Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 583: Con Gái Lớn Không Giữ Được
Đại Quả Lạp
16/05/2024
Còn có thể tại sao?
Đương nhiên là vì người nhỏ mọn!
Nhưng nếu nói vậy, Thái tử nhất định sẽ lại giận.
Một khi hắn giận, nàng phải tìm cách dỗ hắn vui.
Tính tình Thái tử lúc này lúc khác, lúc thì dễ dỗ, lúc lại khó dỗ.
Để không tăng thêm khối lượng công việc cho bản thân, Tiêu Hề Hề quyết định trở thành một con cá muối giả dối.
"Vì Thái tử Điện hạ là người trọng tình nghĩa, dù ta chỉ là một phi tần nhỏ bé bên cạnh người, người vẫn bằng lòng đặt ta trong tim, quan tâm ta, quan tâm lâu dần khó tránh khỏi để ý ta ở cùng ai, nói cho cùng, là do người quá tốt!"
Một tấm thẻ người tốt sáng chói được nàng nâng bằng hai tay.
Lạc Thanh Hàn tiến lên một bước, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, bình tĩnh nói.
"Trước giờ ta không phải người trọng tình nghĩa, càng không phải người tốt."
Tiêu Hề Hề "......"
Ể? Con người này sao không đi theo kịch bản?
Ta đang khen người đó!
Chỉ cần người ngoan ngoãn nghe khen là được rồi, sao phải tự bôi đen mình nữa?
Nàng cười ngượng nói "Điện hạ khiêm tốn quá rồi, ta cảm thấy người là người tốt nhất trên đời."
Lạc Thanh Hàn như nghe thấy chuyện cười, cười khẽ nói "Nếu ta là người tốt thật thì đã không thể sống đến bây giờ."
Tiêu Hề Hề không nói nên lời.
Lạc Thanh Hàn: “Nhưng vừa rồi có mấy lời nàng nói rất đúng, ta đúng là đem nàng đặt ở trong lòng, vậy còn nàng? Nàng có đem ta để ở trong lòng hay không?”
Tiêu Hề Hề không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên là có nha! Người lớn như thế, mà tâm ta chỉ có nhỏ như vậy.”
Nàng dùng ngón tay khoa tay múa chân tạo hình một trái tim nho nhỏ.
“Kể từ khi người tiến vào trong tim ta, liền chiếm hết cả trái tim ta.”
Tiêu Hề Hề che ngực cảm khái nói: “Người bây giờ kẹt ở trong tim ta, không ra được, chỉ cần thấy được người, nghĩ đến người, trái tim ta đây đã cảm thấy được lấp đầy, đặc biệt thỏa mãn.”
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn không tự chủ được nhếch lên.
“Nói năng ngọt xớt.”
......
Để hoan nghênh Bùi Thiên Nghi đến, Tiêu Hề Hề cố ý để lão thái giám hỗ trợ làm một bàn đồ ăn phong phú.
Tiêu Hề Hề bưng chén rượu lên: “Hoan nghênh tam sư huynh!”
Bùi Thiên Nghi cùng nàng cụng ly.
Sau đó hắn hướng Thái tử kính rượu.
“Về sau còn xin Điện hạ chỉ giáo nhiều.”
Thần sắc Lạc Thanh Hàn vẫn nhàn nhạt, nhưng cũng cho hắn mặt mũi uống nửa chén rượu.
Tiêu Hề Hề gắp một viên thịt để vào trong chén Thái tử, nói: “Cái này ăn rất ngon, người nếm thử.”
Lạc Thanh Hàn nếm thử một miếng: “ân, ăn ngon.”
Tiêu Hề Hề lập tức cười cong mắt.
Bùi Thiên Nghi nhìn hai người bọn họ tương tác, cảm khái, con gái lớn không giữ được!
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi: “Ngươi gặp đại sư huynh chưa?”
Bùi Thiên Nghi: “Gặp qua một lần.”
Kỳ thực hắn không muốn cùng Phương lão cẩu trực tiếp tiếp xúc, nhưng dù sao Phương lão cẩu là 1 trong 5 đồng môn đáng chú ý nhất, hắn đối với Phương lão cẩu rất đề phòng.
Nhưng không nghĩ tới, Phương Vô Tửu lại chủ động tìm hắn, còn đề cập với hắn cùng liên thủ.
Giọng của Bùi Thiên Nghi lộ ra mấy phần mỉa mai.
“Ta thực ra không tán thành Tần Trọng cùng Tây Lăng Vương liên thủ.
Tây Lăng Vương là người lòng lang dạ thú, mưu đồ cực lớn.
Tần Trọng cùng hắn liên thủ không khác gì bảo hổ lột da, nguy hiểm cực lớn.
Nhưng nếu như không cùng Tây Lăng Vương liên thủ, chỉ dựa vào Tần gia không có cách nào thành đại nghiệp.
Ta trước tiên giả vờ đáp ứng cùng Tây Lăng Vương liên thủ, lại âm thầm bố trí.
Chờ Hoàng đế ngã đài, liền đem Tây Lăng Vương giải quyết.
Nhưng Tần Trọng là người xúc động nóng giận, bảo thủ, làm việc không để ý kết quả.
Loại tính cách này của hắn làm võ tướng cũng tạm được, nhưng muốn làm hoàng đế, chỉ sợ không còn mạng.”
Tiêu Hề Hề trấn an nói: “Không có việc gì, không còn Tần Trọng, còn có Thái Tử Điện Hạ của chúng ta, Thái tử so với Tần Trọng đáng tin cậy hơn nhiều!”
Bùi Thiên Nghi nở nụ cười, đối với cái này từ chối cho ý kiến.
Kỳ thực hắn vẫn luôn cảm thấy Thái tử không phải đối tượng hợp tác tốt.
Hắn cũng không phải đối với Lạc Thanh Hàn có ý kiến gì, mà là vị trí Thái tử này thực sự quá bắt mắt.
Mặc kệ là ai, chỉ cần ngồi lên Thái Tử Chi vị, đều sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Cái gì là mục tiêu công kích?
Đó là bia ngắm sống.
Chỉ cần hắn còn sống một ngày, liền có vô số người muốn giết chết hắn.
Xem những Thái tử trong lịch sử, tất cả đều không được chết tử tế, liền có thể biết vị trí này rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.
Cho nên Phương Vô Tửu cùng Bùi Thiên Nghi lúc lựa chọn mục tiêu nhiệm vụ, liền loại bỏ Thái tử đầu tiên .
Trong lòng bọn họ đều biết, một khi lựa chọn Thái tử, chẳng khác nào đem độ khó nhiệm vụ tăng gấp mười lần, trực tiếp từ hình thức thăng cấp khó khăn lên đến hình thức địa ngục.
Đáng tiếc Bùi Thiên Nghi vận khí không tốt, đụng tới Tần Trọng ngu xuẩn, việc không thành còn bị truy nã không thể tiếp tục lăn lộn bên ngoài, chỉ có thể tìm tới dựa vào Thái tử.
Bùi Thiên Nghi đối với Thái tử không có yêu cầu khác, cũng chỉ cần có một điểm
Hy vọng thái tử có thể sống được lâu một chút.
Tiêu Hề Hề bát quái hỏi: “Các ngươi tại sao không ai lựa chọn Anh Vương làm mục tiêu nhiệm vụ?”
Bùi Thiên Nghi cười lắc đầu: “Hắn không thích hợp.”
Trên thực tế, hắn đã sớm nghe ngóng chuyện của chư vị hoàng tử.
Trong đó hoàng trưởng tử Anh Vương hẳn là cực kỳ có ưu thế, dù sao lập đích lập trưởng, không có con trai đích trưởng tử, vậy hắn là trưởng tử này dĩ nhiên chính là người kế thừa thích hợp nhất ngôi vị hoàng đế.
Chỉ tiếc người này đầu óc ngu si tứ chi phát triển, là một người ngu ngốc toàn diện.
Dạng người này, thật sự là đảm đương không nổi chức trách lớn.
......
“Hắt xì!”
Lạc Dạ Thần hắt hơi một cái.
Huệ Phi ân cần hỏi: “Ngươi thế nào? Có phải cảm lạnh hay không ? Muốn thỉnh thái y xem cho ngươi một chút hay không?”
Lạc Dạ Thần lấy khăn tay lau cái mũi: “Nhất định là có người ở sau lưng nghị luận ta, không có việc gì, không cần thỉnh thái y.”
Huệ Phi thấy hắn không tiếp tục hắt xì, lúc này mới yên lòng.
Nàng đem hộp gấm trên bàn mở ra, lộ ra một cây linh chi bên trong.
“Đây là thượng đẳng linh chi, bên ngoài có tiền cũng mua không được, ngươi cầm đi cho Bộ cô nương bổ cơ thể.”
Tuy Huệ Phi đối với con dâu tương lai là Bộ Sênh Yên có rất nhiều bất mãn, nhưng Bộ Sênh Yên là vì cứu nhi tử của bà mới bị thương, bà cũng phải bày tỏ lòng cảm kích một chút.
Huệ Phi lại đem dược phẩm chữa thương cùng trị sẹo đưa cho Lạc Dạ Thần, để hắn mang đến cho Bộ Sênh Yên.
Lạc Dạ Thần không chút khách khí, thu hết vào tay.
Huệ Phi dặn dò: “Kim ty nhuyễn giáp của ngươi nhất định phải mang bên mình, cả lúc ngủ cũng không được cởi ra, ra cửa phải mang theo nhiều hộ vệ chút, ngươi phải nhớ kỹ, an toàn của ngươi so với bất kì cái gì đều quan trọng hơn.”
Chỉ cần nghĩ tới nhi tử suýt chút nữa bị giết, lòng bà liền sợ hãi.
Tối hôm qua bà còn mơ tới nhi tử bị thích khách vây công, đầy người toàn là máu, dọa bà giật mình từ trong mộng tỉnh giấc, sau nửa đêm cũng không dám ngủ tiếp, chỉ sợ nhắm mắt lại, lại nhìn thấy bộ dáng nhi tử cả người là máu.
Lạc Dạ Thần: “Ta đã biết, người trong cung cũng chiếu cố chính mình thật tốt.”
Huệ Phi gật đầu nói hảo.
Nàng đưa mắt nhìn nhi tử rời khỏi.
Lạc Dạ Thần vừa đi, Huệ Phi chỉnh trang lại bản thân, tiếp đó ngồi nhuyễn kiệu đi tới Vị Ương Cung.
Đương nhiên là vì người nhỏ mọn!
Nhưng nếu nói vậy, Thái tử nhất định sẽ lại giận.
Một khi hắn giận, nàng phải tìm cách dỗ hắn vui.
Tính tình Thái tử lúc này lúc khác, lúc thì dễ dỗ, lúc lại khó dỗ.
Để không tăng thêm khối lượng công việc cho bản thân, Tiêu Hề Hề quyết định trở thành một con cá muối giả dối.
"Vì Thái tử Điện hạ là người trọng tình nghĩa, dù ta chỉ là một phi tần nhỏ bé bên cạnh người, người vẫn bằng lòng đặt ta trong tim, quan tâm ta, quan tâm lâu dần khó tránh khỏi để ý ta ở cùng ai, nói cho cùng, là do người quá tốt!"
Một tấm thẻ người tốt sáng chói được nàng nâng bằng hai tay.
Lạc Thanh Hàn tiến lên một bước, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, bình tĩnh nói.
"Trước giờ ta không phải người trọng tình nghĩa, càng không phải người tốt."
Tiêu Hề Hề "......"
Ể? Con người này sao không đi theo kịch bản?
Ta đang khen người đó!
Chỉ cần người ngoan ngoãn nghe khen là được rồi, sao phải tự bôi đen mình nữa?
Nàng cười ngượng nói "Điện hạ khiêm tốn quá rồi, ta cảm thấy người là người tốt nhất trên đời."
Lạc Thanh Hàn như nghe thấy chuyện cười, cười khẽ nói "Nếu ta là người tốt thật thì đã không thể sống đến bây giờ."
Tiêu Hề Hề không nói nên lời.
Lạc Thanh Hàn: “Nhưng vừa rồi có mấy lời nàng nói rất đúng, ta đúng là đem nàng đặt ở trong lòng, vậy còn nàng? Nàng có đem ta để ở trong lòng hay không?”
Tiêu Hề Hề không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên là có nha! Người lớn như thế, mà tâm ta chỉ có nhỏ như vậy.”
Nàng dùng ngón tay khoa tay múa chân tạo hình một trái tim nho nhỏ.
“Kể từ khi người tiến vào trong tim ta, liền chiếm hết cả trái tim ta.”
Tiêu Hề Hề che ngực cảm khái nói: “Người bây giờ kẹt ở trong tim ta, không ra được, chỉ cần thấy được người, nghĩ đến người, trái tim ta đây đã cảm thấy được lấp đầy, đặc biệt thỏa mãn.”
Khóe miệng Lạc Thanh Hàn không tự chủ được nhếch lên.
“Nói năng ngọt xớt.”
......
Để hoan nghênh Bùi Thiên Nghi đến, Tiêu Hề Hề cố ý để lão thái giám hỗ trợ làm một bàn đồ ăn phong phú.
Tiêu Hề Hề bưng chén rượu lên: “Hoan nghênh tam sư huynh!”
Bùi Thiên Nghi cùng nàng cụng ly.
Sau đó hắn hướng Thái tử kính rượu.
“Về sau còn xin Điện hạ chỉ giáo nhiều.”
Thần sắc Lạc Thanh Hàn vẫn nhàn nhạt, nhưng cũng cho hắn mặt mũi uống nửa chén rượu.
Tiêu Hề Hề gắp một viên thịt để vào trong chén Thái tử, nói: “Cái này ăn rất ngon, người nếm thử.”
Lạc Thanh Hàn nếm thử một miếng: “ân, ăn ngon.”
Tiêu Hề Hề lập tức cười cong mắt.
Bùi Thiên Nghi nhìn hai người bọn họ tương tác, cảm khái, con gái lớn không giữ được!
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi: “Ngươi gặp đại sư huynh chưa?”
Bùi Thiên Nghi: “Gặp qua một lần.”
Kỳ thực hắn không muốn cùng Phương lão cẩu trực tiếp tiếp xúc, nhưng dù sao Phương lão cẩu là 1 trong 5 đồng môn đáng chú ý nhất, hắn đối với Phương lão cẩu rất đề phòng.
Nhưng không nghĩ tới, Phương Vô Tửu lại chủ động tìm hắn, còn đề cập với hắn cùng liên thủ.
Giọng của Bùi Thiên Nghi lộ ra mấy phần mỉa mai.
“Ta thực ra không tán thành Tần Trọng cùng Tây Lăng Vương liên thủ.
Tây Lăng Vương là người lòng lang dạ thú, mưu đồ cực lớn.
Tần Trọng cùng hắn liên thủ không khác gì bảo hổ lột da, nguy hiểm cực lớn.
Nhưng nếu như không cùng Tây Lăng Vương liên thủ, chỉ dựa vào Tần gia không có cách nào thành đại nghiệp.
Ta trước tiên giả vờ đáp ứng cùng Tây Lăng Vương liên thủ, lại âm thầm bố trí.
Chờ Hoàng đế ngã đài, liền đem Tây Lăng Vương giải quyết.
Nhưng Tần Trọng là người xúc động nóng giận, bảo thủ, làm việc không để ý kết quả.
Loại tính cách này của hắn làm võ tướng cũng tạm được, nhưng muốn làm hoàng đế, chỉ sợ không còn mạng.”
Tiêu Hề Hề trấn an nói: “Không có việc gì, không còn Tần Trọng, còn có Thái Tử Điện Hạ của chúng ta, Thái tử so với Tần Trọng đáng tin cậy hơn nhiều!”
Bùi Thiên Nghi nở nụ cười, đối với cái này từ chối cho ý kiến.
Kỳ thực hắn vẫn luôn cảm thấy Thái tử không phải đối tượng hợp tác tốt.
Hắn cũng không phải đối với Lạc Thanh Hàn có ý kiến gì, mà là vị trí Thái tử này thực sự quá bắt mắt.
Mặc kệ là ai, chỉ cần ngồi lên Thái Tử Chi vị, đều sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Cái gì là mục tiêu công kích?
Đó là bia ngắm sống.
Chỉ cần hắn còn sống một ngày, liền có vô số người muốn giết chết hắn.
Xem những Thái tử trong lịch sử, tất cả đều không được chết tử tế, liền có thể biết vị trí này rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.
Cho nên Phương Vô Tửu cùng Bùi Thiên Nghi lúc lựa chọn mục tiêu nhiệm vụ, liền loại bỏ Thái tử đầu tiên .
Trong lòng bọn họ đều biết, một khi lựa chọn Thái tử, chẳng khác nào đem độ khó nhiệm vụ tăng gấp mười lần, trực tiếp từ hình thức thăng cấp khó khăn lên đến hình thức địa ngục.
Đáng tiếc Bùi Thiên Nghi vận khí không tốt, đụng tới Tần Trọng ngu xuẩn, việc không thành còn bị truy nã không thể tiếp tục lăn lộn bên ngoài, chỉ có thể tìm tới dựa vào Thái tử.
Bùi Thiên Nghi đối với Thái tử không có yêu cầu khác, cũng chỉ cần có một điểm
Hy vọng thái tử có thể sống được lâu một chút.
Tiêu Hề Hề bát quái hỏi: “Các ngươi tại sao không ai lựa chọn Anh Vương làm mục tiêu nhiệm vụ?”
Bùi Thiên Nghi cười lắc đầu: “Hắn không thích hợp.”
Trên thực tế, hắn đã sớm nghe ngóng chuyện của chư vị hoàng tử.
Trong đó hoàng trưởng tử Anh Vương hẳn là cực kỳ có ưu thế, dù sao lập đích lập trưởng, không có con trai đích trưởng tử, vậy hắn là trưởng tử này dĩ nhiên chính là người kế thừa thích hợp nhất ngôi vị hoàng đế.
Chỉ tiếc người này đầu óc ngu si tứ chi phát triển, là một người ngu ngốc toàn diện.
Dạng người này, thật sự là đảm đương không nổi chức trách lớn.
......
“Hắt xì!”
Lạc Dạ Thần hắt hơi một cái.
Huệ Phi ân cần hỏi: “Ngươi thế nào? Có phải cảm lạnh hay không ? Muốn thỉnh thái y xem cho ngươi một chút hay không?”
Lạc Dạ Thần lấy khăn tay lau cái mũi: “Nhất định là có người ở sau lưng nghị luận ta, không có việc gì, không cần thỉnh thái y.”
Huệ Phi thấy hắn không tiếp tục hắt xì, lúc này mới yên lòng.
Nàng đem hộp gấm trên bàn mở ra, lộ ra một cây linh chi bên trong.
“Đây là thượng đẳng linh chi, bên ngoài có tiền cũng mua không được, ngươi cầm đi cho Bộ cô nương bổ cơ thể.”
Tuy Huệ Phi đối với con dâu tương lai là Bộ Sênh Yên có rất nhiều bất mãn, nhưng Bộ Sênh Yên là vì cứu nhi tử của bà mới bị thương, bà cũng phải bày tỏ lòng cảm kích một chút.
Huệ Phi lại đem dược phẩm chữa thương cùng trị sẹo đưa cho Lạc Dạ Thần, để hắn mang đến cho Bộ Sênh Yên.
Lạc Dạ Thần không chút khách khí, thu hết vào tay.
Huệ Phi dặn dò: “Kim ty nhuyễn giáp của ngươi nhất định phải mang bên mình, cả lúc ngủ cũng không được cởi ra, ra cửa phải mang theo nhiều hộ vệ chút, ngươi phải nhớ kỹ, an toàn của ngươi so với bất kì cái gì đều quan trọng hơn.”
Chỉ cần nghĩ tới nhi tử suýt chút nữa bị giết, lòng bà liền sợ hãi.
Tối hôm qua bà còn mơ tới nhi tử bị thích khách vây công, đầy người toàn là máu, dọa bà giật mình từ trong mộng tỉnh giấc, sau nửa đêm cũng không dám ngủ tiếp, chỉ sợ nhắm mắt lại, lại nhìn thấy bộ dáng nhi tử cả người là máu.
Lạc Dạ Thần: “Ta đã biết, người trong cung cũng chiếu cố chính mình thật tốt.”
Huệ Phi gật đầu nói hảo.
Nàng đưa mắt nhìn nhi tử rời khỏi.
Lạc Dạ Thần vừa đi, Huệ Phi chỉnh trang lại bản thân, tiếp đó ngồi nhuyễn kiệu đi tới Vị Ương Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.