Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 681: Kình Địch
Đại Quả Lạp
17/05/2024
Tại chỗ không ít người đều phát hiện Hoàng đế khác thường, theo bản năng mà chậm lại động tác.
Thật lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ngươi chính là Nam Phượng công chúa?”
Tiêu Hề Hề: “Vâng.”
Lạc Thanh Hàn gật gật đầu, biểu thị mình biết rồi, tiếp đó giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lúc trước người khác mời rượu, hắn đều chỉ là uống một ngụm hoặc là không uống.
Hiện tại, hắn lại một ngụm uống cạn rượu trong ly, quả thực là quá cho sứ đoàn Nam Nguyệt mặt mũi.
Nam Nguyệt sứ giả cũng theo sau uống sạch rượu trong chén.
4 người ngồi trở lại chỗ của mình.
Đằng sau còn có khác người hướng Hoàng đế mời rượu, nhưng Hoàng đế lại không có động tới chén rượu.
Hắn cứ như vậy ngồi an tĩnh, thoạt nhìn không có bất kỳ khác thường gì.
Không có người biết đến, ngón tay hắn giấu ở trong tay áo rộng lớn đang không ngừng run rẩy.
Nếu để cho hắn bây giờ lấy tay ra, chỉ sợ cầm ly rượu cũng không cầm nổi.
Trước đó hắn không có tật xấu này, kể từ khi biết Hề Hề không có ở đây, hắn liền có thêm cái khuyết điểm như thế. chỉ cần cảm xúc quá mức kích động, ngón trỏ phải cùng ngón giữa liền sẽ không khống chế được run run.
Biết hắn có tật xấu này đích xác rất ít người, ngoại trừ chính hắn, cũng chỉ có Thường công công theo hắn nhiều năm.
Nhưng lúc này hắn che giấu rất tốt, Thường công công cũng không thể nhìn ra sự khác thường của hắn.
Tiêu Hề Hề tim đập như nổi trống, khẩn trương đến không được.
Nàng không biết Lạc Thanh Hàn có nhận ra nàng hay không?
Nếu như nhận ra, nàng nên ứng đối như thế nào?
Nghĩ tới đây, nàng nhịn không được lần nữa nhìn về phía nam nhân đang ngồi ở thượng thủ.
Cái nhìn này nhìn lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề lập tức liền toàn thân cứng ngắc, hô hấp phảng phất đều như ngừng lại.
Ngay Lúc nàng cho là Lạc Thanh Hàn sẽ nói gì đó, nhưng hắn chỉ là mặt không thay đổi thu hồi ánh mắt.
Thấy thế, Tiêu Hề Hề trong lòng dâng lên một sự mất mát lớn.
Hắn không nhận ra nàng sao?
Mặc dù kết quả này sớm nằm trong dự liệu của nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy thất vọng.
Việt Cương nhìn ra trong nội tâm nàng không thoải mái, chủ động rót rượu cho nàng.
“Công chúa, rượu này không tệ, nếm thử?”
Tiêu Hề Hề bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Việt Cương tán thưởng: “công chúa tửu lượng giỏi!”
Tiêu Hề Hề hóa bi phẫn làm thèm ăn, kéo xuống một cái đùi gà há miệng lớn mà gặm.
Phảng phất nàng gặm không phải đùi gà, mà là tên khốn nào đó yêu mới quên tình cũ!
Không cẩn thận liền đem rượu thịt trên bàn toàn bộ ăn sạch.
Nàng ăn đến quá nhập tâm, không có chú ý tới từ Đế Vương bí mật nhìn chăm chú.
......
Yến hội tiến vào hồi cuối.
Thái Hoàng Thái Hậu đã sớm rời chỗ.
Bà dù sao lớn tuổi, tinh lực không tốt.
Trước đây gặp phải những dịp náo nhiệt như vậy, Hoàng đế cũng chỉ ở lại một lát, đến rồi liền sẽ rời đi sớm.
Mọi người đều biết hắn thích thanh tĩnh, không thích quá nhiều người tụ tập.
Nhưng đêm nay, Hoàng đế vẫn ngồi ở thượng tọa, không có ý định rời đi.
Thẳng đến khi yến hội triệt để kết thúc, hắn lúc này mới đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, hắn thản nhiên nhìn Nam Phượng công chúa, nhàn nhạt nói.
“Tiễn sứ đoàn Nam Nguyệt xuất cung, chớ có chậm trễ bọn hắn.”
Lúc này Tiêu Hề Hề đã uống say, đầu óc choáng váng.
Nhưng nàng còn nhớ rõ đại sư huynh dặn dò, mặc kệ ai tới cùng với nàng đáp lời, nàng cũng là một bộ dáng vẻ “ta lại không phải, ta cái gì cũng không biết”.
Những người muốn thừa dịp nàng say rượu thử dò xét, tất cả đều thất bại tan tác mà quay trở về.
Việt Cương đỡ Tiêu Hề Hề ngồi vào nhuyễn kiệu.
Các cung nữ xách theo đèn cung đình ở phía trước mở đường, mấy chục cấm vệ tùy hành hai bên, một mực đem sứ đoàn Nam Nguyệt đưa ra khỏi hoàng cung.
Bên ngoài cửa cung, đã sớm có xe ngựa đang đợi .
sứ đoàn Nam Nguyệt ngồi xe ngựa trở về Hồng Lư tự.
Phương Vô Tửu nhìn Tiêu Hề Hề say rượu, cau mày hỏi.
“Như thế nào uống nhiều như vậy?”
Tiêu Hề Hề hắc hắc cười ngây ngô: “uống rượu ngon, đồ ăn cũng ngon."
Phương Vô Tửu cho người mang tới nước nóng, giúp Tiêu Hề Hề lau mặt rửa tay.
Tiêu Hề Hề bỗng nhiên ô ô mà khóc lên.
Phương Vô Tửu dừng động tác lại: “tại sao khóc? Là ta dùng sức làm đau ngươi sao?”
Tiêu Hề Hề vừa khóc vừa nói: “ta nhìn thấy hắn, nhưng hắn không để ý tới ta, hắn không nhận ra ta sao?"
Phương Vô Tửu: “đó chỉ có thể nói hắn mắt mù, ngươi có gì phải khóc?”
Tiêu Hề Hề: “nhưng ta khó chịu.”
Phương Vô Tửu: “coi như khó chịu cũng không thể uống nhiều rượu như vậy, sẽ tổn hại sức khỏe."
Hắn đem một bát canh giải rượu nhét vào tay Tiêu Hề Hề.
“Nhân lúc còn nóng đem canh uống, miễn cho sáng mai lại đau đầu.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn ăn canh.
Nàng lẩm bẩm nói: “đại sư huynh đối với ta thật tốt.”
Phương Vô Tửu đem nàng ôm đến trên giường, giúp nàng đắp kín mền.
“Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh ngủ sẽ không có chuyện gì."
Tiêu Hề Hề mắt còn có chút hồng, giống con thỏ nhỏ đáng thương.
Nàng giọng ồm ồm mà nói: “đại sư huynh ngủ ngon.”
Phương Vô Tửu sờ sờ đầu của nàng, đứng dậy rời đi.
Hắn tìm được Việt Cương, hỏi thăm chi tiết yến tiệc.
Việt Cương đem tất cả những gì hắn thấy toàn bộ nói ra.
Nghe hắn nói xong, Phương Vô Tửu trong lòng đại khái đã có ý tưởng.
...........
Bóng đêm càng sâu.
Nhưng mà trong cung còn rất nhiều người đều ngủ không được.
Tỉ như nói Cảnh Phi, nàng vẫn luôn hồi tưởng trong dạ tiệc phản ứng của Hoàng đế lúc nhìn thấy Nam Phượng công chúa, nhìn Hoàng đế không nói gì, nhưng nàng có thể cảm giác được, Hoàng đế đối với Nam Phượng công chúa thái độ có khác thường.
Vạn nhất Hoàng đế thật sự đem Nam Phượng công chúa thu vào hậu cung, vậy nàng chẳng phải là lại có thêm một địch nhân lợi hại sao?
Bạch Phi cũng ngủ không được.
Nàng cũng nghĩ giống như Cảnh Phi.
Trước kia lúc Hoàng đế vẫn chỉ là Thái tử, liền đối với Tiêu trắc phi sủng ái có thừa.
Một mình nàng liền đem toàn bộ đông cung phi tần đều hạ thấp xuống.
Thật vất vả Tiêu trắc phi mới rời đi, bây giờ lại tới người cùng Tiêu trắc phi dáng dấp tương tự Nam Phượng công chúa.
Cái này cái này tiếp theo cái kia, đến cùng có hết hay không?
Bạch Phi trong lòng là vừa chua vừa hận, càng nghĩ càng không cam lòng.
Còn có 6 phi tần vừa vào cung, theo lý thuyết Hoàng đế đêm nay hẳn là sẽ lật thẻ bài một người trong số các nàng.
Nhưng đến tận khuya vẫn chưa có tin tức, như cũ không có truyền đến tin tức lật bài.
Sáu người mới đến đều cho rằng Hoàng đế đã ngủ say, chỉ có thể thất vọng chìm vào giấc ngủ.
.........
Bên trong Vị Ương Cung, trong tẩm điện vẫn sáng đèn.
Lạc Thanh Hàn ngủ không được.
Hắn cầm trên tay một cuốn sách, mắt vẫn dán vào trang giấy nhưng suy nghĩ đã sớm bay xa.
Thường công công thận trọng nhắc nhở.
“Bệ hạ, thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi đi."
Lạc Thanh Hàn thu hồi suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “nàng đã trở về.”
Mặc dù nàng xem ra cùng trước kia có biến hoá rất lớn, nhưng hắn vẫn nhận ra Nàng trong nháy mắt.
Đó chính là nàng, không có sai.
Trên đời này, sẽ không còn người sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Chỉ có một mình nàng.
Thường công công không hiểu: “ai đã trở về?”
Lạc Thanh Hàn lại không có ý giải thích, chỉ phân phó một câu.
“Sáng mai truyền triệu sứ đoàn Nam Nguyệt vào cung.”
Thường công công không rõ Hoàng đế như thế nào bỗng nhiên nhắc tới sứ đoàn Nam Nguyệt , nhưng hắn không có hỏi nhiều, cung kính đáp ứng:
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn để sách xuống, đứng lên, tùy ý các cung nhân hầu hạ hắn thay quần áo.
Thay đổi áo ngủ thả lỏng thoải mái, hắn nằm ở trên giường rộng lớn, trong đầu nghĩ về từng màn trong dạ tiệc.
Khi nhìn đến nàng trong nháy mắt đó, hắn kỳ thực rất muốn xông lên ép hỏi nàng, hỏi nàng trước đây vì sao không từ mà biệt?
Thật lâu sau, Lạc Thanh Hàn mới lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ngươi chính là Nam Phượng công chúa?”
Tiêu Hề Hề: “Vâng.”
Lạc Thanh Hàn gật gật đầu, biểu thị mình biết rồi, tiếp đó giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lúc trước người khác mời rượu, hắn đều chỉ là uống một ngụm hoặc là không uống.
Hiện tại, hắn lại một ngụm uống cạn rượu trong ly, quả thực là quá cho sứ đoàn Nam Nguyệt mặt mũi.
Nam Nguyệt sứ giả cũng theo sau uống sạch rượu trong chén.
4 người ngồi trở lại chỗ của mình.
Đằng sau còn có khác người hướng Hoàng đế mời rượu, nhưng Hoàng đế lại không có động tới chén rượu.
Hắn cứ như vậy ngồi an tĩnh, thoạt nhìn không có bất kỳ khác thường gì.
Không có người biết đến, ngón tay hắn giấu ở trong tay áo rộng lớn đang không ngừng run rẩy.
Nếu để cho hắn bây giờ lấy tay ra, chỉ sợ cầm ly rượu cũng không cầm nổi.
Trước đó hắn không có tật xấu này, kể từ khi biết Hề Hề không có ở đây, hắn liền có thêm cái khuyết điểm như thế. chỉ cần cảm xúc quá mức kích động, ngón trỏ phải cùng ngón giữa liền sẽ không khống chế được run run.
Biết hắn có tật xấu này đích xác rất ít người, ngoại trừ chính hắn, cũng chỉ có Thường công công theo hắn nhiều năm.
Nhưng lúc này hắn che giấu rất tốt, Thường công công cũng không thể nhìn ra sự khác thường của hắn.
Tiêu Hề Hề tim đập như nổi trống, khẩn trương đến không được.
Nàng không biết Lạc Thanh Hàn có nhận ra nàng hay không?
Nếu như nhận ra, nàng nên ứng đối như thế nào?
Nghĩ tới đây, nàng nhịn không được lần nữa nhìn về phía nam nhân đang ngồi ở thượng thủ.
Cái nhìn này nhìn lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề lập tức liền toàn thân cứng ngắc, hô hấp phảng phất đều như ngừng lại.
Ngay Lúc nàng cho là Lạc Thanh Hàn sẽ nói gì đó, nhưng hắn chỉ là mặt không thay đổi thu hồi ánh mắt.
Thấy thế, Tiêu Hề Hề trong lòng dâng lên một sự mất mát lớn.
Hắn không nhận ra nàng sao?
Mặc dù kết quả này sớm nằm trong dự liệu của nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy thất vọng.
Việt Cương nhìn ra trong nội tâm nàng không thoải mái, chủ động rót rượu cho nàng.
“Công chúa, rượu này không tệ, nếm thử?”
Tiêu Hề Hề bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Việt Cương tán thưởng: “công chúa tửu lượng giỏi!”
Tiêu Hề Hề hóa bi phẫn làm thèm ăn, kéo xuống một cái đùi gà há miệng lớn mà gặm.
Phảng phất nàng gặm không phải đùi gà, mà là tên khốn nào đó yêu mới quên tình cũ!
Không cẩn thận liền đem rượu thịt trên bàn toàn bộ ăn sạch.
Nàng ăn đến quá nhập tâm, không có chú ý tới từ Đế Vương bí mật nhìn chăm chú.
......
Yến hội tiến vào hồi cuối.
Thái Hoàng Thái Hậu đã sớm rời chỗ.
Bà dù sao lớn tuổi, tinh lực không tốt.
Trước đây gặp phải những dịp náo nhiệt như vậy, Hoàng đế cũng chỉ ở lại một lát, đến rồi liền sẽ rời đi sớm.
Mọi người đều biết hắn thích thanh tĩnh, không thích quá nhiều người tụ tập.
Nhưng đêm nay, Hoàng đế vẫn ngồi ở thượng tọa, không có ý định rời đi.
Thẳng đến khi yến hội triệt để kết thúc, hắn lúc này mới đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, hắn thản nhiên nhìn Nam Phượng công chúa, nhàn nhạt nói.
“Tiễn sứ đoàn Nam Nguyệt xuất cung, chớ có chậm trễ bọn hắn.”
Lúc này Tiêu Hề Hề đã uống say, đầu óc choáng váng.
Nhưng nàng còn nhớ rõ đại sư huynh dặn dò, mặc kệ ai tới cùng với nàng đáp lời, nàng cũng là một bộ dáng vẻ “ta lại không phải, ta cái gì cũng không biết”.
Những người muốn thừa dịp nàng say rượu thử dò xét, tất cả đều thất bại tan tác mà quay trở về.
Việt Cương đỡ Tiêu Hề Hề ngồi vào nhuyễn kiệu.
Các cung nữ xách theo đèn cung đình ở phía trước mở đường, mấy chục cấm vệ tùy hành hai bên, một mực đem sứ đoàn Nam Nguyệt đưa ra khỏi hoàng cung.
Bên ngoài cửa cung, đã sớm có xe ngựa đang đợi .
sứ đoàn Nam Nguyệt ngồi xe ngựa trở về Hồng Lư tự.
Phương Vô Tửu nhìn Tiêu Hề Hề say rượu, cau mày hỏi.
“Như thế nào uống nhiều như vậy?”
Tiêu Hề Hề hắc hắc cười ngây ngô: “uống rượu ngon, đồ ăn cũng ngon."
Phương Vô Tửu cho người mang tới nước nóng, giúp Tiêu Hề Hề lau mặt rửa tay.
Tiêu Hề Hề bỗng nhiên ô ô mà khóc lên.
Phương Vô Tửu dừng động tác lại: “tại sao khóc? Là ta dùng sức làm đau ngươi sao?”
Tiêu Hề Hề vừa khóc vừa nói: “ta nhìn thấy hắn, nhưng hắn không để ý tới ta, hắn không nhận ra ta sao?"
Phương Vô Tửu: “đó chỉ có thể nói hắn mắt mù, ngươi có gì phải khóc?”
Tiêu Hề Hề: “nhưng ta khó chịu.”
Phương Vô Tửu: “coi như khó chịu cũng không thể uống nhiều rượu như vậy, sẽ tổn hại sức khỏe."
Hắn đem một bát canh giải rượu nhét vào tay Tiêu Hề Hề.
“Nhân lúc còn nóng đem canh uống, miễn cho sáng mai lại đau đầu.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn ăn canh.
