Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 552: Giao Ước

Đại Quả Lạp

15/05/2024

Lạc Thanh Hàn vốn định từ từ mưu tính, nhưng chuyện Bảo Cầm bị bắt giống như là một tín hiệu, nhắc nhở hắn, Tần Hoàng Hậu bây giờ đã đem Tiêu Hề Hề coi như đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Nếu như hôm nay Tiêu Hề Hề may mắn trốn qua một kiếp, về sau Tần Hoàng Hậu cũng sẽ tiếp tục thiết kế mưu hại Tiêu Hề Hề.

Chỉ cần Tần Hoàng Hậu vẫn hoàng hậu, thì Tiêu Hề Hề vẫn sẽ luôn nguy hiểm.

Dù là Lạc Thanh Hàn đã tăng thêm nhân thủ bảo hộ Tiêu Hề Hề, cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.

Nếu hắn muốn để Tiêu Hề Hề mau chóng thoát khỏi hiểm cảnh, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường nhanh chóng ra tay trừ bỏ hậu họa.

Lạc Thanh Hàn quyết định từ bỏ kế hoạch lúc trước.

Hắn phải tăng tốc tiến trình đoạt quyền.

......

Trong điện Tiêu Phòng.

Thiếu phủ giám quỳ rạp dưới đất, khẩn trương nói.

"Thuộc hạ đã sai người đem Bảo Cầm bắt lấy, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra Triệu Hiền, hắn ỷ vào mình thân thủ tốt, cưỡng ép đem người đoạt đi."

Tần Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở thượng thủ, trên mặt không bất kỳ biểu lộ gì, nhìn lạnh đến dọa người.

Đợi đã lâu đều không đợi được hoàng hậu đáp lại, thiếu phủ giám cẩn thận ngẩng đầu lên.

Trân Châu hướng hắn đưa mắt ra hiệu.

Thiếu phủ giám hiểu ý, cúi đầu âm thầm lui ra ngoài.

Tần Hoàng Hậu ngồi ở bên trong chánh điện trống trải yên tĩnh, rất lâu mới mở miệng "Xem ra Thái tử đã biết rồi."

Trân Châu cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Tần Hoàng Hậu nhắm hai mắt lại, xem ra kế hoạch của bọn họ nhất định phải thực hiện sớm mới được.

Chỉ là lại thêm không ít phiền phức.

Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ cũng chỉ là đi tới đâu hay tới đó.

Đến đêm khuya, Trân Châu giúp hoàng hậu nằm ngủ.

Xác nhận hoàng hậu đã ngủ say, Trân Châu rón rén ra khỏi tẩm điện, trở lại chỗ ở của mình.

Nàng tung chăn mền ra, dự định lên giường nghỉ ngơi, lại ngoài ý muốn từ trong chăn giũ ra một tờ giấy.

Trân Châu nhặt tờ giấy kia lên.

Phát hiện trên giấy chỉ có một hình tròn gia huy.

Đó là gia huy Thẩm gia.

Trân Châu nhìn thấy gia huy này, giống như là bị kinh hãi lớn, sắc mặt phát sinh kịch liệt biến hóa, ngón tay cũng đi theo đó run nhè nhẹ.

Nàng vô thức nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy cửa sổ đóng chặt, trong phòng ngoại trừ nàng không có người khác.

Trân Châu nhanh chóng bước đến bàn, tháo chụp đèn rồi châm lửa đốt tờ giấy.



Nhìn tờ giấy bị đốt thành tro, tim nàng vẫn còn đập kịch liệt.

Nàng vốn cho là, mình đời này cũng sẽ không lại nhìn thấy gia huy Thẩm gia, lại không nghĩ rằng, nó bỗng nhiên xuất hiện trước mặt của nàng, nàng một chút phòng bị cũng không có, trong đầu đều đang nghĩ, tờ giấy này là ai đặt ở nơi này?

Trong cung, còn có ai biết nàng cùng Thẩm gia có liên quan?

Rất nhanh, trong đầu nàng xuất hiện một thân ảnh.

Chẳng lẽ là Thái tử?

Hắn mặc dù không phải người Thẩm gia chân chính, nhưng là xem như một nửa là người Thẩm gia.

Nếu như nói việc này là hắn làm, như vậy hết thảy đều có thể giải thích.

Hắn cho người vẽ gia huy Thẩm gia ra giấy đặt ở đây, hẳn là đang nhắc nhở nàng năm đó cùng Thẩm gia ước định.

Trước kia Thẩm gia đem nàng từ trong tay bọn buôn người giải cứu ra, cung cấp cho nàng ăn uống, để cho nàng từ một nha đầu trở thành thiếu nữ trưởng thành.

Đại ân đại đức Thẩm gia, nàng không thể báo đáp, tuân theo gia chủ họ Thẩm an bài, thông qua tiến vào hoàng cung làm cung nữ, hơn nữa cùng gia chủ họ Thẩm có ước định, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng nhất định phải thỏa mãn người Thẩm gia một yêu cầu.

Sau khi Trân châu tiến cung, cùng Thẩm gia triệt để đoạn tuyệt liên hệ.

Qua nhiều năm như vậy, nàng bằng năng lực làm việc xuất sắc, cùng với tính cách trầm ổn chu đáo, dần dần được Tần Hoàng Hậu tán thưởng, đồng thời từng bước một từ một tiểu cung nữ, leo lên vị trí Đại cung nữ Tiêu Phòng điện.

Nàng biết Thẩm gia đã bị hủy diệt.

Nàng cho là mình cùng gia chủ họ Thẩm ước định, cũng đã theo Thẩm gia hủy diệt mà biến mất.

Lại không nghĩ rằng, lại còn có người nhớ kỹ ước định này.

Trân Châu đêm nay mất ngủ.

Nàng nằm ở trên giường, trợn tròn mắt đến hừng đông.

Khi nàng mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng, nhìn bên ngoài bầu trời mờ mờ, hi vọng tối hôm qua tờ giấy kia chưa bao giờ xuất hiện .

Nàng hướng về tẩm điện đi đến, trên đường gặp phải không ít Cung Nữ Thái giám, bọn họ nhao nhao hướng nàng hành lễ vấn an.

Nếu như bình thường, Trân Châu sẽ mỉm cười, nhưng hôm nay nàng căn bản cười không nổi.

Nàng dùng hết tâm lực mới leo đến vị trí này, nàng không muốn từ bỏ.

Nàng không muốn phản bội Tần hoàng hậu.

Trong tẩm điện, Tần hoàng hậu đã dậy, một đại cung nữ khác đang hầu hạ bà thay y phục.

Trân Châu đi vào, hướng hoàng hậu hành lễ, tư thái tiêu chuẩn không tì vết.

Tần Hoàng Hậu không chỉ đối mình yêu cầu cao, đối với người chung quanh yêu cầu cũng rất cao, vô luận là ăn mặc lễ nghi, hay cách đối nhân xử thế, đều muốn nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu của bà .

Mọi thứ không đạt tiêu chuẩn, đều không được đặt trước mắt của bà.

Trân Châu cầm lấy lược, động tác êm ái giúp Tần Hoàng Hậu chải tóc dài.

"Hoàng Hậu Nương Nương hôm nay muốn búi tóc kiểu gì?"

Tần hoàng hậu bình tĩnh nói "Ngươi xem rồi chọn đi."



Trân châu biết rõ hoàng hậu yêu thích gì, thuần thục giúp bà chải kỹ búi tóc.

Vô luận là vật trang sức hay trang điểm, đều rất hợp ánh mắt Tần Hoàng Hậu, bà biểu đạt phương thức hài lòng là không nói lời nào.

Muốn có được khích lệ của Tần Hoàng Hậu là không thể nào.

Bà không phê bình người, đã là khen ngợi lớn nhất .

Trân Châu đỡ Tần Hoàng Hậu đứng dậy ra ngoài.

Tần hoàng hậu "Ngươi sai người đưa tin cho Tần phu nhân, nếu bà ấy rảnh thì tiến cung đến bồi bổn cung trò chuyện."

"Vâng."

Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.

Đến tối, Trân Châu trở về phòng của mình.

Lần này nàng đầu tiên là đem chăn mền trải rộng ra, kiểm tra cẩn thận một chút, quả nhiên trong chăn tìm được một tờ giấy.

Tay nàng run run cầm tờ giấy kia lên.

Trên giấy chỉ có ngắn ngủi một hàng chữ

Vật chứng hoàng hậu cùng Tây Lăng Vương vụng trộm.

Cuối cùng có kèm theo gia huy Thẩm gia.

Trân Châu ngã ngồi ở trên giường.

Nàng hối hận, nàng trước đây không nên cùng gia chủ họ Thẩm ước định.

Việc đã đến nước này, nàng biết nếu như mình đổi ý, Thái tử cũng sẽ không cho nàng cơ hội đổi ý.

Hắn biết nàng cùng Thẩm gia có quan hệ, chắc chắn cũng nắm giữ chứng cứ.

Nếu nàng không thừa nhận mình cùng Thẩm gia ước định, Thái tử hẳn là sẽ trực tiếp đem chuyện này nói trước mặt Tần Hoàng Hậu.

Tần Hoàng Hậu trong mắt không cho phép có một hạt cát, đến lúc đó, nàng vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Trân Châu đã không còn lựa chọn.

Nàng đem tờ giấy kia đốt đi, tiếp đó ngơ ngác ngồi ở trên giường, cứ như vậy ngồi đến hừng đông.

Hôm nay khí sắc nàng nhìn càng kém .

Tần hoàng hậu vừa thấy nàng liền cau mày hỏi "Có phải ngươi bị bệnh không?"

Trân Châu cung kính nói "Có lẽ tối qua bị cảm lạnh, chỉ là bệnh vặt, lát nữa uống thuốc sẽ khỏi thôi."

Tần Hoàng Hậu không phải loại người sẽ quan tâm nô tỳ, hỏi câu này đã là hiếm thấy, sau đó bà không nói chuyện, tùy ý Trân Châu giúp bà chải đầu trang điểm.

Chờ thu thập thỏa đáng, Tần Hoàng Hậu ra cửa, Trân Châu lưu lại trong phòng thu thập châu trâm đồ trang sức trên bàn.

Nàng biết Tần Hoàng Hậu có một khuyên tai ngọc hình nguyệt nha.

Đó là tín vật đính ước giữa Tần Hoàng Hậu cùng Tây Lăng Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook