Chương 50: Đóa hoa bá vương của hậu cung
Ma An
23/03/2020
Tống Hoành thề, chính mình chính có chết, nhảy từ trên lầu xuống cho chết, cũng sẽ không diễn vai thái giám.
Tô Đường biết Tống Hoành sẽ có phản ứng thế này, quay đầu lại nói với Hướng Manh Manh: "Cậu xem, tớ đã nói là không được rồi."
Hướng Manh Manh tựa hồ muốn thương lượng với Tống Hoành, hiện tại người xem đều đã xem chán hình ảnh hoàng đế phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái rồi, nếu trong kịch bản của các cô bây giờ xuất hiện một thái giám tuấn mỹ, bệnh kiều* trên sân khấu thì càng thêm hấp dẫn, kích thích, trong nội tâm tính toán liên hồi, cô đã sớm nhìn ra Tống Hoành thích Tô Đường, vì thế trốn sau lưng Tô Đường uy hiếp Tống Hoành: "Nếu cậu không diễn, tôi liền sắp xếp cho Tô Đường cùng Cố Diệc Dữ diễn cảnh hôn nhau!"
(*) Bệnh kiều: Đây là từ được mấy bạn Trung Quốc dịch từ “yandere” của Nhật qua. Yandere là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu họ rất chung thủy, họ có thể làm bất kỳ cái gì cho người họ yêu đến mức thái quá. Họ có máu ghen và sự chiếm hữu rất cao, thường thì các nhân vật yandere có tâm lý không bình thường.
Tống Hoành vừa nghe đến diễn cảnh hôn nhau, mí mắt bắt đầu giật liên hồi, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
Hướng Manh Manh không chút để ý nói: "Ai uy hiếp cậu, cậu lại không thích Tô Đường, quan tâm cậu ấy hôn ai làm gì, cậu nói có đúng không."
"Cậu có thể ép buộc Tô Đường không được diễn, nhưng tôi nói với cậu, cậu ấy vì lần này mà bỏ ra rất nhiều công sức, bây giờ nếu cậu ngăn cản cậu ấy, cậu xem về sau cậu ấy có còn thèm để ý đến cậu nữa không."
Tống Hoành sầu khổ.
Cuối cùng hai bên lựa chọn nhường bước, Tống Hoành vẫn không diễn thái giám, diễn vai một thị vệ, một câu kịch cũng không có, cả tiết mục chỉ đứng trên sân khấu có hai phút.
Đối với chuyện này Hướng Manh Manh vô cùng tiếc nuối, nắm vai Tô Đường thương cảm nói: "Cậu nói Tống Hoành mặt mũi như vậy, diễn vai thái giám bệnh kiều thật sự không biết kính thích đến bao nhiêu, nhân vật bối cảnh tớ soạn cho cậu ta hay biết bao nhiêu, là hoàng tử từ nhỏ sống an nhàn sung sướng mà lớn lên, sau khi mất nước bất hạnh rơi vào trong cung kẻ địch làm thái giám, nhưng làm thái giám cũng không thể che dấu dung mạo cùng quý khí trên người hắn, tiểu hoàng đế vừa thấy liền biết đây không phải là một tên thái giám bình thường, phá vỡ cả luân lí, nảy sinh tình cảm cấm kỵ, nhưng vì hoàng tử gắn mác thái giám kia lại mang trên lưng mối thù mất nước huyết hải thâm cừu, bởi vậy hai người lúc này mới bắt đầu đoạn tình cảm ngược tâm lưu luyến, vui buồn lẫn lộn, kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ."
Lần đầu tiên Tô Đường nghe thể loại truyện này, nghe mà tim đập đùng đùng, hai gò má đỏ lên, tâm trí say mê.
Hoàng Thượng. . . . . . quả thật rất kích thích nha.
***
Đội kịch thêm một vai quần chúng không lời thoại là Tống Hoành, kịch bản trên cơ bản không có gì thay đổi, vẫn diễn như trước kia.
Lần đầu tiên Tô Đường xem xong kịch bản thậm chí còn cho rằng Hướng Manh Manh có phải đã nhận ra cái gì hay không, biết cô thật ra không phải người của thế giới này, bởi vì Hướng Manh Manh sắp xếp vai diễn giống y như đúc bản thân cô, chức vị cũng là quý phi, còn có ca ca là hậu phương vững chắc chống đỡ sau lưng, thành hôn cới hoàng đế khi hắn vẫn còn là thái tử, nhưng có điểm khác biệt chính là Tô Đường diễn vai Tô quý phi kiêu căng, tùy hứng, thích ở sau hậu cung hoành hành ngang ngược, hoàng đế đối với cô có thể nói là vừa yêu vừa hận, mà thật sự cô là quý phi tính tình ôn hòa nhu nhược, gặp chuyện luôn luôn nhường nhịn ba phần.
Lần đầu tiên Tô Đường diễn, liền phải trải nghiệm vai diễn hoàn toàn trái ngược với tính cách thật của mình, khó tránh khỏi có chút khó khăn.
