Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường, Hoàng Đế Không Trêu Được
Chương 18:
Lạc Thúc Thúc
12/06/2024
Hiên Viên Linh thuận miệng hỏi: "Trẫm không thể tới?"
Những người khác lúc này đều ở bên ngoài, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Khanh vội vàng từ trên giường xuống, như là sợ quấy rầy hứng thú của hắn, vừa giống như có chút vui vẻ, thân thân với hắn, cũng không dám bắt lấy tay, chỉ lôi lôi kéo kéo ống tay áo của hắn.
Hiên Viên Linh nhìn bộ dạng này của nàng lại nghĩ tới con mèo trong cung của thái hậu cũng thích lấy lòng như vậy, thường lấy móng vuốt nhỏ trảo qua trảo lại tay áo, còn có thể lay lay hai cái. Đột nhiên khóe miệng cong cong.
"Trẫm hỏi sao ngươi không nói." Ngữ điệu không mặn không nhạt .
"Hoàng thượng tất nhiên là có thể tới."
Thẩm Khanh nói: "Thần thiếp chỉ là vui tới hồ đồ, nhất thời không biết nên nói cái gì."
Nữ nhân trong hậu cung tất nhiên đều cam tâm tình nguyện lấy lòng hắn, thế nhưng còn có thể vui tới hồ đồ?
Vui đến vậy ư?
Trái lại khiến hắn nghĩ đến bộ dạng quyến rũ của nàng trên giường, ánh mắt Hiên Viên Linh liền có chút thay đổi, nhìn mắt hắn đỏ ửng có chút khác thường: "Nghĩ trẫm?"
Thẩm Khanh ngước mắt nhìn trộm, vừa vặn bị hắn bắt gặp, sắc mặt lại càng đỏ hơn: "Nghĩ."
Thanh âm mang theo chút thiếu nữ hữu hữu kiều mị, hơn nữa lời kia còn là bị bức bách nói ra, thanh âm không lớn, nhưng vẫn khảm tới tâm người nghe. Quả thật là câu nhân. Nghĩ lại, nếu trong cung có nữ nhân như vậy vẫn là có điểm tốt.
Hiên Viên Linh vươn tay ôm người vào trong lòng.
Thẩm Khanh đảo mắt nhìn.
Lần này không cần giả vờ?
Lần trước như thế nào cũng phải nín nhịn ra vẻ, ép nàng chủ động. Còn tưởng rằng hắn yêu thích như vậy?
Thôi được, không giả vờ cũng rất tốt, mà giả vờ cũng vậy.
Đang suy nghĩ, liền nghe Hiên Viên Linh nói: “Tư thế vừa rồi nếu như thêm trẫm, ngươi còn có thể làm ra?"
Thẩm Khanh: "..."
Nàng nghẹn ra: "Có thể."
Tản mác nghỉ ngơi sau mây mưa, lần này Thẩm Khanh đã chuẩn bị tâm lý, biết hoàng đế có thể lực kinh người, vừa mới bắt đầu liền không muốn kết thúc.
Quả nhiên đã tái chiến lần thứ hai.
Thẩm Khanh đều đã thấy tê rần. Thôi được, ngươi vui vẻ là được.
Hiên Viên Linh lần này cũng có chuẩn bị tâm lý, quả thật là một cái yêu tinh, nhất cử nhất động đều thực câu dẫn.
Càng buồn bực, lại càng muốn lăn lộn giày vò Thẩm Khanh.
Cổ họng của Thẩm Khanh đã kêu không ra tiếng, tâm lý kỳ thực vẫn là không chịu được. Lần này còn quá đáng hơn trước, hoàng đế như là đặc biệt dùng dược.
Mãi đến khi kết thúc, giọng Thẩm Khanh cũng đã khàn khàn, còn nghe được Hiên Viên Linh trả đũa: “Lần tới không được kêu ra tiếng.”
Thẩm Khanh: "...... Nếu không hoàng thượng ngài lấy miếng vải nhét vào miệng thần thiếp?"
