Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 50: Nương nương của các ngươi không chết
Hoa Nhật Phi
17/10/2021
Sau khi 'dặn dò' Tạ Đạc thật tốt, nàng đứng dậy quay về ngồi cạnh Cao Tấn.
Cao Tấn nhìn nhìn nàng, Tạ Khuynh cười lại với hắn.
[ nhìn cái gì mà nhìn? ]
[ nếu ngươi không phải hoàng đế, kế cục sẽ không tốt hơn Tạ Đạc bao nhiêu đâu! ]
Cao Tấn:...
Lúc này vợ chồng Thái quận vương đã tới, hôm qua là sinh nhật Thái thị, buổi tối liền giữ nhị lão trụ lại phủ tướng quân, hôm sau tới sớm nhìn xem cháu ngoại bảo bối của họ có tốt hơn chút nào không.
Thấy Cao Tấn cùng Tạ Khuynh ở đây, vợ chồng Thái quận vương vội tiến tới hành lễ.
Nhị lão xem qua thương thế Tạ Đạc, cũng truy hỏi ai đánh hắn, nhưng Tạ Đạc nào dám nói, đem mấy câu lúc trước nói với Tạ Khuynh lặp lại lần nữa.
Hắn không nói, nhị lão không cũng không biện pháp.
Tạ Viễn Thần gọi người lấy ghế cho nhạc phụ nhạc mẫu ngồi.
Thái quận vương nói:
"Ngươi không nói cũng không sao, ta cũng có thể điều tra ra được."
Tạ Đạc cả kinh:
"Ngoại tổ, đừng tra, ta, ta chỉ là uống say, tranh chấp với người khác."
Thái quận vương đang định mở miệng, Cao Tấn ở bên cạnh đã lên tiếng:
"Tạ Đạc có say rượu tranh chấp với người khác hay không tạm thời để qua một bên, trẫm có chuyện khác muốn nói."
Hai nhà Tạ - Thái lập tức cung kính lắng nghe: "Vâng!"
Tạ Khuynh cũng tò mò nhìn Cao Tấn, chỉ nghe hắn nói:
"Án mạng của nữ tử quân doanh tình tiết cực kỳ ác liệt, trẫm vẫn luôn trằn trọc. Binh bộ Thượng thư Điền Hữu Vi cố ý lẫn tránh, đã sợ đắc tội Quân bộ, lại sợ đắc tội thế gia vọng tộc trong kinh, nhưng việc này, tuyệt đối không thể cứ xử lý như vậy."
Án nữ tử chết ở quân doanh hôm qua Tạ Viễn Thần và Thái quận vương đã nghe bằng hữu Tạ Đạc nói hết tiền căn hậu quả, lúc đó hai người cũng cảm thấy không thể xử như vậy, hiện tại Bệ hạ nhắc lại, Tạ Viễn Thần nói:
"Trong quân tồn tại kẻ xem mạng người như cỏ rác, đương nhiên không thể tha, Bệ hạ có chỉ thị gì cứ việc phân phó."
Thái quận vương cũng cảm thấy như vậy.
"Hiện tại đã biết kẻ phạm tội đều là con em thế gia, nhưng cụ thể những ai lại không có người nào báo một tin chính xác cho trẫm. Trẫm muốn bổ nhiệm một quân giám đại doanh, thay trẫm điều tra án này. Tướng quân cùng quận vương thấy thế nào?"
Tạ Viễn Thần cùng Thái quận vương nhìn nhau, nghĩ là Cao Tấn muốn bổ nhiệm bọn họ, cha vợ con rể cùng nhau đứng dậy:
"Vâng, toàn bộ nghe Bệ hạ phân phó."
Cao Tấn khoát tay với hai người, cho họ ngồi xuống, sau đó chỉ vào Tạ Đạc đang ủ rũ ngồi trên giường:
"Vậy việc này trẫm liền giao cho Tạ Đạc. Chiếu thư bổ nhiệm Quân giám hai ngày nữa Lại bộ sẽ phát ra, sau khi Tạ Đạc có thể xuống giường, nhất định phải lập tức tới Đông - Tây hai doanh điều tra."