Vốn vai nữ chính còn lại có tính cách không khác biệt cô lắm, ở trong hậu cung là một đóa hoa nhỏ xinh đẹp tuyệt thế, nhu nhược, không động thế tục hay thông đồng làm bậy, đáng tiếc vai diễn kia là do Viên Linh Linh diễn, Tô Đường không còn cách nào khác, chỉ có thể diễn vai một đóa hoa bá vương của hậu cung.
Chẳng qua trước mắt, đóa hoa bá vương này còn chưa kịp nở đã bị cô diễn thất bại.
Bất luận là cảnh kịch, lời thoại như thế nào, Tô Đường luôn giữ một vẻ mặt ôn nhu, nhu nhược, biết thì còn cho rằng cô đang diễn cảnh ức hiếp người, người không biết xem còn tưởng rằng đang gãi ngứa cho người ta.
Đến ngay cả lúc thưởng "Nhất trượng hồng"*, được cô nói ra cứ như là vừa ban thưởng cho một cây kem màu đỏ.
(*) Nhất trượng hồng: Tức dùng chông sắt và xích cỡ lớn đánh vào lòng bàn chân, lòng bàn chân không có thịt nên tổn hại trực tiếp đến gân cốt. Người thụ hình bị phế đi đôi chân, bị xốc lên ép đi lại, đầu khớp xương buộc phải chạm đất. Nơi họ đạp xuống có vết hồng, giống như hoa sen hồng nở rộ. Đây chính là một trong bảy mươi hai cực hình của Thận Hình ti.
Hướng Manh Manh cực kì đau đầu vì chuyện này, sau khi kết thúc tập luyện mọi người ra về hết, Tô Đường bị giữ lại tiếp nhận bồi dưỡng đặc biệt.
Lúc bình thường Hướng Manh Manh là bạn tốt của cô, nhưng hiện tại Hướng Manh Manh là biên kịch kiêm đạo diễn của đội kịch, thái độ có chút nghiêm túc.
"Tô Đường, tớ biết tính tình cậu dịu dàng, nhưng vai của cậu là một quý phi, quý phi nha! Lại không có hoàng hậu, trong hậu cung người lớn nhất chính là cậu đó có biết không? Huống hồ sau lưng cậu còn có hậu phương mạnh hơn cả Lý Cương, sợ cái gì mà sợ, sống lưng thẳng lên, đầu nâng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, lôi khí thế ra nữa, trong hậu cung cậu hiên ngang đi qua! Ai dám khi dễ cậu liền đem “Nhất trượng hồng” ra mà hầu hạ!"
Tô Đường ngây thơ ngẩng đầu hỏi: "Lý Cương là ai?"
Hướng Manh Manh: ". . . . . ."
Cô vỗ vỗ vai Tô Đường, thành khẩn nói: "Cố gắng luyện tập, sau đó luyện đọc lời thoại nhiều vào để có cảm giác, để cho tớ bất ngờ."
Tô Đường gật gật đầu, có chút ủ rũ, mềm nhũn nói: "Được rồi, tớ sẽ cố."
Hướng Manh Manh: "Không thể cứ mềm nhũn như vậy! Phấn chấn lên! Cố lên! Tớ ủng hộ cậu!"
Tô Đường hít một hơi, lớn tiếng nói: "Cố lên!"
***
Một mình Tô Đường ôm kịch bản đi đến vườn hoa nhỏ trong sân trường.
"Vai diễn quý phi này đối với mình mà nói hẳn là là hạ bút thành văn mới đúng nha, thân phận giống nhau, sao mình lại không thể giống người trong kịch bản uy vũ khí phách một chút chứ." Tô Đường phiền muộn nghĩ, người với người quả nhiên là khác biệt rất lớn.
A phi phi! Tô Đường vội ngưng suy nghĩ đó lại, đã sớm bị phế rồi còn nghĩ là mình còn là quý phi, Tống Hoành mà biết nhất định sẽ chê cười cô.
Người ở trong vườn hoa rất ít, Tô Đường ôm kịch bản đưa mắt nhìn quanh một phen, ánh mắt đột nhiên tập trung đến trên người một người.
Hoàng Thượng đang ngồi dưới cây đọc sách.
Lần này đến một câu thoại Hoàng Thượng cũng không có, thoải mái vô cùng.
Tô Đường rón ra rón rén đi qua.
Tai Tống Hoành vô cùng nhạy, Tô Đường mới vừa tới gần đã bị hắn phát hiện, từ trong sách ngẩng đầu lên hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Đường không ngờ như vậy đã bị Tống Hoành phát hiện, cười gượng hai tiếng: "Hoàng Thượng."
"Người có thể giúp ta đối đáp lời kịch không?" Tô Đường nhờ Tống Hoành giúp đỡ.
Tống Hoành buông sách giáo khoa trong tay, nhìn nàng một cái, trực tiếp nhận kịch bản hỏi: "Làm sao?"
"Chỗ này, chỗ này, chỗ ta gạch chân này." Tô Đường không ngờ Tống Hoành đồng ý dễ dàng như vậy, lập tức chỉ vào một tờ giấy nói, "Người nói lời của Hoàng Thượng, ta nói lời của mình." Cô sợ Tống Hoành xem không hiểu cách thức của kịch bản, lại bổ sung: "Chính là người đóng vai Hoàng Thượng, ta đóng vai Tô quý phi."
Sau khi nói ra mấy lời này Tô Đường cứ cảm thấy kì kì lạ lạ.
Hoàng Thượng đóng vai Hoàng Thượng? Cô đóng vai Tô quý phi?
Không phải sự thật hai người là như vậy sao.
Tống Hoành nhìn lướt qua nội dung được Tô Đường gạch chân, gật gật đầu: "Bắt đầu đi."
Tô Đường thanh giọng, cố gắng nhớ lại những đặc điểm của vai diễn mà Hướng Manh Manh truyền thụ cho cô: ngang ngược, điêu ngoa, vì được sủng mà sinh kiêu ngạo.
Lời Hướng Manh Manh vang vọng ở bên tai: "Nghĩ mà xem, cậu cũng không phải thị tì hậu hạ gì, cậu là quý phi, một quý phi kiêu ngạo đó! Lại không có hoàng hậu, trong hậu cung người lớn nhất chính là cậu đó có biết không? Huống hồ sau lưng cậu còn có hậu phương mạnh hơn cả Lý Cương, sợ cái gì mà sợ, sống lưng thẳng đứng lên, đầu nâng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, lôi khí thế ra nữa, trong hậu cung cậu hiên ngang đi qua! Ai dám khi dễ cậu liền đem “Nhất trượng hồng” ra mà hầu hạ!"
Tô Đường hồi tưởng lại lời Hướng Manh Manh, chậm rãi cảm giác được trong lồng ngực tích tụ sức mạnh, giống như tìm được một chút cảm giác của vai diễn.
Cố lên! Thể hiện khí thế của một bá vương hậu cung!
Nội dung kịch bản đại khái là như vậy, Tô Đường diễn vai Tô quý phi cho vai của Viên Linh Linh ăn dấm chua, cho cả hậu cung ăn dấm chua, sau đó lớn mật chạy đến trước mặt hoàng đế tỏ vẻ ngây thơ khóc lóc om sòm, mà hoàng đế lại không có tình cảm với Tô quý phi, tất cả chỉ là Tô quý phi một bên tình nguyện mà thôi, hoàng đế lúc này chỉ có thể đau đầu ứng phó.
Câu kịch đầu tiên, Tô Đường chuẩn bị một phen, đột nhiên mở miệng, ngang ngược kiêu ngạo điêu ngoa như sẵn có: "Hoàng Thượng, mấy ngày gần đây người đều không đến cung của nô tì!"
Tô Đường cũng nhớ kỹ lời kịch của Hoàng Thượng, lúc này hắn phải nói: "Trẫm bận rộn việc triều chính, Tô quý phi thân là quý phi, phải thông cảm cho trẫm mới đúng, không nên náo loạn."
Tô Đường nói xong lời của mình, chờ Tống Hoành ở đối diện nói tiếp, chỉ thấy hắn thản nhiên nhìn lướt qua kịch bản, sau đó nhìn Tô Đường, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: "Về sau mỗi ngày trẫm đều sẽ đến cung của nàng."
Tô Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Hoàng Thượng người đây là đang nói lời kịch từ chỗ nào vậy, trong kịch bản không hề viết như vậy nha.
Không dễ dàng Tô Đường mới nói lời thoại được lưu loát, không muốn vì Tống Hoành đối đáp sai lại phải làm một lần nữa, vì thế kiên trì nói câu tiếp theo: "Hoàng Thượng nói dối, Hoàng Thượng không rảnh đến cung của nô tì, làm sao lại có thời gian đến cung của người khác? Hoàng Thượng không thương nô tì!"
Lúc này ngay cả kịch bản Tống Hoành cũng chưa liếc mắt một cái: "Trẫm không đến cung của người khác, rất lâu rồi cũng chưa đến, trẫm chỉ muốn đến cung của nàng."
Tô Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Hoàng Thượng, nhờ người tập lời thoại với ta chứ không phải bảo người tự biên lời kịch nha!
Trong kịch bản không phải viết như vậy! Rõ ràng viết là hoàng đế nói mình thân là đế vương phải vũ lộ quân triêm* mới đúng.
(*) “Vũ lộ quân triêm”: ý nói Hoàng Đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai, trong một tháng, đa số cung tần phi tử đều được Hoàng Thượng “sủng hạnh” qua.
Tô Đường khóc không ra nước mắt, sao cô lại đụng phải tên bạn diễn không chịu dựa theo kịch bản thế này chứ, trách không được cô có thể là nữ chính đóng vai quý phi, còn Hoàng Thượng chỉ có thể diễn vai thị vệ đến một câu thoại cũng không có.
