Chương 69: Cắn ngươi
Ma An
26/03/2020
Khóe miệng Tống Hoành run rẩy.
Hắn quả nhiên không thể dùng não của nữ tử bình thường để áp đặt lên Tô Đường.
Lúc này Tô Đường nhắc tới bốn chữ "thành hôn lần hai", cũng có chút ưu sầu.
Trong ba năm nàng thành thân với Tống Hoành, số lần hai người gặp mặt riêng cơ bản chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đến ngay cả việc kia của vợ chồng, cũng chỉ một lần vào đêm động phòng, cho nên theo nghĩa nào đó cũng có thế nói nàng sống cuộc sống độc thân suốt ba năm, kết quả bây giờ ly hôn, bản thân liền mang trên lưng thân phận nữ nhân kết hôn hai lần, quả thực quá thảm hại.
Tô Đường u oán liếc mắt nhìn tên đầu sỏ Tống Hoành gây nên chuyện này.
Tống Hoành bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó cười cười, đưa tay xoa xoa đầu Tô Đường.
Hắn xoa đầu xong, tay lại một đường hạ xuống mặt, ngón cái nhẹ nhàng lau chút điểm tâm dính bên môi Tô Đường, sau đó ngón tay ở lại vuốt ve bờ môi hồng hào mềm mại của nàng, đầu ngón tay có khi còn nhẹ nhấn vào miệng nàng.
Tô Đường cứ cảm thấy động tác này cứ nhục dục thế nào.
Nếu chỉ có mình hai bọn họ thì không sao, dù sao ngay cả tiểu tử của Tống Hoành nàng cũng đã nắm qua, nhưng gia gia cũng theo sau, đang ở cách đó không xa giám xét hai người, lão nhân vừa thanh cao vừa nghiêm túc, ở trên đường nhìn thấy nam nữ đi gần nhau là đã không vừa mắt, sao có thể không biết xấu hổ để cho ông nhìn thấy tình cảnh thế này chứ.
Tô Đường đưa cằm trốn khỏi tay Tống Hoành, thấp giọng nhắc nhở: "Gia gia nhìn thấy."
Tống Hoành không động đậy, vừa muốn đưa ra ma trảo về phía nàng.
Tô Đường đúng lúc đè tay Tống Hoành lại, tức giận: "Người bây giờ là một tên đồng tính, có thể làm một chút chuyện của một tên đồng tính hay không?"
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Ta muốn nàng mà...
***
Không nói thì thôi, vừa nói đến, gần đây Tô Đường cứ bị chìm trong bóng ma “thành hôn lần hai”.
Nữ tử Đại Lương có thể tái giá, chỉ cần không làm cái gì vi phạm pháp lệnh, không giống như Phan Kim Liên tái giá, sẽ không có ai nói ra nói vào.
Chỉ là người ta thường luôn dè dặt nơi mà mình té ngã lần đầu, Tô Đường biết cuộc hôn nhân lần đầu của mình thất bại đến cực điểm, mặc dù thật sự phải tái giá, hôn nhân lần hai nhất định không thể lại thất bại như vậy.
Nàng sợ lại đi vào con đường cũ trước kia.
Nàng không hề yêu thích việc làm Hoàng hậu chút nào, không cầu mong nghi thức long trọng, y phục xinh đẹp gì, nàng chỉ hy vọng lần này có thể là lần cuối cùng, không được lạnh lẽo như băng giống như lần trước, người mà nàng sẽ gọi là phu quân, nhẹ nhàng nâng khăn voan của nàng, nhẹ hôn nàng, sau đó cùng nàng uống một chén rượu giao bôi ấm áp.
Như thế đã đủ lắm rồi.
Tô Đường biết bây giờ Tống Hoành rất tốt, hắn thực sự yêu thương nàng, hắn đối với nàng ngàn y trăm thuận, hắn đau muốn chết cũng không nỡ mắng nàng một câu, hắn được nàng hôn một cái có thể vui đến mức ngất xỉu đi. Nhưng nàng vẫn sợ.
Lỡ như có một ngày, hắn lại ức hiếp nàng như trước thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa chuyện Tô Đường khổ sở nhất là tình cảm của bản thân đối với Tống Hoành, đã không còn lạnh nhạt như trước.
Tô Đường không biết vì cái gì, mình lại cùng Tống Hoành phát triển thành như bây giờ.
Bởi vì rõ ràng, rõ ràng từ một khắc thái hậu phế nàng đi, bọn họ đều nên kết thúc rồi.
Tuy rằng lúc trước trên cơ bản bọn họ cũng chưa từng bắt đầu cái gì.
Rõ ràng đã phải kết thúc, Tống Hoành không làm một Hoàng đế cho tốt, vì cái gì lại muốn trêu chọc nàng, ở trong mộng không buông tha nàng, ở đây lại cùng nàng đến Giang Nam, nàng, nàng thật sự ngăn cảng không được.
Vậy bây giờ nên làm thế nào đây. Tô Đường âm thầm rơi lệ.
Tống Hoành nhận thấy Tô Đường có chút khác thường, Tô Đường là một tiểu nữ ngốc, trên mặt luôn luôn mỉm cười, nhưng gần đây cả người lại bao phủ một tầng ưu sầu, ánh mắt nhìn hắn ai oán, đa sầu đa cảm khác thường.
Không thể không nói lúc Tô Đường ưu sầu, cả người tỏa ra một vẻ đẹp kiều mị, thoạt nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, không hề giống một tiểu cô nương không rành thế sự.
Chỉ là Tống Hoành không muốn nhìn thấy Tô Đường đa sầu đa cảm. Hắn tưởng mình đột ngột cầu hôn đã dọa đến nàng, hỏi Tô Đường, nàng cũng không trả lời, chỉ là không để ý tới hắn.
Tống Hoành thích nhất là Tô Đường đánh hắn mắng hắn, chịu không nổi cảnh Tô Đường không để ý tới hắn, nhịn hai ngày, trong lòng khó chịu đến ngứa ngáy, cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa, đi lại đường xưa: trèo tường.
Ban ngày Tô Tranh luôn theo sát nhất cử nhất động của hai người, sợ Tô Đường bị hắn chiếm tiện nghi, vì thế Tống Hoành chỉ có thể chọn buổi tối.
Đêm đen gió mát, bị lệnh đứng canh giữ ở ngoài cửa, Lí Đức Toàn lạnh run yên lặng nhìn bóng dáng Tống Hoành trèo tường.
Tô Đường đang rửa mặt chải đầu, đột nhiên nghe tiếng cửa phòng mở ra, sau đó nhìn thấy Tống Hoành hơn nửa đêm nhảy vào trong khuê phòng nàng, đen mặt.
Vẫn còn là đương kim Thánh Thượng đấy, sao lại làm toàn những chuyện không mặt không mũi như thế này.
Từ lúc còn ở trong kinh thành bắt đầu, nàng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Tống Hoành leo tường.
Tô Đường cắn cắn môi, quyết định trước khi bản thân nghĩ thông suốt thì sẽ không để ý tới Tống Hoành, tiếp tục nhìn vào gương tháo đôi khuyên tai trân châu xuống.
Tống Hoành biết mình làm thế này không quang minh chính đại, sờ sờ mũi, nhìn Tô Đường đang quay lưng tháo khuyên tai, mái tóc đen mượt xõa xuống sau lưng.
"Đường Đường." Hắn gọi một tiếng.
"Ừ." Tô Đường thản nhiên đáp, nghe không ra chút cảm xúc.
Tống Hoành có chút vô phương ứng đối đứng ở nơi đó, hắn vốn đến cùng Tô Đường trò chuyện, hỏi nàng vì sao gần đây không để ý đến hắn, kết quả Tô Đường dường như cũng không có ý muốn nói chuyện cùng hắn.
Tô Đường rửa mặt chải đầu xong, lại ngồi vào bên giường, dưới giường đặt một chậu nước gỗ, nước ấm bên trong còn bốc lên một làn khói trắng, Tô Đường đang định rửa chân.
Tống Hoành cảm thấy bị Tô Đường gạt sang một bên, vì thế tiến đến trước người Tô Đường, xoắn tay áo lên: "Đường Đường, để ra rửa cho nàng."
Tô Đường sửng sốt một chút, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ không thể tin được Tống Hoành vừa mới nói cái gì.
Tống Hoành đã ngồi xổm trước người Tô Đường, cầm mắt cá chân Tô Đường, đưa tay cởi lấy hài của nàng.
"Không cần." Tô Đường cuống quít rụt chân trở về.
Lòng bàn tay Tống Hoành trống không, ngẩng đầu hỏi Tô Đường: "Sao vậy?"
Tô Đường lắc đầu: "Không… không cần, ta tự mình làm được."
Tống Hoành cười cười, tiếp tục bắt lấy mắt cá chân Tô Đường: "Không sao, ta giúp nàng rửa."
"A. . . . . ." Tô Đường cự tuyệt không được, cuối cùng tay cầm mép giường, nhìn Tống Hoành cẩn thận cởi tất của mình ra, sau đó đặt vào trong nước còn thật sự cẩn thận rửa chân cho nàng.
Tống Hoành chắc chắn chưa từng rửa chân cho người khác trước đây.
Tô Đường nhìn, đột nhiên mũi chua xót.
Tống Hoành tuyệt không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, hắn chỉ lo thưởng thức chân Tô Đường. Nữ tử Đại Lương không thịnh hành bó chân, cho nên mười ngón chân Tô Đường trắng trẻo đáng yêu, bàn chân nhỏ bé, ngón chân tròn trĩnh, bởi vì hắn đang rửa chân cho nàng, cho nên rất có lí do đặt đôi bàn chân nhỏ bé này trong tay, quyến luyến không rời.
Tống Hoành rửa đến lòng bàn chân Tô Đường, Tô Đường nhẹ giật mình, sau đó bĩu môi nói “Ngứa”.
Tống Hoành nghe xong dường như cố ý làm chuyện xấu, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn chân Tô Đường, Tô Đường lập tức đỏ mặt muốn lùi chân về, Tống Hoành bắt lấy mắt cá chân nàng không cho trốn, dùng tay lấy nước nhẹ khoát lên chân.
Lí Đức Toàn nghe bên trong có tiếng ồn ào cùng tiếng nước, hai tai đỏ lên, còn tưởng rằng Hoàng Thượng cùng nương nương đang làm đại sự gì trong đó.
Cho đến khi nước lạnh, Tống Hoành rốt cuộc cũng rửa xong chân cho Tô Đường, lấy khăn lau khô nước trên chân nàng, sau đó mới lưu luyến để Tô Đường lên giường.
Tô Đường ôm chăn ngồi ở trên giường, đem chân giấu bên trong chăn, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt nhìn Tống Hoành có chút xấu hổ.
"Hoàng Thượng mau đi đi, ta phải ngủ." Nàng cúi đầu, mềm mại hạ lệnh đuổi khách.
Tống Hoành đã quên mất mục đích đi chuyến này, trong lòng vẫn còn hồi tưởng lại xúc cảm với đôi chân trắng mịn của Tô Đường, cảm thấy hầu hạ Tô Đường thật sự là một chuyện khiến người ta hạnh phúc, vì thế quyết định: "Đường Đường, mỗi buổi tối ta đều đến giúp nàng rửa chân được không?"
Tô Đường nghe xong theo phản xạ có điều kiện muốn cự tuyệt, nhưng đối diện với đôi mắt chân thành tha thiết của Tống Hoành, lời cự tuyệt nghẹn lại ở cổ họng, trong lòng đột nhiên cực kì chua xót.
Tống Hoành trơ mắt nhìn Tô Đường khóc.
Tô Đường ôm chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn lệ tuôn như mưa, cả người vừa run vừa khóc rất thương tâm.
Tống Hoành hoảng sợ, vội ngồi vào bên giường Tô Đường: "Đường Đường. Làm sao vậy?"
Tô Đường một câu cũng không đáp, chỉ oa oa khóc, Tống Hoành làm thế nào cũng không dỗ được.
Cuối cùng Tô Đường khóc cũng mệt, không ngừng hít mũi, ngẩng đầu nhìn Tống Hoành luống cuống chân tay ở bên cạnh, đột nhiên lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực hắn.
Đầu Tô Đường chôn trên vai hắn, ngửi được hương vị thư thái trên người Tống Hoành, cảm nhận được Tống Hoành đang vỗ nhẹ lưng nàng, vì thế đột nhiên há mồm, hung hăng cắn một phát trên vai hắn.
Tống Hoành không đoán được Tô Đường lại đột nhiên cắn hắn, đau đến độ kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng lúc sau, cả người lại không nhúc nhích, mặc cho nàng cắn.
Tô Đường dùng tất cả sức lực, cắn thêm mấy cái, cho đến khi trong miệng có chút vị tanh.
Rốt cuộc Tô Đường cũng cắn không nổi nữa, buông ra, cuộn tròn dựa vào trước ngực Tống Hoành.
Tô Đường hít mũi, bắt lấy một bàn tay Tống Hoành ôm lấy, rầu rĩ nói:
"Ngươi về sau, không được ức hiếp ta nữa ."
Hắn quả nhiên không thể dùng não của nữ tử bình thường để áp đặt lên Tô Đường.
Lúc này Tô Đường nhắc tới bốn chữ "thành hôn lần hai", cũng có chút ưu sầu.
Trong ba năm nàng thành thân với Tống Hoành, số lần hai người gặp mặt riêng cơ bản chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đến ngay cả việc kia của vợ chồng, cũng chỉ một lần vào đêm động phòng, cho nên theo nghĩa nào đó cũng có thế nói nàng sống cuộc sống độc thân suốt ba năm, kết quả bây giờ ly hôn, bản thân liền mang trên lưng thân phận nữ nhân kết hôn hai lần, quả thực quá thảm hại.
Tô Đường u oán liếc mắt nhìn tên đầu sỏ Tống Hoành gây nên chuyện này.
Tống Hoành bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó cười cười, đưa tay xoa xoa đầu Tô Đường.
Hắn xoa đầu xong, tay lại một đường hạ xuống mặt, ngón cái nhẹ nhàng lau chút điểm tâm dính bên môi Tô Đường, sau đó ngón tay ở lại vuốt ve bờ môi hồng hào mềm mại của nàng, đầu ngón tay có khi còn nhẹ nhấn vào miệng nàng.
Tô Đường cứ cảm thấy động tác này cứ nhục dục thế nào.
Nếu chỉ có mình hai bọn họ thì không sao, dù sao ngay cả tiểu tử của Tống Hoành nàng cũng đã nắm qua, nhưng gia gia cũng theo sau, đang ở cách đó không xa giám xét hai người, lão nhân vừa thanh cao vừa nghiêm túc, ở trên đường nhìn thấy nam nữ đi gần nhau là đã không vừa mắt, sao có thể không biết xấu hổ để cho ông nhìn thấy tình cảnh thế này chứ.
Tô Đường đưa cằm trốn khỏi tay Tống Hoành, thấp giọng nhắc nhở: "Gia gia nhìn thấy."
Tống Hoành không động đậy, vừa muốn đưa ra ma trảo về phía nàng.
Tô Đường đúng lúc đè tay Tống Hoành lại, tức giận: "Người bây giờ là một tên đồng tính, có thể làm một chút chuyện của một tên đồng tính hay không?"
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Ta muốn nàng mà...
***
Không nói thì thôi, vừa nói đến, gần đây Tô Đường cứ bị chìm trong bóng ma “thành hôn lần hai”.
Nữ tử Đại Lương có thể tái giá, chỉ cần không làm cái gì vi phạm pháp lệnh, không giống như Phan Kim Liên tái giá, sẽ không có ai nói ra nói vào.
Chỉ là người ta thường luôn dè dặt nơi mà mình té ngã lần đầu, Tô Đường biết cuộc hôn nhân lần đầu của mình thất bại đến cực điểm, mặc dù thật sự phải tái giá, hôn nhân lần hai nhất định không thể lại thất bại như vậy.
Nàng sợ lại đi vào con đường cũ trước kia.
Nàng không hề yêu thích việc làm Hoàng hậu chút nào, không cầu mong nghi thức long trọng, y phục xinh đẹp gì, nàng chỉ hy vọng lần này có thể là lần cuối cùng, không được lạnh lẽo như băng giống như lần trước, người mà nàng sẽ gọi là phu quân, nhẹ nhàng nâng khăn voan của nàng, nhẹ hôn nàng, sau đó cùng nàng uống một chén rượu giao bôi ấm áp.
Như thế đã đủ lắm rồi.
Tô Đường biết bây giờ Tống Hoành rất tốt, hắn thực sự yêu thương nàng, hắn đối với nàng ngàn y trăm thuận, hắn đau muốn chết cũng không nỡ mắng nàng một câu, hắn được nàng hôn một cái có thể vui đến mức ngất xỉu đi. Nhưng nàng vẫn sợ.
Lỡ như có một ngày, hắn lại ức hiếp nàng như trước thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa chuyện Tô Đường khổ sở nhất là tình cảm của bản thân đối với Tống Hoành, đã không còn lạnh nhạt như trước.
Tô Đường không biết vì cái gì, mình lại cùng Tống Hoành phát triển thành như bây giờ.
Bởi vì rõ ràng, rõ ràng từ một khắc thái hậu phế nàng đi, bọn họ đều nên kết thúc rồi.
Tuy rằng lúc trước trên cơ bản bọn họ cũng chưa từng bắt đầu cái gì.
Rõ ràng đã phải kết thúc, Tống Hoành không làm một Hoàng đế cho tốt, vì cái gì lại muốn trêu chọc nàng, ở trong mộng không buông tha nàng, ở đây lại cùng nàng đến Giang Nam, nàng, nàng thật sự ngăn cảng không được.
Vậy bây giờ nên làm thế nào đây. Tô Đường âm thầm rơi lệ.
Tống Hoành nhận thấy Tô Đường có chút khác thường, Tô Đường là một tiểu nữ ngốc, trên mặt luôn luôn mỉm cười, nhưng gần đây cả người lại bao phủ một tầng ưu sầu, ánh mắt nhìn hắn ai oán, đa sầu đa cảm khác thường.
Không thể không nói lúc Tô Đường ưu sầu, cả người tỏa ra một vẻ đẹp kiều mị, thoạt nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, không hề giống một tiểu cô nương không rành thế sự.
Chỉ là Tống Hoành không muốn nhìn thấy Tô Đường đa sầu đa cảm. Hắn tưởng mình đột ngột cầu hôn đã dọa đến nàng, hỏi Tô Đường, nàng cũng không trả lời, chỉ là không để ý tới hắn.
Tống Hoành thích nhất là Tô Đường đánh hắn mắng hắn, chịu không nổi cảnh Tô Đường không để ý tới hắn, nhịn hai ngày, trong lòng khó chịu đến ngứa ngáy, cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa, đi lại đường xưa: trèo tường.
Ban ngày Tô Tranh luôn theo sát nhất cử nhất động của hai người, sợ Tô Đường bị hắn chiếm tiện nghi, vì thế Tống Hoành chỉ có thể chọn buổi tối.
Đêm đen gió mát, bị lệnh đứng canh giữ ở ngoài cửa, Lí Đức Toàn lạnh run yên lặng nhìn bóng dáng Tống Hoành trèo tường.
Tô Đường đang rửa mặt chải đầu, đột nhiên nghe tiếng cửa phòng mở ra, sau đó nhìn thấy Tống Hoành hơn nửa đêm nhảy vào trong khuê phòng nàng, đen mặt.
Vẫn còn là đương kim Thánh Thượng đấy, sao lại làm toàn những chuyện không mặt không mũi như thế này.
Từ lúc còn ở trong kinh thành bắt đầu, nàng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Tống Hoành leo tường.
Tô Đường cắn cắn môi, quyết định trước khi bản thân nghĩ thông suốt thì sẽ không để ý tới Tống Hoành, tiếp tục nhìn vào gương tháo đôi khuyên tai trân châu xuống.
Tống Hoành biết mình làm thế này không quang minh chính đại, sờ sờ mũi, nhìn Tô Đường đang quay lưng tháo khuyên tai, mái tóc đen mượt xõa xuống sau lưng.
"Đường Đường." Hắn gọi một tiếng.
"Ừ." Tô Đường thản nhiên đáp, nghe không ra chút cảm xúc.
Tống Hoành có chút vô phương ứng đối đứng ở nơi đó, hắn vốn đến cùng Tô Đường trò chuyện, hỏi nàng vì sao gần đây không để ý đến hắn, kết quả Tô Đường dường như cũng không có ý muốn nói chuyện cùng hắn.
Tô Đường rửa mặt chải đầu xong, lại ngồi vào bên giường, dưới giường đặt một chậu nước gỗ, nước ấm bên trong còn bốc lên một làn khói trắng, Tô Đường đang định rửa chân.
Tống Hoành cảm thấy bị Tô Đường gạt sang một bên, vì thế tiến đến trước người Tô Đường, xoắn tay áo lên: "Đường Đường, để ra rửa cho nàng."
Tô Đường sửng sốt một chút, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ không thể tin được Tống Hoành vừa mới nói cái gì.
Tống Hoành đã ngồi xổm trước người Tô Đường, cầm mắt cá chân Tô Đường, đưa tay cởi lấy hài của nàng.
"Không cần." Tô Đường cuống quít rụt chân trở về.
Lòng bàn tay Tống Hoành trống không, ngẩng đầu hỏi Tô Đường: "Sao vậy?"
Tô Đường lắc đầu: "Không… không cần, ta tự mình làm được."
Tống Hoành cười cười, tiếp tục bắt lấy mắt cá chân Tô Đường: "Không sao, ta giúp nàng rửa."
"A. . . . . ." Tô Đường cự tuyệt không được, cuối cùng tay cầm mép giường, nhìn Tống Hoành cẩn thận cởi tất của mình ra, sau đó đặt vào trong nước còn thật sự cẩn thận rửa chân cho nàng.
Tống Hoành chắc chắn chưa từng rửa chân cho người khác trước đây.
Tô Đường nhìn, đột nhiên mũi chua xót.
Tống Hoành tuyệt không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, hắn chỉ lo thưởng thức chân Tô Đường. Nữ tử Đại Lương không thịnh hành bó chân, cho nên mười ngón chân Tô Đường trắng trẻo đáng yêu, bàn chân nhỏ bé, ngón chân tròn trĩnh, bởi vì hắn đang rửa chân cho nàng, cho nên rất có lí do đặt đôi bàn chân nhỏ bé này trong tay, quyến luyến không rời.
Tống Hoành rửa đến lòng bàn chân Tô Đường, Tô Đường nhẹ giật mình, sau đó bĩu môi nói “Ngứa”.
Tống Hoành nghe xong dường như cố ý làm chuyện xấu, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn chân Tô Đường, Tô Đường lập tức đỏ mặt muốn lùi chân về, Tống Hoành bắt lấy mắt cá chân nàng không cho trốn, dùng tay lấy nước nhẹ khoát lên chân.
Lí Đức Toàn nghe bên trong có tiếng ồn ào cùng tiếng nước, hai tai đỏ lên, còn tưởng rằng Hoàng Thượng cùng nương nương đang làm đại sự gì trong đó.
Cho đến khi nước lạnh, Tống Hoành rốt cuộc cũng rửa xong chân cho Tô Đường, lấy khăn lau khô nước trên chân nàng, sau đó mới lưu luyến để Tô Đường lên giường.
Tô Đường ôm chăn ngồi ở trên giường, đem chân giấu bên trong chăn, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt nhìn Tống Hoành có chút xấu hổ.
"Hoàng Thượng mau đi đi, ta phải ngủ." Nàng cúi đầu, mềm mại hạ lệnh đuổi khách.
Tống Hoành đã quên mất mục đích đi chuyến này, trong lòng vẫn còn hồi tưởng lại xúc cảm với đôi chân trắng mịn của Tô Đường, cảm thấy hầu hạ Tô Đường thật sự là một chuyện khiến người ta hạnh phúc, vì thế quyết định: "Đường Đường, mỗi buổi tối ta đều đến giúp nàng rửa chân được không?"
Tô Đường nghe xong theo phản xạ có điều kiện muốn cự tuyệt, nhưng đối diện với đôi mắt chân thành tha thiết của Tống Hoành, lời cự tuyệt nghẹn lại ở cổ họng, trong lòng đột nhiên cực kì chua xót.
Tống Hoành trơ mắt nhìn Tô Đường khóc.
Tô Đường ôm chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn lệ tuôn như mưa, cả người vừa run vừa khóc rất thương tâm.
Tống Hoành hoảng sợ, vội ngồi vào bên giường Tô Đường: "Đường Đường. Làm sao vậy?"
Tô Đường một câu cũng không đáp, chỉ oa oa khóc, Tống Hoành làm thế nào cũng không dỗ được.
Cuối cùng Tô Đường khóc cũng mệt, không ngừng hít mũi, ngẩng đầu nhìn Tống Hoành luống cuống chân tay ở bên cạnh, đột nhiên lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực hắn.
Đầu Tô Đường chôn trên vai hắn, ngửi được hương vị thư thái trên người Tống Hoành, cảm nhận được Tống Hoành đang vỗ nhẹ lưng nàng, vì thế đột nhiên há mồm, hung hăng cắn một phát trên vai hắn.
Tống Hoành không đoán được Tô Đường lại đột nhiên cắn hắn, đau đến độ kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng lúc sau, cả người lại không nhúc nhích, mặc cho nàng cắn.
Tô Đường dùng tất cả sức lực, cắn thêm mấy cái, cho đến khi trong miệng có chút vị tanh.
Rốt cuộc Tô Đường cũng cắn không nổi nữa, buông ra, cuộn tròn dựa vào trước ngực Tống Hoành.
Tô Đường hít mũi, bắt lấy một bàn tay Tống Hoành ôm lấy, rầu rĩ nói:
"Ngươi về sau, không được ức hiếp ta nữa ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.