Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 554: Học Theo Bạch Trắc Phi

Đại Quả Lạp

15/05/2024

Thật lòng mà nói, Tiêu Hề Hề không thực sự muốn ra ngoài.

Nhưng Thái hậu cũng đã phân phó nữ quan đi mời nàng, nếu nàng không đi, đó là không cho Thái hậu mặt mũi.

Thái hậu cùng Hoàng hậu cũng không giống nhau, lão nhân gia là tổ mẫu của Thái tử, nữ nhân có địa vị cao nhất trong hậu cung, Hoàng đế còn phải đối với bà cung kính.

Tiêu Hề Hề thật sự là đắc tội không nổi.

Nàng do dự một chút mới nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi thay quần áo.”

Nếu đi gặp trưởng bối, ăn mặc tự nhiên là phải trang trọng một chút.

Đợi thay quần áo xong, Tiêu Hề Hề nói Bảo Cầm ra ngoài.

Nàng mở tủ quần áo, lấy ra bao quần áo nhỏ màu xanh da trời.

Ở trong bao quần áo tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng tìm được một bình thuốc nhỏ cùng một thanh chủy thủ tinh xảo.

Ở trong bao quần áo tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng tìm được một bình thuốc nhỏ cùng một thanh chủy thủ tinh xảo.

Thái hậu đối với Thái tử thái độ rất ôn hoà, hẳn là sẽ không đột nhiên ra tay với nàng, nhưng vì để phòng vạn nhất, nàng vẫn phải phòng thân mới được.

Nàng mở chai thuốc ra, từ bên trong đổ ra một viên Đan khí hư, ném vào trong miệng ăn.

Mặc kệ Thái hậu tìm nàng làm gì, nàng cũng đã hạ quyết tâm, chờ sau đó muốn giả bệnh thoát đi.

Nàng đem bình thuốc nhét về trong bao quần áo, đóng kỹ cửa tủ quần áo, quay người ra ngoài.

Nữ quan chờ ở bên ngoài đã lâu.

Tiêu Hề Hề lên kiệu, dặn dò Thanh Tùng.

"Chờ sau khi Thái tử đến, ngươi giúp ta nói một tiếng với Thái tử, ta đi Trường Nhạc cung, rất nhanh sẽ trở về, đừng để hắn lo lắng."

"Vâng."

Thanh tùng đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn nhuyễn kiệu từ từ đi xa.

Lần này bồi Tiêu Hề Hề ra cửa là Bảo Cầm.

Nhuyễn kiệu dừng ở cửa Trường Nhạc cung.

Bảo Cầm đỡ Tiêu trắc phi xuống kiệu, nữ quan lúc trước đi bên cạnh dẫn đường, mang theo các nàng đi vào Trường Nhạc cung.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề đến Trường Nhạc cung.

Nàng không có tâm tư đánh giá chung quanh, trong đầu đều đang nghĩ nguyên do Thái hậu triệu kiến nàng.



Trong sảnh khách, Thái hậu đang đứng cạnh một bồn phong lan tu bổ cành lá.

Tạ Sơ Tuyết đứng ở bên cạnh, bồi Thái hậu nói chuyện.

Nhìn thấy Tiêu trắc phi tới, Thái hậu dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu trắc phi, từ đầu đến chân đánh giá một phen.

Tiêu Hề Hề bước tới hành lễ "Thần thϊếp bái kiến Thái hậu nương nương."

Thái hậu cười nói "Nguyên lai ngươi là Tiêu trắc phi, nhìn quả nhiên là một hài tử làm người khác yêu thích, khó trách Thái tử sủng ngươi như vậy, lúc trước còn vì ngươi cố ý đi cầu ai gia sắc phong ngươi làm trắc phi."

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng "Thái Hậu Nương Nương chớ trêu ghẹo thần thiếp."

Tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, khẽ cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn xinh đẹp, tràn đầy vẻ thẹn thùng, nhìn rất là khả ái.

Thái hậu cùng với nàng hàn huyên, nói chuyện cũng là mấy việc vặt ngày thường, nhìn giống như là trưởng bối đối với vãn bối quan tâm, thái độ rất là hòa ái.

Sau đó các nàng lại đi dạo hoa viên.

Bởi vì Thái hậu thích chăm sóc hoa cỏ, bên trong Trường Nhạc cung trồng rất nhiều hoa thảo, có rất nhiều chủng loại trân quý Tiêu Hề Hề đều chưa thấy qua.

Tiêu Hề Hề thậm chí còn thấy được cây hoa hướng dương nàng đưa cho Thái hậu.

Bên trong một đống kỳ hoa dị thảo, cây hoa hướng dương lộ ra lại rất có điểm nhấn, nhất là khi nó đón thái dương mở rộng cánh hoa, cùng chung quanh đám hoa sặc sỡ kia rất khác biệt.

Càng làm cho Tiêu Hề Hề cảm thấy kinh ngạc là, Thái hậu lại thật sự thích hoa hướng dương.

Thái hậu cảm thán nói "Tổ mẫu của ai gia rất thích hoa hướng dương, lão nhân gia cảm thấy hoa hướng dương nhìn vàng óng ánh, cho người ta một loại nhiệt nhiệt nháo nháo cảm giác, ai gia nhìn thấy hoa hướng dương, không nhịn được nghĩ lên lão nhân gia."

Tiêu Hề Hề và Tạ Sơ Tuyết nhanh chóng an ủi.

Thái hậu dù sao cũng đã lớn tuổi, tinh lực có hạn, đi dạo một vòng, liền cảm giác mệt mỏi, muốn về phòng đi nghỉ ngơi.

Tiêu Hề Hề cho là nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, cũng nên trở về, không ngờ lại nghe được Thái hậu bỗng nhiên nói.

"Kỳ thực ai gia lần này gọi ngươi tới, là có chuyện muốn mời ngươi giúp một tay."

Tiêu Hề Hề vội nói "Người cứ việc sai bảo."

Thái hậu chậm rãi nói "Ai gia dự định xử lý thiện đường, chuyên môn dùng để giúp đỡ trong thành cùng bách tính khổ nạn, nhưng mà ai gia lớn tuổi, không có tinh lực đi làm những chuyện này, vừa vặn Sơ Tuyết đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú, ai gia muốn đem chuyện này giao cho nàng đi xử lý. Sơ Tuyết rất thông minh, cũng rất tài giỏi, nhưng nàng dù sao cũng là một cô nương chưa xuất giá, có một số việc không tiện để cho nàng đi làm. Nàng lại mới đến Thịnh Kinh, đối với nơi này không quen thuộc, cho nên ai gia muốn tìm người giúp đỡ cho nàng."

Trong lòng Tiêu Hề Hề có dự cảm không tốt.

Thái hậu mỉm cười nhìn về phía Tạ Sơ Tuyết.

Tạ Sơ Tuyết mỉm cười, chủ động thân thiết giữ chặt tay Tiêu Hề Hề.



"Ta chưa quen cuộc sống nơi đây, ngay cả một bằng hữu cũng không có, cũng chỉ có cùng ngươi còn có mấy phần giao tình, ta biết ngươi cũng rất thiện tâm, hẳn là bằng lòng làm chuyện giúp người, đúng không?"

Tiêu Hề Hề không thể không bội phục Tạ Sơ Tuyết, không hổ là nữ hải vương, tình thương này, thực sự là rất cao!

Khó trách trước đây Lạc Dạ Thần bị nàng đùa bỡn xoay vòng vòng.

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ nói "Lập nơi từ thiện là chuyện tốt, đương nhiên thần thϊếp cũng muốn giúp đỡ, tiếc là mấy ngày trước thần thϊếp không cẩn thận ngã xuống nước rồi sinh bệnh, đến giờ vẫn chưa khỏi, thần thϊếp dù muốn giúp cũng lực bất tòng tâm."

Vì trước đó nàng rơi xuống nước nên đặc biệt mời thái hắn đến khám.

Chuyện này thật sự, rất dễ dàng tra được, cho nên nàng không sợ Thái hậu đi thăm dò chút nào.

Tạ Sơ Tuyết quan tâm nói "Thì ra tỷ bị bệnh, đáng lẽ muội phải đi thăm tỷ, bây giờ tỷ đã đỡ hơn chưa?"

Tiêu Hề Hề "Đã đỡ hơn trước rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn tức ngực khó thở, thái y nói ta cần nghỉ ngơi một thời gian mới khỏi."

Vừa lúc đan Khí Hư phát huy tác dụng.

Nàng che ngực, giữa lông mày cau lại, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt.

Rõ ràng là không thoải mái.

Thái hậu thấy thế, cuối cùng cũng hoàn toàn tin lời nàng nói.

Xem ra nàng thật sự bệnh, cũng không phải là cố ý tìm lý do.

Thái hậu cho người đỡ nàng đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Nét mặt Tạ Sơ Tuyết đầy lo lắng "Sắc mặt của tỷ kém quá, chắc chắn bệnh cũng không nhẹ, hay là cho người đi gọi thái y đến xem một chút?"

Tiêu Hề Hề xua tay "Không cần phiền phức như vậy, trước đó ta đã gọi thái y đến khám rồi, xem một lần nữa cũng không có tác dụng gì."

Thái hậu thở dài "Sớm biết ngươi bệnh, ai gia không nên đem ngươi kêu đến, cho ngươi thêm phiền phức."

"Thái Hậu Nương Nương chớ nói như vậy, được Thái Hậu Nương Nương triệu kiến, là vinh hạnh của thiếp, chỉ tiếc thần thiếp thân thể không tốt, phụ hảo ý của Thái Hậu Nương Nương."

Nàng vừa nói vừa cố tình ấn ngực để tỏ vẻ mình rất khó chịu.

Nàng học chiêu này của Bạch trắc phi.

Bàn về làm sao để thể hiện cho mình bệnh càng thêm đáng thương, Bạch trắc phi tuyệt đối là một giáo viên ưu tú!

Thái hậu ấm giọng trấn an vài câu, tiếp đó để người đưa nàng trở về.

Tạ Sơ Tuyết chủ động nói "Ta vừa vặn không việc gì, để ta đưa Tiêu trắc phi trở về đi, vừa vặn chúng ta còn có thể trò chuyện trên đường."

Thái hậu mỉm cười đồng ý "Như vậy cũng tốt, có ngươi bồi nàng, ai gia cũng yên tâm chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook