Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 766: Giội Nước Bẩn
Đại Quả Lạp
17/05/2024
hai người trở lại trong phòng ấm áp, áo choàng trên người đã bị tuyết làm ướt, trên tóc cũng rơi xuống không ít bông tuyết, sờ vào cũng ướt nhẹp.
Trong sơn trang có một suối nước nóng.
Ngày tuyết rơi nặng hạt, tắm suối nước nóng, là thoải mái nhất.
Hai người ngâm mình trong một cái hồ.
Tiêu Hề Hề mới đầu còn có chút e lệ, về sau phát hiện Lạc Thanh Hàn so với nàng còn ngại ngùng hơn, nàng liền thả lỏng .
Dù sao hiện tại bọn hắn cũng không thể làm cái gì, xem cũng không sao.
Ngâm mình ở trong nước nóng ấm áp, Tiêu Hề Hề có chút mệt rã rời, nàng tựa vào thành bóng loáng bằng phẳng, lười biếng hỏi.
“Khối hổ phách kia người tính xử lý như thế nào? Muốn lừa gạt tiếp sao?”
Mặc kệ thần long bên trong hổ phách là mất tích như thế nào, chỉ cần chuyện này truyền ra , người khác liền sẽ cảm thấy là lỗi của hoàng đế.
Dù sao đây cũng là một triều đại mà ngay cả nhật thực cũng sẽ khiến hoàng đế phải ban chiếu nhận tội.
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói: “không gạt được, đây hết thảy cũng là người khác trước đó đã an bài sắp đặt tốt, từ lúc hổ phách được đưa vào cung, đến khi tường thụy tiêu thất, đều có người đang lặng lẽ theo dõi, khi chúng ta biết được tin tức tường thụy biến mất, đã có người ở ngoài cung truyền tin rồi.”
Tiêu Hề Hề: “người đã biết khối kia hổ phách có vấn đề rồi sao?”
Lạc Thanh Hàn: “nguyên bản ta chỉ là cảm thấy khối hổ phách kia xuất hiện quá trùng hợp, ta tưởng rằng có người cố ý không muốn để cho triều đình thu mua vật tư mùa đông cho Phượng Dương Quận, mới cố ý làm ra một cái tường thụy như vậy, không nghĩ tới, mục đích thực sự của họ thực sự là ở đây."
Cái gọi là tường thụy, từ đầu tới cuối cũng chỉ là một cái cái bẫy, chỉ để đổ nước bẩn lên người hắn.
Tiêu Hề Hề: "người dường như không vội vàng chút nào, có phải người đã có cách đối phó hay không?"
Lạc Thanh Hàn: " trước tiên quan sát một chút, xem lần này là người nào nhảy ra."
Gần đây trong triều rất náo nhiệt, luôn có người nhảy ra, tận lực nghĩ hết biện pháp làm cho hắn cảm thấy phiền phức.
Hắn vừa vặn có thể nhân cơ hội này nhìn một chút, những người kia ẩn nấp sau lưng là ai?
Tắm xong cả hai đi ăn thịt dê nướng nguyên con.
Bên ngoài bông tuyết bay tán loạn, trong phòng ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Mùi thơm của thịt dê nướng lan tỏa, câu dẫn người ta thèm ăn.
Tiêu Hề Hề ăn vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không biết bên ngoài có bao nhiêu phong ba đang náo động.
Tin đồn về việc tường thụy biến mất chỉ trong nửa ngày đã lan rộng khắp Thịnh Kinh, trên phố bách tính đều nghị luận chuyện này, tất cả đều tỏ ra lo lắng, sợ rằng ông trời sẽ vì vậy mà trừng phạt họ.
Đầu tiên là vật tư bị cướp, sau đó là tường thụy biến mất, hai thứ tình cờ vừa vặn cùng nhau xảy ra, cả hai đều có liên quan với Thiên tử.
Điều này không khỏi làm cho người ta phải nghĩ đến Thiên tử.
Có người nói là thiên tử giữ mình bất chính, phạm sai lầm, khiến thần linh bất mãn.
Cũng có người nói thiên tử bên cạnh có tiểu nhân, tiểu nhân ảnh hưởng đến khí vận thiên tử, mới có thể dẫn đến tường thụy tiêu thất.
tiểu nhân trong miệng Bọn hắn, không ai khác, chính là Quý phi.
Ngay khi vấn đề liên quan đến Quý phi, càng có nhiều điều để nói,
tỉ như nói Quý phi mê hoặc hoàng đế, khiến hoàng đế trước mặt mọi người đốt đi tấu chương.
Lại tỉ như nói Quý phi chèn ép phi tần khác, nắm hết quyền hành, khiến hoàng đế chỉ có thể độc sủng một mình nàng.
Cũng có người liên hệ tới lần trước nhật thực, nói lần trước nhật thực chính là tiên tri Quý phi là yêu phi, nếu không có nhiều phi tần như vậy, tại sao trong nhật thực chỉ có một mình nàng bị ám sát?
Nói tóm lại.
Nguyên nhân khiến Tường thụy biến mất hoặc là lỗi của hoàng đế hoặc lỗi của Quý phi.
Giữa hai người dù sao cũng phải có một người đi ra đội nồi chịu tội.
Đêm nay, rất nhiều người nhất định không ngủ được.
Các ngôn quan thức đêm viết tấu chương, suy nghĩ sáng sớm ngày mai vào triều, nghĩ cách khuyên hoàng đế xử trí Quý phi.
Nhưng mà.
Ngày hôm sau, bọn họ vào cung mới biết, ngày hôm qua hoàng đế đã xuất cung, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.
Nếu hoàng đế không ở đây, triều hội đương nhiên cũng chỉ có thể hủy bỏ.
Đám quan chức vây quanh nhóm các lão, muốn nhóm các lão quyết định.
nhóm Các lão cũng là bó tay toàn tập.
Bọn hắn có thể làm như thế nào đây?
Cho dù bọn họ có nhiều ý nghĩ, nhưng không tìm được hoàng đế thì tất cả đều vô ích.
Triều thần rời khỏi hoàng cung, rất nhanh liền phân tán ra, mỗi người đến quan phủ nha môn khác nhau.
Lời đồn cũng không vì vậy mà kết thúc, ngược lại càng diễn ra càng mãnh liệt.
Tất cả đầu đều hướng vào hoàng đế cùng Quý phi.
Còn kém chỉ vào mũi mắng bọn hắn là hôn quân cùng Yêu Phi.
trong Tĩnh vương phủ.
Lạc Duyên Chi đang tựa trên giường, thưởng thức vũ cơ uyển chuyển ca múa.
Phụ tá đi tới, chắp tay thi lễ.
Lạc Duyên Chi khoát khoát tay.
Vũ cơ nhóm lập tức dừng vũ đạo, nhao nhao lui ra ngoài, trong đó còn có một vũ cơ gan lớn, lúc quay người vẫn không quên nháy mắt với Tĩnh Vương.
Lạc Duyên Chi nhẹ nhàng nở nụ cười, cặp mắt đào hoa sóng ánh sáng lưu động, càng trở nên quyến rũ.
Hắn thoáng ngồi thẳng người, thờ ơ hỏi.
"Mọi việc thế nào rồi?"
Phụ tá mang theo vui mừng: “lời đồn đã lan rộng ra ngoài , bây giờ tất cả mọi người đều đang quở trách hoàng đế cùng Quý phi, chuyện này bọn hắn vô luận như thế nào cũng phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không triều thần và thần dân nhất định sẽ oán hận, hết thảy đều phát triển như vương gia dự đoán.”
Lạc Duyên Chi nhếch miệng: “hoàng đế bên kia có phản ứng gì không?”
Phụ tá thành thật trả lời: “nghe nói hoàng đế hôm qua rất tức giận, sau đó hắn mang theo Quý phi đi ra khỏi thành, bây giờ không biết người ở nơi nào, đoán chừng là cảm thấy bực bội, không biết nên làm như thế nào ứng đối, dứt khoát trốn đi tìm nơi thanh tĩnh.”
Lạc Duyên Chi: “bản vương muốn xem xem, hắn còn có thể trốn bao lâu, người trong triều đã sắp xếp xong xuôi chưa?"
Phụ tá: “đã thu xếp tốt, vương gia cứ chờ xem kịch vui nha.”
Lạc Duyên Chi lại nở nụ cười, lập tức không biết là nghĩ đến điều gì, nụ cười có chút nhạt đi.
“Tiêu Lăng Phong đúng là đã chết rồi sao?”
Nhắc đến chuyện này, phụ tá nghiêm nghị nói: “căn cứ vào thám tử hồi báo, đội ngũ vận chuyển vật liệu cơ hồ toàn quân bị diệt, Tiêu Lăng Phong hẳn là cũng không thể may mắn thoát khỏi tai nạn.”
Lạc Duyên Chi: “tiếp tục đi thăm dò, bản vương muốn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Hết thảy đều tiến triển quá mức thuận lợi, trong lòng hắn không khỏi có chút lo sợ, chỉ sợ sẽ lại sinh ra biến cố gì.
Phụ tá chắp tay đáp: “Vâng!”
Lạc Dạ Thần hôm nay chỉ muốn đi ra ngoài cùng bằng hữu ăn bữa cơm, lại không nghĩ rằng các bằng hữu cũng đang thảo luận chuyện của Phượng Dương Quận .
Bọn hắn đầu tiên là nói chuyện vật tư được vận chuyển đến Phượng Dương Quận bị sơn phỉ cướp đi, triều đình tổn thất nặng nề, còn nói tường thụy Phượng Dương Quận dâng lên đã biến mất......
Lạc Dạ Thần nghe xong, sửng sốt một chút.
Hắn không nghĩ tới chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Bỗng nhiên có người quay đầu nhìn về phía Lạc Dạ Thần, nháy mắt ra hiệu hỏi.
“Vương gia, ta nghe nói hoàng đế lúc trước có mượn tiền của người, là thật sao?"
Lạc Dạ Thần hỏi ngược lại: "ngươi nghe ai nói?"
Người kia nói: “người lúc trước bỗng nhiên đi tiền trang lấy một số bạc lớn như vậy , lại sáng sớm tự mình dẫn người đưa mười mấy cái rương vào cung, chuyện này rất nhiều người đều biết, tiền hoàng đế mua vật liệu là từ người chỗ này mượn nha? Bây giờ vật tư bị cướp , hoàng đế mất cả chì lẫn chài, hai triệu lượng bạc trắng của người còn có thể lấy trở về sao?”
Những người khác nghe vậy cũng đều bu lại, mồm năm miệng mười hỏi hắn dự định cùng hoàng đế đòi tiền như thế nào?
Trong sơn trang có một suối nước nóng.
Ngày tuyết rơi nặng hạt, tắm suối nước nóng, là thoải mái nhất.
Hai người ngâm mình trong một cái hồ.
Tiêu Hề Hề mới đầu còn có chút e lệ, về sau phát hiện Lạc Thanh Hàn so với nàng còn ngại ngùng hơn, nàng liền thả lỏng .
Dù sao hiện tại bọn hắn cũng không thể làm cái gì, xem cũng không sao.
Ngâm mình ở trong nước nóng ấm áp, Tiêu Hề Hề có chút mệt rã rời, nàng tựa vào thành bóng loáng bằng phẳng, lười biếng hỏi.
“Khối hổ phách kia người tính xử lý như thế nào? Muốn lừa gạt tiếp sao?”
Mặc kệ thần long bên trong hổ phách là mất tích như thế nào, chỉ cần chuyện này truyền ra , người khác liền sẽ cảm thấy là lỗi của hoàng đế.
Dù sao đây cũng là một triều đại mà ngay cả nhật thực cũng sẽ khiến hoàng đế phải ban chiếu nhận tội.
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói: “không gạt được, đây hết thảy cũng là người khác trước đó đã an bài sắp đặt tốt, từ lúc hổ phách được đưa vào cung, đến khi tường thụy tiêu thất, đều có người đang lặng lẽ theo dõi, khi chúng ta biết được tin tức tường thụy biến mất, đã có người ở ngoài cung truyền tin rồi.”
Tiêu Hề Hề: “người đã biết khối kia hổ phách có vấn đề rồi sao?”
Lạc Thanh Hàn: “nguyên bản ta chỉ là cảm thấy khối hổ phách kia xuất hiện quá trùng hợp, ta tưởng rằng có người cố ý không muốn để cho triều đình thu mua vật tư mùa đông cho Phượng Dương Quận, mới cố ý làm ra một cái tường thụy như vậy, không nghĩ tới, mục đích thực sự của họ thực sự là ở đây."
Cái gọi là tường thụy, từ đầu tới cuối cũng chỉ là một cái cái bẫy, chỉ để đổ nước bẩn lên người hắn.
Tiêu Hề Hề: "người dường như không vội vàng chút nào, có phải người đã có cách đối phó hay không?"
Lạc Thanh Hàn: " trước tiên quan sát một chút, xem lần này là người nào nhảy ra."
Gần đây trong triều rất náo nhiệt, luôn có người nhảy ra, tận lực nghĩ hết biện pháp làm cho hắn cảm thấy phiền phức.
Hắn vừa vặn có thể nhân cơ hội này nhìn một chút, những người kia ẩn nấp sau lưng là ai?
Tắm xong cả hai đi ăn thịt dê nướng nguyên con.
Bên ngoài bông tuyết bay tán loạn, trong phòng ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Mùi thơm của thịt dê nướng lan tỏa, câu dẫn người ta thèm ăn.
Tiêu Hề Hề ăn vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không biết bên ngoài có bao nhiêu phong ba đang náo động.
Tin đồn về việc tường thụy biến mất chỉ trong nửa ngày đã lan rộng khắp Thịnh Kinh, trên phố bách tính đều nghị luận chuyện này, tất cả đều tỏ ra lo lắng, sợ rằng ông trời sẽ vì vậy mà trừng phạt họ.
Đầu tiên là vật tư bị cướp, sau đó là tường thụy biến mất, hai thứ tình cờ vừa vặn cùng nhau xảy ra, cả hai đều có liên quan với Thiên tử.
Điều này không khỏi làm cho người ta phải nghĩ đến Thiên tử.
Có người nói là thiên tử giữ mình bất chính, phạm sai lầm, khiến thần linh bất mãn.
Cũng có người nói thiên tử bên cạnh có tiểu nhân, tiểu nhân ảnh hưởng đến khí vận thiên tử, mới có thể dẫn đến tường thụy tiêu thất.
tiểu nhân trong miệng Bọn hắn, không ai khác, chính là Quý phi.
Ngay khi vấn đề liên quan đến Quý phi, càng có nhiều điều để nói,
tỉ như nói Quý phi mê hoặc hoàng đế, khiến hoàng đế trước mặt mọi người đốt đi tấu chương.
Lại tỉ như nói Quý phi chèn ép phi tần khác, nắm hết quyền hành, khiến hoàng đế chỉ có thể độc sủng một mình nàng.
Cũng có người liên hệ tới lần trước nhật thực, nói lần trước nhật thực chính là tiên tri Quý phi là yêu phi, nếu không có nhiều phi tần như vậy, tại sao trong nhật thực chỉ có một mình nàng bị ám sát?
Nói tóm lại.
Nguyên nhân khiến Tường thụy biến mất hoặc là lỗi của hoàng đế hoặc lỗi của Quý phi.
Giữa hai người dù sao cũng phải có một người đi ra đội nồi chịu tội.
Đêm nay, rất nhiều người nhất định không ngủ được.
Các ngôn quan thức đêm viết tấu chương, suy nghĩ sáng sớm ngày mai vào triều, nghĩ cách khuyên hoàng đế xử trí Quý phi.
Nhưng mà.
Ngày hôm sau, bọn họ vào cung mới biết, ngày hôm qua hoàng đế đã xuất cung, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.
Nếu hoàng đế không ở đây, triều hội đương nhiên cũng chỉ có thể hủy bỏ.
Đám quan chức vây quanh nhóm các lão, muốn nhóm các lão quyết định.
nhóm Các lão cũng là bó tay toàn tập.
Bọn hắn có thể làm như thế nào đây?
Cho dù bọn họ có nhiều ý nghĩ, nhưng không tìm được hoàng đế thì tất cả đều vô ích.
Triều thần rời khỏi hoàng cung, rất nhanh liền phân tán ra, mỗi người đến quan phủ nha môn khác nhau.
Lời đồn cũng không vì vậy mà kết thúc, ngược lại càng diễn ra càng mãnh liệt.
Tất cả đầu đều hướng vào hoàng đế cùng Quý phi.
Còn kém chỉ vào mũi mắng bọn hắn là hôn quân cùng Yêu Phi.
trong Tĩnh vương phủ.