Nàng lẩm bẩm nói: “đại sư huynh đối với ta thật tốt.”
Phương Vô Tửu đem nàng ôm đến trên giường, giúp nàng đắp kín mền.
“Ngủ một giấc thật ngon, tỉnh ngủ sẽ không có chuyện gì."
Tiêu Hề Hề mắt còn có chút hồng, giống con thỏ nhỏ đáng thương.
Nàng giọng ồm ồm mà nói: “đại sư huynh ngủ ngon.”
Phương Vô Tửu sờ sờ đầu của nàng, đứng dậy rời đi.
Hắn tìm được Việt Cương, hỏi thăm chi tiết yến tiệc.
Việt Cương đem tất cả những gì hắn thấy toàn bộ nói ra.
Nghe hắn nói xong, Phương Vô Tửu trong lòng đại khái đã có ý tưởng.
...........
Bóng đêm càng sâu.
Nhưng mà trong cung còn rất nhiều người đều ngủ không được.
Tỉ như nói Cảnh Phi, nàng vẫn luôn hồi tưởng trong dạ tiệc phản ứng của Hoàng đế lúc nhìn thấy Nam Phượng công chúa, nhìn Hoàng đế không nói gì, nhưng nàng có thể cảm giác được, Hoàng đế đối với Nam Phượng công chúa thái độ có khác thường.
Vạn nhất Hoàng đế thật sự đem Nam Phượng công chúa thu vào hậu cung, vậy nàng chẳng phải là lại có thêm một địch nhân lợi hại sao?
Bạch Phi cũng ngủ không được.
Nàng cũng nghĩ giống như Cảnh Phi.
Trước kia lúc Hoàng đế vẫn chỉ là Thái tử, liền đối với Tiêu trắc phi sủng ái có thừa.
Một mình nàng liền đem toàn bộ đông cung phi tần đều hạ thấp xuống.
Thật vất vả Tiêu trắc phi mới rời đi, bây giờ lại tới người cùng Tiêu trắc phi dáng dấp tương tự Nam Phượng công chúa.
Cái này cái này tiếp theo cái kia, đến cùng có hết hay không?
Bạch Phi trong lòng là vừa chua vừa hận, càng nghĩ càng không cam lòng.
Còn có 6 phi tần vừa vào cung, theo lý thuyết Hoàng đế đêm nay hẳn là sẽ lật thẻ bài một người trong số các nàng.
Nhưng đến tận khuya vẫn chưa có tin tức, như cũ không có truyền đến tin tức lật bài.
Sáu người mới đến đều cho rằng Hoàng đế đã ngủ say, chỉ có thể thất vọng chìm vào giấc ngủ.
.........
Bên trong Vị Ương Cung, trong tẩm điện vẫn sáng đèn.
Lạc Thanh Hàn ngủ không được.
Hắn cầm trên tay một cuốn sách, mắt vẫn dán vào trang giấy nhưng suy nghĩ đã sớm bay xa.
Thường công công thận trọng nhắc nhở.
“Bệ hạ, thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi đi."
Lạc Thanh Hàn thu hồi suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “nàng đã trở về.”
Mặc dù nàng xem ra cùng trước kia có biến hoá rất lớn, nhưng hắn vẫn nhận ra Nàng trong nháy mắt.
Đó chính là nàng, không có sai.
Trên đời này, sẽ không còn người sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Chỉ có một mình nàng.
Thường công công không hiểu: “ai đã trở về?”
Lạc Thanh Hàn lại không có ý giải thích, chỉ phân phó một câu.
“Sáng mai truyền triệu sứ đoàn Nam Nguyệt vào cung.”
Thường công công không rõ Hoàng đế như thế nào bỗng nhiên nhắc tới sứ đoàn Nam Nguyệt , nhưng hắn không có hỏi nhiều, cung kính đáp ứng:
“Vâng.”
Lạc Thanh Hàn để sách xuống, đứng lên, tùy ý các cung nhân hầu hạ hắn thay quần áo.
Thay đổi áo ngủ thả lỏng thoải mái, hắn nằm ở trên giường rộng lớn, trong đầu nghĩ về từng màn trong dạ tiệc.
Khi nhìn đến nàng trong nháy mắt đó, hắn kỳ thực rất muốn xông lên ép hỏi nàng, hỏi nàng trước đây vì sao không từ mà biệt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.