài thông minh, dĩ nhiên là có thể làm được. Không nên bởi vì người bên cạnh nói bậy mà khó chịu. Như Châu nàng là bởi vì Hiển nhi qua đời, có chút cử chỉ điên rồ!"
Đại phu nhân đương nhiên không thích có người khác nói nữ nhi nhà mình không có tài hoa, nếu chuyện có thể lắng xuống bà đương nhiên hy vọng chuyện mau mau sáng rõ.
"Chúng con làm sao cùng nàng bình thường so đo. Phụ thân yên tâm là được!"
Sở lão tướng quân nghe Hòa Linh vẫn khóc, nàng khóc khiến đau cả đầu!
"Đưuọc rồi, đừng khóc!"
Hòa Linh bụm mặt, cũng không mở tay, âm thanh ngược lại lớn lên: "Cháu mọi nơi đều vì tốt cho gia đình, bọn họ lại nói cháu như vậy, bọn họ chính là mong cháu chết sớm chút, cháu quá thảm, cháu quá đáng ddlequydon.com thương, ô ô ô. . . . . . Cháu chết tốt hơn, cháu sống, bọn họ hoàn toàn cũng không nhìn ra lòng tốt của cháu, chỉ biết khi dễ cháu! Ô ô ô. . . . . ." Hòa Linh khóc âm thanh không thể lớn hơn được.
Lão tướng quân xoa huyệt Thái Dương, lúc này, ông đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ nàng như vậy còn không bằng bộ dạng tức chết người kia, tối thieur không như vầy, khóc như vậy, thật là tê tâm liệt phế làm cho người ta cảm thấy quá thảm. Cũng không biết, sao nàng sẽ khóc thành như vậy!
"Thôi tổng quản. Đem Như Châu giam lại, về sau không có ta đồng ý, không cho phép nàng ra ngoài. Cả ngày chạy lung tung mất mặt. Còn bà nữa!" Sở lão tướng quân nhìn về phía lão phu nhân, "Mẹ nuông chiều thì con hư! Như Châu như ngày hôm nay, hoàn toàn đều là do bà nuông chìu, ta không muốn nói nhiều, từ nay về sau làm việc, nghĩ tới Sở gia chút, người khác xúi giục bà liền xông ra. Vậy có chút nào giống lão phu nhân tôn quý!"
"Phụ thân, ta oan uổng, là nàng, ấy là cá tiểu tiện nhân muốn giết ta, nàng cầm. . . . . ." Sở Như Châu mặc dù ương ngạnh không nói đạo lý, nhưng lại hết sức sợ Sở lão tướng quân, đây cũng là nàng đàng hoàng xuống nguyên nhân.
"Ngươi đủ rồi! Trái một oan uổng, bên phải một tiểu tiện nhân. Ta xem trong nhà này không hiểu chuyện nhất khiến trong nhà náo loạn chính là ngươi! Chính ngươi nên tỉnh lại một chút, Lý gia đã bị ngươi can thiệp thành như vậy, ngươi cũng không cần trở về Sở gia nữa! Thôi tổng quản, nó không đi, thì kéo xuống!" Sở lão tướng quân lúc còn trẻ chinh chiến nhiều năm, lòng ông nguội lạnh, lúc này, ông quan tâm nhất, không phải là thân tình, mà là cả Sở gia, một hai người, thật ra thì cũng không tính là gì!
Mà Sở Thị, Sở Thị đã chạm tới ranh giới cuối cùng của y, mặc dù Linh tỷ nhi cũng can thiệp, nhưng mỗi một một chuyện nàng làm, kết quả cuối cùng cũng là vì Sở gia, như vậy mặc kệ làm thành cái dạng gì, ông đều có thể dung nhẫn, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả! Nhưng Như Châu không phải như vậy chỉ biết kéo chân sau ngu xuẩn của mình, lão tướng quân hận không thể biến nàng thành không phải nữ nhi của mình. Thật ra thì tưởng tưởng, ông lúc còn trẻ chinh chiến sa trường, trong nhà tất cả đều là Vương thị chăm sóc, lúc đó vốn ông vẫn cảm thấy có cái gì đó thiếu, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, Vương thị vẫn chưa tốt, nếu như bà khôn khéo mấy phần, không phải ngu xuẩn như vậy, hiện tại mấy nhi tử cũng sẽ không có thành tựu như vậy! Cũng không hẳn là như vậy, có năng lực nhất chính là lão Tứ vừa lúc ông ở biên cương chiến loạn trở về, tự mình dạy rất nhiều, nếu không, sợ là trong nhà không có một người nào thực sự có năng lực!
Có thể thấy được, thật không phải là con ông không tốt, mà là lúc nhỏ nương không có dạy tốt!
Càng nghĩ như vậy, càng nhìn Vương thị không tốt, hừ lạnh một tiếng, giao phó: "Đỡ Linh tỷ nhi trở về phòng đi! Cho nàng chút thuốc bổ." Sau phẩy tay áo bỏ đi!
Lúc này Hòa Linh tiếng khóc vẫn không có ngừng, Trí Ninh đỡ Hòa Linh: "Tỷ tỷ đừng khóc, đệ đỡ tỷ trở về!"
Hòa Linh cũng không nói chuyện, chỉ là tiếng khóc nhỏ mấy phần, nhưng vẫn là nức nở!
Trí Ninh đỡ Hòa Linh trở về phòng, Lan Thị chần chờ một chút, nói: "Ta đi sang xem một chút." Sau đi theo.
Chờ Trí Ninh đỡ Hòa Linh trở lại viện của nàng, vừa vào cửa, Trí Ninh ân cần nói: "Tỷ tỷ đừng khóc, đừng khóc! Ta đi tìm đại phu, tỷ khóc lâu như vậy, nói không chừng đả thương thân thể, đệ sẽ đi gọi người!" Xoay người muốn đi ra cửa.
"Ngươi ngốc sao?" Âm thanh sảng khoái.
Trí Ninh kinh ngạc động tác quay đầu chậm lại, lúc này Hòa Linh buông lỏng tay ra, khóe mắt chỉ lấm tấm lệ, không có gì trên khuôn mặt, ở đâu là khóc chứ. Căn bản là trạng thái khi một sự việc xảy ra! Trí Ninh không thể tin nhìn Hòa Linh, bị trùng kích cực lớn, "Tỷ tỷ. Tỷ tỷ căn bản là không có khóc?"
Mà theo sát vào cửa Lan Thị nghe được cái này, ngây dại.
Hòa Linh đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, nàng dao động chân, trên chân chuông nhỏ phát ra tiếng vang, Xảo Âm vội vàng chuẩn bị Hoa trà cho nàng, Hòa Linh đang cầm hoa trà, "Khanh khách" cười, so với cái này còn rực rỡ hơn.
"Ta xong rồi sao phải khóc nữa?" Hòa Linh buồn bực, "Chịu uất ức? Không, tạ từ trước tới nay luôn là người như vậy, có thù oán, ngay mặt liền báo, cũng sẽ không đợi đến ngày mai, nếu không buổi tối ngủ không được."
Trí Ninh lắp bắp: “Tỷ tỷ tỷ...tỷ gạt người?"
Hòa Linh gật đầu, xinh đẹp: "Đúng nha!"
Lan Thị bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, nàng nhìn bốn phía một chút, xác định vô sự, nhưng cũng không dám lớn tiếng, chỉ nói: "Cái nha đầu này là muốn tìm đường chết sao, nếu như để cho bọn họ biết con giả bộ, ddlqd.com vậy phải làm sao bây giờ! Làm sao còn không thể an phận một chút. Còn như vậy, xảy ra nhiễu loạn lớn đó!"
Hòa Linh đồng tình nhìn Lan Thị, có lúc đầu óc không dùng tốt, thật là đáng thương, "Ai biết được là con giả bộ! Giả bộ thì thế nào! Bọn họ đều muốn con như vậy, con sao không thuận thế làm như vậy với tổ mẫu và cô nãi nãi chán ghét kia chứ!" Dừng lại câu chuyện, Hòa Linh ý vị sâu xa cùng Lan Thị nói: "Mẫu thân, người chính là mọi việc chỉ biết nhịn, người ta mới có thể cảm thấy người dễ khi dễ, không quan trọng người cho người ta bao nhiêu, người ta đều cảm thấy người cần phải vậy. Thật ra thì tại sao phải như vậy chứ! Người không phải là rất ghét cô sao? Người không dám động thủ, con tới giúp người!"
Lan Thị cẩn thận nói: "Làm như con vậy, nàng thật sẽ sợ sao? Còn nữa, con nói nuôi mặt trắng nhỏ là chuyện gì xảy ra vậy?"
Hòa Linh dao động chân, "Ta nói bậy!"
Lan Thị: ". . . . . . Cái đứa bé này, nói bậy con còn dám lớn tiếng như vậy tùy tiện. Con không sợ nàng cắn con một cái? Con. . . . . ."
"Vậy người cảm thấy, con mới vừa rồi bị thua thiệt sao?" Hòa Linh lắc đầu, "Mẫu thân, chuyện gì cũng không thể thập toàn thập mỹ. Người muốn lấy được một kết quả, sẽ phải tiếp nhận kết quả của một người khác! Càng gánh vác thêm nguy hiểm nhất định! Con tự nhận là, mình có thể tiếp nhận những nguy hiểm này!"
Lan Thị cảm giác mình một chút cũng nhìn không hiểu nữ nhi này, nàng thở dài, "Con cái này là tội gì!"
Hòa Linh cười lạnh: "Là bọn họ tới trêu chọc con, nếu như thức thời, thì cút thật xa cho con. Nếu như tới trêu chọc con, nên biết trêu chọc con có hậu quả gì! Còn sẽ không để cho nàng tốt. Con hiện tại cũng chỉ là nể mặt biểu tỷ Lý Mộng mới không đối với bà ta hạ ngoan thủ, có điều bà ta còn tiếp tục khiêu chiến con, một ngày nào đó, con sẽ không bận tâm bất luận kẻ nào! Mỗi người kiên nhẫn cũng có hạn đấy!"
Lan Thị sợ hết hồn, nhưng Trí Ninh ngược lại thật giống như có điểm hiểu rõ rồi. Mấy ngày này, y chịu đả kích thật sự rất nhiều, y mím môi một cái, hỏi "Tỷ tỷ, như vậy không mệt mỏi sao?"
Hòa Linh buồn bực: "Làm sao lại mệt mỏi, còn sống chính là không ngừng giày vò!"
Trí Ninh nở nụ cười: "Vậy, tỷ tỷ vui vẻ là tốt rồi!"
Hòa Linh nghiêm túc: "Không phải là ta vui vẻ, mà là người khác thúc đẩy ta như vậy!" Nàng thật cảm thấy, mình vô tội!
Mai phủ.
Tô thần y xách theo rổ thuốc vào băng thất, mà nằm trong băng thất, chính là Mai Cửu, Mai Cửu mở mắt, "Tô Đại phu tới?"
Tô thần y đầu tiên bắt mạch cho y, sau gật đầu: "Thuốc này đúng là đối với ngươi có tác dụng. Ta hơi tăng thêm một chút phân lượng." Đem rổ mở ra, Mai Cửu nhận lấy chén thuốc, uống một hơi xuống.
"Cũng không nghĩ, ta thật sự tìm được ngài!" Mai Cửu cho tới bây giờ đều không có nghĩ ra, mình thật có thể tìm được Tô thần y, ban đầu y phát hiện dấu vết của Tô thần y, thật không có chút nào nghĩ là phủ Thừa ddlequydon.com Tướng Tạ gia làm, nhưng sự thật đúng là như vậy, người quả thật bị Tạ gia dấu đi. Cho dù là bọn họ ai cũng không nói, y cũng đoán được là vì cái gì rồi! Chỉ là y không có nghĩ đến Cẩn Chi cũng là người biết chuyện này!
Nghĩ đến chỗ này, y cười khổ một tiếng, lại nói, bọn họ đây đối với hảo hữu chí giao thật đúng là không giao tâm. Y hoài nghi Tạ gia là có thể ở bên cạnh Tạ Du Vân thả người, y cố ý lưu lại một điểm đầu mối, vì chính là khiến Tạ Thừa Tướng đem người thu nạp, ngay cả biết Cẩn Chi là thật đau lòng, y cũng quyết định làm như vậy, không chút do dự! Mà Cẩn Chi, Cẩn Chi biết rất rõ, Tô thần y là cọng cỏ cứu mạng của y, vẫn như cũ không có nói ra Tô thần y là ở Tạ phủ. Y tiếp tục đuổi giết họ khi Lâm Ngưng mang theo Tô thần y trốn thoát! Thật là"Hảo hữu chí giao". Nghĩ đến, cũng không phải như Sở Hòa Linh, tối thiểu, công khai ghi giá, y nghĩ qua rất nhiều khả năng, lại không có nghĩ Sở Hòa Linh sẽ bán người!
"Tô thần y biết được, ngài là thế nào đến nơi này của ta không?" Mai Cửu cười hỏi.
Tô thần y cũng không ngẩng đầu, "Tiểu yêu nữ đem ta cho ngươi, uy hiếp ngươi cái gì ta cũng không biết!"
Mai Cửu không nhịn được cười, "50 vạn lượng, ngươi trị giá 50 vạn lượng!"
Tô thần y ngược lại thật không nghĩ tới, nhìn Mai Cửu, nháy mắt kinh ngạc, Mai Cửu thấy y cũng kinh trụ, cười càng thêm lợi hại, "Quả nhiên là người khéo léo chứ? 50 vạn lượng nếu như ở nhà người bình thường dĩ nhiên là không thể nhiều hơn nữa, nhưng ta là Mai Cửu, cũng chỉ là cửu ngưu nhất mao!"
Tô thần y thở dài nói: “Nàng ta thật là ngốc, ta so với 50 vạn lượng đáng tiền hơn! Thật là một Cô nương không biết làm buôn bán!"
Mai Cửu dừng lại một cái nói: "Còn một chuyện nữa, ngài và Lâm Ngưng, giá tiền giống nhau, đem bán, không trả giá!"
Tô thần y vẻ mặt càng thêm khó coi, y căm tức nói: "Tất nhiên là ta một trăm vạn lượng, Lâm Ngưng là mua ta đưa thêm!" Xắn tay áo, bổ sung: "Ta tuyệt đối sẽ không đáng bao nhiêu tiền như vậy!"
Mai Cửu lắc đầu: "Không không, y nói rất rõ, hai người mỗi người 50 vạn lượng." Dừng lại một chút, Mai Cửu nghiêm túc: "Tiên sinh biết ta muốn nói trọng đề chuyện này là gì không?"
Tô thần y lẳng lặng nhìn Mai Cửu, Mai Cửu nghiêm túc: "Dù là ngài trị cho ta không tốt, ta cũng muốn hảo hảo sống nữa, ngài và Lâm Ngưng là hai người không phải hai giá, không được trả giá! Lâm Ngưng chết rồi, ngài phải thay nàng sống tiếp. Như vậy mới không uổng phí, Lâm Ngưng liều chết cứu ngài ra!"
Tô thần y không ngờ, Mai Cửu nói hẳn ra như vậy, y siết quả đấm: "Là ta không có chữa khỏi nàng!"
Lâm Ngưng bị thương không sai, nhưng nàng lại không phải là bởi vì bị thương mà chết, Tạ Thừa Tướng quả nhiên có hậu chiêu, ông ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Lâm Ngưng, cũng chính như vậy, ông ta sáng sớm hạ độc Lâm Ngưng. Mà hiện nay, dù nàng còn là Lương Tú Nghiên ở phủ Thừa Tướng, cũng như vậy không sống tới hiện tại!
"Nàng là vì cứu ta!" Tô thần y trên mặt toát ra một tia khổ sở.
Mai Cửu biết, Tô thần y vẫn đem chuyện này để ở trong lòng, tuy trên mặt không nhìn ra, nhưng nội tâm buồn bực! Đây cũng là nguyên nhân y nhắc tới đề tài này lần nữa.
"Ngài còn sống, không uổng phí nàng đánh cược mạng của mình cứu ngài! Ngài biết, nàng cứu ngài, không riêng bởi vì lệnh của ta, cũng bởi vì, đã từng chịu ân huệ của ngài! Ta tin tưởng, nàng không muốn nhìn thấy ngài đau lòng như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.