Nói xong, Tạ gia và Thái gia đều ngẩn người, Tạ Đạc là người trong cuộc bị dọa há toạc mồm, thật lâu chưa khép được.
Tạ Khuynh bên cạnh cũng buồn bực.
[ cẩu tử hồ đồ rồi sao ]
[ con hàng Tạ Đạc nhát gan này, để hắn đi làm Quân giám? ]
[ chưa tới ba ngày đã bị người ta chỉnh cho mẹ hắn nhận không ra ]
Tạ Viễn Thần phản ứng lại trước nhất:
"Bệ hạ, chức vụ Quân giám trong hai đại doanh Đông - Tây ngoại ô tương đương với biên chế tam phẩm trong triều, Tạ Đạc trong quân cũng không có quân công thành tích đáng nói, một giáo úy nho nhỏ mạo muội nhận lấy chức quan cao như vậy, chỉ sợ khó mà phục chúng."
Thái quận vương thấy Tạ Viễn Thần từ chối cũng nói:
"Ai, cái quân công này không phải đều là gặp chuyện mới tạo dựng được nha. Lão phu lại cảm thấy đây chính là một cơ hội của Đạc ca nhi."
"Thế nhưng là..." Tạ Viễn Thần vẫn cảm thấy Tạ Đạc tư lịch không đủ.
Xưa nay trong quân ẤN TƯ sắp xếp bối phận, nếu không có quân công đột xuất, mạo muội lãnh binh giám quân, mọi người sẽ không phục, đến lúc đó bị giày vò chính là Tạ Đạc.
"Tướng quân không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết." Cao Tấn đứng dậy:
"Lại nói, trẫm nhìn trúng cũng không phải năng lực của Tạ Đạc, mà là thân phận của hắn."
Tạ Viễn Thần không hiểu: "Thân phận?"
Cao Tấn cười:
"Nhìn khắp kinh thành này, trừ hoàng thất ra, còn có con em thế gia nào hơn Tạ Đạc? Không ai thích hợp hơn hắn, huống chi bằng hữu của hắn không phải vẫn luôn bảo vệ phụ thân của nạn nhân sao? Nếu đã muốn xen vào, thì quản cho đến nơi đến chốn."
Cao Tấn nói vậy, Tạ Khuynh liền hiểu.
Để Tạ Đạc quản chuyện này chính là để con em thế gia trong quân đội đánh nhau, người bối cảnh phổ thông không dám động tới những thiếu gia ăn chơi kia, nhưng Tạ Đạc không giống, cha hắn là nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân Tạ Viễn Thần, dù hắn không có tư lịch, có cái bóng của cha hắn trên người cũng đủ khiến người ta dõi theo.
Chớ nói chi là còn có một Thái quận vương phủ trăm năm qua vẫn luôn cường thịnh phồn vinh. Thái quận vương có tiếng bao che khuyết điểm, ai muốn gây phiền phức cho ngoại tôn bảo bối của lão, lão xác định cũng tìm phiền phức cho kẻ đó.
Cao Tấn bề ngoài là thăng Tạ Đạc lên Quân giám tam phẩm, nhưng thật ra là đem lực lượng hai nha Tạ - Thái gộp lại một chỗ mà xài, không lo Tạ Đạc bị thu mua, cũng không sợ hắn không tận tâm làm việc. Một mũi tên trúng từa lưa nhạn.
Nghĩ tới đây, Tạ Khuynh không thể không cảm thán một câu trong lòng.
[ cẩu tử dùng chiêu tá lực đả lực* này thật hay ]
(Tá lực đả lực: mượn sức đánh sức. )
[ cứ như vậy, Thái quận vương liền không rảnh truy ra ai đánh Tạ Đạc nữa ]
[ cũng coi như gián tiếp giúp ta ]
"Lại nói, Tạ Đạc cũng là em vợ của ta, ta đương nhiên sẽ ủng hộ hắn." Cao Tấn lại nói.
Hoàng đế cũng đã nói đến mức này, Tạ Viễn Thần còn có thể nói cái gì, thay Tạ Đạc vâng lệnh.
"Tốt, trẫm và Quý phi cũng phải hồi cung rồi."
"Vâng, thần tiễn Bệ hạ và nương nương." Tạ Viễn Thần nói.
Ra khỏi Tạ gia, Tạ Viễn Thần cùng Thái thị đứng ngoài cửa tiễn Cao Tấn và Tạ Khuynh. Thái thị nắm tay Tạ Khuynh, làm ra dáng vẻ mẫu nữ lưu luyến không rời, Tạ Viễn Thần cũng chắp tay từ biệt Cao Tấn, Cao Tấn thì căn dặn Tạ Viễn Thần dưỡng thương thật tốt, tạm thời đừng về biên quan.
Tạ Khuynh đi tới bên cạnh Cao Tấn, nghe hắn dặn dò lão Tạ, nhịn không được oán thầm.
[ cẩu tử thật sự là một chút thua thiệt cũng không chịu ăn ]
[ lão Tạ mới nói muốn lưu lại kinh thành, hắn liền thuận nước đẩy thuyền an bài công việc cho Tạ Đạc, chế trụ lão Tạ ]
[ chậc chậc chậc, may mắn cái não này của cẩu tử không có bị sét đánh hỏng, bằng không thiên hạ lại mất đi một nhất đẳng đại gian thương ]
Cao Tấn lên xe trước, còn không quên ngoái đầu duỗi tay đỡ Tạ Khuynh, hình ảnh hai người lưu luyến lên xe bị Thái thị thu hết vào mắt, không nhịn được sâu kín thở dài.
Đoàn xe lấy nghi thức cung đình rời đi trước cửa Tạ gia, Tạ Viễn Thần đang muốn xoay người vào phủ, bị Thái thị giữ chặt, Thái thị thấp giọng hỏi:
"Tướng quân, Bệ hạ đối với Quý phi tốt như vậy, sau này Nhiễm tỷ nhi trở về, liệu nàng có luyến tiếc trả vị trí Quý phi lại cho Nhiễm tỷ nhi không?"
Tạ Viễn Thần nhìn thoáng qua hướng đoàn xe đã đi mất, nói:
"Yên tâm đi, trong cung có tốt thì nó cũng không thèm đâu."
"Trước kia Quý phi chưa từng trôi qua những tháng ngày như thế này, đương nhiên không thèm, nhưng bây giờ nàng được nam nhân thiên hạ chí tôn sủng ái, tâm tư liệu có còn như trước?"
Lúc Tạ Khuynh chưa trở về, Thái thị còn cảm thấy Tạ Khuynh ở trong cung sẽ bước từng bước khó khăn chập trùng, nhưng hôm qua thấy Bệ hạ đối với nàng ôn nhu cẩn thận như vậy, Thái thị mới giật mình không biết lúc trước mình kiên trì để Tạ Khuynh vào cung thay thế Tạ Nhiễm là đúng hay sai.
Nhưng mà, Thái thị lo lắng cũng không ảnh hưởng đến Tạ Viễn Thần, bỗng dưng ông cười:
"Sủng ái? Thôi đi."
Tạ Viễn Thần nói xong, hỏi ngược lại:
"Đúng rồi, Tạ Nhiễm đã tìm được chưa?"
Thái thị thở dài:
"Đã tìm được, sau đó nó dùng cái chết bức bách rồi bỏ chạy, bây giờ chỉ có thể tiếp tục ngươi chạy ta đuổi, cũng không biết đến khi nào mới có thể tìm về. Thời gian lang bạt kỳ hồ này, tiểu cô nương nũng nịu như nàng làm sao chịu được."
Nhắc tới, hốc mắt Thái thị lại đỏ lên.
Tạ Viễn Thần thấy bà như vậy, nhịn không được phàn nàn:
"Ngươi chạy ta đuổi? Nói không chừng người của ngươi còn cho nó không ít tiền bạc vật tư sống qua ngày, ngươi như vậy là bắt người sao?"
Thái thị bấm một cái thật mạnh lên cánh tay Tạ Viễn Thần:
"Tạ Viễn Thần, đó cũng là khuê nữ của ông, trong lòng ông chỉ có mình Tạ Khuynh, Nhiễm tỷ nhi hiện giờ sao lại ra nông nỗi này, còn không phải đều bởi vì ông, là ông không quản nó cho tốt."
Tạ Viễn Thần thấy Thái thị oán ngược lại mình, cảm thấy buồn cười:
"Ta không quản tốt nó? Ta ngược lại muốn quản, nhưng bà để ta quản sao?"
Thái thị chột dạ:
"Ta,... người ông thô lỗ hơn cả tảng đá, Nhiễm tỷ nhi nũng nịu đáng yêu, chẳng lẽ muốn ta để ông quản nó như quản Đạc ca nhi sao?"
Tạ Viễn Thần cố nhịn tính tình, chỉ thở dài một tiếng:
"Được rồi, bà vẫn là nên ngẫm lại cho thật kỹ sau khi Tạ Nhiễm trở lại nên làm thế nào đi. Tính tình Tạ Khuynh hoang dã, đặt nàng vào cung nói không chừng ngày nào đó điên lên liền hành thích vua."
"Còn có thể làm gì khác được đây? Nhiễm tỷ nhi trở về liền đổi với Tạ Khuynh ngay a." Thái thị vừa nói vừa lau nước mắt.
Tạ Viễn Thần liếc mắt nhìn bà, nhắc nhở:
"Đổi về? Thay đổi một con người, bà cho là bệ hạ sẽ không phát hiện?"
Thái thị sửng sốt: "Thì, tắt đèn, chắc cũng không khác bao nhiêu đâu?"
Tạ Viễn Thần thở dài:
"Bây giờ việc cấp bách trước tiên là tìm Tạ Nhiễm trở về, nàng ở bên ngoài bay lượn thêm một ngày, Tạ Khuynh phải ở trong cung thêm một ngày, trái phải đều là biến số!"
Thái thị nghe Tạ Viễn Thần nói cảm thấy không đúng, hỏi:
"Vậy Nhiễm tỷ nhi trở về thì sao? Ông không định cho nàng tiến cung đổi lại với Tạ Khuynh sao?"
"....rồi nói sau!" Tạ Viễn Thần không nói thẳng, chỉ nói:
"Có đổi lại hay không, phải tìm được người trước mới được! Nếu chuyện này truyền ra, bị kẻ có ý biết được, hoặc là Tạ Nhiễm bị người khác tìm ra trước, Tạ gia mới thật sự là tội ngập đầu!"
Thái thị cả giận:
"Nhưng nàng không chịu làm sao bây giờ? Động một cái liền đòi cắt cổ, người của ta truyền lời trở về, nói có một lần, cổ nàng thật sự cắt ra máu, mới nhẹ tay một chút, chỉ sợ...."
Tạ Viễn Thần thầm than 'lòng dạ đàn bà', nghĩ nghĩ rồi nói:
"Cứ như vậy không phải biện pháp, nếu bà muốn sớm tìm nó về, liền làm theo những gì ta nói."
Thái thị đương nhiên hy vọng nữ nhi mau chóng trở về, nghe vậy hỏi:
"Cách gì? Ông nói đi!"
"Đem tất cả những người phái đi tìm nàng rút về, để nó yên ổn ở Tây Bắc." Tạ Viễn Thần nói.
Thái thị khó hiểu: "Để nó yên ổn ở Tây Bắc? Cái này, sao có thể?"
"Nghe ta đi không sai đâu! Bà cho nó yên ổn ở Tây Bắc, người của bà đừng lộ diện nữa, nó không phải muốn cùng cầm sư kia trải qua sinh hoạt bình thường sao? Vậy cứ để chúng trải nghiệm đủ. Không quá ba tháng, nó sẽ tự về." Tạ Viễn Thần nói.
Đoạn thời gian Tạ Nhiễm trốn khỏi nhà, Tạ Viễn Thần quân công bận rộn, chiến sự triền miên, quản không được. Hiện giờ ông đã trở lại, vậy chuyện trong nhà ông cùng xử lý."
Thái thị không đành lòng:
"Nhưng mà, địa phương Tây Bắc kia khốn khổ bao nhiêu a. Nó từ nhỏ chưa từng chịu nửa điểm ủy khuất, nếu mặc kệ nó, nó làm sao sống nổi, sẽ không làm mấy việc ngốc nghếch sao?"
Tạ Viễn Thần giải quyết dứt khoát:
"Được rồi, chuyện này định đoạt như vậy, người của bà cùng Quận vương phủ rút về hết, ta sẽ phái người âm thầm nhìn chằm chằm, tuyệt đối không có nguy hiểm."
Nói xong, Tạ Viễn Thần quyết đoán đi vào phủ, để Thái thị đứng tại chỗ lo lắng sốt ruột. Lại nhìn thoáng qua phương hướng đoàn xe hoàng gia biến mất, nếu Nhiễm tỷ nhi không hồ đồ, hiện giờ người hưởng thụ đãi ngộ vinh quang bực này chính là con của bà, làm gì có phần của Tạ Khuynh.
Tạ Viễn Thần tuy có chút thô lỗ, nhưng đối với con cái gia đình vẫn rất có trách nhiệm, Nhiễm tỷ nhi cũng là con của ông ta, Thái thị tin tưởng Tạ Viễn Thần sẽ không làm cái gì bất lợi với Nhiễm tỷ nhi, tạm thời tin ông.
Vì thế ngày hôm sau, bà liền nghe theo phân phó của Tạ Viễn Thần, rút hết người của mình và Quận vương phủ về, đổi người của Tạ Viễn Thần đi âm thầm theo dõi.
**
Cao Tấn bồi Tạ Khuynh từ tướng quân phủ hồi cung.
Tạ Khuynh đang muốn về Ngưng Huy cung nghỉ ngơi thật tốt một phen, lại bị Cao Tấn gọi lại:
"Quý phi chép kinh...xong rồi sao?"
:))))))))))))))
Bước chân đang hướng về phía Ngưng Huy cung của Tạ Khuynh khựng lại, sau lưng cứng đờ.
[ không phải chứ ]
[ cẩu tử vậy mà còn nhớ rõ chuyện chép kinh??? ]
[ lúc trước là muốn hắn đồng ý cho ta xuất cung gặp lão Tạ, bất đắc dĩ mới phải chép ]
[ hiện giờ lão Tạ cũng gặp rồi, muốn ta chép tiếp hả? Đâu có dễ! ]
Tạ Khuynh đầu cũng không ngoái, thân mình bỗng dưng mềm nhũn ngã về hướng Phúc Như, làm Phúc Như sợ tới mức ném đồ đang cầm trong tay, đỡ lấy thân thể Tạ Khuynh.
Mắt thấy sắp đỡ được Tạ Khuynh, ai ngờ khuỷu tay Phúc Như bị thứ gì đó đập vào, cạ tay của nàng buông ra, cả người cũng ngã qua một bên.
Thế là Phúc Như chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Khuynh ngã sõng soài trên đất.
[ phụt. Hộc máu ]
[ Phúc Như cái đồ không có lương tâm!!! ]
[ uổng công ta ngày thường đối tốt với ngươi như vậy, thời khắc mấu chốt cũng không đỡ ta một cái ]
[ cmn đau gần chết. Nhưng ta không thể động ]
"A! Nương nương, nương nương ngã sấp xuống!"
Cung nhân bên cạnh thấy Tạ Khuynh ngã ập mặt xuống đất rồi mới phản ứng lại, nhao nhao vây tới, chỉ nghe một âm thanh lành lạnh truyền đến:
"Nương nương của các ngươi sao lại té xỉu?"
Cao Tấn xoay người đi tới, bọn cung nhân cũng không dám vây quanh Tạ Khuynh, vội vàng lui qua một bên, chừa một khoảng trống cho Cao Tấn.
Cao Tấn ngồi xổm xuống, nắm cái cằm Tạ Khuynh nâng lên nhìn, rồi đưa tay thăm dò dưới mũi nàng, mà suốt quá trình này, Tạ Khuynh không hề nhúc nhích, giả bộ như đã chết.
Nhưng mà trong lòng lại mắng lật trời.
[ cẩu tử lấy tay ra a ]
[ lão tử có chết hay không, ngươi nhìn bằng mắt thường không được sao? ]
[ mau đỡ ta dậy nâng về nghỉ ngơi, lại cho vài tên thái y tới xem bệnh, ta lại biểu hiện yếu đuối chút, để thái y lọt vào sương mù, kê cho ta vài thang thuốc an thần dưỡng mệnh, ta nằm trên giường uống mấy thang thuốc tượng trưng tầm vài ngày là được rồi ]
[ chuyện chỉ đơn giản vậy thôi ]
"Bệ hạ, có cần truyền thái y không ạ?" Phúc Như có chút áy náy vì không thể đỡ được nương nương nhà mình, nhỏ giọng hỏi.
Cao Tấn lắc đầu:
"Không cần. Nương nương của các ngươi không chết."
[ con mẹ nó, cẩu tử ngươi nói cái gì đó ]
[ nương nương của các ngươi không chết? Không chết thì không cần thái y xem bệnh à? ]
[ a, thật sự muốn bị cẩu tử này chọc cho tức đến một Phật thăng thiên hai Phật xuất thế ]
Tạ Khuynh chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, nàng bị người ta ôm ngang lên khỏi mặt đất.
[ cẩu tử muốn đích thân ôm ta về sao? ]
[ vậy ta miễn cưỡng không mắng hắn ]
Cao Tấn nói:
"Nương nương của các ngươi không có chuyện, trẫm ôm nàng đi Minh Trạch cung chép kinh, các ngươi đều trở về đi."
:))))))))))))))
Cung nhân Ngưng Huy cung hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không dám trái lời Cao Tấn, đồng loạt hành lễ xưng vâng, nối đuôi rời đi.
Trong lòng Tạ Khuynh thật hận, nếu sớm biết cẩu tử tâm địa máu lạnh như vậy, dù nàng có té xỉu cũng không tha, thì nàng đã chẳng tốn công diễn một màn rườm rà như thế.
Hiện tại đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tiếp tục diễn trò diễn xiếc.
**
Cao Tấn ôm Tạ Khuynh một đường hồi Minh Trạch cung, Vạn công công nhìn thấy vội vàng tiến lên hỏi thăm:
"Bệ hạ, Quý phi nương nương sao vậy? Có cần gọi thái y không?"
Cao Tấn đem Tạ Khuynh đặt xuống giường trong tẩm điện, nói:
"Nương nương trên đường trở về vốn rất tốt, đột nhiên té xỉu, có thể là cảm nắng, đi Thái y viện hốt một thang Hoàng liên thủy cho nàng, uống xong là không sao."
Vạn công công không hiểu chuyện gì, bây giờ còn chưa tới tháng sáu, trời thế này cũng chưa tính là quá nóng mà.
Mà trong lòng Tạ Khuynh cũng nổ tung:
[ hoàng, liên, thủyyyy!!!! ]
[ cẩu tử, con chó hung ác này ]
[ ngươi sợ ta chết còn chậm phải không ]
[ không được không được, không thể giả bộ nữa ]
"Ưm...." Tạ Khuynh phát ra một âm thanh rất nhỏ, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Cao Tấn đang ngồi trước giường, suy yếu hỏi:
"Bệ hạ, thần thiếp bị sao vậy?"
Cao Tấn nhịn cười, nói thật:
"Ái phi vừa té xỉu, trẫm đã cho Vạn công công đi Thái y viện lấy Hoàng liên thủy, nàng nằm xuống nghỉ một lát, hắn lập tức trở lại ngay thôi."
Tạ Khuynh quả quyết ngồi dậy, nói:
"Thần thiếp đã tốt hơn nhiều."
Cao Tấn lôi kéo tay của nàng, vô cùng thâm tình, ân cần nói:
"Ái phi thân thể trọng yếu, không phải nói đùa, uống một chút đi."
[ đến cùng là ai đem thân thể ta ra đùa? ]
[ cái Hoàng liên thủy kia khác mọe gì thạch tín hả? ]
[ một cái độc chết, một cái đắng chết ]
[ cẩu tử, tâm của ngươi sao mà ác độc vậy hả!!! ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.