Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 695: Bất Công
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Thiệu Lương Nhân vạn lần không nghĩ tới, Hoàng đế có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế.
Cả người đều ngớ ngẩn.
Nghiêm Tài Nhân cũng rất kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng Hoàng đế coi như không đưa người trở về, hắn ít nhất cũng nên nói vài lời an ủi.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới, Hoàng đế nói câu đầu tiên liền khiến Thiệu Lương Nhân suýt chút nữa ngất đi.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Thiệu Lương Nhân trắng bệch bộ dáng sợ hãi, Nghiêm Tài Nhân nhất thời không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Nụ cười của Nàng ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hoàng đế.
Thấy Hoàng đế lạnh lùng nhìn mình, nụ cười trên mặt Nghiêm Tài Nhân lập tức đông cứng lại.
Nàng nhanh chóng cúi đầu: “thiếp thân thất thố, mong Bệ hạ rộng lòng tha thứ.”
Thường công công thấy thế, trong lòng thầm than, vị Nghiêm Tài Nhân này xinh đẹp như hoa, đáng tiếc đầu óc không tốt lắm, tương lai cuộc sống có lẽ không dễ dàng lắm.
Trong chốn hậu cung này, ngoại hình quan trọng nhưng não còn quan trọng hơn.
Quả nhiên, Lạc Thanh Hàn chỉ lườm Nghiêm Tài Nhân một, rồi thu hồi ánh mắt, dường như hắn thậm chí không có hứng thú nói chuyện với Nàng ấy, sự thờ ơ của hắn không thể nói nên lời.
Nghiêm Tài Nhân trong lòng hối hận không thôi, chính mình vừa rồi sao lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình?
Coi như nàng muốn cười trên nỗi đau của người khác, cũng không thể thể hiện ra trước mặt Hoàng đế!
Thiệu Lương Nhân lúc này đã lấy lại tinh thần.
Nàng chịu đựng nơi mắt cá chân truyền tới đau đớn miễn cưỡng gượng cười.
“Thiếp thân vừa rồi chỉ là trật chân một chút, có đau một chút, không có gì đáng ngại.”
Nghiêm Tài Nhân vừa rồi còn đang âm thầm hối hận nghe vậy, không khỏi nói: “Nhưng không phải ngươi vừa nói là xương bị thương sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại hối hận.
Nói những điều như vậy vào lúc này, có vẻ như Nàng lại hơi hung dữ , cho người ta ấn tượng thật không tốt.
Không đợi nàng mở miệng cứu vãn, Thiệu Lương Nhân trong mắt đã tích súc lệ quang, giống như là bị ủy khuất, nhưng lại không muốn biểu lộ ra.
"Vừa rồi Bảo Phúc nhất thời nóng nảy nên có hơi khoa trương, là vì lo cho ta mà nói bậy, tỷ tỷ đừng trách nàng."
Sau khi nói xong, Nàng cố tình kéo Bảo Phúc tới gần mình hơn, như thể sợ Nghiêm Tài Nhân sẽ ỷ thế hiếp người.
Lamg cho chủ tớ các nàng càng trở nên đáng thương.
Nghiêm Tài Nhân rất tức giận, nhưng lại không tiện thể hiện ra ngoài, còn phải cố gắng để cho mình nhìn ôn hòa hơn.
"Xem lời muội muội nói kìa, ta cũng quan tâm ngươi, sao lại trách Bảo Phúc?"
Thấy hai nữ nhân này không ngừng diễn kịch, Lạc Thanh Hàn trong lòng nóng nảy, ngữ khí lạnh lùng cứng rắn.
“Còn có đi hay không ?”
Thường công công lập tức tiến lên, đối với Nghiêm Tài Nhân cùng Thiệu Lương Nhân chắp tay, khách khí nói.
“Hai vị chủ tử, nếu không có chuyện gì khác, liền thỉnh tránh đường, chớ có cản đường đi của Hoàng đế.”
Nghiêm Tài Nhân cùng Thiệu Lương Nhân không thể không ngừng biểu diễn, yên lặng thối lui, cung tiễn Hoàng đế rời đi.
Ngự giá đi qua trước mặt các nàng.
Hoàng đế ngồi trên long liễn không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ thêm một.
Chờ ngự giá đi xa, Nghiêm Tài Nhân cùng Thiệu Lương Nhân lúc này mới dám ngẩng đầu.
Thiệu Lương Nhân mắt hồng hồng như cũ, đáng thương lại quật cường.
Bây giờ không có người ngoài ở đây, Nghiêm Tài Nhân lười nhác giả bộ tỷ muội tình sâu, giọng mỉa mai nói.
“Ta nói làm sao lại trùng hợp như vậy, vừa lúc ở ngự hoa viên đụng tới ngươi?
Nguyên lai ngươi đến đây vì Hoàng đế!
một màn kia chắc người đã tập dượt rất nhiều lần cho màn ra mắt vừa rồi phải không?
Ngươi cho rằng có thể dựa vào thủ đoạn này thì có thể được sủng sao?
Thực sự là ý nghĩ hão huyền!”
Thiệu Lương Nhân cụp mắt xuống , nhẹ nhàng hỏi.
“Tỷ tỷ lúc này tới ngự hoa viên, chẳng phải cũng là vì cơ hội gặp mặt Hoàng đế sao?”
Bị người vạch trần ý đồ của mình, Nghiêm Tài Nhân thẹn quá hoá giận, trách mắng.
“Ngươi đây là đang chất vấn ta sao?
Ngươi đừng quên thân phận của ngươi!
Chỉ là một lương nhân, thế mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy?
Láo xược!
Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Thiệu Lương Nhân cũng không phân biệt, cứ như vậy quỳ ở trên đường, cúi thấp đầu.
Cung nữ bảo phúc giận mà không dám nói gì, cũng quỳ theo xuống.
Nghiêm Tài Nhân nhìn chủ tớ hai người quỳ gối trước mặt mình, khó chịu trong lòng cuối cùng cũng lắng xuống một chút.
Có tâm cơ lại như thế nào? Vẫn chỉ là một lương nhân, cho nàng quỳ nàng liền phải quỳ xuống!
Nghiêm Tài Nhân đắc ý, nhưng trong lòng cũng biết mình mới vào cung, còn chưa đứng vững gót chân, không thể đem người giày vò, liền bày ra một bộ nghiêm túc.
"Thiệu Lương Nhân lời nói vô ích, lại cố ý làm trái ta. Hôm nay, ta phạt ngươi quỳ ở đây một giờ, hi vọng ngươi sẽ tự kiểm điểm, sau này đừng tái phạm, nhớ kỹ chứ?"
Thiệu Lương Nhân cắn môi dưới, rưng rưng đáp ứng: “ta nhớ kỹ rồi.”
Nghiêm Tài Nhân mang theo cung nữ đắc chí vừa lòng mà thẳng bước đi.
Lưu lại Thiệu Lương Nhân cùng bảo phúc còn quỳ gối trên đường.
Mặc dù Nghiêm Tài Nhân chỉ là một tài nhân, phẩm cấp lại so lương nhân cao hơn một cấp, nàng để Thiệu Lương Nhân quỳ, Thiệu Lương Nhân cũng chỉ có thể quỳ.
Đây chính là địa vị mang tới khác biệt.
Thiệu Lương Nhân hai tay nắm chặt váy, hôm nay nhục nhã nàng nhớ kỹ, sớm muộn có một ngày...
một màn này Trong ngự hoa viên vừa vặn được đi qua Diêu Tiệp Dư thấy được.
Diêu Tiệp Dư nghiêng đầu mà chạy trở về tìm Lý Phi chia sẻ bát quái.
Bây giờ hai người bọn hắn đều ở tại cẩm tú cung, chỉ bất quá Lý Phi ở là chính điện, mà Diêu Tiệp Dư ở là sảnh phụ.
Hai người vốn là bài hữu, lại thêm ở gần, nhàn rỗi nhàm chán liền thường xuyên rủ nhau la cà.
Một tới hai đi cũng là có mấy phần tình nghĩa.
Lý Phi vừa cắn hạt dưa, vừa cười nhạo nói.
"Giả vờ ngã đáng thương, tất cả đều là mấy chiêu những năm chơi bời của ta."
Diêu Tiệp Dư: “ta coi Thiệu Lương Nhân kia tư sắc mặc dù không bằng Nghiêm Tài Nhân, nhưng đầu óc tâm kế lại so với Nghiêm Tài Nhân lợi hại hơn nhiều.”
Lý trắc phi nhổ vỏ dưa: “lợi hại lại có thể thế nào? Ngươi xem một chút Cảnh Phi lợi hại không? Nàng tiến cung đã lâu như vậy, Hoàng đế có từng nhìn tới nàng chưa?”
Diêu Tiệp Dư không phản bác được.
Lý phi: “ta xem như đã nhìn ra, Hoàng đế chính là bất công, hắn chỉ thiên vị một người, mặc kệ người kia làm cái gì cũng tốt. Còn những người khác, tất cả đều trở thành không khí, hắn căn bản sẽ không nhìn nhiều.”
Diêu Tiệp Dư bị sợ: “người nhỏ giọng một chút, lời này cũng không thể nói lung tung, vạn nhất bị người nghe được bịa chuyện Hoàng đế, ngươi sẽ lại phải chịu phạt."
Lý phi bĩu môi, không nói gì nữa.
Diêu Tiệp Dư do dự mãi, vẫn nhỏ giọng nói ra những điều kìm nén trong lòng.
“người cảm thấy Hoàng đế đối với Quý Phi là thật tâm sao? Trong cung rất nhiều người đều nói, Hoàng đế sở dĩ sủng ái Quý Phi, là bởi vì dung mạo của nàng cùng Tiêu trắc phi giống nhau đến mấy phần.”
Lý trắc phi nhớ tới gương mặt nam Phượng công chúa kia, trong lòng dâng lên đủ loại cảm giác.
Gương mặt kia, quả thực có chút giống Tiêu trắc phi.
Nhớ ngày đó nàng hận Tiêu trắc phi đến tận xương tủy, sau sự tình của Thải Vân, nàng bị đả kích nặng nề, nhưng Tiêu trắc phi lại an ủi nàng.
Về sau các nàng cùng nhau chơi bài, đụng độ nhau, mối quan hệ không tốt lắm nhưng cũng tạm ổn.
Mãi cho đến khi Tiêu trắc phi đi, Lý trắc phi mới giật mình nhận ra, trong cung không có người sôi nổi như vậy, cuộc sống trở nên tẻ nhạt hơn rất nhiều.
Cả người đều ngớ ngẩn.
Nghiêm Tài Nhân cũng rất kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng Hoàng đế coi như không đưa người trở về, hắn ít nhất cũng nên nói vài lời an ủi.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới, Hoàng đế nói câu đầu tiên liền khiến Thiệu Lương Nhân suýt chút nữa ngất đi.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Thiệu Lương Nhân trắng bệch bộ dáng sợ hãi, Nghiêm Tài Nhân nhất thời không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Nụ cười của Nàng ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hoàng đế.
Thấy Hoàng đế lạnh lùng nhìn mình, nụ cười trên mặt Nghiêm Tài Nhân lập tức đông cứng lại.
Nàng nhanh chóng cúi đầu: “thiếp thân thất thố, mong Bệ hạ rộng lòng tha thứ.”
Thường công công thấy thế, trong lòng thầm than, vị Nghiêm Tài Nhân này xinh đẹp như hoa, đáng tiếc đầu óc không tốt lắm, tương lai cuộc sống có lẽ không dễ dàng lắm.
Trong chốn hậu cung này, ngoại hình quan trọng nhưng não còn quan trọng hơn.
Quả nhiên, Lạc Thanh Hàn chỉ lườm Nghiêm Tài Nhân một, rồi thu hồi ánh mắt, dường như hắn thậm chí không có hứng thú nói chuyện với Nàng ấy, sự thờ ơ của hắn không thể nói nên lời.
Nghiêm Tài Nhân trong lòng hối hận không thôi, chính mình vừa rồi sao lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình?
Coi như nàng muốn cười trên nỗi đau của người khác, cũng không thể thể hiện ra trước mặt Hoàng đế!
Thiệu Lương Nhân lúc này đã lấy lại tinh thần.
Nàng chịu đựng nơi mắt cá chân truyền tới đau đớn miễn cưỡng gượng cười.
“Thiếp thân vừa rồi chỉ là trật chân một chút, có đau một chút, không có gì đáng ngại.”
Nghiêm Tài Nhân vừa rồi còn đang âm thầm hối hận nghe vậy, không khỏi nói: “Nhưng không phải ngươi vừa nói là xương bị thương sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại hối hận.
Nói những điều như vậy vào lúc này, có vẻ như Nàng lại hơi hung dữ , cho người ta ấn tượng thật không tốt.
Không đợi nàng mở miệng cứu vãn, Thiệu Lương Nhân trong mắt đã tích súc lệ quang, giống như là bị ủy khuất, nhưng lại không muốn biểu lộ ra.
"Vừa rồi Bảo Phúc nhất thời nóng nảy nên có hơi khoa trương, là vì lo cho ta mà nói bậy, tỷ tỷ đừng trách nàng."
Sau khi nói xong, Nàng cố tình kéo Bảo Phúc tới gần mình hơn, như thể sợ Nghiêm Tài Nhân sẽ ỷ thế hiếp người.
Lamg cho chủ tớ các nàng càng trở nên đáng thương.
Nghiêm Tài Nhân rất tức giận, nhưng lại không tiện thể hiện ra ngoài, còn phải cố gắng để cho mình nhìn ôn hòa hơn.
"Xem lời muội muội nói kìa, ta cũng quan tâm ngươi, sao lại trách Bảo Phúc?"
Thấy hai nữ nhân này không ngừng diễn kịch, Lạc Thanh Hàn trong lòng nóng nảy, ngữ khí lạnh lùng cứng rắn.
“Còn có đi hay không ?”
Thường công công lập tức tiến lên, đối với Nghiêm Tài Nhân cùng Thiệu Lương Nhân chắp tay, khách khí nói.
“Hai vị chủ tử, nếu không có chuyện gì khác, liền thỉnh tránh đường, chớ có cản đường đi của Hoàng đế.”
Nghiêm Tài Nhân cùng Thiệu Lương Nhân không thể không ngừng biểu diễn, yên lặng thối lui, cung tiễn Hoàng đế rời đi.
Ngự giá đi qua trước mặt các nàng.
Hoàng đế ngồi trên long liễn không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ thêm một.
Chờ ngự giá đi xa, Nghiêm Tài Nhân cùng Thiệu Lương Nhân lúc này mới dám ngẩng đầu.
Thiệu Lương Nhân mắt hồng hồng như cũ, đáng thương lại quật cường.
Bây giờ không có người ngoài ở đây, Nghiêm Tài Nhân lười nhác giả bộ tỷ muội tình sâu, giọng mỉa mai nói.
“Ta nói làm sao lại trùng hợp như vậy, vừa lúc ở ngự hoa viên đụng tới ngươi?
Nguyên lai ngươi đến đây vì Hoàng đế!
một màn kia chắc người đã tập dượt rất nhiều lần cho màn ra mắt vừa rồi phải không?
Ngươi cho rằng có thể dựa vào thủ đoạn này thì có thể được sủng sao?
Thực sự là ý nghĩ hão huyền!”
Thiệu Lương Nhân cụp mắt xuống , nhẹ nhàng hỏi.
“Tỷ tỷ lúc này tới ngự hoa viên, chẳng phải cũng là vì cơ hội gặp mặt Hoàng đế sao?”
Bị người vạch trần ý đồ của mình, Nghiêm Tài Nhân thẹn quá hoá giận, trách mắng.
“Ngươi đây là đang chất vấn ta sao?
Ngươi đừng quên thân phận của ngươi!
Chỉ là một lương nhân, thế mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy?
Láo xược!
Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Thiệu Lương Nhân cũng không phân biệt, cứ như vậy quỳ ở trên đường, cúi thấp đầu.
Cung nữ bảo phúc giận mà không dám nói gì, cũng quỳ theo xuống.
Nghiêm Tài Nhân nhìn chủ tớ hai người quỳ gối trước mặt mình, khó chịu trong lòng cuối cùng cũng lắng xuống một chút.
Có tâm cơ lại như thế nào? Vẫn chỉ là một lương nhân, cho nàng quỳ nàng liền phải quỳ xuống!
Nghiêm Tài Nhân đắc ý, nhưng trong lòng cũng biết mình mới vào cung, còn chưa đứng vững gót chân, không thể đem người giày vò, liền bày ra một bộ nghiêm túc.
"Thiệu Lương Nhân lời nói vô ích, lại cố ý làm trái ta. Hôm nay, ta phạt ngươi quỳ ở đây một giờ, hi vọng ngươi sẽ tự kiểm điểm, sau này đừng tái phạm, nhớ kỹ chứ?"
Thiệu Lương Nhân cắn môi dưới, rưng rưng đáp ứng: “ta nhớ kỹ rồi.”
Nghiêm Tài Nhân mang theo cung nữ đắc chí vừa lòng mà thẳng bước đi.
Lưu lại Thiệu Lương Nhân cùng bảo phúc còn quỳ gối trên đường.
Mặc dù Nghiêm Tài Nhân chỉ là một tài nhân, phẩm cấp lại so lương nhân cao hơn một cấp, nàng để Thiệu Lương Nhân quỳ, Thiệu Lương Nhân cũng chỉ có thể quỳ.
Đây chính là địa vị mang tới khác biệt.
Thiệu Lương Nhân hai tay nắm chặt váy, hôm nay nhục nhã nàng nhớ kỹ, sớm muộn có một ngày...
một màn này Trong ngự hoa viên vừa vặn được đi qua Diêu Tiệp Dư thấy được.
Diêu Tiệp Dư nghiêng đầu mà chạy trở về tìm Lý Phi chia sẻ bát quái.
Bây giờ hai người bọn hắn đều ở tại cẩm tú cung, chỉ bất quá Lý Phi ở là chính điện, mà Diêu Tiệp Dư ở là sảnh phụ.
Hai người vốn là bài hữu, lại thêm ở gần, nhàn rỗi nhàm chán liền thường xuyên rủ nhau la cà.
Một tới hai đi cũng là có mấy phần tình nghĩa.
Lý Phi vừa cắn hạt dưa, vừa cười nhạo nói.
"Giả vờ ngã đáng thương, tất cả đều là mấy chiêu những năm chơi bời của ta."
Diêu Tiệp Dư: “ta coi Thiệu Lương Nhân kia tư sắc mặc dù không bằng Nghiêm Tài Nhân, nhưng đầu óc tâm kế lại so với Nghiêm Tài Nhân lợi hại hơn nhiều.”
Lý trắc phi nhổ vỏ dưa: “lợi hại lại có thể thế nào? Ngươi xem một chút Cảnh Phi lợi hại không? Nàng tiến cung đã lâu như vậy, Hoàng đế có từng nhìn tới nàng chưa?”
Diêu Tiệp Dư không phản bác được.
Lý phi: “ta xem như đã nhìn ra, Hoàng đế chính là bất công, hắn chỉ thiên vị một người, mặc kệ người kia làm cái gì cũng tốt. Còn những người khác, tất cả đều trở thành không khí, hắn căn bản sẽ không nhìn nhiều.”
Diêu Tiệp Dư bị sợ: “người nhỏ giọng một chút, lời này cũng không thể nói lung tung, vạn nhất bị người nghe được bịa chuyện Hoàng đế, ngươi sẽ lại phải chịu phạt."
Lý phi bĩu môi, không nói gì nữa.
Diêu Tiệp Dư do dự mãi, vẫn nhỏ giọng nói ra những điều kìm nén trong lòng.
“người cảm thấy Hoàng đế đối với Quý Phi là thật tâm sao? Trong cung rất nhiều người đều nói, Hoàng đế sở dĩ sủng ái Quý Phi, là bởi vì dung mạo của nàng cùng Tiêu trắc phi giống nhau đến mấy phần.”
Lý trắc phi nhớ tới gương mặt nam Phượng công chúa kia, trong lòng dâng lên đủ loại cảm giác.
Gương mặt kia, quả thực có chút giống Tiêu trắc phi.
Nhớ ngày đó nàng hận Tiêu trắc phi đến tận xương tủy, sau sự tình của Thải Vân, nàng bị đả kích nặng nề, nhưng Tiêu trắc phi lại an ủi nàng.
Về sau các nàng cùng nhau chơi bài, đụng độ nhau, mối quan hệ không tốt lắm nhưng cũng tạm ổn.
Mãi cho đến khi Tiêu trắc phi đi, Lý trắc phi mới giật mình nhận ra, trong cung không có người sôi nổi như vậy, cuộc sống trở nên tẻ nhạt hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.