Sau đó những đoạn đối thoại kế tiếp cơ bản đều chạy lệch, tuy rằng Tô Đường rất cố gắng nhắc nhở Tống Hoành phải xem kịch bản, xem kịch bản, nhưng Tống Hoành đến liếc mắt một cái cũng không liếc, đối đáp với Tô Đường như xe lửa mà nội dung thì chẳng dính líu gì đến nhau.
Tô Đường chuyên nghiệp nói: "Nô tì không cần Hoàng Thượng vũ lộ quân triêm, nô tì chỉ cần Hoàng Thượng sủng một mình nô tì, hừ."
Tống Hành mặt mang ý cười, đem nguyên lời kịch "Nàng tiểu nữ tử này lá gan càng ngày càng lớn, làm loạn điêu ngoa tùy hứng." biến thành thâm tình: "Được. Trẫm chỉ sủng một mình nàng."
Mặt Tô Đường đầy vạch đen, theo y nguyên kịch bản đáp: "Nô tì chính là điêu ngoa tùy hứng, Hoàng Thượng muốn phạt thì phạt, nhưng về sau cũng đừng tìm đến nô tì nữa."
Tống Hoành lại còn đưa tay đánh nhẹ vào chóp mũi Tô Đường: "Không phải điêu ngoa tùy hứng, trẫm thích nhất nàng là ở chỗ xinh đẹp đáng yêu."
Sau đó Tô Đường gần như sắp chết lặng, mặt không chút thay đổi, không biết Tống Hoành soạn từ đây ra mấy lời thoại khùng điên đến vậy.
Tô Đường vượt ngàn nan vạn trở đáp lại một câu cuối cùng, là lần cuối cùng nàng đóng vai Tô quý phi bày tỏ tình cảm với Hoàng đế: "Hoàng Thượng, ngài là nam tử duy nhất trong đời này của nô tì, nô tì thật tâm ái mộ Hoàng Thượng, nô tì chỉ muốn cùng Hoàng Thượng bạc đầu giai lão, cùng Hoàng Thượng đời đời kiếp kiếp bên cạnh nhau."
Tô Đường đọc xong câu cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm. Tống Hoành sau đó không còn lời kịch.
Mặc kệ Tống Hoành lần này trả lời như thế nào, tốt xấu gì cô cũng đọc xong thoại của mình rồi, Tô Đường vô cùng hài lòng với biểu hiện của mình lần này, đang muốn lấy kịch bản trước mặt Tống Hoành, Tống Hoành lại đột nhiên lập tức cầm lấy tay cô.
Lòng bàn tay Tống Hoành nắm lấy ngón tay hơi lạnh của Tô Đường, ánh mắt kiên định nói: "Trẫm cũng vậy."
Ánh mắt Tô Đường nhìn hắn, ngẩn ra.
***
Tô Đường chạy trốn.
Cô cũng không biết vì sao mình phải chạy, chỉ là cảm thấy được nếu không chuồn đi, thật sự không biết nên đối mặt với Tống Hoành như thế nào.
Tô Đường ba chân bốn cẳng chạy đến phòng đạo cụ của câu lạc bộ kịch nói, đóng cửa lại, lưng dựa lên cửa, không ngừng thở phì phò.
Phòng đạo cụ chất đầy trang phục và đạo cụ diễn, không gian chật hẹp, ánh sáng u ám, không khí cũng không tốt.
Tống Hoành cũng không vội, chậm rãi theo cô lại đây.
Đã tan học, trừ mấy nam sinh đang đá bóng ở sân thể dục thì không còn bao nhiêu người.
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Trong lòng Tô Đường co rụt lại.
Tống Hoành tựa hồ sợ dọa đến cô, ôn nhu nói: "Đường Đường."
Chân Tô Đường như nhũn ra, thân mình không khỏi tuột theo ván cửa đi xuống.
Tống Hoành vạn vặn tay nắm cửa, cửa hình như bị cô khóa trong: "Đường Đường, mở cửa."
Tô Đường nghe được tiếng hắn vặn tay nắm của, vội la lên: "Ta không ra."
Tống Hoành nghe được tiếng cô nói chuyện, thoáng yên tâm được một chút, chua sót nói: "Nàng trốn tránh ta như vậy?"
Bình thường cũng không có tránh né như vậy, nhưng lúc vừa nói đến tình cảm, Tô Đường giống như phản xạ có điều kiện liền trốn tránh hắn.
Tô Đường ở bên trong gật đầu: "Ừ!"
Tống Hoành chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Nàng muốn ta làm như thế nào mới bằng lòng mở cửa?"
"Đường Đường, mở cửa, chúng ta nói chuyện được không?"
Trong lòng Tô Đường rất loạn.
Cô không muốn mở cửa, không muốn đối mặt với Tống Hoành.
Tô Đường ở trong phòng mờ tối nhìn thấy mấy bộ trang phục, cô cũng không biết mình nghĩ như thế nào, chỉ là vừa không muốn mở cửa, vừa không muốn để Tống Hoành được lợi, đột nhiên đầu óc nóng lên mở miệng nói: "Vậy người đóng vai thái giám cho ta xem ta liền mở."
