Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 909: Giội Nước Bẩn
Đại Quả Lạp
17/05/2024
trước đây Thái Hoàng Thái Hậu mang về rất nhiều hương liệu từ Thánh Quang tự.
Bà nói những hương liệu này là nhờ cao nhân làm phép , có thể trừ tà ma, giữ bình an cho mọi người.
Bà sai người đem những hương liệu kia phân phát cho tất cả các cung.
Vân Tú cung cùng Vị Ương Cung cũng được ban cho không ít hương liệu, nhưng bởi vì Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề đều không thích huân hương, cho nên những hương liệu kia đến nay đều không có động tới.
Tiêu Hề Hề lập tức sai người từ trong khố phòng đem những hương liệu kia toàn bộ lấy ra.
Từ hình thức và mùi vị, những hương liệu này cùng hương liệu tìm ra trong bình tâm điện cùng cẩm tú cung không có gì khác biệt.
Tiêu Hề Hề đích thân cầm lấy hương liệu cẩn thận quan sát, không cảm nhận được cái gì không tốt.
Nó cũng chỉ là hương liệu bình thường mà thôi.
Sau đó Tiêu Hề Hề lại cầm hai phần hương liệu tìm ra từ bình tâm điện cùng cẩm tú cung, cẩn thận cảm thụ một chút, lần này nàng cảm nhận được một tia khí tức bất tường.
Tiêu Hề Hề hơi hơi nhíu mày: “hai khối hương liệu này có vấn đề.”
Lạc Thanh Hàn cho người đem hai khối hương liệu để riêng biệt, chia nhỏ ra, đưa đi thái y viện làm kiểm tra.
Điều tra ra kết quả đầu tiên là trong hai khối hương liệu đã được thêm bảy ngày say.
Lạc Thanh Hàn mơ hồ có một suy đoán trong lòng.
Hắn sai người điều tra các nơi trong hoàng cung, xem hương liệu của người khác có vấn đề gì không?
Tất cả tất cả hương liệu trong cung đều bị lục soát ra, lại đem các loại hương liệu do Thái Hoàng Thái Hậu ban cho được chọn riêng và giao cho thái y viện tiến hành kiểm tra.
Cuộc điều tra này thật khó tin, kết quả giám định cho thấy những hương liệu này tất cả đều có độc!
Ngay sau đó các thái y bắt đầu làm thêm giờ điều phối dược tề, kiểm tra cho tất cả phi tần cùng Cung Nữ Thái giám, lại ngoài ý muốn phát hiện trong bọn họ chỉ có một số người trúng độc.
Sau khi hỏi ra mới biết được, những người trúng độc này đều trong mấy ngày gần đây dùng huân hương.
Mọi người trong hậu cung đều bị kinh động trước kết quả này.
các phi tần càng hoang mang, vì sao Thái Hoàng Thái Hậu muốn hạ độc trong hương liệu của các nàng?
Các nàng đã làm sai điều gì, chọc cho Thái Hoàng Thái Hậu ra tay hạ độc thủ như vậy?!
bên trong Thái y viện, chỉ có Phương Vô Tửu biết rõ làm sao điều phối giải dược bảy ngày say, một mình hắn thật sự là không làm hết được, dứt khoát đem công thức giải dược công khai, để các thái y hỗ trợ cùng nhau điều phối giải dược.
Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, coi như hoàng đế muốn giấu cũng không giấu được.
Rất nhanh chuyện này liền bị truyền ra ngoài cung.
Người nhà của các phi tần kia đều kinh ngạc, không hiểu Thái Hoàng Thái Hậu vì sao lại làm chuyện hại người mà không lợi mình như vậy?
Nhưng mà mặc kệ bọn hắn có hiểu hay không, chuyện cũng đã xảy ra.
Triều thần nhao nhao thượng tấu thỉnh cầu hoàng đế tra rõ chuyện này!
Bên trong Thái Miếu.
Thái Hoàng Thái Hậu đang đọc kinh Phật.
Bà một tay cầm phật châu, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển tràng hạt, nghiêm túc nhìn kinh Phật, thần thái yên tĩnh thành kính.
Khổng Nữ Sử đi vào, cung kính nói.
“Khởi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, tĩnh huyện vương cầu kiến.”
động tác Thái Hoàng Thái Hậu ngừng một lát.
Bà ngẩng đầu: “để hắn đi phòng trà chờ.”
“Vâng.”
Thái Hoàng Thái Hậu đeo chuỗi hạt châu trở lại trên cổ tay.
Bà được cung nữ nâng đỡ đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Bên trong phòng trà, tĩnh huyện Vương Lạc Duyên Chi nhìn thấy Thái Hoàng Thái Hậu tới, lập tức đứng dậy hành lễ.
“Tôn nhi thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu , đã lâu không thấy, không biết cơ thể Hoàng Tổ Mẫu có khỏe không?"
Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống ở trên chủ tọa, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành: “ai gia ở đây mọi chuyện đều tốt, Lúc trước ngươi và Ngữ Nhiên thành thân, ai gia cho người đưa đi hạ lễ, ngươi nhận được chưa?”
Lạc Duyên Chi: “tôn nhi nhận được, đa tạ Hoàng Tổ Mẫu.”
Thái Hoàng Thái Hậu: “Sau khi ngươi cùng Ngữ Nhiên thành thân trải qua như thế nào? tình cảm Vợ chồng của hai người vẫn tốt chứ?”
Lời này vừa vặn đã hỏi tới chỗ khó chịu nhất của lạc Duyên Chi.
Kể từ khi hắn thành thân, liền không có cùng Hạ Ngữ Nhiên ở chung phòng, hai người ngày bình thường đừng nói là ở chung được, liền nhìn cũng không muốn nhìn đối phương một cái, ngẫu nhiên gặp mặt cũng sẽ huyên náo buồn bã chia tay.
Trong vương phủ đoạn thời gian này không hề yên ổn, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe thấy Hạ Ngữ Nhiên đánh mắng hạ nhân.
Bây giờ lạc Duyên Chi cũng không muốn về vương phủ .
Hắn thà rằng ở bên ngoài lang thang, cũng không nguyện ý trở về đối mặt với khuôn mặt đáng ghét của Hạ Ngữ Nhiên.
Phát giác được lạc Duyên Chi tựa hồ không muốn nhắc tới chuyện này, Thái Hoàng Thái Hậu khẽ thở dài một tiếng.
“Ai gia biết cửa hôn sự này cũng không phải là ngươi mong muốn.
Nhưng chuyện đã thành, không có cách nào lại thay đổi, ngươi chỉ có thể thử đi tiếp thu nó.
Ngữ Nhiên đứa nhỏ này mặc dù tính cách kiêu căng, nhưng tâm địa cũng không xấu.
Chỉ cần ngươi đối xử tốt với nàng, nàng ấy sẽ đối xử tốt với ngươi."
Lạc Duyên Chi rất muốn phản bác, thái độ kia của Hạ Ngữ Nhiên hận không thể để tất cả người đối nghịch cùng với nàng đều đi chết, còn coi như tâm địa không xấu sao?
Nếu nàng ấy vẫn có thể được coi là không xấu xa, trên đời này chỉ sợ liền không có người có ý xấu .
Nhưng trong lòng hắn minh bạch, lời này không thể nói với Thái Hoàng Thái Hậu.
Mặc dù hắn là tôn nhi của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng Hạ Ngữ Nhiên cũng là ngoại tôn nữ của Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không vui khi nghe được người khác nói ngoại tôn nữ của bà không tốt.
lạc Duyên Chi kìm nén đè xuống oán khí trong lòng, lại nở một nụ cười trên khuôn mặt.
“Hoàng Tổ Mẫu dạy phải, tôn nhi thụ giáo, tôn nhi sẽ đối xử tốt với Ngữ Nhiên .”
Thái Hoàng Thái Hậu thỏa mãn gật đầu: “ngươi có thể nghĩ như vậy liền không còn gì tốt hơn , vợ chồng hai người quan trọng nhất chính là bao dung lẫn nhau."
Lạc Duyên Chi không muốn nói thêm về Hạ Ngữ Nhiên, hắn cưỡng ép nói sang chuyện khác.
“Kỳ thực tôn nhi lần này cố ý tới bái phỏng Hoàng Tổ Mẫu, một mặt là vì thăm hỏi Hoàng Tổ Mẫu, một mặt khác là bởi vì trong cung gần đây xảy ra chuyện lớn, chuyện này vừa vặn cùng Hoàng Tổ Mẫu có liên quan.”
Thái Hoàng Thái Hậu: “ nói cho ta biết, trong cung xảy ra chuyện gì?"
Lạc Duyên Chi đem chuyện phi tần trong cung tập thể bị trúng độc nói ra.
“Bây giờ trần Tiệp dư đã chết, phi tần khác đang tiếp được các thái y trị liệu.
Bây giờ chứng cứ tất cả đều hướng về Hoàng Tổ Mẫu, cục diện đối với Người rất bất lợi.
Tôn nhi tự nhiên là không tin Hoàng Tổ Mẫu sẽ làm loại chuyện như vậy.
Nhưng không chịu nổi người hữu tâm cố ý muốn dội nước bẩn về phía người.
Tôn nhi cố ý tới thông báo với Người một tiếng, là muốn cho Người có thể có thời gian sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
Nụ cười hiền từ trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu dần biến mất.
Ánh mắt của bà trầm xuống: “ai gia đang êm đẹp, còn đi tính toán những phi tần kia làm cái gì? Đem các nàng đều độc chết, đối với ai gia có thể có chỗ tốt gì? Cái này rõ ràng là có người âm thầm đổ tội hãm hại!”
Lạc Duyên Chi trấn an nói: “Hoàng Tổ Mẫu đừng nóng giận, miễn cho hại đến thân thể, mặc kệ người khác nhìn thế nào, tôn nhi đều sẽ kiên định không thay đổi mà đứng về phía Người, tôn nhi vĩnh viễn luôn tin tưởng Người.”
Thái Hoàng Thái Hậu cũng là người thấy qua không ít sóng gió , như loại trò lừa bịp đổ tội hãm hại này, bà đã từng trải qua, đối với cái này bà căn bản cũng không sợ.
Thậm chí, bà còn cảm thấy rất thấy nực cười.
Bà bây giờ cũng đã là Thái Hoàng Thái Hậu , là nữ nhân tôn quý nhất cả Đại Thịnh, bà còn cần phải đi hạ độc hại người sao?!
nếu bà thật sự nhìn phi tần nào không vừa mắt, trực tiếp cho người đem phi tần đó đày vào lãnh cung là được rồi, hà tất phải hao tâm tổn trí phí sức mà làm loại chuyện này?!
Bà nói những hương liệu này là nhờ cao nhân làm phép , có thể trừ tà ma, giữ bình an cho mọi người.
Bà sai người đem những hương liệu kia phân phát cho tất cả các cung.
Vân Tú cung cùng Vị Ương Cung cũng được ban cho không ít hương liệu, nhưng bởi vì Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề đều không thích huân hương, cho nên những hương liệu kia đến nay đều không có động tới.
Tiêu Hề Hề lập tức sai người từ trong khố phòng đem những hương liệu kia toàn bộ lấy ra.
Từ hình thức và mùi vị, những hương liệu này cùng hương liệu tìm ra trong bình tâm điện cùng cẩm tú cung không có gì khác biệt.
Tiêu Hề Hề đích thân cầm lấy hương liệu cẩn thận quan sát, không cảm nhận được cái gì không tốt.
Nó cũng chỉ là hương liệu bình thường mà thôi.
Sau đó Tiêu Hề Hề lại cầm hai phần hương liệu tìm ra từ bình tâm điện cùng cẩm tú cung, cẩn thận cảm thụ một chút, lần này nàng cảm nhận được một tia khí tức bất tường.
Tiêu Hề Hề hơi hơi nhíu mày: “hai khối hương liệu này có vấn đề.”
Lạc Thanh Hàn cho người đem hai khối hương liệu để riêng biệt, chia nhỏ ra, đưa đi thái y viện làm kiểm tra.
Điều tra ra kết quả đầu tiên là trong hai khối hương liệu đã được thêm bảy ngày say.
Lạc Thanh Hàn mơ hồ có một suy đoán trong lòng.
Hắn sai người điều tra các nơi trong hoàng cung, xem hương liệu của người khác có vấn đề gì không?
Tất cả tất cả hương liệu trong cung đều bị lục soát ra, lại đem các loại hương liệu do Thái Hoàng Thái Hậu ban cho được chọn riêng và giao cho thái y viện tiến hành kiểm tra.
Cuộc điều tra này thật khó tin, kết quả giám định cho thấy những hương liệu này tất cả đều có độc!
Ngay sau đó các thái y bắt đầu làm thêm giờ điều phối dược tề, kiểm tra cho tất cả phi tần cùng Cung Nữ Thái giám, lại ngoài ý muốn phát hiện trong bọn họ chỉ có một số người trúng độc.
Sau khi hỏi ra mới biết được, những người trúng độc này đều trong mấy ngày gần đây dùng huân hương.
Mọi người trong hậu cung đều bị kinh động trước kết quả này.
các phi tần càng hoang mang, vì sao Thái Hoàng Thái Hậu muốn hạ độc trong hương liệu của các nàng?
Các nàng đã làm sai điều gì, chọc cho Thái Hoàng Thái Hậu ra tay hạ độc thủ như vậy?!
bên trong Thái y viện, chỉ có Phương Vô Tửu biết rõ làm sao điều phối giải dược bảy ngày say, một mình hắn thật sự là không làm hết được, dứt khoát đem công thức giải dược công khai, để các thái y hỗ trợ cùng nhau điều phối giải dược.
Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, coi như hoàng đế muốn giấu cũng không giấu được.
Rất nhanh chuyện này liền bị truyền ra ngoài cung.
Người nhà của các phi tần kia đều kinh ngạc, không hiểu Thái Hoàng Thái Hậu vì sao lại làm chuyện hại người mà không lợi mình như vậy?
Nhưng mà mặc kệ bọn hắn có hiểu hay không, chuyện cũng đã xảy ra.
Triều thần nhao nhao thượng tấu thỉnh cầu hoàng đế tra rõ chuyện này!
Bên trong Thái Miếu.
Thái Hoàng Thái Hậu đang đọc kinh Phật.
Bà một tay cầm phật châu, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển tràng hạt, nghiêm túc nhìn kinh Phật, thần thái yên tĩnh thành kính.
Khổng Nữ Sử đi vào, cung kính nói.
“Khởi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, tĩnh huyện vương cầu kiến.”
động tác Thái Hoàng Thái Hậu ngừng một lát.
Bà ngẩng đầu: “để hắn đi phòng trà chờ.”
“Vâng.”
Thái Hoàng Thái Hậu đeo chuỗi hạt châu trở lại trên cổ tay.
Bà được cung nữ nâng đỡ đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Bên trong phòng trà, tĩnh huyện Vương Lạc Duyên Chi nhìn thấy Thái Hoàng Thái Hậu tới, lập tức đứng dậy hành lễ.
“Tôn nhi thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu , đã lâu không thấy, không biết cơ thể Hoàng Tổ Mẫu có khỏe không?"
Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống ở trên chủ tọa, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành: “ai gia ở đây mọi chuyện đều tốt, Lúc trước ngươi và Ngữ Nhiên thành thân, ai gia cho người đưa đi hạ lễ, ngươi nhận được chưa?”
Lạc Duyên Chi: “tôn nhi nhận được, đa tạ Hoàng Tổ Mẫu.”
Thái Hoàng Thái Hậu: “Sau khi ngươi cùng Ngữ Nhiên thành thân trải qua như thế nào? tình cảm Vợ chồng của hai người vẫn tốt chứ?”
Lời này vừa vặn đã hỏi tới chỗ khó chịu nhất của lạc Duyên Chi.
Kể từ khi hắn thành thân, liền không có cùng Hạ Ngữ Nhiên ở chung phòng, hai người ngày bình thường đừng nói là ở chung được, liền nhìn cũng không muốn nhìn đối phương một cái, ngẫu nhiên gặp mặt cũng sẽ huyên náo buồn bã chia tay.
Trong vương phủ đoạn thời gian này không hề yên ổn, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe thấy Hạ Ngữ Nhiên đánh mắng hạ nhân.
Bây giờ lạc Duyên Chi cũng không muốn về vương phủ .
Hắn thà rằng ở bên ngoài lang thang, cũng không nguyện ý trở về đối mặt với khuôn mặt đáng ghét của Hạ Ngữ Nhiên.
Phát giác được lạc Duyên Chi tựa hồ không muốn nhắc tới chuyện này, Thái Hoàng Thái Hậu khẽ thở dài một tiếng.
“Ai gia biết cửa hôn sự này cũng không phải là ngươi mong muốn.
Nhưng chuyện đã thành, không có cách nào lại thay đổi, ngươi chỉ có thể thử đi tiếp thu nó.
Ngữ Nhiên đứa nhỏ này mặc dù tính cách kiêu căng, nhưng tâm địa cũng không xấu.
Chỉ cần ngươi đối xử tốt với nàng, nàng ấy sẽ đối xử tốt với ngươi."
Lạc Duyên Chi rất muốn phản bác, thái độ kia của Hạ Ngữ Nhiên hận không thể để tất cả người đối nghịch cùng với nàng đều đi chết, còn coi như tâm địa không xấu sao?
Nếu nàng ấy vẫn có thể được coi là không xấu xa, trên đời này chỉ sợ liền không có người có ý xấu .
Nhưng trong lòng hắn minh bạch, lời này không thể nói với Thái Hoàng Thái Hậu.
Mặc dù hắn là tôn nhi của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng Hạ Ngữ Nhiên cũng là ngoại tôn nữ của Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không vui khi nghe được người khác nói ngoại tôn nữ của bà không tốt.
lạc Duyên Chi kìm nén đè xuống oán khí trong lòng, lại nở một nụ cười trên khuôn mặt.
“Hoàng Tổ Mẫu dạy phải, tôn nhi thụ giáo, tôn nhi sẽ đối xử tốt với Ngữ Nhiên .”
Thái Hoàng Thái Hậu thỏa mãn gật đầu: “ngươi có thể nghĩ như vậy liền không còn gì tốt hơn , vợ chồng hai người quan trọng nhất chính là bao dung lẫn nhau."
Lạc Duyên Chi không muốn nói thêm về Hạ Ngữ Nhiên, hắn cưỡng ép nói sang chuyện khác.
“Kỳ thực tôn nhi lần này cố ý tới bái phỏng Hoàng Tổ Mẫu, một mặt là vì thăm hỏi Hoàng Tổ Mẫu, một mặt khác là bởi vì trong cung gần đây xảy ra chuyện lớn, chuyện này vừa vặn cùng Hoàng Tổ Mẫu có liên quan.”
Thái Hoàng Thái Hậu: “ nói cho ta biết, trong cung xảy ra chuyện gì?"
Lạc Duyên Chi đem chuyện phi tần trong cung tập thể bị trúng độc nói ra.
“Bây giờ trần Tiệp dư đã chết, phi tần khác đang tiếp được các thái y trị liệu.
Bây giờ chứng cứ tất cả đều hướng về Hoàng Tổ Mẫu, cục diện đối với Người rất bất lợi.
Tôn nhi tự nhiên là không tin Hoàng Tổ Mẫu sẽ làm loại chuyện như vậy.
Nhưng không chịu nổi người hữu tâm cố ý muốn dội nước bẩn về phía người.
Tôn nhi cố ý tới thông báo với Người một tiếng, là muốn cho Người có thể có thời gian sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
Nụ cười hiền từ trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu dần biến mất.
Ánh mắt của bà trầm xuống: “ai gia đang êm đẹp, còn đi tính toán những phi tần kia làm cái gì? Đem các nàng đều độc chết, đối với ai gia có thể có chỗ tốt gì? Cái này rõ ràng là có người âm thầm đổ tội hãm hại!”
Lạc Duyên Chi trấn an nói: “Hoàng Tổ Mẫu đừng nóng giận, miễn cho hại đến thân thể, mặc kệ người khác nhìn thế nào, tôn nhi đều sẽ kiên định không thay đổi mà đứng về phía Người, tôn nhi vĩnh viễn luôn tin tưởng Người.”
Thái Hoàng Thái Hậu cũng là người thấy qua không ít sóng gió , như loại trò lừa bịp đổ tội hãm hại này, bà đã từng trải qua, đối với cái này bà căn bản cũng không sợ.
Thậm chí, bà còn cảm thấy rất thấy nực cười.
Bà bây giờ cũng đã là Thái Hoàng Thái Hậu , là nữ nhân tôn quý nhất cả Đại Thịnh, bà còn cần phải đi hạ độc hại người sao?!
nếu bà thật sự nhìn phi tần nào không vừa mắt, trực tiếp cho người đem phi tần đó đày vào lãnh cung là được rồi, hà tất phải hao tâm tổn trí phí sức mà làm loại chuyện này?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.