Trong đầu Hiên Viên Linh đột nhiên lóe lên một hình ảnh, nếu làm như vậy có lẽ còn có một phen tư vị khác?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng Thẩm Khanh.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình vừa nói cái gì không nên nói.
Lần thứ hai thị tẩm coi như có chút hoảng sợ nhưng vẫn có thể chịu được. Sau khi tắm gội, Hiên Viên Linh cũng không có ý định lại lăn lộn nàng tiếp, thật đúng là may mắn vạn hạnh. Đêm nay Hiên Viên Linh không ở lại, tắm rửa xong liền rời đi. Thẩm Khanh mềm oặt nằm trên giường như một vũng bùn. Bên ngoài, Xuân Hoa vừa tiến vào hầu hạ liền lập tức nhận tội: "Hoàng thượng tới vừa vặn nhìn thấy nô tì, đâu biết hoàng thượng trực tiếp tiến vào, nô tì cũng sợ tới chết khiếp."
Thẩm Khanh nói: "Không thể trách ngươi, ai biết được hoàng thượng sẽ đến, ngươi lúc này hay là trước tiên giúp ta xoa bóp, bằng không ta sợ ngày mai đi lại đều thấy đau nhức."
Xuân Hoa lập tức giúp Thẩm Khanh thả lỏng, không nghĩ đến ở bên ngoài, cung nhân Ngự Thiện phòng lại tới, còn mang theo thức ăn.
Thẩm Khanh thầm nói, nàng cật lực để lại hình tượng như vậy, hoàng đế chắc hẳn vẫn còn nhớ đi?
Kì thật Hiên Viên Linh thấy nàng mệt mỏi, rốt cuộc cũng là nữ nhân của mình, nghĩ tới bộ dạng tham ăn của nàng lần trước, hôm nay đơn giản liền gọi thức ăn khuya cho nàng.
Thẩm Khanh xác thực đói bụng, sau khi ăn một ít, lại để Xuân Hoa tiếp tục xoa bóp cho nàng rồi ngủ thiếp đi.
Những người khác lúc này đều ở bên ngoài, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Khanh vội vàng từ trên giường xuống, như là sợ quấy rầy hứng thú của hắn, vừa giống như có chút vui vẻ, thân thân với hắn, cũng không dám bắt lấy tay, chỉ lôi lôi kéo kéo ống tay áo của hắn.
Hiên Viên Linh nhìn bộ dạng này của nàng lại nghĩ tới con mèo trong cung của thái hậu cũng thích lấy lòng như vậy, thường lấy móng vuốt nhỏ trảo qua trảo lại tay áo, còn có thể lay lay hai cái. Đột nhiên khóe miệng cong cong.
"Trẫm hỏi sao ngươi không nói." Ngữ điệu không mặn không nhạt .
"Hoàng thượng tất nhiên là có thể tới."
Thẩm Khanh nói: "Thần thiếp chỉ là vui tới hồ đồ, nhất thời không biết nên nói cái gì."
Nữ nhân trong hậu cung tất nhiên đều cam tâm tình nguyện lấy lòng hắn, thế nhưng còn có thể vui tới hồ đồ?
Vui đến vậy ư?
Trái lại khiến hắn nghĩ đến bộ dạng quyến rũ của nàng trên giường, ánh mắt Hiên Viên Linh liền có chút thay đổi, nhìn mắt hắn đỏ ửng có chút khác thường: "Nghĩ trẫm?"
Thẩm Khanh ngước mắt nhìn trộm, vừa vặn bị hắn bắt gặp, sắc mặt lại càng đỏ hơn: "Nghĩ."
Thanh âm mang theo chút thiếu nữ hữu hữu kiều mị, hơn nữa lời kia còn là bị bức bách nói ra, thanh âm không lớn, nhưng vẫn khảm tới tâm người nghe. Quả thật là câu nhân. Nghĩ lại, nếu trong cung có nữ nhân như vậy vẫn là có điểm tốt.
Hiên Viên Linh vươn tay ôm người vào trong lòng.
Thẩm Khanh đảo mắt nhìn.
Lần này không cần giả vờ?
Lần trước như thế nào cũng phải nín nhịn ra vẻ, ép nàng chủ động. Còn tưởng rằng hắn yêu thích như vậy?
Thôi được, không giả vờ cũng rất tốt, mà giả vờ cũng vậy.
Đang suy nghĩ, liền nghe Hiên Viên Linh nói: “Tư thế vừa rồi nếu như thêm trẫm, ngươi còn có thể làm ra?"
Thẩm Khanh: "..."
Nàng nghẹn ra: "Có thể."
Tản mác nghỉ ngơi sau mây mưa, lần này Thẩm Khanh đã chuẩn bị tâm lý, biết hoàng đế có thể lực kinh người, vừa mới bắt đầu liền không muốn kết thúc.
Quả nhiên đã tái chiến lần thứ hai.
Thẩm Khanh đều đã thấy tê rần. Thôi được, ngươi vui vẻ là được.
Hiên Viên Linh lần này cũng có chuẩn bị tâm lý, quả thật là một cái yêu tinh, nhất cử nhất động đều thực câu dẫn.
Càng buồn bực, lại càng muốn lăn lộn giày vò Thẩm Khanh.
Cổ họng của Thẩm Khanh đã kêu không ra tiếng, tâm lý kỳ thực vẫn là không chịu được. Lần này còn quá đáng hơn trước, hoàng đế như là đặc biệt dùng dược.
Mãi đến khi kết thúc, giọng Thẩm Khanh cũng đã khàn khàn, còn nghe được Hiên Viên Linh trả đũa: “Lần tới không được kêu ra tiếng.”
Thẩm Khanh: "...... Nếu không hoàng thượng ngài lấy miếng vải nhét vào miệng thần thiếp?"
Trong đầu Hiên Viên Linh đột nhiên lóe lên một hình ảnh, nếu làm như vậy có lẽ còn có một phen tư vị khác?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng Thẩm Khanh.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình vừa nói cái gì không nên nói.
Lần thứ hai thị tẩm coi như có chút hoảng sợ nhưng vẫn có thể chịu được. Sau khi tắm gội, Hiên Viên Linh cũng không có ý định lại lăn lộn nàng tiếp, thật đúng là may mắn vạn hạnh. Đêm nay Hiên Viên Linh không ở lại, tắm rửa xong liền rời đi. Thẩm Khanh mềm oặt nằm trên giường như một vũng bùn. Bên ngoài, Xuân Hoa vừa tiến vào hầu hạ liền lập tức nhận tội: "Hoàng thượng tới vừa vặn nhìn thấy nô tì, đâu biết hoàng thượng trực tiếp tiến vào, nô tì cũng sợ tới chết khiếp."
Thẩm Khanh nói: "Không thể trách ngươi, ai biết được hoàng thượng sẽ đến, ngươi lúc này hay là trước tiên giúp ta xoa bóp, bằng không ta sợ ngày mai đi lại đều thấy đau nhức."
Xuân Hoa lập tức giúp Thẩm Khanh thả lỏng, không nghĩ đến ở bên ngoài, cung nhân Ngự Thiện phòng lại tới, còn mang theo thức ăn.
Thẩm Khanh thầm nói, nàng cật lực để lại hình tượng như vậy, hoàng đế chắc hẳn vẫn còn nhớ đi?
Kì thật Hiên Viên Linh thấy nàng mệt mỏi, rốt cuộc cũng là nữ nhân của mình, nghĩ tới bộ dạng tham ăn của nàng lần trước, hôm nay đơn giản liền gọi thức ăn khuya cho nàng.
Thẩm Khanh xác thực đói bụng, sau khi ăn một ít, lại để Xuân Hoa tiếp tục xoa bóp cho nàng rồi ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.