Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 43: Nàng từng giết người!
Hoa Nhật Phi
08/10/2021
"Ngươi... Ngươi..."
Tạ Đạc 'Ngươi' nửa ngày, cũng không có 'Ngươi' ra cái gì, nhưng biểu tình trên mặt đã không thể dùng chấn kinh để hình dung, hắn quả thực hoài nghi mình đang nằm mơ.
Tạ Khuynh bên này cũng rất buồn rầu, nàng cảm thấy mình thực sự quá xui xẻo, thật vất vả tìm được một cơ hội chuồn êm ra ngoài ăn chân giò, ăn xong chân giò còn có thể dạo chợ phiên một vòng mua chút 'Độn hàng' mang về trong cung.
Làm thế nào nghĩ đến chân giò còn không có ăn xong liền gặp gỡ một đám ác thiếu khi dễ người, nàng lúc đầu cũng không muốn quản, nhưng hết lần này tới lần khác những ác thiếu kia đem người đánh tới trước mặt nàng, cũng không thể trơ mắt nhìn bọn hắn đem người khi dễ tới phế, không quản không được.
Nghĩ bụng dù sao bọn gia hỏa này rất nhanh liền có thể giải quyết, giải quyết xong, chân giò mặc dù ăn không thành, nhưng chút thời gian đi dạo phố hẳn là vẫn có, nhưng ai có thể nghĩ đến đang muốn động thủ, Tạ Đạc tới.
"Hai ngươi là một giuộc!"
Tên ác thiếu toàn thân dính đầy đồ ăn, chật vật lại buồn cười kia chỉ vào Tạ Đạc cùng Tạ Khuynh cả giận nói:
"Người đâu, lên cho ta!"
Tạ Đạc* nghe thấy sau lưng vang động, đem Tạ Khuynh đẩy sang bên cạnh: "Tránh ra."
Sau khi nói xong, Tạ Đạc liền giao thủ với đám người kia.
Tạ Đạc công phu quyền cước tạm được, mặc dù không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng đối phó với mấy tên này thì bị vài vết thương nhẹ là cùng, huống chi phía hắn cũng có người giúp đỡ, không thành vấn đề.
Tạ Khuynh không muốn chờ hắn đánh xong hỏi nhiều, liền dọc theo bên tường, nghĩ thừa dịp loạn rời đi.
Ai biết nàng qua trái, bọn họ đánh tới bên trái, nàng sang phải, bọn họ đánh tới bên phải, cứ thế đem đường đi chặn kín.
Đối phương có hai tên đầu trâu mặt ngựa để mắt tới Tạ Khuynh, thấy nàng nhu nhu nhược nhược, lại là nữ nhân, cảm thấy nàng dễ đối phó hơn Tạ Đạc, thế là muốn bắt nàng uy hiếp Tạ Đạc:
"Nữ nhân kia là tình nhân của Tạ Đạc, bắt lấy nàng!"
Cái từ 'tình nhân' này thật làm người ta nổi nóng.
Tạ Khuynh quả quyết bác bỏ tin đồn: "Ta không phải —— "
Tạ Đạc nghiêm nghị giận mắng: "Nói hươu nói vượn cái gì!"
Nhưng những người kia tựa hồ không tin, vậy mà thật sự phân chia hỏa lực tới bắt Tạ Khuynh, Tạ Đạc vội vàng cản trước mặt Tạ Khuynh, dùng thân thể phá tan những kẻ muốn bắt Tạ Khuynh, hắn khí lực lớn, mạnh mẽ như con trâu đâm tới.
Người của hai bên kịch liệt giao phong, hai nhã gian đã bị bọn họ đập cho tan tành, lão bản Thiên Hương lâu cùng bọn tiểu nhị cũng không dám ngăn cản, chỉ đứng ở đầu cầu thang lo lắng quan sát, nhìn thấy bàn ghế chén bát văng toán loạn ra ngoài, khổ không thể tả.
Đúng lúc này, không biết dưới lầu ai hô một câu:
"Quan sai tới."
Hai nhóm người trên lầu đang đánh nhau đều có chút chần chờ, rất hiển nhiên, người của hai bên đều không muốn chống lại quan sai.
Vừa vặn những tên ác thiếu kia đang rơi vào hạ phong, đoán chừng không bao lâu liền bị Tạ Đạc cùng người của hắn đánh bại, trong những người kia có kẻ cơ linh, đi đến chỗ Tạ Đạc cùng tên ác thiếu người đầy đồ ăn đang dây dưa, tách bọn họ ra, nói:
"Được rồi được rồi, đừng đánh nữa, quan sai tới. Tạ công tử, ngươi buông tay, coi như chúng ta thua, thua còn không được sao. Ngươi mau buông tay! Nếu thật sự bị quan sai bắt, đối với ai cũng không có chỗ tốt."
Tạ Đạc thở phì phò, buông lỏng tay, nhìn những người kia chạy trối chết, người của Tạ Đạc cũng tới nói: "Chúng ta cũng phải đi."
"Biết rồi. Các ngươi đi trước đi, ta đoạn hậu." Tạ Đạc nói.
(Đoạn hậu thường để chỉ cắt, chặn phía sau không cho địch rút, toi nghĩ trong trường hợp này là dọn dẹp tàn cuộc, bồi thường????)
Những người kia bảo Tạ Đạc cẩn thận chút, liền vội vàng xuống cầu thang cuối rời đi.
Tạ Đạc sờ lên vết máu trên khóe miệng, nhìn Tạ Khuynh, sắc mặt xú xú nói:
"Còn thất thần làm gì? Nhanh đi về!"
Nói xong, dẫn đầu đi ra khỏi nhã gian, thanh âm quan sai từ dưới lầu vang lên, Tạ Đạc móc một thỏi bạc hai mươi lượng từ túi đeo bên hông, trực tiếp ném cho trưởng quầy Thiên Hương lâu đang núp phía cầu thang nhìn lén.
Ném xong, Tạ Đạc quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Khuynh còn đang bồi hồi tại lan can lầu hai, hét lớn một tiếng:
"Ngươi còn không đi? Chờ gây chuyện sao?"
Tạ Khuynh lúc đầu nghĩ từ lầu hai nhảy xuống, nhưng dưới lầu vây đầy người xem náo nhiệt, nhảy xuống không tiện lắm, không có cách nào đành phải đi theo sau lưng Tạ Đạc, từ một cái cầu thang cuối cùng của lầu hai Thiên Hương lâu rời đi.
Cầu thang cuối hành lang này nối thẳng tới ngõ hẻm phía sau Thiên Hương lâu.
Tạ Khuynh đi theo xuống lầu, nhìn quanh hai bên, muốn tìm hiểu địa hình một chút xem lát nữa nên đi hướng nào, ai biết vừa bước được hai bước vào ngõ hẻm, Tạ Đạc bỗng nhiên quay lại chặn đường.
Tạ Khuynh không rõ ràng cho lắm nhìn về phía hắn, chỉ thấy Tạ Đạc cởi bỏ tư thái nhu thuận trong nhà, mặt mày hung ác chất vấn Tạ Khuynh:
"Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?"
"Ngươi có biết mình có thân phận gì hay không?
"Ngươi có biết nếu thân phận của ngươi bị phát hiện, toàn bộ Tạ gia phải chôn cùng ngươi hay không?"
Tạ Khuynh bị Tạ Đạc chất vấn liên thanh ngây ngẩn cả người, mà Tạ Đạc tựa hồ còn không có ý định dừng lại, tiếp tục phát hỏa:
"Ngươi không có đầu óc sao?"
"Quả nhiên là giống loài thấp hèn bại hoại có nương sinh không có nương giáo! Tạ gia ta... ư."
Câu nói kế tiếp bị một quyền mạnh mẽ đấm vào bụng ngăn lại, hắn ôm bụng, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị cú đấm kia đấm cho rời khỏi vị trí, đau đến mức không thể thẳng eo.
Chờ hắn ý thức được một quyền này xuất ra từ tay người nào, càng thêm chấn kinh, hắn ôm bụng khom người, nghiến răng nói mấy câu:
"Ngươi, ngươi dám, đánh ta —— ngươi có biết hay không..."
Nhưng mà Tạ Khuynh cũng không có kiên nhẫn nghe hắn nói xong, một cú đấm móc đánh cho Tạ Đạc nằm bẹp xuống đất, Tạ Đạc chưa từng bị ai đánh mạnh tay như thế, chịu đựng đau đớn, quát lớn một tiếng, chống tay xuống đất cố đứng dậy, giận dữ muốn đánh trả Tạ Khuynh.
Kết quả chưa được ba chiêu liền bị Tạ Khuynh phi thân lên dùng hai đùi kẹp vào đầu, trời đất quay cuồng, hắn bị ném ngã xuống đất, Tạ Khuynh nhẹ nhàng ngồi trên người hắn, trái một quyền phải một quyền đánh xuống, chuyên đánh vào mặt, chỉ chốc lát sau Tạ Đạc liền mặt mũi bầm dập.
Tạ Đạc bị đánh cho đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy cổ áo bị người ta nhấc lên, sau đó cả người ngã vào đống đồ lộn xộn trong ngõ hẻm.
Vốn cho rằng tới đó là kết thúc, Tạ Đạc nằm trong đống đồ lộn xộn ngước mặt lên trời, trong miệng tràn đầy hương vị tanh ngọt rỉ sắt, hắn há miệng thở phì phò, trong lòng vẫn cảm thấy không phục, chỉ chờ hắn khôi phục sức lực sẽ tiếp tục phản kháng chiến đấu.
Bỗng nhiên một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, như Thái Sơn áp đỉnh quỳ trên người hắn, một bàn tay bóp chặt cổ hắn, Tạ Đạc nhìn khuôn mặt giống y như tỷ tỷ ruột mình, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sát khí hắn chưa bao giờ thấy.
Trong chớp nhoáng này, không hiểu liền sao Tạ Đạc nhớ lại một chuyện: Vị thứ trưởng tỷ này từ nhỏ đi theo tướng quân, thời điểm mới bảy tám tuổi đã từng giết người.
Nàng từng giết người!
Cho nên tất cả những chiêu thức nàng xuất ra đều là chiêu thức giết người.
Mình ở trước mặt nàng, ba chiêu liền mất mạng.
Hình như nàng động sát ý.
Nàng thật muốn giết mình.
Các loại suy nghĩ từ trong đầu Tạ Đạc hiện lên, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng 'bang', Tạ Đạc trông thấy Tạ Khuynh rút một thanh gỗ từ trong đống đồ lộn xộn, tiện tay đập một đầu vào tường, thanh gỗ gãy ra một đoạn, vết gãy hình thành một mũi nhọn bất quy tắc.
Tạ Khuynh bỗng nhiên đem thanh gỗ kia đâm về phía Tạ Đạc, Tạ Đạc sợ đến mức không kịp la hét, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Nhưng hắn đợi một hồi, tử vong như trong tưởng tượng cũng không đến.
Hắn mở hai mắt ra, đập vào mắt là thanh gỗ kia cắm sâu xuống đất, sát bên mặt hắn.
Từ khi Tạ Đạc sinh ra đến nay, lần đầu tiên cách tử vong gần như thế.
Tạ Khuynh buông bàn tay đang bóp cổ Tạ Đạc, tát hắn hai cái, cúi người xuống, cười lạnh, dùng thanh âm cực kỳ nguy hiểm ghé vài tai hắn nói một câu:
"Còn ở trước mặt ta nói một chữ 'Tiện', thử xem."
Tạ Khuynh nói xong, đứng dậy khỏi người Tạ Đạc, một bên phủi bụi đất trên người, một bên bình tĩnh nói:
"Chuyện là Tạ Nhiễm gây ra, nếu nói Tạ gia phải bồi táng cũng là vì Tạ Nhiễm, không liên quan cái lông gì tới ta."
Tạ Khuynh phủi bụi trên người xong, chỉnh y phục ngay ngắn, khôi phục bộ dáng mỹ mạo vô hại, liếc mắt nhìn Tạ Đạc nằm trong đống đổ nát bị dọa đến từ ra quần, hừ lạnh:
"Cái bộ dạng này của ngươi, cũng xứng họ Tạ!"
Sau khi nói xong, Tạ Khuynh đặt tay lên môi, huýt một tiếng, bậc thang Thiên Hương lâu truyền tới tiếng bước chân.
Tạ Khuynh xác định người đã tới, không quản Tạ Đạc trong đống đổ nát kia nữa, nhún chân nhảy qua tường.
Đám quan sai lên lầu phát hiện người đánh nhau ẩu đả đều đã chạy, đang muốn thu binh, nghe thấy ngõ hẻm sau Thiên Hương lâu còn có tiếng đánh nhau, lão bản Thiên Hương lâu nói với bọn hắn nhóm đánh nhau chính là một đám thiếu gia ăn chơi rất có thân phận, đám quan sai sợ nhất là loại người này, đánh không được, bắt không được, sơ sót một cái thì vỡ bát cơm.
Vì lẽ đó người chạy thì cho chạy, bọn hắn mở một con mắt nhắm một con mắt liền bỏ qua, nhưng ai biết bọn hắn đang muốn thu binh, thì nghe thấy hậu viện truyền đến một tiếng còi vang dội, quan sai có chút kinh nghiệm đều có thể nghe ra kia là tín hiệu ngầm giữa thổ phỉ, sợ đạo tặc chạy thoát, muốn tra cũng không còn kịp.
Vội vàng đi vào sau ngõ hẻm, quả nhiên trông thấy hiện trường lưu lại vết tích kịch liệt đánh nhau, sau một phen tìm kiếm, từ trong đống đồ lộn xộn tìm ra một người sưng mặt sưng mũi...
**
Bị Tạ Đạc trì hoãn như thế, kế hoạch dạo phố mua sắm của Tạ Khuynh chỉ có thể từ bỏ.
Tiếc nuối xuôi theo đường cũ quay về gian phòng trong tướng quân phủ, vừa đóng cửa sổ lại liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng:
"Tham kiến Bệ hạ."
Tạ Khuynh quả quyết cởi giày bò lên giường, đem màn kéo kĩ, bắt đầu cấp tốc cởi quần áo.
Cao Tấn thấy Phúc Như và các cung tỳ giữ ở ngoài cửa, hỏi: "Quý phi đâu?"
Phúc Như trả lời: "Bẩm bệ hạ, nương nương tửu lượng không tốt, uống canh giải rượu xong liền ngủ rồi."
Tửu lượng không tốt đi ngủ rồi? Cao Tấn trong lòng đang nghi hoặc, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến:
[ a a a, không còn kịp rồi không còn kịp rồi. ]
[ cẩu hoàng đế sao lại đến lúc này? ]
Cao Tấn sau khi nghe được lời này, không cho Tạ Khuynh thời gian phản ứng, đột nhiên đẩy cửa phòng, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt nhìn vào trên giường phía sau lớp màn đóng chặt.
[ chết tiệt! Cẩu hoàng đế có tố chất hay không, đã nói ta đang ngủ! ]
[ a a, tay áo này sao không mở được vậy! ]
Cao Tấn mặt mũi tràn đầy nghi hoặc đi tới trước giường, cúi đầu nhìn thoáng qua hai chiếc giày bên chân giường, chiếc ngửa chiếc úp, ngay cả phương hướng cũng không giống, một chiếc còn dính đầy bùn.
Phủ tướng quân trong ngoài đều dùng vật liệu là đá, trừ phi trong vườn hoa có bùn, chứ chỗ khác thì tuyệt đối không dính đến.
Cao Tấn đột nhiên xốc màn lên, liền thấy Tạ Khuynh êm đẹp nằm trên giường, thần sắc điềm tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra trong lòng nàng đang bối rối.
Nàng hơi động một chút, giống một động vật nhỏ thuần lương vô hại run run người, như bị giật mình tỉnh lại, hai mắt mơ hồ vài giây mới nhìn tới Cao Tấn, mềm mại nũng nịu hỏi hắn:
"Bệ hạ trở về rồi? Thần thiếp đã ngủ bao lâu?"
Thanh âm yếu đuối, diễn kỹ tinh xảo, Cao Tấn quả thực hoài nghi mình mới vừa rồi có phải đã nghe lầm hay không.
Nhưng mà không phải ——
[ hù chết cha. ]
[ thay áo rồi mà chưa thay quần, cẩu hoàng đế nhấc chăn lên một cái là chết chắc! ]
[ được rồi, nếu hắn muốn nhấc chăn lên, ta liền nói ta đang ở chuồn đi, dù sao hắn cũng không có chứng cứ. ]
[ ừm, cứ làm như thế! ]
Cao Tấn:...
Tạ Đạc 'Ngươi' nửa ngày, cũng không có 'Ngươi' ra cái gì, nhưng biểu tình trên mặt đã không thể dùng chấn kinh để hình dung, hắn quả thực hoài nghi mình đang nằm mơ.
Tạ Khuynh bên này cũng rất buồn rầu, nàng cảm thấy mình thực sự quá xui xẻo, thật vất vả tìm được một cơ hội chuồn êm ra ngoài ăn chân giò, ăn xong chân giò còn có thể dạo chợ phiên một vòng mua chút 'Độn hàng' mang về trong cung.
Làm thế nào nghĩ đến chân giò còn không có ăn xong liền gặp gỡ một đám ác thiếu khi dễ người, nàng lúc đầu cũng không muốn quản, nhưng hết lần này tới lần khác những ác thiếu kia đem người đánh tới trước mặt nàng, cũng không thể trơ mắt nhìn bọn hắn đem người khi dễ tới phế, không quản không được.
Nghĩ bụng dù sao bọn gia hỏa này rất nhanh liền có thể giải quyết, giải quyết xong, chân giò mặc dù ăn không thành, nhưng chút thời gian đi dạo phố hẳn là vẫn có, nhưng ai có thể nghĩ đến đang muốn động thủ, Tạ Đạc tới.
"Hai ngươi là một giuộc!"
Tên ác thiếu toàn thân dính đầy đồ ăn, chật vật lại buồn cười kia chỉ vào Tạ Đạc cùng Tạ Khuynh cả giận nói:
"Người đâu, lên cho ta!"
Tạ Đạc* nghe thấy sau lưng vang động, đem Tạ Khuynh đẩy sang bên cạnh: "Tránh ra."
Sau khi nói xong, Tạ Đạc liền giao thủ với đám người kia.
Tạ Đạc công phu quyền cước tạm được, mặc dù không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng đối phó với mấy tên này thì bị vài vết thương nhẹ là cùng, huống chi phía hắn cũng có người giúp đỡ, không thành vấn đề.
Tạ Khuynh không muốn chờ hắn đánh xong hỏi nhiều, liền dọc theo bên tường, nghĩ thừa dịp loạn rời đi.
Ai biết nàng qua trái, bọn họ đánh tới bên trái, nàng sang phải, bọn họ đánh tới bên phải, cứ thế đem đường đi chặn kín.
Đối phương có hai tên đầu trâu mặt ngựa để mắt tới Tạ Khuynh, thấy nàng nhu nhu nhược nhược, lại là nữ nhân, cảm thấy nàng dễ đối phó hơn Tạ Đạc, thế là muốn bắt nàng uy hiếp Tạ Đạc:
"Nữ nhân kia là tình nhân của Tạ Đạc, bắt lấy nàng!"
Cái từ 'tình nhân' này thật làm người ta nổi nóng.
Tạ Khuynh quả quyết bác bỏ tin đồn: "Ta không phải —— "
Tạ Đạc nghiêm nghị giận mắng: "Nói hươu nói vượn cái gì!"
Nhưng những người kia tựa hồ không tin, vậy mà thật sự phân chia hỏa lực tới bắt Tạ Khuynh, Tạ Đạc vội vàng cản trước mặt Tạ Khuynh, dùng thân thể phá tan những kẻ muốn bắt Tạ Khuynh, hắn khí lực lớn, mạnh mẽ như con trâu đâm tới.
Người của hai bên kịch liệt giao phong, hai nhã gian đã bị bọn họ đập cho tan tành, lão bản Thiên Hương lâu cùng bọn tiểu nhị cũng không dám ngăn cản, chỉ đứng ở đầu cầu thang lo lắng quan sát, nhìn thấy bàn ghế chén bát văng toán loạn ra ngoài, khổ không thể tả.
Đúng lúc này, không biết dưới lầu ai hô một câu:
"Quan sai tới."
Hai nhóm người trên lầu đang đánh nhau đều có chút chần chờ, rất hiển nhiên, người của hai bên đều không muốn chống lại quan sai.
