Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 887: Đừng Khóc
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Lý lão gia há to miệng, muốn giải thích, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ còn lại trầm mặc.
Lý Phi thấy hắn như vậy, còn muốn trào phúng hắn vài câu, nhưng nhớ tới lời của Quý phi Lúc trước nói , nàng đến cùng vẫn đem những lời khó nghe kia lại nuốt trở vào.
phụ tử hai người cứ như vậy trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Lý Phi chủ động đánh vỡ trầm mặc.
“phụ thân, nếu như ngươi thực sự cảm thấy ta mất mặt, sau khi ta xuất cung, có thể tìm nơi khác ở, ta sẽ tránh xa Người, cam đoan sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi, ngươi cảm thấy được không?”
Lý lão gia hỏi: “một mình ngươi sống như thế nào? Làm thế nào để nuôi sống bản thân?”
Lý Phi muốn nói không cần ngươi quan tâm, nhưng chần chờ phút chốc rồi nói ra sự thật.
“Ta sẽ viết sách truyện, có thể kiếm tiền.”
Lý lão gia kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Hắn không biết nữ nhi nhà mình còn có kỹ năng này.
Lý Phi mím môi dưới: “kỳ thực ta đã viết mấy quyển sách truyện, ngươi đừng hỏi tên, ta không muốn nói, dù sao ngươi chỉ cần biết rằng ta có thể nuôi sống chính mình là được rồi.”
Lý lão gia vẫn luôn có tư duy, chính là nữ nhân nhất định phải có nam nhân nuôi, nếu không thì sống không nổi.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Hắn luôn từ chối đồng ý để nữ nhi xuất cung.
Nữ nhi nếu là xuất cung, về sau tái giá, khó có thể gả cho nhà tốt, dù sao nàng cũng là phi tử bị hoàng đế đuổi ra khỏi cung, những danh gia tốt đẹp kia ai dám muốn nàng?
Vạn nhất nàng tái giá gặp người không tốt, cuộc sống sẽ còn khó khăn hơn là ở trong cung.
Dù sao trong cung ăn mặc không lo, sinh hoạt cơ bản đều bảo đảm , lại thêm nhà mẹ đẻ phụ cấp một chút cho nàng, cuộc sống của nàng kỳ thực cũng không quá tệ.
Lý lão gia luôn là một người bảo thủ.
Hắn bảo thủ không chỉ là đối với lễ giáo tuân thủ nghiêm ngặt, còn không muốn mạo hiểm, chỉ muốn an bình sống cuộc sống bình thường.
Lý lão gia nói: “coi như ngươi có thể kiếm tiền, ngươi cũng vẫn phải lập gia đình, nhưng gả lần hai chưa hẳn liền có thể gả được cho một người trong sạch, vạn nhất ngươi tái giá cũng gả không tốt, ngươi nên làm cái gì?”
Lý Phi: “gả không tốt liền ly hôn đi."
Lý lão gia nhíu mày: "Ngươi đã thành hôn lần thứ hai, nếu lại ly hôn, ngươi sẽ sống như thế nào?"
Lý Phi: "Ta muốn sống như thế nào thì sẽ sống như thế."
Lý lão gia: “người bên ngoài sẽ dùng nước bọt dìm chết ngươi.”
Lý Phi: "Bên ngoài những người đó ngoại trừ lắm mồm thì còn có thể làm được cái gì? Huống chi, ngươi nghĩ người khác rảnh rỗi như vậy sao, trong nhà bọn họ có rất nhiều chuyện đều không minh bạch, mỗi ngày làm sao có thời gian nhìn chằm chằm ta để gây sự chứ. Bọn hắn nhiều lắm là cũng chỉ lời ong tiếng ve vài câu, sau đó cũng phải đi làm việc của bọn hắn.”
Lý lão gia lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Lý Phi cũng không mở miệng.
nàng đã nói những gì nên nói, nếu phụ thân nàng vẫn cố chấp, nàng cũng không biện pháp, chỉ còn cách chấp nhận số phận của mình.
phụ tử hai người tiến vào tiểu viện chỗ Lý phu nhân ở.
Lý phu nhân thật sự bệnh.
Về phần nguyên nhân bị bệnh, tự nhiên có liên quan đến Lý phi.
