Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 571: Chờ Xem Kịch Hay Đi

Đại Quả Lạp

15/05/2024

Mặc dù Tây Lăng Vương cố hết sức che giấu, nhưng hoàng đế vẫn biết chuyện hắn bị bệnh liệt giường.

Hoàng đế cố ý phái Cam Phúc đến thăm Tây Lăng Vương, còn bảo hắn mang hai thái y theo.

Tây Lăng Vương từ chối không xong, chỉ có thể tiếp nhận để hai thái y chẩn trị.

Hai thái y lần lượt chẩn mạch cho hắn, nhìn nhau một cái, thần sắc đều có chút khác thường.

Bọn hắn làm nghề y nhiều năm, y thuật tinh thông, nhìn một chút liền nhận ra Tây Lăng Vương là thân trúng kịch độc.

Nhưng lại không biết rốt cuộc là độc nào?

Tây Lăng Vương thấy bọn hắn như vậy, liền biết bọn hắn cũng không biết làm thế nào hóa giải độc tính, trong lòng thất vọng, bất đắc dĩ thở dài.

“Thực không dám giấu giếm, hai ngày trước ta ở trong viện nghỉ ngơi, vô ý bị rắn độc cắn. Con rắn kia độc tính rất mạnh, ta bị cắn liền cảm giác đầu váng mắt hoa, chờ lúc ta kịp phản ứng, rắn độc đã chạy không còn hình bóng, hai ngày này ta đã mời đến tất cả đại phu trong thành, vẫn không thấy tốt hơn.”

Cam Phúc hỏi: “Vương gia tại sao không đi thỉnh thái y? Trong cung các thái y không phải đều giỏi hơn đại phu dân gian sao?”

Tây Lăng Vương cười khổ: “Nếu ta đi mời thái y, liền sẽ kinh động hoàng đế cùng thái hậu, ta không muốn bởi vì... chút chuyện này khiến bọn hắn lo lắng.”

Cam Phúc cảm khái: “ Tâm ý của vương gia, thực sự để cho người ta xúc động.”

Hai thái y để lại phương thuốc, lại dặn dò những điều cần chú ý, liền cùng Cam Phúc rời đi.

Tây Lăng Vương cầm lấy phương thuốc nhìn một chút, cũng chỉ là chút dược liệu ôn dưỡng thân thể, không có tác dụng gì lớn.

Hắn tiện tay đem phương thuốc ném đi, lạnh mặt nói.

“Còn không có tin tức của Tiêu trắc phi sao?”

Tạ Sơ Tuyết ôn nhu đáp: “Mỗi cửa thành đều có người của tuần phòng ti trông coi, cả Trung Vũ tướng quân phủ cùng xung quanh cửa cung, cũng đều có người nhìn chằm chằm, chưa từng nhìn thấy dấu vết của Tiêu trắc phi.”

Ánh mắt Tây Lăng Vương âm lệ: “Nàng không ra khỏi thành, không về nhà ngoại cùng hoàng cung, vậy nàng còn có thể đi chỗ nào?”

Cảm giác vết thương ẩn ẩn đau đớn một mực đang nhắc nhở hắn, là Tiêu trắc phi làm hại hắn biến thành dạng này.

Hùng tâm tráng chí của hắn, hồng đồ đại nghiệp của hắn, đều bởi vì nàng mà bị ảnh hưởng!

Hắn chỉ cần vừa nghĩ tới nàng, liền hận đến đỏ ngầu cả mắt.

Tạ Sơ Tuyết đáp không được.

Nói thật nàng cũng không nghĩ đến kế hoạch chu toàn như vậy, Tiêu trắc phi tại sao có thể nghĩ ra được.

Rõ ràng cũng chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn sống dựa vào Thái tử mà thôi.



Tạ Sơ Tuyết mím môi nói: “Sớm biết như vậy, ban đầu khi bắt được Tiêu trắc phi, liền giết nàng.”

Nếu nàng chết, sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.

Tây Lăng Vương: “Bây giờ nói những thứ này đã vô dụng, thông báo Tần gia, để người của tuần phòng ti rút về đi, không cần phải canh giữ nữa.”

Tạ Sơ Tuyết: “Vì sao?”

Tây Lăng Vương: “Cũng đã qua ba ngày, còn không tìm được Tiêu trắc phi, chứng minh nàng đã không còn ở trong thành, lại tiếp tục lục soát cũng lãng phí nhân lực.”

Tạ Sơ Tuyết nhíu mày: “Nàng ra khỏi thành có thể đi đâu?”

Tây Lăng Vương cười lạnh: “Còn có thể đi nơi nào? Chỉ có thể là chỗ Thái tử.”

Tạ Sơ Tuyết hạ giọng: “Thái tử bây giờ rất có thể đã phát giác được kế hoạch của chúng ta, giữ lại hắn sẽ là một tai hoạ, chúng ta có cần phái người đi Hoàng Lăng, đem Thái tử cùng Tiêu trắc phi thủ tiêu hay không?”

“Không cần.”

Tây Lăng Vương không phải không có nghĩ tới việc giết chết Thái tử vĩnh viễn trừ hậu hoạ.

Nhưng cẩn thận suy tính, hắn tạm thời đè xuống ý nghĩ này.

Bây giờ hoàng đế đang lo tìm không thấy lỗi của hắn, nếu hắn giết Thái tử, chẳng khác nào là đem nhược điểm của mình đưa đến trong tay hoàng đế, đến lúc đó hoàng đế chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình.

Trước mắt bọn hắn có chuyện khác quan trọng hơn phải làm, chuyện Thái tử chỉ có thể trì hoãn lại.

Tây Lăng vương ôm vết thương ẩn ẩn cảm giác đau đớn, ánh mắt ngày càng âm tàn.

“Thái tử bây giờ là phượng hoàng gặp nạn, đem hắn đưa đến Hoàng Lăng, coi như chúng ta không động thủ, cũng sẽ có những người khác không nhịn được muốn động thủ, cứ ngồi chờ xem kịch vui.”

Tạ Sơ Tuyết ôn nhu hỏi: “Không bằng chúng ta phái mấy người đi xung quanh Hoàng Lăng theo dõi? Xem ai sẽ là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh?”

“Ân.”

Hoàng đế nghe xong các thái y hồi báo, nhíu mày hỏi.

“Xác định là độc rắn sao?”

Một thái y lắc đầu: “Vi thần không cách nào xác định là độc gì, độc kia rất cổ quái, vi thần làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua loại độc kia.”

Một thái y khác nói: “Từ vết thương có thể suy đoán, Tây Lăng Vương đã bị lưỡi đao gây thương tích, độc dược hẳn là bôi lên trên lưỡi đao, thông qua vết thương tiến vào thân thể Tây Lăng Vương.”

Hoàng đế "Nói cách khác, Tây Lăng Vương là bị người đâm bị thương?"

Hai thái y đồng thanh đáp vâng.



Hoàng đế cổ quái cười một cái: “không nghĩ tới Tây Lăng Vương mới tới Thịnh Kinh, liền trêu chọc tới kẻ thù.”

Nguyên bản hắn còn đang suy xét làm thế nào thu hồi vương vị cùng đất phong của Tây Lăng Vương, bây giờ xem ra, cũng không cần hắn ra tay, hắn có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Hắn khoát khoát tay, ra hiệu các thái y lui ra.

Các thái y chân trước vừa đi, ngũ Hoàng Tử Lạc Duyên Chi chân sau đã tới rồi.

Lạc Duyên Chi mang bài văn mình vừa viết, thỉnh lời bình của phụ hoàng.

Gần đây, những chuyện này xảy ra rất thường xuyên.

Kể từ khi Thái tử bị xử lý đi Hoàng Lăng, tiền triều hậu cung đều có lời đồn Hoàng đế muốn phế Thái tử, còn có người nói chiếu thư Hoàng đế phế Thái tử đều đã viết xong, chẳng mấy chốc sẽ đem việc này công khai.

Nói đến những chuyện này, có không ít người không khỏi động tâm tư.

Nhất là những hoàng tử kia, cùng những người ủng hộ bọn họ.

Bọn hắn cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt.

Hoàng đế phát hiện các hoàng tử gần đây trở nên phá lệ chăm chỉ, không chỉ có việc học hành cố gắng, còn có khi không có việc gì liền hướng hắn muốn góp ý, nghĩ hết biện pháp ở trước mặt hắn tăng hảo cảm.

Hoàng đế đối với tâm tư các hoàng tử rất rõ ràng, nhưng lại không nói gì, ngược lại cũng không phải chuyện gì xấu.

Lúc trước bởi vì chuyện gian lận khoa khảo, Thái tử kết oán với các thế gia, gần đây bọn họ phá lệ vui mừng, không ngừng hướng phía hoàng đế dâng tấu chương, vạch tội Thái tử thất đức, không gánh nổi chức trách lớn, không xứng là Thái tử, hy vọng hoàng đế có thể phế Thái tử.

Trừ những thứ này ra, trong triều còn có không ít người ủng hộ Thái tử, nhao nhao vì Thái tử cầu tình, hy vọng hoàng đế có thể khai ân để Thái tử trở về.

Những tấu chương này hắn đều xem, xem xong liền ném qua một bên, cũng không trả lời.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đoán không được ý nghĩ của hoàng đế, không rõ hắn đối với Thái tử rốt cuộc là thái độ gì.

Tiền triều hậu cung bởi vì chuyện của Thái tử mà gió nổi mây phun, người trong cuộc là Thái tử lúc này lại rất nhàn nhã.

Hắn lúc này đang ở trong hoàng lăng vẽ tranh.

Tiêu Hề Hề ngồi ở dưới hiên cho mèo ăn.

Trong Hoàng Lăng có không ít mèo hoang, sau khi Tiêu Hề Hề phát hiện, liền từ bên trong nhà bếp cầm một ít cá khô cùng đầu gà.

Nàng đem đồ ăn đặt ở trong chén ở dưới hiên, mùi thơm của thức ăn rất nhanh đưa tới mấy con mèo hoang.

Mới đầu bọn chúng còn rất cảnh giác, chỉ ở nơi xa nhìn nhìn, không dám tới gần.

Sau hơn nửa ngày dò xét, bọn chúng không phát hiện nguy hiểm, chịu không nổi thức ăn ngon dụ hoặc, từng bước một đến bên cạnh bát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook