Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 559: Giết Người Không Thấy Máu
Đại Quả Lạp
15/05/2024
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn trở nên tái nhợt.
Hắn không tin được nói.
"Không thể nào, nếu nhi thần là con của Bình An vương, tại sao phụ hoàng không trực tiếp gϊếŧ nhi thần? Còn lập nhi thần làm Thái tử? Người nhất định đang nói dối!"
Tần hoàng hậu cười mỉa mai nói "Đây chính là điểm cao minh nhất của Hoàng đế, vì thân thế của ngươi không rõ ràng, hắn ta mới có thể yên tâm giao ngươi cho bổn cung nuôi dưỡng.
Như vậy ngươi sẽ không bao giờ một lòng với bổn cung. Còn chuyện tại sao Hoàng đế lập ngươi làm Thái tử, một mặt là để xoa dịu Tần gia, hạ thấp cảnh giác của chúng ta.
Mặt khác biến ngươi thành đá mài cho các hoàng tử khác. Trong suốt lịch sử, chưa có Thái tử nào có kết cục tốt đẹp, ngôi vị Thái tử nhìn thì vinh quang nhưng thực chất lại vô cùng nguy hiểm.
Chỉ cần ngươi trở thành Thái tử, ngươi sẽ phải đối mặt với hận thù của tất cả các hoàng tử. Mỗi hành động của ngươi sẽ bị vô số người theo dõi, chỉ cần ngươi phạm một chút sai lầm cũng sẽ bị phóng đại lên vô số lần.
Với mưu mô của Hoàng đế, sao có thể không biết những đạo lý này? Hắn ta biết nhưng vẫn đẩy ngươi vào nguy hiểm, khiến ngươi trở thành mục tiêu của mọi người.
Nguyên nhân, còn chẳng phải vì ngươi không phải con ruột của hắn ta, hắn ta vốn không quan tâm đến sống chết của ngươi!"
Mỗi lời bà nói ra đều giống như con dao đâm vào tim Lạc Thanh Hàn.
Hắn thậm chí không nói được lời phản bác nào.
Tần hoàng hậu dường như thấy vẫn chưa đủ tàn nhẫn nên lại đâm vào tim hắn lần nữa.
"Hoàng đế chưa từng nghĩ tới chuyện để ngươi thuận lợi đăng cơ, lập ngươi làm Thái tử, chẳng qua là vì muốn dùng ngươi để mài giũa những hoàng tử khác.
Khi những hoàng tử đó trưởng thành, quân cờ như ngươi sẽ bị bỏ rơi. Giống như mẫu phi Thẩm chiêu nghi của ngươi vậy.
Năm đó, Hoàng đế dùng Thẩm chiêu nghi đối phó Bình An vương, hắn hứa với nàng ta, chỉ cần nàng ta giúp hắn làm được việc lớn, hắn sẽ phong Thẩm chiêu nghi làm Hoàng hậu. Thẩm chiêu nghi tin là thật, sẵn lòng trở thành con cờ trong tay hắn.
Kết quả thì sao? Sau khi đăng cơ xưng đế, hắn chỉ phong cho nàng ta làm Chiêu nghi, cuối cùng ban chết bằng rượu độc. Đây chính là Hoàng đế, khi cần ngươi, hắn ta có thể hứa với ngươi bất cứ điều gì. Nhưng khi ngươi mất đi giá trị sử dụng, hắn ta sẽ quay lưng, tàn nhẫn gϊếŧ chết ngươi."
Lạc Thanh Hàn siết chặt hai tay, giọng run run "Đây chỉ là lời nói một phía của người, người đang gieo rắc bất hòa, nhi thần sẽ không mắc lừa."
Tần hoàng hậu "Chuyện đến nước này, bổn cung cũng đành nói thật cho ngươi biết. Hoàng đế đã soạn thánh chỉ phế Thái tử, chỉ cần ngươi không còn tác dụng, hắn ta sẽ lập tức chiếu cáo thánh chỉ. Thánh chỉ phế truất đó được giấu đằng sau bức tranh vạn mã trong ngự thư phòng, nếu ngươi không tin thì có thể đi tìm."
Lạc Thanh Hàn tuyệt vọng bước ra khỏi điện Tiêu Phòng.
Cả người đang tắm trong ánh nắng chói chang nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Thường công công thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng lo lắng không thôi.
"Điện hạ, ngài sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Lạc Thanh Hàn như không nghe thấy, nhỏ giọng lẩm bẩm "Không thể nào, bà ấy nhất định đang lừa ta, ta muốn đến ngự thư phòng tìm thử."
Thường công công nghe không rõ, tiến lên một bước "Ngài muốn đi đâu?"
Lạc Thanh Hàn "Ngự thư phòng."
......
Nghe Phương Vô Tửu nói xong, Tiêu Hề Hề đã hoàn toàn hiểu rõ.
"Chuyện Nhị hoàng tử mất tích có liên quan đến huynh phải không? Thật ra Nhị hoàng tử chưa từng đến núi Bình Đầu, huynh cố ý dụ Thái tử đến núi Bình Đầu, cố ý gây ra trận chiến đó phải không?"
Phương Vô Tửu bình tĩnh đáp "Phải."
Đây là một cái bẫy.
Một cái bẫy đặc biệt nhắm vào Thái tử.
Từ khi Đổng Minh Xuân nhận được mật thư từ Ngưu Hoằng, Thái tử đã rơi vào bẫy.
Tây Lăng vương biết Đổng Minh Xuân thuộc phe Thái tử nên cố tình để mật thư chuyển đến cho Đổng Minh Xuân.
Thái tử vốn nghi ngờ cái chết của Thẩm chiêu nghi, mật thư đó càng chứng minh nghi ngờ của hắn.
Với tính cách của hắn, một khi nắm được manh mối nhất định sẽ cố hết sức truy đuổi.
Hắn càng đào sâu, biết càng nhiều, sẽ càng đến gần bẫy.
Đúng như Phương Vô Tửu nói.
Bọn họ không hại Thái tử, bọn họ chỉ lần lượt đưa ra manh mối dẫn dắt Thái tử đi theo hướng mà bọn họ chỉ định.
Đáng sợ nhất chính là dù Thái tử cảm giác được phía trước có cạm bẫy, hắn cũng sẽ bất chấp điều tra.
Vì hắn muốn biết sự thật.
Giọng Tiêu Hề Hề run rẩy kịch liệt "Huynh cố ý để Thái tử nghĩ hắn không phải con ruột của Hoàng đế, khiến hắn hận Hoàng đế, ép hắn tìm Hoàng đế báo thù, các người muốn hủy hoại hắn!"
Phương Vô Tửu chỉ cười không nói.
Cuối cùng Tiêu Hề Hề cũng hiểu được điểm đáng sợ của Đại sư huynh.
Người này nhìn có vẻ hiền lành vô hại nhưng thực chất sớm đã lên kế hoạch cho mọi việc.
Kẻ thù càng quan tâm thứ gì thì càng muốn phá hủy nó.
Đúng là gϊếŧ người không thấy máu!
Lúc Tiêu Hề Hề nghĩ đến tuyệt vọng và bất lực của Thái tử lúc này, nàng hận không thể bay về phía hắn, nói với hắn rằng tất cả những chuyện này là giả, một chữ cũng không thể tin!
Nhưng bây giờ nàng đang bị bắt giữ, đừng nói giúp Thái tử, thậm chí nàng còn không thể tự bảo vệ mình.
Một cảm giác bất lực nặng nề bao trùm lấy nàng khiến mắt nàng đỏ hoe.
Giọng điệu Phương Vô Tửu vẫn bình tĩnh "Ta đã trả lời vấn đề của muội, bây giờ đến lượt muội trả lời vấn đề của ta."
Tiêu Hề Hề lúc này không muốn nhìn hắn.
Nàng nhìn xuống chén trà trong tay "Huynh muốn hỏi gì?"
Phương Vô Tửu "Sư phụ nói muội trời sinh có thiên nhãn, ta từng tra tư liệu, người có thiên nhãn thì mệnh cách sẽ có khuyết điểm, ta muốn biết, mệnh cách của muội thiếu gì?"
Có lần hắn hỏi sư phụ câu này, nhưng sư phụ không trả lời mà chỉ thở dài.
Tiêu Hề Hề "Ta thiếu tuổi thọ."
Phương Vô Tửu "Cụ thể là thiếu bao nhiêu?"
Khi nói đến chuyện của mình, Tiêu Hề Hề không còn cảm giác khó chịu đó nữa.
Giọng nàng rất bình tĩnh "Huynh không nên hỏi ta thiếu bao nhiêu, mà nên hỏi ta còn lại bao nhiêu?"
Phương Vô Tửu "Còn lại bao nhiêu?"
Tiêu Hề Hề "Ba năm."
Phương Vô Tửu sửng sốt, khuôn mặt luôn bình tĩnh của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Tiêu Hề Hề "Nếu tính kỹ hơn thì hẳn là cũng chỉ còn hơn hai năm, dù sao tháng sau cũng đã đến sinh nhật của ta, sau sinh nhật, ta sẽ mười bảy tuổi."
Phương Vô Tửu "Không có cách giải sao?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không có, đây là số mệnh, không thể thay đổi."
Phương Vô Tửu "Chẳng trách sư phụ chưa từng nói với chúng ta chuyện này, thì ra là vì không thể thay đổi."
Vì không thể thay đổi nên dứt khoát không nhắc đến để tránh làm mọi người khó chịu.
Phương Vô Tửu thở dài "Chỉ còn lại ngần ấy thời gian, sao muội còn lãng phí cho Lạc Thanh Hàn? Làm vài chuyện thú vị khác không phải tốt hơn sao?"
Hắn không tin được nói.
"Không thể nào, nếu nhi thần là con của Bình An vương, tại sao phụ hoàng không trực tiếp gϊếŧ nhi thần? Còn lập nhi thần làm Thái tử? Người nhất định đang nói dối!"
Tần hoàng hậu cười mỉa mai nói "Đây chính là điểm cao minh nhất của Hoàng đế, vì thân thế của ngươi không rõ ràng, hắn ta mới có thể yên tâm giao ngươi cho bổn cung nuôi dưỡng.
Như vậy ngươi sẽ không bao giờ một lòng với bổn cung. Còn chuyện tại sao Hoàng đế lập ngươi làm Thái tử, một mặt là để xoa dịu Tần gia, hạ thấp cảnh giác của chúng ta.
Mặt khác biến ngươi thành đá mài cho các hoàng tử khác. Trong suốt lịch sử, chưa có Thái tử nào có kết cục tốt đẹp, ngôi vị Thái tử nhìn thì vinh quang nhưng thực chất lại vô cùng nguy hiểm.
Chỉ cần ngươi trở thành Thái tử, ngươi sẽ phải đối mặt với hận thù của tất cả các hoàng tử. Mỗi hành động của ngươi sẽ bị vô số người theo dõi, chỉ cần ngươi phạm một chút sai lầm cũng sẽ bị phóng đại lên vô số lần.
Với mưu mô của Hoàng đế, sao có thể không biết những đạo lý này? Hắn ta biết nhưng vẫn đẩy ngươi vào nguy hiểm, khiến ngươi trở thành mục tiêu của mọi người.
Nguyên nhân, còn chẳng phải vì ngươi không phải con ruột của hắn ta, hắn ta vốn không quan tâm đến sống chết của ngươi!"
Mỗi lời bà nói ra đều giống như con dao đâm vào tim Lạc Thanh Hàn.
Hắn thậm chí không nói được lời phản bác nào.
Tần hoàng hậu dường như thấy vẫn chưa đủ tàn nhẫn nên lại đâm vào tim hắn lần nữa.
"Hoàng đế chưa từng nghĩ tới chuyện để ngươi thuận lợi đăng cơ, lập ngươi làm Thái tử, chẳng qua là vì muốn dùng ngươi để mài giũa những hoàng tử khác.
Khi những hoàng tử đó trưởng thành, quân cờ như ngươi sẽ bị bỏ rơi. Giống như mẫu phi Thẩm chiêu nghi của ngươi vậy.
Năm đó, Hoàng đế dùng Thẩm chiêu nghi đối phó Bình An vương, hắn hứa với nàng ta, chỉ cần nàng ta giúp hắn làm được việc lớn, hắn sẽ phong Thẩm chiêu nghi làm Hoàng hậu. Thẩm chiêu nghi tin là thật, sẵn lòng trở thành con cờ trong tay hắn.
Kết quả thì sao? Sau khi đăng cơ xưng đế, hắn chỉ phong cho nàng ta làm Chiêu nghi, cuối cùng ban chết bằng rượu độc. Đây chính là Hoàng đế, khi cần ngươi, hắn ta có thể hứa với ngươi bất cứ điều gì. Nhưng khi ngươi mất đi giá trị sử dụng, hắn ta sẽ quay lưng, tàn nhẫn gϊếŧ chết ngươi."
Lạc Thanh Hàn siết chặt hai tay, giọng run run "Đây chỉ là lời nói một phía của người, người đang gieo rắc bất hòa, nhi thần sẽ không mắc lừa."
Tần hoàng hậu "Chuyện đến nước này, bổn cung cũng đành nói thật cho ngươi biết. Hoàng đế đã soạn thánh chỉ phế Thái tử, chỉ cần ngươi không còn tác dụng, hắn ta sẽ lập tức chiếu cáo thánh chỉ. Thánh chỉ phế truất đó được giấu đằng sau bức tranh vạn mã trong ngự thư phòng, nếu ngươi không tin thì có thể đi tìm."
Lạc Thanh Hàn tuyệt vọng bước ra khỏi điện Tiêu Phòng.
Cả người đang tắm trong ánh nắng chói chang nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Thường công công thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng lo lắng không thôi.
"Điện hạ, ngài sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Lạc Thanh Hàn như không nghe thấy, nhỏ giọng lẩm bẩm "Không thể nào, bà ấy nhất định đang lừa ta, ta muốn đến ngự thư phòng tìm thử."
Thường công công nghe không rõ, tiến lên một bước "Ngài muốn đi đâu?"
Lạc Thanh Hàn "Ngự thư phòng."
......
Nghe Phương Vô Tửu nói xong, Tiêu Hề Hề đã hoàn toàn hiểu rõ.
"Chuyện Nhị hoàng tử mất tích có liên quan đến huynh phải không? Thật ra Nhị hoàng tử chưa từng đến núi Bình Đầu, huynh cố ý dụ Thái tử đến núi Bình Đầu, cố ý gây ra trận chiến đó phải không?"
Phương Vô Tửu bình tĩnh đáp "Phải."
Đây là một cái bẫy.
Một cái bẫy đặc biệt nhắm vào Thái tử.
Từ khi Đổng Minh Xuân nhận được mật thư từ Ngưu Hoằng, Thái tử đã rơi vào bẫy.
Tây Lăng vương biết Đổng Minh Xuân thuộc phe Thái tử nên cố tình để mật thư chuyển đến cho Đổng Minh Xuân.
Thái tử vốn nghi ngờ cái chết của Thẩm chiêu nghi, mật thư đó càng chứng minh nghi ngờ của hắn.
Với tính cách của hắn, một khi nắm được manh mối nhất định sẽ cố hết sức truy đuổi.
Hắn càng đào sâu, biết càng nhiều, sẽ càng đến gần bẫy.
Đúng như Phương Vô Tửu nói.
Bọn họ không hại Thái tử, bọn họ chỉ lần lượt đưa ra manh mối dẫn dắt Thái tử đi theo hướng mà bọn họ chỉ định.
Đáng sợ nhất chính là dù Thái tử cảm giác được phía trước có cạm bẫy, hắn cũng sẽ bất chấp điều tra.
Vì hắn muốn biết sự thật.
Giọng Tiêu Hề Hề run rẩy kịch liệt "Huynh cố ý để Thái tử nghĩ hắn không phải con ruột của Hoàng đế, khiến hắn hận Hoàng đế, ép hắn tìm Hoàng đế báo thù, các người muốn hủy hoại hắn!"
Phương Vô Tửu chỉ cười không nói.
Cuối cùng Tiêu Hề Hề cũng hiểu được điểm đáng sợ của Đại sư huynh.
Người này nhìn có vẻ hiền lành vô hại nhưng thực chất sớm đã lên kế hoạch cho mọi việc.
Kẻ thù càng quan tâm thứ gì thì càng muốn phá hủy nó.
Đúng là gϊếŧ người không thấy máu!
Lúc Tiêu Hề Hề nghĩ đến tuyệt vọng và bất lực của Thái tử lúc này, nàng hận không thể bay về phía hắn, nói với hắn rằng tất cả những chuyện này là giả, một chữ cũng không thể tin!
Nhưng bây giờ nàng đang bị bắt giữ, đừng nói giúp Thái tử, thậm chí nàng còn không thể tự bảo vệ mình.
Một cảm giác bất lực nặng nề bao trùm lấy nàng khiến mắt nàng đỏ hoe.
Giọng điệu Phương Vô Tửu vẫn bình tĩnh "Ta đã trả lời vấn đề của muội, bây giờ đến lượt muội trả lời vấn đề của ta."
Tiêu Hề Hề lúc này không muốn nhìn hắn.
Nàng nhìn xuống chén trà trong tay "Huynh muốn hỏi gì?"
Phương Vô Tửu "Sư phụ nói muội trời sinh có thiên nhãn, ta từng tra tư liệu, người có thiên nhãn thì mệnh cách sẽ có khuyết điểm, ta muốn biết, mệnh cách của muội thiếu gì?"
Có lần hắn hỏi sư phụ câu này, nhưng sư phụ không trả lời mà chỉ thở dài.
Tiêu Hề Hề "Ta thiếu tuổi thọ."
Phương Vô Tửu "Cụ thể là thiếu bao nhiêu?"
Khi nói đến chuyện của mình, Tiêu Hề Hề không còn cảm giác khó chịu đó nữa.
Giọng nàng rất bình tĩnh "Huynh không nên hỏi ta thiếu bao nhiêu, mà nên hỏi ta còn lại bao nhiêu?"
Phương Vô Tửu "Còn lại bao nhiêu?"
Tiêu Hề Hề "Ba năm."
Phương Vô Tửu sửng sốt, khuôn mặt luôn bình tĩnh của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Tiêu Hề Hề "Nếu tính kỹ hơn thì hẳn là cũng chỉ còn hơn hai năm, dù sao tháng sau cũng đã đến sinh nhật của ta, sau sinh nhật, ta sẽ mười bảy tuổi."
Phương Vô Tửu "Không có cách giải sao?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không có, đây là số mệnh, không thể thay đổi."
Phương Vô Tửu "Chẳng trách sư phụ chưa từng nói với chúng ta chuyện này, thì ra là vì không thể thay đổi."
Vì không thể thay đổi nên dứt khoát không nhắc đến để tránh làm mọi người khó chịu.
Phương Vô Tửu thở dài "Chỉ còn lại ngần ấy thời gian, sao muội còn lãng phí cho Lạc Thanh Hàn? Làm vài chuyện thú vị khác không phải tốt hơn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.