Bà muốn Lý lão gia đồng ý cho nữ nhi mình xuất cung tái giá, để thuyết phục Lý lão gia đổi ý, bà thực sự đã dùng đủ mọi cách, cuối cùng bà còn dùng đến thủ đoạn tuyệt thực.
Bà đã một ngày một đêm không ăn, trong ngực tràn đầy lo lắng tích tụ, đương nhiên sẽ ngã bệnh.
Lý Phi nhìn dáng vẻ tiều tụy của mẫu thân mà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lý phu nhân không nghĩ tới nữ nhi sẽ trở về, bà không khỏi bất ngờ , lại nhịn không được rơi lệ.
“Là nương vô dụng, nương không có cách nào thuyết phục được phụ thân ngươi."
Lý Phi ôm lấy bà, nức nở nói: “nương, Người đừng nói như vậy.”
Hai mẹ con ôm nhau khóc rống thảm thiết.
Lý lão gia đứng ở bên cạnh chân tay luống cuống.
Lúc này, hai đứa con trai của Hắn cũng đến.
Phụ tử 3 người không muốn quấy rầy Lý phu nhân cùng Lý Phi, dứt khoát đều đi ra ngoài.
Ba người bọn họ đứng ở dưới hiên, nhỏ giọng thương thảo thứ gì đó.
Chủ yếu là hai người con trai nói, Lý lão gia an tĩnh nghe, ngẫu nhiên đáp một tiếng.
Lý phu nhân còn đang bệnh, Lý phi sợ thân thể bà không chịu nổi, chỉ khóc một hồi rồi cố nén nước mắt.
Nàng ôn thanh tế ngữ dỗ dành Lý phu nhân, dỗ một hồi lâu, Lý phu nhân mới từ từ ngừng tiếng khóc.
Mẹ con hai người lại nói nhiều chuyện riêng tư.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Lý Phi sợ lỡ thì giờ, liền nói với Lý phu nhân .
“Ta phải đi, ta lần này là theo chân Quý phi cùng nhau đi ra ngoài, ta không thể để cho nàng chờ quá lâu.”
Lý phu nhân ngạc nhiên.
Lúc trước Lý Phi nói Quý phi đối với nàng cũng không tệ, Lý phu nhân còn cho là Lý Phi nói lời khách khí, để người trong nhà đừng lo lắng.
Không nghĩ tới Quý phi lại còn đồng ý mang Lý Phi xuất cung, xem ra Quý phi đối với Lý Phi thật sự không tệ.
Lý phu nhân: “nhân gia giúp ngươi, ngươi cũng nên đưa vài thứ làm tạ lễ, không phải vậy sẽ có vẻ ngươi không có lễ phép. Đây là chìa khoá khố phòng, ngươi đi mở ngân phòng, lựa chút đồ tốt đưa cho Quý phi đi, nàng thích gì ngươi tặng nàng cái đó.”
Lý Phi lại nói: "Nàng không thích cái gì khác, chỉ thích ăn uống, đầu bếp của chúng ta làm món hầm không phải rất giỏi sao? Lát nữa ta bưng hai cân món hầm cho nàng, nàng nhất định sẽ thích."
Lý phu nhân chần chờ nói: “chỉ tặng món hầm có đơn giản quá hay không? Nhân gia dù sao cũng là Quý phi.”
Lý Phi tràn đầy tự tin: "Ngươi cũng nói nàng là Quý phi, ngươi muốn cái gì? Cho dù chúng ta cho nàng đồ đắt tiền bao nhiêu, nàng cũng có thể sẽ không coi trọng, không bằng đưa chút nàng yêu thích, cũng coi như hợp ý.”
Lý phu nhân cảm thấy lời này có đạo lý, liền gật gật đầu: “Vậy thì làm theo lời ngươi nói đi.”
Lúc Lý Phi đi ra khỏi phòng ngủ, Lý lão gia cùng hai người con trai đã thảo luận xong.
Lý lão gia nhìn nữ nhi, thấp giọng hỏi: “ngươi nhất định phải rời khỏi hoàng cung sao?”
Lý Phi gật gật đầu.
Lý lão gia: “ta vừa rồi cùng hai ca ca của ngươi thương lượng qua, bọn hắn nói nguyện ý đón ngươi trở về.”
Lý Phi biểu tình sửng sốt một chút, lập tức lộ ra vẻ không thể tin được.
nàng nhìn hai ca ca bên cạnh, run giọng hỏi.
“Các ngươi thật sự nguyện ý sao?”
hai công tử Lý gia đều gật đầu một cái.
Kỳ thực bọn hắn cảm thấy không thể hiểu nổi quyết định xuất cung tái giá của muội muội.
Nhưng Lý phu nhân đã bởi vậy mà ngã bệnh, bọn hắn không muốn nhìn thấy mẫu thân vì thế mà lao tâm lao lực, càng không hi vọng phụ mẫu vì thế mà sinh ra mâu thuẫn.
Nếu như đồng ý muội muội xuất cung tái giá, liền có thể để trong nhà khôi phục hòa bình, bọn hắn nguyện ý.
Dù sao, gia cảnh của Lý gia cũng khá giàu có, cho dù Lý phi không lấy chồng nữa, bọn họ vẫn có thể nuôi muội muội, cùng lắm thì về sau để chất tử chất nữ đưa ma dưỡng lão cho nàng.
Về phần Đối với thái độ của những người bên ngoài?
Người khác nào có quan trọng bằng người nhà mình?!
Lý Phi xúc động cực kỳ, nước mắt không kiềm chế được lại muốn trào ra.
Nàng lấy tay che miệng lại, nghiêng người sang, dùng sức nuốt nước mắt vào trong.
Lý lão gia cùng hai đứa con trai thấy thế, cũng đều là trong lòng chua xót không thôi .
Lý lão gia không giỏi trong việc an ủi người khác.
Hắn nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ thốt ra một câu nhạt nhẽo.
“Đừng khóc.”
Lý Phi lấy khăn tay lau đi nước mắt trên khóe mắt, khóe miệng nhếch lên, trong mắt đẫm lệ mang theo ý cười.
“Ân, ta không khóc, ta chỉ là rất cao hứng, cảm tạ phụ thân đại ca nhị ca.”
Nàng kỳ thực cũng không phải nhất định phải ỷ lại trong nhà ăn nhờ ở đậu, nàng chỉ cảm thấy cảm giác được người nhà ủng hộ và che chở đặc biệt tốt.
Lý Phi thấy hắn như vậy, còn muốn trào phúng hắn vài câu, nhưng nhớ tới lời của Quý phi Lúc trước nói , nàng đến cùng vẫn đem những lời khó nghe kia lại nuốt trở vào.
phụ tử hai người cứ như vậy trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Lý Phi chủ động đánh vỡ trầm mặc.
“phụ thân, nếu như ngươi thực sự cảm thấy ta mất mặt, sau khi ta xuất cung, có thể tìm nơi khác ở, ta sẽ tránh xa Người, cam đoan sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi, ngươi cảm thấy được không?”
Lý lão gia hỏi: “một mình ngươi sống như thế nào? Làm thế nào để nuôi sống bản thân?”
Lý Phi muốn nói không cần ngươi quan tâm, nhưng chần chờ phút chốc rồi nói ra sự thật.
“Ta sẽ viết sách truyện, có thể kiếm tiền.”
Lý lão gia kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Hắn không biết nữ nhi nhà mình còn có kỹ năng này.
Lý Phi mím môi dưới: “kỳ thực ta đã viết mấy quyển sách truyện, ngươi đừng hỏi tên, ta không muốn nói, dù sao ngươi chỉ cần biết rằng ta có thể nuôi sống chính mình là được rồi.”
Lý lão gia vẫn luôn có tư duy, chính là nữ nhân nhất định phải có nam nhân nuôi, nếu không thì sống không nổi.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Hắn luôn từ chối đồng ý để nữ nhi xuất cung.
Nữ nhi nếu là xuất cung, về sau tái giá, khó có thể gả cho nhà tốt, dù sao nàng cũng là phi tử bị hoàng đế đuổi ra khỏi cung, những danh gia tốt đẹp kia ai dám muốn nàng?
Vạn nhất nàng tái giá gặp người không tốt, cuộc sống sẽ còn khó khăn hơn là ở trong cung.
Dù sao trong cung ăn mặc không lo, sinh hoạt cơ bản đều bảo đảm , lại thêm nhà mẹ đẻ phụ cấp một chút cho nàng, cuộc sống của nàng kỳ thực cũng không quá tệ.
Lý lão gia luôn là một người bảo thủ.
Hắn bảo thủ không chỉ là đối với lễ giáo tuân thủ nghiêm ngặt, còn không muốn mạo hiểm, chỉ muốn an bình sống cuộc sống bình thường.
Lý lão gia nói: “coi như ngươi có thể kiếm tiền, ngươi cũng vẫn phải lập gia đình, nhưng gả lần hai chưa hẳn liền có thể gả được cho một người trong sạch, vạn nhất ngươi tái giá cũng gả không tốt, ngươi nên làm cái gì?”
Lý Phi: “gả không tốt liền ly hôn đi."
Lý lão gia nhíu mày: "Ngươi đã thành hôn lần thứ hai, nếu lại ly hôn, ngươi sẽ sống như thế nào?"
Lý Phi: "Ta muốn sống như thế nào thì sẽ sống như thế."
Lý lão gia: “người bên ngoài sẽ dùng nước bọt dìm chết ngươi.”
Lý Phi: "Bên ngoài những người đó ngoại trừ lắm mồm thì còn có thể làm được cái gì? Huống chi, ngươi nghĩ người khác rảnh rỗi như vậy sao, trong nhà bọn họ có rất nhiều chuyện đều không minh bạch, mỗi ngày làm sao có thời gian nhìn chằm chằm ta để gây sự chứ. Bọn hắn nhiều lắm là cũng chỉ lời ong tiếng ve vài câu, sau đó cũng phải đi làm việc của bọn hắn.”
Lý lão gia lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Lý Phi cũng không mở miệng.
nàng đã nói những gì nên nói, nếu phụ thân nàng vẫn cố chấp, nàng cũng không biện pháp, chỉ còn cách chấp nhận số phận của mình.
phụ tử hai người tiến vào tiểu viện chỗ Lý phu nhân ở.
Lý phu nhân thật sự bệnh.
Về phần nguyên nhân bị bệnh, tự nhiên có liên quan đến Lý phi.
Bà muốn Lý lão gia đồng ý cho nữ nhi mình xuất cung tái giá, để thuyết phục Lý lão gia đổi ý, bà thực sự đã dùng đủ mọi cách, cuối cùng bà còn dùng đến thủ đoạn tuyệt thực.
Bà đã một ngày một đêm không ăn, trong ngực tràn đầy lo lắng tích tụ, đương nhiên sẽ ngã bệnh.
Lý Phi nhìn dáng vẻ tiều tụy của mẫu thân mà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lý phu nhân không nghĩ tới nữ nhi sẽ trở về, bà không khỏi bất ngờ , lại nhịn không được rơi lệ.
“Là nương vô dụng, nương không có cách nào thuyết phục được phụ thân ngươi."
Lý Phi ôm lấy bà, nức nở nói: “nương, Người đừng nói như vậy.”
Hai mẹ con ôm nhau khóc rống thảm thiết.
Lý lão gia đứng ở bên cạnh chân tay luống cuống.
Lúc này, hai đứa con trai của Hắn cũng đến.
Phụ tử 3 người không muốn quấy rầy Lý phu nhân cùng Lý Phi, dứt khoát đều đi ra ngoài.
Ba người bọn họ đứng ở dưới hiên, nhỏ giọng thương thảo thứ gì đó.
Chủ yếu là hai người con trai nói, Lý lão gia an tĩnh nghe, ngẫu nhiên đáp một tiếng.
Lý phu nhân còn đang bệnh, Lý phi sợ thân thể bà không chịu nổi, chỉ khóc một hồi rồi cố nén nước mắt.
Nàng ôn thanh tế ngữ dỗ dành Lý phu nhân, dỗ một hồi lâu, Lý phu nhân mới từ từ ngừng tiếng khóc.
Mẹ con hai người lại nói nhiều chuyện riêng tư.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Lý Phi sợ lỡ thì giờ, liền nói với Lý phu nhân .
“Ta phải đi, ta lần này là theo chân Quý phi cùng nhau đi ra ngoài, ta không thể để cho nàng chờ quá lâu.”
Lý phu nhân ngạc nhiên.
Lúc trước Lý Phi nói Quý phi đối với nàng cũng không tệ, Lý phu nhân còn cho là Lý Phi nói lời khách khí, để người trong nhà đừng lo lắng.
Không nghĩ tới Quý phi lại còn đồng ý mang Lý Phi xuất cung, xem ra Quý phi đối với Lý Phi thật sự không tệ.
Lý phu nhân: “nhân gia giúp ngươi, ngươi cũng nên đưa vài thứ làm tạ lễ, không phải vậy sẽ có vẻ ngươi không có lễ phép. Đây là chìa khoá khố phòng, ngươi đi mở ngân phòng, lựa chút đồ tốt đưa cho Quý phi đi, nàng thích gì ngươi tặng nàng cái đó.”
Lý Phi lại nói: "Nàng không thích cái gì khác, chỉ thích ăn uống, đầu bếp của chúng ta làm món hầm không phải rất giỏi sao? Lát nữa ta bưng hai cân món hầm cho nàng, nàng nhất định sẽ thích."
Lý phu nhân chần chờ nói: “chỉ tặng món hầm có đơn giản quá hay không? Nhân gia dù sao cũng là Quý phi.”
Lý Phi tràn đầy tự tin: "Ngươi cũng nói nàng là Quý phi, ngươi muốn cái gì? Cho dù chúng ta cho nàng đồ đắt tiền bao nhiêu, nàng cũng có thể sẽ không coi trọng, không bằng đưa chút nàng yêu thích, cũng coi như hợp ý.”
Lý phu nhân cảm thấy lời này có đạo lý, liền gật gật đầu: “Vậy thì làm theo lời ngươi nói đi.”
Lúc Lý Phi đi ra khỏi phòng ngủ, Lý lão gia cùng hai người con trai đã thảo luận xong.
Lý lão gia nhìn nữ nhi, thấp giọng hỏi: “ngươi nhất định phải rời khỏi hoàng cung sao?”
Lý Phi gật gật đầu.
Lý lão gia: “ta vừa rồi cùng hai ca ca của ngươi thương lượng qua, bọn hắn nói nguyện ý đón ngươi trở về.”
Lý Phi biểu tình sửng sốt một chút, lập tức lộ ra vẻ không thể tin được.
nàng nhìn hai ca ca bên cạnh, run giọng hỏi.
“Các ngươi thật sự nguyện ý sao?”
hai công tử Lý gia đều gật đầu một cái.
Kỳ thực bọn hắn cảm thấy không thể hiểu nổi quyết định xuất cung tái giá của muội muội.
Nhưng Lý phu nhân đã bởi vậy mà ngã bệnh, bọn hắn không muốn nhìn thấy mẫu thân vì thế mà lao tâm lao lực, càng không hi vọng phụ mẫu vì thế mà sinh ra mâu thuẫn.
Nếu như đồng ý muội muội xuất cung tái giá, liền có thể để trong nhà khôi phục hòa bình, bọn hắn nguyện ý.
Dù sao, gia cảnh của Lý gia cũng khá giàu có, cho dù Lý phi không lấy chồng nữa, bọn họ vẫn có thể nuôi muội muội, cùng lắm thì về sau để chất tử chất nữ đưa ma dưỡng lão cho nàng.
Về phần Đối với thái độ của những người bên ngoài?
Người khác nào có quan trọng bằng người nhà mình?!
Lý Phi xúc động cực kỳ, nước mắt không kiềm chế được lại muốn trào ra.
Nàng lấy tay che miệng lại, nghiêng người sang, dùng sức nuốt nước mắt vào trong.
Lý lão gia cùng hai đứa con trai thấy thế, cũng đều là trong lòng chua xót không thôi .
Lý lão gia không giỏi trong việc an ủi người khác.
Hắn nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ thốt ra một câu nhạt nhẽo.
“Đừng khóc.”
Lý Phi lấy khăn tay lau đi nước mắt trên khóe mắt, khóe miệng nhếch lên, trong mắt đẫm lệ mang theo ý cười.
“Ân, ta không khóc, ta chỉ là rất cao hứng, cảm tạ phụ thân đại ca nhị ca.”
Nàng kỳ thực cũng không phải nhất định phải ỷ lại trong nhà ăn nhờ ở đậu, nàng chỉ cảm thấy cảm giác được người nhà ủng hộ và che chở đặc biệt tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.