Vừa vặn những tên ác thiếu kia đang rơi vào hạ phong, đoán chừng không bao lâu liền bị Tạ Đạc cùng người của hắn đánh bại, trong những người kia có kẻ cơ linh, đi đến chỗ Tạ Đạc cùng tên ác thiếu người đầy đồ ăn đang dây dưa, tách bọn họ ra, nói:
"Được rồi được rồi, đừng đánh nữa, quan sai tới. Tạ công tử, ngươi buông tay, coi như chúng ta thua, thua còn không được sao. Ngươi mau buông tay! Nếu thật sự bị quan sai bắt, đối với ai cũng không có chỗ tốt."
Tạ Đạc thở phì phò, buông lỏng tay, nhìn những người kia chạy trối chết, người của Tạ Đạc cũng tới nói: "Chúng ta cũng phải đi."
"Biết rồi. Các ngươi đi trước đi, ta đoạn hậu." Tạ Đạc nói.
(Đoạn hậu thường để chỉ cắt, chặn phía sau không cho địch rút, toi nghĩ trong trường hợp này là dọn dẹp tàn cuộc, bồi thường????)
Những người kia bảo Tạ Đạc cẩn thận chút, liền vội vàng xuống cầu thang cuối rời đi.
Tạ Đạc sờ lên vết máu trên khóe miệng, nhìn Tạ Khuynh, sắc mặt xú xú nói:
"Còn thất thần làm gì? Nhanh đi về!"
Nói xong, dẫn đầu đi ra khỏi nhã gian, thanh âm quan sai từ dưới lầu vang lên, Tạ Đạc móc một thỏi bạc hai mươi lượng từ túi đeo bên hông, trực tiếp ném cho trưởng quầy Thiên Hương lâu đang núp phía cầu thang nhìn lén.
Ném xong, Tạ Đạc quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Khuynh còn đang bồi hồi tại lan can lầu hai, hét lớn một tiếng:
"Ngươi còn không đi? Chờ gây chuyện sao?"
Tạ Khuynh lúc đầu nghĩ từ lầu hai nhảy xuống, nhưng dưới lầu vây đầy người xem náo nhiệt, nhảy xuống không tiện lắm, không có cách nào đành phải đi theo sau lưng Tạ Đạc, từ một cái cầu thang cuối cùng của lầu hai Thiên Hương lâu rời đi.
Cầu thang cuối hành lang này nối thẳng tới ngõ hẻm phía sau Thiên Hương lâu.
Tạ Khuynh đi theo xuống lầu, nhìn quanh hai bên, muốn tìm hiểu địa hình một chút xem lát nữa nên đi hướng nào, ai biết vừa bước được hai bước vào ngõ hẻm, Tạ Đạc bỗng nhiên quay lại chặn đường.
Tạ Khuynh không rõ ràng cho lắm nhìn về phía hắn, chỉ thấy Tạ Đạc cởi bỏ tư thái nhu thuận trong nhà, mặt mày hung ác chất vấn Tạ Khuynh:
"Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?"
"Ngươi có biết mình có thân phận gì hay không?
"Ngươi có biết nếu thân phận của ngươi bị phát hiện, toàn bộ Tạ gia phải chôn cùng ngươi hay không?"
Tạ Khuynh bị Tạ Đạc chất vấn liên thanh ngây ngẩn cả người, mà Tạ Đạc tựa hồ còn không có ý định dừng lại, tiếp tục phát hỏa:
"Ngươi không có đầu óc sao?"
"Quả nhiên là giống loài thấp hèn bại hoại có nương sinh không có nương giáo! Tạ gia ta... ư."
Câu nói kế tiếp bị một quyền mạnh mẽ đấm vào bụng ngăn lại, hắn ôm bụng, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị cú đấm kia đấm cho rời khỏi vị trí, đau đến mức không thể thẳng eo.
Chờ hắn ý thức được một quyền này xuất ra từ tay người nào, càng thêm chấn kinh, hắn ôm bụng khom người, nghiến răng nói mấy câu:
"Ngươi, ngươi dám, đánh ta —— ngươi có biết hay không..."
Nhưng mà Tạ Khuynh cũng không có kiên nhẫn nghe hắn nói xong, một cú đấm móc đánh cho Tạ Đạc nằm bẹp xuống đất, Tạ Đạc chưa từng bị ai đánh mạnh tay như thế, chịu đựng đau đớn, quát lớn một tiếng, chống tay xuống đất cố đứng dậy, giận dữ muốn đánh trả Tạ Khuynh.
Kết quả chưa được ba chiêu liền bị Tạ Khuynh phi thân lên dùng hai đùi kẹp vào đầu, trời đất quay cuồng, hắn bị ném ngã xuống đất, Tạ Khuynh nhẹ nhàng ngồi trên người hắn, trái một quyền phải một quyền đánh xuống, chuyên đánh vào mặt, chỉ chốc lát sau Tạ Đạc liền mặt mũi bầm dập.
Tạ Đạc bị đánh cho đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy cổ áo bị người ta nhấc lên, sau đó cả người ngã vào đống đồ lộn xộn trong ngõ hẻm.
Vốn cho rằng tới đó là kết thúc, Tạ Đạc nằm trong đống đồ lộn xộn ngước mặt lên trời, trong miệng tràn đầy hương vị tanh ngọt rỉ sắt, hắn há miệng thở phì phò, trong lòng vẫn cảm thấy không phục, chỉ chờ hắn khôi phục sức lực sẽ tiếp tục phản kháng chiến đấu.
Bỗng nhiên một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, như Thái Sơn áp đỉnh quỳ trên người hắn, một bàn tay bóp chặt cổ hắn, Tạ Đạc nhìn khuôn mặt giống y như tỷ tỷ ruột mình, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sát khí hắn chưa bao giờ thấy.
Trong chớp nhoáng này, không hiểu liền sao Tạ Đạc nhớ lại một chuyện: Vị thứ trưởng tỷ này từ nhỏ đi theo tướng quân, thời điểm mới bảy tám tuổi đã từng giết người.
Nàng từng giết người!
Cho nên tất cả những chiêu thức nàng xuất ra đều là chiêu thức giết người.
Mình ở trước mặt nàng, ba chiêu liền mất mạng.
Hình như nàng động sát ý.
Nàng thật muốn giết mình.
Các loại suy nghĩ từ trong đầu Tạ Đạc hiện lên, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng 'bang', Tạ Đạc trông thấy Tạ Khuynh rút một thanh gỗ từ trong đống đồ lộn xộn, tiện tay đập một đầu vào tường, thanh gỗ gãy ra một đoạn, vết gãy hình thành một mũi nhọn bất quy tắc.
Tạ Khuynh bỗng nhiên đem thanh gỗ kia đâm về phía Tạ Đạc, Tạ Đạc sợ đến mức không kịp la hét, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Nhưng hắn đợi một hồi, tử vong như trong tưởng tượng cũng không đến.
Hắn mở hai mắt ra, đập vào mắt là thanh gỗ kia cắm sâu xuống đất, sát bên mặt hắn.
Từ khi Tạ Đạc sinh ra đến nay, lần đầu tiên cách tử vong gần như thế.
Tạ Khuynh buông bàn tay đang bóp cổ Tạ Đạc, tát hắn hai cái, cúi người xuống, cười lạnh, dùng thanh âm cực kỳ nguy hiểm ghé vài tai hắn nói một câu:
"Còn ở trước mặt ta nói một chữ 'Tiện', thử xem."
Tạ Khuynh nói xong, đứng dậy khỏi người Tạ Đạc, một bên phủi bụi đất trên người, một bên bình tĩnh nói:
"Chuyện là Tạ Nhiễm gây ra, nếu nói Tạ gia phải bồi táng cũng là vì Tạ Nhiễm, không liên quan cái lông gì tới ta."
Tạ Khuynh phủi bụi trên người xong, chỉnh y phục ngay ngắn, khôi phục bộ dáng mỹ mạo vô hại, liếc mắt nhìn Tạ Đạc nằm trong đống đổ nát bị dọa đến từ ra quần, hừ lạnh:
"Cái bộ dạng này của ngươi, cũng xứng họ Tạ!"
Sau khi nói xong, Tạ Khuynh đặt tay lên môi, huýt một tiếng, bậc thang Thiên Hương lâu truyền tới tiếng bước chân.
Tạ Khuynh xác định người đã tới, không quản Tạ Đạc trong đống đổ nát kia nữa, nhún chân nhảy qua tường.
Đám quan sai lên lầu phát hiện người đánh nhau ẩu đả đều đã chạy, đang muốn thu binh, nghe thấy ngõ hẻm sau Thiên Hương lâu còn có tiếng đánh nhau, lão bản Thiên Hương lâu nói với bọn hắn nhóm đánh nhau chính là một đám thiếu gia ăn chơi rất có thân phận, đám quan sai sợ nhất là loại người này, đánh không được, bắt không được, sơ sót một cái thì vỡ bát cơm.
Vì lẽ đó người chạy thì cho chạy, bọn hắn mở một con mắt nhắm một con mắt liền bỏ qua, nhưng ai biết bọn hắn đang muốn thu binh, thì nghe thấy hậu viện truyền đến một tiếng còi vang dội, quan sai có chút kinh nghiệm đều có thể nghe ra kia là tín hiệu ngầm giữa thổ phỉ, sợ đạo tặc chạy thoát, muốn tra cũng không còn kịp.
Vội vàng đi vào sau ngõ hẻm, quả nhiên trông thấy hiện trường lưu lại vết tích kịch liệt đánh nhau, sau một phen tìm kiếm, từ trong đống đồ lộn xộn tìm ra một người sưng mặt sưng mũi...
**
Bị Tạ Đạc trì hoãn như thế, kế hoạch dạo phố mua sắm của Tạ Khuynh chỉ có thể từ bỏ.
Tiếc nuối xuôi theo đường cũ quay về gian phòng trong tướng quân phủ, vừa đóng cửa sổ lại liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng:
"Tham kiến Bệ hạ."
Tạ Khuynh quả quyết cởi giày bò lên giường, đem màn kéo kĩ, bắt đầu cấp tốc cởi quần áo.
Cao Tấn thấy Phúc Như và các cung tỳ giữ ở ngoài cửa, hỏi: "Quý phi đâu?"
Phúc Như trả lời: "Bẩm bệ hạ, nương nương tửu lượng không tốt, uống canh giải rượu xong liền ngủ rồi."
Tửu lượng không tốt đi ngủ rồi? Cao Tấn trong lòng đang nghi hoặc, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến:
[ a a a, không còn kịp rồi không còn kịp rồi. ]
[ cẩu hoàng đế sao lại đến lúc này? ]
Cao Tấn sau khi nghe được lời này, không cho Tạ Khuynh thời gian phản ứng, đột nhiên đẩy cửa phòng, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt nhìn vào trên giường phía sau lớp màn đóng chặt.
[ chết tiệt! Cẩu hoàng đế có tố chất hay không, đã nói ta đang ngủ! ]
[ a a, tay áo này sao không mở được vậy! ]
Cao Tấn mặt mũi tràn đầy nghi hoặc đi tới trước giường, cúi đầu nhìn thoáng qua hai chiếc giày bên chân giường, chiếc ngửa chiếc úp, ngay cả phương hướng cũng không giống, một chiếc còn dính đầy bùn.
Phủ tướng quân trong ngoài đều dùng vật liệu là đá, trừ phi trong vườn hoa có bùn, chứ chỗ khác thì tuyệt đối không dính đến.
Cao Tấn đột nhiên xốc màn lên, liền thấy Tạ Khuynh êm đẹp nằm trên giường, thần sắc điềm tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra trong lòng nàng đang bối rối.
Nàng hơi động một chút, giống một động vật nhỏ thuần lương vô hại run run người, như bị giật mình tỉnh lại, hai mắt mơ hồ vài giây mới nhìn tới Cao Tấn, mềm mại nũng nịu hỏi hắn:
"Bệ hạ trở về rồi? Thần thiếp đã ngủ bao lâu?"
Thanh âm yếu đuối, diễn kỹ tinh xảo, Cao Tấn quả thực hoài nghi mình mới vừa rồi có phải đã nghe lầm hay không.
Nhưng mà không phải ——
[ hù chết cha. ]
[ thay áo rồi mà chưa thay quần, cẩu hoàng đế nhấc chăn lên một cái là chết chắc! ]
[ được rồi, nếu hắn muốn nhấc chăn lên, ta liền nói ta đang ở chuồn đi, dù sao hắn cũng không có chứng cứ. ]
[ ừm, cứ làm như thế! ]
Cao Tấn:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.