Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 25: Nhưng mà ngươi dám không?
Hoa Nhật Phi
17/09/2021
Tô Biệt Hạc vào điện, hướng hai người hành lễ, Cao Tấn kêu hắn ngồi xuống cùng nhau dùng bữa.
Tạ Khuynh đang chia thức ăn cho Cao Tấn, thuận tay cũng lấy bát đũa cho Tô Biệt Hạc.
[ Tô phi giống như thích uống canh a. ]
[ lần trước trông thấy hắn đem một chén canh uống hết, đồ ăn thì lại còn không ít. ]
Đồ ăn mà Tạ thị chia cho Cao Tấn, tất cả đều dựa theo quy củ, tuyệt đối không quan tâm Cao Tấn thích hay không thích, Cao Tấn vốn cũng không cảm thấy gì, ăn cái gì đối với hắn cũng không khác biệt, nhưng Tạ thị lại nhớ rõ đồ ăn mà Tô Biệt Hạc yêu thích...
Cao Tấn ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Khuynh chủ động thay Tô Biệt Hạc múc canh, chợt cảm thấy đồ ăn trong mâm của mình thiếu một chút tư vị.
"Chuyện Binh bộ như thế nào?"
Tạ Khuynh đã bố trí xong các món ăn cho Cao Tấn, đang chuẩn bị ngồi xuống cùng ăn, bỗng dưng Cao Tấn lại chỉ chỉ tô canh, Tạ Khuynh đành phải đứng dậy múc cho hắn.
[ không phải nói ăn cơm trước sao. ]
[ người ta đến canh đều không uống được một ngụm! ]
[ nếu có chuyện muốn hỏi, cũng đừng kêu người ta ngồi xuống ăn cơm nha! ]
[ cố ý hả? ]
Tạ Khuynh một bên múc canh một bên oán thầm Cao Tấn, Cao Tấn nghe Tô Biệt Hạc hồi bẩm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tạ Khuynh, nhìn nàng múc canh với khuôn mặt tươi cười, Cao Tấn lại lần nữa cảm thán chúa sáng thế thần kỳ.
Tô Biệt Hạc đem sự tình hồi bẩm súc tích đơn giản, thấy Cao Tấn không có phản ứng, vẫn cúi đầu uống canh Tạ quý phi múc cho, chưa phát giác nhỏ giọng nhắc nhở:
"Bệ hạ, cần thần lặp lại lần nữa sao?"
Cao Tấn lấy lại tinh thần: "Không cần, trẫm nghe thấy được." Đem chén canh để xuống còn nói: "Điền Hữu Vi lúc này tay chân cũng nhanh, người thân trong phủ những kẻ gây án kia không cản trở gì?
Người liên quan đến vụ án cô nương quân doanh đều là danh môn huân quý, Điền Hữu Vi muốn đụng tới bọn hắn, những người trong nhà sẽ dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy?
Tô Biệt Hạc do dự một chút, còn hướng Tạ Khuynh đang ăn cơm nhìn một cái, đối Cao Tấn trả lời:
"Trong danh sách tội phạm Điền đại nhân thẩm vấn, tựa hồ cũng không có những thế gia công tử kia, kẻ hắn thẩm vấn đều là nhóm tòng phạm."
Cao Tấn cảm thấy không đúng: "Có ý gì? Ngươi không phải nói Binh bộ đã định tội? Những người kia ngay cả thẩm vấn cũng không có làm sao định tội?
Tô Biệt Hạc trầm mặc, Cao Tấn hừ lạnh: "Bọn hắn muốn đem chuyện này đẩy lên đầu tòng phạm, những tên thủ phạm kia một kẻ đều không xử trí?"
"Hẳn là sẽ giáng cấp đổi đi nơi khác đi." Tô Biệt Hạc nói.
'Phanh' một tiếng, Cao Tấn tức giận vỗ bàn, dọa Tạ Khuynh đang chuyên tâm ăn uống giật mình kêu to một tiếng, quả quyết đem cái bát trước mặt bưng lên, sợ Cao Tấn đá bay cái bàn thì không còn cơm ăn.
"Hừ, trẫm lúc trước chỉ cảm thấy Điền Hữu Vi là kẻ tầm thường, không thích hợp làm quan, bây giờ xem ra, hắn không chỉ không thích hợp làm quan, cả làm người đều không xứng!"
Cao Tấn mắng xong, liền đem ánh mắt giận dữ trừng về phía Tạ Khuynh có ý đồ gắp thức ăn, Tạ Khuynh nhìn thấy một miếng thịt đang muốn vươn đũa gắp, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt nóng hừng hực.
Nàng ấp úng quay đầu nhìn thoáng qua, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo còn lộ ra chút hận ý của Cao Tấn, Tạ Khuynh chỉ có thể yên lặng để đũa xuống, cúi đầu ăn thức ăn có trong chén mình.
"Tạ quý phi có biết cái tên Điền Hữu Vi này là người thế nào không?" Cao Tấn thần sắc bất thiện hỏi.
Tạ Khuynh đem cái tên này ngẫm đi ngẫm lại trong đầu, nói ra:
"Bệ hạ nói người từng là Võ uy quân doanh thứ mười ba Xích Phong giáo úy, ở chiến dịch biên quan lấy ba trăm kỵ binh giết địch một ngàn, đại hoạch toàn thắng Điền Hữu Vi - Điền giáo úy sao?"
Tạ Khuynh thốt ra liên tiếp công tích làm Cao Tấn có chút mơ hồ, hồi tưởng một chút, phát hiện Tạ thị nói không chỗ nào sai.
"Ngươi vậy mà nhớ kỹ." Cao Tấn có ý riêng mà nói.
Tạ Khuynh thấy hắn như thế, vội vàng ngậm miệng:
[ cmn! Ta có phải là nói sai? ]
[ ta có phải là không nên nhận biết Điền Hữu Vi? ]
[ cẩu hoàng đế mắc bệnh đa nghi nặng như vậy, vạn nhất hoài nghi ta làm sao bây giờ a? ]
Cao Tấn nghe tiếng lòng nôn nóng của nàng, cảm thấy có chút phiền, nhịn không được đánh gãy:
"Chính là hắn! Hắn là người được phụ thân ngươi dẫn vào triều, trẫm một mực tin tưởng ánh mắt Tạ tướng quân, lại không nghĩ người này không quả quyết, mượn gió bẻ măng, lấn yếu sợ mạnh, e ngại cường quyền, thật sự làm trẫm thất vọng."
Tạ Khuynh nghe đến đó xem như minh bạch:
[ cẩu hoàng đế lấy việc công trả tư thù? ]
[ cho rằng ta nghe không hiểu ngươi đang mượn Điền Hữu Vi để 'chỉ cây dâu mà mắng cây hòe' sao? ]
[ người lão Tạ đề cử đều là tướng tài, nào hiểu mấy thứ cong cong quẹo quẹo trên quan trường? ]
[ người ta trên có già dưới có trẻ, vào kinh làm quan chẳng khác nào đem tính mạng cả nhà buộc trên dây lưng quần, có thể không cẩn thận chặt chẽ sao? ]
"Bệ hạ, thần thiếp không hiểu những thứ này, ngài nếu cảm thấy phụ thân ta dùng người không đúng, ngài đều có thể hạ chỉ mắng hắn, đánh hắn, bãi chức quan của hắn, thu quyền hành của hắn, thần thiếp tuyệt đối đứng về phía Bệ hạ, tuyệt đối sẽ không xin tha cho hắn."
Tạ Khuynh dùng giọng điệu ngây thơ nhất nói lời chấn kinh nhất. Nữ nhân nào vào cung làm phi không hy vọng nhà mẹ đẻ càng ngày càng tốt, quyền lợi càng lúc càng lớn. Vị này thì ngược lại, không những không giải thích thay phụ thân mình, còn cổ động hoàng đế đối phó cha ruột mình.
Cao Tấn ẩn nhẫn thở dài một tiếng:
"Ngươi là đang gây hấn với trẫm, nghĩ là trẫm không dám sao?"
Tạ Khuynh sợ hãi khoát tay:
"Thần thiếp câu nào cũng xuất từ phế phủ, không dám khiêu khích Bệ hạ."
[ phi, đừng nói lão tử xem thường ngươi! ]
[ ngươi căn bản là không dám! ]
[ có bản lĩnh ngươi lấy lại binh quyền trong tay lão Tạ, đem hắn tống giam, thuận tiện hưu ta luôn, Tạ gia chúng ta từ đây giải ngũ về quê, không hỏi triều sự. ]
[ nhưng mà ngươi dám không? Ngươi có thể sao? ]
[ chuyện mình không dám làm cũng không thể làm, ở chỗ này giả vờ làm sói vẫy đuôi cái gì? ]
"Ngươi!"
Cao Tấn điên cuồng giận dữ đứng dậy, chỉ vào Tạ Khuynh thần sắc nghiêm trọng.
Tạ Khuynh trừng lớn mắt, làm ra bộ dáng cực độ hoảng sợ, run rẩy hỏi:
"Bệ hạ sao vậy? Thần thiếp nói sai sao?"
[ phát điên phát khùng cái gì? ]
[ không phải là bị ta chọt đúng chỗ đau rồi đi? ]
[ A Di Đà Phật, mấy lời khó nghe hơn lão tử còn chưa nói đâu! ]
"Tạ Nhiễm! Ngươi thử nói thêm một câu nữa xem!"
Giọng điệu của Cao Tấn đầy nguy hiểm.
Tô Biệt Hạc hiểu rõ vô cùng, giọng nói này của Bệ hạ chứng tỏ ngài ấy thực sự nổi giận lôi đình, mặc dù hắn không hiểu Bệ hạ vì cái gì tức giận, nhưng để tránh cho Bệ hạ thật tổn thương đến Quý phi, Tô Biệt Hạc vẫn là phải can ngăn.
Tạ Khuynh thì cảm thấy không hiểu nổi:
[ thử cái gì mà thử? ]
[ điên rồi đi! ]
[ ta cũng không nói cái gì nha, sao lại tức giận đến như thế! ]
[ được rồi được rồi, không so đo với ngươi, lão Tạ tháng sau nói không chừng sẽ trở về, nếu mà náo quá dữ, muốn xin xuất cung gặp Lão Tạ sẽ không dễ. ]
"Bệ hạ đừng nóng giận, thần thiếp biết sai rồi."
Tạ Khuynh từ trên ghế trực tiếp quỳ xuống, xuất ra tuyệt học bạo khóc của nàng -- dùng móng tay bấm đùi, rất nhanh nước mắt lưng tròng, nhìn vào làm tan nát lòng người, nàng cứ để nước mắt rưng rưng như vậy, dáng vẻ vừa hoảng sợ làm người thấy mà yêu, giống bông tuyết mùa đông, óng ánh yếu ớt.
Cao Tấn thấy diễn kỹ siêu phàm của nàng, tức giận trong lòng càng cháy dữ dội, toàn bộ lửa giận nén thành một chữ:
"Cút -- "
Tạ Khuynh thất kinh đứng dậy, cẩn thận đi từng bước, làm đủ bộ dạng đáng thương vô tội bị đuổi đi.
Cao Tấn chỉ vào cửa điện lạnh giọng bật cười, đối Tô Biệt Hạc bên cạnh nói:
"Có trông thấy được không? Nàng làm ra dáng vẻ đó cho ai nhìn? Giống như trẫm ủy khuất nàng."
Tô Biệt Hạc giữ vững nguyên tắc công bằng công chính, thực sự khách quan nói:
"Bệ hạ đối nương nương nổi giận như vậy xác thực không có đạo lý."
Cao Tấn sắp điên:
"Nàng nói trẫm không dám đối phó Tạ Viễn Thần, nói trẫm là lão sói vẫy đuôi, những lời này còn không đáng để trẫm tức giận sao?"
Tô Biệt Hạc cẩn thận hồi tưởng, thành thật trả lời:
"Thần tuyệt không nghe thấy nương nương nói những lời kia."
Cao Tấn nghẹn lời, cố tự trấn định: "Nàng, trong nội tâm nàng nói."
Tô Biệt Hạc:...
Cao Tấn thấy Tô Biệt Hạc một mặt im lặng, á khẩu không trả lời được.
Người khác nghe không được lời nói trong lòng Tạ thị, hắn xác thực không có cách nào chứng minh Tạ thị nói những lời kia, không chỉ những như vậy, vẻ ngoài đáng thương của Tạ thị đều là giả bộ!
Nàng căn bản không có ý thức được sai lầm của mình, thậm chí nàng giả bộ đáng thương cũng chỉ để tháng sau Cao Tấn có thể đồng ý cho nàng xuất cung đi gặp cha ruột...
Cao Tấn bỗng nhiên sửng sốt, lúc trước hắn nghe nói qua Tạ gia tình cảm vợ chồng không hòa thuận, Tạ Viễn Thần mỗi năm ở biên quan đợi, rất ít về nhà, theo lý thuyết Tạ Nhiễm cùng Tạ Viễn Thần quan hệ cha con cũng không thể nào thân cận a?
Vậy Tạ Nhiễm... Vì sao lại chờ đợi mong ngóng Tạ Viễn Thần hồi kinh gặp nhau như thế?
Cái này không hợp lý.
Tạ Khuynh đang chia thức ăn cho Cao Tấn, thuận tay cũng lấy bát đũa cho Tô Biệt Hạc.
[ Tô phi giống như thích uống canh a. ]
[ lần trước trông thấy hắn đem một chén canh uống hết, đồ ăn thì lại còn không ít. ]
Đồ ăn mà Tạ thị chia cho Cao Tấn, tất cả đều dựa theo quy củ, tuyệt đối không quan tâm Cao Tấn thích hay không thích, Cao Tấn vốn cũng không cảm thấy gì, ăn cái gì đối với hắn cũng không khác biệt, nhưng Tạ thị lại nhớ rõ đồ ăn mà Tô Biệt Hạc yêu thích...
Cao Tấn ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Khuynh chủ động thay Tô Biệt Hạc múc canh, chợt cảm thấy đồ ăn trong mâm của mình thiếu một chút tư vị.
"Chuyện Binh bộ như thế nào?"
Tạ Khuynh đã bố trí xong các món ăn cho Cao Tấn, đang chuẩn bị ngồi xuống cùng ăn, bỗng dưng Cao Tấn lại chỉ chỉ tô canh, Tạ Khuynh đành phải đứng dậy múc cho hắn.
[ không phải nói ăn cơm trước sao. ]
[ người ta đến canh đều không uống được một ngụm! ]
[ nếu có chuyện muốn hỏi, cũng đừng kêu người ta ngồi xuống ăn cơm nha! ]
[ cố ý hả? ]
Tạ Khuynh một bên múc canh một bên oán thầm Cao Tấn, Cao Tấn nghe Tô Biệt Hạc hồi bẩm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tạ Khuynh, nhìn nàng múc canh với khuôn mặt tươi cười, Cao Tấn lại lần nữa cảm thán chúa sáng thế thần kỳ.
Tô Biệt Hạc đem sự tình hồi bẩm súc tích đơn giản, thấy Cao Tấn không có phản ứng, vẫn cúi đầu uống canh Tạ quý phi múc cho, chưa phát giác nhỏ giọng nhắc nhở:
"Bệ hạ, cần thần lặp lại lần nữa sao?"
Cao Tấn lấy lại tinh thần: "Không cần, trẫm nghe thấy được." Đem chén canh để xuống còn nói: "Điền Hữu Vi lúc này tay chân cũng nhanh, người thân trong phủ những kẻ gây án kia không cản trở gì?
Người liên quan đến vụ án cô nương quân doanh đều là danh môn huân quý, Điền Hữu Vi muốn đụng tới bọn hắn, những người trong nhà sẽ dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy?
Tô Biệt Hạc do dự một chút, còn hướng Tạ Khuynh đang ăn cơm nhìn một cái, đối Cao Tấn trả lời:
"Trong danh sách tội phạm Điền đại nhân thẩm vấn, tựa hồ cũng không có những thế gia công tử kia, kẻ hắn thẩm vấn đều là nhóm tòng phạm."
Cao Tấn cảm thấy không đúng: "Có ý gì? Ngươi không phải nói Binh bộ đã định tội? Những người kia ngay cả thẩm vấn cũng không có làm sao định tội?
Tô Biệt Hạc trầm mặc, Cao Tấn hừ lạnh: "Bọn hắn muốn đem chuyện này đẩy lên đầu tòng phạm, những tên thủ phạm kia một kẻ đều không xử trí?"
"Hẳn là sẽ giáng cấp đổi đi nơi khác đi." Tô Biệt Hạc nói.
'Phanh' một tiếng, Cao Tấn tức giận vỗ bàn, dọa Tạ Khuynh đang chuyên tâm ăn uống giật mình kêu to một tiếng, quả quyết đem cái bát trước mặt bưng lên, sợ Cao Tấn đá bay cái bàn thì không còn cơm ăn.
"Hừ, trẫm lúc trước chỉ cảm thấy Điền Hữu Vi là kẻ tầm thường, không thích hợp làm quan, bây giờ xem ra, hắn không chỉ không thích hợp làm quan, cả làm người đều không xứng!"
Cao Tấn mắng xong, liền đem ánh mắt giận dữ trừng về phía Tạ Khuynh có ý đồ gắp thức ăn, Tạ Khuynh nhìn thấy một miếng thịt đang muốn vươn đũa gắp, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt nóng hừng hực.
Nàng ấp úng quay đầu nhìn thoáng qua, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo còn lộ ra chút hận ý của Cao Tấn, Tạ Khuynh chỉ có thể yên lặng để đũa xuống, cúi đầu ăn thức ăn có trong chén mình.
"Tạ quý phi có biết cái tên Điền Hữu Vi này là người thế nào không?" Cao Tấn thần sắc bất thiện hỏi.
Tạ Khuynh đem cái tên này ngẫm đi ngẫm lại trong đầu, nói ra:
"Bệ hạ nói người từng là Võ uy quân doanh thứ mười ba Xích Phong giáo úy, ở chiến dịch biên quan lấy ba trăm kỵ binh giết địch một ngàn, đại hoạch toàn thắng Điền Hữu Vi - Điền giáo úy sao?"
Tạ Khuynh thốt ra liên tiếp công tích làm Cao Tấn có chút mơ hồ, hồi tưởng một chút, phát hiện Tạ thị nói không chỗ nào sai.
"Ngươi vậy mà nhớ kỹ." Cao Tấn có ý riêng mà nói.
Tạ Khuynh thấy hắn như thế, vội vàng ngậm miệng:
[ cmn! Ta có phải là nói sai? ]
[ ta có phải là không nên nhận biết Điền Hữu Vi? ]
[ cẩu hoàng đế mắc bệnh đa nghi nặng như vậy, vạn nhất hoài nghi ta làm sao bây giờ a? ]
Cao Tấn nghe tiếng lòng nôn nóng của nàng, cảm thấy có chút phiền, nhịn không được đánh gãy:
"Chính là hắn! Hắn là người được phụ thân ngươi dẫn vào triều, trẫm một mực tin tưởng ánh mắt Tạ tướng quân, lại không nghĩ người này không quả quyết, mượn gió bẻ măng, lấn yếu sợ mạnh, e ngại cường quyền, thật sự làm trẫm thất vọng."
Tạ Khuynh nghe đến đó xem như minh bạch:
[ cẩu hoàng đế lấy việc công trả tư thù? ]
[ cho rằng ta nghe không hiểu ngươi đang mượn Điền Hữu Vi để 'chỉ cây dâu mà mắng cây hòe' sao? ]
[ người lão Tạ đề cử đều là tướng tài, nào hiểu mấy thứ cong cong quẹo quẹo trên quan trường? ]
[ người ta trên có già dưới có trẻ, vào kinh làm quan chẳng khác nào đem tính mạng cả nhà buộc trên dây lưng quần, có thể không cẩn thận chặt chẽ sao? ]
"Bệ hạ, thần thiếp không hiểu những thứ này, ngài nếu cảm thấy phụ thân ta dùng người không đúng, ngài đều có thể hạ chỉ mắng hắn, đánh hắn, bãi chức quan của hắn, thu quyền hành của hắn, thần thiếp tuyệt đối đứng về phía Bệ hạ, tuyệt đối sẽ không xin tha cho hắn."
Tạ Khuynh dùng giọng điệu ngây thơ nhất nói lời chấn kinh nhất. Nữ nhân nào vào cung làm phi không hy vọng nhà mẹ đẻ càng ngày càng tốt, quyền lợi càng lúc càng lớn. Vị này thì ngược lại, không những không giải thích thay phụ thân mình, còn cổ động hoàng đế đối phó cha ruột mình.
Cao Tấn ẩn nhẫn thở dài một tiếng:
"Ngươi là đang gây hấn với trẫm, nghĩ là trẫm không dám sao?"
Tạ Khuynh sợ hãi khoát tay:
"Thần thiếp câu nào cũng xuất từ phế phủ, không dám khiêu khích Bệ hạ."
[ phi, đừng nói lão tử xem thường ngươi! ]
[ ngươi căn bản là không dám! ]
[ có bản lĩnh ngươi lấy lại binh quyền trong tay lão Tạ, đem hắn tống giam, thuận tiện hưu ta luôn, Tạ gia chúng ta từ đây giải ngũ về quê, không hỏi triều sự. ]
[ nhưng mà ngươi dám không? Ngươi có thể sao? ]
[ chuyện mình không dám làm cũng không thể làm, ở chỗ này giả vờ làm sói vẫy đuôi cái gì? ]
"Ngươi!"
Cao Tấn điên cuồng giận dữ đứng dậy, chỉ vào Tạ Khuynh thần sắc nghiêm trọng.
Tạ Khuynh trừng lớn mắt, làm ra bộ dáng cực độ hoảng sợ, run rẩy hỏi:
"Bệ hạ sao vậy? Thần thiếp nói sai sao?"
[ phát điên phát khùng cái gì? ]
[ không phải là bị ta chọt đúng chỗ đau rồi đi? ]
[ A Di Đà Phật, mấy lời khó nghe hơn lão tử còn chưa nói đâu! ]
"Tạ Nhiễm! Ngươi thử nói thêm một câu nữa xem!"
Giọng điệu của Cao Tấn đầy nguy hiểm.
Tô Biệt Hạc hiểu rõ vô cùng, giọng nói này của Bệ hạ chứng tỏ ngài ấy thực sự nổi giận lôi đình, mặc dù hắn không hiểu Bệ hạ vì cái gì tức giận, nhưng để tránh cho Bệ hạ thật tổn thương đến Quý phi, Tô Biệt Hạc vẫn là phải can ngăn.
Tạ Khuynh thì cảm thấy không hiểu nổi:
[ thử cái gì mà thử? ]
[ điên rồi đi! ]
[ ta cũng không nói cái gì nha, sao lại tức giận đến như thế! ]
[ được rồi được rồi, không so đo với ngươi, lão Tạ tháng sau nói không chừng sẽ trở về, nếu mà náo quá dữ, muốn xin xuất cung gặp Lão Tạ sẽ không dễ. ]
"Bệ hạ đừng nóng giận, thần thiếp biết sai rồi."
Tạ Khuynh từ trên ghế trực tiếp quỳ xuống, xuất ra tuyệt học bạo khóc của nàng -- dùng móng tay bấm đùi, rất nhanh nước mắt lưng tròng, nhìn vào làm tan nát lòng người, nàng cứ để nước mắt rưng rưng như vậy, dáng vẻ vừa hoảng sợ làm người thấy mà yêu, giống bông tuyết mùa đông, óng ánh yếu ớt.
Cao Tấn thấy diễn kỹ siêu phàm của nàng, tức giận trong lòng càng cháy dữ dội, toàn bộ lửa giận nén thành một chữ:
"Cút -- "
Tạ Khuynh thất kinh đứng dậy, cẩn thận đi từng bước, làm đủ bộ dạng đáng thương vô tội bị đuổi đi.
Cao Tấn chỉ vào cửa điện lạnh giọng bật cười, đối Tô Biệt Hạc bên cạnh nói:
"Có trông thấy được không? Nàng làm ra dáng vẻ đó cho ai nhìn? Giống như trẫm ủy khuất nàng."
Tô Biệt Hạc giữ vững nguyên tắc công bằng công chính, thực sự khách quan nói:
"Bệ hạ đối nương nương nổi giận như vậy xác thực không có đạo lý."
Cao Tấn sắp điên:
"Nàng nói trẫm không dám đối phó Tạ Viễn Thần, nói trẫm là lão sói vẫy đuôi, những lời này còn không đáng để trẫm tức giận sao?"
Tô Biệt Hạc cẩn thận hồi tưởng, thành thật trả lời:
"Thần tuyệt không nghe thấy nương nương nói những lời kia."
Cao Tấn nghẹn lời, cố tự trấn định: "Nàng, trong nội tâm nàng nói."
Tô Biệt Hạc:...
Cao Tấn thấy Tô Biệt Hạc một mặt im lặng, á khẩu không trả lời được.
Người khác nghe không được lời nói trong lòng Tạ thị, hắn xác thực không có cách nào chứng minh Tạ thị nói những lời kia, không chỉ những như vậy, vẻ ngoài đáng thương của Tạ thị đều là giả bộ!
Nàng căn bản không có ý thức được sai lầm của mình, thậm chí nàng giả bộ đáng thương cũng chỉ để tháng sau Cao Tấn có thể đồng ý cho nàng xuất cung đi gặp cha ruột...
Cao Tấn bỗng nhiên sửng sốt, lúc trước hắn nghe nói qua Tạ gia tình cảm vợ chồng không hòa thuận, Tạ Viễn Thần mỗi năm ở biên quan đợi, rất ít về nhà, theo lý thuyết Tạ Nhiễm cùng Tạ Viễn Thần quan hệ cha con cũng không thể nào thân cận a?
Vậy Tạ Nhiễm... Vì sao lại chờ đợi mong ngóng Tạ Viễn Thần hồi kinh gặp nhau như thế?
Cái này không hợp lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.