Lạc Duyên Chi đang tựa trên giường, thưởng thức vũ cơ uyển chuyển ca múa.
Phụ tá đi tới, chắp tay thi lễ.
Lạc Duyên Chi khoát khoát tay.
Vũ cơ nhóm lập tức dừng vũ đạo, nhao nhao lui ra ngoài, trong đó còn có một vũ cơ gan lớn, lúc quay người vẫn không quên nháy mắt với Tĩnh Vương.
Lạc Duyên Chi nhẹ nhàng nở nụ cười, cặp mắt đào hoa sóng ánh sáng lưu động, càng trở nên quyến rũ.
Hắn thoáng ngồi thẳng người, thờ ơ hỏi.
"Mọi việc thế nào rồi?"
Phụ tá mang theo vui mừng: “lời đồn đã lan rộng ra ngoài , bây giờ tất cả mọi người đều đang quở trách hoàng đế cùng Quý phi, chuyện này bọn hắn vô luận như thế nào cũng phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không triều thần và thần dân nhất định sẽ oán hận, hết thảy đều phát triển như vương gia dự đoán.”
Lạc Duyên Chi nhếch miệng: “hoàng đế bên kia có phản ứng gì không?”
Phụ tá thành thật trả lời: “nghe nói hoàng đế hôm qua rất tức giận, sau đó hắn mang theo Quý phi đi ra khỏi thành, bây giờ không biết người ở nơi nào, đoán chừng là cảm thấy bực bội, không biết nên làm như thế nào ứng đối, dứt khoát trốn đi tìm nơi thanh tĩnh.”
Lạc Duyên Chi: “bản vương muốn xem xem, hắn còn có thể trốn bao lâu, người trong triều đã sắp xếp xong xuôi chưa?"
Phụ tá: “đã thu xếp tốt, vương gia cứ chờ xem kịch vui nha.”
Lạc Duyên Chi lại nở nụ cười, lập tức không biết là nghĩ đến điều gì, nụ cười có chút nhạt đi.
“Tiêu Lăng Phong đúng là đã chết rồi sao?”
Nhắc đến chuyện này, phụ tá nghiêm nghị nói: “căn cứ vào thám tử hồi báo, đội ngũ vận chuyển vật liệu cơ hồ toàn quân bị diệt, Tiêu Lăng Phong hẳn là cũng không thể may mắn thoát khỏi tai nạn.”
Lạc Duyên Chi: “tiếp tục đi thăm dò, bản vương muốn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Hết thảy đều tiến triển quá mức thuận lợi, trong lòng hắn không khỏi có chút lo sợ, chỉ sợ sẽ lại sinh ra biến cố gì.
Phụ tá chắp tay đáp: “Vâng!”
Lạc Dạ Thần hôm nay chỉ muốn đi ra ngoài cùng bằng hữu ăn bữa cơm, lại không nghĩ rằng các bằng hữu cũng đang thảo luận chuyện của Phượng Dương Quận .
Bọn hắn đầu tiên là nói chuyện vật tư được vận chuyển đến Phượng Dương Quận bị sơn phỉ cướp đi, triều đình tổn thất nặng nề, còn nói tường thụy Phượng Dương Quận dâng lên đã biến mất......
Lạc Dạ Thần nghe xong, sửng sốt một chút.
Hắn không nghĩ tới chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Bỗng nhiên có người quay đầu nhìn về phía Lạc Dạ Thần, nháy mắt ra hiệu hỏi.
“Vương gia, ta nghe nói hoàng đế lúc trước có mượn tiền của người, là thật sao?"
Lạc Dạ Thần hỏi ngược lại: "ngươi nghe ai nói?"
Người kia nói: “người lúc trước bỗng nhiên đi tiền trang lấy một số bạc lớn như vậy , lại sáng sớm tự mình dẫn người đưa mười mấy cái rương vào cung, chuyện này rất nhiều người đều biết, tiền hoàng đế mua vật liệu là từ người chỗ này mượn nha? Bây giờ vật tư bị cướp , hoàng đế mất cả chì lẫn chài, hai triệu lượng bạc trắng của người còn có thể lấy trở về sao?”
Những người khác nghe vậy cũng đều bu lại, mồm năm miệng mười hỏi hắn dự định cùng hoàng đế đòi tiền như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.