Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường, Hoàng Đế Không Trêu Được
Chương 4:
Lạc Thúc Thúc
07/06/2024
Chỉ có một chút Thẩm Khanh chịu không được đó là ngày ngày đều chỉ có thể dành thời gian ở trong Chiêu Hoa Cung, không phải đứng tới mốc meo thì chính là nằm đến mốc meo, cũng không có gì để giải trí. Kỳ thật là tần phi cũng không phải không có gì giải trí, nhưng phân vị hiện tại của nàng quá thấp cho nên mới không có. Nàng cảm thấy lại cứ sống như thế này, tùy tiện không đến hai năm nữa liền thật sự mốc meo.
Vẫn là nên ra ngoài đi dạo một chút. Mà nơi có thể đi dạo cũng chỉ có Ngự Hoa Viên, cũng không thể đi loanh quanh ở các cung khác phải không. Vì thế Thẩm Khanh tính toán đi Ngự Hoa Viên.
Kỳ thực nơi này cũng không có gì đẹp mắt, nhưng so với ở Chiêu Hoa Cung, phong cảnh vẫn đẹp hơn chút, trước mắt tốt xấu gì cũng có cảnh trí.
Nàng tìm cái đình nghỉ mát ngồi xem một chút cá dưới hồ, tiện tay bẻ vụn điểm tâm cho cá ăn, lười đến không nói được gì. Lúc này nhìn đến một đàn cá bơi lội xung quanh, nàng tốt xấu còn cảm thấy có chút ý tứ, nhưng thời tiết quá nóng nực, sau khi cho cá ăn được một lúc, gió nóng thổi đến khiến nàng buồn ngủ, bắt đầu ngáp.
Lần thứ ba Hiên Viên Linh gặp lại nàng chính là nhìn thấy nàng đang ngáp. Cũng làm cho hắn nghĩ tới con mèo trắng được nuôi dưỡng trong cung Thái Hậu, thực lười, mùa hè luôn nằm lì trên ngói lưu ly vừa ngáp, vừa phơi nắng.
Xuân Hoa nhận ra Hiên Viên Linh đầu tiên, nàng kinh sợ, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Thẩm Khanh giống như bị giật mình mà tỉnh giấc, nhất thời trong chốc lát sợ hãi đến quên mất hành lễ, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, vội vàng nhìn về phía Hiên Viên Linh, quỳ xuống nói: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế."
Hiên Viên Linh quan sát biểu tình của nàng một lúc.
Ngoài ý muốn?
Trước kia xác thực không phải là không có chuyện ngẫu nhiên gặp được tần phi khi đến Ngự Hoa Viên.
Nghĩ như vậy, nhưng cũng không kêu người đứng lên
Hắn không cho Thẩm Khanh đứng lên, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục quỳ, ở trong lòng chửi thầm mấy tiếng, nhưng trên mặt không dám thể hiện nửa điểm bất mãn. Chỉ là chờ thêm một lát liền cẩn thận ngẩng đầu lên, lại thấy Hiên Viên Linh kỳ thực không thèm chú ý đến nàng.
Thẩm Khanh chỉ có thể tiếp tục cúi đầu, trong lòng mắng thêm chục câu nữa, nhưng nghĩ đến cái tính cách nóng giận thất thường của nam chính, nàng cảm thấy hay là thôi, không cần phỏng đoán tâm tư của hắn làm gì. Phỏng chừng bây giờ hắn còn đang nghĩ tới chuyện gì đó. Nếu như đã không kêu nàng đứng lên thì nàng cứ quỳ vậy.
Còn có thể làm sao? Thành thật một chút vẫn tốt hơn.
Sau đó nàng cứ quỳ ở đấy, lại nghe được Hiên Viên Linh đang dùng vụn điểm tâm của nàng để cho cá ăn.
Lúc này uy* chính là uy cả buổi, mà Thẩm Khanh đã quỳ đến tê rần.
*Uy (喂): Cho ăn.
Hiên Viên Linh xoa xoa hai đầu ngón tay, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Khanh quả thực thành thật, đầu cúi thấp cũng không nói chuyện. Một mỹ nhân, nhìn thế nào đều thấy đẹp mắt, mà bộ dáng hiện tại nhìn rất thành thật.
Thành thật thì tốt.
“Đứng lên đi.”
Thẩm Khanh nghe thấy lời này, ngẩng đầu như là xác nhận, nhưng lại không có đứng dậy. Hiên Viên Linh nheo mắt, Thẩm Khanh lập tức cúi đầu, vẻ mặt kinh hoảng thất thố: "Thần thiếp bị tê chân, không thể tự đứng dậy."
Chân đã tê rần, động một tý liền tựa như có kiến bò*, đâu có thể vừa nói đứng dậy liền đứng được.
*Cảm giác kiến bò thường được mô tả là cảm giác châm chích, ngứa ran, tê bì... giống như “có kiến bò” ở chân hay như cảm giác kim châm.
Xuân Hoa vội vàng đến đỡ nàng, khó khăn lảo đảo đứng vững vàng. Sau đó Hiên Viên Linh liền đứng dậy, hiển nhiên là muốn đi, nàng chỉ có thể lại phù phù quỳ xuống.
Còn có thể làm sao, cung tiễn Hoàng Đế a.
Lần này, Thẩm khanh quỳ đến tận lúc Hiên Viên Linh đi xa mới đứng dậy. Mà Xuân Hoa cũng bị sợ đến không nhẹ, không dám nhiều lời.
Thẩm Khanh thầm mắng ở trong lòng tên Hoàng Đế biến thái này một vòng, nhưng không có cách nào, ai bảo người ta là Hoàng Đế.
Kỳ thật không có nói ra nhưng phải chăng là cố ý trách phạt?
Chính nàng còn cảm thấy chuyện này cũng quá trùng hợp, nàng đi ra ngoài một lần liền gặp được Hoàng Đế. Chẳng lẽ Hiên Viên Linh cho rằng nàng cố ý đến Ngự Hoa Viên làm như tình cờ gặp được hắn. Trước đó còn không phải mang theo ý tứ thăm dò cùng cảnh cáo?
Nhưng bất luận thế nào, vừa rồi nàng rất an phận, vốn dĩ cũng là tình cờ gặp phải. Chung quy không đến nỗi ngẫu nhiên gặp được một chút sẽ trách phạt đi?
Vẫn là nên ra ngoài đi dạo một chút. Mà nơi có thể đi dạo cũng chỉ có Ngự Hoa Viên, cũng không thể đi loanh quanh ở các cung khác phải không. Vì thế Thẩm Khanh tính toán đi Ngự Hoa Viên.
Kỳ thực nơi này cũng không có gì đẹp mắt, nhưng so với ở Chiêu Hoa Cung, phong cảnh vẫn đẹp hơn chút, trước mắt tốt xấu gì cũng có cảnh trí.
Nàng tìm cái đình nghỉ mát ngồi xem một chút cá dưới hồ, tiện tay bẻ vụn điểm tâm cho cá ăn, lười đến không nói được gì. Lúc này nhìn đến một đàn cá bơi lội xung quanh, nàng tốt xấu còn cảm thấy có chút ý tứ, nhưng thời tiết quá nóng nực, sau khi cho cá ăn được một lúc, gió nóng thổi đến khiến nàng buồn ngủ, bắt đầu ngáp.
Lần thứ ba Hiên Viên Linh gặp lại nàng chính là nhìn thấy nàng đang ngáp. Cũng làm cho hắn nghĩ tới con mèo trắng được nuôi dưỡng trong cung Thái Hậu, thực lười, mùa hè luôn nằm lì trên ngói lưu ly vừa ngáp, vừa phơi nắng.
Xuân Hoa nhận ra Hiên Viên Linh đầu tiên, nàng kinh sợ, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Thẩm Khanh giống như bị giật mình mà tỉnh giấc, nhất thời trong chốc lát sợ hãi đến quên mất hành lễ, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, vội vàng nhìn về phía Hiên Viên Linh, quỳ xuống nói: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế."
Hiên Viên Linh quan sát biểu tình của nàng một lúc.
Ngoài ý muốn?
Trước kia xác thực không phải là không có chuyện ngẫu nhiên gặp được tần phi khi đến Ngự Hoa Viên.
Nghĩ như vậy, nhưng cũng không kêu người đứng lên
Hắn không cho Thẩm Khanh đứng lên, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục quỳ, ở trong lòng chửi thầm mấy tiếng, nhưng trên mặt không dám thể hiện nửa điểm bất mãn. Chỉ là chờ thêm một lát liền cẩn thận ngẩng đầu lên, lại thấy Hiên Viên Linh kỳ thực không thèm chú ý đến nàng.
Thẩm Khanh chỉ có thể tiếp tục cúi đầu, trong lòng mắng thêm chục câu nữa, nhưng nghĩ đến cái tính cách nóng giận thất thường của nam chính, nàng cảm thấy hay là thôi, không cần phỏng đoán tâm tư của hắn làm gì. Phỏng chừng bây giờ hắn còn đang nghĩ tới chuyện gì đó. Nếu như đã không kêu nàng đứng lên thì nàng cứ quỳ vậy.
Còn có thể làm sao? Thành thật một chút vẫn tốt hơn.
Sau đó nàng cứ quỳ ở đấy, lại nghe được Hiên Viên Linh đang dùng vụn điểm tâm của nàng để cho cá ăn.
Lúc này uy* chính là uy cả buổi, mà Thẩm Khanh đã quỳ đến tê rần.
*Uy (喂): Cho ăn.
Hiên Viên Linh xoa xoa hai đầu ngón tay, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Khanh quả thực thành thật, đầu cúi thấp cũng không nói chuyện. Một mỹ nhân, nhìn thế nào đều thấy đẹp mắt, mà bộ dáng hiện tại nhìn rất thành thật.
Thành thật thì tốt.
“Đứng lên đi.”
Thẩm Khanh nghe thấy lời này, ngẩng đầu như là xác nhận, nhưng lại không có đứng dậy. Hiên Viên Linh nheo mắt, Thẩm Khanh lập tức cúi đầu, vẻ mặt kinh hoảng thất thố: "Thần thiếp bị tê chân, không thể tự đứng dậy."
Chân đã tê rần, động một tý liền tựa như có kiến bò*, đâu có thể vừa nói đứng dậy liền đứng được.
*Cảm giác kiến bò thường được mô tả là cảm giác châm chích, ngứa ran, tê bì... giống như “có kiến bò” ở chân hay như cảm giác kim châm.
Xuân Hoa vội vàng đến đỡ nàng, khó khăn lảo đảo đứng vững vàng. Sau đó Hiên Viên Linh liền đứng dậy, hiển nhiên là muốn đi, nàng chỉ có thể lại phù phù quỳ xuống.
Còn có thể làm sao, cung tiễn Hoàng Đế a.
Lần này, Thẩm khanh quỳ đến tận lúc Hiên Viên Linh đi xa mới đứng dậy. Mà Xuân Hoa cũng bị sợ đến không nhẹ, không dám nhiều lời.
Thẩm Khanh thầm mắng ở trong lòng tên Hoàng Đế biến thái này một vòng, nhưng không có cách nào, ai bảo người ta là Hoàng Đế.
Kỳ thật không có nói ra nhưng phải chăng là cố ý trách phạt?
Chính nàng còn cảm thấy chuyện này cũng quá trùng hợp, nàng đi ra ngoài một lần liền gặp được Hoàng Đế. Chẳng lẽ Hiên Viên Linh cho rằng nàng cố ý đến Ngự Hoa Viên làm như tình cờ gặp được hắn. Trước đó còn không phải mang theo ý tứ thăm dò cùng cảnh cáo?
Nhưng bất luận thế nào, vừa rồi nàng rất an phận, vốn dĩ cũng là tình cờ gặp phải. Chung quy không đến nỗi ngẫu nhiên gặp được một chút sẽ trách phạt đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.