Tô Đường biết Tống Hoành sẽ có phản ứng thế này, quay đầu lại nói với Hướng Manh Manh: "Cậu xem, tớ đã nói là không được rồi."
Hướng Manh Manh tựa hồ muốn thương lượng với Tống Hoành, hiện tại người xem đều đã xem chán hình ảnh hoàng đế phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái rồi, nếu trong kịch bản của các cô bây giờ xuất hiện một thái giám tuấn mỹ, bệnh kiều* trên sân khấu thì càng thêm hấp dẫn, kích thích, trong nội tâm tính toán liên hồi, cô đã sớm nhìn ra Tống Hoành thích Tô Đường, vì thế trốn sau lưng Tô Đường uy hiếp Tống Hoành: "Nếu cậu không diễn, tôi liền sắp xếp cho Tô Đường cùng Cố Diệc Dữ diễn cảnh hôn nhau!"
(*) Bệnh kiều: Đây là từ được mấy bạn Trung Quốc dịch từ “yandere” của Nhật qua. Yandere là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu họ rất chung thủy, họ có thể làm bất kỳ cái gì cho người họ yêu đến mức thái quá. Họ có máu ghen và sự chiếm hữu rất cao, thường thì các nhân vật yandere có tâm lý không bình thường.
Tống Hoành vừa nghe đến diễn cảnh hôn nhau, mí mắt bắt đầu giật liên hồi, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
Hướng Manh Manh không chút để ý nói: "Ai uy hiếp cậu, cậu lại không thích Tô Đường, quan tâm cậu ấy hôn ai làm gì, cậu nói có đúng không."
"Cậu có thể ép buộc Tô Đường không được diễn, nhưng tôi nói với cậu, cậu ấy vì lần này mà bỏ ra rất nhiều công sức, bây giờ nếu cậu ngăn cản cậu ấy, cậu xem về sau cậu ấy có còn thèm để ý đến cậu nữa không."
Tống Hoành sầu khổ.
Cuối cùng hai bên lựa chọn nhường bước, Tống Hoành vẫn không diễn thái giám, diễn vai một thị vệ, một câu kịch cũng không có, cả tiết mục chỉ đứng trên sân khấu có hai phút.
Đối với chuyện này Hướng Manh Manh vô cùng tiếc nuối, nắm vai Tô Đường thương cảm nói: "Cậu nói Tống Hoành mặt mũi như vậy, diễn vai thái giám bệnh kiều thật sự không biết kính thích đến bao nhiêu, nhân vật bối cảnh tớ soạn cho cậu ta hay biết bao nhiêu, là hoàng tử từ nhỏ sống an nhàn sung sướng mà lớn lên, sau khi mất nước bất hạnh rơi vào trong cung kẻ địch làm thái giám, nhưng làm thái giám cũng không thể che dấu dung mạo cùng quý khí trên người hắn, tiểu hoàng đế vừa thấy liền biết đây không phải là một tên thái giám bình thường, phá vỡ cả luân lí, nảy sinh tình cảm cấm kỵ, nhưng vì hoàng tử gắn mác thái giám kia lại mang trên lưng mối thù mất nước huyết hải thâm cừu, bởi vậy hai người lúc này mới bắt đầu đoạn tình cảm ngược tâm lưu luyến, vui buồn lẫn lộn, kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ."
Lần đầu tiên Tô Đường nghe thể loại truyện này, nghe mà tim đập đùng đùng, hai gò má đỏ lên, tâm trí say mê.
Hoàng Thượng. . . . . . quả thật rất kích thích nha.
***
Đội kịch thêm một vai quần chúng không lời thoại là Tống Hoành, kịch bản trên cơ bản không có gì thay đổi, vẫn diễn như trước kia.
Lần đầu tiên Tô Đường xem xong kịch bản thậm chí còn cho rằng Hướng Manh Manh có phải đã nhận ra cái gì hay không, biết cô thật ra không phải người của thế giới này, bởi vì Hướng Manh Manh sắp xếp vai diễn giống y như đúc bản thân cô, chức vị cũng là quý phi, còn có ca ca là hậu phương vững chắc chống đỡ sau lưng, thành hôn cới hoàng đế khi hắn vẫn còn là thái tử, nhưng có điểm khác biệt chính là Tô Đường diễn vai Tô quý phi kiêu căng, tùy hứng, thích ở sau hậu cung hoành hành ngang ngược, hoàng đế đối với cô có thể nói là vừa yêu vừa hận, mà thật sự cô là quý phi tính tình ôn hòa nhu nhược, gặp chuyện luôn luôn nhường nhịn ba phần.
Lần đầu tiên Tô Đường diễn, liền phải trải nghiệm vai diễn hoàn toàn trái ngược với tính cách thật của mình, khó tránh khỏi có chút khó khăn.
