Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 639: Khiến Hắn Trả Giá Đắt

Đại Quả Lạp

17/05/2024

Sở Kiếm cảm giác cái mũi thoải mái hơn, lúc này mới tiếp tục nói.

“Về sau ta gặp một đạo sĩ, hắn nói mình gọi Không Thiện.”

Tiêu Hề Hề nghe được cái tên này, mừng rỡ, truy vấn: “sau đó thì sao?”

“Không Thiện nói hắn biết mẹ ta chôn ở nơi nào, vừa vặn hắn cũng muốn đi nơi đó, thế là chúng ta liền cùng nhau rời đi."

Tiêu Hề Hề: “ngươi cũng không biết nhân gia là ai, liền dám cùng người ta đi? Ngươi có phải lúc ra cửa đem đầu óc để quên ở nhà hay không?”

Sở Kiếm mếu máo, ủy ủy khuất khuất mà giải thích.

“Hắn nói với ta, hắn là sư đệ của sư phụ chúng ta, cũng chính là sư thúc của ta.

Lúc đầu ta không tin, nhưng hắn nói với ta thật nhiều chuyện liên quan tới sư phụ chúng ta .

Những gì hắn nói thực sự trùng khớp với sư phụ của chúng ta, không có một câu là sai, thế là, thế là ta liền tin.”

Tiêu Hề Hề nâng trán: “nếu sư phụ thật sự có sư đệ, vì sao nhiều năm như vậy không có nhắc tới hắn một câu?"

Sở Kiếm: “Không Thiện nói hắn cùng sư phụ chúng ta có một số mâu thuẫn, sư phụ bởi vì trong lòng có khúc mắc, cho nên mới chưa bao giờ nhắc tới hắn.”

Tiêu Hề Hề: “lời này ngươi cũng tin?”

Sở Kiếm: “hắn, hắn nói chuyện đều giống như thật.”

Tiêu Hề Hề hít sâu một hơi, nói với mình đây là sư đệ của nàng, không phải nhặt được, không thể đánh chết.

Nàng đè xuống xúc động muốn đánh vào ót của hắn, mặt không thay đổi hỏi.

“Sau đó đâu? Hắn đối với ngươi làm cái gì??”

Sở Kiếm tức giận nói: “hắn hạ độc trong thức ăn của ta lúc ăn cơm, khiến ta ngất xỉu.

Chờ ta sau khi tỉnh lại, phát hiện mình bị giam lại, trên người huyệt đạo bị phong bế, không thể sử dụng nội lực .

Ta chất vấn hắn muốn làm gì?

Hắn nói hắn muốn nhận ta làm đồ đệ.”

Tiêu Hề Hề không nghĩ tới sẽ phát triển như vậy, nàng không khỏi sửng sốt: "Hắn đánh thuốc mê là vì thu ngươi làm đệ tử?"

Lạc Dạ Thần: "Đầu óc hắn có vấn đề gì sao?"

Bộ Sênh Yên gật đầu: “"Cuối cùng ngươi cũng nói một câu tiếng người.”

Lạc Dạ Thần muốn phản bác mà không dám....

Sở Kiếm tiếp tục nói: “Ta đã có sư phụ rồi, làm sao đổi thành người khác? Cho nên ta không chút do dự từ chối, hắn nói không cần lo lắng, để ta từ từ suy nghĩ, sau đó rời đi.

hắn mỗi ngày đều bỏ thuốc vào thức ăn của ta, mỗi lần ăn xong ta đều chìm vào giấc ngủ say, mỗi khi tỉnh dậy, ta sẽ phát hiện hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.

Hắn hẳn là mang theo ta đi đâu đó, nhưng ta không biết hắn muốn dẫn ta đi chỗ nào.”

Tiêu Hề Hề ngơ ngác hỏi: "Hắn cho ngươi đồ ăn, ngươi không thể không ăn sao?"

Sở Kiếm đáng thương: "Nhưng ta đói."

Tiêu Hề Hề không thể phản bác được...

Sở Kiếm: “ngươi khi đói bụng, ngươi không muốn ăn cơm sao?”



Tiêu Hề Hề không phản bác được.

Sở Kiếm: “ta cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.

Vì có thể tìm được cơ hội chạy thoát, ta giả vờ thỏa hiệp , đồng ý tôn hắn ta làm thầy.

Hắn rất cao hứng, cố ý bày một bàn yến hội.

Lần này hắn không có ở trong thức ăn hạ dược, ta sau khi ăn xong vẫn thanh tỉnh như cũ.

Ngược lại là hắn, bởi vì rất cao hứng nhịn không được uống nhiều mấy chén, sau đó liền ngà ngà say.

Ta thừa dịp hắn uống say , lặng lẽ chạy trốn.

Nhưng chạy chưa được bao xa đã bị hắn bắt trở về.

Hóa ra hắn không hề say.

Hắn gạt ta , muốn dùng cái này thăm dò ta, ta thật bất hạnh bị lừa .”

Lạc Dạ Thần tắc lưỡi: “lão gia hỏa này thật nham hiểm!"

Sở Kiếm trong lòng hơi ưu tư: “còn không phải sao!

Hắn không chỉ có âm hiểm, còn đặc biệt ngoan độc.

Khi hắn biết ta chạy trốn, trong cơn giận dữ, hắn đã trực tiếp cắt đứt gân tay gân chân của ta, biến ta thành một phế nhân.

