Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 415
Đại Quả Lạp
10/08/2023
Tiêu Hề Hề làm sao dám để hắn và Đại hoàng tử ở chung một phòng? Nếu Đại hoàng tử bán đứng nàng thì sao?
Còn về bản lĩnh bán đứng đồng đội của Đại hoàng tử, y đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất!
Tiêu Hề Hề lập tức nói "Thần thiếp đi cùng người, chờ hai người nói chuyện xong, chúng ta cùng về."
Lạc Thanh Hàn "Ừm."
Hai người bước vào phòng.
Lạc Thanh Hàn âm thầm nhìn một lượt căn phòng, ánh mắt dừng lại ở phía bình phong một lúc.
Sau đó, hắn lại nhìn Lạc Dạ Thần, bình tĩnh nói.
"Vết thương của huynh thế nào rồi?"
Lạc Dạ Thần hếch cằm, đắc ý nói "Gần như khỏi hẳn rồi, thái y nói ta còn trẻ sức khỏe tốt, năng lực hồi phục rất nhanh. Vết thương này nếu là người khác bị, phải cần ít nhất một hai tháng mới khỏi, ta chỉ cần nửa tháng là khỏi rồi!"
Lạc Thanh Hàn gật đầu, biểu thị biết rồi.
Lạc Dạ Thần đợi một lúc, không thấy hắn có ý định lên tiếng, không khỏi hỏi "Ngươi cố ý đến đây chỉ để hỏi chuyện này thôi à?"
Lạc Thanh Hàn "Ta còn có chuyện muốn hỏi huynh."
"Chuyện gì?"
"Có phải Tiêu Hề Hề giấu thứ gì ở chỗ huynh không?"
Lạc Dạ Thần giật mình, vô thức nhìn về phía bình phong.
Tiêu Hề Hề lập tức lớn tiếng nói "Không có! Thần thiếp không giấu thứ gì ở chỗ Đại hoàng tử cả!"
Lạc Dạ Thần bị tiếng hét của nàng làm tỉnh táo, nói "Ừm, Tiêu trắc phi không giấu gì cả."
Lạc Thanh Hàn quả thật không muốn chê bai trình độ nói dối của hai người này.
Hắn lạnh lùng nói.
"Một là hai người giao đồ ra, hai là ta cho người lục soát."
Tiêu Hề Hề tức thì hoảng sợ.
Nếu lục soát, chắc chắn sẽ tìm thấy chiếc rương đó!
Nàng vội khuyên "Thần thiếp thật sự không giấu gì cả, người đừng lục soát lung tung, dù sao đây cũng là phòng của Đại hoàng tử, nếu sai người lục soát phòng của ngài ấy, truyền ra ngoài sẽ không hay."
Lạc Dạ Thần lập tức nói "Đúng vậy, ta là Đại ca của ngươi, ngươi dựa vào đâu mà lục soát phòng của ta?!"
Lạc Thanh Hàn "Trước đó sát thủ liên tục nhắm vào huynh, chính ta đã cứu huynh, huynh nợ ta không chỉ một mạng, bây giờ huynh còn lấy thân phận Đại ca chèn ép ta, xem ra ban đầu ta không nên cứu huynh."
Nói đến chuyện này, khí thế của Lạc Dạ Thần lập tức co rụt.
Y nhỏ giọng không tự tin vặn lại "Chuyện nào ra chuyện đó, hai chuyện không thể gộp chung mà nói."
Lạc Thanh Hàn "Được, nếu huynh khăng khăng muốn tách ra nói, vậy ta tách ra nói. Huynh nói huynh là Đại ca của ta, vậy ta và huynh là người một nhà, nhưng huynh chỉ hướng về người ngoài, lúc này chẳng những không giúp đệ đệ ruột của mình, ngược lại còn đi giúp người ngoài gạt ta, huynh thấy huynh có xứng làm Đại ca không?"
Nói đến cuối cùng, trong giọng của hắn còn có hơi buồn bã.
Giống như đứa em tội nghiệp bị huynh trưởng làm tổn thương.
Lạc Dạ Thần vốn là người ăn mềm không ăn cứng, bây giờ nghe Thái tử nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, cán cân trong lòng cũng nghiêng về phía Thái tử.
Y nhỏ giọng nói "Tiêu trắc phi giấu một rương sách ở chỗ ta."
Tiêu Hề Hề "......"
Quả nhiên, năng lực bán đứng đồng đội của tên này độc nhất thiên hạ, không ai bì kịp!
Lạc Thanh Hàn cố ý không nhìn phản ứng của Tiêu Hề Hề, tiếp tục nhìn chằm chằm Lạc Dạ Thần hỏi.
"Sách ở đâu?"
Lạc Dạ Thần nghĩ nếu đã nói rồi thì dứt khoát nói hết vậy.
"Sau bức bình phong."
Lạc Thanh Hàn thuận thế nhìn về phía bức bình phong, rồi liếc nhìn Tiêu Hề Hề đang đứng bên cạnh.
Hắn nhàn nhạt hỏi "Nàng muốn để ta tự mình ra tay?"
Tiêu Hề Hề vội tích nước trong mắt "Điện hạ..."
Lạc Thanh Hàn trực tiếp cắt ngang lời cầu xin của nàng, lạnh lùng nói "Thường Hỉ, đi lấy đồ sau bình phong ra đây."
"Vâng."
Thường công công bước nhanh tới, lôi hai chiếc rương từ sau bức bình phong, mở rương ra, bên trong có rất nhiều sách truyện.
Lạc Thanh Hàn đi tới, cầm một cuốn truyện, mở nó ra đọc rồi ném nó trở về rương.
"Mang mấy sách truyện này ra ngoài đốt đi."
Tiêu Hề Hề định mở miệng ngăn cản, Thái tử đã quay đầu, ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ một cái liếc mắt lập tức làm tim nàng lạnh run.
Thường công công gọi hai tiểu thái giám khiêng rương ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Theo ta về."
Dù hắn không gọi tên, nhưng Tiêu Hề Hề biết hắn đang nói chuyện với nàng.
Tiêu Hề Hề theo hắn ra khỏi phòng.
Khi đôi cẩu nam nữ này đi xa, Lạc Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm, ngay cả y cũng bị dáng vẻ vừa rồi của Thái tử dọa chết khiếp, y còn không dám thở mạnh, e là Tiêu trắc phi lần này dữ nhiều lành ít.
Sau khi về phòng, Lạc Thanh Hàn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tiêu Hề Hề.
Nhìn đến mức da đầu Tiêu Hề Hề tê dại, không khỏi rụt cổ lại "Điện hạ sao lại nhìn thần thiếp như vậy?"
Lạc Thanh Hàn "Qua đây."
Tiêu Hề Hề không qua, lui về sau hai bước, che mông nàng lại "Thần thiếp biết sai rồi, xin người đừng đánh thần thiếp."
Ám ảnh tâm lý của lần đánh đòn trước đó vẫn còn khắc sâu.
Lạc Thanh Hàn "Qua đây, ta không đánh nàng."
Tiêu Hề Hề nửa tin nửa ngờ "Thật không?"
Lạc Thanh Hàn "Thật, ta đảm bảo với nàng."
Tiêu Hề Hề do dự, cuối cùng chậm rãi bước qua.
Nàng đứng trước mặt Thái tử, cúi đầu giống như đứa trẻ đã làm sai.
Lạc Thanh Hàn nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt nàng, trầm giọng hỏi "Nàng có hứng thú với những chuyện đó như vậy à?"
Tiêu Hề Hề nhất thời không kịp hiểu "Hả?"
Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng có hứng thứ thật, ta không ngại thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, nhưng nói trước, lỡ như nàng mang thai, thì ngày tháng sắp tới của chúng ta sẽ rất khó khăn."
Tiêu Hề Hề sững người.
Mang thai gì chứ?
Nàng chỉ đọc vài cuốn truyện ho4n ái thôi mà, sao nàng lại sắp mang thai?
Lẽ nào bây giờ xem truyện thôi cũng mang thai được nữa sao?!
Lạc Thanh Hàn vòng tay qua eo nàng, tay kia nhéo cằm nàng, cúi đầu muốn hôn lên môi nàng.
Tiêu Hề Hề cuống quít ôm ngực, tuyệt vọng ngả người ra sau.
"Chờ chờ chờ chờ một chút! Điện hạ, thần thiếp cảm thấy giữa chúng ta hình như có hiểu lầm!"
Lạc Thanh Hàn dừng lại, ánh mắt trầm lặng nhìn nàng "Hiểu lầm gì?"
Tiêu Hề Hề nghiêm túc giải thích "Thần thiếp đọc sách truyện đó không phải để thỏa mãn trí tò mò, thần thiếp chỉ thấy chúng thú vị, muốn xem sách truyện giết thời gian thôi."
Lạc Thanh Hàn "Có rất nhiều cách giết thời gian, nàng lại cứ chọn cách này?"
Tiêu Hề Hề "Vì cách này rất tiết kiệm sức lực, chỉ nằm thôi cũng có thể làm được, còn không cần động não, thoải mái biết bao!"
Lạc Thanh Hàn "Bây giờ nàng chỉ cần nằm thôi là được, cũng không cần động não, chuyện phí sức lực cứ để ta làm."
Tiêu Hề Hề "......"
Ta nghi ngờ người đang làm chuyện đồi trụy, nhưng không có chứng cứ.
Còn về bản lĩnh bán đứng đồng đội của Đại hoàng tử, y đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất!
Tiêu Hề Hề lập tức nói "Thần thiếp đi cùng người, chờ hai người nói chuyện xong, chúng ta cùng về."
Lạc Thanh Hàn "Ừm."
Hai người bước vào phòng.
Lạc Thanh Hàn âm thầm nhìn một lượt căn phòng, ánh mắt dừng lại ở phía bình phong một lúc.
Sau đó, hắn lại nhìn Lạc Dạ Thần, bình tĩnh nói.
"Vết thương của huynh thế nào rồi?"
Lạc Dạ Thần hếch cằm, đắc ý nói "Gần như khỏi hẳn rồi, thái y nói ta còn trẻ sức khỏe tốt, năng lực hồi phục rất nhanh. Vết thương này nếu là người khác bị, phải cần ít nhất một hai tháng mới khỏi, ta chỉ cần nửa tháng là khỏi rồi!"
Lạc Thanh Hàn gật đầu, biểu thị biết rồi.
Lạc Dạ Thần đợi một lúc, không thấy hắn có ý định lên tiếng, không khỏi hỏi "Ngươi cố ý đến đây chỉ để hỏi chuyện này thôi à?"
Lạc Thanh Hàn "Ta còn có chuyện muốn hỏi huynh."
"Chuyện gì?"
"Có phải Tiêu Hề Hề giấu thứ gì ở chỗ huynh không?"
Lạc Dạ Thần giật mình, vô thức nhìn về phía bình phong.
Tiêu Hề Hề lập tức lớn tiếng nói "Không có! Thần thiếp không giấu thứ gì ở chỗ Đại hoàng tử cả!"
Lạc Dạ Thần bị tiếng hét của nàng làm tỉnh táo, nói "Ừm, Tiêu trắc phi không giấu gì cả."
Lạc Thanh Hàn quả thật không muốn chê bai trình độ nói dối của hai người này.
Hắn lạnh lùng nói.
"Một là hai người giao đồ ra, hai là ta cho người lục soát."
Tiêu Hề Hề tức thì hoảng sợ.
Nếu lục soát, chắc chắn sẽ tìm thấy chiếc rương đó!
Nàng vội khuyên "Thần thiếp thật sự không giấu gì cả, người đừng lục soát lung tung, dù sao đây cũng là phòng của Đại hoàng tử, nếu sai người lục soát phòng của ngài ấy, truyền ra ngoài sẽ không hay."
Lạc Dạ Thần lập tức nói "Đúng vậy, ta là Đại ca của ngươi, ngươi dựa vào đâu mà lục soát phòng của ta?!"
Lạc Thanh Hàn "Trước đó sát thủ liên tục nhắm vào huynh, chính ta đã cứu huynh, huynh nợ ta không chỉ một mạng, bây giờ huynh còn lấy thân phận Đại ca chèn ép ta, xem ra ban đầu ta không nên cứu huynh."
Nói đến chuyện này, khí thế của Lạc Dạ Thần lập tức co rụt.
Y nhỏ giọng không tự tin vặn lại "Chuyện nào ra chuyện đó, hai chuyện không thể gộp chung mà nói."
Lạc Thanh Hàn "Được, nếu huynh khăng khăng muốn tách ra nói, vậy ta tách ra nói. Huynh nói huynh là Đại ca của ta, vậy ta và huynh là người một nhà, nhưng huynh chỉ hướng về người ngoài, lúc này chẳng những không giúp đệ đệ ruột của mình, ngược lại còn đi giúp người ngoài gạt ta, huynh thấy huynh có xứng làm Đại ca không?"
Nói đến cuối cùng, trong giọng của hắn còn có hơi buồn bã.
Giống như đứa em tội nghiệp bị huynh trưởng làm tổn thương.
Lạc Dạ Thần vốn là người ăn mềm không ăn cứng, bây giờ nghe Thái tử nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, cán cân trong lòng cũng nghiêng về phía Thái tử.
Y nhỏ giọng nói "Tiêu trắc phi giấu một rương sách ở chỗ ta."
Tiêu Hề Hề "......"
Quả nhiên, năng lực bán đứng đồng đội của tên này độc nhất thiên hạ, không ai bì kịp!
Lạc Thanh Hàn cố ý không nhìn phản ứng của Tiêu Hề Hề, tiếp tục nhìn chằm chằm Lạc Dạ Thần hỏi.
"Sách ở đâu?"
Lạc Dạ Thần nghĩ nếu đã nói rồi thì dứt khoát nói hết vậy.
"Sau bức bình phong."
Lạc Thanh Hàn thuận thế nhìn về phía bức bình phong, rồi liếc nhìn Tiêu Hề Hề đang đứng bên cạnh.
Hắn nhàn nhạt hỏi "Nàng muốn để ta tự mình ra tay?"
Tiêu Hề Hề vội tích nước trong mắt "Điện hạ..."
Lạc Thanh Hàn trực tiếp cắt ngang lời cầu xin của nàng, lạnh lùng nói "Thường Hỉ, đi lấy đồ sau bình phong ra đây."
"Vâng."
Thường công công bước nhanh tới, lôi hai chiếc rương từ sau bức bình phong, mở rương ra, bên trong có rất nhiều sách truyện.
Lạc Thanh Hàn đi tới, cầm một cuốn truyện, mở nó ra đọc rồi ném nó trở về rương.
"Mang mấy sách truyện này ra ngoài đốt đi."
Tiêu Hề Hề định mở miệng ngăn cản, Thái tử đã quay đầu, ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ một cái liếc mắt lập tức làm tim nàng lạnh run.
Thường công công gọi hai tiểu thái giám khiêng rương ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Theo ta về."
Dù hắn không gọi tên, nhưng Tiêu Hề Hề biết hắn đang nói chuyện với nàng.
Tiêu Hề Hề theo hắn ra khỏi phòng.
Khi đôi cẩu nam nữ này đi xa, Lạc Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm, ngay cả y cũng bị dáng vẻ vừa rồi của Thái tử dọa chết khiếp, y còn không dám thở mạnh, e là Tiêu trắc phi lần này dữ nhiều lành ít.
Sau khi về phòng, Lạc Thanh Hàn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tiêu Hề Hề.
Nhìn đến mức da đầu Tiêu Hề Hề tê dại, không khỏi rụt cổ lại "Điện hạ sao lại nhìn thần thiếp như vậy?"
Lạc Thanh Hàn "Qua đây."
Tiêu Hề Hề không qua, lui về sau hai bước, che mông nàng lại "Thần thiếp biết sai rồi, xin người đừng đánh thần thiếp."
Ám ảnh tâm lý của lần đánh đòn trước đó vẫn còn khắc sâu.
Lạc Thanh Hàn "Qua đây, ta không đánh nàng."
Tiêu Hề Hề nửa tin nửa ngờ "Thật không?"
Lạc Thanh Hàn "Thật, ta đảm bảo với nàng."
Tiêu Hề Hề do dự, cuối cùng chậm rãi bước qua.
Nàng đứng trước mặt Thái tử, cúi đầu giống như đứa trẻ đã làm sai.
Lạc Thanh Hàn nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt nàng, trầm giọng hỏi "Nàng có hứng thú với những chuyện đó như vậy à?"
Tiêu Hề Hề nhất thời không kịp hiểu "Hả?"
Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng có hứng thứ thật, ta không ngại thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, nhưng nói trước, lỡ như nàng mang thai, thì ngày tháng sắp tới của chúng ta sẽ rất khó khăn."
Tiêu Hề Hề sững người.
Mang thai gì chứ?
Nàng chỉ đọc vài cuốn truyện ho4n ái thôi mà, sao nàng lại sắp mang thai?
Lẽ nào bây giờ xem truyện thôi cũng mang thai được nữa sao?!
Lạc Thanh Hàn vòng tay qua eo nàng, tay kia nhéo cằm nàng, cúi đầu muốn hôn lên môi nàng.
Tiêu Hề Hề cuống quít ôm ngực, tuyệt vọng ngả người ra sau.
"Chờ chờ chờ chờ một chút! Điện hạ, thần thiếp cảm thấy giữa chúng ta hình như có hiểu lầm!"
Lạc Thanh Hàn dừng lại, ánh mắt trầm lặng nhìn nàng "Hiểu lầm gì?"
Tiêu Hề Hề nghiêm túc giải thích "Thần thiếp đọc sách truyện đó không phải để thỏa mãn trí tò mò, thần thiếp chỉ thấy chúng thú vị, muốn xem sách truyện giết thời gian thôi."
Lạc Thanh Hàn "Có rất nhiều cách giết thời gian, nàng lại cứ chọn cách này?"
Tiêu Hề Hề "Vì cách này rất tiết kiệm sức lực, chỉ nằm thôi cũng có thể làm được, còn không cần động não, thoải mái biết bao!"
Lạc Thanh Hàn "Bây giờ nàng chỉ cần nằm thôi là được, cũng không cần động não, chuyện phí sức lực cứ để ta làm."
Tiêu Hề Hề "......"
Ta nghi ngờ người đang làm chuyện đồi trụy, nhưng không có chứng cứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.