Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 608: Độc Tính Phát Tác
Đại Quả Lạp
16/05/2024
Phùng gia hẳn là sớm biết chút ít cái gì, cố ý chờ ở nơi này ra tay đối với Thái tử, một mặt là vì trả thù, một mặt khác là vì hướng Tần gia lấy lòng.
Chỉ tiếc, bọn hắn thuê những người này thực lực quá kém, cho dù chiếm nhân số ưu thế, vẫn không phải đối thủ của Ngọc Lân Vệ.
Lạc Thanh Hàn tiện tay đem ngân phiếu vứt qua, mặt không đổi phun ra một chữ.
“Đi.”
Triệu Hiền chỉ huy Ngọc Lân Quân kéo thi thể ném đi, dọn dẹp đường đi.
Bánh xe dính đầy máu tươi trên đường, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ.
Tiêu Hề Hề hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Thập Lý Đình.”
......
Bây giờ trời đang rất nóng, cho dù trong tẩm điện 4 góc đều có băng bồn, cũng không chịu nổi nhiều người như vậy chen ở trong một cái phòng.
Không bao lâu, Thái hậu liền nóng toát mồ hôi.
Những người khác cũng đều cảm thấy không được tốt cho lắm.
Thái hậu dứt khoát để tất cả mọi người trở về đợi, chỉ để lại Tần Hoàng Hậu cùng Ninh Phi, Nhàn Phi 3 người.
Tần Hoàng Hậu chợt điểm tên Nhu tần.
“Nhu tần là mẹ đẻ U Vương, bây giờ U Vương không ở trong kinh, liền do Nhu tần thay hắn canh giữ ở bên cạnh Hoàng đế, cũng coi như là thay U Vương một phần hiếu tâm.”
Đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi, Thái hậu thuận miệng đáp ứng.
Đám người cung tiễn Thái hậu rời khỏi.
Những người khác cũng đều lục tục rời đi.
Tần Hoàng Hậu ngồi ở bên cạnh giường, cầm thìa giúp hoàng đế uống thuốc.
Những người khác đứng ở bên cạnh nhìn.
Chờ Hoàng đế uống xong thuốc, Tần Hoàng Hậu tiện tay đem cái chén không để tới trên bàn thấp bên cạnh.
Bà liếc qua Ninh Phi, Nhàn Phi, Nhu tần, 3 người lúc này cũng là một bộ dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn kính cẩn nghe lời.
Tần Hoàng Hậu: “Tất cả các ngươi đi xuống đi, bổn cung có lời muốn nói cùng Hoàng thượng .”
Ninh Phi cùng Nhàn Phi đều không động, các nàng không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoàng đế, muốn biết thái độ của Hoàng đế.
Nhu tần vốn là muốn đi, nhưng thấy hai người kia đều không động, nàng không muốn làm chim đầu đàn, liền cũng đứng bất động.
Hoàng đế uống thuốc xong, tinh thần nhìn tốt hơn chút.
Hắn khàn giọng nói: “Ngươi có lời gì không thể ở trước mặt người khác nói?”
Lời này nói ra tuyệt không khách khí, còn kém chỉ vào hoàng hậu hỏi bà có rắp tâm gì ?
Nếu là bình thường, Tần Hoàng Hậu lúc này khẳng định muốn phản bác.
Nhưng đêm nay tính tình của bà lại phá lệ tốt.
“Thần thiếp mười bảy tuổi tiến cung, đến bây giờ đã qua 19 năm.
Có thể người cũng không cảm thấy tuổi thanh xuân của một cô gái không quan trọng.
Nhưng đối với thần thiếp, đây chính là thời điểm tươi đẹp nhất trong cuộc đời thần thiếp.
Bây giờ thần thiếp cái gì cũng không còn, chỉ có một ít lời nói muốn cùng người nói.
Mong người nể tình cảm phu thê, cho thần thiếp cơ hội này.”
Như nếu đổi lại là người khác, nghe nói như thế có thể liền rung động .
Hoàng đế là loại sinh vật tâm lạnh nhất trên đời này.
Cho dù Tần Hoàng Hậu nói đến tình chân ý thiết, Hoàng đế trong lòng vẫn không có một gợn sóng.
“Ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng, không cần bày ra bộ dáng đáng thương bị người phụ bạc.
Trước đây ngươi vào cung gả cho trẫm, là ngươi tình ta nguyện, trẫm chưa bao giờ ép buộc ngươi.
Những năm gần đây, ngươi ngồi vững hoàng hậu chi vị, mang đến cho ngươi tôn vinh hào quang nhất.
Ngươi còn có cái gì không hài lòng?”
Tần Hoàng Hậu cười một tiếng.
Bắt đầu từ ngày bà vào cung, bà liền nhiều lần từng tự khuyên bảo chính mình, mình nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thời khắc bảo trì dáng vẻ Hoàng hậu, không thể để cho Tần gia mất mặt.
Cho nên bà lúc nào cũng nghiêm túc, hiếm khi đem cảm xúc trực tiếp bộc lộ trên mặt.
Cũng chính vì như thế, hoàng đế đều đã quên bà cười lên trông như thế nào.
Lúc này thấy bà cười, hoàng đế lại trong nháy mắt sững sờ.
“Ngươi cười cái gì?”
Nụ cười trên mặt Tần Hoàng Hậu dần dần nhạt đi.
“Trước đây vào cung đích thật là thần thiếp tự nguyện.
Dù sao Tần gia lúc đó cũng chỉ có thần thiếp là đích nữ chờ gả.
Thần thiếp không có lựa chọn nào khác.
Vì tương lai Tần gia, cũng vì hoàng vị của bệ hạ, thần thiếp chỉ có thể vào cung.
Bây giờ bệ hạ lấy được hết thảy những thứ người mong muốn.
Thần thiếp cùng Tần gia được cái gì?
Người kế tiếp dự định xử trí chúng ta như thế nào?
Là đối đãi giống như Thẩm gia cùng Thẩm Chiêu Nghi, chém tận giết tuyệt sao? “
Sắc mặt Hoàng đế đột ngột trầm xuống.
Ninh Phi, Nhàn Phi, Nhu tần 3 người cũng đều đổi sắc mặt.
Các nàng vạn vạn không nghĩ tới Tần Hoàng Hậu vậy mà lại nhắc tới chuyện của Thẩm Chiêu Nghi.
Tuy Hoàng đế đối với bên ngoài tuyên bố Thẩm Chiêu Nghi là chết bệnh, nhưng Ninh Phi cùng Nhàn Phi, Nhu tần cũng là lão nhân trong cung, các nàng rất rõ ràng quy củ trong cung, chỉ cần không muốn đối với bên ngoài giải thích nguyên nhân cái chết, đều sẽ thống nhất tuyên bố là chết bệnh.
Trong lòng các nàng lờ mờ có thể đoán được, cái chết của Thẩm Chiêu Nghi chắc chắn là có ẩn tình.
Đến lúc này các nàng nghe được Tần Hoàng Hậu nói, mới biết Thẩm Chiêu Nghi lại là do Hoàng đế giết chết .
Nhưng mà các nàng không vì một chút tin tức hóng được này mà cảm thấy hưng phấn, ngược lại cảm thấy bối rối không nói ra được.
Bí mật này, hoàng đế nhất định không hi vọng bị người khác biết.
Vạn nhất Hoàng đế muốn diệt khẩu thì làm sao bây giờ?
Ninh Phi cùng Nhàn Phi bắt đầu hối hận, vừa rồi không nên lưu lại.
Trong mắt Hoàng đế nhiễm lên vẻ giận dữ, ban đầu bởi vì uống thuốc mà lồng ngực thấy thư thái chút, lúc này lại cảm thấy đau tức.
Hắn lấy một tay ấn lấy ngực, khàn giọng hỏi.
“Ngươi bây giờ nói những thứ này có ý nghĩa sao?”
Tần Hoàng Hậu lại nở nụ cười: “kỳ thực là không có ý nghĩa gì, nhưng có mấy lời kìm nén ở trong lòng quá lâu, nếu bây giờ còn không nói ra, thần thiếp sợ về sau không cơ hội nói.”
Hoàng đế mày nhíu lại sâu hơn: “Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi muốn làm cái gì?”
Tần Hoàng Hậu không nhanh không chậm nói.
“Thần thiếp chỉ là muốn cùng người trò chuyện một chút, chờ chúng ta nói chuyện phiếm xong, chuyện bên ngoài chắc cũng đã xong xuôi.”
Hoàng đế không biết là nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên đổi sắc mặt, nhịn đau la lớn.
“Cam Phúc!”
Phía sau cửa Cam Phúc bước nhanh vào: “Bệ hạ có gì phân phó?”
“Đi đem Tiêu Lăng Phong kêu đến, tốc độ nhanh một chút, trẫm có việc gấp muốn gặp hắn.”
“Vâng!”
Cam Phúc quay người lại chạy ra ngoài.
Hắn từ trước đến nay đa nghi, đối với người nào cũng không yên tâm, bình thường hắn thường ở mấy nơi, đều có giấu cơ quan cùng hốc tối.
Ở bên trong giường có một cơ quan, chỉ cần khởi động, liền có độc tiễn bắn ra.
Tần Hoàng Hậu chú ý tới động tác của hắn, thần sắc vẫn rất bình tĩnh.
“Cơ quan của người đã sớm hỏng.”
Hoàng đế ngừng động tác một lát.
Lập tức hắn giống như là nghiệm chứng Tần Hoàng Hậu nói thật hay giả, cấp tốc sờ đến một cái hốc tối trên vách tường, dùng sức ấn xuống.
Vốn tên độc nên phóng ra nhưng lại không hề có động gì.
Trong tẩm điện yên tĩnh trong phút chốc.
Hoàng đế khó có thể tin: “Cơ quan như thế nào lại hỏng? Có phải là ngươi làm hay không?”
Tần Hoàng Hậu thản nhiên thừa nhận: “Cơ quan này đích thật là thần thiếp cho người làm hư.”
Trong lồng ngực Hoàng đế tức giận cuồn cuộn, hơi thở trở nên dồn dập, sắc mặt cũng càng khó coi.
“Chẳng lẽ ta đây bị bệnh cũng là ngươi làm hại?”
Tần Hoàng Hậu cười một cái.
“Cái này oan uổng thần thiếp .
Nếu thần thiếp có phần bản lĩnh này, đã sớm cho người độc dược hạ độc chết ngươi, cũng sẽ không phải sống khuất nhục đến bây giờ.
Ngươi sở dĩ biến thành cái bộ dáng này, là bởi vì Tây Lăng Vương cho người hạ độc ở trong dược của người.
Mỗi ngày một chút, liều lượng rất ít.
Không chết người được, sẽ chỉ làm ngươi tứ chi không còn chút sức lực nào choáng đầu mệt rã rời.
Nhưng thời gian lâu dài, độc tính trong cơ thể người dần dần tích lũy, liền có thể lấy mệnh của ngươi.
Tính toán thời gian, hôm nay đúng lúc là thời gian độc phát.”
Chỉ tiếc, bọn hắn thuê những người này thực lực quá kém, cho dù chiếm nhân số ưu thế, vẫn không phải đối thủ của Ngọc Lân Vệ.
Lạc Thanh Hàn tiện tay đem ngân phiếu vứt qua, mặt không đổi phun ra một chữ.
“Đi.”
Triệu Hiền chỉ huy Ngọc Lân Quân kéo thi thể ném đi, dọn dẹp đường đi.
Bánh xe dính đầy máu tươi trên đường, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ.
Tiêu Hề Hề hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Thập Lý Đình.”
......
Bây giờ trời đang rất nóng, cho dù trong tẩm điện 4 góc đều có băng bồn, cũng không chịu nổi nhiều người như vậy chen ở trong một cái phòng.
Không bao lâu, Thái hậu liền nóng toát mồ hôi.
Những người khác cũng đều cảm thấy không được tốt cho lắm.
Thái hậu dứt khoát để tất cả mọi người trở về đợi, chỉ để lại Tần Hoàng Hậu cùng Ninh Phi, Nhàn Phi 3 người.
Tần Hoàng Hậu chợt điểm tên Nhu tần.
“Nhu tần là mẹ đẻ U Vương, bây giờ U Vương không ở trong kinh, liền do Nhu tần thay hắn canh giữ ở bên cạnh Hoàng đế, cũng coi như là thay U Vương một phần hiếu tâm.”
Đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi, Thái hậu thuận miệng đáp ứng.
Đám người cung tiễn Thái hậu rời khỏi.
Những người khác cũng đều lục tục rời đi.
Tần Hoàng Hậu ngồi ở bên cạnh giường, cầm thìa giúp hoàng đế uống thuốc.
Những người khác đứng ở bên cạnh nhìn.
Chờ Hoàng đế uống xong thuốc, Tần Hoàng Hậu tiện tay đem cái chén không để tới trên bàn thấp bên cạnh.
Bà liếc qua Ninh Phi, Nhàn Phi, Nhu tần, 3 người lúc này cũng là một bộ dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn kính cẩn nghe lời.
Tần Hoàng Hậu: “Tất cả các ngươi đi xuống đi, bổn cung có lời muốn nói cùng Hoàng thượng .”
Ninh Phi cùng Nhàn Phi đều không động, các nàng không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoàng đế, muốn biết thái độ của Hoàng đế.
Nhu tần vốn là muốn đi, nhưng thấy hai người kia đều không động, nàng không muốn làm chim đầu đàn, liền cũng đứng bất động.
Hoàng đế uống thuốc xong, tinh thần nhìn tốt hơn chút.
Hắn khàn giọng nói: “Ngươi có lời gì không thể ở trước mặt người khác nói?”
Lời này nói ra tuyệt không khách khí, còn kém chỉ vào hoàng hậu hỏi bà có rắp tâm gì ?
Nếu là bình thường, Tần Hoàng Hậu lúc này khẳng định muốn phản bác.
Nhưng đêm nay tính tình của bà lại phá lệ tốt.
“Thần thiếp mười bảy tuổi tiến cung, đến bây giờ đã qua 19 năm.
Có thể người cũng không cảm thấy tuổi thanh xuân của một cô gái không quan trọng.
Nhưng đối với thần thiếp, đây chính là thời điểm tươi đẹp nhất trong cuộc đời thần thiếp.
Bây giờ thần thiếp cái gì cũng không còn, chỉ có một ít lời nói muốn cùng người nói.
Mong người nể tình cảm phu thê, cho thần thiếp cơ hội này.”
Như nếu đổi lại là người khác, nghe nói như thế có thể liền rung động .
Hoàng đế là loại sinh vật tâm lạnh nhất trên đời này.
Cho dù Tần Hoàng Hậu nói đến tình chân ý thiết, Hoàng đế trong lòng vẫn không có một gợn sóng.
“Ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng, không cần bày ra bộ dáng đáng thương bị người phụ bạc.
Trước đây ngươi vào cung gả cho trẫm, là ngươi tình ta nguyện, trẫm chưa bao giờ ép buộc ngươi.
Những năm gần đây, ngươi ngồi vững hoàng hậu chi vị, mang đến cho ngươi tôn vinh hào quang nhất.
Ngươi còn có cái gì không hài lòng?”
Tần Hoàng Hậu cười một tiếng.
Bắt đầu từ ngày bà vào cung, bà liền nhiều lần từng tự khuyên bảo chính mình, mình nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thời khắc bảo trì dáng vẻ Hoàng hậu, không thể để cho Tần gia mất mặt.
Cho nên bà lúc nào cũng nghiêm túc, hiếm khi đem cảm xúc trực tiếp bộc lộ trên mặt.
Cũng chính vì như thế, hoàng đế đều đã quên bà cười lên trông như thế nào.
Lúc này thấy bà cười, hoàng đế lại trong nháy mắt sững sờ.
“Ngươi cười cái gì?”
Nụ cười trên mặt Tần Hoàng Hậu dần dần nhạt đi.
“Trước đây vào cung đích thật là thần thiếp tự nguyện.
Dù sao Tần gia lúc đó cũng chỉ có thần thiếp là đích nữ chờ gả.
Thần thiếp không có lựa chọn nào khác.
Vì tương lai Tần gia, cũng vì hoàng vị của bệ hạ, thần thiếp chỉ có thể vào cung.
Bây giờ bệ hạ lấy được hết thảy những thứ người mong muốn.
Thần thiếp cùng Tần gia được cái gì?
Người kế tiếp dự định xử trí chúng ta như thế nào?
Là đối đãi giống như Thẩm gia cùng Thẩm Chiêu Nghi, chém tận giết tuyệt sao? “
Sắc mặt Hoàng đế đột ngột trầm xuống.
Ninh Phi, Nhàn Phi, Nhu tần 3 người cũng đều đổi sắc mặt.
Các nàng vạn vạn không nghĩ tới Tần Hoàng Hậu vậy mà lại nhắc tới chuyện của Thẩm Chiêu Nghi.
Tuy Hoàng đế đối với bên ngoài tuyên bố Thẩm Chiêu Nghi là chết bệnh, nhưng Ninh Phi cùng Nhàn Phi, Nhu tần cũng là lão nhân trong cung, các nàng rất rõ ràng quy củ trong cung, chỉ cần không muốn đối với bên ngoài giải thích nguyên nhân cái chết, đều sẽ thống nhất tuyên bố là chết bệnh.
Trong lòng các nàng lờ mờ có thể đoán được, cái chết của Thẩm Chiêu Nghi chắc chắn là có ẩn tình.
Đến lúc này các nàng nghe được Tần Hoàng Hậu nói, mới biết Thẩm Chiêu Nghi lại là do Hoàng đế giết chết .
Nhưng mà các nàng không vì một chút tin tức hóng được này mà cảm thấy hưng phấn, ngược lại cảm thấy bối rối không nói ra được.
Bí mật này, hoàng đế nhất định không hi vọng bị người khác biết.
Vạn nhất Hoàng đế muốn diệt khẩu thì làm sao bây giờ?
Ninh Phi cùng Nhàn Phi bắt đầu hối hận, vừa rồi không nên lưu lại.
Trong mắt Hoàng đế nhiễm lên vẻ giận dữ, ban đầu bởi vì uống thuốc mà lồng ngực thấy thư thái chút, lúc này lại cảm thấy đau tức.
Hắn lấy một tay ấn lấy ngực, khàn giọng hỏi.
“Ngươi bây giờ nói những thứ này có ý nghĩa sao?”
Tần Hoàng Hậu lại nở nụ cười: “kỳ thực là không có ý nghĩa gì, nhưng có mấy lời kìm nén ở trong lòng quá lâu, nếu bây giờ còn không nói ra, thần thiếp sợ về sau không cơ hội nói.”
Hoàng đế mày nhíu lại sâu hơn: “Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi muốn làm cái gì?”
Tần Hoàng Hậu không nhanh không chậm nói.
“Thần thiếp chỉ là muốn cùng người trò chuyện một chút, chờ chúng ta nói chuyện phiếm xong, chuyện bên ngoài chắc cũng đã xong xuôi.”
Hoàng đế không biết là nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên đổi sắc mặt, nhịn đau la lớn.
“Cam Phúc!”
Phía sau cửa Cam Phúc bước nhanh vào: “Bệ hạ có gì phân phó?”
“Đi đem Tiêu Lăng Phong kêu đến, tốc độ nhanh một chút, trẫm có việc gấp muốn gặp hắn.”
“Vâng!”
Cam Phúc quay người lại chạy ra ngoài.
Hắn từ trước đến nay đa nghi, đối với người nào cũng không yên tâm, bình thường hắn thường ở mấy nơi, đều có giấu cơ quan cùng hốc tối.
Ở bên trong giường có một cơ quan, chỉ cần khởi động, liền có độc tiễn bắn ra.
Tần Hoàng Hậu chú ý tới động tác của hắn, thần sắc vẫn rất bình tĩnh.
“Cơ quan của người đã sớm hỏng.”
Hoàng đế ngừng động tác một lát.
Lập tức hắn giống như là nghiệm chứng Tần Hoàng Hậu nói thật hay giả, cấp tốc sờ đến một cái hốc tối trên vách tường, dùng sức ấn xuống.
Vốn tên độc nên phóng ra nhưng lại không hề có động gì.
Trong tẩm điện yên tĩnh trong phút chốc.
Hoàng đế khó có thể tin: “Cơ quan như thế nào lại hỏng? Có phải là ngươi làm hay không?”
Tần Hoàng Hậu thản nhiên thừa nhận: “Cơ quan này đích thật là thần thiếp cho người làm hư.”
Trong lồng ngực Hoàng đế tức giận cuồn cuộn, hơi thở trở nên dồn dập, sắc mặt cũng càng khó coi.
“Chẳng lẽ ta đây bị bệnh cũng là ngươi làm hại?”
Tần Hoàng Hậu cười một cái.
“Cái này oan uổng thần thiếp .
Nếu thần thiếp có phần bản lĩnh này, đã sớm cho người độc dược hạ độc chết ngươi, cũng sẽ không phải sống khuất nhục đến bây giờ.
Ngươi sở dĩ biến thành cái bộ dáng này, là bởi vì Tây Lăng Vương cho người hạ độc ở trong dược của người.
Mỗi ngày một chút, liều lượng rất ít.
Không chết người được, sẽ chỉ làm ngươi tứ chi không còn chút sức lực nào choáng đầu mệt rã rời.
Nhưng thời gian lâu dài, độc tính trong cơ thể người dần dần tích lũy, liền có thể lấy mệnh của ngươi.
Tính toán thời gian, hôm nay đúng lúc là thời gian độc phát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.