Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 35: Coi ta là Chung Quỳ hay sao?
Hoa Nhật Phi
30/09/2021
Tướng quân phu nhân Thái thị xuất thân Vinh hưng quận vương phủ, Thái gia lão quận vương là con trai của Trưởng công chúa trước tiền triều. Được thái hoàng thái thượng, gia gia của Cao Tấn phong làm quận vương, trải qua ba triều, xem như một trong số ít những thế gia lâu năm uy tín lưu truyền đến nay.
Đương nhiên, Thái thị có thể trải qua ba triều mà không bại, không chỉ là bởi vì nguyên nhân là thế gia, thứ trong kinh thành không bao giờ thiếu chính là thế gia có tư lịch, mỗi triều mỗi đời đều có anh kiệt xuất hiện lớp lớp, nhưng vụ quang gia tộc có thể kéo dài mấy đời người lại không gặp nhiều, trừ gia chủ phải có đầy đủ nhãn lực nhìn rõ tình hình chính trị đương thời, trong gia tộc có người kế tục cũng rất mấu chốt.
Tựa như Thái thị, làm được rất tốt.
Thái quận vương năng lực không tầm thường, lấy quận vương chi tước mà trông coi túi tiền của Lễ triều, chủ quản Hộ bộ, dù cũng có thiếu hụt, nhưng đại đa số thời điểm đều có thể cân bằng phát triển kinh tế rất tốt.
Nhưng thứ làm người ta trầm trồ nhất chưa phải năng lực cá nhân của Thái quận vương, mà là nhãn lực không tầm thường của hắn.
Lúc Tạ Viễn Thần còn làm tướng dưới trướng Vũ Định hầu liền nhìn trúng tiềm lực của hắn, sau một lần đại thắng nọ, Thái quận vương tại cung yến khánh công mà Bệ hạ tổ chức cho Tạ Viễn Thần, chủ động đề nghị gả nữ nhi của mình cho hắn.
Tạ Viễn Thần sửng sốt tại chỗ, không biết đáp lại như thế nào, may mắn lúc ấy Vũ Định hầu ra mặt thay Tạ Viễn Thần đáp ứng việc hôn sự này, khi đó Vũ Định hầu phủ còn không có xảy ra chuyện, Tạ Viễn Thần lại là Vũ Định hầu tự mình cất nhắc lên, đối Tạ Viễn Thần có ơn tri ngộ, hầu gia nếu đáp ứng hôn sự, kia Tạ Viễn Thần há có lý không theo.
Tạ Thái hai nhà sau khi xử lý đại tiệc cưới, Tạ Viễn Thần liền viễn phó chiến trường, không phụ kỳ vọng của lão trượng nhân đối với hắn, tại biên quan tin chiến thắng báo về liên tục, trong bảy năm thắng liên tiếp lớn nhỏ ba trăm bảy mươi hai trận chiến, đem những tiểu quốc nhiều lần quẩy nhiễu biên cảnh Lễ triều thu thập ngoan ngoãn, còn đem ba toà biên thành từng bị Bắc Liêu chiếm cứ thu phục.
Võ uy quân uy danh lan xa, dùng sức mạnh kiện binh lực vì biên cảnh Lễ triều xây lên một bức tường phòng hộ kiên cố cường hãn, mà Tạ Viễn Thần cũng dựa vào những quân công hiển hách tự mình đi đến vị trí nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân.
Tướng quân phủ cùng Quận vương phủ môn đăng hộ đối, thế lực ngang nhau.
Nếu không phải trước đó Tướng quân phu nhân lạnh lùng khắc nghiệt với thiếp thất đã từng sát cánh chiến trường với Tạ Viễn Thần được đưa về kinh dưỡng thai, khiến thiếp thất kia chết sớm, đôi này cũng được coi là một trường hợp liên hôn tương đối thành công của bản triều.
Chỉ trách lúc ấy Tướng quân cùng Tướng quân phu nhân vừa thành thân liền lên chiến trường, vừa đi chính là nhiều năm, Tướng quân trên chiến trường đem thiếp thân nữ vệ của hắn thu vào phòng, cũng làm nữ vệ có thai, lúc sợ chiến trường gian khổ mà đưa về kinh an thai, không có cân nhắc nhiều về cảm thụ của Tướng quân phu nhân.
Tướng quân phu nhân mắt thấy trượng phu của mình mấy năm không trở về nhà, đột nhiên đưa về một nữ nhân mang thai cho nàng chiếu cố, loại chuyện này nhà khác không phải là không có, nam nhân quyền cao chức trọng thê thiếp thành đàn là lệ cũ.
Nhưng Tướng quân phu nhân xuất thân cao quý, vốn cảm thấy mình gả thấp, sao lại cam tâm một thiếp thất không danh không phận vả mặt? Thế là nàng lấy danh nghĩa thiếp thất kia 'danh không chính ngôn không thuận' đưa đi thôn trang tự sinh tự diệt.
Thiếp thất hậu sản chảy máu đả thương căn bản, lại không được cứu chữa kịp thời, sau sinh nửa năm liền qua đời, tướng quân đánh một trận thắng lợi, vốn là vô cùng cao hứng khải hoàn, không nghĩ tới vừa về đến nghe được lại chính là tin tức thiếp thất qua đời, mà nữ nhi nàng vừa sinh hạ nửa năm cũng bị hạ nhân lãnh đạm, gầy đến da bọc xương.
Tướng quân từ trong miệng hạ nhân biết được Tướng quân phu nhân lạnh lùng khắc nghiệt như thế nào, tự trách đồng thời cũng giận sôi, rút kiếm muốn sát Tướng quân phu nhân, bị lão phu nhân ngăn lại, lấy cái chết bức bách.
Tướng quân phu nhân vốn cho là chết cái thiếp thất, Tướng quân trở về cùng lắm là nổi giận nói vài câu, không nghĩ tới tướng quân sẽ làm thật, rút kiếm muốn giết người, lúc này bị dọa đến chạy về Quận vương phủ cầu cứu.
Quận vương biết được tiền căn hậu quả, trách cứ Tướng quân phu nhân không có lòng dạ dung người, chớ nói Tạ Viễn Thần quân công rất cao, cho dù là nam nhân phổ thông tam thê tứ thiếp cũng là bình thường, khỏi cần phải nói xa, chính bản thân Quận vương cũng có mấy phòng tiểu thiếp, Quận vương phi cũng không để ý hắn, làm sao nữ nhi của hắn lại không dung được người?
Nói cho cùng vẫn là Tướng quân phu nhân quá mức tùy hứng, cảm thấy mình gia thế hiển quý như vậy, đã gả thấp Tạ Viễn Thần, vậy Tạ gia kia liền nên đem nàng cung kính cho thật cao, nàng làm cái gì đều phải tha thứ.
Đối với loại ý nghĩ này của nữ nhi, Quận vương ngay lập tức liền uốn nắn.
Cùng nàng nói tỉ mỉ cái lợi cái hại, cũng nói về những chiến công không dễ có mấy năm nay của Tạ Viễn Thần, tuy nói hiện tại chỉ là cái tướng quân phổ thông, nhưng lấy tình thế tốc độ phát triển của hắn, tương lai tiền đồ tất nhiên bất khả hạn lượng, phong hầu bái tướng cũng có thể.
Vì một cái thiếp thất sinh con mà huyên náo phu thê ly tâm thật là không đáng.
Mà khoảng thời gian Tướng quân phu nhân tránh về nhà mẹ đẻ tị nạn này, Tạ gia lão phu nhân cũng làm công tác tư tưởng với nhi tử, nói Thái thị trừ mặt đối xử với thiếp thất có thiếu sót, những phương diện khác đều là con dâu hợp cách, đem từ trên xuống dưới nhà họ Tạ xử lý ngay ngắn rõ ràng, các đệ đệ muội muội Tạ Viễn Thần cũng đều tán thành vị tẩu tử Thái thị này.
Dưới sự khuyên bảo của Tạ lão phu nhân, Tạ Viễn Thần bất đắc dĩ ngơi sát tâm, nhìn nữ nhi còn trong tã lót, một đại nam nhân như sắt thép lệ rơi đầy mặt.
Quận vương tự mình đến tìm Tạ Viễn Thần nói giúp nữ nhi, hắn và Tạ lão phu nhân cùng nhau hướng Tạ Viễn Thần cam đoan sẽ thiện đãi hài tử thiếp thất hắn lưu lại, ai biết vừa dứt lời, hài tử trong tã lót liền gào khóc lên, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trừ Tạ Viễn Thần, ai ôm đều vô dụng.
(*nhắc lại là chị nhà thai xuyên nha)
Nữ nhi vừa khóc như thế, Tạ Viễn Thần thấy lòng như bị ai nhéo, chỗ nào còn bỏ được đưa nàng nhét vào trong bầy lang hổ này, hắn mang theo nữ nhi bên mình hai đêm, đưa ra quyết định, hắn có thể không truy cứu Thái thị, nhưng nữ nhi hắn nhất định phải mang đi.
Dù là Thái gia hay Tạ gia, không ai sẽ chân chính đem một hài tử không có mẹ để trong lòng. Biên quan cho dù điều kiện ác liệt, cũng tốt hơn lưu tại trong kinh kéo dài hơi tàn, bị người dưỡng phế.
Mẹ ruột của mình gián tiếp bị tướng quân phu nhân hại chết, Tạ Khuynh đối tướng quân phu nhân tự nhiên không có cảm tình gì, nhưng cũng chưa nói tới hận.
Nói như thế nào đây.
Muốn trách thì trách cái thời đại phá hoại này, cho phép nam nhân tam thê tứ thiếp.
Nếu như đổi thành hiện đại, lão công mình làm việc bên ngoài đột nhiên đưa nữ nhân về như đưa đặc sản, để mình chăm sóc, đừng nói làm vợ không có nghĩa vụ chăm sóc, coi như đem người lôi lên đồn, quần chúng nhân dân còn phải vỗ tay khen.
Mà ở cổ đại, chính thê có nghĩa vụ chiếu cố thiếp thất, nam nhân có thể đem thiếp thất giao phó cho chính thê chăm sóc, đây là biểu hiện tín nhiệm.
Vì lẽ đó cách làm này của Tướng quân phu nhân tại cổ đại là bất cận nhân tình.
Tạ Khuynh mang tư tưởng người hiện đại, có thể hiểu được tâm tình tướng quân phu nhân, nhưng lý giải cùng tha thứ là hai việc khác nhau.
Dù sao ở thời đại này, tướng quân phu nhân đúng là có nghĩa vụ chiếu cố mẹ ruột Tạ Khuynh, nhưng nàng không có tận hết chức trách, còn lấy quyền của chủ mẫu, đem người nhốt tại điền trang vắng vẻ hẻo lánh rồi khắc khe chèn ép, cái này cùng gián tiếp giết người không có gì khác biệt.
Tạ Khuynh có thể không trả thù, không hận nàng, nhưng cũng không tha thứ được.
Mà Tạ Khuynh thay thế Tạ Nhiễm vào cung, tự nhiên cũng không phải vì tướng quân phu nhân.
Tạ Khuynh từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tạ Viễn Thần, tận mắt thấy hắn khó khăn thế nào, trên vai hắn gánh quá nặng rồi, thường xuyên bị ép tới thở không nổi, hắn là trụ cột Tạ gia, tất cả mọi người đều coi là hắn làm bằng sắt.
Tất cả người của Tạ gia đều an tâm nhàn nhã trốn dưới cánh chim của hắn, hưởng ân trạch phù hộ của hắn, nhưng không có người nào có thể đứng ra cùng hắn chia sẻ.
Sự tình của Tạ Nhiễm mà bại lộ, đứng mũi chịu sào nhận tội chính là Tạ Viễn Thần, bởi vì Tạ Nhiễm là nữ nhi của hắn, hắn khó mà thoái thác.
Kể từ khi biết Tạ Viễn Thần sẽ trở về, Tạ Khuynh vẫn luôn chờ đợi, rốt cục chờ đến một ngày này được xuất cung thăm người thân.
Chỉ là...
Tạ Khuynh hướng bên cạnh ghé mắt, vì cái gì cẩu hoàng đế cũng muốn đi?
[ cái tật xấu gì đây? ]
[ hai ta cũng không phải loại quan hệ phụ xướng phu tùy kia a? ]
[ cẩu hoàng đế ân cần như thế, sợ không phải đang đánh ý định quỷ quái gì a? ]
"Bệ hạ, thần thiếp chỉ là trở về ở hai ngày, chờ tiệc rượu sinh nhật của mẫu thân qua đi liền trở lại. Ngài một ngày trăm công ngàn việc..."
Tạ Khuynh uyển chuyển biểu đạt sự hy vọng cẩu hoàng đế không cùng về Tạ gia của mình, mong rằng người nào đó có thể tự giác chút.
Cao Tấn lại bình thản ung dung: "Trẫm biết, trẫm hai ngày sau cũng trở về."
Tạ Khuynh bỗng nhiên phát giác không đúng:
"Bệ hạ ban đêm cũng không hồi cung?"
[ cái này rất không hợp thói thường nha! ]
[ ta cho là ngươi chỉ đi lộ cái mặt, làm sao ngươi còn muốn ngủ tại Tạ gia? ]
Cao Tấn mỉm cười:
"Không có ái phi, cung đình đối với trẫm mà nói chỉ là một tòa nhà rỗng tuếch không có ý nghĩa, không có nhân khí."
Tạ Khuynh bị lời này của hắn làm buồn nôn đến mức rùng mình một cái.
[ không có chút nào nhân khí... vậy những người khác trong cung là cái gì? Quỷ sao? ]
[ hóa ra ngươi trừ coi ta là tấm mộc, còn coi ta là Chung Quỳ hay sao? ]
Cao Tấn âm thầm nhíu mày, vỗ tay cho năng lực định vị bản thân chuẩn xác của nàng.
Cách nàng quá xa, Cao Tấn sẽ suy nhược tinh thần, tà khí nhập thể, trông thấy khung cảnh huyết tinh kinh khủng, nghe thấy âm thanh xé rách quỷ dị kêu rên, thời điểm nàng ở bên người, những bệnh trạng này đều sẽ biến mất một cách thần kỳ.
Cao Tấn tạm thời còn chưa hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào, trước mắt, Tạ Khuynh với hắn mà nói, thật là có ít công hiệu trấn chỗ ở trừ tà.
Huống chi, Tạ Khuynh là trở về gặp Tạ Viễn Thần.
Cao Tấn đối Tạ Viễn Thần vừa cậy vào vừa kiêng kị, cậy vào hắn trong quân đội ổn định quân tâm, vững chắc triều cục, lại kiêng kị hắn công cao chấn chủ, quyền cao chức trọng.
Nhất là, trong miệng thái sư, Tạ Viễn Thần người này giỏi về tâm kế, dã tâm bừng bừng.
Hắn dùng thời gian bảy năm ngắn ngủi, chế tạo ra một quân đội so với ngoại tổ Vũ Định hầu của Cao Tấn càng đánh đâu thắng đó, quét ngang biên quan.
Quân đội khổng lồ như vậy nắm giữ trong tay một người, phàm là hắn có một tơ một hào dã tâm, đối triều chính bách tính mà nói đều là hủy diệt.
Thời điểm Cao Tấn đăng cơ, Thẩm thái sư từng đề nghị hắn rút bớt một chút binh quyền trong tay Tạ Viễn Thần, dù sao đối với một tân đế bị người ngoài đánh giá là danh không chính ngôn không thuận mà nói, người tay cầm trọng binh như Tạ Viễn Thần thật đáng sợ, bởi vì chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể tùy thời từ biên quan phản công hồi triều.
Lời của Thái sư đối Cao Tấn ít nhiều cũng sinh ra chút ảnh hưởng, thậm chí từng có giây phút hắn thật sự muốn làm như vậy.
Nhưng cuối cùng, hắn từ bỏ việc thu binh quyền.
Chỉ vì nhớ tới ngoại tổ Vũ Định hầu lúc còn sống đánh giá về Tạ Viễn Thần, Vũ Định hầu nói, Tạ Viễn Thần người này mưu tính sâu xa, lòng son dạ sắt, là cái trung nghĩa lương tướng hiếm có, hắn trung quân hộ chủ, đời đời kiếp kiếp đều sẽ trung với Cao gia.
Dựa vào mấy câu nói đó của vị ngoại tổ đã mất, Cao Tấn chưa tiếp thu ý kiến thái sư, tùy ý Tạ Viễn Thần thống lĩnh mấy chục vạn võ uy quân biên quan, yêu cầu duy nhất chính là để Tạ gia thực hiện hôn ước trước đó cùng tiền Thái tử.
Tạ gia mặc dù kéo một trận, nhưng cuối cùng vẫn làm. Trước khi Cao Tấn nghe thấy tiếng lòng Tạ Khuynh, kỳ thật Cao Tấn đối biểu hiện của Tạ gia còn tính là hài lòng.
Lại không nghĩ tới, Tạ gia đưa vào cung cũng không phải là Tạ gia đích nữ Tạ Nhiễm, mà là thứ trưởng nữ lớn lên ở biên quan Tạ Khuynh.
Cao Tấn không biết Tạ Viễn Thần làm như vậy là nhằm mục đích gì, hoài nghi hắn có dị tâm, vì lẽ đó thừa dịp cơ hội lần này, hắn theo Tạ Khuynh cùng nhau hồi phủ tướng quân.
Lúc trước hắn nhìn không thấu Tạ Viễn Thần, nhưng bây giờ có Tạ Khuynh, thông qua tiếng lòng Tạ Khuynh, hắn liền có thể chính xác suy đoán ra Tạ Viễn Thần đến tột cùng là người như thế nào, cũng muốn biết rõ mục đích Tạ gia đem Tạ Khuynh thay thế Tạ Nhiễm.
Đương nhiên, Thái thị có thể trải qua ba triều mà không bại, không chỉ là bởi vì nguyên nhân là thế gia, thứ trong kinh thành không bao giờ thiếu chính là thế gia có tư lịch, mỗi triều mỗi đời đều có anh kiệt xuất hiện lớp lớp, nhưng vụ quang gia tộc có thể kéo dài mấy đời người lại không gặp nhiều, trừ gia chủ phải có đầy đủ nhãn lực nhìn rõ tình hình chính trị đương thời, trong gia tộc có người kế tục cũng rất mấu chốt.
Tựa như Thái thị, làm được rất tốt.
Thái quận vương năng lực không tầm thường, lấy quận vương chi tước mà trông coi túi tiền của Lễ triều, chủ quản Hộ bộ, dù cũng có thiếu hụt, nhưng đại đa số thời điểm đều có thể cân bằng phát triển kinh tế rất tốt.
Nhưng thứ làm người ta trầm trồ nhất chưa phải năng lực cá nhân của Thái quận vương, mà là nhãn lực không tầm thường của hắn.
Lúc Tạ Viễn Thần còn làm tướng dưới trướng Vũ Định hầu liền nhìn trúng tiềm lực của hắn, sau một lần đại thắng nọ, Thái quận vương tại cung yến khánh công mà Bệ hạ tổ chức cho Tạ Viễn Thần, chủ động đề nghị gả nữ nhi của mình cho hắn.
Tạ Viễn Thần sửng sốt tại chỗ, không biết đáp lại như thế nào, may mắn lúc ấy Vũ Định hầu ra mặt thay Tạ Viễn Thần đáp ứng việc hôn sự này, khi đó Vũ Định hầu phủ còn không có xảy ra chuyện, Tạ Viễn Thần lại là Vũ Định hầu tự mình cất nhắc lên, đối Tạ Viễn Thần có ơn tri ngộ, hầu gia nếu đáp ứng hôn sự, kia Tạ Viễn Thần há có lý không theo.
Tạ Thái hai nhà sau khi xử lý đại tiệc cưới, Tạ Viễn Thần liền viễn phó chiến trường, không phụ kỳ vọng của lão trượng nhân đối với hắn, tại biên quan tin chiến thắng báo về liên tục, trong bảy năm thắng liên tiếp lớn nhỏ ba trăm bảy mươi hai trận chiến, đem những tiểu quốc nhiều lần quẩy nhiễu biên cảnh Lễ triều thu thập ngoan ngoãn, còn đem ba toà biên thành từng bị Bắc Liêu chiếm cứ thu phục.
Võ uy quân uy danh lan xa, dùng sức mạnh kiện binh lực vì biên cảnh Lễ triều xây lên một bức tường phòng hộ kiên cố cường hãn, mà Tạ Viễn Thần cũng dựa vào những quân công hiển hách tự mình đi đến vị trí nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân.
Tướng quân phủ cùng Quận vương phủ môn đăng hộ đối, thế lực ngang nhau.
Nếu không phải trước đó Tướng quân phu nhân lạnh lùng khắc nghiệt với thiếp thất đã từng sát cánh chiến trường với Tạ Viễn Thần được đưa về kinh dưỡng thai, khiến thiếp thất kia chết sớm, đôi này cũng được coi là một trường hợp liên hôn tương đối thành công của bản triều.
Chỉ trách lúc ấy Tướng quân cùng Tướng quân phu nhân vừa thành thân liền lên chiến trường, vừa đi chính là nhiều năm, Tướng quân trên chiến trường đem thiếp thân nữ vệ của hắn thu vào phòng, cũng làm nữ vệ có thai, lúc sợ chiến trường gian khổ mà đưa về kinh an thai, không có cân nhắc nhiều về cảm thụ của Tướng quân phu nhân.
Tướng quân phu nhân mắt thấy trượng phu của mình mấy năm không trở về nhà, đột nhiên đưa về một nữ nhân mang thai cho nàng chiếu cố, loại chuyện này nhà khác không phải là không có, nam nhân quyền cao chức trọng thê thiếp thành đàn là lệ cũ.
Nhưng Tướng quân phu nhân xuất thân cao quý, vốn cảm thấy mình gả thấp, sao lại cam tâm một thiếp thất không danh không phận vả mặt? Thế là nàng lấy danh nghĩa thiếp thất kia 'danh không chính ngôn không thuận' đưa đi thôn trang tự sinh tự diệt.
Thiếp thất hậu sản chảy máu đả thương căn bản, lại không được cứu chữa kịp thời, sau sinh nửa năm liền qua đời, tướng quân đánh một trận thắng lợi, vốn là vô cùng cao hứng khải hoàn, không nghĩ tới vừa về đến nghe được lại chính là tin tức thiếp thất qua đời, mà nữ nhi nàng vừa sinh hạ nửa năm cũng bị hạ nhân lãnh đạm, gầy đến da bọc xương.
Tướng quân từ trong miệng hạ nhân biết được Tướng quân phu nhân lạnh lùng khắc nghiệt như thế nào, tự trách đồng thời cũng giận sôi, rút kiếm muốn sát Tướng quân phu nhân, bị lão phu nhân ngăn lại, lấy cái chết bức bách.
Tướng quân phu nhân vốn cho là chết cái thiếp thất, Tướng quân trở về cùng lắm là nổi giận nói vài câu, không nghĩ tới tướng quân sẽ làm thật, rút kiếm muốn giết người, lúc này bị dọa đến chạy về Quận vương phủ cầu cứu.
Quận vương biết được tiền căn hậu quả, trách cứ Tướng quân phu nhân không có lòng dạ dung người, chớ nói Tạ Viễn Thần quân công rất cao, cho dù là nam nhân phổ thông tam thê tứ thiếp cũng là bình thường, khỏi cần phải nói xa, chính bản thân Quận vương cũng có mấy phòng tiểu thiếp, Quận vương phi cũng không để ý hắn, làm sao nữ nhi của hắn lại không dung được người?
Nói cho cùng vẫn là Tướng quân phu nhân quá mức tùy hứng, cảm thấy mình gia thế hiển quý như vậy, đã gả thấp Tạ Viễn Thần, vậy Tạ gia kia liền nên đem nàng cung kính cho thật cao, nàng làm cái gì đều phải tha thứ.
Đối với loại ý nghĩ này của nữ nhi, Quận vương ngay lập tức liền uốn nắn.
Cùng nàng nói tỉ mỉ cái lợi cái hại, cũng nói về những chiến công không dễ có mấy năm nay của Tạ Viễn Thần, tuy nói hiện tại chỉ là cái tướng quân phổ thông, nhưng lấy tình thế tốc độ phát triển của hắn, tương lai tiền đồ tất nhiên bất khả hạn lượng, phong hầu bái tướng cũng có thể.
Vì một cái thiếp thất sinh con mà huyên náo phu thê ly tâm thật là không đáng.
Mà khoảng thời gian Tướng quân phu nhân tránh về nhà mẹ đẻ tị nạn này, Tạ gia lão phu nhân cũng làm công tác tư tưởng với nhi tử, nói Thái thị trừ mặt đối xử với thiếp thất có thiếu sót, những phương diện khác đều là con dâu hợp cách, đem từ trên xuống dưới nhà họ Tạ xử lý ngay ngắn rõ ràng, các đệ đệ muội muội Tạ Viễn Thần cũng đều tán thành vị tẩu tử Thái thị này.
Dưới sự khuyên bảo của Tạ lão phu nhân, Tạ Viễn Thần bất đắc dĩ ngơi sát tâm, nhìn nữ nhi còn trong tã lót, một đại nam nhân như sắt thép lệ rơi đầy mặt.
Quận vương tự mình đến tìm Tạ Viễn Thần nói giúp nữ nhi, hắn và Tạ lão phu nhân cùng nhau hướng Tạ Viễn Thần cam đoan sẽ thiện đãi hài tử thiếp thất hắn lưu lại, ai biết vừa dứt lời, hài tử trong tã lót liền gào khóc lên, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trừ Tạ Viễn Thần, ai ôm đều vô dụng.
(*nhắc lại là chị nhà thai xuyên nha)
Nữ nhi vừa khóc như thế, Tạ Viễn Thần thấy lòng như bị ai nhéo, chỗ nào còn bỏ được đưa nàng nhét vào trong bầy lang hổ này, hắn mang theo nữ nhi bên mình hai đêm, đưa ra quyết định, hắn có thể không truy cứu Thái thị, nhưng nữ nhi hắn nhất định phải mang đi.
Dù là Thái gia hay Tạ gia, không ai sẽ chân chính đem một hài tử không có mẹ để trong lòng. Biên quan cho dù điều kiện ác liệt, cũng tốt hơn lưu tại trong kinh kéo dài hơi tàn, bị người dưỡng phế.
Mẹ ruột của mình gián tiếp bị tướng quân phu nhân hại chết, Tạ Khuynh đối tướng quân phu nhân tự nhiên không có cảm tình gì, nhưng cũng chưa nói tới hận.
Nói như thế nào đây.
Muốn trách thì trách cái thời đại phá hoại này, cho phép nam nhân tam thê tứ thiếp.
Nếu như đổi thành hiện đại, lão công mình làm việc bên ngoài đột nhiên đưa nữ nhân về như đưa đặc sản, để mình chăm sóc, đừng nói làm vợ không có nghĩa vụ chăm sóc, coi như đem người lôi lên đồn, quần chúng nhân dân còn phải vỗ tay khen.
Mà ở cổ đại, chính thê có nghĩa vụ chiếu cố thiếp thất, nam nhân có thể đem thiếp thất giao phó cho chính thê chăm sóc, đây là biểu hiện tín nhiệm.
Vì lẽ đó cách làm này của Tướng quân phu nhân tại cổ đại là bất cận nhân tình.
Tạ Khuynh mang tư tưởng người hiện đại, có thể hiểu được tâm tình tướng quân phu nhân, nhưng lý giải cùng tha thứ là hai việc khác nhau.
Dù sao ở thời đại này, tướng quân phu nhân đúng là có nghĩa vụ chiếu cố mẹ ruột Tạ Khuynh, nhưng nàng không có tận hết chức trách, còn lấy quyền của chủ mẫu, đem người nhốt tại điền trang vắng vẻ hẻo lánh rồi khắc khe chèn ép, cái này cùng gián tiếp giết người không có gì khác biệt.
Tạ Khuynh có thể không trả thù, không hận nàng, nhưng cũng không tha thứ được.
Mà Tạ Khuynh thay thế Tạ Nhiễm vào cung, tự nhiên cũng không phải vì tướng quân phu nhân.
Tạ Khuynh từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tạ Viễn Thần, tận mắt thấy hắn khó khăn thế nào, trên vai hắn gánh quá nặng rồi, thường xuyên bị ép tới thở không nổi, hắn là trụ cột Tạ gia, tất cả mọi người đều coi là hắn làm bằng sắt.
Tất cả người của Tạ gia đều an tâm nhàn nhã trốn dưới cánh chim của hắn, hưởng ân trạch phù hộ của hắn, nhưng không có người nào có thể đứng ra cùng hắn chia sẻ.
Sự tình của Tạ Nhiễm mà bại lộ, đứng mũi chịu sào nhận tội chính là Tạ Viễn Thần, bởi vì Tạ Nhiễm là nữ nhi của hắn, hắn khó mà thoái thác.
Kể từ khi biết Tạ Viễn Thần sẽ trở về, Tạ Khuynh vẫn luôn chờ đợi, rốt cục chờ đến một ngày này được xuất cung thăm người thân.
Chỉ là...
Tạ Khuynh hướng bên cạnh ghé mắt, vì cái gì cẩu hoàng đế cũng muốn đi?
[ cái tật xấu gì đây? ]
[ hai ta cũng không phải loại quan hệ phụ xướng phu tùy kia a? ]
[ cẩu hoàng đế ân cần như thế, sợ không phải đang đánh ý định quỷ quái gì a? ]
"Bệ hạ, thần thiếp chỉ là trở về ở hai ngày, chờ tiệc rượu sinh nhật của mẫu thân qua đi liền trở lại. Ngài một ngày trăm công ngàn việc..."
Tạ Khuynh uyển chuyển biểu đạt sự hy vọng cẩu hoàng đế không cùng về Tạ gia của mình, mong rằng người nào đó có thể tự giác chút.
Cao Tấn lại bình thản ung dung: "Trẫm biết, trẫm hai ngày sau cũng trở về."
Tạ Khuynh bỗng nhiên phát giác không đúng:
"Bệ hạ ban đêm cũng không hồi cung?"
[ cái này rất không hợp thói thường nha! ]
[ ta cho là ngươi chỉ đi lộ cái mặt, làm sao ngươi còn muốn ngủ tại Tạ gia? ]
Cao Tấn mỉm cười:
"Không có ái phi, cung đình đối với trẫm mà nói chỉ là một tòa nhà rỗng tuếch không có ý nghĩa, không có nhân khí."
Tạ Khuynh bị lời này của hắn làm buồn nôn đến mức rùng mình một cái.
[ không có chút nào nhân khí... vậy những người khác trong cung là cái gì? Quỷ sao? ]
[ hóa ra ngươi trừ coi ta là tấm mộc, còn coi ta là Chung Quỳ hay sao? ]
Cao Tấn âm thầm nhíu mày, vỗ tay cho năng lực định vị bản thân chuẩn xác của nàng.
Cách nàng quá xa, Cao Tấn sẽ suy nhược tinh thần, tà khí nhập thể, trông thấy khung cảnh huyết tinh kinh khủng, nghe thấy âm thanh xé rách quỷ dị kêu rên, thời điểm nàng ở bên người, những bệnh trạng này đều sẽ biến mất một cách thần kỳ.
Cao Tấn tạm thời còn chưa hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào, trước mắt, Tạ Khuynh với hắn mà nói, thật là có ít công hiệu trấn chỗ ở trừ tà.
Huống chi, Tạ Khuynh là trở về gặp Tạ Viễn Thần.
Cao Tấn đối Tạ Viễn Thần vừa cậy vào vừa kiêng kị, cậy vào hắn trong quân đội ổn định quân tâm, vững chắc triều cục, lại kiêng kị hắn công cao chấn chủ, quyền cao chức trọng.
Nhất là, trong miệng thái sư, Tạ Viễn Thần người này giỏi về tâm kế, dã tâm bừng bừng.
Hắn dùng thời gian bảy năm ngắn ngủi, chế tạo ra một quân đội so với ngoại tổ Vũ Định hầu của Cao Tấn càng đánh đâu thắng đó, quét ngang biên quan.
Quân đội khổng lồ như vậy nắm giữ trong tay một người, phàm là hắn có một tơ một hào dã tâm, đối triều chính bách tính mà nói đều là hủy diệt.
Thời điểm Cao Tấn đăng cơ, Thẩm thái sư từng đề nghị hắn rút bớt một chút binh quyền trong tay Tạ Viễn Thần, dù sao đối với một tân đế bị người ngoài đánh giá là danh không chính ngôn không thuận mà nói, người tay cầm trọng binh như Tạ Viễn Thần thật đáng sợ, bởi vì chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể tùy thời từ biên quan phản công hồi triều.
Lời của Thái sư đối Cao Tấn ít nhiều cũng sinh ra chút ảnh hưởng, thậm chí từng có giây phút hắn thật sự muốn làm như vậy.
Nhưng cuối cùng, hắn từ bỏ việc thu binh quyền.
Chỉ vì nhớ tới ngoại tổ Vũ Định hầu lúc còn sống đánh giá về Tạ Viễn Thần, Vũ Định hầu nói, Tạ Viễn Thần người này mưu tính sâu xa, lòng son dạ sắt, là cái trung nghĩa lương tướng hiếm có, hắn trung quân hộ chủ, đời đời kiếp kiếp đều sẽ trung với Cao gia.
Dựa vào mấy câu nói đó của vị ngoại tổ đã mất, Cao Tấn chưa tiếp thu ý kiến thái sư, tùy ý Tạ Viễn Thần thống lĩnh mấy chục vạn võ uy quân biên quan, yêu cầu duy nhất chính là để Tạ gia thực hiện hôn ước trước đó cùng tiền Thái tử.
Tạ gia mặc dù kéo một trận, nhưng cuối cùng vẫn làm. Trước khi Cao Tấn nghe thấy tiếng lòng Tạ Khuynh, kỳ thật Cao Tấn đối biểu hiện của Tạ gia còn tính là hài lòng.
Lại không nghĩ tới, Tạ gia đưa vào cung cũng không phải là Tạ gia đích nữ Tạ Nhiễm, mà là thứ trưởng nữ lớn lên ở biên quan Tạ Khuynh.
Cao Tấn không biết Tạ Viễn Thần làm như vậy là nhằm mục đích gì, hoài nghi hắn có dị tâm, vì lẽ đó thừa dịp cơ hội lần này, hắn theo Tạ Khuynh cùng nhau hồi phủ tướng quân.
Lúc trước hắn nhìn không thấu Tạ Viễn Thần, nhưng bây giờ có Tạ Khuynh, thông qua tiếng lòng Tạ Khuynh, hắn liền có thể chính xác suy đoán ra Tạ Viễn Thần đến tột cùng là người như thế nào, cũng muốn biết rõ mục đích Tạ gia đem Tạ Khuynh thay thế Tạ Nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.