Vốn vai nữ chính còn lại có tính cách không khác biệt cô lắm, ở trong hậu cung là một đóa hoa nhỏ xinh đẹp tuyệt thế, nhu nhược, không động thế tục hay thông đồng làm bậy, đáng tiếc vai diễn kia là do Viên Linh Linh diễn, Tô Đường không còn cách nào khác, chỉ có thể diễn vai một đóa hoa bá vương của hậu cung.
Chẳng qua trước mắt, đóa hoa bá vương này còn chưa kịp nở đã bị cô diễn thất bại.
Bất luận là cảnh kịch, lời thoại như thế nào, Tô Đường luôn giữ một vẻ mặt ôn nhu, nhu nhược, biết thì còn cho rằng cô đang diễn cảnh ức hiếp người, người không biết xem còn tưởng rằng đang gãi ngứa cho người ta.
Đến ngay cả lúc thưởng "Nhất trượng hồng"*, được cô nói ra cứ như là vừa ban thưởng cho một cây kem màu đỏ.
(*) Nhất trượng hồng: Tức dùng chông sắt và xích cỡ lớn đánh vào lòng bàn chân, lòng bàn chân không có thịt nên tổn hại trực tiếp đến gân cốt. Người thụ hình bị phế đi đôi chân, bị xốc lên ép đi lại, đầu khớp xương buộc phải chạm đất. Nơi họ đạp xuống có vết hồng, giống như hoa sen hồng nở rộ. Đây chính là một trong bảy mươi hai cực hình của Thận Hình ti.
Hướng Manh Manh cực kì đau đầu vì chuyện này, sau khi kết thúc tập luyện mọi người ra về hết, Tô Đường bị giữ lại tiếp nhận bồi dưỡng đặc biệt.
Lúc bình thường Hướng Manh Manh là bạn tốt của cô, nhưng hiện tại Hướng Manh Manh là biên kịch kiêm đạo diễn của đội kịch, thái độ có chút nghiêm túc.
"Tô Đường, tớ biết tính tình cậu dịu dàng, nhưng vai của cậu là một quý phi, quý phi nha! Lại không có hoàng hậu, trong hậu cung người lớn nhất chính là cậu đó có biết không? Huống hồ sau lưng cậu còn có hậu phương mạnh hơn cả Lý Cương, sợ cái gì mà sợ, sống lưng thẳng lên, đầu nâng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, lôi khí thế ra nữa, trong hậu cung cậu hiên ngang đi qua! Ai dám khi dễ cậu liền đem “Nhất trượng hồng” ra mà hầu hạ!"
Tô Đường ngây thơ ngẩng đầu hỏi: "Lý Cương là ai?"
Hướng Manh Manh: ". . . . . ."
Cô vỗ vỗ vai Tô Đường, thành khẩn nói: "Cố gắng luyện tập, sau đó luyện đọc lời thoại nhiều vào để có cảm giác, để cho tớ bất ngờ."
Tô Đường gật gật đầu, có chút ủ rũ, mềm nhũn nói: "Được rồi, tớ sẽ cố."
Hướng Manh Manh: "Không thể cứ mềm nhũn như vậy! Phấn chấn lên! Cố lên! Tớ ủng hộ cậu!"
Tô Đường hít một hơi, lớn tiếng nói: "Cố lên!"
***
Một mình Tô Đường ôm kịch bản đi đến vườn hoa nhỏ trong sân trường.
"Vai diễn quý phi này đối với mình mà nói hẳn là là hạ bút thành văn mới đúng nha, thân phận giống nhau, sao mình lại không thể giống người trong kịch bản uy vũ khí phách một chút chứ." Tô Đường phiền muộn nghĩ, người với người quả nhiên là khác biệt rất lớn.
A phi phi! Tô Đường vội ngưng suy nghĩ đó lại, đã sớm bị phế rồi còn nghĩ là mình còn là quý phi, Tống Hoành mà biết nhất định sẽ chê cười cô.
Người ở trong vườn hoa rất ít, Tô Đường ôm kịch bản đưa mắt nhìn quanh một phen, ánh mắt đột nhiên tập trung đến trên người một người.
Hoàng Thượng đang ngồi dưới cây đọc sách.
Lần này đến một câu thoại Hoàng Thượng cũng không có, thoải mái vô cùng.
Tô Đường rón ra rón rén đi qua.
Tai Tống Hoành vô cùng nhạy, Tô Đường mới vừa tới gần đã bị hắn phát hiện, từ trong sách ngẩng đầu lên hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Đường không ngờ như vậy đã bị Tống Hoành phát hiện, cười gượng hai tiếng: "Hoàng Thượng."
"Người có thể giúp ta đối đáp lời kịch không?" Tô Đường nhờ Tống Hoành giúp đỡ.
Tống Hoành buông sách giáo khoa trong tay, nhìn nàng một cái, trực tiếp nhận kịch bản hỏi: "Làm sao?"
"Chỗ này, chỗ này, chỗ ta gạch chân này." Tô Đường không ngờ Tống Hoành đồng ý dễ dàng như vậy, lập tức chỉ vào một tờ giấy nói, "Người nói lời của Hoàng Thượng, ta nói lời của mình." Cô sợ Tống Hoành xem không hiểu cách thức của kịch bản, lại bổ sung: "Chính là người đóng vai Hoàng Thượng, ta đóng vai Tô quý phi."
Sau khi nói ra mấy lời này Tô Đường cứ cảm thấy kì kì lạ lạ.
Hoàng Thượng đóng vai Hoàng Thượng? Cô đóng vai Tô quý phi?
Không phải sự thật hai người là như vậy sao.
Tống Hoành nhìn lướt qua nội dung được Tô Đường gạch chân, gật gật đầu: "Bắt đầu đi."
Tô Đường thanh giọng, cố gắng nhớ lại những đặc điểm của vai diễn mà Hướng Manh Manh truyền thụ cho cô: ngang ngược, điêu ngoa, vì được sủng mà sinh kiêu ngạo.
Lời Hướng Manh Manh vang vọng ở bên tai: "Nghĩ mà xem, cậu cũng không phải thị tì hậu hạ gì, cậu là quý phi, một quý phi kiêu ngạo đó! Lại không có hoàng hậu, trong hậu cung người lớn nhất chính là cậu đó có biết không? Huống hồ sau lưng cậu còn có hậu phương mạnh hơn cả Lý Cương, sợ cái gì mà sợ, sống lưng thẳng đứng lên, đầu nâng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, lôi khí thế ra nữa, trong hậu cung cậu hiên ngang đi qua! Ai dám khi dễ cậu liền đem “Nhất trượng hồng” ra mà hầu hạ!"
Tô Đường hồi tưởng lại lời Hướng Manh Manh, chậm rãi cảm giác được trong lồng ngực tích tụ sức mạnh, giống như tìm được một chút cảm giác của vai diễn.
Cố lên! Thể hiện khí thế của một bá vương hậu cung!
Nội dung kịch bản đại khái là như vậy, Tô Đường diễn vai Tô quý phi cho vai của Viên Linh Linh ăn dấm chua, cho cả hậu cung ăn dấm chua, sau đó lớn mật chạy đến trước mặt hoàng đế tỏ vẻ ngây thơ khóc lóc om sòm, mà hoàng đế lại không có tình cảm với Tô quý phi, tất cả chỉ là Tô quý phi một bên tình nguyện mà thôi, hoàng đế lúc này chỉ có thể đau đầu ứng phó.
Câu kịch đầu tiên, Tô Đường chuẩn bị một phen, đột nhiên mở miệng, ngang ngược kiêu ngạo điêu ngoa như sẵn có: "Hoàng Thượng, mấy ngày gần đây người đều không đến cung của nô tì!"
Tô Đường cũng nhớ kỹ lời kịch của Hoàng Thượng, lúc này hắn phải nói: "Trẫm bận rộn việc triều chính, Tô quý phi thân là quý phi, phải thông cảm cho trẫm mới đúng, không nên náo loạn."
Tô Đường nói xong lời của mình, chờ Tống Hoành ở đối diện nói tiếp, chỉ thấy hắn thản nhiên nhìn lướt qua kịch bản, sau đó nhìn Tô Đường, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: "Về sau mỗi ngày trẫm đều sẽ đến cung của nàng."
Tô Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Hoàng Thượng người đây là đang nói lời kịch từ chỗ nào vậy, trong kịch bản không hề viết như vậy nha.
Không dễ dàng Tô Đường mới nói lời thoại được lưu loát, không muốn vì Tống Hoành đối đáp sai lại phải làm một lần nữa, vì thế kiên trì nói câu tiếp theo: "Hoàng Thượng nói dối, Hoàng Thượng không rảnh đến cung của nô tì, làm sao lại có thời gian đến cung của người khác? Hoàng Thượng không thương nô tì!"
Lúc này ngay cả kịch bản Tống Hoành cũng chưa liếc mắt một cái: "Trẫm không đến cung của người khác, rất lâu rồi cũng chưa đến, trẫm chỉ muốn đến cung của nàng."
Tô Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Hoàng Thượng, nhờ người tập lời thoại với ta chứ không phải bảo người tự biên lời kịch nha!
Trong kịch bản không phải viết như vậy! Rõ ràng viết là hoàng đế nói mình thân là đế vương phải vũ lộ quân triêm* mới đúng.
(*) “Vũ lộ quân triêm”: ý nói Hoàng Đế không quá sủng ái ai, cũng không hề lạnh nhạt với ai, trong một tháng, đa số cung tần phi tử đều được Hoàng Thượng “sủng hạnh” qua.
Tô Đường khóc không ra nước mắt, sao cô lại đụng phải tên bạn diễn không chịu dựa theo kịch bản thế này chứ, trách không được cô có thể là nữ chính đóng vai quý phi, còn Hoàng Thượng chỉ có thể diễn vai thị vệ đến một câu thoại cũng không có.
Sau đó những đoạn đối thoại kế tiếp cơ bản đều chạy lệch, tuy rằng Tô Đường rất cố gắng nhắc nhở Tống Hoành phải xem kịch bản, xem kịch bản, nhưng Tống Hoành đến liếc mắt một cái cũng không liếc, đối đáp với Tô Đường như xe lửa mà nội dung thì chẳng dính líu gì đến nhau.
Tô Đường chuyên nghiệp nói: "Nô tì không cần Hoàng Thượng vũ lộ quân triêm, nô tì chỉ cần Hoàng Thượng sủng một mình nô tì, hừ."
Tống Hành mặt mang ý cười, đem nguyên lời kịch "Nàng tiểu nữ tử này lá gan càng ngày càng lớn, làm loạn điêu ngoa tùy hứng." biến thành thâm tình: "Được. Trẫm chỉ sủng một mình nàng."
Mặt Tô Đường đầy vạch đen, theo y nguyên kịch bản đáp: "Nô tì chính là điêu ngoa tùy hứng, Hoàng Thượng muốn phạt thì phạt, nhưng về sau cũng đừng tìm đến nô tì nữa."
Tống Hoành lại còn đưa tay đánh nhẹ vào chóp mũi Tô Đường: "Không phải điêu ngoa tùy hứng, trẫm thích nhất nàng là ở chỗ xinh đẹp đáng yêu."
Sau đó Tô Đường gần như sắp chết lặng, mặt không chút thay đổi, không biết Tống Hoành soạn từ đây ra mấy lời thoại khùng điên đến vậy.
Tô Đường vượt ngàn nan vạn trở đáp lại một câu cuối cùng, là lần cuối cùng nàng đóng vai Tô quý phi bày tỏ tình cảm với Hoàng đế: "Hoàng Thượng, ngài là nam tử duy nhất trong đời này của nô tì, nô tì thật tâm ái mộ Hoàng Thượng, nô tì chỉ muốn cùng Hoàng Thượng bạc đầu giai lão, cùng Hoàng Thượng đời đời kiếp kiếp bên cạnh nhau."
Tô Đường đọc xong câu cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm. Tống Hoành sau đó không còn lời kịch.
Mặc kệ Tống Hoành lần này trả lời như thế nào, tốt xấu gì cô cũng đọc xong thoại của mình rồi, Tô Đường vô cùng hài lòng với biểu hiện của mình lần này, đang muốn lấy kịch bản trước mặt Tống Hoành, Tống Hoành lại đột nhiên lập tức cầm lấy tay cô.
Lòng bàn tay Tống Hoành nắm lấy ngón tay hơi lạnh của Tô Đường, ánh mắt kiên định nói: "Trẫm cũng vậy."
Ánh mắt Tô Đường nhìn hắn, ngẩn ra.
***
Tô Đường chạy trốn.
Cô cũng không biết vì sao mình phải chạy, chỉ là cảm thấy được nếu không chuồn đi, thật sự không biết nên đối mặt với Tống Hoành như thế nào.
Tô Đường ba chân bốn cẳng chạy đến phòng đạo cụ của câu lạc bộ kịch nói, đóng cửa lại, lưng dựa lên cửa, không ngừng thở phì phò.
Phòng đạo cụ chất đầy trang phục và đạo cụ diễn, không gian chật hẹp, ánh sáng u ám, không khí cũng không tốt.
Tống Hoành cũng không vội, chậm rãi theo cô lại đây.
Đã tan học, trừ mấy nam sinh đang đá bóng ở sân thể dục thì không còn bao nhiêu người.
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Trong lòng Tô Đường co rụt lại.
Tống Hoành tựa hồ sợ dọa đến cô, ôn nhu nói: "Đường Đường."
Chân Tô Đường như nhũn ra, thân mình không khỏi tuột theo ván cửa đi xuống.
Tống Hoành vạn vặn tay nắm cửa, cửa hình như bị cô khóa trong: "Đường Đường, mở cửa."
Tô Đường nghe được tiếng hắn vặn tay nắm của, vội la lên: "Ta không ra."
Tống Hoành nghe được tiếng cô nói chuyện, thoáng yên tâm được một chút, chua sót nói: "Nàng trốn tránh ta như vậy?"
Bình thường cũng không có tránh né như vậy, nhưng lúc vừa nói đến tình cảm, Tô Đường giống như phản xạ có điều kiện liền trốn tránh hắn.
Tô Đường ở bên trong gật đầu: "Ừ!"
Tống Hoành chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Nàng muốn ta làm như thế nào mới bằng lòng mở cửa?"
"Đường Đường, mở cửa, chúng ta nói chuyện được không?"
Trong lòng Tô Đường rất loạn.
Cô không muốn mở cửa, không muốn đối mặt với Tống Hoành.
Tô Đường ở trong phòng mờ tối nhìn thấy mấy bộ trang phục, cô cũng không biết mình nghĩ như thế nào, chỉ là vừa không muốn mở cửa, vừa không muốn để Tống Hoành được lợi, đột nhiên đầu óc nóng lên mở miệng nói: "Vậy người đóng vai thái giám cho ta xem ta liền mở."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.