Hắn nói chỉ cần ta trở thành phế nhân, liền có thể ngoan ngoãn làm đồ đệ của hắn, cũng không thể trốn chạy nữa ”.

Tiêu Hề Hề vốn cho rằng Không Thiện nói Sở Kiếm là đồ đệ của mình, chẳng qua là nói dối lừa người, không ngờ Không Thiện lại nói thật, hắn thực sự coi Sở Kiếm là đồ đệ của mình.

Chỉ là Không Thiện có vấn đề về đầu óc , hành động của hắn quá cực đoan, nếu ở xã hội hiện đại, hắn nhất định sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần để điều trị.

Tiêu Hề Hề rất tò mò: "Tại sao hắn khăng khăng muốn ngươi làm đồ đệ của hắn?"

Sở Kiếm rất mờ mịt: "Ta cũng không biết."

Tiêu Hề Hề: “hắn có đối với món đồ nào đó, hoặc chuyện nào đó đặc biệt cảm thấy hứng thú hay không?”

Sở Kiếm nghiêm túc hồi tưởng: "Hắn tựa hồ rất có hứng thú với môn phái của chúng ta, bất cứ lúc nào rảnh rỗi đều hỏi ta về môn phái. Ta bịa ra một câu chuyện nhảm nhí, nhưng hắn cũng không tức giận khi biết ta là nói dối."

Hắn hít mũi một cái, lại bổ túc một câu.

“Hắn đem lệnh bài sư môn của ta cầm đi.”

Lệnh bài Huyền môn được làm bằng vật liệu đặc biệt, không có khả năng bị mô phỏng.

Không Thiện hẳn là lợi dụng lệnh bài của Sở Kiếm, đóng giả thành người của Huyền môn, dùng cái này lấy được tín nhiệm của Hoàng đế .

Nhìn theo cách này, rõ ràng là Không Thiện vì Huyền môn mà đến.

Lý do hắn để mắt tới Sở Kiếm là vì Sở Kiếm là người của Huyền môn.

Nàng không biết Không Thiện cùng Huyền môn có ân oán rối rắm như thế nào.

Nói tóm lại, nếu hắn dám ra tay hạ độc Sở Kiếm, nàng sẽ khiến hắn phải trả giá đắt.

Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn về phía Bộ Sênh Yên.



“Vương phi tỷ tỷ, có thể cho ta mượn một người được không?"

Bộ Sênh Yên: "Ngươi muốn mượn ai?"

Tiêu Hề Hề: “ta không biết, làm phiền ngươi đem hạ nhân đều gọi ra trong vương phủ, ta muốn lần lượt sàng lọc.”

Lạc Dạ Thần tức giận nói: "Ngươi mượn người của chúng ta, còn phải chọn lựa? Ai cho ngươi mặt mũi lớn như vậy?!"

Bộ Sênh Yên không để ý tới hắn, trực tiếp đối với Tiêu trắc phi gật đầu một cái.

“Hảo.”

Bộ Sênh Yên luôn là người có tính khí mạnh mẽ.

Nàng rất nhanh liền đem người toàn phủ trên dưới toàn bộ tập trung lại, giao cho Tiêu trắc phi chọn lựa.

Tiêu Hề Hề hai tay chắp sau lưng, từ những người trước mặt từng cái đi qua.

Cuối cùng dừng lại trước một gã sai vặt trẻ tuổi.

Tiêu Hề Hề: “ngẩng đầu cho ta xem một chút.”

Gã sai vặt khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Hắn ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nịnh nọt.

Tiêu Hề Hề nhìn mặt của hắn phút chốc, thỏa mãn gật gật đầu: “là ngươi .”

.............

Không Thiện mỗi ngày đều là sáng sớm tiến cung, chờ đến lúc mặt trời chiều ngả về tây lại xuất cung.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Không Thiện đi ra khỏi cổng hoàng cung, hắn dường như bị bệnh, liên tục lấy khăn tay che miệng mũi, thỉnh thoảng cúi đầu ho nhẹ hai lần.

Hắn được phu xe nâng đỡ, ngồi vào trong xe ngựa.

Xa phu điều khiển xe ngựa nghênh ngang rời đi.

Xe ngựa chạy trên đường phố như thường lệ.

Nó quẹo vài vòng, khi đi qua một con đường hẹp, đột nhiên một cỗ xe ngựa chở đầy đá lao thẳng tới!

Hai bên đều bị bất ngờ, xe ngựa của Không Thiện tránh cũng không thể tránh, cùng chiếc xe ngựa kia đụng vào nhau.

Mấy tảng đá lớn lăn ra, đập nát hai chiếc xe ngựa ngay tại chỗ, ngay cả những người trên xe cũng bị đá vùi lấp.

Sau khi nhận được báo án từ quần chúng, các quan sai của phủ Kinh Triệu vội vàng chạy đến.

Bọn hắn đem tảng đá đẩy ra, đem những người bị chôn vùi phía dưới ra.

Tổng cộng ba người, trong đó hai người đã chết.

Chỉ có một người vẫn còn sống.

Hắn được đưa trở lại phủ Kinh Triệu để điều trị.

Chờ hắn sau khi tỉnh lại, Mai Quảng Đào hướng hắn hỏi thăm tình tiết vụ án.

Hắn nói mình là một xa phu, mỗi ngày phụ trách đưa đón Không Thiện đạo trưởng đi tới đi lui tại hoàng cung cùng tu hành quan chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook