Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 718: Cố Ý Hố Người

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Lại nói Tiêu Hề Hề .

Nàng trở lại Vân Tụ cung , Bảo Cầm lập tức liền bảo Thanh Tùng nghĩ biện pháp đi tìm hiểu một chút chuyện của Tô Tài Nhân .

Tuy chỉ là một tài tử nho nhỏ, Quý Phi không để nàng vào mắt, nhưng có một số việc vẫn có chuẩn bị thì tốt hơn.

Đợi lúc chạng vạng tối, xa giá của Hoàng đế dừng ở cửa Vân Tụ cung .

Các cung nữ phục vụ Hoàng đế, cởi bỏ áo khoác ngọc quan, mặc thường phục rộng rãi thoải mái.

Bởi vì buổi chiều được xoa bóp, bả vai và cánh tay Lạc Thanh Hàn lúc này vẫn còn có chút đau nhức. Nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn có thể chịu đựng được.

Tiêu Hề Hề vây quanh hắn hỏi thăm chuyện săn bắn.

Lạc Thanh Hàn kiên nhẫn giải thích nói.

“Cuộc đi săn mùa thu được tổ chức tại Thượng Lâm viên, khi ấy không chỉ có ta và ngươi, còn có các phi tần khác trong hậu cung, còn có một số đại thần, các thế gia quý tộc trong Kinh thành, đều sẽ tham gia săn bắn.”

hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên: “trong Thượng Lâm viên có loại con mồi nào? Có lợn rừng không?"

Lạc Thanh Hàn: “hẳn là có.”

Thượng Lâm viên phạm vi rất lớn, bên trong nuôi dưỡng không ít trân cầm dị thú, bất quá những trân cầm dị thú này đều có chuyên gia trông giữ, không nằm trong phạm vi săn bắn.

săn bắn bình thường đều chỉ nhằm vào nhữngloài động vật tự do, đủ loại chim thú.

Tiêu Hề Hề truy vấn: “nếu như ta đi tham gia đi săn, tất cả con mồi ta gϊếŧ có phải đều thuộc về ta không?"

Lạc Thanh Hàn lườm nàng một cái, thản nhiên nói.

“Ngươi không thể tham gia đi săn, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.”

Tiêu Hề Hề không phục: “vì cái gì?”

Lạc Thanh Hàn: “ngươi đã quên ngươi không thể vận động cơ thể quá kịch liệt sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đang săn thú bỗng nhiên độc phát thổ huyết hù chết một đám người sao?”

Tiêu Hề Hề không phản bác được.

Lạc Thanh Hàn: “Lần này nếu như nàng lại thổ huyết nữa, đại sư huynh nàng đoán chừng sẽ đem lượng thuốc tăng gấp đôi.”

Tiêu Hề Hề vừa nghĩ tới bát thuốc lớn đắng ngắt kia, lập tức cũng không dám lại nói nữa.

Cả người nàng đều ỉu xìu , rất không có tinh thần.

Lạc Thanh Hàn thấy nàng như vậy, liền chủ động an ủi nàng.

"Nếu nàng muốn một con lợn rừng, đến lúc đó ta sẽ săn một con cho nàng."

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhỏ lên, đôi mắt sáng lên.

“Người nói thật sao? Người thật sự có thể săn được lợn rừng?”

Lạc Thanh Hàn hời hợt nói: "Đừng nói là lợn rừng, ta còn có thể săn hổ và gấu cho nàng."

Tiêu Hề Hề vội vàng xua tay: "Quên hổ và gấu đi, thịt của chúng không ngon, ta chỉ muốn lợn rừng!"

Lục đích của Lạc Thanh Hàn là muốn cho nữ nhân này biết thực lực của hắn mạnh bao nhiêu, không nghĩ tới nàng lại cái phản ứng như thế, trong lòng cũng rất mệt mỏi.

“Được rồi, lợn rừng thì lợn rừng.”

Sau bữa tối, Lạc Thanh Hàn lôi kéo Hề Hề đi ngâm trong bồn tắm.

Vân Tụ cung có một phòng tắm khá lớn.



Hai người ngâm mình trong nước nóng, ở giữa cách một khoảng rất dài.

Hề Hề không thấy gì, chủ yếu là Lạc Thanh Hàn, hắn không dám nhìn loạn, sợ mình nhịn không được, hóa thành sói đói nhào tới.

hắn chỉ có thể dựa vào thành bể, nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ điềm tĩnh như một lão tăng nhập định.

Tiêu Hề Hề rất nhanh liền tắm xong.

Nàng từ trong bồn tắm leo ra, mang theo nước chảy ào ạt.

Lông mi Lạc Thanh Hàn khẽ run, nhưng hắn vẫn không có mở mắt ra.

Tiêu Hề Hề mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng, một cơn gió mát thổi qua trước mặt, cực kỳ sảng khoái.

Chiết Chi lập tức lấy ra một chiếc áo khoác dài tay phủ thêm cho nàng, miễn cho nàng bị cảm lạnh.

“Nương nương có muốn vào phòng không?”

Tiêu Hề Hề cảm thấy đêm này gió thổi vẫn rất thoải mái, tạm thời không muốn vào phòng.

“Ta ở bên ngoài một lúc.”

Tiền viện trồng đầy cỏ cây hoa lá, còn có một chiếc cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy rất tinh xảo.

Tiêu Hề Hề an vị ngồi dưới hiên, gió đêm thổi nhẹ nhàng.

Chiết Chi quỳ ở sau lưng nàng, cẩn thận giúp nàng lau tóc.

Bảo Cầm bưng một ly sữa bò nóng đi tới.

Nàng đem sữa bò đưa cho Quý Phi, thấp giọng nói.

“Nương nương, Thanh Tùng đã hỏi thăm rõ ràng chuyện của Tô Tài Nhân .

Tô Tài Nhân là bởi vì đắc tội trần Uyển nghi, bị phạt quỳ ở trong viện cả đêm.

Ngày hôm sau Tô Tài Nhân liền ngã bệnh.

trần Uyển nghi còn cố ý ngăn không cho người khác thỉnh thái y cho Tô Tài Nhân.

Mãi cho đến khi tình trạng của Tô Tài Nhân trở nên tồi tệ, trần Uyển nghi sợ nàng mất mạng, lúc này mới thu tay lại.

Cung nữ bên cạnh Tô Tài Nhân... tên là Trí Viễn, nàng được Tô Tài Nhân đưa vào cung, rất trung thành với Tô Tài Nhân.

Trong thời gian Tô Tài Nhân bị bệnh, Trí Viễn luôn chạy khắp nơi cầu xin sự giúp đỡ.

Nghe nói Trí Viễn trước khi cầu xin Quý Phi Nương Nương , còn đi cầu qua Cảnh Phi.

Cảnh Phi trên mặt đáp ứng, nhưng quay đầu liền đem việc này quên hết đi.”

Nói đến đây, Bảo Cầm không khỏi nhếch miệng.

Tĩnh di nương, nếu không muốn giúp thì cứ nói thẳng cho ta biết, tại sao phải lộ ra ngoài mặt một nẻo, sau lưng làm ngơ, đây không phải là cố ý gạt người sao!

Tô Tài Nhân vừa mới vào cung không lâu, cùng Cảnh Phi không có thù oán gì, Cảnh Phi làm như vậy thật sự là thất đức.

Bảo Cầm đối với hành động của Cảnh Phi, hại người không có lợi mình cảm thấy rất chướng mắt.

Tiêu Hề Hề uống xong trong chén sữa bò, liền hỏi.

“Thái y viện phái người đi xem bệnh cho Tô Tài Nhân chưa?”

bảo Cầm thành thật báo cáo: “phái Phương thái y đi xem bệnh cho Tô Tài Nhân.”



Tiêu Hề Hề có chút bất ngờ.

Dựa trên những gì nàng biết về phương lão cẩu, trừ khi hắn tự nguyện, không ai có thể sai khiến hắn .

Nhưng tại sao phương phương lão cẩu lại muốn xem bệnh cho một tài nhân?

Chẳng lẽ vị này Tô Tài Nhân Có điều gì khác biệt so với người khác?

Ngay khi Tiêu Hề Hề đang suy nghĩ lung tung, Lạc Thanh Hàn đã đi ra ngoài.

Tóc của hắn vẫn ướt, trên người còn mang theo hơi nước, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng còn có chút hồng nhuận, là dấu vết khi tắm bồn để lại.

Chiết Chi cùng Bảo Cầm hướng Hoàng đế chào.

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hề Hề.

Hắn nâng tay phải lên, bàn tay nhẹ nhàng lau đi một chút sữa còn sót lại trên miệng nàng.

Chiết Chi và Bảo Cầm bị cử chỉ thân mật của Hoàng đế làm cho đỏ mặt, nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn nhiều.

Bản thân Tiêu Hề Hề lại không cảm thấy có gì sai.

nàng siết chặt cánh tay của Lạc Thanh Hàn, lẩm bẩm.

"Ngươi đã lâu không có vận động, trên người cơ bắp trở nên kém đi sao? Không được, vì lợn rừng của ta, người bắt đầu từ ngày mai phải luyện tập!”

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói: “được, ta cùng ngươi cùng nhau luyện tập."

Tiêu Hề Hề ngay lập tức bỏ cuộc.

“Không nên không nên, thân thể ta không tốt, không thể vận động mạnh."

Lạc Thanh Hàn: “không cần ngươi vận động mạnh, ngươi chỉ cần chạy bộ nửa giờ là được."

Tiêu Hề Hề vẫn cự tuyệt.

Nói đùa sao?

Cá ướp muối nhân sinh chuẩn tắc đó là có thể bất động liền bất động!

Muốn nàng vận động? Không chỉ có không có cửa, liền cửa sổ cũng không có!

Lạc Thanh Hàn: “một người luyện tập thật quá nhàm chán, nếu nàng không bồi ta, vậy ta sẽ không luyện tập, ta không luyện tập, khí lực sẽ không đủ, khí lực không đủ, kéo không được cung, không giương cung được sẽ không bắn tên được, không bắn tên được sẽ không săn được heo rừng.”

Tiêu Hề Hề nhanh chóng đổi ý: "ta sẽ tập thể dục với ngươi!"

Không có cái gì khó khăn mà một con lợn rừng không thể giải quyết được.

Nếu có, vậy thì hai con lợn rừng!

..........

Sáng sớm hôm sau.

Tiêu Hề Hề còn đang trong giấc mộng, liền bị Lạc Thanh Hàn đào ra khỏi giường.

Lạc Thanh Hàn nhéo mũi nàng: "Đã đến lúc tập thể dục."

Tiêu Hề Hề: "Không, ta không tập thể dục, cá muối không cần tập thể dục."

Lạc Thanh Hàn: "Vậy ngươi có cần lợn rừng không?"

“Cần.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook